Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 455: 【 ngươi có hứng thú không? 】 (1)

Chương 455: 【ngươi có hứng thú không?】(1) Một giờ sau.
Lộc Tế Tế trợn tròn mắt, hiếu kì mà kinh ngạc nhìn Trần Nặc.
Một tiếng đồng hồ Trần Nặc tự thuật, Lộc Tế Tế cố nén vô số câu hỏi trong lòng, không ngắt lời. Thực tế là nàng đang nghe đến say sưa.
Giờ phút này, chờ đến khi Trần Nặc rốt cuộc nói xong. . .
Trần Nặc thở ra một hơi dài, nhìn Lộc Tế Tế đang đắm chìm trong cảm xúc cổ quái, hắn đứng dậy đi lấy hoa quả đã rửa sạch gọt tỉa từ đêm qua, còn có cả rượu vang đã mở nắp.
Táo và dưa hấu được cắt thành từng miếng nhỏ, phía trên cắm một que tăm.
Trần Nặc rót cho mình một ly rượu vang, nhấp một ngụm xong, lại rót cho Lộc Tế Tế một ly.
"Ta biết những chuyện này nhất định cực kỳ kinh ngạc, sau khi nghe xong, ngươi cần tiêu hóa thật tốt một chút, cho nên ta chuẩn bị rượu, nếu cần ngươi có thể uống trước một ngụm."
Lộc Tế Tế có chút mê man nhìn ly rượu trước mặt.
Cô bưng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Trần Nặc hơi ngớ ra, cầm bình rượu định rót thêm cho cô, Lộc Tế Tế lại trực tiếp giật lấy bình rượu, đưa lên miệng uống ừng ực ừng ực. . .
Mắt thấy một hơi hết gần nửa bình rượu vang, Lộc Tế Tế mới đặt chai xuống, vừa thở dốc vừa lau miệng.
"Ta luôn biết ngươi chắc chắn che giấu một số chuyện quan trọng với ta. . ." Lộc Tế Tế vừa nói vừa cười khổ: ". . . nhưng ta không ngờ chuyện quan trọng này lại còn kinh người hơn dự đoán của ta."
Trần Nặc không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lộc Tế Tế.
Lộc Tế Tế lắc đầu, hít sâu một hơi rồi xoay người nhìn Trần Nặc, duỗi đôi tay nâng niu gương mặt Trần Nặc, ánh mắt mê ly nhìn anh rất lâu.
" . . Sao vậy?" Trần Nặc bị Lộc Tế Tế nhìn chăm chú, trong lòng có chút xao động.
"Đã cứu ta mười bảy lần, nhất định cực kỳ vất vả đúng không? Mỗi lần nhìn ta chết trước mắt ngươi, cảm giác đó nhất định vô cùng đau khổ đúng không?" Lộc Tế Tế dịu dàng nói.
Trần Nặc im lặng một lát, lắc đầu: "Đau khổ thì chắc chắn rất đau khổ rồi. . . nhưng ta. . . thật ra không nhớ rõ."
Anh chỉ vào đầu mình: "Bản thân ta không chịu nổi loại đau khổ đó, nên lần trước trùng sinh, ta đã xóa hết những ký ức đó rồi."
Lộc Tế Tế giọng vô cùng dịu dàng: "Ta biết nhất định là vô cùng đau khổ. . . Ta không thể tưởng tượng nổi, nếu có một ngày phải tận mắt nhìn ngươi chết trước mắt ta, ta sẽ đau khổ đến mức nào, có thể sẽ điên cuồng ngay lập tức mất."
Nói rồi, Lộc Tế Tế nghiêm túc nói: "Nếu ai giết ngươi, ta nhất định sẽ dùng mọi cách, không từ thủ đoạn để giết hắn! Sau đó, chính ta cũng sẽ không sống sót."
". . ."
"Đối với ta, thế giới này không có nhiều người như vậy, không có đến năm sáu tỷ người như vậy.
Với ta, thế giới này chỉ có bốn người.
Ngươi, con gái chúng ta, bé Nãi Đường, và chính ta.
Với ta, thế giới này chỉ có bốn người chúng ta thôi."
Trần Nặc không nói nên lời.
Dựa trên hiểu biết của anh về Lộc Tế Tế, anh biết rõ cô nói là thật.
"Đáp ứng ta một chuyện."
"Ừm?"
"Lần này, là lần cuối cùng." Lộc Tế Tế nghiêm túc nói nhỏ: "Sau lần này, dù thành công hay thất bại. . . thì cũng dừng lại ở đây nhé, được không?
Nếu lần này ta vẫn chết, ngươi cũng đừng thử nữa."
Trần Nặc không đáp.
Lộc Tế Tế cũng không truy hỏi, mà cười nhạt: "Ta biết bây giờ bảo ngươi hứa gì đó, ngươi cũng chưa chắc đã đồng ý. . . coi như ngươi hứa, cũng chưa chắc đã giữ lời. Nhưng ngươi phải hiểu. . . ta thật không muốn ngươi mãi chìm trong loại đau khổ này."
Cả hai im lặng không nói, cứ thế yên tĩnh uống rượu.
Cuối cùng, vài phút trôi qua, một bình rượu đã cạn đáy.
Lộc Tế Tế mới đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
"Làm một hình thái sinh mệnh chiều thứ tư. . . là cảm giác gì?"
Trần Nặc nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ. . . Thực tế thì hiện tại ta chỉ có ký ức, là kiếp trước đã chết, rồi mới trùng sinh xuyên qua. Trạng thái thứ tư rốt cuộc là thế nào. . . ta có lẽ còn chưa kịp cảm nhận thì. . . "bị U" một chút, thế là đến đây rồi."
"Bị "U" một chút?" Lộc Tế Tế mở to mắt nhìn.
"Đúng thế."
"Thử nghĩ xem, đám người Tây Đức tranh nhau sống chết để có được cơ hội thứ tư, mà ngươi rõ ràng đã có cơ hội đó, lại không cố gắng trải nghiệm cái trạng thái sinh mệnh đó, mà là bị "U" một chút. . . Nếu đám người đó mà biết, có khi tức chết mất."
Trần Nặc hít sâu một hơi, sau đó với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, từ tốn nói:
"Có lẽ lời này nói ra hơi sáo rỗng.
. . . Ý nghĩa của những hạt giống sinh mệnh kia, có lẽ là theo đuổi một hình thái sinh mệnh ở chiều không gian cao hơn.
Còn đối với ta, ý nghĩa nhân sinh của ta. . . có lẽ trước đây ta cũng không biết ý nghĩa của mình là gì.
Nhưng, bây giờ ta đã biết rồi.
Ta trùng sinh mười bảy lần, cứu được ngươi mười bảy lần, chỉ là muốn không để ngươi lại chết trước mắt ta lần nữa.
Cho nên. . . ý nghĩa cuộc đời của ta, chính là ngươi, Lộc Tế Tế."
Nói xong, Trần Nặc tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi của Tinh Không Nữ Hoàng.
"Là ngươi, Lộc Tế Tế.
Là ngươi!"
· Sáng sớm, Trần Nặc mở mắt nhìn lên trần nhà.
Bên cạnh, cơ thể mềm mại của Lộc Tế Tế áp sát vào anh. Bên dưới chăn, hai người không một mảnh vải, thân thể quấn lấy nhau.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại cùng đường cong đáng kinh ngạc của Lộc Tế Tế, Trần Nặc hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ rút tay bị Lộc Tế Tế gối đầu ra.
Anh nhẹ nhàng xuống giường, sau đó liếc nhìn con gái đang ngủ trong nôi.
Cô bé ngủ rất say.
Kiểm tra một chút, bỉm đã đầy. Trần Nặc khẽ mở tủ quần áo, lấy một miếng bỉm mới, thay cho con bé, sau đó thả ra một tia tinh thần lực, cảm ứng một chút.
Con bé ngủ rất ngon giấc, ý thức vận chuyển cực kỳ ổn định.
Vừa quay đầu lại, anh thấy Lộc Tế Tế đang chống tay lên nhìn mình từ trên giường, đôi mắt đẹp tràn đầy sự dịu dàng.
"Sao thế?" Trần Nặc khẽ cười: "Nhìn anh làm gì?"
"Toàn thế giới duy nhất một sinh vật chiều thứ tư, đang thay tã cho con gái của ta, chẳng lẽ cảnh này không đáng để thưởng thức sao?"
"Đã từng là sinh vật chiều thứ tư. Sau khi xuyên qua sống lại thì ta đâu còn." Trần Nặc cười, một lần nữa lên giường.
Lộc Tế Tế xoay người ngồi lên người Trần Nặc, chiếc chăn tuột xuống khỏi vai.
Trần Nặc lập tức híp mắt ngắm Lộc Tế Tế từ góc độ này, đường cong tuyệt mỹ kia quả thực mê người.
Lộc Tế Tế cúi đầu xuống, hôn lên trán Trần Nặc một cái, sau đó là chóp mũi, sau đó là đôi môi.
Khi cô hôn đến cổ Trần Nặc, Trần Nặc không nhịn được cười.
"Lúc này ngươi lại cười thành tiếng, coi là phản ứng gì? Phá hư không khí à?" Lộc Tế Tế liếc Trần Nặc.
Trần Nặc nheo mắt cười nói: "Nếu như nàng muốn làm gì đó, tốt nhất nên chờ một chút. . . Đêm nay chúng ta có thể tiếp tục.
Còn bây giờ. . . theo kinh nghiệm gần đây chăm con của ta thì con gái ta cùng lắm mười mấy phút nữa sẽ thức giấc, phải cho bú rồi."
Lộc Tế Tế cười: "Mười mấy phút, đối với ngươi thì đủ chứ."
Trần Diêm La không chịu đâu nhé!
"Xem thường người à? !"
· "Diệp Tử! Mau rửa mặt đi! Đừng có nghịch nước nữa!" Âu Tú Hoa lớn tiếng hét lên, rồi quay đầu nhìn Ngư Nãi Đường: "Còn cả con nữa, Nãi Đường, mau xỏ giày vào!"
Ngư Nãi Đường ngáp một cái: "Ta có đi học, có đi làm đâu, sao mỗi sáng phải dậy sớm thế hả?"
"Ngủ tiếp vào buổi sáng không tốt cho sức khỏe!
Còn nữa, cái gì mà không đi học! Con mới bao nhiêu tuổi mà không đi học! Ta đã nhờ người đi hỏi thăm rồi, học kỳ tới thế nào cũng phải đưa con đến trường học! Còn quá nhỏ mà không học sao được? !"
Ngư Nãi Đường thở dài: "Âu nãi nãi. . ."
"Gọi bà nội cũng vô dụng thôi."
Bé loli tóc bạc bất đắc dĩ cười khổ.
"Bà nội có biết không, nếu con chịu mở miệng, NASA sẵn sàng cho con nhiều đãi ngộ và chức vụ cao không? Chẳng lẽ bắt một thiên tài như con, vào tiểu học học mấy phép toán tính cùng phương trình tuyến tính hai ẩn sao?"
Nhưng những lời này đối với Âu Tú Hoa là vô hiệu.
Âu Tú Hoa phản ứng rất đơn giản.
Một cái gõ đầu lên trán Ngư Nãi Đường.
"Nhỏ tuổi đừng có học người lớn mà ba hoa! Cái gì NASA cái gì đó, học cho giỏi vào rồi vào trường tốt là được rồi!"
· Lúc bảy giờ, Âu Tú Hoa gõ cửa phòng, mở cửa lớn của khu nhà Trần Nặc ở.
Ngay khi vào cửa, Âu Tú Hoa đã ngây người ra.
Trong phòng khách, Lộc Tế Tế một tay ôm con, ngồi trước bàn ăn, tay cầm bình sữa cho con bú.
Âu Tú Hoa choáng váng!
Cảnh này, chưa từng thấy qua!
Lâu như vậy, lúc nào Lộc Tế Tế trông cũng như một người bệnh tự bế mất ý thức, không nói một lời không giao lưu với ai. . .
Cái này. . . con dâu. . .
Đây là. . .
Bình thường rồi sao? !
Còn có thể cho con bú được rồi? !
Khi bà đang ngơ ngác, Lộc Tế Tế đã ngẩng đầu lên, nhìn Âu Tú Hoa, rồi khẽ gật đầu một cái, ôm con đứng lên.
"Cái đó. . . a di, chào buổi sáng ạ."
Trời ạ! !
Âu Tú Hoa bị dọa đến suýt nữa hai chân mềm nhũn luôn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận