Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 175: 【 thật cực khổ ](một vạn hai đại chương)

Chương 175: 【thật khổ cực】(một vạn hai đại chương) Chương trước trở về mục lục chương sau trở về trang sách 【một vạn hai đại chương】Trần Nặc nhìn Trương Lâm Sinh một chút, xác định hắn tuy có chút ngoại thương, nhưng cả người không có gì đáng ngại, liền khẽ gật đầu.
Thật lòng mà nói, cho đến giờ phút này, Tôn Khả Khả an toàn ở bên cạnh, lại thấy Trương Lâm Sinh không sao, tảng đá trong lòng Trần Nặc mới thật sự rơi xuống.
Trước đó không phải không nóng nảy.
Mà là khi Trần Nặc ở RB dưới chân núi Phú Sĩ tỉnh rồi lại ngất đi hai lần, cuối cùng tỉnh lại trở về Tokyo nhận được tin tức Tôn Khả Khả, Trương Lâm Sinh mất tích thì thời gian đã trôi qua gần hai ngày.
Nói trắng ra một chút, hai ngày trời, nếu muốn bị hại, thì đã sớm bị hại rồi.
Lúc đầu, Trần Nặc thậm chí đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nếu Tôn, Trương có gì bất trắc, hắn sẽ khiến cả Quách gia phải đền mạng.
Nhưng sau đó từ chỗ Lỗi ca lấy được tin nhắn phân tích, người hẳn là bị bắt đi, trên đường bị áp giải đi.
Xác định người không sao, Trần Nặc cân nhắc vấn đề sâu hơn một chút.
Quách gia bắt người rốt cuộc là vì cái gì, Trần Nặc vẫn không rõ, hắn không phải là Thượng đế nên không biết được.
Nhưng chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt! Nếu không sẽ không ngàn dặm xa xôi muốn bắt người về! Trực tiếp diệt khẩu không phải càng tiện sao?
Đã chọn bắt về, vậy thì tạm thời người sẽ không có việc gì.
Điều duy nhất cần làm là nghĩ cách cứu người ra, hơn nữa thủ đoạn phải có sách lược, không thể để đối phương biết mình xem trọng điểm nào.
Trước khi đàm phán, nếu để đối phương biết điểm yếu của mình, vậy thì còn bàn cái rắm gì nữa!
Giống như đang đánh bài, hai bên đều có lá bài, đều không biết rõ lá bài tẩy của đối phương thì cả hai mới đang giằng co.
Lúc này, ngươi càng tỏ ra không nóng nảy, vội vàng thì ngươi chính là kẻ thua cuộc!
Nhưng Trần Nặc cũng không thể lật bài.
Bởi vì một khi lật bài, chính là thời điểm sống chết. Trần Nặc không dám đánh cược mạng của Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh, đánh cược nguyên nhân Quách gia bắt người, có đủ quan trọng để Quách gia mạo hiểm, mặc kệ bốn mạng đệ tử bị bắt hay không.
Vẫn là câu nói đó, trực tiếp dùng con tin đi đổi người của Quách gia, nếu Quách gia không cho thì làm thế nào?
Nhỡ Quách gia không thèm đếm xỉa bốn cái mạng, nhất quyết không thỏa hiệp thì Trần Nặc có thể đánh cược mạng của Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh sao?
Tránh bị dồn vào chân tường mới là lý do Trần Nặc luôn dương cung mà không bắn.
Át chủ bài, cất trong tay mới gọi là át chủ bài, tung ra rồi thì không còn bí ẩn.
Còn tại sao không giống ở RB trực tiếp xông vào tổng bộ đại bản doanh của Chân Lý Hội...
Bởi vì, đây là Trung Quốc!
Ở RB Trần Diêm La có thể đại náo, náo loạn lên thì cùng lắm phủi mông rời đi! Chân Lý Hội là tà giáo, chính phủ sẽ không bảo hộ nó, thậm chí Chân Lý Hội có vũ trang, cũng sẽ không báo cảnh sát hoặc tìm kiếm sự bảo hộ của chính phủ.
Nhưng Trung Quốc thì khác!
Quách gia tuy là giang hồ thế gia, nhưng đa phần sẽ không báo quan.
Nhưng nếu thực sự bị người xông vào nhà riêng, động súng động pháo... Quách gia thật sẽ không báo quan sao?
Đến lúc đó, trừ phi Trần Nặc làm xong việc này liền trốn đi biệt tích, bằng không mà nói, không thể mạo hiểm đối đầu với chính phủ.
Lùi một vạn bước, coi như Trần Nặc không quan tâm mà trốn đi nơi nào.
Hắn thì có thể trốn, nhưng Trương Lâm Sinh và Tôn Khả Khả có thể theo hắn cùng nhau trốn không?
Hai người này ở lại, làm sao đối mặt với chính phủ? Môi trường khác, đối thủ khác thì sách lược sử dụng cũng tự nhiên khác biệt.
Trương Lâm Sinh thấy Trần Nặc bước vào, vốn đã vì nuốt bánh bao khô mà nghẹn đến mức cổ dài ra.
Giật mình phía dưới, liền lập tức tắc cổ họng, nghẹn suýt chút nữa không thở được, chỉ trợn mắt nhìn Trần Nặc, hai tay cố sức túm lấy cổ họng, trong miệng cuối cùng biến thành tiếng "rống rống" đầy đau đớn.
Trần Nặc cười đi tới, vỗ mạnh vào lưng Hạo Nam ca một cái.
Phụt một tiếng, Trương Lâm Sinh há miệng, một mẩu bánh bao liền từ miệng trực tiếp phun ra.
"Hô..." Trương Lâm Sinh thở phào, mặt đỏ bừng nhìn Trần Nặc.
"Đừng nóng vội, thở một hơi đã rồi nói."
Trương Lâm Sinh trợn tròn mắt, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Còn nói cái gì nữa... Ngươi cũng bị bắt đến, lần này có phải chúng ta chết chắc rồi không?"
Tôn Khả Khả có chút đầu óc không theo kịp.
Hôm nay quá nhiều biến cố lớn, khiến cô bé như đang trong mơ, lúc này chỉ là ôm chặt lấy áo Trần Nặc, nghe Trương Lâm Sinh nói "Chết chắc", cô gái không nhịn được mà khóc lên: "Trần Nặc... Ngươi, ngươi thật không nên đến cứu chúng ta... Lần này, lần này đến cả ngươi cũng vậy. Ngay cả ngươi cũng bị mắc kẹt rồi."
Trần Nặc thở dài, quay lại ôm lấy Tôn Khả Khả, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, đừng sợ. Yên tâm đi, chúng ta đều không chết được."
"Ha!"
Đứng ở cửa, Sơn Hổ cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Nặc: "Tiểu tử, sắp chết đến nơi còn bày trò tình thánh sao? Lần này ngươi đắc tội Quách gia chúng ta, mạng sống sợ là khó rồi!"
Trần Nặc nhìn Sơn Hổ một chút, chán nản lắc đầu: "Tiểu mã tử đừng có lắm lời với ta, ngươi không phải người có tư cách nói chuyện với ta. Còn chưa làm lão đại, thì nên có giác ngộ của mã tử đi."
Sắc mặt Sơn Hổ lập tức đỏ lên, giận dữ hét: "Mày nói cái gì!"
"Nói mày là một tên mã tử." Trần Nặc cười nhạt nói: "Thế nào, tao nói sai sao? Nhìn cái bộ dạng không giữ được bình tĩnh của mày thì cũng không giống là một lão đại."
"! !" Sơn Hổ tức giận, đang muốn xông lên đánh Trần Nặc, thì nghe thấy tiếng của Liễu quản sự từ bên ngoài vọng vào.
"Được rồi, Sơn Hổ. Cậu ta nói không sai, con hơi nóng nảy đấy."
Đối mặt với cha mình, Sơn Hổ không dám nổi giận, nghiến răng, quay đầu thành thật nhỏ giọng gọi một tiếng "Cha".
"Xuống dưới nghỉ đi, tính con thế này, cũng nên yên tĩnh lại một chút."
Liễu quản sự chắp tay sau lưng, đứng ở cửa phòng, rồi lại từ xa gật đầu ra hiệu với Trần Nặc một cái: "Vị này, nghe giọng anh chắc là người trong điện thoại nhỉ. Không ngờ ở Tây An lại làm ra chuyện lớn, Quách gia chúng tôi nhiều năm rồi chưa chịu thiệt đến thế."
Dừng một chút, thế mà giơ ngón tay cái lên với Trần Nặc: "Thiếu niên anh hùng!"
"Vậy, nói chuyện chứ?" Liễu quản sự chớp mắt, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
"Nói chuyện gì?" Trần Nặc cười.
Liễu quản sự cố tình trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Nói chuyện rốt cuộc ngươi là ai! Nói chuyện từ đâu ra lá gan dám làm chuyện lớn với Quách gia ta như vậy! Nói chuyện sau lưng ngươi còn có ai! Ngươi thuộc môn phái nào hoặc là tổ chức nào!"
Trần Nặc như đã hiểu ý, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, cười nói: "Còn gì nữa không?"
"Có! Đương nhiên là có!" Liễu quản sự hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Tiếp theo, tốt nhất anh phải khiến tôi hài lòng!
Nếu không thì tôi cắt một tay của đồng bọn anh cho vui!
Tôi nói, anh nghe rõ chưa?"
Nghe những lời này, Trần Nặc thế mà ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười nói: "Ha! Hẹp hòi thế à? Sao lại nhắc lại lời tôi nói rồi dùng để ép tôi thế?
Vị này Liễu quản sự đúng không? Xem ra Quách gia các người cũng keo kiệt thật đấy!"
"Bị người đánh tới cửa, bắt bốn người, tự nhiên sẽ không có khách sáo lễ phép."
Nói rồi, Liễu quản sự thế mà cho người dời ghế vào, đặt ngay trong phòng, sau đó cười tủm tỉm ngồi xuống, cứ như vậy mà nhìn Trần Nặc.
Bên cạnh lại có người chuyển tới một chiếc bàn nhỏ đặt trước mặt, một bình rượu, một đĩa lạc luộc, còn có một bát thịt bò kho tương đặt lên bàn.
Trần Nặc nhìn diễn xuất của Liễu quản sự, thở dài.
"Sao, hối hận rồi?" Liễu quản sự cười lạnh.
"Không phải, ta chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối thôi."
"Trước khi chết hối hận à?"
"Không phải." Trần Nặc cười nói: "Tiếc nuối là, ta thực ra không có oán hận gì với Quách gia các ngươi. Nhưng, các ngươi lại đánh vào nhà của ta ở Kim Lăng, còn bắt bạn gái và huynh đệ của ta đi... Vì vậy, ta cũng chỉ đành không quan tâm cấp bậc lễ nghĩa làm gì."
Liễu quản sự ngẩn cả người, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, người trẻ tuổi trước mắt này, đã rơi vào vòng vây, rõ ràng là bị người ta bắt giữ rồi, mà vẫn có thể ngang ngược như vậy.
Trần Nặc lại quay đầu, ôn nhu cười với Tôn Khả Khả một tiếng, nhỏ giọng nói: "Nhắm mắt lại có được không, hình ảnh tiếp theo có lẽ sẽ có chút máu me đấy.
Nghe lời, nhắm mắt vào."
Tôn Khả Khả ngơ ngác nhìn Trần Nặc, Trần Nặc cười đến gần thêm một bước, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lên mí mắt Tôn Khả Khả, theo bản năng Tôn Khả Khả liền nhắm mắt lại.
"Nhắm kỹ vào, đừng mở ra." Trần Nặc nhẹ nhàng dặn dò Tôn Khả Khả.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn Liễu quản sự một cái.
"Làm phiền, mấy giờ rồi?"
Liễu quản sự nhíu mày: "Bốn giờ."
Trần Nặc yên tâm, khẽ gật đầu:
"Được, xem ra vẫn kịp." Trần Nặc như đang tự nói một mình, rồi lại nhỏ giọng nói: "Xong việc, vừa hay có thể kịp bữa tối."
Nói rồi, Tôn Khả Khả liền cảm thấy, vừa nhắm mắt lại thì thấy tay Trần Nặc vỗ vỗ lên quần áo mình.
Một giây sau...
Một tiếng kêu đau!
Sau đó lại là rầm một tiếng!
Tôn Khả Khả giật mình, vô thức muốn mở mắt ra nhìn thì bị Trần Nặc túm lấy cổ tay, nhấn đầu xuống, vùi vào ngực mình.
Sau đó lại nghe thấy binh bang hai tiếng!
Hai bóng người bay ra!
Liễu quản sự kinh hãi từ trên ghế đứng lên!
"Nhanh! Nhanh bắt lấy hắn!"
Liễu quản sự nghiêm giọng quát lớn.
Trong phòng tất cả mọi người đều hướng về phía Trần Nặc mà xông tới, ngay cả người ở ngoài phòng cũng nghe thấy tiếng chạy vào.
Sắc mặt Sơn Hổ cũng biến đổi, lùi về sau mấy bước, chợt luồn tay ra sau eo rút ra một khẩu súng săn hai nòng.
Trong nháy mắt đó, Trần Nặc đã cười đi tới, hai tên xông lên trước nhất chưa kịp đến gần hắn đã bị đánh bay ra ngoài, một người khác khi vừa tới trước mặt lại như đâm vào tường vô hình, lập tức ngã lăn ra đất.
Trương Lâm Sinh thấy mấy người dưới đất còn đang giãy giụa muốn đứng lên, liền xông tới đá thẳng vào đầu họ.
Trần Nặc đẩy Trương Lâm Sinh ra, giao Tôn Khả Khả đang bị khi dễ cho Trương Lâm Sinh, rồi quay người nhanh chân xông ra cửa phòng, trở tay đóng sập cửa sắt lại!
Lúc này, Liễu quản sự đã bắt đầu lùi lại, Sơn Hổ cũng đã giơ súng săn lên, họng súng nhắm ngay Trần Nặc, hét lớn một tiếng: "Chết đi!"
Trần Nặc cười khẽ, mắt nhìn về phía Sơn Hổ, phảng phất như hơi chớp mắt.
Sơn Hổ cảm thấy ngón tay đặt trên cò súng không tài nào bóp xuống được nữa! Hơn nữa, cánh tay đang giơ súng của mình đột nhiên xoay ngang 90 độ, họng súng chĩa thẳng vào Liễu quản sự, cha của mình!
Sơn Hổ lập tức hồn phi phách tán!
Mẹ nó chứ, chưa kịp nổ súng mà họng súng đã tự động đổi hướng!
Ai mà chịu nổi?
Liễu quản sự chưa kịp phản ứng thì Sơn Hổ đã sợ tới mặt mày méo xệch, hét lớn một tiếng: "A!!!"
Ngón tay dưới một lực vô hình khống chế, bóp cò!
May mà trong tình thế cấp bách, tiếng gào của Sơn Hổ dường như làm lực lượng kia trong nháy mắt nới lỏng ra một chút, Sơn Hổ liền cố hết sức hạ cánh tay phải xuống một tấc...
Đoàng!!!
Một tên thuộc hạ vừa chạy tới chặn giữa họng súng và Liễu quản sự, ngay tại chỗ bị súng săn bắn trúng nửa người, kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào xuống đất!
Liễu quản sự cũng không thể may mắn thoát khỏi!
Đạn chì của súng săn bị người kia đỡ hơn phân nửa, vẫn còn gần một nửa trúng vào đùi phải của Liễu quản sự!
Quần ở đùi phải của Liễu quản sự lập tức nát vụn, máu thịt be bét một mảng!
Liễu quản sự như bị đứng hình nửa giây, rồi hét lên một tiếng, ngã khuỵu xuống đất, hai tay ôm đùi lăn lộn.
"Cha?!" Sơn Hổ nửa người lạnh toát, vô thức muốn vứt súng trong tay chạy đến chỗ cha mình.
Nhưng lúc này, một tình cảnh kỳ quái hơn xảy ra.
Sơn Hổ phát hiện mình vừa vung tay thì súng không tài nào ném đi được!
Bởi vì ngón tay vẫn đang nắm chặt lấy báng súng!
Hơn nữa, không những thế, Sơn Hổ còn trơ mắt nhìn hai tay mình không nghe sai khiến, lại nhanh chóng mò trong túi ra một bao đạn chì, nhét vào súng rồi đổ vào nòng...
Vài giây sau, Sơn Hổ thảm thiết kêu lên một tiếng đau đớn, hắn trơ mắt “nhìn” hai tay mình, nắm chặt lấy nòng súng, rồi chĩa thẳng vào đùi mình...
"A a a a a a a!!!"
Lúc này, Sơn Hổ mới phát hiện, chàng trai trẻ kia đang cười tủm tỉm đứng ở cổng cửa sắt, nháy mắt ra hiệu với mình.
Đoàng!
Trong phòng lẫn ngoài phòng vốn có khoảng ba mươi người nhà họ Quách, giờ phút này hơn phân nửa đã nằm la liệt trên đất.
Liễu quản sự và Sơn Hổ đầy máu me lê lết trên đất rên rỉ.
Phát súng cuối cùng của Sơn Hổ bắn thẳng vào bắp chân, khiến cả hai bắp chân vốn lành lặn nát nhừ vì đạn chì! Lúc này trông hắn chẳng còn sức để la hét nữa.
Những người nhà họ Quách còn lại chưa bị Trần Nặc đánh ngã thì đã hoàn toàn sợ hãi, ai nấy đều ôm đầu ngồi bệt xuống góc tường.
Trần Nặc cười khẽ, đi tới bên cạnh chiếc bàn nhỏ, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, thấy không bị vấy bẩn. Cầm đôi đũa lên gõ gõ vào mặt bàn, rồi gắp một hạt lạc bỏ vào miệng nhai.
"Không tệ, có chút muối tiêu thì tốt." Trần Nặc thở dài.
Nhìn lướt qua mấy người nhà họ Quách đang co rúm ở góc tường: "Đi đỡ Liễu quản sự của các ngươi lên đi, à, còn có tên kia." Anh chỉ ngón tay vào Sơn Hổ: "Đừng để hắn chết."
Những người nhà họ Quách ban đầu còn nơm nớp lo sợ, rốt cuộc xác định Trần Nặc không có ý định gì khác, liền có hai tên tay sai thân cận của Liễu quản sự gan dạ hơn chạy tới dìu Liễu quản sự lên.
Dù sao vẫn là cha con, Liễu quản sự gắng gượng chịu đau, nhỏ giọng nói với người của mình: "Cứu, cứu Sơn Hổ!"
Mấy người quay đầu nhìn Trần Nặc, Trần Nặc thì thản nhiên ăn lạc, lại gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, rồi phất tay.
Người nhà họ Quách lúc này mới như được đại xá, một người vội chạy tới tủ lấy hòm thuốc.
Loại đạn chì súng săn bắn ra tạo thành vết thương trên diện rộng, tuy lực xuyên thấu không mạnh nhưng đạn chì khi găm vào thịt da, phá nát nhừ, vô số hạt chì lại ghim chặt vào trong các lớp thịt.
Người nhà họ Quách không hề sơ cứu vết thương, chỉ có thể tạm thời đổ nước thuốc rửa vết thương vào, sau đó vội vàng dùng băng gạc quấn nhiều lớp lại.
Trần Nặc thấy vậy cũng không để tâm.
Làm như thế ngược lại có thể giữ được máu bảo toàn tính mạng, chỉ là về sau e rằng tình hình còn nghiêm trọng hơn.
Trần Nặc nhặt khẩu súng săn dưới đất lên, cầm trên tay cân nhắc một chút, rồi quay người đi mở cửa sắt phòng.
Trương Lâm Sinh và Tôn Khả Khả đi đến, trông thấy bên ngoài la liệt người nằm, đều kinh hãi, nhất là khi nhìn thấy hai cha con Liễu quản sự trên người đầy máu, Tôn Khả Khả liền có ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trần Nặc, bờ môi run rẩy như chực khóc.
"Trần Nặc..."
Trần Nặc thở dài: "Có chuyện gì, chúng ta về rồi hãy nói, được không?"
Nói rồi, anh kín đáo đưa khẩu súng săn trong tay cho Trương Lâm Sinh, chỉ vào cha con Liễu quản sự và mấy người nhà họ Quách còn cựa quậy được ở góc tường.
"Súng cho cậu, ai dám động đậy thì bắn luôn!" Trần Nặc híp mắt nhìn Trương Lâm Sinh, chậm rãi hỏi: "Cậu có dám bắn không?"
Thật ra trong lòng Trương Lâm Sinh cũng đang run sợ!
Nhưng giờ phút này bị ánh mắt Trần Nặc nhìn chằm chằm, nhớ lại những ngày này mình chịu bao nhiêu khổ sở, cùng với việc những người này rõ ràng đang muốn chuẩn bị giết mình, cậu liền cắn răng, nắm chặt súng: "Dám!"
"Tốt, cậu cứ giữ lấy."
Trần Nặc nói rồi, đi vào bên trong phòng, không bao lâu, một tay túm theo Quách Cường, ông chủ của quán này, lôi ra ngoài như kéo một con chó chết từ dưới đất lên.
Quách Cường không ngừng kêu la, Trần Nặc mặt lạnh không hề để ý đến gã.
"Tiểu Trần, ai, ai, ai, tiểu Trần, mọi chuyện từ từ, ai ai ai..."
Trần Nặc đi tới trước mặt Liễu quản sự, lạnh lùng nói: "Trước đó các ngươi định giết hắn đúng không? Đã chuẩn bị sẵn chỗ chôn người chưa?"
"... " Liễu quản sự ngây ra.
Ngọa tào! Các ngươi... Mẹ nó không phải là một bọn à?
Nhưng phản ứng vẫn rất nhanh, vội nói: "Phía đông căn phòng, hai mươi mét, có một cái giếng cạn."
"Tốt!"
Trần Nặc gật đầu, không để ý đến tiếng kêu la của Quách lão bản trên đất, kéo lê gã đi về phía trước, đi được vài bước, lại quay đầu lại nhìn Liễu quản sự.
"Bên nào là đông?"
"... "
Liễu quản sự nuốt nước bọt: "Ra, đi ra ngoài đi bên trái..."
Trần Nặc lại đi ra ngoài, đi vài bước lại quay đầu lại.
Liễu quản sự liền cảm thấy cả người mình như muốn sụp đổ, nức nở giơ ngón tay lên: "Bên này, bên này là trái, bên này là đông!"
Trần Nặc cau mày nhìn gã một chút, lại không phản ứng, thò tay lấy một miếng thịt bò kho trong bát ở trên bàn, tay kia kéo lê Quách Cường đi ra ngoài.
Đi hơn hai mươi mét, trong đám cỏ khô quả nhiên có một miệng giếng.
Nhìn xuống dưới, độ sâu chừng năm sáu mét, đã cạn nước, bên dưới một đám bùn nhão đen ngòm.
Trần Nặc cúi đầu liếc nhìn Quách Cường.
Quách Cường cố gắng gượng gạo nở nụ cười: "Tôi nói, cậu sẽ không thật sự muốn chôn tôi ở đây chứ?"
Trần Nặc không nói lời nào, lôi Quách Cường đứng dậy.
Thấy Quách Cường đã đứng ở mép giếng, Quách lão bản lúc này mới thực sự sợ hãi, nhìn ra Trần Nặc là thật muốn động thủ.
"Uy! Thằng nhãi, tôi, tôi... Tôi trả lại cậu miếng thịt trong bát mì rồi đấy!"
"?" Trần Nặc nhìn gã một chút, nhét miếng thịt bò kho vừa ăn được mấy miếng còn lại vào mồm Quách Cường: "A, trả lại thịt cho ngươi."
Vút!
Chưa đợi Quách lão bản kịp nói thêm gì, liền bị Trần Nặc ném thẳng xuống giếng cạn.
Độ cao năm sáu mét làm Quách Cường ngã choáng váng đầu óc, suýt chút nữa là mất mạng.
Quách Cường nằm dưới đáy giếng, cảm thấy như mình đã mất nửa cái mạng, toàn thân cũng không biết chỗ nào bị gãy xương, ngẩng đầu liên tục la hét.
Nghe thấy Trần Nặc ở trên đầu lạnh lùng quăng xuống một câu.
"Ngươi gian xảo lắm, cho ngươi ở đây ba ngày. Ba ngày sau ngươi không chết thì ta sẽ lại đến hỏi tội."
"Ngọa tào! Ba ngày! Trần Nặc! Ba ngày là chết người đấy! Ta bị thương nặng mà! Ba ngày! Không chết đói cũng chết khát! ! Khát không chết thì vết thương sẽ trầm trọng hơn rồi cũng chết mất thôi!"
Trần Nặc đứng trên kia, im lặng một chút rồi nói: "Bị thương hả?"
"Đúng đúng đúng! Bị thương rất nặng!" Quách Cường tranh thủ thời gian kêu la.
"Được."
Bộp!
Một vật từ trên ném xuống, rơi ngay trước mắt Quách Cường.
Quách Cường vội vàng rút ra thứ gì đó, vừa nhìn đã biến sắc.
Một gói băng cá nhân!
"Ngọa Tào! Trần Nặc! ĐM ngươi..."
"Ngươi mà còn chửi một tiếng nữa, ta ném đá đấy." Trần Nặc đứng trên cao lạnh lùng nói.
Quách Cường lập tức ngậm miệng.
"Ba ngày, ba ngày sau mà ngươi chưa chết, ta sẽ tới tìm ngươi."
"Ta... Nếu mà chết thì sao?"
"Vậy thì tốt, không cần đào hố, ta lấp luôn cái giếng này là xong, đỡ việc."
Khi trở lại phòng, Liễu quản sự và đám người quả nhiên không dám làm càn, ngoan ngoãn đứng đợi ở góc tường. Trương Lâm Sinh rõ ràng có chút căng thẳng, tay nắm chặt súng, người thì cứng đờ, Trần Nặc vừa bước vào, gã giật bắn mình, theo phản xạ có điều kiện chĩa súng tới, bị Trần Nặc nắm lấy nòng súng cười nói: "Đừng căng thẳng."
Nhưng khi Trần Nặc nhìn Tôn Khả Khả, lại phát hiện cô gái này trông hơi ngây ngốc, ánh mắt thậm chí còn có chút lảng tránh.
Trần Nặc thở dài trong lòng, con bé này, sợ là bị dọa sợ rồi.
Kéo Trương Lâm Sinh ra, bắt đầu hỏi han.
Trương Lâm Sinh thuộc kiểu người có vẻ thô kệch nhưng bên trong lại rất cẩn thận, thuật lại cho Trần Nặc nghe những chuyện xảy ra mấy ngày nay một cách rất trật tự.
Quách Cường trốn về nhà, sau đó dẫn theo đám người truy sát, sau đó Tôn Khả Khả cũng xui xẻo bị liên lụy, cả Trương Lâm Sinh nữa.
Trần Nặc nghe tới đó, lông mày nhíu lại.
Nhưng đại khái vẫn không sai lệch so với những gì hắn dự đoán.
Khi nghe đến việc Quách Cường có trong tay một thứ mà lão tổ tông nhà họ Quách rất muốn có, Trần Nặc khẽ gật đầu.
Rồi nghe tới việc cha con Liễu quản sự có vẻ muốn làm phản, định cướp đồ trong tay Quách Cường để dâng cho lão tổ tông, Trần Nặc cười.
Chuyện này hơi thú vị đây.
Lại kéo thêm một tên tay sai của nhà họ Quách tới hỏi thăm địa chỉ cụ thể, Trần Nặc bắt đầu gọi điện thoại.
Chưa đầy một giờ sau, một chiếc xe chạy nhanh như điện xẹt tới.
Lỗi ca nhảy xuống xe đầu tiên, nhìn thấy Trần Nặc đang đứng ở cửa phòng mỉm cười với mình, Đầu Trọc Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đến hơi muộn, tại đường đi khó quá." Lỗi ca vội vàng chạy tới: "Mọi người không sao chứ? Tìm được hết rồi?"
"Ừm, không sao." Trần Nặc gật đầu, vỗ vai Lỗi ca: "Bị hoảng sợ thôi. Lỗi ca, anh vất vả rồi."
"Nói gì thế!" Lỗi ca thở ra, thấy Trương Lâm Sinh đang lăm lăm súng trong phòng, còn Tôn Khả Khả thì đang đứng sát vách, vội chạy tới cười cười.
Trần Nặc thản nhiên nói: "Chỗ ta còn có việc phải làm, anh đưa Khả Khả với Tiểu Trương về trước đi. Về trước gọi điện báo cho người nhà, hai nhà chắc chắn đang cuống hết cả lên rồi!
Ừm, báo xong thì đưa họ về Kim Lăng luôn."
Lỗi ca: "Ừm! Được!"
"Trần Nặc!"
Tôn Khả Khả đột nhiên hét lên một tiếng, mở to đôi mắt, trong mắt nhanh chóng đọng nước mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Nặc: "Anh, anh định đưa em về sao? Anh, anh không cùng em về sao?"
Trần Nặc thở dài, đi tới nhẹ nhàng vuốt má cô bé, đột nhiên cười cười: "Haizz, mới có mấy ngày mà, đói gầy cả đi rồi, cằm nhọn hết cả rồi.
Về nhà nhớ ăn nhiều vào, bồi bổ."
Câu này rõ ràng là lời trêu chọc của mấy cặp tình nhân ngày thường, giờ phút này Tôn Khả Khả nghe vào lại không cười nổi, ngược lại, nước mắt vốn đang cố kìm nén trong hốc mắt, lại lăn dài từng giọt xuống.
Trần Nặc hơi đau lòng, nhìn về phía đám Liễu quản sự trong mắt thêm mấy phần oán hận!
Mẹ kiếp, cái nhà họ Quách toàn lũ xấu xa, phá đám chuyện lớn của lão tử!
Chuyến này về, lại khiến mình ở Kim Lăng thêm bao nhiêu là phiền phức!
Tiểu thư nhà lành như Tôn Khả Khả bị dọa sợ đến vậy, sau này nàng sẽ nghĩ về mình thế nào? Liệu nàng có chấp nhận được không?
Còn nữa là chuyện của mình với nhà họ Tôn, quan hệ sẽ ra sao bây giờ?
Mình hại con gái người ta bị bắt cóc, lão Tôn có mà không liều mạng với mình? Sau này có khi còn bắt mình cút càng xa càng tốt?
Tất cả đều tại lũ nhà họ Quách này!
Ừm, còn cả cái tên trong giếng nữa!
"Lỗi ca!"
"Ơi?"
"Đi sang trái hai mươi mét có một cái giếng cạn! Anh qua đó trước đi! Ném mấy cục đá xuống dưới!"
"...Hả? À! Được rồi!"
"Nhặt cục to mà ném!"
"À vâng vâng!"
Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh dù sao cũng vẫn đi theo Lỗi ca.
Dù khi đi Tôn Khả Khả khóc như mưa rào, Trần Nặc vẫn cố gắng an ủi nàng, rồi cũng đành phải cắn răng đưa Tôn Khả Khả lên xe, không phải là không muốn cùng cô nàng về, mà là thật sự trong thành Kim Lăng, có khi cả nhà lão Tôn sắp vỡ tổ rồi.
Còn Trần Nặc, thì vẫn phải ở lại đây giải quyết dứt điểm chuyện nhà họ Quách. Không đánh đổ nhà họ Quách đến mức không còn hậu hoạ, Trần Nặc làm sao có thể về được?
Đưa người đi xong, Trần Nặc quay lại phòng, nhìn Liễu quản sự đang ngồi run rẩy.
Bước tới, cười nhạt nói: "Liễu quản sự, làm giao dịch nhé."
Liễu quản sự giật mình: "Giao, giao dịch?"
Trần Nặc khẽ gật đầu, giọng rất bình tĩnh: "Muốn sống không?"
"Muốn!" Liễu quản sự lập tức không chút do dự gật đầu.
"Một mạng, đổi hai cha con các người."
Liễu quản sự ánh mắt run rẩy: "Nói thế nào?"
Trần Nặc cười nói: "Ta không cần biết ngươi làm kiểu gì, lừa gạt cũng được, dối trá cũng xong. Ngươi lừa cái lão tổ tông nhà các người đến đây cho ta!
Chỉ cần lão ta tới, ngươi và con trai, sẽ được sống."
Liễu quản sự biến sắc.
"Sao, không chịu? Ngươi với lão già kia có phải là có chút trung thành nào đâu."
"Cái này..." Sắc mặt Liễu quản sự hơi khó xử: "Lão tổ tông tùy tiện sẽ không ra khỏi nội trạch."
"Vậy là việc của ngươi rồi. Lão ta đến, cha con ngươi sống được. Lão ta không tới..." Trần Nặc thản nhiên nói: "Chỗ này non xanh nước biếc, đào vài cái hố, chôn hai người, chắc cũng không phải chuyện quá lớn."
Liễu quản sự cắn răng: "Ta thử xem!!"
Trần Nặc cười cười, đưa tay lên vai hắn vỗ nhẹ, rồi cố tình nhìn Sơn Hổ, mới nói với Liễu quản sự: "Cái lão tổ tông nhà ngươi mà đến, ta cũng không để cho lão ta quay về nữa... Nhưng hai người các ngươi thì có thể quay về.
Chuyện nhà họ Quách, các ngươi hai con chuột kia tham ô được bao nhiêu, ta không biết. Lão tổ tông mà chết, chắc chắn sẽ có không ít chỗ tốt cho các ngươi nhỉ.
Vì cái mạng sống, cũng vì tương lai của cha con các người...
Lão Liễu, cố lên nhé, ta rất xem trọng ngươi."
Liễu quản sự nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đang nở nụ cười của thanh niên, không khỏi trong lòng dâng lên một luồng hàn khí!
Nhà họ Quách lần này đúng là đào nhầm mả tổ, gặp phải Diêm Vương Địa Phủ rồi!
Đúng là vận rủi, thế mà lại chọc đến một con sát tinh như vậy!
Liễu quản sự cẩn thận nghĩ một lúc: "Ta, ta gọi điện thoại."
Trần Nặc ra dấu bảo cứ tự nhiên.
Liễu quản sự run run rẩy rẩy mò trong túi lấy ra một chiếc điện thoại.
Hít thở sâu mấy lần, trấn định lại hơi thở, lại xoa mạnh vào má vài lần, lúc này mới bấm số.
"Alo? Lão gia tử! Là ta, lão Liễu đây...
Ừm... Người ở đây rồi, mọi chuyện đã xong xuôi! Người đối diện cũng bắt được rồi!
Nhưng mà, lão gia tử, có lẽ, phải phiền ngài tự mình đến đây một chuyến."
Nói đến đây, Liễu quản sự dừng lại một chút, hình như đầu dây bên kia có hỏi gì đó, Liễu quản sự mới hạ thấp giọng, trầm xuống nói: "Quách Cường... Hắn đã khai ra chỗ cất giấu đồ vật!
Đồ vật, bị hắn giấu ở Ly Sơn."
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó rất nhanh lại nói thêm vài câu, rồi tắt máy.
Liễu quản sự lau mồ hôi, nhìn Trần Nặc, nhỏ giọng nói: "Xong rồi!"
Trần Nặc vỗ tay cười nói: "Hay cho lũ Bạch Nhãn Lang!"
Liễu quản sự thần sắc khó xử, chỉ cười cười, sau đó nói: "Lão gia tử ra ngoài, toàn là người của nội trạch đi theo, người giỏi đánh nhau nhất của nhà họ Quách đều sẽ đi theo lão. Ngươi..."
Trần Nặc cười nói: "Yên tâm, ta lo liệu được."
Ô tô đang chạy trên đường đến Tây An.
Trong xe, Tôn Khả Khả ngồi ở hàng ghế sau, người co rúm lại thành một cục, dù đã không còn khóc nữa, nhưng chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Trương Lâm Sinh thì lại vẻ mặt nhẹ nhõm, không quá nhiều cảm xúc, còn đòi thuốc lá hút với Lỗi ca.
"Chúng ta về tới Tây An, vào khách sạn rửa mặt thay quần áo, sau đó đi thẳng ra sân bay, tối là có thể về đến Kim Lăng rồi." Lỗi ca ngồi ở ghế phụ trước cười nói.
Trương Lâm Sinh đáp lời, Tôn Khả Khả thì không nói gì, chỉ nhìn ra cửa sổ.
Trong xe im lặng một lát, Lỗi ca đột nhiên lên tiếng: "Chuyện kia... Không được rồi."
Tôn Khả Khả không lên tiếng.
"Không được rồi?" Lỗi ca nâng cao giọng.
"Hả?" Tôn Khả Khả hoàn hồn, thở dài, nhỏ giọng nói: "Lỗi ca, có gì sao?"
Lỗi ca do dự một chút, sau đó mới trầm giọng nói: "Thực ra theo lý thuyết chuyện này ấy à, bây giờ mà nói ra thì không đúng lúc cho lắm. Cháu là một tiểu thư khuê các, lần này lại bị hoảng sợ đến như vậy.
Haiz, cũng tại ta, ở Kim Lăng đã không bảo vệ tốt cho cháu, Nặc gia ra ngoài làm việc, ta đáng ra phải giúp anh ấy giữ gìn người nhà thật tốt."
Tôn Khả Khả ngẩn ra, vội xua tay, lắc đầu nói: "Lỗi ca, không có chuyện đó đâu ạ! Không có chuyện đó đâu! Chuyện của chúng ta, sao lại đổ trách nhiệm lên người anh được chứ! Tuyệt đối không có chuyện đó đâu!"
Dừng một chút, cô bé chân thành nói: "Lỗi ca, vừa rồi là do con bị hoảng sợ, không nói lời nào thôi, xin lỗi anh ạ... Thực ra, con rất cảm ơn anh, anh từ Kim Lăng xa xôi chạy đến cứu chúng con. Con chỉ có cảm kích với anh, không có ý gì khác cả."
Lỗi ca vội xua tay: "Đừng đừng đừng, ta chỉ là chân chạy thôi, chính Nặc gia là người đích thân cứu cháu ra đấy, ta không dám giành công."
Tôn Khả Khả đỏ hoe mắt: "Trần Nặc... Anh cũng gọi anh ấy, là Nặc gia sao?"
Lỗi ca ho khan hai tiếng, liếc nhìn Trương Lâm Sinh, Trương Lâm Sinh cũng không dám nói gì thêm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lỗi ca thở dài: "Nha đầu à, cái này, chuyện của Trần Nặc, ta cũng không tiện nói nhiều với ngươi, sau này đợi chính ngươi hỏi hắn đi.
Nhưng có một điều ta biết, Nặc gia coi ngươi là điểm yếu chí mạng! Lần này ngươi mất tích, hắn đã không ngủ không nghỉ từ bên ngoài chạy về cứu ngươi, mà lại... hai ngày nay, ta luôn cảm thấy giọng nói của hắn khi nói chuyện đều mang sát khí!
Ta chưa từng thấy Nặc gia nói chuyện với giọng điệu đáng sợ như vậy bao giờ!"
Tôn Khả Khả lại như sắp khóc: "Trần Nặc... hắn, hắn có sát khí sao? Hắn, hắn là người đáng sợ đến thế à?"
"A! Không không, trời ơi! Ý ta nói, ta chỉ đang ví von thôi mà."
Lỗi ca tranh thủ thời gian lấp liếm, đảo mắt một vòng, rồi nói: "Nhưng mà, đúng là có một chuyện, liên quan đến Trần Nặc, ta muốn bàn bạc với ngươi một chút."
Tôn Khả Khả lập tức tỉnh táo lại: "Chuyện của Trần Nặc? Vâng, Lỗi ca, anh nói đi."
Lỗi ca tặc lưỡi, nheo mắt, chậm rãi nói: "Chính là chuyện lần này hai người các ngươi bị bắt cóc ấy."
"Nói thế nào?"
"Ở Kim Lăng, người nhà ngươi chắc chắn sắp phát điên rồi. Ba của ngươi, ông Tôn, ngày thứ hai đã báo cảnh sát rồi! Bây giờ chắc chắn cả thành phố đang tìm ngươi."
"A! Vậy ta phải nhanh gọi điện thoại về cho ba để báo bình an mới được." Tôn Khả Khả chợt nhận ra.
"Ừm..." Lỗi ca sắc mặt có chút khó xử, cười khổ: "Cái điện thoại này, với việc báo bình an... ừm, ta cũng có một ý tưởng, ta nói ra, ngươi nghe thử... ừm, Lâm Sinh này, ngươi cũng nghe xem! Nghe cùng xem ý này của ta có khả thi không."
Tôn Khả Khả hình như đã ý thức được điều gì: "Ừm? Lỗi ca, anh cứ nói đi."
"Hai người các ngươi mất tích, người nhà đều báo cảnh sát cả. Cảnh sát chắc chắn cũng đang tìm, có khi còn lập cả án rồi.
Bây giờ về được thì tất nhiên là chuyện tốt.
Nhưng mà, về bằng cách nào, lấy lý do gì để trở về... cái này, thì phải bàn.
Các ngươi nghĩ xem.
Nếu như, sau khi chúng ta về, một năm một mười kể cho người nhà, kể cho cảnh sát... nói các ngươi bị người nhà họ Quách ở Tây An bắt cóc...
Thì cảnh sát chắc chắn sẽ không bỏ qua, kiểu vụ bắt cóc thế này, chắc chắn là sẽ điều tra.
Mà Nặc gia, để cứu các ngươi, đến Tây An, nhưng đã làm rất nhiều chuyện, cũng đã dùng không ít thủ đoạn.
Các ngươi nghĩ xem... nếu cảnh sát điều tra đến đây, điều tra đến nhà họ Quách.
Hai đầu nối lại...
Sợ là những thủ đoạn mà Nặc gia đã dùng ở đây sẽ bị cảnh sát biết hết.
E là, điều này đối với Nặc gia có chút... ừm, có một số điều không thỏa đáng."
Lần này Tôn Khả Khả đã nghe rõ ràng, chỉ là thở dài, khẽ nói: "Trần Nặc... hắn nhiều chuyện đều muốn tránh cảnh sát sao?"
"Ừm... Cũng không thể nói là nhiều, chỉ là lần này vì cứu các ngươi, xác thực đã dùng khá nhiều thủ đoạn."
"Ừm, tôi hiểu rồi." Tôn Khả Khả khẽ nói: "Vừa rồi ở đó tôi đã thấy, dưới đất nằm nhiều người như vậy, còn có cả máu, cả súng nữa..."
Nói đến đây, Tôn Khả Khả chợt ngồi thẳng người.
Ánh mắt yếu ớt, thảm thương ban nãy, giờ đã lấy lại được một chút tinh thần, lắc đầu nói: "Không được, không được! Chuyện này mà để cảnh sát biết, Trần Nặc coi như, coi như xong!"
Cô lo lắng nhìn về phía Lỗi ca: "Lỗi ca, anh nói, chúng ta về thì phải giải thích thế nào?"
"Điều đầu tiên, tuyệt đối không thể nói ra bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Quách ở Tây An. Không thể nói các ngươi bị người nhà họ Quách bắt đi! Đây là mấu chốt!"
Lỗi ca vừa nói vừa liếc nhìn Trương Lâm Sinh.
Trương Lâm Sinh thì lại tỏ ra không quan trọng, lắc đầu nói: "Tôi không có vấn đề gì. Trước đây tôi lăn lộn bên ngoài, ba năm ngày không về nhà cũng là chuyện thường.
Lần này về, tôi sẽ nói với người nhà là đi quán net chơi game quên cả ngày tháng.
Cùng lắm thì bị bố tôi đánh cho một trận, chuyện cũng xong."
Lỗi ca khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Tôn Khả Khả.
Tôn Khả Khả có chút hoảng hốt lo sợ: "Tôi, tôi về nói thế nào đây? Lỗi ca, tôi không nghĩ ra, anh dạy tôi đi, miễn là có thể bảo vệ được Trần Nặc, anh bảo tôi nói gì cũng được."
Lỗi ca không kìm được liếc nhìn Tôn Khả Khả, cô gái nhỏ thanh khiết, ánh mắt trong veo này, đúng là kiểu thiếu nữ đơn thuần sinh ra không sâu sắc gì.
Cô bé này, rõ ràng là kiểu con gái ngoan được gia đình bảo bọc kỹ lưỡng, bình thường có lẽ còn không biết nói dối là gì.
Giờ lại bị mình xúi giục đi lừa gạt cả cảnh sát...
Dù là vô cùng kính sợ Trần Nặc, Lỗi ca lúc này cũng không nhịn được mà trong lòng than thở một câu về Trần Nặc: Nghiệt chướng a!
Một cô bé sạch sẽ đến thế.
Haiz, Trần Nặc tên kia... đúng là tạo nghiệp mà.
Nhưng dù nghĩ gì trong lòng, dĩ nhiên là không dám hé răng ra ngoài.
Lỗi ca trầm ngâm một lát: "Ta nghĩ đã, vấn đề này phải chia thành hai giai đoạn.
Sau khi bố ngươi, lão Tôn, báo cảnh sát, cảnh sát đã đến nhà Trần Nặc, hiện trường bị phá hoại tan hoang.
Cảnh sát phần nhiều cho rằng ngươi đã bị bắt cóc tại nhà của Trần Nặc.
Vì vậy, trước tiên ta phải tách chuyện này với chuyện mất tích của ngươi ra đã!"
Tôn Khả Khả chớp mắt nhìn Đầu Trọc Lỗi.
Đầu Trọc Lỗi trong lòng lại thở dài: "Giai đoạn đầu, ngươi phải chắc chắn là mình không bị người ta xông vào nhà Trần Nặc đánh đập rồi bắt đi!
Điểm này rất quan trọng!
Ừm, ta bịa cho ngươi một lý do, ngươi cứ nói thế... cứ nói...
Ta phái Trần Nặc đi công tác ở nơi khác, sau đó hai vợ chồng trẻ cãi nhau qua điện thoại rất lớn, rất quyết liệt.
Trong lúc tức giận, ngươi tự mình đến chỗ khác tìm Trần Nặc, tiểu tình nhân mà, cãi nhau rồi lại làm lành, đến đó để hàn gắn tình cảm thôi.
Nói thế thì dễ chấp nhận hơn."
Tôn Khả Khả dùng sức gật đầu: "Được ạ!"
Trương Lâm Sinh bên cạnh lại có chút nghi hoặc: "Lỗi ca à, nói thế có ổn không?
Nhà Trần Nặc bị phá cửa, trong nhà thì lộn xộn hết cả, cái này giải thích thế nào?"
"Trộm đột nhập chứ sao." Lỗi ca nhướng mày: "Cứ nói Tôn Khả Khả cũng không biết, chính cô ta đi rồi thì nhà có chuyện gì xảy ra, có người đến trộm, làm lộn xộn cả lên, phá đồ cũng được, mất đồ cũng được... Đó chính là một vụ án không có đầu mối.
Dù sao thì cũng chẳng mất mát gì lớn, nếu mà dựa vào trộm cướp để tính, số tiền liên quan không lớn, cảnh sát cũng sẽ không quá phiền phức, cảnh lực có hạn mà. Có khi, tính ra thì số tiền liên quan cũng chưa đủ để lập án cũng nên.
Nếu không thì... lát nữa ta sẽ bảo Lý Thanh Sơn ra mặt, tìm mấy tên đàn em đi tự thú, nhận tội trộm cướp hoặc trả thù.
Nói là có chút xích mích với Trần Nặc nên đến nhà đánh phá một trận.
Thế là mọi chuyện có thể kết thúc."
Trương Lâm Sinh cười khổ: "Nghe hơi gượng ép đấy."
Lỗi ca cười nói: "Tiểu tử, cậu không hiểu đầu đuôi sự việc. Vấn đề cốt lõi bây giờ là hai người mất tích! Chỉ cần các cậu trở về, vụ án mất tích coi như xong!
Báo là án mất tích! Người trở về, mất tích không còn giá trị! Rõ chưa?
Không còn giá trị nữa, chỉ cần hai người các cậu lành lặn trở về nhà, về phần chuyện bên trong thế nào, cảnh sát cũng không phải là mấy bà cô bên ủy ban phường, sẽ không hỏi han nhiều như vậy.
Điều mà cảnh sát quan tâm nhất chính là có tìm được người bị mất không!
Chỉ cần người trở về, đừng quan tâm về bằng cách nào, dù sao thì người đã không bị mất, vậy là có thể khép án!
Hiểu chưa?"
Dừng lại một lát, Lỗi ca cười nói: "Lâm Sinh huynh đệ, cậu vào cục cảnh sát ít, nhiều vấn đề cậu không hiểu.
Những vụ báo mất tích kiểu này, phần lớn đều là do sơ ý lạc đường.
Hoặc là người nhà vì vấn đề tình cảm mà cãi nhau, rồi bỏ nhà đi.
Cảnh sát chỉ quan tâm là người có về không, thứ nhất là người đã về, thứ hai là an toàn, không bị thương tổn! Vậy thì cảnh sát đã hoàn thành trách nhiệm của mình.
Ai sẽ tiếp tục điều tra xem các cậu, vì cái lý do cãi vã mà bỏ nhà ra đi?
Cậu tưởng cảnh sát đều rảnh rỗi chắc?
Cùng lắm thì bị cảnh sát giải quyết vụ án mắng cho một trận, sau này đừng có hành động bồng bột như vậy nữa là được.
Thế là có thể kết án."
Tôn Khả Khả cẩn thận lắng nghe, không dám xen vào, nhưng lại cố gắng ghi nhớ trong lòng.
Suy nghĩ một lúc trên xe, rồi cũng đến thành phố Tây An, quay trở về khách sạn nơi Lỗi ca ở, đặt lại hai phòng cho hai người trẻ tuổi.
Lỗi ca rất chu đáo, làm việc rất thỏa đáng, trên đường còn cố ý ghé vào một cửa hàng mua quần áo, cho Tôn Khả Khả và Trương Lâm Sinh mỗi người một bộ quần áo sạch sẽ để thay.
Trở lại phòng khách sạn, Tôn Khả Khả lập tức nhanh chóng rửa mặt, Lỗi ca còn nói là phải tranh thủ thời gian.
Nhưng vừa thay quần áo xong, bỗng nhiên, Tôn Khả Khả nhớ ra một chuyện!
Hạt ngọc thạch kia!!
Nó luôn được cô bỏ trong túi mà!
Chỉ là lúc này đưa tay vào lấy thì phát hiện tìm thế nào cũng không thấy!
Tôn Khả Khả sợ mình nhớ nhầm, hết lục bên túi áo trái sang túi áo phải mấy lần, còn sợ nó bị rơi vào khe hở nên phải ấn nắn từng chút một.
Nhưng vẫn không thấy!
Không thấy? !
Tôn Khả Khả sững người một hồi, rồi oán trách bản thân.
Chắc là... vật đó vốn rất nhỏ, có lẽ không biết đã rơi mất từ trong túi ra khi nào... thế là mất rồi.
Hai căn nhà dân ở Ly Sơn này đã được thu dọn sạch sẽ.
Đám thuộc hạ bị thương của Quách gia, đều bị Trần Nặc ra lệnh, mang đến nhét vào trong chiếc xe tải phía sau xe lều.
Mười mấy hai mươi người bị quẳng vào, cửa khoang xe đóng sập!
Bên trong phòng lẫn bên ngoài cũng đều được dọn dẹp qua một lượt.
Trần Nặc ngồi xổm trên nóc nhà, gió nhẹ buổi tối thổi nhè nhẹ lên người, mang lại cảm giác lười biếng.
Liễu quản sự thì ngồi trong sân, một bên đùi bị băng bó lại, bị thương không nhẹ, mấy tên thuộc hạ còn lại thì giả vờ như quan trọng đứng bên cạnh.
Chỉ có Sơn Hổ, vì vết thương quá nặng, đã không đứng vững được, bị đưa vào phòng nằm.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, một chiếc Mercedes chậm rãi từ xa chạy đến theo đường đất.
Liễu quản sự trong sân lập tức biến sắc, quay đầu ra hiệu cho Trần Nặc trên nóc nhà.
Trần Nặc khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nhổ cọng cỏ ngậm trong miệng, rồi theo chân tường trượt xuống.
Trần Nặc mặc chiếc áo jacket đen mà đám thuộc hạ của Liễu quản sự hay mặc, lẫn vào trong đám người, đứng sau lưng Liễu quản sự.
Chiếc Mercedes dừng lại ngoài hàng rào, Liễu quản sự đã đứng lên tập tễnh ra đón.
Trần Nặc theo sau, đã nhìn thấy Quách thị lão tổ tông bước ra khỏi xe!
Lần đầu nhìn thấy, Trần Nặc bỗng nhiên giật mình trong lòng!
Một cảm giác kỳ lạ, từ sâu trong nội tâm hắn trào lên!
Khí tức trên người lão nhân này, âm lãnh đáng sợ!
"Kỳ quái... Lão đầu tử không mang theo bảo tiêu." Đứng ở cửa viện, Liễu quản sự nhanh chóng dặn dò Trần Nặc phía sau, rồi lập tức tập tễnh nghênh đón.
Chiếc Mercedes không hề có bảo tiêu, mà phía sau cũng không có chiếc xe nào khác đi theo.
Xe của Quách thị lão tổ tông, chỉ có mỗi một lái xe mà thôi.
"Lão Liễu, bị thương rồi à?"
Quách thị lão tổ tông liếc nhìn Liễu quản sự, nhíu mày.
Liễu quản sự đáp: "Đối thủ khá cứng, đang bắt hắn thì súng cướp cò."
Lão tổ tông thở dài: "Ai, cần gì chứ, để bọn đàn em làm là được rồi, ngươi tuổi cao rồi, còn tự thân xông lên làm gì?
Đâu phải mấy chục năm trước!"
Liễu quản sự cười hắc hắc, theo lão tổ tông bước vào trong sân, hắn dường như cố tình đi tụt lại phía sau, cách lão tổ tông nửa bước.
"Tìm được Hiểu Vĩ chưa?"
"Tìm được rồi! Lão tổ tông! Hiểu Vĩ đang nằm trong phòng, chịu chút đau khổ nhưng không sao! Chỉ là không chịu ăn uống, hơi suy yếu, ta bảo nó nằm chứ không ra đón ngài."
Lão tổ tông dừng bước, quay đầu nhìn Liễu quản sự, sau đó gật đầu cười: "Tốt! Ngươi làm việc ta yên tâm! Vệ Đông bọn chúng đâu?"
"Đều ở trong, đều ở trong cả!" Liễu quản sự nhanh nhảu đáp.
Lão tổ tông gật đầu, rồi lại không đi tiếp, đứng ở cổng nhà chính của viện, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời lặn phía tây, rồi thế mà lấy ra một bao thuốc từ trong túi, chầm chậm châm một điếu.
"Lão Liễu à, lần này, ngươi vất vả rồi." Lão tổ tông cười nhạt nói.
Liễu quản sự lắc đầu: "Lão gia tử nói đâu vậy, đây là trách nhiệm của ta."
"Không, là rất khổ cực."
Lão tổ tông nhả khói, nghiêng đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Liễu quản sự, rồi từng chữ từng chữ cười lạnh nói:
"Đi theo bên cạnh ta lâu như vậy, giấu đầu lòi đuôi, ăn cây táo rào cây sung... Cũng không phải là rất cực khổ sao! Liễu Trường Quý!"
[Cầu nguyệt phiếu ~]
Bạn cần đăng nhập để bình luận