Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 426: 【 ta tới tìm ngươi 】(2 )

Chương 426: 【 ta tới tìm ngươi 】(2) "Ta biết, haiz, người chơi tự mình giao dịch một thanh Đồ Long đao mà... Số này! Ta liền nghĩ ngày đó cũng làm được một thanh, sang tay liền bán cho một tay chơi nhà giàu, mua một chiếc xe cũng đủ."
Tán dóc xong, Trần Nặc nghĩ nghĩ: "À đúng rồi, hai ngày nữa có một người bạn ta kết hôn, ngươi cũng tới chơi đi."
"Hả?" Lão Lưu ngẩn người.
"Ông chủ đại lý xe, Ngô Lỗi, Lỗi ca, cái đầu hói ấy... À, bây giờ không còn trọc nữa."
"A a a, Lỗi tổng à! Vậy phải đi chứ! Trước đó mua xe trả góp đã từng quen biết, ta còn từng uống rượu với hắn nữa."
"Ừm, nhà Lỗi ca ít thân thích, kết hôn chúng ta đều đi, cho náo nhiệt chút. Tối mai ta bảo hắn chuẩn bị thiệp mời cho ngươi."
"Không khách khí không khách khí, đừng đưa thiệp mời, trời lạnh thế này chạy đi chạy lại mệt người, cậu nói cho tôi giờ giấc, hôm đó tôi đến là được."
Ước chừng nửa giờ, Trần Nặc từ văn phòng lão Lưu tản bộ ra, sau đó trốn trốn tránh tránh xuống ký túc xá... Hắn thật ra rất sợ gặp lão Tôn.
Xuống lầu dưới, lúc đi ngang qua khu giảng đường, chợt thấy một bóng hình quen thuộc...
Trương Thụ Hoa vào phòng học ngồi theo một tiết học.
Hôm nay ngày đầu tiên "đi làm", trong lòng hắn thật ra là có chút buồn cười và tâm trạng thoải mái.
Không ngờ mới đó mà mình đã chạy về ngồi ở phòng học Bát Trung rồi.
Ngồi ở hàng ghế cuối lớp, nhưng thật ra đang làm một số ghi chép nghiên cứu về giảng dạy.
Những thầy cô đang giảng bài trên bục, hắn cũng đều nhận ra. Thầy Trần dạy môn vật lý, hay trừng mắt mắng chửi người, cực kỳ nghiêm khắc, nhưng xưa nay không đánh học sinh, hơn nữa kiểm tra bài tập thì vô cùng cẩn thận.
Đội ngũ giáo viên của Bát Trung đều có chất lượng đồng đều như vậy, thầy Trần cũng không phải là một giáo viên cực kỳ xuất sắc, trình độ giảng dạy cũng tầm tầm, bình thường thôi.
Nhưng khi làm việc thì lại rất nghiêm túc.
Đây là lớp mười (ba). Đám trẻ con này cũng mới từ cấp hai lên chưa được một năm.
Mình so với bọn chúng có thể lớn hơn bao nhiêu tuổi cơ chứ... Nhưng bây giờ nhìn bọn chúng, cứ như nhìn đám trẻ con vậy.
Tiết đầu là học, tiết thứ hai là làm bài kiểm tra.
Khi làm bài kiểm tra, thầy Trần nhìn Trương Thụ Hoa đang ngồi dự thính ở phía sau cười cười, sau đó thầy ngồi xuống bục giảng lật sách.
Trương Thụ Hoa nghĩ nghĩ, dứt khoát đứng lên đi lên phía trước, quay người lại thấp giọng nói: "Thầy Trần, mình ra ngoài hút điếu thuốc được không?"
Thầy Trần nghe thấy hút thuốc, vừa muốn trừng mắt, đột nhiên phản ứng lại, cười xua tay: "Cậu đi đi, ai! Lúc trước nhìn quản mấy cậu không đủ nghiêm. . . Cậu có phải đã học hút thuốc từ lâu rồi không!"
"Không! Về sau mới học, về sau mới học..."
Trương Thụ Hoa cười theo, quay người ra khỏi cửa phòng học, đi vào chỗ hẻo lánh phía sau, vừa đốt điếu thuốc, còn chưa kịp hút thì bỗng nhiên phía sau bị người đạp nhẹ một cái, chỉ nghe thấy một tiếng quát chói tai: "Làm cái gì! Vụng trộm hút thuốc!!"
Trương Thụ Hoa bị giật mình, lập tức cơ thể run lên, điếu thuốc lá trong tay cũng bị giật mình rơi xuống đất.
Buổi sáng trời vừa mưa xong, dưới đất có một vũng nước, một điếu Ngọc Khê còn chưa kịp hút, rơi xuống nước.
Trương Thụ Hoa trong lòng tức muốn chết!
Ngọc Khê mà, đắt đỏ vậy!
Bình thường mình còn không nỡ hút, đây không phải vì đi làm lại, mới để sẵn trong túi một bao để phòng khi mời thuốc thầy giáo sao.
Quay đầu lại định mắng, thấy khuôn mặt tươi cười như kẻ trộm kia, Trương Thụ Hoa sững người: "Trần Nặc?"
Trần Nặc cười nói: "Cậu bị đuổi học đại học rồi à, về học lại à? Lớp trưởng?"
Đúng vậy, Trương Thụ Hoa, vị lớp trưởng trung học hồi xưa đó.
Vì cùng Trần Nặc tham gia "Tổ tiếp đãi" mà Trần Nặc đã nhường suất cho hắn.
Cái sự việc ấy đã thay đổi vận mệnh cuộc đời vị lớp trưởng đại nhân này.
Cố gắng biểu hiện tốt, chủ yếu là phục vụ cho Nivel thật tốt, kín miệng. Thế là được vào công ty giáo dục, trở thành nhân viên được công ty cử đi học, học phí bốn năm đại học đều được công ty chi trả.
Tức là còn chưa học đại học đã tìm được việc làm.
Đúng, lớp trưởng đại nhân, tên thật không phải là Cung Tụ Nhân, cũng không phải Mai Minh Chữ, không phải Ngô Minh...
Tên người ta là Trương Thụ Hoa.
Tên này hay đấy! Lúc mới vào công ty, một lão tổng công ty giáo dục biết được còn cười nói: "Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, bồi dưỡng nhân tài cho Trung Quốc! Thụ Hoa! Tốt, cái tên này, cho thấy cậu sinh ra là để làm giáo dục rồi."
Ôi trời, lớp trưởng nhà mình hơn mười năm nay không thấy tên mình có gì hay.
Nhưng lãnh đạo đã nói thế, thì nhất định phải là hay, không hay cũng phải nói hay!
Vả lại lớp trưởng cũng biết, vị phó tổng kia sở dĩ đối xử hiền hòa với mình như vậy, chủ yếu là vì, xem qua lý lịch vào công ty của mình, mình đã từng làm trợ lý cho cô Nivel.
Nivel tiểu thư là trợ lý của một vị cổ đông người nước ngoài.
Mình là trợ lý của Nivel tiểu thư.
Có nghĩa là mình cũng là một thành viên tổ chức của vị cổ đông người nước ngoài đó rồi.
Vả lại, lớp trưởng thật ra trong lòng còn có một chút tiếc nuối.
Sau khi chính thức vào đại học, làm nhân viên do công ty cử đi học, mối quan hệ trong công ty, thật ra không còn là phụ tá tùy tùng của Nivel nữa...
Thật ra trong lòng có chút tiếc nuối.
Nivel là người thân cận với cổ đông mà, đi theo Nivel, tương lai phát triển tốt đến nhường nào...
Người Trung Quốc có một quan niệm ngầm định: càng gần lãnh đạo thì càng dễ được thăng tiến.
Bây giờ trái lại mình có được các thủ tục ủy thác đào tạo, mình lại tham gia vào một dự án nghiên cứu giảng dạy của công ty...
Nhưng mà sếp của mình, cô Nivel, đã hai tháng không gặp rồi.
Mình không có bối cảnh, nếu như không có chỗ dựa lâu dài, e là sau khi tốt nghiệp vào công ty, cũng chỉ là hạng người ăn không ngồi rồi.
Trong lòng lo lắng cũng chẳng làm được gì...
Vừa nhìn thấy Trần Nặc, lớp trưởng ban đầu thì kinh ngạc, sau đó là mừng rỡ!
Kinh hãi là... Thằng nhãi này không phải đã mất tích một năm rồi sao? Sao giờ lại trở về? Không phải! Hắn vẫn còn sống sao? Không phải mọi người đồn hắn chết ở bên ngoài rồi sao?
Mừng là...
Bỗng nhiên trong đầu ý nghĩ chuyển hướng...
Thằng nhãi này, cùng Nivel, thật ra là...
Có một mối quan hệ ái muội!
Hồi trước mình đã tận mắt thấy ở đại sảnh khách sạn, cô Nivel chủ động hôn hắn một cái!
Về sau cô Nivel còn chạy đến nhà hắn, chạy theo mông bà lão nhà hắn đó!
"Trần Nặc, cậu về được bao lâu rồi? Năm vừa rồi cậu..."
"Ra ngoài làm chút chuyện, làm xong thì về, chuyện trong nhà tương đối phức tạp, nên không nói với cậu nhiều."
"A a a, được được được, ui da, về là tốt, về là tốt..."
Lớp trưởng xoa xoa hai bàn tay, lại lấy bao thuốc ra: "Hút điếu không?"
"...Thôi đi, vừa hút rồi, tao mới từ chỗ lão Lưu ra."
Lão Lưu à, đầu óc Lớp trưởng chuyển một cái, lập tức hiểu, à, Lưu chủ nhiệm à.
Mình cũng là tốt nghiệp Bát Trung mà ra, vẫn còn là nhân viên được bồi dưỡng chính tông của tập đoàn giáo dục Bát Trung đấy, về Bát Trung gặp Lưu Ngang, cũng vẫn khách khí gọi một tiếng Lưu chủ nhiệm.
Nghe cái cách gọi này, đường đường là chủ nhiệm giáo vụ nhà trường, ở chỗ người ta, chỉ là một tiếng: Lão Lưu.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng thôi...
Chỉ với mối quan hệ của thằng nhãi này với cô Nivel thôi... À đúng rồi, còn cả quan hệ với Tôn Khả Khả và hiệu trưởng Tôn nữa.
Lão Lưu... cũng chỉ là lão Lưu thôi.
Trần Nặc từ chối khéo thuốc lá của lớp trưởng, thật ra gần đây hắn đã cố gắng giảm hút thuốc lá rồi.
Không vì cái gì cả, trong nhà có con, trên người mùi thuốc lá nhiều, con không thích.
Hai người hàn huyên một hồi, Trần Nặc mới biết, thì ra lớp trưởng cũng làm ăn không tệ.
Nhân viên do công ty cử đi học, năm nhất đại học, đã tham gia dự án nghiên cứu giảng dạy của một công ty giáo dục.
Hàng tháng về lại trường trung học, khảo sát, nghiên cứu công tác giảng dạy, thu thập tài liệu giảng dạy tại hiện trường, tiến độ dạy học...
Loại việc này thật ra chỉ là công ty giáo dục đang rèn luyện nhân viên do công ty cử đi học mà thôi, không có bất kỳ lợi ích ngắn hạn nào cả.
Nhưng ngoài việc rèn luyện người, về lâu dài cũng không phải là vô ích, rốt cuộc làm giáo dục, nghiên cứu nhiều về công tác giảng dạy, cũng được coi như là thực lực nội bộ của một công ty giáo dục.
Thật ra Trần Nặc không ghét cái công ty giáo dục đứng sau Bát Trung này.
Ít nhất thì công ty này vẫn làm việc tốt, tuy là cũng kiếm tiền nhưng công việc đều là làm thật.
Chứ không như những công ty lừa đảo khác chỉ qua loa cái tư cách giảng dạy rồi lừa bán bằng cấp cho phụ huynh.
Nói chuyện một hồi, nhắc tới chuyện Trần Nặc đến trường, lớp trưởng nghe được đôi tai xong, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận