Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 404: 【 trị tận gốc chi pháp 】(4)

Chương 404: 【Phương pháp chữa trị tận gốc】(4) Nhưng mà tâm mạch của Xảo Vân đã bị tổn thương, vốn là một con đường tuần hoàn hai chiều, giờ lại biến thành đường một chiều.
Mỗi khi nội tức vận chuyển, ngay chỗ tâm mạch, nội tức đi vào được, nhưng chỗ ra đã hỏng, bị tắc nghẽn.
Nên nó đọng lại trong đầu, sau đó mỗi ngày nội tức tự nhiên vận chuyển, hễ vận chuyển là lại phát bệnh."
Trần Nặc nuốt nước bọt, thận trọng nói: "Thực ra ngươi không cần nói nhiều vậy đâu lão Tưởng, ngươi nói đến bể bơi, một cái đường nước vào một cái đường nước ra, là ta hiểu rồi."
"..."
Trần Nặc tranh thủ thời gian hỏi người phụ nữ trung niên: "Vậy cô nói vì sao tẩy cân phạt tủy lại không được đi."
Sư tẩu trung niên lại liếc mắt: "Bởi vì tẩy cân phạt tủy là việc thuộc về bản phận và do ngoại lực.
Nếu tự nội tức mình bùng lên, gân mạch yếu đuối, lấy sức mình xông phá cửa ải, nội tức cọ rửa gân mạch, đó mới là tẩy cân phạt tủy chính đạo.
Còn dựa vào ngoại lực, để cao thủ khác dùng nội tức cưỡng ép tham gia, xông phá gân mạch cho ngươi... vậy là bàng môn tả đạo!
Tuy thấy có vẻ mạnh lên, nhưng nội tức của người ngoài rốt cuộc không phải của chính ngươi, khi qua các cửa ải, độ mạnh yếu của nội tức sẽ không thể nào kiểm soát được cẩn thận tỉ mỉ như tự mình điều khiển.
Dù cẩn thận đến đâu, cũng đâu phải do mình ra tay, nhất định sẽ có chút sai sót.
Đây là tâm mạch, không phải đường lớn bên ngoài, ngươi lái xe sơ sẩy đụng vào cây hay quệt cột điện, phạt tiền đền bù là xong.
Bên trong tâm mạch, nội tức một khi xông qua, hơi bất cẩn là tổn thương tâm mạch, đã tổn thương lại càng thêm tổn thương!
Tẩy cân phạt tủy bằng ngoại lực có thể tu bổ gân cốt tiên thiên yếu ớt hay bị thương — nhưng không bao gồm tâm mạch! Các mạch lạc khác thì được, riêng tâm mạch thì không!
Người ngoài rốt cuộc vẫn là người ngoài, không biết mạch lạc tâm mạch của ngươi, xông quan thể nào cũng sẽ có chỗ tổn thương.
Đừng có nói ngươi tinh thông gân mạch, vô dụng thôi!
Trên đời này không có hai chiếc lá nào giống nhau, cũng không có hai người có gân mạch giống y hệt.
Về đại thể thì giống, nhưng chi tiết nhỏ đều khác.
Mà tâm mạch lại là một nơi cực kỳ yếu ớt, hơi chút tổn thương đều có thể gây ra hậu quả khó lường.
Ai nói cho các ngươi cái biện pháp này dùng được?"
"Một vị cao nhân cổ võ..." Lão Tưởng chột dạ trả lời.
"Xí! Đồ đần!" Người phụ nữ trung niên coi thường.
"Vậy, nội tức sư nương của ta mạnh như vậy, chẳng phải là chỗ tâm mạch ra khí bị tắc sao? Chính nàng dùng nội tức cho mình tẩy cân phạt tủy chẳng được sao? Nàng từ nhỏ đã tu luyện nội tức vận chuyển chu thiên, tâm mạch của mình nội tức vận chuyển ra sao, chính nàng rõ nhất, sao lại tổn thương được?"
"Không được." Người phụ nữ trung niên vẫn lắc đầu.
"Vì sao vậy?"
"Giống như sư phụ ngươi nói, một cái ống nước vào, một cái ống nước ra, của nàng là đầu nào bị tắc?"
"Ống nước ra chứ."
"Vậy nên không được."
"..."
"Nếu như bị tắc là ống nước vào thì còn đơn giản, nội tức của nàng mạnh như thế, xông thẳng một đường là xong, cho dù là cưỡng ép xông quan, nội tức bùng lên có gây chấn động cho mạch lạc cũng không đáng sợ.
Nhưng, ống nước vào thì được, ống nước ra thì không."
"???"
"Thứ tự là, nội tức phải theo ống nước vào trước, vào đại não, sau đó mới có thể tới ống nước ra, rồi mới từ ống nước ra bắt đầu xông quan.
Lúc này, vị trí của nội tức là ở đâu?"
"Ở bể bơi... không, ở trong đại não."
"Đúng đó. Đại não của con người yếu ớt cỡ nào, nội tức lúc xông quan nhất định phải bùng lên! Vừa bùng lên như vậy, đại não sẽ bị thương ngay lập tức.
Nếu muốn làm thế, thà chuẩn bị sẵn một cái quan tài thì hơn."
Trần Nặc im lặng, lão Tưởng cũng trợn mắt há mồm.
"Cái này..."
Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn lão Tưởng: "Bệnh tình của lão bà ngươi, thật ra lúc đầu không nghiêm trọng như vậy, chính ngươi làm hư nó hết rồi!"
"Ý gì?" Lão Tưởng biến sắc.
"Ta hỏi ngươi, lúc trước tâm mạch nàng bị thương tổn, có phải ngươi để nàng nằm trên giường dưỡng thương không?"
"Ừm..."
"Có phải ngươi cảm thấy, bị nội thương rồi thì không được vận nội tức nữa, để nội khí về đan điền khí hải, cưỡng ép áp chế nội tức?"
"Đúng vậy, gân mạch đã yếu rồi, lại để nội tức tràn ra, chẳng phải tổn thương thêm sao?"
"Nên mới nói ngươi là đồ đần." Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói: "Ta lại hỏi ngươi, về sau nội tức của nàng áp chế không nổi, nội tức xông vào não, bắt đầu phát bệnh, có phải ngươi một mực dùng đủ mọi cách để áp chế không?"
"Đúng là vậy."
"Dùng dược vật làm suy yếu gân mạch toàn thân của nàng, sau đó mỗi lần nàng phát bệnh, ngươi dùng nội tức của mình đi áp chế tán công của nàng?
Ta thấy ngươi tuổi cũng không còn trẻ, giao đấu với lão bà ngươi, phát hiện công pháp nội tức của ngươi cũng được xem là có chút lợi hại.
Nhưng ngươi tuổi đã cao, luyện đến bây giờ mới được chừng đó.
Ta đoán, những năm gần đây, thực ra công phu của ngươi không tiến bộ bao nhiêu, bởi vì ngươi thường xuyên hao phí nội tức để chữa thương cho lão bà ngươi phải không?
Mỗi lần hao phí nội tức, áp chế nội tức của nàng, giúp nàng tán công, tháng ngày tích lũy, nội tức tu luyện của ngươi cứ thế hao mòn hết, tổn hại căn cơ, hao phí nhiều lần, kết quả công phu của ngươi giậm chân tại chỗ!"
Nói xong, người phụ nữ chỉ Tống Xảo Vân đang ngủ trên giường: "Thiên phú của nàng còn cao hơn cả ngươi, cảnh giới tu luyện nội tức cũng cao hơn, khí hải đan điền đã sớm khai mở, ngoại lực càng chèn ép, khí tức tự động sinh sôi ra càng nhiều để chống cự.
Kết quả là, ngươi hết lần này đến lần khác áp chế tán công của nàng, mỗi lần đều an ổn được một lúc, nhưng nàng thì ngày càng mạnh, nội tức ngày càng tinh thuần hùng hậu.
Sức lực của ngươi rồi cũng yếu dần, sau đó liền phải dùng thuốc để làm yếu gân mạch của nàng, khiến nội tức bùng lên yếu bớt, để ngươi có thể tiếp tục áp chế không cho nàng phát bệnh, là như vậy đúng không?"
"... Đúng."
Người phụ nữ thở dài: "Hồ đồ rồi. Nếu như lúc nàng bị thương, ngươi không áp chế tự thân nàng bế đan điền, không để nàng thu liễm nội tức, không dám vận chuyển chu thiên.
Với sự tinh thuần nội tức và cảnh giới của nàng, nếu tự mình thử nội tức xông quan lúc đó, không chừng đã giải được rồi. Mặc dù lúc ấy có thể chịu chút đau đớn, có thể bệnh nặng một trận, nhưng chỉ cần qua một thời gian, là có thể hoàn toàn hồi phục.
Bây giờ... thì khó rồi!
Mấy năm nay ngươi uống thuốc độc giải khát, ngược lại khiến cho nội tức đọng lại trong tâm mạch của nàng ngày càng nhiều, nội tức dồn lên não càng lúc càng nhiều, phát bệnh điên càng lúc càng lợi hại.
Năm đó tâm mạch bị hao tổn, chỉ là vết thương mà thôi.
Bây giờ qua nhiều năm rồi, vết thương nhỏ biến thành vết thương cũ, mấy năm nay cứ áp chế, nội tức tích tụ càng nhiều, không ra được, nên đã làm tổn thương đường ống dẫn ra ngày càng nát bét."
Trần Nặc thấy lão Tưởng bị nói đến tâm trạng muốn sụp đổ, mặt mày kinh ngạc, ảo não, phẫn nộ, tự trách.
Sợ rằng người phụ nữ trung niên mà nói thêm vài câu, lão Tưởng này không kìm được mà lấy đầu đập tường tự vẫn mất.
Vội hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cô có cách gì không?"
"Có một cách đơn giản nhất, dễ dàng giải quyết nhất, lại không tổn hại tâm mạch, không gây hại đến đầu óc, chỉ là... hơi phiền phức một chút."
"Không sợ phiền phức!!" Lão Tưởng đột nhiên mắt sáng lên: "Chỉ cần chữa được cho nàng, dù có phiền phức hơn nữa ta cũng không sợ!
Cô nói đi, chữa thế nào?"
Người phụ nữ trung niên nhìn lão Tưởng, chậm rãi nói hai chữ:
"Không chữa."
"... Cái gì?" Cả Trần Nặc và lão Tưởng đều ngơ ngác.
"Tức là không chữa gì hết.
Lần này nàng náo loạn một trận, bao nhiêu nội tức dồn ứ mấy năm qua đều xả hết. Cần một khoảng thời gian nữa mới hồi phục.
Ta hỏi ngươi, trước kia nàng phát bệnh có phải rất lâu mới phát một lần không? Bây giờ lại càng lúc càng thường xuyên?"
"Đúng đúng đúng! Lúc sớm thì hai ba tháng mới phát một lần, mấy năm gần đây, đã thành ngày nào cũng phát."
"Đó là do càng bị áp chế, nội tức của nàng càng dồn nhiều! Bây giờ sau trận ác chiến này, đều hết sạch rồi. Sau này sẽ không phát bệnh dày đặc thế nữa.
Ta đoán, với tu vi và cảnh giới nội tức của nàng... bây giờ đan điền hao hết, lần sau đầy khí trở lại chắc cũng phải hơn mười ngày."
"Ý của cô là, sau khi sư nương tỉnh lại lần này, phải mười mấy ngày sau mới phát bệnh?"
"Đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận