Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 253: 【 định sách 】

Chương 253: 【 định sách 】Trần Diêm La không có ý định đi ra!
Lão tử liền ở nơi này!
Không hành ở chỗ này dựng ra cái ba phòng hai sảnh, dù sao trạng thái linh hồn không cần ăn uống ngủ nghỉ!
Ở trên biển tám năm ta đều có thể tự giam vượt qua!
Ở chỗ này còn không thể đối phó cái ba năm năm năm?
Hiện tại ra ngoài, sợ là lập tức sẽ bị Lộc Tế Tế đánh chết đi!
Cách một cái nhục thân màn hình, Trần Diêm La ở trong không gian ý thức, đều phảng phất có thể cảm giác được Tinh Không Nữ Hoàng giờ phút này trên thân phát ra trận kia trận hàn khí!
Trong phòng mấy vị cũng đều cảm thấy.
Tựa hồ nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, giờ phút này vẫn là mùa hè mùa, mỗi người đều giật nảy mình rùng mình một cái!
Lại nhìn Lộc Tế Tế đã mặt lạnh như sương dáng vẻ.
Lộc Tế Tế nhìn chằm chằm Nivel đánh giá hai mắt, sau đó một chút xíu khóe miệng tách ra mỉm cười.
"Tốt, cực kỳ tốt, thật cực kỳ tốt lắm..."
Lộc Nữ Hoàng giận quá thành cười: "Như vậy, vị tiểu thư này, ngươi cùng Trần Nặc lại là quan hệ như thế nào?"
Nivel nhìn Lộc Tế Tế, sau đó theo bản năng ánh mắt đi xem người quen biết duy nhất của mình trong phòng này: Lý Dĩnh Uyển.
Lý Dĩnh Uyển thở dài: "Đây là Lộc Tế Tế... Ừ, nàng mới là Đại Ma Vương trước đó của chúng ta."
Nghe lời này, Nivel có chút mông lung.
Đại Ma Vương chẳng lẽ không phải Tôn Khả Khả sao?
Bất quá... Nhìn một chút dáng vẻ của Lộc Tế Tế, trong lòng thế mà lại hoang đường sinh ra một tia tán đồng.
—— xác thực, nữ nhân như vậy, mới xứng gọi là Đại Ma Vương a.
"Nàng gọi Lacus Devonhill! Trần Nặc Oppa trước đó đã cứu mạng của nàng... Bất quá thời gian sắp xếp sau khi nhận biết ta." Lý Dĩnh Uyển có chút không kiên nhẫn, nhanh chóng dùng hai câu nói nói ra lai lịch trọng điểm của Tiểu Phong Điểu.
Lộc Tế Tế không nói lời nào, híp mắt dò xét Nivel.
"Lacus... Devonhill?" Lộc Tế Tế bỗng nhiên nhíu mày: "Gia tộc Devonhill?"
"Đúng!" Nivel dùng sức ưỡn ngực.
Lộc Tế Tế trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc: "Cha ngươi là Roque Devonhill?"
Nivel ngẩn ngơ: "Ngươi biết..."
"Không đúng! Vậy ngươi tuyệt không thể là Lacus Devonhill." Lộc Tế Tế lắc đầu: "Ta đều gặp cả nhà ngươi! Vợ chồng Devonhill cùng trưởng nữ Lacus đều đã không còn trên đời!"
Nói, Lộc Tế Tế nhìn chằm chằm Tiểu Phong Điểu lại liếc mắt nhìn: "Ngươi... Năm nay mười tám tuổi? Cho nên, ngươi là Nivel?"
Lần này đến phiên Nivel trong lòng bồn chồn, giật mình nhìn Lộc Tế Tế: "Ngươi... Biết cả nhà chúng ta?"
"Hừ!"
Trong ánh mắt của Lộc Tế Tế hàn khí hơi bớt phóng túng đi một chút: "Mười năm trước ta đã quen biết cha mẹ ngươi. Chị gái ngươi Lacus còn từng học một chút thể thuật cùng ta. Còn ngươi...
Lần trước ta gặp ngươi, ngươi vẫn chỉ có bảy tám tuổi đi! Lúc đó ngươi đang đánh khóc một vị Vương tử trong vườn hoa, sau đó cướp đi một con ngựa lùn của hắn."
Nivel kinh hô một tiếng: "Ngươi thật sự biết người nhà của ta? Ngươi... Rất quen với cha mẹ của ta sao?"
"Không tính là rất quen, ít nhất biết mà thôi." Lộc Tế Tế lại không muốn nói tiếp, chỉ là sắc mặt lại có chút cổ quái.
Trước mắt là một thiếu nữ tràn đầy sức sống, dáng người nảy nở vận động mỹ!
Lần trước mình gặp nàng, vẫn còn là một cô bé bảy tám tuổi.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã lớn như vậy.
Mà lại...
Hơn nữa còn thế mà cùng mình tranh giành nam nhân!
Đi đâu mà nói lí lẽ?
Trong phòng mấy nữ nhân cộng thêm Ngô Thao Thao, thân phận khác nhau, bất quá sau khi thần thương khẩu chiến một hồi, cuối cùng thì cũng đại khái nói rõ được thân phận của từng người và lập trường.
Nivel rất nhanh hiểu ra tình cảnh của mình hôm nay.
Nguyên nhân ban đầu mà nàng dám đến cửa tìm Trần Nặc, đương nhiên là vì đã quá nhiều ngày liên lạc không được với Trần Nặc, trong lòng lo lắng đến mức không thể kìm chế.
Đồng thời, cũng bởi vì... Nguyên bản Nivel vẫn luôn cho rằng Tôn Khả Khả là Đại Ma Vương, theo nàng thấy, thực sự không phải là đối thủ lợi hại gì.
Dáng người, hình dạng, mình tự nhận cũng không thua kém cô gái Hoa Hạ xuất thân bình thường này.
Muốn nói về quan hệ, mình và Trần Nặc còn có ơn cứu mạng nữa đó!
Thêm vào tính tình nhu hòa mềm mại của Tôn Khả Khả, cho nên từ trước đến nay Nivel không mang theo sợ hãi với Tôn Khả Khả.
Một "Đại Ma Vương" như thế thật sự rất khó trở thành uy hiếp.
Nhưng... đổi thành Lộc Tế Tế thì khác à nha!
Người phụ nữ này nhìn thôi cũng đã thấy không phải là người hiền lành! Huống chi, vô luận là dáng người hình dạng hay khí độ, đều vững vàng đè ép ba cô gái ở đây một đầu!
Bất luận là Tôn Khả Khả hay Lý Dĩnh Uyển, hay là mình, trông thấy Lộc Tế Tế, cho dù thân là phụ nữ, cũng không khỏi sinh ra ý nghĩ "Thua rồi, không đấu lại đâu".
Sớm biết là một Đại Ma Vương như vậy, hôm nay Nivel tuyệt đối không dám đến đây.
Đối mặt cường địch không thể đối kháng trực diện, bắn lén trong bóng tối, chậm rãi xâm nhập mới là vương đạo!
Ngay lúc Nivel đang bực bội vì tính toán sai lầm của mình, Lộc Tế Tế nói ra chuyện Trần Nặc xảy ra chuyện...
Một lát sau, Nivel đứng bật dậy.
"Cái gì mà mất hồn! Cái này không khoa học!
Nên ngay lập tức tìm cho hắn bác sĩ giỏi nhất mới đúng! Ta có thể liên hệ Anh Quốc ngay, ta có thể tìm chuyên gia đứng đầu nhất của viện y học hoàng gia...
Các người đây là ngu muội dã man!
Sao lại có thể tin vào loại chuyện nghe như là tà thuật bịp bợm..."
Giọng nói bỗng im bặt!
Nivel trơ mắt nhìn lên, trên mặt bàn, một thanh dao phay lơ lửng, treo trước mặt mình!
Lưỡi dao phay gần như dán vào chóp mũi của nàng!
"Không muốn giúp thì có thể rời đi, đừng ở lại đây thêm phiền." Lộc Tế Tế lạnh lùng nói.
Nivel nuốt nước bọt, thất thần lẩm bẩm nói: "Tà thuật... Tà thuật..."
Ngay lúc này...
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
Trần Nặc từ trong phòng đi ra, đứng cạnh phòng khách, thiếu niên lẳng lặng nhìn phòng khách vốn không lớn trong nhà, bị nhồi nhét bốn nữ một nam còn có một con mèo đã chật ních...
Trần Nặc cau chặt mày.
Thiếu niên bỗng quay người đến gần buồng trong, phảng phất đang tìm đồ vật gì đó.
Một lát sau, hắn một tay cầm một cái búa, một tay ôm một khung hình, trở ra, miệng ngậm một cây đinh.
Yên lặng nhìn mọi người một cái, Trần Nặc dời cái ghế, đi đến bên tường đứng lên.
Mấy lần đóng cái đinh lên tường, sau đó cẩn thận treo khung hình lên.
Nhảy xuống khỏi ghế, thiếu niên ngẩng đầu nhìn kỹ một chút, xác định không bị lệch, lúc này mới xoay người lại, một lần nữa nhìn đám người trong phòng.
Tất cả mọi người im lặng.
Trong khung hình trên tường, là một tấm ảnh đen trắng.
Một bà lão hiền từ, đang mỉm cười với mọi người.
Thiếu niên nắm chặt tay, giọng nói không lớn, phảng phất đã dùng hết dũng khí, nhỏ giọng lên tiếng.
"Các người... Làm đủ chưa?
Nơi này, là nhà ta!
Ta chính là Trần Nặc!
Ta không phải yêu quái gì, không phải là yêu quái đoạt xác!
Những thứ như gọi hồn, hay là mất hồn gì đó các người nói... Không liên quan gì đến ta! !
Nơi này là nhà ta, ta chính là Trần Nặc!
Ta chỉ muốn yên ổn ở đây, không cần chữa trị gì cả! Không cần gọi hồn! !
Các người ầm ĩ hai ngày nay, có thể đi chưa!
Những người này, ta hoàn toàn không quen!
Không biết là ai!
Chuyện trước kia, ta cũng không muốn biết!
Bây giờ ta chỉ muốn mời các người đi!
Ra khỏi nhà của ta!
Nơi này là nhà của ta! !
Mời các người rời đi! !"
Thiếu niên nói xong những lời này, phảng phất dũng khí đã dùng hết, nhưng lại vẫn cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn răng thật mạnh, nhìn chằm chằm vào đám người trong phòng.
Chỉ là, thân thể mơ hồ run rẩy, phần nào bộc lộ sự yếu đuối và căng thẳng của hắn.
"Hả!" Lý Dĩnh Uyển nhíu mày lên tiếng, vừa định nói gì đó.
Lộc Tế Tế đột nhiên kéo tay chân dài muội tử lại.
Nữ hoàng trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái, nhìn kỹ đánh giá Trần Nặc, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bức di ảnh trên tường kia...
Nhìn nụ cười hiền hậu của bà lão trong tấm ảnh...
Bất thình lình, Lộc Tế Tế hít một hơi thật sâu: "Có lẽ chúng ta nên đi..."
"Hả?"
Ngô Thao Thao sững sờ, ngay cả Lý Dĩnh Uyển cũng không phục, định nói gì đó, nhưng lại bị Lộc Tế Tế trừng mắt liếc, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tôn Khả Khả bỗng đứng lên, yên lặng đi đến trước mặt Trần Nặc.
Cô gái lặng lẽ nhìn Trần Nặc, sau đó thấp giọng nói: "Ngươi, thật sự là Trần Nặc?"
"Ta vốn là."
"Vậy ngươi còn nhớ chuyện giữa chúng ta..."
Trần Nặc hít một hơi thật sâu, nhìn Tôn Khả Khả: "Ta có viết thư tình cho ngươi. Nhưng... thật ra ta không thích ngươi thật sự.
Lúc đó, ta cho rằng mình bị bệnh nặng sắp chết, ta cứ nghĩ, mình một mực im lặng quá, nên rất muốn làm một việc khiến tất cả mọi người kinh ngạc...
Nói tóm lại... Nếu như khiến ngươi bối rối, xin lỗi, Tôn Khả Khả."
Sắc mặt Tôn Khả Khả phức tạp: "Vậy... ngươi còn nhớ, ngày mà ngươi đưa thư tình cho ta, đã nói gì với ta không?"
Trần Nặc lắc đầu: "Không, ngày đó ta không nói gì, ta lén lút đưa thư cho ngươi, ta không dám nói một câu nào với ngươi, ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của ngươi, ta đã chạy mất rồi.
Ừm, ngay ở chỗ khúc quanh của hành lang lớp học, ở đầu cầu thang."
Tôn Khả Khả bỗng nhiên thở ra một hơi dài.
Ánh mắt cô gái phức tạp, nhưng tựa hồ trong nháy mắt hiểu ra được điều gì.
"Bây giờ, ngươi rất mong chúng ta rời đi sao?"
"Đúng vậy, ta mong các ngươi đi, nơi này, nơi này là nhà của ta." Trần Nặc thấp giọng nói: "Các ngươi đã chờ ở đây hai ngày rồi."
Ta không muốn lại liên lụy các ngươi nói những chuyện kia, mặc kệ nửa năm qua này rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đến cùng có bao nhiêu ký ức ta không nhớ.
Thế nhưng ta hiện tại rất mệt mỏi, cực kỳ phiền, ta chỉ muốn an tĩnh ở trong nhà mình.
Ta chỉ muốn cùng nãi nãi ta ở cùng một chỗ, có thể sao?"
Tôn Khả Khả thân thể run rẩy, lại cố gắng đứng thẳng, sau đó nghiêng đầu đi.
Nàng vậy mà đối Lộc Tế Tế nhẹ gật đầu, sau hai ngày này quan hệ đổ vỡ, lần đầu tiên đối Lộc Tế Tế lộ ra vẻ mỉm cười.
Trong nụ cười này, hiển nhiên mang theo một tia ý cầu xin.
"Chúng ta đi trước đi, được chứ?"
Lộc Tế Tế như thể trong nháy mắt đã hiểu ý Tôn Khả Khả.
Tinh Không Nữ Hoàng vậy mà cũng đáp lại một nụ cười, nàng khẽ gật đầu: "Ừm, ta hiểu ý ngươi. Chúng ta... Đi trước đi."
Người trong nhà, sau khi Lộc Tế Tế mở miệng, dưới khí thế của nữ hoàng, đều không dám nói gì, đành phải đều đứng dậy rời đi.
Lúc ra cửa, Trần Nặc tiễn đến tận cổng, sau khi người cuối cùng ra khỏi cửa, liền nhanh chóng đóng cửa phòng.
Sau khi đóng cửa phòng, thiếu niên như thể đã dùng hết tất cả sức lực, ngồi phịch xuống sàn nhà.
Thở hổn hển vài cái, Trần Nặc lại đứng lên, trở về phòng khách, nhìn những đồ đạc xa lạ, bày trí lạ lẫm.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy di ảnh nãi nãi treo trên tường đang mỉm cười với mình.
Sự tồn tại quen thuộc duy nhất này, khiến thiếu niên trong lòng được an ủi phần nào.
"Kỳ thật, cũng giống như trước đây thôi. Dù sao cũng chỉ có ta một mình..."
"Chúng ta cứ thế rời đi sao?!" Lý Dĩnh Uyển dễ kích động nhất.
Lộc Tế Tế không trả lời, ngược lại đi đến cửa đối diện nhà Trần Nặc, chậm rãi mở cửa phòng, sau đó quay đầu nhìn một lượt: "Đến đây trước đã."
Lý Dĩnh Uyển lập tức mở to mắt: "Căn phòng này, là của ngươi..."
Tôn Khả Khả thì đã sớm biết, thở dài, đi theo Lộc Tế Tế vào nhà.
Trong phòng của Lộc Tế Tế, mọi người ngồi lại trong phòng khách, bầu không khí bỗng nhiên trở nên trầm lặng.
Như thể không ai dám mở lời trước.
Lộc Tế Tế nhìn Tôn Khả Khả: "Ngươi đoán ra được gì rồi sao?"
"... Ừ." Tôn Khả Khả nhỏ giọng trả lời, gật đầu.
"Hai người các ngươi có thể đừng có làm ra vẻ thần bí được không, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lý Dĩnh Uyển nhíu mày.
Nivel không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát.
Ngô Thao Thao đảo mắt nhìn quanh, chợt cau mày nói: "Các ngươi chẳng lẽ cho rằng..."
Lộc Tế Tế vẫn nhìn Tôn Khả Khả: "Ngươi nói đi."
Tôn Khả Khả khẽ thở dài: "Có lẽ... Hắn không phải là yêu quái cướp đoạt nhục thân của Trần Nặc đâu."
"Ý gì?"
Tôn Khả Khả nhỏ giọng nói: "Nói ra thì sự nghi ngờ này cũng là giấu trong lòng ta.
Ta quen Trần Nặc lâu nhất, thời học sinh trước kia, hắn chính là cái bộ dạng các ngươi nhìn thấy hiện tại.
Nhưng mấy tháng gần đây, ta cảm thấy hắn thay đổi quá nhiều.
Giống như là đổi thành người khác vậy.
Nghĩ lại kỹ, chắc là vào ngày 23 tháng 12 năm ngoái, một ngày trước lễ Giáng Sinh.
Vì trước đó, ấn tượng của ta về hắn không quá sâu, hắn vốn dĩ rất bình thường, ngơ ngác, ngày thường ở trường cũng chẳng có bạn bè gì, rất không nổi bật.
Nhưng đúng một ngày trước lễ Giáng Sinh, ta từ trên lầu ngã xuống, đụng vào hắn sau...
Hắn bắt đầu lớn mật nói chuyện với ta, hơn nữa... Như thể không hề thấy ngại ngùng, cũng chẳng có chút e dè nào, cũng không hề nhát gan.
Dù bên ngoài nhìn thấy, hắn trong trường học vẫn rất không thích giao thiệp, không kết giao với ai.
Nhưng bản chất bên trong lại thay đổi."
"Thay đổi thế nào?"
"Trần Nặc trước kia, tự ti, nhu nhược, sợ bị người khác bắt nạt, cho nên tránh xa mọi người, không giao tiếp với ai.
Trần Nặc sau này, cà lơ phất phơ, cười ha hả, nhưng ta luôn cảm thấy, hắn khinh thường việc nói chuyện làm bạn với họ."
Nói đến đây, Tôn Khả Khả cắn môi, khó nhọc nói: "Cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Lý Dĩnh Uyển hỏi.
Tôn Khả Khả không trả lời.
Lộc Tế Tế thở dài thay.
Nữ hoàng chỉ ngón tay về hướng cửa, chỉ vào nhà đối diện của Trần Nặc, lên tiếng.
"Cho nên... Các ngươi có từng nghĩ đến một khả năng!
Có khả năng, Trần Nặc bây giờ, mới thật sự là Trần Nặc ban đầu.
Còn Trần Nặc sau này mà chúng ta quen biết có biến đổi rất lớn, mới là một kẻ ngoại lai!
Là kẻ chiếm giữ nhục thân của Trần Nặc... Yêu quái.
Hay nói cách khác, Trần Nặc mà chúng ta quen biết, mới là kẻ đoạt xá nhục thân của người khác."
Mấy cô gái nghe vậy sắc mặt khác nhau, chỉ có Tôn Khả Khả vẫn bình tĩnh.
"Còn bây giờ, vì một số nguyên nhân đặc biệt, hồn phách của Trần Nặc mà chúng ta quen biết đã không còn.
Vậy nên nhục thân của Trần Nặc, chỉ có thể nói là vật quy nguyên chủ."
Nói rồi, Lộc Tế Tế thản nhiên nói: "Các ngươi không cần phải vội, hãy nghe ta nói hết đã!
Bất kể ai đoạt xá ai...
Nhưng ta không quản chuyện khác, ta biết cái Trần Nặc đó, ta nhất định phải nghĩ hết mọi cách để tìm hắn trở về!
Chỉ có điều, tình hình hiện tại đã thay đổi, nên có lẽ cách làm của chúng ta sẽ cần phải thay đổi một chút."
Lộc Tế Tế nói xong, nhìn Ngô Thao Thao: "Ngô sư huynh, vấn đề này, ngươi mới là người trong nghề, ngươi có ý kiến gì không?"
Ngô Thao Thao cúi đầu trầm ngâm, đến tận lúc này mới ung dung thở dài.
"Ai... Ra là vậy! Xem ra trước đây là ta hiểu lầm rồi!
Bây giờ xem xét như vậy, trong lòng ta một nghi hoặc lớn đã được giải thích!"
Ngô Thao Thao cười khổ nhìn Tôn Khả Khả: "Thật không dám giấu diếm, sau lần đầu gặp sư đệ, ta đã cảm thấy mệnh cách của hắn rất lạ, bản môn sở học, tinh thông nhất là thuật mệnh, ta tự thấy mình cũng có chút nghệ thuật, nhưng sau khi quen sư đệ, ta lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nào nhìn trộm được mệnh cách của sư đệ.
Mà... Thực ra, ta càng hiếu kỳ, càng muốn xem trộm, thì càng thấy, sư đệ của ta khả năng..."
"Khả năng cái gì?"
"Khả năng không phải người!"
Thấy mọi người có vẻ mặt cổ quái, Ngô Thao Thao không hề hoang mang giải thích.
Ừ, chủ yếu là giải thích cho Lộc Tế Tế.
"Bản môn có một tiểu pháp thuật, gọi là Vọng Khí Thuật!
Người đời này, ai ai cũng có khí vận.
Vọng Khí thuật của môn ta không chỉ nhìn số phận con người.
Cái gọi là khí vận, bao gồm rất nhiều yếu tố của một người, sinh mệnh lực dồi dào, xu hướng vận thế, mệnh cách hưng suy, sức mạnh tinh thần cường đại...v.v"
"Tựa như một dạng năng lượng tổng hợp?" Lộc Tế Tế hỏi.
"Cũng không khác mấy."
Ngô Thao Thao cau mày nói: "Lần đầu gặp Trần Nặc sư đệ, ta đã thấy kinh ngạc, sau đó lén dùng Vọng Khí Thuật quan sát hắn, thì phát hiện khí vận của vị sư đệ này là... đứt đoạn!"
Không đợi mọi người hỏi, Ngô Thao Thao lập tức giải thích.
"Giống như ta nhìn khí vận của người khác, thì khí vận ban đầu của họ như một cây cỏ bình thường - khí vận của đa số người trên đời này là vậy.
Nhưng khi đó ta xem khí vận của Trần Nặc sư đệ, gốc rễ khí vận của hắn cũng chỉ là một cây cỏ yếu ớt, không khác gì người bình thường.
Nhưng khi nhìn lên thì lại không đúng.
Cây cỏ đó đã khô héo chết rồi, rồi sau như thể bị chém đứt ngang, phía trên lại mọc lên một cành lá xanh um tùm, một cây đại thụ che trời!
Hơn nữa, cây đại thụ ấy còn ẩn trong mây mù, phát triển mạnh mẽ, nhưng cho dù ta nhìn kiểu gì cũng không nhìn rõ được nó rốt cuộc ra sao."
"Trước đó ngươi không từng nghĩ tới, sư đệ ngươi có thể là quỷ đoạt xá à? Ngươi cũng đã thấy khí vận của hắn có dị thường rồi mà."
Mấy cô gái nhìn nhau, ngẩn cả người.
Ngô Thao Thao cũng sững người, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện, người vừa lên tiếng là con mèo cụt đuôi màu xám đang nằm dưới chân mình!
Phát hiện mọi người đang nhìn mình, mèo xám rụt cổ lại, nhất là khi đối diện ánh mắt lạnh lùng của Lộc Tế Tế, nhanh chóng chạy đến chân nữ hoàng, cọ xát người vào chân nữ hoàng, nằm rạp xuống: "Ta, ta không cố ý lên tiếng..."
"Sao trước đó chỉ kêu meo meo?"
"Tiếng Hán khó học lắm, hơn nữa nói tiếng người tốn rất nhiều sức." Mèo xám giơ móng vuốt ra vẻ đầu hàng.
Nivel đã nhảy cẫng lên: "Mèo biết nói chuyện! ! ! ! ! !"
Lý Dĩnh Uyển còn mở to mắt nhìn chằm chằm mèo xám. Thậm chí vì quá sợ hãi, Lý Dĩnh Uyển theo bản năng nắm lấy góc áo Tôn Khả Khả.
"Được rồi! Chuyện đoạt xá đã xảy ra ngay trước mắt rồi, một con mèo biết nói chuyện, các ngươi không cần phải kinh ngạc vậy."
Lộc Tế Tế khoát tay, nhẹ nhàng đá con mèo xám một cái: "Qua một bên đợi đi, không được tùy tiện lên tiếng."
"Meo~"
Ngô Thao Thao cười khổ nói: "Vị miêu yêu đại nhân này... Thật ra không thể trách ta được mà.
Đoạt xá, đoạt xá, ta cũng chỉ thấy trên sách thôi.
Người bình thường cả đời ai gặp chuyện đoạt xá xảy ra bao giờ? Cho nên lúc đó không nghĩ ra cũng là bình thường thôi mà."
Ở một quán mì nào đó trong thành Kim Lăng, ông chủ Quách đang làm mì bỗng hắt xì một cái.
"Ngô sư huynh, ngươi nói tiếp đi." Lộc Tế Tế đè tay xuống.
"Được."
Ngô Thao Thao vừa suy tư vừa nói: "Đã xét như vậy, thì mọi chuyện đã khác với những gì ta suy đoán trước đó rồi!
Chuyện đoạt xá này, rốt cuộc có bao nhiêu loại, thì không thể nói rõ được.
Nhưng có một điểm chung!
Đó là, một khi hồn mới đã cướp được nhục thân của chủ cũ.
Thì Nguyên hồn của chủ cũ chắc chắn không thể còn sống được nữa!
Cho nên, hoặc là, là bị đoạt xác trước đó, nguyên chủ hồn phách đã chết mất, nên hồn mới thừa cơ chiếm lấy nhục thân này.
Hoặc là, là đoạt xác ác ý, hồn mới vào nhục thân liền cưỡng ép giết chết hồn phách nguyên chủ, đoạt xác thành công.
Huống chi, sư đệ ta tình huống này...
Hắn đã đoạt xác thành công hơn nửa năm rồi!
Theo lý thuyết, hồn phách nguyên chủ hẳn đã chết mất. Giờ phút này lại có thể trở hồn, vậy thì..."
"Đúng vậy! Tại sao hắn lại có thể trở hồn?" Lộc Tế Tế nhíu mày hỏi.
"Cho nên phán đoán của ta là... hiện tại chiếm giữ nhục thân của sư đệ ta, hồn phách nguyên chủ này...
Có lẽ không phải một sinh hồn.
Mà là... Một tàn hồn đã chết!"
"Cái gì gọi là sinh hồn, cái gì gọi là tàn hồn?" Lộc Tế Tế tiếp tục truy hỏi.
"Cái gọi là sinh hồn, là do một vài sự cố bất ngờ đặc thù, khiến hồn phách lìa khỏi thể xác, nhưng sinh cơ không dứt.
Ví như, ngươi nhổ một gốc hoa cỏ từ đất lên, nhưng ngay sau đó, lại trồng nó xuống đất.
Cây hoa cỏ đó vẫn có thể tiếp tục sống sót và sinh trưởng.
Đó là sinh hồn!
Tàn hồn...
Ngươi bẻ một cành hoa, có thể trưng bày vài ngày, nếu cắm vào bình hoa có nước, có thể sống sót bảy tám ngày.
Nhưng thật ra sinh cơ đã đứt, nó chỉ chậm rãi khô héo rồi chết.
Tàn hồn cũng vậy!
Chỉ còn lại chút lực của hồn phách, vẫn có thể duy trì một thời gian, nhưng sinh cơ đã hết, không sinh ra năng lượng mới, tiêu hao đi một ít là mất đi một ít.
Đến khi cạn kiệt, tàn hồn cũng sẽ biến mất."
Sắc mặt Lộc Tế Tế vui mừng: "Vậy ý ngươi là, Trần Nặc bây giờ là một tàn hồn!
Hắn chiếm lại thân thể, nhưng thật ra sẽ không bền!
Nói vậy, chẳng phải là... Chúng ta chỉ cần lặng lẽ chờ, chờ hắn hết hồn lực, tự nhiên sẽ tiêu tan!
Sau đó... Trần Nặc mà chúng ta quen, tự nhiên sẽ trở lại?"
"Về lý thuyết là có khả năng đó.
Và đó là tình huống tốt nhất.
Nhưng... Có những tàn hồn do một số chấp niệm mà không tiêu tan, có thể duy trì rất lâu, trừ phi hoàn thành chấp niệm khi còn sống, mới lập tức tiêu tan."
Lộc Tế Tế im lặng.
Tôn Khả Khả lại hỏi: "Vậy, Ngô sư huynh, thuật gọi hồn anh nói trước đó, không dùng được sao?"
"Dùng được thì vẫn dùng được, chỉ là tình huống bây giờ khác rồi, lại dùng thuật gọi hồn, e là... trái luân thường đạo lý!"
Tôn Khả Khả nhíu mày không hiểu.
Ngô Thao Thao thở dài.
"Thuật gọi hồn có thể gọi hồn phách sư đệ ta ra...
Nhưng nhục thân hiện tại bị nguyên chủ chiếm giữ, không lẽ lại một thể song hồn.
Vậy thì phải giết một người, người kia mới có thể làm chủ, hiểu chưa?
Nếu trước đó, ta coi hắn là một cô hồn dã quỷ chiếm giữ nhục thân sư đệ.
Khi dùng thuật gọi hồn, ta sẽ đồng thời gọi con dã quỷ đoạt xác ra, để nó hồn bay phách tán!
Giết một hồn, giữ một hồn!
Nhưng bây giờ... làm thế là vi phạm luân thường đạo lý!
Người ta mới là chủ thật! Ta làm thế chẳng phải giúp sư đệ ta đi đoạt xác người vô tội sao?
Đó là tà ma ngoại đạo! Ta quyết không làm!"
Tôn Khả Khả mặt tái mét, nhanh nhảu nói: "À! Vậy đương nhiên không được! Trần Nặc... Trần Nặc vốn đã đáng thương! Sao chúng ta có thể hại người vô tội đáng thương như thế."
Lộc Tế Tế ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Ngô sư huynh, ý anh là, người chiếm giữ nhục thân hiện tại, là tàn hồn của Trần Nặc ban đầu!
Chúng ta kiên nhẫn đợi, hắn sớm muộn cũng tiêu tán, đúng không?
Thậm chí, hắn chỉ là một chấp niệm, chỉ cần ta nghĩ cách hóa giải chấp niệm của hắn.
Ừ, đúng hơn là, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện chưa dứt, hắn sẽ nhanh tiêu tan, rồi Trần Nặc mà chúng ta biết sẽ trở về.
Ý là thế à?"
Ngô Thao Thao vuốt nhẹ lông mày, gật đầu: "Cũng có thể nói vậy!"
Lộc Tế Tế đã đứng dậy!
Nữ vương nhẹ nhàng bóp nắm tay!
"Vậy thì đơn giản rồi!
Vậy thì xem hắn có tâm nguyện gì muốn hoàn thành!
Coi như hắn muốn làm tổng thống Mỹ, ta cũng liều mạng đá tên kia ở Nhà Trắng ra ngoài! Để hắn ngồi cho đã!"
Mọi người: "..."
Mọi người cảm nhận được, vị đại tiểu thư Lộc này không hề nói chơi!
Nàng có thể thực sự điên cuồng mà làm được!
"Nhưng mà..." Lý Dĩnh Uyển bỗng lớn tiếng nói: "Nếu tâm nguyện của hắn quá đáng thì sao?"
"Hả?"
"Ví dụ... Trước đây hắn viết thư tình cho Tôn Khả Khả! Nhỡ hắn nói thích Tôn mập mạp, muốn Tôn mập mạp ngủ cùng hắn thì sao?"
Tôn Khả Khả lập tức giận dữ, trừng Lý Dĩnh Uyển: "Lý châu chấu! Cô nói vớ vẩn gì thế!
Dù bộ dạng hắn là Trần Nặc, nhưng thật ra là người khác! Hắn đừng hòng đụng đến một sợi tóc của ta!"
Lộc Tế Tế lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng cãi nhau!"
Nữ vương thản nhiên nói: "Nếu hắn là Trần Nặc nhỏ bé vô tội, chúng ta thương hoàn cảnh của hắn, không thể hại hắn thêm nữa! Có thể giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, bằng cách ôn hòa này, đổi lại chồng ta về!
Nhưng nếu hắn đưa ra yêu cầu buồn nôn, thì... với loại người tà ác này, không cần khách khí, cứ dùng thủ đoạn mạnh tay trước!"
【 Cuối tháng, cầu nguyệt phiếu!!! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận