Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 214: 【 lớn dưa ]

Chương 214: 【 Dưa bở 】 Bãi cỏ trong trang viên đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặt cỏ trung tâm rộng lớn như vậy còn cần dùng vôi trắng vẽ một chữ “H” lớn.
Thời điểm này là khoảng hai giờ chiều theo giờ địa phương, một chiếc trực thăng vận tải quân dụng rõ ràng chậm rãi từ phía xa bay đến, sau đó là chiếc thứ hai, thứ ba, hình thành đội hình bay tam giác.
Đội lính đánh thuê Cương Hỏa nhanh chóng di chuyển, bắt đầu trang bị các loại vật tư đã chuẩn bị sẵn.
Còn Varnell mang theo bảy người có năng lực trong chuyến hành động lần này, leo lên chiếc trực thăng vận tải thứ ba.
Loại trực thăng vận tải hạng nhẹ này có thể chở năm mươi người, không gian rất lớn, ngoài Varnell và bảy người có năng lực ra, Selina, đội trưởng đội lính đánh thuê xinh đẹp và hoang dã cũng lên chiếc máy bay này.
Khi đăng ký, những người có năng lực đều không mang theo quá nhiều vật dụng cá nhân, mỗi người chỉ mang theo túi xách hoặc cặp da.
Trần Nặc chú ý, giáo sư có vẻ là người mang nhiều đồ nhất, ông mang theo một chiếc cặp da nhỏ.
Còn người mang ít đồ nhất, là mình và Sato Ryouko. Cả hai đều chỉ đeo ba lô trên vai.
Theo như Varnell giới thiệu, các vật tư và trang bị cần thiết trong rừng, bọn hắn đã chuẩn bị sẵn và sẽ cung cấp, không cần mình mang theo.
Máy bay trực thăng chậm rãi cất cánh, trong tiếng ồn lớn, bay rời khỏi trang viên.
Ngồi trong máy bay trực thăng, Trần Nặc nhìn trang viên đang dần rời xa trên mặt đất, nhìn đường chân trời phía xa, nhìn thành phố Rio de Janeiro hiện rõ hình dáng dưới mặt đất…
“Chúng ta phải bay bao lâu?”
Trần Nặc lớn tiếng hỏi Varnell.
Varnell cũng lớn tiếng trả lời: “Trước khi trời tối là đến được!”
Trần Nặc ngồi ở ngoài cùng cabin, người ngồi bên cạnh là Sato Ryouko.
Nữ mập người Nhật này có vẻ hơi căng thẳng, đôi mắt nhỏ của nàng đã trợn tròn, dường như lại không dám nhìn phong cảnh bên ngoài và mặt đất, ngồi một lúc sau, đột nhiên liền kéo khóa ba lô, từ bên trong lấy ra một miếng thịt khô, xé miệng túi hàng, đưa đến miệng cắn lấy cắn để, mỗi một miếng đều nhai rất mạnh.
“Lần đầu tiên ngồi trực thăng sao?” Trần Nặc liếc nhìn người phụ nữ này.
Sato Ryouko không trả lời, chỉ là dứt khoát nhắm mắt lại, ra sức nhai ngấu nghiến, nhưng hai tay nắm chặt miếng thịt khô đã siết chặt.
“Thả lỏng một chút, ai lần đầu cũng thế, một lúc nữa quen, ngươi sẽ thấy cảm giác này khá thú vị.”
Sato Ryouko mở mắt, lớn tiếng trả lời bằng tiếng Nhật: “Harvey tiên sinh, ta thấy lời ngươi nói dùng từ rất tệ, cho ta cảm giác bỉ ổi!”
Rõ ràng, ba chiếc trực thăng vận tải này là do tổ chức bạch tuộc quái không biết dùng biện pháp gì để mượn từ quân đội Brazil.
Trần Nặc chú ý, các phi công trực thăng đều là nhân viên quân đội Brazil, mặc quân phục.
Quan sát một vòng, Trần Nặc chú ý những người khác trong cabin cũng đang âm thầm quan sát.
Ánh mắt Trần Nặc vô tình chạm với Bonfrere, người đàn ông mang vẻ quý tộc khẽ cười một tiếng, ôn hòa gật đầu với Trần Nặc.
Trần Nặc cũng đáp lại bằng nụ cười.
Nhưng trong lòng, Trần Nặc vẫn luôn mang theo ba phần cảnh giác đối với Kẻ Duy Trật Tự này.
Rốt cuộc, người đàn ông trông cực kỳ tao nhã này còn có một thân phận, hắn là thành viên cốt cán của “Hội tu sĩ” thuộc Vu sư.
Giáo sư dường như rất thích nghi với việc bay, lên máy bay liền nhắm mắt dưỡng thần, chiếc cặp da ông mang theo nhẹ nhàng đặt dưới chân.
Còn Mèo Xám Blake, hai tay ôm con mèo của hắn.
Con mèo xám có vẻ cực kỳ ngoan ngoãn và hiền lành, không hề bị tiếng ồn lớn của động cơ máy bay và cánh quạt làm phiền, mà cực kỳ an tĩnh nằm trong lòng hắn mặc Blake vuốt nhẹ lưng.
Hoàng Kim Điểu Irina dường như là ngẫu nhiên ngồi ở ngoài cùng bên kia, không có một người có năng lực nào nguyện ý ngồi cùng nàng. Vì vậy người ngồi cạnh nàng là Varnell.
Người im lặng nhất là “Hải quái”.
Gã dường như vẫn luôn không nói một lời, yên lặng như người câm.
Trần Nặc phát hiện, gã thậm chí không hề có bất cứ một sự giao tiếp bằng ánh mắt nào với bất kỳ đồng đội, lộ vẻ kỳ quặc.
Được thôi, đoán chừng chính hắn cũng thấy hơi xấu hổ.
Vốn định là người dẫn đội, người mạnh nhất.
Kết quả nửa đường bổ sung thêm một đại lão điều khiển là Thái Dương Chi Tử. Lão đại biến thành lão nhị.
Ngồi cạnh phi công trong buồng lái là Selina, nữ lính đánh thuê vừa cẩn thận quan sát trạng thái bay, vừa thỉnh thoảng trao đổi lộ trình bay với phi công, thỉnh thoảng lại dùng bộ đàm liên lạc với hai chiếc máy bay còn lại.
Thời gian dần trôi, Trần Nặc dứt khoát nhắm mắt, bắt đầu dưỡng thần.
Gần tối thì máy bay hạ cánh.
Một điểm đáp xuống được vạch ra bên ngoài một thôn trang.
Vì địa hình nhận giới hạn, máy bay của Trần Nặc vừa hạ cánh đã lập tức bay đi, sau đó để hai máy bay phía sau lần lượt hạ xuống dỡ người và vật tư.
Máy bay vừa hạ cánh, Trần Nặc đi ngay đến dưới một gốc cây, lấy thuốc lá ra châm lửa, hít một hơi.
Nhìn ra đây là một thôn xóm nhỏ, xa xa là một con sông rộng lớn, tầm mắt ra xa là những khu rừng rậm rạp, không thấy điểm cuối.
“Rất đẹp, đúng không?”
Trần Nặc nhướn mày.
Người chủ động đến bắt chuyện là Bonfrere.
Trần Nặc nghĩ ngợi rồi cười: “Đúng là rất đẹp.”
“Lần đầu tiên đến rừng mưa?”
“…” Trần Nặc không trả lời, chỉ nhìn Bonfrere một chút.
Bonfrere cũng không hỏi tới, dường như chỉ là thuận miệng hàn huyên cảm thán một chút, rồi nhìn điếu thuốc lá trong tay Trần Nặc: “Cho ta một điếu được không?”
Trần Nặc cười cười, đưa hộp thuốc và bật lửa ra.
Bonfrere nhận lấy, rút ra một điếu châm, trả hộp thuốc lại cho Trần Nặc.
Sau đó hắn nhỏ giọng nói: “Ngươi nói, lần này chúng ta tìm địa điểm, rốt cuộc sẽ có cái gì, mà khiến cho lũ bạch tuộc quái coi trọng đến vậy?”
Trần Nặc không trả lời, thần sắc nhàn nhạt, quay đầu nhìn ra xa: “Vấn đề này chỉ sợ phải hỏi chuyên gia.”
Nói xong, hắn cất giọng: “Giáo sư.”
Giáo sư cũng đi về phía hai người, nhưng ông lại tự mình lấy một cái tẩu ra hút.
Bonfrere cười cười, đem vấn đề nói lại một lần.
Giáo sư lại nhún vai: “Ta chưa từng đưa ra phán đoán vô nghĩa, dù sao tìm thấy nơi đó, mọi thứ đều có đáp án, không phải sao? Các tiên sinh.”
Bonfrere cười cười, rồi quay người rời đi trước.
Giáo sư nhìn theo Bonfrere, đưa tay vỗ vai Trần Nặc: “Sẽ nhanh có đáp án thôi.”
Nói xong, ông cũng cười tủm tỉm rời đi.
Trần Nặc nhíu mày nhìn hai người lần lượt rời đi, trong mắt thoáng qua một tia cổ quái.
Quy mô hành động lần này, lớn hơn so với dự đoán của Trần Nặc.
Toàn bộ làng đều bị đội lính đánh thuê Cương Hỏa chiếm giữ.
Bọn hắn đã dựng một doanh trại bên ngoài làng.
Trần Nặc sơ bộ nhìn qua, trong doanh trại, lính đánh thuê Cương Hỏa có khoảng một trăm người.
Trong lúc dỡ hàng vật liệu, ngoài một ít súng ống đạn dược ra, những lính đánh thuê này còn mang theo không ít thuốc nổ, thậm chí là vũ khí hạng nặng.
Trần Nặc thậm chí nhìn thấy hai khẩu súng máy, còn có một khẩu súng phóng lựu cỡ nhỏ.
Một khu lều quân dụng lớn đã được dựng xong trong doanh trại.
Nhưng may mắn, tối nay Trần Nặc bọn người không cần phải ở trong lều vải, Varnell đã cho người thuê hai căn nhà dân trong làng.
Nhưng những căn nhà cũ kỹ này, so với điều kiện trong trang viên hai ngày trước thì kém quá xa.
Trần Nặc thấy Varnell cùng những người thổ dân da ngăm đen trò chuyện rất lâu, sau đó quay trở lại.
“Thế nào?”
Đứng trước cửa nhà, Trần Nặc nghênh đón: “Tối nay chúng ta phải ở đây đúng không.”
“Đương nhiên rồi, ở đây cần điều chỉnh thử thiết bị, nhất là thiết bị thông tin, còn phải kết nối với vệ tinh.
Nhưng tin tốt là, tối nay chúng ta có thể không cần ăn mấy đồ quân lương cá nhân khó nuốt đó, ta sẽ mua đồ ăn của người dân trong thôn. Sẽ có cá sấu nướng.”
Varnell nhếch mép cười một tiếng.
Trần Nặc bĩu môi: “Ta thà ăn lương khô còn hơn.”
Sato Ryouko, người cũng đang đứng ngoài nhà nhìn ra khu rừng xa xăm, lập tức đi tới.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Trần Nặc dùng tiếng Nhật đáp: “Đang nói về bữa tối Varnell tiên sinh chuẩn bị cho chúng ta, tối nay sẽ có cá sấu khô.”
Sato Ryouko lập tức lộ ra vẻ khá hứng thú.
Trần Nặc cười lắc đầu: “Nếu là ta thì sẽ không ăn thứ này.”
“Vì sao?”
“Nếu ngươi không muốn bị nhiễm ký sinh trùng.”
Sato Ryouko lập tức rụt cổ lại, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, vẫn có chút kích động.
Mấy người lính đang bận rộn khiêng những rương vật tư chống nước xuống.
Selina thì lạnh lùng đứng trong một chiếc lều vải, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn xung quanh, đồng thời nhanh chóng trao đổi với một người lính đánh thuê phụ trách liên lạc.
Khi Trần Nặc đi đến, Selina chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi thu mắt lại.
Người phụ nữ này mặc đồ huấn luyện, nhưng nửa thân trên chỉ mặc một chiếc áo bó sát người, để lộ dáng người quyến rũ.
Trần Nặc cười tủm tỉm đến gần: “Có chút thời gian nói vài câu không, tiểu thư Selina.”
“Không có.” Selina lạnh lùng nói: “Ta đang làm việc.”
“Ta chỉ muốn tìm hiểu một chút tình hình.” Trần Nặc nhanh chóng liếc qua tấm bản đồ địa hình trải trên bàn, trên đó dùng bút phác họa một vài hình vẽ.
Selina cũng không ngăn cản Trần Nặc xem bản đồ thực tế, trước khi lên đường, bản đồ đã được phát cho mỗi người, mỗi người một bản.
“Ngươi muốn hỏi gì?” Selina có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn nhẫn nại nói với giọng lạnh lùng: “Ta đang làm việc! Có vấn đề gì ngươi mau hỏi đi.”
“Đây là lộ trình chúng ta sắp đi sao?” Trần Nặc chỉ vào các ký hiệu trên bản đồ.
“Trong bản đồ của ngươi đã ghi rõ, ta không hiểu có gì đáng hỏi.”
“Vậy... mấy khẩu súng phóng lựu đó dùng để làm gì? Còn những vũ khí hạng nặng kia?”
“Chỉ là trang bị thông thường.”
“Các ngươi mang theo súng đạn đầy đủ để thực hiện một cuộc chính biến nhỏ.” Trần Nặc huýt sáo: “Chẳng lẽ chúng ta định giao chiến với ai sao? Chẳng lẽ trong rừng có quân đội? Ta không nghĩ rằng đối phó với mấy người thổ dân cầm giáo và thổi tên thì cần đến súng phóng lựu.”
Selina lạnh lùng liếc Trần Nặc một cái, không trả lời, rồi quay sang nói nhỏ với người lính đánh thuê phụ trách thiết bị liên lạc hai câu, Trần Nặc nghe rõ, có vẻ như đang xác định tọa độ.
Lúc này, Selina mới quay lại, dùng giọng lạnh lùng: “Vũ khí, chỉ là để phòng vạn nhất, bảo vệ các ngươi, và cả những người chủ của chúng ta an toàn. Câu trả lời này có làm ngươi hài lòng chưa?”
Trần Nặc cười, rồi chỉ tay lên bản đồ, chỉ vào một vị trí: “Vị trí cô vừa nói với nhân viên liên lạc là đây sao?”
“Ngươi hiểu thuật ngữ quân sự à?” Selina nhíu mày.
“Một chút.” Trần Nặc cười nhẹ.
“Được rồi.” Selina hít một hơi sâu, chậm rãi nói: “Theo kế hoạch lần này, ba ngày trước chúng ta đã phái hai mươi lính tạo thành đội tiền trạm xuất phát, giờ họ đã vào sâu trong rừng, cách chúng ta khoảng hai ngày đường, và đang làm tốt công tác chuẩn bị cho chúng ta ở đó.”
Nói rồi, Selina không khách khí tiếp: “Để bảo đảm chuyến đi này an toàn cho các vị chủ nhân cao quý, người của ta đang mở đường trong rừng.
Ông Harvey! Câu trả lời của ta đủ làm ông hài lòng chưa?”
Trần Nặc cố tình nheo mắt cười: “Cô biết tên tôi?”
“Đương nhiên, tôi nhớ rõ tên của từng người các người. Đây là công việc của tôi.” Selina lạnh lùng nói: “Cả ngươi nữa.
À đúng, không chỉ tên! Mà cả thông tin đơn giản, và đặc điểm tính cách của từng người các người nữa.”
“Ồ? Trong hồ sơ, người ta mô tả tôi như thế nào?”
Ánh mắt Selina lạnh lẽo: “Tham tài! Và, háo sắc!”
“Hồ sơ tệ thật.” Trần Nặc cố ý thở dài, rồi cười: “Vậy, câu hỏi cuối cùng, cô Selina.”
“Nói!”
“Tối có thời gian uống với nhau một chén không?”
“…Cút khỏi tầm mắt của ta! Nếu ngươi cần đàn bà, có thể vào trong làng tìm!”
Trần Nặc mang vẻ cười khổ bất đắc dĩ bước ra khỏi lều, vừa vặn chạm mặt Varnell từ ngoài đi vào.
“Sao? Bị từ chối rồi?” Varnell cười ha hả, rồi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trần Nặc thì vỗ vai anh: “Phải kiên nhẫn, bạn tôi.”
Rời khỏi lều, vẻ bất đắc dĩ trong mắt Trần Nặc cùng nụ cười khổ trên mặt nhanh chóng biến mất.
Về tới chỗ ở, bữa tối nhanh chóng được chuẩn bị.
Không chỉ Trần Nặc, vài người khác cũng đều tỏ vẻ không hứng thú với món cá sấu nướng.
Đặc biệt là món cá sấu phơi khô mà dân thổ dân trong làng làm, nhìn thôi đã không muốn ăn rồi.
Ngay cả các món khác, mọi người cũng đều không ai đụng vào, mà thành thật lấy lương khô đơn vị ra hâm nóng.
Thứ duy nhất được mọi người hoan nghênh là một bình rượu Whisky mang từ trang viên ra. Bình này là Bonfrere mang từ phòng ăn của trang viên ra hôm nay.
Ngay cả Sato Ryouko cũng tò mò thử một chút, rồi khuôn mặt bầu bĩnh đỏ lên.
“Các quý ông, vì sự hợp tác lần này, cạn ly, hi vọng chúng ta đoàn kết trong lần hợp đội này, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp.”
“Đúng, cùng nhau hưởng tiền thưởng.”
Bonfrere rõ ràng là một người rất có khả năng kết nối mọi người, dưới sự dẫn dắt của hắn, không khí trở nên hòa hợp hơn rất nhiều.
Ngay cả Mèo Xám lập dị cũng bớt chút lạnh lùng.
Hoàng Kim Điểu cuối cùng cũng nhập cuộc, bà lão này cũng rót một ly: “Ta có thể hứa, lần hợp tác này, ta sẽ không làm bất cứ điều gì trái với quy tắc, các ngươi có thể tin tưởng ta.”
Người đầu tiên cụng ly với Hoàng Kim Điểu là Bonfrere.
Trần Nặc và Sato cũng cuối cùng gia nhập. Sau đó là giáo sư và Mèo Xám.
Người duy nhất từ đầu đến cuối không nói gì là "Hải quái".
Tên và vẻ ngoài không tương xứng của người cường giả này, cho đến khi mọi người ăn gần xong, mới đột nhiên đứng lên: “Mọi người, ta đi nghỉ trước.”
“Bruno, cậu không uống với mọi người một ly à?” Bonfrere cười nói.
“Không cần, chờ nhiệm vụ hoàn thành, có thể còn sống trở về, lúc đó lại nâng chén sau.”
Hải quái thản nhiên nói một câu như vậy, rồi nhanh chóng rời đi.
Không khí lập tức trở nên hơi lạnh, Bonfrere vỗ trán thở dài: “Được thôi, tuy rằng là sự thật, nhưng hơi không hợp với bầu không khí lúc này.”
Bốp.
Giáo sư úp ngược ly đã uống hết rượu lên bàn, rồi đứng dậy: “Tốt, bữa tối kết thúc, ta cũng về nghỉ, ngày mai bắt đầu phải làm việc, không nghỉ ngơi đầy đủ là không được.”
Nói rồi, ông lão nhìn mọi người một lượt, ánh mắt khi lướt qua Trần Nặc có vẻ gật đầu nhẹ một cái.
Phòng của Trần Nặc được sắp xếp ở một ngôi nhà dân gần lối vào làng, gần khu trại.
Những ngôi nhà dân rách nát thế này, không tốt hơn lều bao nhiêu.
Thời tiết buổi tối nóng nực khiến Trần Nặc ướt đẫm mồ hôi, anh lấy thuốc xịt côn trùng ra, xịt khắp phòng rất lâu, rồi nhìn chiếc giường bẩn thỉu… Suy nghĩ một lát, dứt khoát lấy chiếc võng từ đồ tiếp tế phát xuống đêm nay ra để lắp đặt, rồi xoay người trèo lên.
Treo trên tường và cột gỗ, chiếc võng khiến Trần Nặc thoải mái thở phào.
Anh nhắm mắt.
Khoảng tờ mờ sáng, Trần Nặc đúng giờ mở mắt.
Sức mạnh tinh thần từ từ lan ra, kiểm tra xung quanh nơi anh ở trước.
Xung quanh phòng không có gì bất thường.
Trong ngôi nhà này, ngoài Trần Nặc ra, còn có Sato Ryouko và Hoàng Kim Điểu. Những người khác ở các phòng khác.
Trần Nặc nhẹ nhàng như con báo nhảy xuống khỏi võng, rồi lặng lẽ mở cửa sổ, thân hình nhẹ nhàng lách ra ngoài.
Dưới màn đêm, những ánh đèn vẫn sáng trong các khu trại khác của làng, có thể lờ mờ thấy lính đánh thuê đang tuần tra.
Trần Nặc nhẹ nhàng theo con đường nhỏ bên dưới cây chậm rãi đi ngược hướng vào làng, nhanh chóng băng qua một khu rừng nhỏ, rồi quay lại bờ sông lúc trước.
Đến bờ sông, Trần Nặc mới thả chậm bước chân, rồi nhìn về phía một cái cây không xa bờ sông, một bóng người chậm rãi bước ra.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến chứ.”
“Tính hiếu kỳ của ta luôn rất mãnh liệt.” Trần Nặc chậm rãi đến gần, vừa lấy hộp thuốc lá ra, rút một mẩu giấy: “…Huống chi... Anh là người mời ta, ông Bonfrere.”
Dưới gốc cây, Bonfrere nở nụ cười.
Trần Nặc chậm rãi đi tới chỗ hai người còn cách hai ba mét thì dừng lại, anh bình tĩnh nhìn vẻ mặt Bonfrere, cố tình giọng điệu trầm trọng, trầm giọng hỏi: “Hôm nay khi hút thuốc, anh nhét mẩu giấy này vào hộp thuốc lá của tôi, Bonfrere. Tối muộn hẹn tôi đến đây nói chuyện bí mật, anh muốn nói gì?
Nói trước, những chuyện nhạt nhẽo, tôi không hứng thú.”
“Đương nhiên, câu chuyện của ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thích thú.” Bonfrere cười cười, rồi thấp giọng, chậm rãi nói: “Ví dụ... Nhắc nhở ngươi, cẩn thận giáo sư, chủ đề này có thú vị không?”
Trần Nặc nhướn mày: “Tôi tưởng anh và giáo sư là bạn bè.”
“Đương nhiên là bạn.” Bonfrere mở hai tay, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Nhưng khi phát hiện ra người bạn này, có điều giấu diếm ta, ta cũng chỉ có thể rút lại sự tín nhiệm với ông ta.”
Lòng Trần Nặc hơi động: “Giấu diếm? Giáo sư giấu gì?”
“Ông ta giấu tất cả mọi người chúng ta.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Nhà thám hiểm người Anh đó, John Sterling.” Bonfrere cười: “Hôm nay ở phòng họp xem tài liệu, ông ta đã bắt đầu giấu diếm chúng ta.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ… Ông ta thật ra không phải lần đầu nghe cái tên John Sterling này.”
“Làm sao anh biết?” Trần Nặc nhíu mày.
“Ta chỉ biết.” Bonfrere không chịu nói chi tiết, mà đưa ra một lời mời gọn gàng: “Thế nào, Harvey, hợp tác không? Chuyến nhiệm vụ này, chúng ta có thể hợp tác.”
“Hợp tác cái gì?” Trần Nặc cố tình ra vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ anh muốn mưu đồ đồ trong tay con bạch tuộc quái kia? Đó không phải hành động khôn ngoan đâu!”
“Không, không, ta không có ý đó. Ý của ta khi nói hợp tác là…”
Bonfrere thở dài: “Đúng như ý nghĩa của nó! Trong nhiệm vụ này, khi gặp phải tình huống không rõ hoặc nguy hiểm, chúng ta có thể coi nhau là người đáng tin. Ta nói là, thật sự tin tưởng, kiểu đồng đội đó!
Thỏa thuận này, có hiệu lực đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc.
Thế nào? Harvey?”
“Dựa vào cái gì tôi phải tin anh?” Trần Nặc cố tình tỏ vẻ rất đa nghi.
"Như vậy, ta lại miễn phí tặng ngươi một tin tức, thế nào?"
"... Ngươi nói."
"Ta nghĩ, ngươi nhất định là dự định cùng người phụ nữ Hoàng Kim Điểu kia kết minh đi.
Nàng giết chết sư tử Luke, kết quả đương nhiên bị mọi người xa lánh... Sau đó, từ hôm nay ở trong phòng họp, ngươi liền chọn ngồi cùng nàng.
Ngươi là nghĩ thừa dịp nàng bị cô lập lúc này, cùng nàng kết minh đúng không?"
Không đợi Trần Nặc nói chuyện, Bonfrere liền cười: "Cẩn thận người phụ nữ này đi! Ta miễn phí tặng tin tức chính là... Sư tử Luke, cũng không giết con của nàng!
Bởi vì, Hoàng Kim Điểu, căn bản không có con."
Trần Nặc nhíu mày: "Sao ngươi xác định được? Một người, có một đứa con riêng không muốn ai biết, cũng không có gì lạ. Huống chi là người thường xuyên hoạt động ở thế giới ngầm vì an toàn hoặc trốn tránh kẻ thù, có một đứa con bí mật, cũng không có gì là lạ."
"Bí mật có con trai đương nhiên không lạ." Bonfrere thở dài: "Đáng tiếc, Hoàng Kim Điểu là không thể có con."
"?" Trần Nặc nghi hoặc nhìn Bonfrere.
"Tu sĩ chúng ta hội, ở châu Âu có thế lực và tầm ảnh hưởng rộng lớn, cũng có lịch sử lâu đời. Những điều này đủ để cho chúng ta biết rất nhiều bí mật không muốn người biết."
"Ngươi không trả lời câu hỏi của ta." Trần Nặc lạnh lùng nói.
"Vậy ta đổi cách nói trực tiếp hơn, ví dụ như...
Vị Hoàng Kim Điểu nữ sĩ này...
Mười ba năm trước, nàng còn là một người đàn ông.
Câu trả lời này đủ rõ ràng chứ."
Ngọa Tào!
Trần Nặc vô tình ăn một quả dưa lớn rồi.
Trầm ngâm một lát, Trần Nặc cau mày nói: "Tại sao lại là ta? Vì sao lại chọn ta để kết minh?"
"Phương pháp loại trừ, Harvey tiên sinh. Giáo sư có vấn đề! Hoàng Kim Điểu cũng có vấn đề. Cô đến từ Nhật Bản kia trông không đáng tin cậy chút nào. Còn Mèo Xám, người này quá quái gở, không dễ tiếp xúc. Mèo cũng chưa bao giờ là biểu tượng của sự trung thành.
Còn về hải quái... Hắn với tu sĩ chúng ta hội có chút khúc mắc.
Vậy nên... Ngươi là người được chọn sau khi ta loại bỏ những người kia, Harvey."
Bạn cần đăng nhập để bình luận