Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 150: 【 năng lực giả ]

Chương 150: 【Năng lực giả】 Chúng ta hãy quay ngược thời gian về mấy giờ trước.
Sáng ngày 16 tháng 7.
Trong khi Trần Nặc đang mai phục bên ngoài phòng thí nghiệm của Đại học Tokyo để chờ Hōjō Kai, thì:
Vào buổi sáng, Takamoto viện cớ để cộng sự đi nơi khác giải quyết một số việc, rồi một mình lái xe đến trước cửa nhà Satoshi Saijo.
Khi đang ở trên đường, Takamoto trước tiên cẩn thận quan sát xung quanh, đặc biệt là các giao lộ, để chắc chắn không có chiếc xe lạ nào đang dừng lại chờ đợi. Sau đó, bằng con mắt của một cảnh sát, hắn xem xét một lượt, xác định xung quanh không có ai theo dõi.
Takamoto mới xuống xe và bấm chuông cửa nhà Satoshi Saijo.
Rất lâu sau, Satoshi Saijo mới ra mở cửa. Cô gái mặc đồ ở nhà, vẻ mặt có chút tiều tụy, mắt cũng hơi đỏ, rõ ràng là trông không được ngủ ngon.
"A, là bác Takamoto." Satoshi Saijo vẫn như thường ngày tỏ ra dáng vẻ của một "học sinh xuất sắc" và một "cô gái dịu dàng", đứng ở cửa khách khí cúi đầu: "Hôm nay sao bác lại đến sớm thế ạ?"
"Có thể nói chuyện với ngươi không?" Takamoto nhíu mày đánh giá Satoshi Saijo: "Hôm nay không phải là đến hỏi chuyện về mẹ ngươi."
"..." Satoshi Saijo có chút nghi hoặc liếc nhìn Takamoto, nhưng vẫn gật đầu, tránh người sang một bên: "Vậy thì mời bác vào."
Khi ngồi vào phòng khách, Takamoto nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn.
Mặc dù căn phòng đã được dọn dẹp, trông rất sạch sẽ và ngăn nắp, nhưng với sự nhạy bén của một cảnh sát thâm niên, hắn vẫn nhận ra có gì đó sai sai.
Trước đây hắn đã từng đến nhà Satoshi Saijo, nhưng hôm nay khi ngồi trong phòng khách, hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ: Phảng phất như trong căn phòng này, đã có ai đó từng ở lại.
Trong lúc Satoshi Saijo vào bếp pha trà, Takamoto đã nhanh chóng đưa ra phán đoán của mình!
Hắn ngửi thấy trên chiếc đệm dựa của ghế sofa, còn vương lại một chút mùi thuốc lá.
Điều này càng làm chắc chắn thêm những phán đoán và suy đoán của Takamoto trong hai ngày nay.
Sau khi đặt nước trà xuống, hai người mặt đối mặt ngồi quỳ gối bên bàn trà trong phòng khách.
Takamoto nâng chén trà lên uống một ngụm, trước tiên hàn huyên vài câu.
Satoshi Saijo vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ mỉm cười ôn hòa, không hề vội vàng lên tiếng.
"Saijo này, hai ngày nay thân thể đã khá hơn chưa?"
"Dạ?"
"Trước đó ngươi nói, thân thể ngươi không được khỏe, cho nên không đi học cũng không đi làm thêm."
Satoshi Saijo cười nhẹ, tư thế ngồi của cô rất chuẩn mực, hơi khom người: "Phiền bác quan tâm, cháu đã không còn vấn đề gì."
Takamoto dứt khoát vào thẳng vấn đề: "Vậy, hai ngày nay có khách đến nhà sao?"
"..." Satoshi Saijo nhìn Takamoto, trầm mặc một giây rồi nhẹ gật đầu: "Đúng vậy ạ."
"Là người thân thích? Hay là..."
"Bác Takamoto đang dùng thân phận cảnh sát để hỏi chuyện này sao?"
Satoshi Saijo trả lời, giọng điệu bỗng không còn là dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn kia nữa.
Câu hỏi ngược lại này khiến Takamoto có chút bất ngờ, hắn nhìn cô gái một lượt, cau mày nói: "Saijo này!"
"Vâng ạ." Satoshi Saijo chậm rãi nói: "Là một người bạn."
"Bạn bè?"
"Ừm, bạn bè." Satoshi Saijo thản nhiên nói: "Một người bạn quen biết trước đây, có chung sở thích, vẫn luôn duy trì liên lạc, lần này đến Tokyo du lịch, ở nhà cháu hai ngày."
Dừng một chút, Satoshi Saijo bổ sung thêm một câu: "Bây giờ đã rời đi rồi."
Không hiểu vì sao, Takamoto luôn cảm thấy khi Satoshi Saijo nói đến "rời đi", giọng điệu của cô có một chút buồn bã nhàn nhạt.
"Vậy người này..."
"Bác Takamoto, đây là chuyện riêng của cháu!" Cô gái lần nữa cứng rắn đáp lại.
Takamoto có chút giật mình. Từ lúc vào nhà đến giờ, cô gái vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn và đối xử ôn hòa như nước, đã hai lần lộ rõ vẻ kháng cự khi bị ông hỏi chuyện.
Takamoto trầm mặc một lát, rồi chuyển chủ đề, tay chỉ vào một vật đặt cạnh tivi trong phòng khách.
"Saijo này, khi nào thì bắt đầu thích chơi game rồi?"
Đó là một máy chơi game PS.
Satoshi Saijo dường như bật cười: "Không được sao ạ? Một đứa trẻ con như cháu thích chơi game, chẳng phải là chuyện bình thường thôi sao?"
"Nhưng mà..."
"Bác Takamoto!" Satoshi Saijo bỗng ngồi thẳng người: "Bác muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
"Ngươi nói đi, người bạn mà hai ngày nay ở nhà ngươi, nói chuyện về hắn." Takamoto dứt khoát chọn cách nói thẳng: "Ta trước đó phát hiện, ở bên ngoài nhà ngươi, có người lạ theo dõi, mà không chỉ một người. Còn có người lái xe hơi dừng ở ven đường, đỗ suốt cả ngày.
Còn nữa... Ta phát hiện ngươi từng nửa đêm đi ra ngoài."
"Cho nên, cháu là tù nhân sao?" Satoshi Saijo lạnh lùng đáp trả: "Thưa bác Takamoto, về người bạn của cháu, cháu không muốn nói gì nhiều. Cháu chỉ có thể nói với bác là, hắn không liên quan gì đến vụ án của mẹ cháu."
"Có liên quan hay không, là cảnh sát quyết định! Này! Satoshi Saijo!" Takamoto lớn tiếng quát.
Satoshi Saijo im lặng ngồi đó, chỉ ngẩng đầu nhìn Takamoto. Ánh mắt cô dịu dàng, nhưng lại không hề có ý nhượng bộ.
Nhìn nhau một lát, Takamoto thở dài: "Saijo này! Ngươi là do ta nhìn lớn lên từ nhỏ. Lúc cha ngươi còn sống, ta còn đã từng bế ngươi! Cha ngươi cũng từng là bạn của ta... Ta đã hứa với hắn sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."
"Vâng ạ!" Khi nhắc đến cha, thái độ của Satoshi Saijo dịu đi rất nhiều, cô hạ giọng nói: "Từ trước đến giờ bác luôn rất quan tâm cháu.
Nhưng mà, người bạn của cháu, cháu thật sự không muốn nhắc đến hắn. Và hơn nữa, hắn thật sự không liên quan gì đến vụ án của mẹ cháu."
"Vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao một người bạn như lời ngươi nói, từ nơi khác đến Tokyo du lịch, mà lại có người canh giữ, theo dõi ở ngoài nhà ngươi?
Ta cảm thấy đám người theo dõi kia, dường như không phải mang ý xấu, mà là... Giống vệ sĩ bảo vệ hơn.
Còn nữa...
Người bạn kia của ngươi, là người của tập đoàn tài chính hay gia tộc hào môn sao?"
Satoshi Saijo giật mình ngẩng đầu nhìn Takamoto.
Takamoto chậm rãi nói: "Ta đã điều tra biển số xe, chiếc xe hơi kia là của..."
Ông báo tên một công ty nổi tiếng ở Tokyo.
Thái độ của Takamoto lúc này, không phải là thái độ của một cảnh sát. Ngược lại, nó giống với thái độ quan tâm của một người chú, người bác đối với con cháu mình hơn.
Với thái độ này, Satoshi Saijo dù có kháng cự, nhưng lại không ghét.
Trầm ngâm một chút, cô gái thở dài: "Thưa bác Takamoto, những chuyện này thật sự là chuyện riêng của cháu."
"Mẹ thì trêu chọc Chân Lý Hội, con gái thì quen một phú hào không rõ thân phận?" Takamoto nghiêm nghị nói: "Saijo này! Ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?"
Satoshi Saijo im lặng không nói.
Nhìn nhau một lát, Takamoto thở dài, nâng chén trà trước mặt lên uống cạn, rồi đứng dậy cáo từ.
"Ta cũng không phải là muốn quản chuyện của ngươi quá nhiều... Mà là, Saijo này, ngươi là con gái, ta chỉ mong ngươi được an toàn."
Satoshi Saijo dùng ánh mắt phức tạp nhìn Takamoto: "Cảm ơn bác, thưa bác Takamoto, cháu sẽ tự bảo vệ mình."
Takamoto rời khỏi nhà Satoshi Saijo, nhưng không hề rời đi.
Hắn lái xe đến ngã tư đường, chọn một chỗ rẽ rồi dừng xe lại, sau đó yên tĩnh ngồi ở đó.
Theo bản năng, hắn luôn cảm thấy phản ứng của Satoshi Saijo không thích hợp.
Hắn luôn có cảm giác như thể mình có thể phát hiện ra điều gì đó.
Vào buổi trưa, thực ra là lúc cả khu vực vắng vẻ và yên tĩnh nhất, cũng là lúc ít người nhất.
Dân văn phòng đi làm.
Trẻ em thì đi học hoặc nhà trẻ.
Còn các bà nội trợ, thì buổi sáng đều đã đi mua sắm xong xuôi rồi.
Thực ra khu vực này vào khoảng thời gian này là ít người nhất.
Takamoto ngồi trong xe, mở hé cửa kính xe một khe hở, kiên nhẫn hút thuốc, lặng lẽ theo dõi.
Gần trưa...
Bỗng nhiên, từ phía xa hai chiếc xe MiniBus lao tới vun vút.
Điều khiến Takamoto cảnh giác chính là, hắn liếc mắt đã thấy, hai chiếc MiniBus này thân xe rất dài, và quan trọng hơn là, trên xe hoàn toàn không hề có biển số!
Xe dừng ngay trước cổng nhà Satoshi Saijo, dường như không hề che giấu ý đồ.
Từ trên xe nhanh chóng nhảy xuống mấy người.
Takamoto biến sắc!
Hắn theo bản năng liền cầm điện thoại di động lên.
Nhưng ngay lúc này.
Rầm rầm rầm!
Không biết từ lúc nào, hai người đàn ông đã đứng ở cửa kính xe của Takamoto, ra sức vỗ vỗ vào kính.
Takamoto quay đầu, đã thấy ở ngoài cửa xe, một gã mặt mũi cực kỳ hung ác đang nhếch miệng cười với mình...
Ầm! !
Mặt kính bỗng nhiên bị đối phương một đấm đánh nát!
Takamoto chỉ theo bản năng làm động tác che chắn, nhanh chóng có một bàn tay luồn vào, nắm lấy cổ Takamoto, trực tiếp lôi hắn ra khỏi xe!
Takamoto cảm giác như mình bị ném mạnh xuống đất, vừa giãy dụa muốn đứng dậy, thì đã bị một cú đấm nện vào mặt!
Sau đó có người ngồi xổm xuống lục lọi quần áo hắn, móc ra đồ đạc trong túi hắn.
Ví tiền, còn có thẻ cảnh sát và huy hiệu cảnh sát.
"Là cảnh sát!"
"... Bắt đi trước."
Cánh cổng sắt nhà Satoshi Saijo, bị những người tới dùng một dụng cụ đặc chế nhẹ nhàng xoay xoay cái khóa, rồi khóa được mở ra.
Toàn bộ quá trình không đến năm giây.
Rõ ràng những người này không phải lần đầu làm chuyện này, rất thuần thục mở cửa xong, liền để lại một người canh giữ ở ngoài.
Sau đó những người khác rối rít nối đuôi nhau mà vào bên trong sân.
Sau khi vén áo ngoài lên, những người này trong tay đều cầm vũ khí, dao, hoặc là dao găm các loại.
Mà cái tên tướng mạo dữ tợn kia, khoát tay chặn lại, đám thuộc hạ liền tản ra, từ trong nhà hai bên xông tới.
Ở bên ngoài cửa phòng, một tên lén lút áp tai vào cửa hòng nghe trộm âm thanh bên trong.
Cửa là loại cửa gỗ ván mỏng.
Tên nghe trộm quay đầu, nhíu mày nhìn đồng bọn, vừa định nói gì...
Rầm! ! !
Cánh cửa bỗng nhiên vỡ tan!
Satoshi Saijo từ bên trong đạp cửa xông ra, một cú thúc gối liền đè vào đầu tên kia!
Tên nghe trộm cả người bay ra ngoài, ngay khi trên không trung, máu tươi từ miệng mũi đã phun ra tung tóe! Ngay cả răng cửa cũng văng mất vài chiếc!
Satoshi Saijo tiếp đất, tay phải cũng cầm lấy một con dao thái nhỏ, vung ngược tay lên, một tên đàn ông bên cạnh kêu thảm một tiếng, chân bị rạch một đường, ôm chân ngã vật xuống đất.
Satoshi Saijo thừa cơ lăn người về phía trước, lưỡi dao múa may, liền hướng về phía cổng sân, nàng muốn xông ra ngoài!
Mắt thấy chỉ còn cách cửa sắt chưa đầy vài bước, Satoshi Saijo bỗng nghe thấy tiếng gió rít phía sau, chỉ có thể cắn răng hai tay nắm chặt chuôi dao, nghiêng đầu, sau đó trở tay dùng dao chống một nhát ra sau lưng!
Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Satoshi Saijo chấn động, lực lượng quá lớn, khiến thiếu nữ buộc lòng phải lách người sang bên, gạt đi cơn lực này!
Satoshi Saijo quay đầu, đã thấy một tên hung ác mặt mày, tay cầm một cây côn sắt đang đứng nhe răng cười với mình.
Cây côn sắt trong tay gã rời tay bay ra, Satoshi Saijo nghiêng đầu né tránh, bên tai tiếng gió rít gào, cánh cửa sắt sau lưng lại bị cây côn trực tiếp đập sập!
Satoshi Saijo trong lòng thầm than, thấy việc xông ra đã hết hy vọng, cô gái quyết đoán cũng vô cùng dứt khoát! Nàng lập tức phóng người lên, định trèo tường!
Nhưng là người đang ở trên không trung, liền nghe thấy vài tiếng bốp bốp!
Giữa không trung mấy tấm lưới sắt từ trên trời rơi xuống!
Satoshi Saijo cắn răng, vung dao lên, nhưng rồi bỗng nhiên cả người chấn động, khi lưỡi dao chạm vào lưới sắt, Satoshi Saijo kêu thảm một tiếng, thân thể không khống chế rơi xuống!
Lưới sắt có điện!
Là lưới phóng điện do súng bắn ra!
Điện giật khiến Satoshi Saijo không còn sức cầm dao thái, chỉ đành buông tay, lăn ngay tại chỗ, sau lưng phanh phanh vài tiếng, côn sắt rơi xuống đất!
Đám người trong viện, nhao nhao giơ vũ khí trên tay, dao côn chủy thủ, xông tới tấn công cô gái.
Mà cái tên dữ tợn mặt mày kia, lại cười lạnh lùi lại hai bước, đi đến trước cửa sắt, chậm rãi xoay người nhặt cây côn sắt lên.
Trong viện, diện tích vốn không lớn… vốn dĩ chỉ là một cái nhà trọ nhỏ, Satoshi Saijo thân pháp nhanh nhẹn, trái phải né tránh, đột nhiên cô gái cắn răng một cái!
Đã không thể xông ra được, vậy chỉ còn cách lui về phòng!
Satoshi Saijo đá một cước vào bụng dưới một tên địch nhân trước mặt, rồi không đợi gã ngã ngửa xuống, đã xông tới tóm lấy quần áo gã, cô gái trực tiếp nhấc bổng người này lên, sau đó dùng sức vung vẩy, phảng phất đang giơ một cái khiên thịt người, ép lui những người bên cạnh, rồi nhanh chóng xông vào phòng!
"Xông vào đi!" Trong viện, tên dữ tợn mặt mày kia rõ ràng là thủ lĩnh, khoát tay ra hiệu, quát lớn một tiếng.
Khi đám người này xông vào phòng khách, Satoshi Saijo đã dẫn theo tên tù binh kia xông lên cầu thang tầng hai.
Mấy người đuổi theo, ngay lập tức tên tù binh bị đập xuống. Khi bị người bên dưới ôm lấy, trên ngực đã cắm một con dao gọt hoa quả!
“Thật là độc ác nha đầu.” Tên hung tàn mặt mày đi tới, nhìn thoáng qua tên thủ hạ đã chết, cười khẩy nói: “Ta thích đối thủ tàn nhẫn! Xông lên!” Hai tên thuộc hạ xông lên, nhưng vừa mới xông lên hai bước, liền có một tên thét lên đau đớn, rồi lùi trở lại.
Trên mặt cắm sừng sững một đôi đũa!
Mặt mày tên hung tàn xám xịt, quay người ôm lấy chiếc bàn trà trong phòng khách nhấc lên, rồi gánh trước người, nhanh chân xông lên cầu thang!
Tên hung tàn mặt mày khiêng bàn trà xông lên lầu hai, đã thấy Satoshi Saijo nhanh như chớp chạy vào một gian phòng, đóng cửa lại rất nhanh.
“Nha đầu, ngươi chạy không thoát đâu!” Một tên thuộc hạ bị gã túm lấy đẩy lên, tên này vừa định xông đến xô cửa, trên tấm ván cửa bỗng có một lưỡi dao xuyên thấu đâm ra, trực tiếp đâm xuyên yết hầu của gã, găm vào ván cửa!
“Baka! !” Tên hung tàn xông tới lôi thi thể thuộc hạ ra, giơ cây côn sắt nện vào ván cửa.
Rầm một tiếng, cánh cửa vỡ nát, thân thể tên này cực kỳ cường tráng, vặn mình chui qua chỗ cánh cửa đã nát, cánh cửa gỗ mỏng như giấy dưới sức mạnh của hắn!
Bên trong phòng ngủ, Satoshi Saijo đã mở cửa sổ, phóng mình từ tầng hai nhảy xuống!
Chỉ là người vừa rơi khỏi không trung, sau lưng một cây côn sắt lao tới, trực tiếp nện vào lưng Satoshi Saijo.
Khi cô gái ngã xuống đất, miệng hộc ra một ngụm máu, lăn lộn trên đất hai vòng rồi, mới cảm thấy một hơi suýt không thở được, ngực bụng nhức nhối một hồi.
Satoshi Saijo cắn răng, phóng mình xông tới cổng sắt nhỏ, vừa mở cửa ra, thì tên hung tàn mặt mày ở trên lầu hai kia cũng nhảy xuống.
Satoshi Saijo xông ra cửa lớn xuống đường, đầu tiên phải né một nhát dao bổ tới từ phía đối diện của tên đứng canh ở ngoài cửa.
Cô gái nghiêng người tránh lưỡi dao, áp sát đối phương rồi dùng cùi chỏ đánh vào ngực hắn, răng rắc vài tiếng, có lẽ xương sườn đều đã gãy hết.
Không đợi đối phương ngã xuống, Satoshi Saijo vớ được dao của hắn, liền một mạch lao nhanh về phía ngã tư đường.
Chạy chưa được mấy bước, tên hung tàn mặt mày kia đã đuổi theo, tốc độ chạy của hắn rõ ràng nhanh hơn Satoshi Saijo rất nhiều.
Satoshi Saijo nghe thấy phía sau lại truyền tới tiếng gió rít, cô gái bất đắc dĩ chỉ có thể quay người vung dao trong tay lên ngăn cản một chút.
Rầm một tiếng, một cái thùng rác bị cô trực tiếp một dao chém làm đôi!
Nhưng rồi một cú đấm nhanh chóng đã giáng vào vai Satoshi Saijo, cô gái loạng choạng, tuy té xuống đất, nhưng lưỡi dao trong tay lại khéo léo phản công một chút.
Tên hung tàn hừ một tiếng, lùi lại vài bước, trên vai đã bị rạch một đường, lưỡi dao thậm chí còn cắm vào vai hắn!
Satoshi Saijo vùng vẫy trên đất một hồi, khi đứng dậy, nửa vai đã rũ xuống, rõ ràng cú đấm kia đã làm vai của cô trật khớp.
Cô gái buông thõng một cánh tay, tóc rối tung, đôi mắt trong sự hỗn loạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm đối thủ trước mặt.
Tên hung tàn cắn răng, trực tiếp rút dao ở vai xuống, rồi nhếch miệng cười với Satoshi Saijo.
“Thì ra là năng lực giả! Khó trách dám ám sát nhiều người của chúng ta đến thế.” Nói xong, hắn múa dao chém tới!
Satoshi Saijo lùi lại!
Lại chém!
Lại lùi!
Đối phương lại chém, Satoshi Saijo thấy mình đã lui tới vách tường, ba nhát chém của đối phương, cô bé tính toán nhanh trong lòng tốc độ xuất dao và độ lệch khi lưỡi dao chém xuống!
Bỗng nhiên thân người lộn ngược lại, trượt ngay tại chỗ, tránh được lưỡi dao, lưỡi dao hầu như lướt qua chóp mũi của Satoshi Saijo!
Satoshi Saijo đã trượt xuống dưới chân hắn! Trong tay không biết lấy đâu ra một con dao găm, cắm phập vào chân tên này!
Tên hung tàn thét lớn một tiếng, vội vàng lùi lại, Satoshi Saijo cũng đã như cá chạch vọt lên, sau đó một bước vòng ra sau lưng hắn, rồi như khỉ nhảy lên lưng hắn!
Tên hung tàn liên tục gầm rú, bỗng nhiên một tiếng thét đau đớn thảm thiết, hai tay liều mạng xé rách Satoshi Saijo, cuối cùng cũng túm được cô quẳng ra ngoài!
Satoshi Saijo bị ném như đạn pháo đâm vào vách tường, khi rơi xuống đất máu tươi trong miệng lại không ngừng phun ra.
Nhưng khuôn mặt tên hung tàn đã toàn máu!
Đặc biệt là hai con ngươi của hắn! Một mắt đã bị đâm mù!
Satoshi Saijo nằm trên mặt đất, thấy tên kia liên tục kêu gào thảm thiết, còn những tên Chân Lý Hội khác đã xông ra.
Satoshi Saijo quay đầu lại bỏ chạy như điên!
Cô một hơi chạy đến chỗ ngã tư, bỗng nhiên, một chiếc xe MiniBus từ đằng xa lao đến, đâm thẳng vào người Satoshi Saijo đang chạy nhanh ở ngã tư đường!
Cô gái ngã vật xuống đất, lăn vài vòng, cuối cùng ngửa mặt nằm, khó nhọc thở dốc.
Lần này thì cô không thể nào đứng lên được nữa.
Cửa xe mở ra, một người mặc quần áo xám tro từ bên trong bước xuống, vẻ mặt lạnh tanh, đi qua nhìn lướt Satoshi Saijo nằm trên đất, giơ chân khẽ đá cô một cái.
Satoshi Saijo bất động, chỉ bất lực trừng mắt nhìn người kia.
“Cũng giỏi đấy chứ, xử lý được mấy tên thủ hạ của ta, còn phế đi một năng lực giả của ta nữa.” Lại liếc mắt nhìn tên hung tàn đang được những người khác đỡ dậy đi tới.
“Phế vật.” Người áo xám cười lạnh rồi quay người lên xe: “Đem người đưa về.” Thân xe xóc nảy.
Khi Takamoto tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa sát vào Satoshi Saijo, trên người và mặt Satoshi Saijo đều dính máu.
Hai người đều bị trói tay ra sau lưng, miệng bị nhét vải.
Takamoto vùng vẫy mấy cái, nhưng rồi ngay lập tức ăn hai đấm.
Satoshi Saijo không hề động đậy, chỉ là lạnh lùng nhìn người của Chân Lý Hội trong xe.
Trong thùng xe chật hẹp, hai người ngồi ở hàng ghế cuối.
Takamoto còn định giãy dụa, bỗng nhiên, tay hắn bị chạm vào.
Quay đầu nhìn Satoshi Saijo, Satoshi Saijo dùng ánh mắt phức tạp nhìn xem Takamoto.
Satoshi Saijo trật một chút thân thể, dùng ngón tay tại lòng bàn tay Takamoto, thật nhanh vẽ mấy lần.
(ta có biện pháp, ngươi nhảy xe, tìm người cứu ta!) (XX khách sạn, XXX phòng! Cầu cứu!) Satoshi Saijo đem hai câu này lặp đi lặp lại vẽ ba lần, xác định Takamoto đầy đủ hiểu được, sau đó mới rút tay trở về.
Takamoto khiếp sợ nhìn xem nàng.
Mặc dù tiếp thu được tin tức, nhưng là hắn hoàn toàn không cách nào minh bạch, nàng nói "Có biện pháp" cùng "Nhảy xe" làm như thế nào...
Vài giây đồng hồ về sau, Takamoto thấy được đời này khó quên nhất một màn!
...
Thân xe xóc nảy giảm bớt, tựa hồ ô tô bởi vì con đường vấn đề mà giảm tốc...
Bất thình lình, ngồi ở bên cạnh Satoshi Saijo hít một hơi thật sâu, một cánh tay giơ lên cao cao!
Nguyên bản trói tại cổ tay nàng trên da trâu gân, đứt thành từng khúc!
Satoshi Saijo một quyền liền đem cửa sổ xe đạp nát, sau đó ngồi ở phía trước Chân Lý Hội một người quay đầu nhào tới, bị Satoshi Saijo trực tiếp một tay ôm lấy cổ, thuận thế một vùng...
Thẻ!
Người này cổ trực tiếp 360 độ xoay tròn! Một tiếng đều không có lên tiếng ra, liền mềm ngã xuống!
Sau đó Satoshi Saijo một bả nhấc lên Takamoto, đem hắn từ trong cửa sổ xe lấp ra ngoài!
Takamoto rơi trên mặt đất, ngay tại chỗ liên tục lăn mấy lần, té mặt mũi tràn đầy đều là m·á·u!
Hắn ra sức giãy dụa đứng lên, mặc dù hai tay còn buộc, lại chân phát lao nhanh!
Trước mặt xe van thắng gấp ngừng lại, thân xe lắc lư mấy lần, Satoshi Saijo đầu từ trong cửa sổ xe lộ ra, miệng bên trong vải đã bị chính nàng kéo, nàng phảng phất tại ra sức giãy dụa, nhưng là trên bờ vai có mấy cái cánh tay đều tại lay nàng, nhanh liền bị người túm trở về...
"Chạy mau a!!!!"
"Đây chính là toàn bộ trải qua sao?"
Khách sạn gian phòng bên trong, Trần Nặc nhìn xem nằm ở trên giường, m·á·u me b·e· ·b·ét khắp người Takamoto.
Takamoto khí tức yếu ớt, giãy dụa lấy: "Nhanh! Mặc kệ, không cần biết ngươi là người nào... Saijo nói, ngươi, ngươi có thể cứu nàng... Nàng..."
Trần Nặc tay đè tại trán Takamoto, chậm rãi nói: "Tốt, ta đã biết, tiếp xuống liền giao cho ta đi, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt."
Nói, Trần Nặc quay đầu, đúng bên người hai cái thủ hạ Higashida Ichiro: "Cứu tốt hắn... Ân, không muốn đưa bệnh viện, có thể làm được a?"
"Không có vấn đề!" Một cái đồ tây đen cúi đầu: "Chúng ta làm băng bó đơn giản xử lý, hội trưởng tư nhân bác sĩ đã trên đường chạy tới... Hội trưởng bản nhân cũng trên đường chạy tới."
"Như vậy, giúp ta chuẩn bị một vài thứ, phải nhanh."
"Xin ngài phân phó!"
"Ta mặc kệ các ngươi là đoạt vẫn là mua, ta muốn một cây đao, một kiện áo da, một đôi găng tay... Còn có, một cái mũ bảo hiểm xe máy.
Còn có, một chiếc xe gắn máy.
Cho các ngươi mười phút đồng hồ thời gian."
【sáu ngàn chữ ~ bang bang bang
Bạn cần đăng nhập để bình luận