Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 147: 【 ta muốn đi Tokyo! ! ]

Chương 147: 【Ta muốn đi Tokyo! !】 Higashida Ichiro đêm đó lại một lần nữa đến thăm nơi ở khách sạn của Trần Nặc.
Vị tân nhiệm "Quật Kim Nhân" này đến thì Trần Nặc đang ngồi ở quán cà phê trong khách sạn uống cà phê.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Nặc ngẩng đầu nhìn, Higashida Ichiro dừng lại ở khoảng cách bàn hai bước, trước nghiêm túc cúi đầu, sau đó khách khí nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi đã trễ thế này còn tới quấy rầy ngài.”
Trần Nặc khoát tay: “Ngồi đi, muộn như vậy ngươi chạy đến tìm ta, chắc chắn là có chuyện rồi?”
Higashida Ichiro thở ra, ngồi xuống đối diện Trần Nặc.
Trần Nặc nhìn thoáng qua xung quanh, mấy tùy tùng của Higashida Ichiro đã đứng ở cửa quán cà phê, vốn là một quán vắng vẻ, rất nhanh đã bị bao trọn.
“Thật ra, không cần bày ra tình cảnh lớn như vậy.” Trần Nặc cười: “Ta chỉ là buồn chán xuống đây uống ly cà phê mà thôi.”
Higashida Ichiro không nói gì, chỉ cúi đầu.
“Được rồi, không cần khẩn trương như vậy, nói đi, có chuyện gì? Là trong quá trình tiếp nhận công ty xảy ra phiền toái sao?”
“Không có.” Higashida Ichiro vội vàng nói: “Việc tiếp quản vẫn đang tiến hành, cũng không có vấn đề gì lớn! Một chút vấn đề nhỏ, ta có thể tự giải quyết.”
Trần Nặc hài lòng gật đầu: “Ngươi làm không tệ.”
Sau đó Trần Nặc lại hỏi: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ngài bảo ta tra người, ta tra được rồi.” Higashida Ichiro lập tức lấy ra một phong thư cầm trên tay, rất cung kính đẩy đến trước mặt Trần Nặc.
Lần này, Trần Nặc lộ ra nụ cười thật lòng: “Hiệu suất cực kỳ cao đấy.”
“… Thực ra, rất nhiều tài liệu là Domoto Hideo trước khi c·hết đã phái người điều tra, ta không dám nhận công lao. Ta chỉ là hôm nay phái người đuổi theo thúc giục chút tiến độ thôi.”
Trần Nặc nghe vậy, nhìn Higashida Ichiro kỹ hơn một chút.
Không sai, người này cực kỳ biết tiến lui và phân tấc, rất thông minh.
Trần Nặc không vội mở phong thư, mà tiếp tục hỏi: “Thông tin tra được có chính xác không?”
“Chính xác!” Giọng Higashida Ichiro cực kỳ nghiêm túc: “Căn cứ tên ngài cung cấp, và một vài thông tin cơ bản ngài đã nói, chúng tôi đã tìm ra rất nhiều người trùng tên, sau đó lại dựa theo các thông tin cơ bản ngài cung cấp như tuổi tác và thân phận khác, tiến hành phân loại và sàng lọc, cuối cùng đã tìm ra ba người phù hợp với các điều kiện ngài đưa ra!
Tài liệu đều nằm trong phong thư này.”
Trần Nặc gật nhẹ đầu, vẻ mặt suy tư, tay đặt trên phong thư, ngón tay gõ lên mặt bàn.
Higashida Ichiro cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, Trần Nặc chậm rãi nói: “Hai ngày này, người phụ nữ đi cùng ta, ngươi chắc đã biết chứ?”
“Ngài nói là tiểu thư Satoshi Saijo?”
“Ừ.”
Trần Nặc gật đầu, sau đó nói: “Ngươi giúp ta làm mấy việc.”
“Vâng!” Higashida Ichiro không dám khinh thường, vội lấy một quyển sổ nhỏ trong túi áo, và một cây bút máy để chuẩn bị ghi chép.
Trần Nặc nhìn dáng vẻ như lâm đại địch của gã, bật cười: “Không cần khẩn trương như vậy, những việc ta giao cho ngươi không khó đâu.”
“Những việc ngài giao, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhất!”
Dù sao thì, thái độ của người này làm Trần Nặc rất hài lòng.
“Thứ nhất, ngươi tìm cách chuyển một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng của cô gái này, 50 triệu yên. Ta nghĩ việc tìm được số tài khoản của cô ta đối với ngươi không khó đúng không.”
“Vâng! Việc này không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ hoàn tất.”
“Thứ hai… Cô ấy chắc rất muốn đạt được thành tựu trong việc học, mục tiêu tương lai là thi vào Đại học Tokyo. Vậy… từ giờ trở đi, ta hy vọng ngươi quan tâm nhiều hơn đến cô ấy, ở trường học hay những nơi khác, cung cấp chút giúp đỡ.
Ừm, không cần làm quá lộ liễu, cung cấp một vài điều kiện thôi.”
Higashida Ichiro hơi khó xử: “Ý ngài nói không cần làm quá lộ liễu là?”
“Tức là đừng quá dễ thấy và gây chú ý. Đừng làm xáo trộn cuộc sống bình thường của cô ấy. Đừng gây sự chú ý quá mức. Rõ chưa?”
Higashida Ichiro suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ dùng danh nghĩa công ty quyên góp cho trường học của tiểu thư Satoshi Saijo, sau đó lập một quỹ học bổng, và một số thiết kế huấn luyện, giúp học tập, đồng thời dùng những kế hoạch này, không để ai chú ý mà đưa tiểu thư Satoshi Saijo vào danh sách học sinh ưu tú.
Trong trường Đại học Tokyo, tôi cũng có vài người bạn cũ.
Tôi sẽ bảo họ tạo ra một vài dự án và danh nghĩa đào tạo, đưa tiểu thư Satoshi Saijo vào đó… Ngài thấy vậy được không?”
Trần Nặc cười, gật đầu: “Giao tiếp với người thông minh thật là dễ chịu.”
Higashida Ichiro thở phào.
Trong lòng hắn dù cũng có chút hiếu kỳ, vì sao vị chuyên viên đặc phái này lại đối với cô gái kia chiếu cố và say mê như vậy…
Nhưng đó không phải việc hắn cần phải suy nghĩ.
Cho dù vị này có bị cô gái kia mê hoặc thật, thì mình chỉ cần nịnh bợ người này, giúp ông ta chiếu cố tốt tình nhân bé nhỏ ở Nhật Bản này cũng đâu phải là chuyện khó. Mà còn có thể duy trì mối quan hệ tốt với vị chuyên viên đặc phái này.
Nói xong chuyện, Higashida Ichiro đứng dậy cáo từ, Trần Nặc cũng không quá kiểu cách, mà cũng đứng lên cùng đi ra khỏi quán cà phê.
Chỉ là lúc đi tới cửa thang máy thì xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
“Higashida tiên sinh!!”
Từ cuối hành lang, hai người, một nam một nữ nhanh chóng đi tới.
Vệ sĩ của Higashida Ichiro lập tức hành động, ngăn cản hai người này từ xa.
Trần Nặc nheo mắt nhìn, đánh giá hai người.
Người nam không có gì đặc biệt, dáng vẻ bình thường gầy gò, hơi thấp, tóc thưa, mặc bộ đồ âu màu lam.
Đến khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Trần Nặc hơi nheo mắt, rồi nở nụ cười kỳ lạ.
Người phụ nữ này, phải nói là rất xinh đẹp.
Trông chừng hơn 20 tuổi, ngũ quan dịu dàng, mày lá liễu, khí chất dịu dàng ngoan ngoãn. Tóc đen dài búi sau đầu, cổ cao, vai gầy, thân hình cao ráo thon thả. Mặc một bộ váy đen dài kín đáo ôm sát người, để lộ đường cong eo hông, váy dài gần đến mắt cá chân.
Nói chung, đây là một người thuộc tuýp phụ nữ dịu dàng nhẹ nhàng.
Biểu cảm trên mặt có chút bi thương.
Nếu là trong phim khiêu dâm thì cô gái này chắc chắn rất thích hợp đóng các vai như “nhân thê”, “vợ người đã khuất”.
Nhưng lý do khiến Trần Nặc cong môi cười quái lạ không phải vì những điều đó.
Mà là, hắn nhận ra người phụ nữ này.
Hình như là một nữ diễn viên rất nổi tiếng.
Đời trước, hắn từng xem phim truyền hình của nữ diễn viên này… Đầu những năm 2000, khi các đĩa lậu tràn vào Trung Quốc, trong đó có rất nhiều phim Nhật.
Trong ký ức của hắn, nữ diễn viên này cũng đã nổi đình nổi đám một thời, nhưng về sau thì hết thời.
Trần Nặc không phải là người cuồng phim hay fan hâm mộ gì cả, xem thì xem vậy thôi, không có ấn tượng gì nhiều.
Ấn tượng duy nhất là người phụ nữ này, khác với nhiều nghệ sĩ nữ Nhật Bản khác, có vóc dáng cao ráo, và đôi chân dài.
“Higashida tiên sinh!!”
Người đàn ông mặc âu phục xanh cố đẩy vệ sĩ để tiến lên, vừa lo lắng la hét. Ngược lại người phụ nữ tuy mặt mày lộ vẻ lo lắng đau buồn cũng không có xông tới, mà lo lắng nhìn về phía này.
Sắc mặt Higashida Ichiro có chút khó coi, lo lắng nhìn thoáng qua Trần Nặc, thấy Trần Nặc không có giận dữ gì, mới nhẹ nhõm, giận dữ nói: “Ăn nói kiểu gì vậy, la hét om sòm ở đây!”
Đám vệ sĩ thấy ông chủ khó chịu, tranh thủ dùng sức đẩy người đàn ông sang một bên, nghe hắn liên tục la hét.
Trần Nặc thở dài: “Là ai?”
“Là…” Higashida Ichiro hơi do dự, nói nhỏ bên tai Trần Nặc: “Người phụ nữ kia, là một nữ nghệ sĩ, cũng là một trong những người phụ nữ của Dōmoto Hideo khi còn sống.”
“À…” Trần Nặc cười hờ hững.
“Người đàn ông kia, là người đại diện của cô ta, cũng là ông chủ công ty giải trí đó.”
“Ừm.” Trần Nặc gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Trước đây Dōmoto Hideo rất chăm sóc cho người phụ nữ kia, lấy danh nghĩa công ty đầu tư vào công ty giải trí của cô ta, đồng thời lấy danh nghĩa công ty, mua cho cô ta một bất động sản ở Tokyo.
Nhưng giờ Dōmoto đã chết, những tài sản kia là do công ty mua, thuộc về công ty, đương nhiên phải thu hồi.
Hơn nữa, ban đầu công ty định tài trợ quy mô lớn cho một bộ phim, cũng là chỉ định cho cô ta đóng vai chính, nhưng những kế hoạch này giờ chắc chắn không cần tiếp tục nữa.”
Nghe Higashida Ichiro lo lắng giải thích, Trần Nặc bật cười.
Hắn hiểu rất rõ tâm tư của Higashida Ichiro… Gã rất muốn phân rõ ranh giới với Dōmoto Hideo.
Dōmoto Hideo chết, dù là chết ngoài ý muốn. Nhưng là một “nhân viên dự bị kế hoạch”, Higashida Ichiro không phải kẻ ngốc, trong lòng ít nhiều có thể suy đoán ra chút gì đó, chỉ là không dám nghĩ sâu thôi.
Vậy nên khi hắn lên nắm quyền, đương nhiên phải chứng tỏ sự trung thành với tổ chức.
Như vậy đối với Dōmoto Hideo khi còn sống những chuyện kia, tự nhiên là muốn hoàn toàn cắt đứt, triệt để phân rõ giới hạn!
Nghe những lời này, Trần Nặc nở nụ cười: "Được rồi, kêu ngươi đến xử lý đi. Ở nơi công cộng như thế xô xô đẩy đẩy cũng không tốt lắm."
"Ách, là!" Higashida Ichiro tranh thủ thời gian hạ thấp người: "Để ngài bị quấy rầy! Đều là ta không có làm tốt."
Hắn khoát tay chặn lại, bảo tiêu lập tức nhận được chỉ lệnh tránh ra, nam nhân kia tranh thủ thời gian ngã ngã bò bò chạy tới, cũng không biết là không đứng vững, hay là cố ý, bịch một chút liền quỳ trên mặt đất.
"Higashida hội trưởng! Van cầu ngài, nhất định không muốn rút vốn! Xin nhờ ngài a!"
Nam nhân nằm rạp trên mặt đất, liên tục cầu khẩn.
Nữ diễn viên kia cũng theo sau, mặc dù không có khoa trương quỳ xuống, cũng là hạ thấp người cúi đầu, chỉ là lại không nói gì.
Higashida Ichiro phẫn nộ quát: "Kukuda quân! Nơi này là địa phương nào, ở nơi công cộng lại hô to gọi nhỏ, tại sao có thể thất lễ như thế!"
Kukuda đầu đầy mồ hôi, chỉ là liên tục cầu khẩn: "Higashida hội trưởng! Chỉ là thỉnh cầu ngài tuyệt đối không nên rút vốn! Ta đã dồn phần lớn tài chính của công ty vào bộ phim này! Hiện tại rút vốn, ta liền sẽ triệt để xong đời!
Vả lại, xin ngài nhất thiết phải tin tưởng ta, đây là một bộ phim vô cùng xuất sắc, nó nhất định sẽ giúp công ty có được một tương lai tốt đẹp!
Cho nên, nhất thiết phải xin nhờ ngài, một lần nữa cân nhắc đi!"
Nói rồi, hắn lo lắng kéo kéo nữ diễn viên bên cạnh, lớn tiếng nói: "Maki là nữ diễn viên xuất sắc nhất công ty của chúng ta! Nàng nhất định sẽ dốc hết toàn lực, dù là liều mạng, cũng sẽ diễn tốt bộ phim này!
Đúng không! Đúng không a Maki tương! Ngươi mau nói chuyện đi!"
Nữ diễn viên tên Maki kia nghe vậy cũng tranh thủ thời gian gật đầu, cúi người chào nói: "Là, là! Ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó! Xin hãy cho tôi cơ hội lần này!" Nàng mở miệng nói chuyện tiếng nói cũng là kiểu nhu hòa dịu dàng ngoan ngoãn, ngữ khí cũng mang theo vài phần hốt hoảng và thấp thỏm.
Higashida Ichiro sắc mặt tái mét, trầm giọng nói: "Dōmoto hội trưởng qua đời, công ty đối với rất nhiều nghiệp vụ đều sẽ tiến hành điều chỉnh! Đây cũng là quyết định của ban giám đốc, ngươi ở đây hô to gọi nhỏ, tới tìm ta làm ầm ĩ căn bản không có bất cứ ý nghĩa nào..."
"Vậy bộ phim, tên gọi là gì?"
Ngay khi Higashida Ichiro răn dạy, Trần Nặc bỗng nhiên chậm rãi lên tiếng hỏi.
"Ách?" Higashida Ichiro sửng sốt một chút.
Kukuda đang quỳ trên mặt đất cũng ngơ ngác.
Higashida Ichiro nhìn Trần Nặc, thấy vị đặc phái viên này ngược lại là sắc mặt có chút hiếu kỳ, hắn liền phản ứng, lập tức vội vàng nói: "Phim tên gì? Mau nói đi!"
Kukuda đang quỳ trên mặt đất mặc dù không quá rõ, nhưng cũng tranh thủ thời gian mở miệng, nhanh chóng nói tên phim.
Trần Nặc nghe xong, sờ cằm, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.
Ừm, bộ phim này, hắn đời trước khi còn trẻ hình như từng xem qua.
Vả lại, sở dĩ hắn nhớ kỹ nữ diễn viên tên Maki trước mặt này, phần lớn cũng là vì bộ phim này.
Đời trước khi còn trẻ, trong lúc vô tình thấy một bộ phim Nhật Bản, nghe nói còn giành được giải thưởng gì đó, à ừm, là giành giải thưởng hay là đề cử, không nhớ kỹ lắm.
Phim tự thân không có gì đáng nói, điển hình loại phim văn nghệ kiểu Nhật, kịch bản và tổng thể không khí cực kỳ khó chịu, tiết tấu cũng chậm rì rì.
Bất quá một trong số đó là nữ chính, lại để lại một ít ấn tượng với Trần Nặc thời trẻ.
Đó là một cảnh có chút hương diễm: nữ diễn viên mặc bộ váy trắng dài đi xuống bể bơi, sau đó toàn thân ướt sũng.
Mặc dù không hở hang gì, nhưng khi chiếc váy mỏng ướt đẫm, lại lộ ra đường cong đôi chân dài, trong trí nhớ một màn kia, nữ diễn viên khép đôi chân thẳng tắp, cùng vẻ mặt dịu dàng ai oán, để lại ấn tượng rất sâu với Trần Nặc khi còn thanh niên.
Năm đó, khi thấy cảnh này trên màn ảnh, còn có một chút cảm giác kinh diễm nho nhỏ.
Bây giờ xem ra, thì ra bộ phim này bây giờ còn chưa khởi quay à.
Nhìn thấy nụ cười của Trần Nặc lộ trên mặt, dường như đang suy tư điều gì, Higashida Ichiro tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, cẩn thận chờ đợi.
Quả nhiên, qua hai giây, Trần Nặc mở miệng cười: "Ta bình thường cũng thích xem phim, nếu là một dự án không tệ, thì cứ tiếp tục hoàn thành đi."
Nói rồi, đúng lúc thang máy cũng đến, Trần Nặc trực tiếp đi vào trong thang máy.
Higashida Ichiro tranh thủ thời gian xoay người, cúi đầu cúi đầu nói: "Vâng! Ta, ta nhất định làm theo! Mời ngài đi thong thả!"
Trần Nặc cười cười, ánh mắt liếc qua nữ diễn viên kia, bỗng nhiên cười lưu lại một câu.
"Vị tiểu thư này, mặc váy trắng chắc chắn sẽ rất đẹp."
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Higashida Ichiro mới từ từ đứng thẳng thân thể.
Hắn xoay người lại, dùng ánh mắt cổ quái mà phức tạp nhìn Kukuda đang trên mặt đất.
Kukuda một mặt kinh hoàng và mộng mị. Ngược lại là nữ diễn viên tên Maki kia, có chút tò mò nhìn cửa thang máy.
Nhớ lại thái độ cung kính của vị hội trưởng Higashida này đối với người trẻ tuổi xa lạ kia… Trầm mặc một lát, Higashida Ichiro nhìn chằm chằm Kukuda dưới đất, lạnh lùng nói: "Ngươi thế mà lại gây thêm phiền toái cho ta, Kukuda quân."
"Xin, xin lỗi vì đã làm phiền ngài! Thế nhưng là ta thực sự không còn cách nào khác..."
Higashida Ichiro khoát tay chặn lại, ra hiệu tên kia im miệng.
Thấy Kukuda còn muốn nói gì, ngược lại là nữ nhân tên Maki kia với ánh mắt đầy hàm ý, tranh thủ thời gian kéo Kukuda lại một chút.
Higashida Ichiro suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói: "Vậy dự án phim… Ừm, kịch bản và tài liệu khác, ngươi đều mang theo sao?"
"Đương nhiên! Đều, đều mang theo! Vì tìm cơ hội cầu xin ngài, ta đã chuẩn bị xong toàn bộ tài liệu mang theo!"
Kukuda tranh thủ thời gian vội vàng chạy tới một bên, cầm cái cặp da vừa rồi bị bảo tiêu xô ngã xuống đất, sau đó lấy từ bên trong ra một chồng văn kiện dày cộp.
Higashida Ichiro khoát tay chặn lại: "Tài liệu ngày mai đưa đến công ty, để bộ phận thiết kế người xem! Kịch bản trong tay ngươi sao?"
"Ây... Kịch bản? Có!" Kukuda tranh thủ thời gian đưa kịch bản lên bằng hai tay, nhưng Higashida Ichiro căn bản không nhận, chỉ là nhìn Kukuda một chút: "Trong kịch bản, có… ừm, có cảnh Maki tiểu thư mặc váy trắng không?"
Kukuda ngây người, dường như không biết phải trả lời như thế nào.
Maki ngược lại lúc này đã bình tĩnh lại, tranh thủ thời gian đáp lời: "Có rất nhiều cảnh phim yêu cầu nhân vật mặc váy... Nhưng cụ thể có phải váy trắng hay không, còn phải xem yêu cầu của trang phục và đạo cụ lúc đó, hiện tại, hiện tại thì không thể khẳng định được..."
"Vậy thì mặc váy trắng!" Higashida Ichiro lạnh lùng nói.
"... A? A! Vâng! Vâng!" Maki bị dọa lùi về sau nửa bước, tranh thủ thời gian gật đầu.
Kukuda bên cạnh ngây ra một lúc, cũng lập tức phản ứng: "Phải! Điểm này hoàn toàn không thành vấn đề! Khi bộ phim này quay chụp, ta nhất định đảm bảo nhân vật của Maki tiểu thư, sẽ mặc váy trắng xinh đẹp lên màn hình!"
Đối với Kukuda mà nói, yêu cầu này tuy kỳ lạ... nhưng hoàn toàn không khó!
Chỉ cần đối phương không rút vốn, để cho bộ phim mà mình đã đầu tư phần lớn tiền bạc của công ty có thể thuận lợi hoàn thành.
Đừng nói là để Maki mặc váy trắng… Cho dù bảo chính hắn mặc váy trắng lên màn hình, Kukuda cũng tuyệt đối sẽ không nhíu mày một cái!
"Tốt, chuyện dự án, Kukuda quân, ngày mai ngươi dẫn người đến công ty đi, ta sẽ bảo người phụ trách dự án của công ty nói chuyện với ngươi."
Higashida Ichiro lạnh lùng nói.
Kukuda đã từ dưới đất bò dậy, tranh thủ thời gian cảm kích cúi đầu với Higashida, sau đó lôi kéo Maki định đi.
"Chờ một chút." Higashida Ichiro lạnh lùng nói: "Kukuda, ngươi đi trước đi, mời Maki tiểu thư ở lại một chút."
"..." Kukuda đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cẩn thận nhìn vị hội trưởng Higashida này, sau nửa đời làm việc trong ngành giải trí, dường như trong nháy mắt hắn đã hiểu gì đó, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng không chút do dự gật đầu, quay đầu nói với Maki: "Maki tương, hội trưởng đại nhân có chuyện muốn nói với cô, cô cứ ở lại lắng nghe hội trưởng chỉ bảo, tôi đi trước!"
Nói xong, liếc mắt ra hiệu, chính Kukuda tranh thủ thời gian cáo từ.
Để lại Maki, đứng trước mặt Higashida Ichiro, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng vì khí chất và tướng mạo của nàng vốn là kiểu dịu dàng ngoan ngoãn, hiền lành, nên vẻ mặt và tư thái như vậy, lại có vài phần mị lực.
Higashida Ichiro nhìn kỹ hai mắt Maki, Maki trong lòng âm thầm thở dài, chỉ là trên mặt không dám lộ ra ngoài, bộ dạng cam chịu số phận, cúi đầu nói: "Thưa, hội trưởng... ngài còn có gì sai bảo ạ?"
Thật ra, về việc phải hy sinh điều gì đó, Maki cũng không cảm thấy sẽ quá kháng cự.
Dù sao, trước đó mình cũng từng phục tùng lão già Dōmoto Hideo kia.
Đối với những nhân vật quyền quý này, cô một nữ diễn viên nhỏ bé, dù trước mặt người khác trông phong quang đến đâu, nhưng trước mặt những người nắm quyền lực, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ bé mà thôi.
Từ Dōmoto hội trưởng, đổi thành hội trưởng Higashida này... cũng không có gì khác biệt về bản chất.
Loại ánh mắt cẩn thận dò xét của đối phương, đối với Maki mà nói...
Đã quá quen thuộc.
"Maki tiểu thư."
"Dạ! Xin ngài phân phó."
"Ta nhớ, chỗ ở của cô, hẳn là cách đây không xa nhỉ."
"Dạ đúng vậy, không xa lắm."
Maki trong lòng thở dài, nhưng lại không nhịn được có chút tò mò.
Chẳng lẽ, hắn muốn đến nhà của mình sao?
Nhưng mà, có vẻ hơi thừa thãi.
Thật sự nghĩ muốn nói gì với mình, nơi này là khách sạn mà. . .
Lẽ nào có cái tật xấu đặc biệt, nhất định phải làm chuyện này ở nhà mình sao?
"Rất tốt!" Higashida Ichiro chậm rãi nói: "Trong nhà ngươi, nhất định có váy trắng phải không?"
"Hả?" Maki hơi sững sờ: "Có, có một vài bộ."
"Vậy thì tốt, bây giờ, ta phái tài xế của ta đưa ngươi về, ngươi hãy thay bộ váy trắng đẹp nhất, sau đó trang điểm thật xinh đẹp! Ta cho ngươi thời gian một tiếng. . . Hiểu chưa?"
"Hả?"
"Cứ thế nhé! Về phần trang phục và trang điểm, ngươi có bất cứ vấn đề gì cứ việc nói, người của ta sẽ hết lòng phối hợp ngươi!"
Higashida Ichiro trầm giọng nói: "Thời gian rất gấp! Ngươi chỉ có một tiếng! Sau một tiếng, ngươi phải ăn mặc thật đẹp, với trạng thái tốt nhất, quay lại đây! Ta sẽ chờ ngươi ở đây!
Mau đi đi!"
• Hơn một tiếng sau.
Maki, mặt mày tươi tỉnh, đứng trước cửa một căn phòng trên tầng cao nhất của khách sạn.
Một thân váy dài màu trắng, dịu dàng lay động lòng người. Bộ váy này cũng chính do Maki tự chọn – là một diễn viên, nàng rất rõ làm sao để ăn mặc mới thể hiện được vẻ quyến rũ nhất của mình.
Khí chất và dung mạo của nàng vốn thuộc tuýp phụ nữ nhẹ nhàng, trưởng thành nhưng vẫn dịu dàng ngoan ngoãn.
Chiếc váy trắng này không hở hang, nhưng lại tôn lên những đường cong nữ tính mềm mại một cách vừa phải.
Đứng trước cửa, Maki hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.
Vừa rồi sau khi trở về khách sạn, được người dẫn đến quán cà phê, gặp lại vị chủ tịch Higashida kia, vốn tưởng rằng tối nay mình sẽ phải hầu hạ vị chủ tịch Higashida đó.
Nhưng rất nhanh, Higashida nói một tràng, đã khiến Maki hiểu ra.
Đứng trước cánh cửa phòng này, Maki trong đầu vẫn còn nghĩ về những lời căn dặn nghiêm túc mà đầy kiên nhẫn của vị chủ tịch Higashida đối với mình trong quán cà phê mấy phút trước.
Người mà tối nay mình phải phục vụ, chính là chàng trai trẻ mà cô đã thấy đứng cùng chủ tịch Higashida ở cửa thang máy tối nay.
Đối với việc thay đổi đối tượng phục vụ, Maki thực tế lại có phần thở phào nhẹ nhõm.
Chàng trai trẻ đó có tướng mạo thanh tú và ưa nhìn.
Dù thế nào, hầu hạ một chàng trai tuấn tú, vẫn đỡ hơn là hầu một ông già cổ hủ, trong lòng nàng cũng ít nhiều không còn cảm giác chống cự.
Tuy nhiên, Higashida đã dặn dò cô rất cẩn thận: Phải đối đãi vị khách quý này với thái độ dịu dàng, ngoan ngoãn, khiêm tốn và kính cẩn nhất.
Hết thảy mọi thứ, phải lấy việc làm hài lòng vị khách quý này làm mục tiêu hàng đầu, bất kể trong bất kỳ tình huống nào. . . Bất kỳ tình huống nào, đều tuyệt đối phải thuận theo, tuyệt đối không được phép, dù là trong lời nói hay cử chỉ, làm ra dù chỉ một chút hành động có thể làm phật lòng vị khách quý này!
Về thân phận của vị khách quý này, Higashida không hề nói.
Nhưng những lời này, khiến trong lòng Maki dâng lên sóng to gió lớn.
Vị chủ tịch Higashida này, sau khi thay thế Dōmoto, hiển nhiên sắp trở thành một thế lực mới ở Tokyo. . . Ông ta nắm trong tay một công ty quy mô khổng lồ, vốn là một con quái vật đáng gờm.
Vậy mà lại đối đãi một người cẩn trọng như vậy. . .
Lẽ nào là con cháu của một tập đoàn tài phiệt khổng lồ nào đó?
Hay là người của hoàng tộc?
Vô số ý nghĩ hỗn độn, hiện lên trong đầu Maki.
Dù sao, hầu hạ tốt chàng trai trẻ này, Maki vẫn có chút tự tin.
Hít sâu một hơi, hai tay lại vuốt nhẹ lên phần eo và những nếp váy ở vị trí mông, nàng ấn chuông cửa.
• Một giờ trước.
Trần Nặc trở về phòng, đóng cửa lại rồi, ngồi xuống bàn, cầm lên bức thư mà Higashida Ichiro đã đưa cho mình tối nay, mở ra xem.
Ba tập tài liệu bên trong, Trần Nặc đại khái lướt qua, liền dựa vào những thông tin trong ký ức của mình ở kiếp trước, dễ dàng loại bỏ được hai người trong số đó.
Người thứ ba, chính là người hắn muốn tìm.
Cẩn thận xem kỹ thông tin về người thứ ba, sau đó ghi nhớ trong lòng, Trần Nặc mở chiếc laptop trên bàn.
Lấy từ trong túi xách ra một chiếc USB nhỏ màu đen.
Chiếc USB này là do Trần Nặc mang theo từ trong nước.
Cắm USB vào, sử dụng tài khoản "Phương Tâm Tung Hỏa Phạm" để đăng nhập vào trang web Bạch Tuộc Quái.
Còn chưa kịp nhớ ra phải làm gì, liền thấy có thông báo tin nhắn trong tài khoản.
"Thông báo hệ thống: Bạn có 5 tin nhắn từ Nữ Hoàng Tinh Không."
Ngọa Tào!
Da đầu Trần Nặc căng lên.
Bấm mở xem. . .
Tin thứ nhất: Ở đó không? Mau trả lời ta.
Thời gian gửi là: Hai ngày trước.
Tin thứ hai: Sao không trả lời? Hay là muốn tránh mặt ta?
Thời gian gửi: Chiều hôm qua.
Tin thứ ba: Tiểu lừa gạt, ngươi muốn trốn tránh không thèm nói chuyện với ta sao?
Thời gian gửi: 8 giờ sáng hôm nay.
Tin thứ tư: Đồ hỗn đản! Ngươi dám chơi trò mất tích với ta à?
Thời gian gửi: Hai tiếng trước.
Và điều khiến Trần Nặc đổ mồ hôi lạnh là. . .
Tin thứ năm: Ông xã à ~~ đối với thế giới này, ngươi chẳng có chút lưu luyến nào sao?
Trần Nặc: "..."
Đang lưỡng lự thì.
Đinh ~ Một tin nhắn mới được gửi đến.
Người gửi: Nữ Hoàng Tinh Không.
Nội dung: Trong vòng một giờ, nếu như ngươi không trả lời, vậy thì ngươi tự đoán xem hậu quả sẽ thế nào.
Cuối tin nhắn còn có một dãy số Ả Rập.
Trần Nặc nhận ra đây là số điện thoại, nhìn mã vùng thì có lẽ ở Anh Quốc.
Trần Nặc do dự vài giây, cuối cùng cũng nhấc điện thoại, bấm số này.
". . . hello?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lộc Tế Tế.
"Ừm. . . Là ta." Trần Nặc hít sâu một hơi.
Giọng điệu của đầu dây bên kia lập tức thay đổi.
"A ~ ông xã à ~" Giọng của Lộc Tế Tế ngọt ngào đáng yêu, có chút khoa trương, cứ như là cố ý vậy.
Trần Nặc ho khan một tiếng: "À. . . Ta có chút việc bận hai ngày nay, không đăng nhập vào trang web."
Lộc Tế Tế hừ một tiếng: "Điện thoại ở Trung Quốc của ngươi cũng tắt, ta gọi mấy lần. Ừm. . . Bây giờ ngươi lại gọi cho ta bằng số này. . . Hả? Ngươi ở Tokyo RB à?"
"Ừ, ta ra ngoài làm chút việc." Dừng một lát, Trần Nặc thở dài nói: "Cô tìm ta có việc gì không?"
"Để tra thông tin." Lộc Tế Tế cười lạnh.
" . . Đừng đùa nữa." Trần Nặc cười khổ: "Đánh nhau thì đã đánh, cướp thì cũng cướp rồi. . . Chuyện trước đây đã lật sang trang rồi."
". . ." Lộc Tế Tế im lặng một lúc, đột nhiên giọng nói dịu đi một chút: "Ngươi đi RB làm gì? Là có nhiệm vụ gì hay là đang thực hiện ủy thác?"
"Ừm, không phải chuyện gì quan trọng."
"Có gặp phải rắc rối gì không?"
"Không có."
"À." Lộc Tế Tế ồ một tiếng rồi đột nhiên im lặng.
Trần Nặc sờ mũi: "Vậy, cô rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?"
". . ." Lộc Tế Tế lại im lặng một lát, khoảng mười giây sau mới chậm rãi lên tiếng, chỉ là giọng nói trở nên hơi kỳ quái.
"Cái đó. . . Ta nhớ ra rồi, ở Kim Lăng lúc đó, mấy ngày ở nhà của ngươi, ta ăn một món, là do ngươi làm.
Ta cực kỳ thích ăn, nhưng sau khi trở về tự mình làm, kiểu gì cũng không thể ra được vị đó. . .
Ta đã tìm đầu bếp ở khu phố người Hoa làm thử, nhưng hương vị cũng không đúng."
"Hả?" Trần Nặc ngẩn người: "Món gì?"
"Thì là, là. . .ừm. . . Sườn kho."
Uy! Cái lý do này gượng gạo quá đi!
Sao nghe kiểu gì cũng giống đang cố bịa chuyện vậy!
Trần Nặc có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nhắm mắt nói: "Vậy à. . . Chỉ là món sườn kho thôi sao?"
". . . Ừ."
". . ."
". . ."
Hai người lại im lặng vài giây, Trần Nặc mới cười khổ nói: "Được thôi, vậy thì. . . Vậy thì. . . Ta dạy cho cô ha. . .
Cô trước tiên luộc sườn bằng nước sôi, vài giây thôi, màu sườn chưa đỏ thì có thể vớt ra rồi.
Như vậy có thể khử mùi tanh của thịt.
Sau đó. . ."
Trần Nặc thao thao bất tuyệt nói về công thức chế biến món ăn, Lộc Tế Tế ở đầu dây bên kia cũng không hề ngắt lời, cứ thế im lặng lắng nghe.
Đột nhiên. . .
Leng keng ~ Chuông cửa vang lên.
Trần Nặc không để ý, thuận miệng nói: "Chắc là nhân viên phục vụ khách sạn thôi, cô chờ chút, tôi đi mở cửa."
Cầm điện thoại, Trần Nặc đi ra cửa, mở cửa phòng.
Sau đó. . .
" . ." Trần Nặc tay vẫn đang cầm điện thoại, có chút bất ngờ nhìn Maki ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt mang vẻ yếu đuối cùng quyến rũ, đứng ngoài cửa.
"Cô?" Trần Nặc vô thức lên tiếng.
Maki hơi cúi người, sau đó dùng giọng nói và ngữ điệu chậm rãi ôn nhu lại cố tình làm ra vẻ mị hoặc:
"Thưa ngài, chủ tịch Higashida bảo tôi đến đây hầu hạ ngài tối nay. . . Ngài thấy tôi mặc như thế này, ngài có hài lòng không?"
". . ."
Trần Nặc sững người trong một giây đồng hồ. . .
. . . Rồi đột nhiên hoàn hồn!
Ngọa Tào! !
Điện thoại mà! ! !
Vẫn đang nói chuyện với Lộc Tế Tế đó! ! !
Nhanh chóng cầm điện thoại di động ghé lên tai: "Uy? Uy? ! Uy? ? !"
Đầu dây bên kia, đã cúp máy từ lâu. . .
Cúp. . . Mất. . . Tiêu. . .. . .
"Ngọa Tào!"
Trần Diêm La bỗng chốc toàn thân lông tơ đều dựng đứng!
· Đồ hỗn đản! ! ! !
Lộc Tế Tế thở hồng hộc, nhìn chiếc điện thoại đã bị mình đập nát trên tường!
Điên cuồng chạy ra bên ngoài phòng khách, sau đó cầm điện thoại bàn lên.
Trong một phòng khác, bé Nãi Đường đi dép ra ngoài.
"Cô à? Tối thế này cô làm gì vậy?"
"Ta muốn đặt vé máy bay! Ta muốn đến Tokyo! !"
". . . Hả? Đến Tokyo làm gì?"
". . . Đi bẻ nát xương cốt một tên hỗn đản! !"
· 【Bốp bốp bốp~ Không đến 12h, không muộn nha, ha ha ha ha~ ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận