Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 357: 【 bị ngăn lại 】

Chương 357: 【Bị ngăn lại】Con quái vật khổng lồ kia tuy da dày thịt béo, nhưng dưới cơn bão kim loại của súng Gatling vẫn bị đánh cho tả tơi, điên cuồng gầm rú, rồi lại quay người sang chỗ khác, lao về phía Varnell.
Rất nhanh nó đâm sầm vào kết giới, chỗ va chạm lập tức bị kết giới dội ngược trở lại một cú đau điếng.
Quái vật giận dữ lắc đầu, mấy chiếc xúc tu như roi quất vào kết giới, nhưng chẳng làm gì được. Chỉ trong chốc lát, Varnell đã bắn trượt thêm một băng đạn nữa.
"Varnell! Đưa xe vào đây!!" Nolan đột nhiên hét lớn.
Varnell khựng lại một chút, nhưng sau khi nhìn thẳng vào mắt Nolan thì dường như hiểu ra điều gì đó. Anh ta lập tức nhảy xuống xe, khởi động xe trượt tuyết ở đầu xe, rồi nhảy ra khỏi cửa xe.
Xe trượt tuyết tự động trượt vào kết giới. Nolan đã nhanh chóng nhảy khỏi đống đổ nát, lao nhanh về phía chiếc xe.
"Nolan, ngươi làm gì?!" Trần Nặc gào lên.
"Chờ ta một chút!" Nolan không quay đầu lại, lao đến chỗ xe trượt tuyết, bẻ khóa khoang chở hàng, nâng cửa lên rồi nhảy vào trong.
Xe trượt tuyết từ từ trượt thêm hơn mười mét...
Trần Nặc đã nghe thấy tiếng quái vật ở đằng xa lại bắt đầu tụ tập bò tới. Nolan cuối cùng cũng nhảy ra khỏi xe.
Hắn vừa chạy vừa khoát tay với Trần Nặc: "Đi được rồi! Nhanh rời khỏi đây!"
Trần Nặc hít một hơi thật sâu: "Lại đây, đều bám vào ta!"
Giờ phút này Trần Nặc đã dồn nén và vắt kiệt tinh thần lực đến cực hạn, sâu trong óc từng đợt đau nhói âm ỉ, cố gắng chống lại ý chí.
Sau lưng gánh Thuyền Trưởng, một tay kéo Rebekka, và ở phía bên ngoài, thấy Nolan đang lao tới, Trần Nặc liền giơ tay ra với hắn.
Ở bên ngoài kết giới, Varnell nhìn thấy cảnh này liền bừng tỉnh ngộ ―― hắn từng cùng Trần Nặc trải qua nhiệm vụ trong rừng mưa nhiệt đới ở Nam Mỹ.
Lúc trước, Trần Nặc đã đưa mọi người thoát ra khỏi nơi đó vào thời khắc cuối cùng, chính là dùng loại kỹ năng thần bí này.
Thấy vậy, Varnell dứt khoát quay đầu bỏ chạy, xông vào trong đội xe, chọn một chiếc xe rồi chui vào, lập tức khởi động máy và nhanh chóng quay đầu xe...
Ý nghĩ của Varnell rất đơn giản, Trần Nặc đang sử dụng kỹ năng "Không gian truyền tống" kỳ diệu.
Vậy thì mình nên lập tức rời đi, sau đó chờ Trần Nặc cùng những người khác trốn thoát, sẽ liên lạc bằng bộ đàm rồi tự lái xe đến ứng cứu là được.
Vừa quay đầu xe xong, Varnell đã thấy một quầng sáng đột ngột xuất hiện ở chỗ của Trần Nặc bên trong kết giới. Nó lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt. Cùng lúc đó, Trần Nặc và những người khác cũng biến mất.
Trần Nặc đã có hai lần kinh nghiệm truyền tống, lần này làm thuần thục hơn.
Hắn nắm rõ quy luật, cảm nhận được cơ thể mình đang truyền tống trong không gian, dường như ở khắp nơi đều có lực xé rách và vặn vẹo, khiến các vị trí trên cơ thể đều đau đớn kịch liệt.
Nhưng đồng thời, cái cảm giác toàn thân như đang ngâm trong nước, dường như từng lớp từng lớp phá vỡ một loại rào chắn nào đó, có lẽ chính là hàng rào không gian...
Trần Nặc đã rất quen thuộc với cảm giác này.
Nhưng ngay lúc hắn cho rằng lần "Truyền tống" này cũng sẽ giống như trước, sự cố đã xảy ra!
Bất thình lình, cái cảm giác trượt trong nước đó bỗng chạm phải một lớp cản! Nó như thể đang bơi lặn dưới nước thì đâm đầu vào một tấm thép!
Cái cảm giác cản trở đó khiến Trần Nặc lập tức cảm nhận được toàn thân chấn động! Sau đó, hắn cảm thấy quá trình truyền tống trong nháy mắt bị đánh gãy. Đột ngột, cơ thể hắn như rơi từ trên cao vạn trượng xuống, cái cảm giác không có điểm tựa nào khiến trời đất quay cuồng...
Ầm!!
Một tiếng nổ trầm, Trần Nặc cảm thấy thân thể mình rơi xuống đất.
Phanh phanh phanh...
Lại vài tiếng trầm đục, cũng là tiếng vật rơi xuống đất!
Trần Nặc vất vả bò dậy từ dưới đất, trợn tròn mắt, sau đó sắc mặt lập tức tái mét!
Hắn thấy mình vẫn ở trong căn cứ!
Lúc này Trần Nặc đang nằm ngay trong rìa kết giới của căn cứ!
Mà ngay trước mắt hắn, chỉ cách vài mét...
Thuyền Trưởng, Rebekka, Nolan, cả ba người đã rơi xuống bên ngoài kết giới, thành công thoát khỏi kết giới!
Chỉ có một mình hắn bị chặn lại bên trong?!
Cứ như thể cái kết giới này là một cái lưới lọc.
Khi mình dùng kỹ năng "Truyền tống" để chạy ra ngoài, lưới lọc bỏ qua Thuyền Trưởng và ba người kia, lại cố tình chặn mình ở bên trong!
Sắc mặt Trần Nặc khó coi, hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng khởi động lần truyền tống thứ hai. Nhưng vừa hơi động ý nghĩ một chút, hắn đã cảm thấy đầu đau như búa bổ, khiến hắn lập tức hoa mắt chóng mặt, ngã phịch xuống đất.
Trần Nặc lập tức hiểu, mình tuyệt đối không thể nào phát động "Truyền tống" lần thứ hai.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Trần Nặc ngẩng đầu lên, đã thấy bên ngoài kết giới, Thuyền Trưởng, Rebekka và Nolan ba người nằm trên mặt đất, tác dụng phụ của truyền tống khiến cả ba hôn mê bất tỉnh.
May mà lúc này, chiếc xe trượt tuyết của Varnell đã dừng lại sau khi chạy hơn mười mét. Varnell nhảy xuống xe rồi chạy tới.
Anh ta trừng lớn mắt nhìn Trần Nặc một hồi, rồi lại nhìn ba người đang hôn mê trên mặt đất.
"Davarich! Ngươi?"
"Đừng đến đây!" Trần Nặc thở hắt ra, chậm rãi lắc đầu, trầm giọng quát Varnell: "Ngươi đừng bước vào kết giới, vào rồi sẽ không ra được."
Vẻ mặt Varnell phức tạp, giọng nói không trôi chảy: "Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi không ra được?"
"Có chút vấn đề." Trần Nặc lắc đầu, rồi hắn hít một hơi thật sâu: "Đừng quan tâm đến chuyện này, ngươi lập tức đưa họ rời khỏi đây."
"Còn ngươi thì sao?!" Varnell lo lắng hét lên.
Phía sau lưng Trần Nặc, con quái vật khổng lồ trong căn cứ đã thôi không công kích kết giới nữa. Nó quay lại, phát hiện ra cái "tên tí hon" Trần Nặc, liền vặn vẹo thân mình, bò về phía chỗ này.
Mà ở xa hơn, ngày càng có nhiều quái vật trồi lên từ dưới mặt đất...
"Đi đi!" Trần Nặc thúc giục: "Ta ở đây nghĩ cách tìm chỗ trốn đã!"
Ý nghĩ của Trần Nặc là, kỹ năng không biết vì sao lại bị mất tác dụng một lần, vậy thì chắc phải thử thêm lần nữa.
Vì tạm thời ý thức và tinh thần lực của hắn không thể chịu nổi lần thứ hai, nên hắn sẽ tìm chỗ trốn trước, đợi kỹ năng hết thời gian hồi chiêu sẽ thử lại.
Nói rồi, Trần Nặc vất vả đứng dậy, vẫy tay ra hiệu với Varnell: "Mọi người đi trước đi! Đừng lo cho ta!"
"Không!"
"Đừng nói nhảm, ngươi bây giờ không giúp được ta gì đâu." Trần Nặc lắc đầu.
"Không! Davarich, ngươi không rõ!" Varnell lo lắng quát: "Chiếc xe đó! Cái xe Nolan vừa bảo ta đưa vào! Trong xe có bom!"
Hả?
Sắc mặt Trần Nặc lập tức thay đổi!
"Tên kia vừa nhảy vào xe, chắc chắn đã kích hoạt đếm ngược thời gian dẫn nổ! Ngươi không còn nhiều thời gian đâu!"
"WTF?!"
Trần Nặc chửi một tiếng.
Trần Nặc không quan tâm đến Varnell nữa. Hắn quay đầu lại lao về phía chiếc xe trượt tuyết đang chậm rãi trượt sâu vào bên trong căn cứ. Đầu tiên là chặn chiếc xe lại, sau đó nhảy vào khoang chở hàng.
Lũ quái vật tiếp tục tiến đến, nhưng Varnell đã phản ứng nhanh. Tên lực sĩ râu gấu tuy không thể vào trong kết giới, nhưng lại đứng ở ngoài kết giới, nhặt khẩu Gatling lên tiếp tục dùng bão kim loại xả vào bầy quái vật đang ùa đến, quét sạch lũ quái vật đang tiến đến chỗ xe trượt tuyết của Trần Nặc...
Trong khoang chở hàng, Trần Nặc nhìn thấy một thứ khiến hắn phải hít một hơi sâu.
"Cái này, mẹ nó chính là..."
À, hóa ra Nolan cuối cùng cũng chưa có điên cuồng đến mức đó.
Trên cái vật trước mắt không hề có ký hiệu vũ khí hạt nhân loại đạn hạt nhân.
Nói cách khác, thứ này, nó không phải là đạn hạt nhân.
Nhưng mà...
Cái đồ chơi này đích thực không phải là đạn hạt nhân...
Mà là một quả bom khí áp!
Cái này thì mẹ nó cũng chịu không nổi a!!
"Thảo nê mã Nolan! Ngươi mẹ nó chơi lớn quá rồi!!" Trần Nặc mắng một câu.
Thiết bị đếm ngược đã được kích hoạt, trên màn hình hiện ra con số chưa đến 5 phút...
"Varnell!!" Trần Nặc thò đầu ra khỏi khoang chở hàng: "Cái đồ chơi này hẹn giờ nổ thì làm sao để hủy kích nổ?"
Varnell xả hết băng đạn, rồi trả lời Trần Nặc một câu khiến Trần Nặc cạn lời:
"Không hủy được! Một khi đã kích hoạt thì không thể dừng lại!" Varnell vừa chửi vừa lấy thêm một khẩu súng trường, tiếp tục hỗ trợ Trần Nặc bắn phá đám quái vật đang đến gần ―― Đạn của khẩu Gatling đã cạn sạch.
Dù sao cũng là đi do thám, chứ không phải đi giao chiến, không thể nào mang theo quá nhiều đạn được.
Hỏa lực của súng trường yếu hơn nhiều so với Gatling, hiệu quả áp chế cũng không tốt, lũ quái vật đang tăng tốc lao đến.
Varnell tiếp tục gào: "Cái thiết bị kích nổ này không tháo được, vì nó được dùng trong trường hợp bất khả kháng. Nhân viên kỹ thuật đã thiết kế khi kích hoạt thì không thể nào dừng lại!"
"Không tháo được?" Trần Nặc không tin: "Ta mẹ nó phá hủy nó bằng bạo lực thì sao?"
"Vậy sẽ lập tức phát nổ!"
Trần Nặc quay đầu lại liếc nhìn thiết bị đếm ngược... Còn 4 phút.
Vẫn còn một cách, đó là dùng niệm lực.
Về lý thuyết thì, giống như lúc Trần Nặc ở Kim Lăng dùng niệm lực mở khóa cửa.
Nguyên lý thực ra là dùng tinh thần lực cưỡng ép đưa xúc giác vào trong lõi khóa, rồi dùng niệm lực từ xa bắn bung các răng của lõi khóa.
Nhưng vấn đề là... kia là khóa!
Mức độ phức tạp của lõi khóa vẫn đủ để niệm lực xử lý.
Còn thiết bị kích nổ điện tử của bom thì...
Trình độ phức tạp liền khác xa không thể sánh được.
Cứng rắn muốn làm cũng không phải là không được, nhưng cần tốn thời gian từ từ dùng tinh thần lực xúc giác từng chút một thấm vào, cẩn thận nghiên cứu kết cấu dẫn nổ, nguyên lý...
Cần thời gian!
Nhưng bây giờ căn bản không có thời gian!
"Nhanh rời khỏi nơi này, Davarich!"
Varnell lần nữa bắn hụt trong tay súng tự động hết băng đạn, hắn chỉ có thể rút ra một khẩu súng lục -- đây là hỏa lực yểm trợ sau cùng.
Nhưng súng ngắn tốc độ bắn cùng uy lực viên đạn, đối với lũ quái vật đang xông tới, gần như chỉ có thể mang lại chút quấy rối, hoàn toàn không có hiệu quả áp chế hay ngăn cản nào.
Nhìn đám quái vật đã chạy đến cách mình không đến hai mươi bước, Trần Nặc bất đắc dĩ, hắn biết mình không thể ở lại đây nghiên cứu kíp nổ được.
Trần Nặc nhảy khỏi xe, trong lòng đã tức khắc quyết định!
"Varnell! Dẫn chúng đi chỗ khác! Ta tự nghĩ cách! Đi mau!"
Nói rồi, Trần Nặc đã lăng không nhảy lên, nhanh chóng nhảy trên mặt đất.
Ngay lúc này, một xúc tu lớn phía sau lưng ầm một tiếng giáng xuống, Trần Nặc cảm nhận được nguy hiểm, thân thể lăn sang một bên, xúc tu nhanh chóng rơi xuống, trực tiếp đập nát đầu xe trượt tuyết!
Con quái vật khổng lồ đang hướng phía Trần Nặc lao đến!
"Ngọa Tào!"
Trần Nặc giật mình.
Không phải sợ bị đập vào mình...
Mà là nếu xúc tu vừa nãy mà đập trúng kho chứa hàng, làm dẹp kho chứa, trực tiếp kích nổ bom Vân Bạo, vậy thì to chuyện!
Nghĩ tới đây, Trần Nặc quay đầu vung tay với con quái vật khổng lồ, rồi nhặt một mảnh thép vỡ của khoang tàu dưới đất ném mạnh sang.
"Chỗ này! Đến đây!!"
Trần Nặc không dám để tên này ở lại đây, nhỡ nó làm hư khoang chứa hàng, gây nổ sớm thì mình đến chạy trốn cũng không kịp.
Thu hút sự chú ý của quái vật, Trần Nặc không chậm trễ chút nào liền chạy về phía trung tâm chỉ huy!
Khoang tàu trung tâm chỉ huy đã bị đục thủng trăm ngàn lỗ.
Lúc Trần Nặc lần nữa xông vào đại sảnh, bốn phía tường đã bị lật tung, may là lối đi mà Trần Nặc nhắm đến còn miễn cưỡng nguyên vẹn.
Xông một mạch vào trong thông đạo, đối diện nhìn thấy biển báo “Khu Thí Nghiệm”, cửa lớn đã đổ nát xiêu vẹo ở đó.
Lúc Trần Nặc chạy vào trong, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Coi như may mắn, bên trong không có quái vật.
Mấy con quái vật xông lên mặt đất từ dưới công sự ngầm, vừa rồi đều đã lên mặt đất tấn công bọn người mình.
Lúc này ngược lại không còn con nào ở lại bên trong.
Trần Nặc nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng chống bạo lực... Cửa chống bạo lực còn nguyên vẹn, nhưng vách tường đã bị quái vật đào một lỗ hổng -- từ bên trong đào ra.
Trần Nặc trực tiếp chui vào, vào đến lối đi cầu thang lên xuống, nhìn xuống...
"Mẹ kiếp!"
Trần Nặc tức giận và thất vọng mắng to.
Lối đi cầu thang lên xuống đã thành một đống phế tích, hoàn toàn sụp đổ.
Ý định ban đầu của Trần Nặc là muốn trốn xuống công sự ngầm... Ít nhất, dưới vụ nổ bom Vân Bạo ở trên mặt đất, ở trong công sự ngầm kia có lẽ còn chút cơ hội sống.
Nhưng lối đi cầu thang đổ sụp, khiến con đường này của Trần Nặc hoàn toàn hỏng bét.
Hắn lại chạy ra.
Lúc này, thời gian đã qua một phút.
Trần Nặc nhẩm tính một chút, nhiều nhất còn ba phút.
"Kiro! !"
"Kiro mẹ kiếp mày trả lời tao!!"
"F**k you! Lão khốn nạn kia!!"
Được thôi, lão khốn nạn kia không trả lời.
Trần Nặc mặc kệ, hét to: "Nhìn thấy chiếc xe kia không hả!!"
Hắn vừa chạy, vừa nhảy lên đỉnh các khoang tàu, né tránh lũ quái vật truy sát.
Đồng thời, con quái vật khổng lồ đang ép sát càng lúc càng gần.
Trần Nặc chạy hết tốc lực, như một con khỉ linh hoạt, nhanh chóng thoăn thoắt trên các đỉnh khoang tàu...
"Chiếc xe đó! Kho chứa có bom lớn! Loại rất rất lớn đó! Sức nổ siêu cấp lớn! Có thể nổ tung cả nơi này đó!
Không phải ngươi muốn giết chết mấy con quái vật này sao?
Đưa cái xe đó xuống dưới lòng đất, xuống dưới sông băng, đến nơi mà quái vật nạp tây ngủ đông đó!
Cho nổ tung ở đó! Là có thể giải quyết được vấn đề!!!
Tin ta đi, sức nổ đó có thể chơi chết lũ quái vật này!!!"
Trần Nặc một hơi nói xong, đồng thời thân thể nhanh chóng tránh thoát mấy đợt tấn công của quái vật, trong đó còn một lần suýt bị xúc tu của con quái vật khổng lồ quật trúng.
Khoang tàu phía sau bị đập vỡ nát, đồng thời có quái vật bò lên trên đỉnh khoang tàu, bao vây.
Cuối cùng thì...
"Ngươi xác định?"
Trong đầu vang lên giọng của Kiro.
"Mother fuck lão khốn nạn! Tao xác định!!" Trần Nặc gào lên: "Thứ đó uy lực lớn lắm! Coi như không đánh chết hết quái vật, cũng có thể giải quyết hơn phân nửa!
Nổ chết nhiều chút, ngươi diệt lũ còn lại cũng nhẹ nhàng hơn không phải sao!"
Trầm mặc vài giây, Kiro đáp lại: "...Có lý."
Trần Nặc quay đầu lại nhìn, mấy con quái vật truy đuổi phía sau đột nhiên quay đầu bỏ chạy, chạy về hướng xe trượt tuyết...
Quái vật vươn xúc tu ra, thế mà nhấc bổng chiếc xe lên, sau đó chiếc xe như cái bệ của mấy con quái vật, cứ như vậy bị đám quái vật chung quanh dùng xúc tu “khiêng” nhanh chóng về hướng hố sụt của khu nhà kho, chớp mắt đã bị kéo vào hầm sâu...
Trần Nặc thở phào, lúc này quái vật truy đuổi phía sau đã giảm bớt đi rất nhiều, nhưng vẫn không thể lơ là. Chỉ có thể dựa vào thể phách dị năng giả cùng niệm lực lăng không bay vọt, tránh né khắp nơi trong căn cứ.
Đặc biệt là con quái vật khổng lồ, mối đe dọa lớn nhất với Trần Nặc. Xúc tu của tên khổng lồ đó quá dài, trông thì chậm chạp nhưng vì xúc tu quá dài nên nó di chuyển thực ra rất nhanh!
Mấy lần Trần Nặc chuyển hướng trở lại, cố gắng hất đám quái vật, nhưng tên khổng lồ đó chỉ cần xoay người một cái, có thể phá tan cố gắng của Trần Nặc.
Không được, phải giải quyết nó trước đã!
Nếu không muốn tìm chỗ yên ổn ẩn nấp cũng không xong.
Đạn Gatling cũng không giết chết được thứ này...
Trần Nặc nhíu mày.
Hắn đột nhiên quay đầu chạy về hướng trung tâm thiết bị tổng khống chế! Chỗ đó sau khi bị nổ đã thành đống phế tích, nhưng còn trơ ra các đường ống sắt bên ngoài sau vụ nổ.
Trần Nặc lao vào đống đổ nát, thân hình nhanh nhẹn lướt qua, đồng thời hấp dẫn quái vật truy kích.
Cuối cùng, khi quái vật khổng lồ lao tới trung tâm thiết bị tổng khống chế bị nổ, thân thể to lớn của nó rốt cuộc không đủ linh hoạt, lại thêm đã bị thương không ít, xúc tu cũng đã kém nhanh nhạy hơn.
Thân hình khổng lồ, lúc chen qua phế tích, sau vụ nổ, hơn chục đường ống sắt gãy lộ ra bên ngoài, rốt cuộc đã thành gông cùm xiềng xích của nó!
Muốn ép cưỡng qua, nhưng các đường ống sắt sắc nhọn đâm thẳng vào trong thân thể của nó!
Quái vật gầm rú uốn éo người, càng vặn vẹo, càng có nhiều ống sắt đâm vào da thịt nó...
Trần Nặc quay đầu nhìn lại, thở hồng hộc, nhưng trong lòng đã yên tâm hơn một chút. Tên này bị nhốt rồi!
Nhưng đúng lúc này, chung quanh lại có hơn mười con quái vật bình thường khác đã xông tới.
Trần Nặc chửi một câu...
Không phải là hắn không muốn dùng công kích tinh thần lực!
Mà là hắn đang muốn tiến hành truyền tống lần hai -- tinh thần lực lúc này của hắn gần như cạn kiệt sau lần truyền tống thứ nhất! Tuy có hồi phục chút ít trong chốc lát này, nhưng Trần Nặc không dám dùng.
Hắn nhất định phải giữ lại tích lũy tinh thần lực, tích lũy cho đủ để tiến hành lần truyền tống thứ hai!
Không có súng ống, tinh thần lực cố gắng không dùng hết lượng không cần...
Trần Nặc hít sâu, nhìn lũ quái vật đang đến gần, hắn đưa tay giật một ống sắt trần trụi từ vách tường bên cạnh xuống, dùng sức bẻ, cái ống bị hắn ép xé toạc ra.
Vung tay hai lần... được thôi, coi như vũ khí lạnh vậy.
Con quái vật đầu tiên xông tới bị Trần Nặc vung ống sắt đập lõm cả đầu.
Con thứ hai bị Trần Nặc dùng đầu nhọn của ống đâm xuyên thân ghim chặt xuống đất!
Nhưng ngay sau đó Trần Nặc bị xúc tu của con quái vật thứ ba quất bay ra, thân thể đập vào lò hơi cũ trong đống phế tích.
Lúc đứng dậy, Trần Nặc thở hổn hển, ngực bụng đau mơ hồ.
May mắn chỉ bị chấn thương, xương không gãy, xem qua sơ bộ cũng không có tạng khí chảy máu.
Nhưng tay không tấc sắt, đến vũ khí cũng không có, Trần Nặc phải đối mặt với ít nhất mười mấy con quái vật xung quanh, không khỏi lộ ra vẻ cười khổ trên mặt.
Hắn nghiến răng quyết định phát động một trảm niệm lực, trước giải quyết hết nhóm này đã, sau đó lại nghĩ cách tìm chỗ trốn.
Tuy tinh thần lực mới vừa ngưng tụ ra chút ít, cứ vậy lại dùng mất...
Mặc kệ, giải quyết tình huống trước mắt cái đã!
Đúng lúc Trần Nặc đang muốn phóng thích kỹ năng thì, bất thình lình, một đạo ánh sáng rọi tới từ chỗ không xa...
Con quái vật khổng lồ đang bị hơn mười ống sắt đâm vào thân, như bị kẹt trong mạng nhện, bụng nó đột nhiên xuất hiện một vết rách!
Trong vết rách, một luồng hàn quang phun ra!
Rồi một tiếng "xùy" vang lên! Kiểu âm thanh xé rách bén nhọn đến rợn người!
Bụng của quái vật khổng lồ bị xé toạc ra hoàn toàn! Hàn quang bắn ra tứ tung!
Sau đó bên trong một bóng người rất nhanh nhảy ra ngoài, lúc rơi xuống đất, thế mà còn...
Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, thế mà còn mẹ nó bày ra một cái tư thế một gối rơi xuống đất!
Trần Nặc không rảnh nhả rãnh, trong mắt bộc phát ra vẻ kinh hỉ.
"Kami Sōichirō? Fuck! ! Ngươi mẹ nó thế mà không c·hết? !"
Kami Sōichirō toàn thân mặt mũi tràn đầy những mảng dịch nhờn buồn nôn, dùng sức hất lên đầu, hắn thở dài ra, quát Trần Nặc: "Tiên sinh Anderson! Sao lại chỉ còn lại một mình ngươi rồi?"
Trần Nặc tranh thủ thời gian chạy tới cùng hắn dựa s·á·t vào nhau: "Ta tưởng ngươi c·hết rồi, cuối cùng thấy ngươi bị quái vật một ngụm nuốt xuống."
"Ta cố ý, con quái vật này cực kỳ cường đại, súng ống không thể đ·á·n·h xuyên qua nó, cũng chỉ có từ bên trong tổn thương nó!"
Tốt a, thật không biết là khen ngươi thông minh, hay là nói ngươi tr·u·ng nhị!
Trần Nặc nhìn thoáng qua thời gian...
Khoảng cách vụ nổ còn lại khoảng một nửa.
"Tìm một chỗ trốn đi! Chỗ này một lát sẽ n·ổ tung!"
"Cái gì?" Kami Sōichirō nhíu mày: "Nổ tung?"
Bất quá, cái người Nhật Bản này vẫn giữ vững thói quen cố hữu của hắn: Không hỏi nhiều.
Hắn lập tức gật đầu với Trần Nặc: "Tiên sinh Anderson, ngươi bị thương rồi?"
Trần Nặc quả thực bị thương, tổn thương còn không nhẹ, tai mũi khóe miệng đều có vết m·á·u tươi.
"Ta đi mở đường!" Kami Sōichirō khoát tay rút d·a·o quân dụng, nhỏ giọng nói: "Ngươi chỉ đường, chúng ta đi hướng đó?"
"Nơi đó!" Trần Nặc nhanh chóng chỉ một hướng.
Kami Sōichirō cụp mắt, hít một hơi thật sâu: "Đi!"
Người Nhật Bản cất bước chạy đi, hướng theo hướng Trần Nặc chỉ, đối diện một con quái vật, bị Kami Sōichirō chém một d·a·o vào đầu, d·a·o quang lóe lên, con quái vật này thế mà bị một d·a·o chẻ làm đôi!
Trần Nặc th·e·o sau chạy, còn không quên khen một câu: "D·a·o p·h·áp giỏi!"
"Tiên sinh Anderson, đây là k·i·ếm đạo..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận