Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 468: 【 quỳ liền muốn quỳ đến cùng 】 (1)

Chương 468: [Đã quỳ thì phải quỳ cho trót] (1) "Nói về ân oán trước đã.
Theo lý mà nói, chuyện nhà họ La, bên ta không có lý.
Cái thằng tên Cái Đổng kia đâu phải do chúng ta giết, La Đại Sạn bị thương nặng như thế, cũng đâu có quay lại báo thù.
Cho nên... Nếu đối phương đến để báo thù cho Cái Đổng.
Vậy chẳng phải là chúng ta vô cớ mang tiếng xấu.
Ta thấy cái kiểu xung đột này thật là ngu ngốc. Cho dù là có giết chết con chuột lọt vào nhà này.
Thì chúng ta cũng sẽ bị kẻ thực sự giết Cái Đổng ở sau lưng cười nhạo là đồ ngốc.
Vì vậy, phải làm rõ con chuột lọt vào nhà này từ đâu ra đã.
Nếu là để báo thù cho Cái Đổng, thực ra chúng ta có thể nói rõ chân tướng, cho đối phương hiểu chúng ta không phải chủ mưu.
Đương nhiên, giết nó là điều chắc chắn.
Nhưng có thể thử theo nó thăm dò chút thông tin trước, có khi tin tức chúng ta không biết, nó lại biết.
Như vậy có thể tóm được kẻ chủ mưu giết Cái Đổng, tìm ra tên khốn đứng sau màn đẩy chúng ta vào tròng.
Trên đây là ý thứ nhất.
Thứ hai, giả sử con chuột này không phải đến báo thù cho Cái Đổng.
Vậy thì chuyện này lại cực kỳ kỳ quặc. Không phải báo thù cho Cái Đổng thì đến tìm chúng ta làm gì?
Hay là vẫn muốn nhắm vào dự án của nhà họ La?
Không thể nào, dự án đó thì có lợi lộc gì lớn chứ? Treo cổ trên thắt lưng quần, tìm hai chưởng khống giả gây phiền phức làm gì? Có kiếm được bao nhiêu tiền đâu? Có mạng để tiêu sao?
Vậy nên, làm rõ con chuột này rốt cuộc từ đâu tới là điều quan trọng nhất.
Sau đó, chữa bệnh theo đúng căn nguyên."
Một cô bé tóc ngắn màu đen, da trắng như tuyết là Ngư Nãi Đường, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, từ tốn nói.
Nói xong liền liếc xéo Trần Nặc một cái, ánh mắt kia ý là: Còn không mau khen ta?
"Nói rất có lý, nhưng toàn là nói nhảm." Trần Nặc bĩu môi.
Đúng rồi, đầu tóc trắng của Ngư Nãi Đường, cuối cùng vẫn là bị Âu Tú Hoa ép đi cắt tóc, nhuộm đen!
Không những nhuộm đen...
Còn xén tóc!
Ngư Nãi Đường lúc này, để một kiểu đầu nấm ngắn thịnh hành của nữ sinh tiểu học những năm 2002 + mái ngố cắt bằng trán.
Trên người còn mặc bộ đồ thể thao đồng phục Phì Phì xấu xí, kiểu dáng gần như cùng đồng phục trường Bát Trung do một nhà thiết kế làm ra.
Thì phải, thời này hầu hết đồng phục cấp hai cấp ba đều cùng một kiểu dáng.
Mấy loại áo quần thể thao với đường kẻ sọc phối màu khác nhau.
Phía trên ngực trái đồng phục của Ngư Nãi Đường còn có dòng chữ hình tròn.
Tiểu học Vạn Gia Hồ khu JN!
Ừm...
Cùng trường với Trần Tiểu Diệp.
Như vậy có hơi...
Nói như vậy.
Trần Tiểu Diệp là em gái Trần Nặc, là em chồng của Lộc Tế Tế, coi như một đời.
Ngư Nãi Đường là đồ đệ của Lộc Tế Tế, từ nhỏ được nuôi, vừa là con gái nuôi vừa là đồ đệ, thuộc hàng vãn bối.
Theo luân lý thì Ngư Nãi Đường phải gọi Trần Tiểu Diệp là cô.
Thế là, cô bảy tuổi Trần Tiểu Diệp, từ năm trước đã là học sinh.
Đại điệt nữ Ngư Nãi Đường mười một tuổi, đang học lớp năm...
"Sao lại nói là nhiều lời?" Ngư Nãi Đường bĩu môi không phục.
Trần Nặc lập tức vỗ một phát lên đầu Ngư Nãi Đường, làm rối tung mái tóc ngố của nàng: "Chính là nói nhảm mà. Ngươi nói muốn biết rõ nó từ đâu tới, nhất định phải điều tra lai lịch của nó.
Nếu có thể điều tra ra lai lịch của nó, ta còn lo không tìm được nó chắc? Nếu lai lịch nó đã lộ ra rồi, nó còn dám đến gây chuyện chắc? Ta liền truy sát nó khắp thế giới.
Vấn đề bây giờ là không rõ lai lịch của nó đấy.
Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng.
Nên lời ngươi nói đều là nhảm."
Ngư Nãi Đường lẩm bẩm một câu: "Chính mình không tìm được người, trút giận lên đầu một đứa bé như ta sao?"
Trần Nặc nheo mắt lại: "Nhóc con, bài tập về nhà làm chưa? Bài khóa đã thuộc chưa? Bài văn của Lỗ Tấn tiên sinh, tư tưởng chủ đạo con đã tóm tắt chưa? Bài toán gà nhốt trong lồng con giải xong chưa?"
Ngư Nãi Đường lập tức mặt mày xị xuống.
Nàng chu môi lên, trông đáng thương vô cùng nhìn Trần Nặc: "Thương lượng một chút, đừng bắt ta làm mấy chuyện ngây thơ nhàm chán ngu ngốc này được không? Ngươi có biết không, thật là sỉ nhục trí thông minh của ta!
Nếu thật không được, ta với các ngươi thương lượng, cho ta đi học trường tư được không? Học thẳng cấp hai luôn được không?
Học tư thục, ta có thể tự bỏ tiền!"
Trần Nặc cười một tiếng: "Đừng nghĩ nữa, muốn học cấp hai, phải thi vào cấp một đã, nước ta, dân thường muốn học trường tốt cũng là phải thi."
"... ..."
Đúng là vậy.
Đừng tưởng mình thiên tài gì, ở đây cũng phải cho con học hết tiểu học rồi thi lên cấp hai, cấp ba rồi mới đến đại học, cho con vòng một lượt!
Để con cảm nhận cảm giác cái gì gọi là sức mạnh của thi cử!
"Thật sự muốn vào học trường tư thục... Vậy vào Bát Trung thì sao?"
"Không đi!!"
Ngư Nãi Đường hét lên một tiếng, nấp sau ghế của Lộc Tế Tế: "Đó là địa bàn của ngươi, ta đến chẳng phải bị ngươi hành chết à?"
"Thực ra, Trần Nặc hiện tại cũng không hay đến trường lắm." Lộc Tế Tế thấy vậy bèn lên tiếng.
"Vậy... Có thể cân nhắc." Mắt Ngư Nãi Đường sáng lên: "Nhưng nếu ta vào Bát Trung, không cho các ngươi quản ta! Ta thích làm gì thì làm!"
"Được, miễn là ngươi không náo loạn đến nỗi bị nhà trường gọi phụ huynh là được." Trần Nặc vui vẻ xua tay.
Sau đó khẽ đưa tay ra: "Phí ủng hộ, hai vạn."
"? ? ? Mắc thế?"
"Đô la Mỹ."
"Trần Nặc anh không có lương tâm à? Một cái trường rác rưởi mà anh bắt tôi đóng hai vạn đô la phí ủng hộ? ? Mười sáu vạn tệ chứ ít gì! ! Học trường trọng điểm còn đủ!"
"Một học kỳ hai vạn đô la Mỹ."
"Đậu má!! Trần Nặc anh có phải người không vậy? ! Sao anh không nói luôn hai trăm vạn? !"
Trần Nặc xụ mặt xuống: "Ngươi muốn vào thì ta nói hai vạn cũng được mà hai trăm vạn cũng được."
"Dựa vào đâu?"
"Chỉ vì hiệu trưởng trường là cô em gái kết nghĩa của ta."
Ngư Nãi Đường khinh bỉ.
Hai vạn đô la Mỹ mà thôi.
Cô nhóc tóc trắng chính là phú bà đấy, người ta còn làm lén lút cái vụ huyết thanh tự lành dưới lòng đất kia mà.
Tính ra tài sản thì còn giàu hơn Trần Nặc.
"Đúng rồi, cái tên sát thủ trẻ tuổi bị ta giết, cũng phải tìm cách điều tra thêm." Trần Nặc cau mày nói: "Cái này cũng không thể bỏ qua được."
Ngư Nãi Đường nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Trước đó, Trần Nặc hoặc Ngư Nãi Đường đều tạm thời không nghĩ đến tên sát thủ trẻ tuổi bị Trần Nặc xử lý, cũng là có nguyên do.
Trong giới ngầm có một quy tắc bất thành văn là, tất cả mọi người đều sống bằng đầu lưỡi dao, nhận ủy thác, thì đó chính là sinh tử có số phú quý tại trời. Rất ít người chỉ vì nhiệm vụ thất bại, người chết, liền đi báo thù, trừ khi là phát sinh xung đột lợi ích.
Ví dụ như kiếp trước, Diêm La Trần diệt tổ chức Thâm Uyên, là do tổ chức Thâm Uyên chơi xấu trước, nuốt tiền công của Diêm La Trần.
Nếu không thì ai rảnh mà đi báo thù chứ?
Nhận ủy thác kiếm tiền, đi làm công không sướng hơn à?
Huống chi, hiện tại giới ngầm đại bộ phận những người có năng lực nhận ủy thác đều đơn độc hành động, bình thường cũng là kẻ cô đơn khi trở thành năng lực giả, vốn dĩ cũng sẽ dần dần tách rời khỏi thế tục.
Có người hiệp khách đơn độc, chết rồi thì cũng thôi, sẽ không có ai báo thù cho hắn cả.
Hơn nữa, nếu là có đoàn đội...
Thì đoàn đội bình thường mà nói, cũng sẽ không chọn đi báo thù trừ khi có xung đột lợi ích.
Nếu không thì nhiệm vụ thất bại là lại muốn đi báo thù, người đi báo thù, rồi bị giết chết, chẳng chừng sau lưng lại có người khác.
Vậy mọi người cứ giết qua giết lại cả ngày cho xong chuyện.
Hơn nữa...
Trong suy nghĩ của Trần Nặc, nếu phía sau tên sát thủ trẻ tuổi có đoàn đội, mà lại không dám đến gây rối với bọn hắn thì có nghĩa là người đó có gia có nghiệp.
Có gia có nghiệp, nghĩa là chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu.
Dám đi chọc hai vị chưởng khống giả? !
Cứ cho là bọn ngươi chơi trò bịt mắt trốn tìm ở Kim Lăng, trong thời gian ngắn có thể luồn lách trốn tránh.
Nhưng sau này có khi nào bị bại lộ, vậy thì đối với một đoàn đội có gia có nghiệp mà nói, chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu.
Sẽ là tai họa ngập đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận