Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 190: 【 thành a ](đầu tháng ngày đầu tiên, cầu nguyệt phiếu! )

Chương 190: 【Thành a】(Đầu tháng ngày đầu tiên, cầu nguyệt phiếu!) Tổ tông của chúng ta có một cái truyền thống không mấy tốt đẹp: Có chút tuyệt kỹ độc môn nào đó, đều thích tự mình cất giữ, sợ lưu truyền ra ngoài, dạy hết cho đệ tử thì thầy chết đói.
Cách làm này thường bị người hiện đại lên án.
Nhưng kỳ thật đặt vào thời cổ đại, không có gì đáng trách bởi vì cổ đại không có quyền sở hữu trí thức và bảo hộ độc quyền.
Thế nên, đặt trên võ đạo, cách làm này càng được phát huy đến cực hạn.
Những cao thủ nắm giữ bản lĩnh thật sự, thường rất thận trọng trong việc lựa chọn người kế thừa.
Ví như cái gì truyền nam không truyền nữ, truyền chứ không truyền con trai thứ...
Cho dù là đệ tử cũng muốn chia làm ngoại môn đệ tử và đệ tử nhập thất.
Lại phân chia xuống nữa, còn có quan môn đệ tử, dưỡng lão đệ tử, chưởng môn đệ tử các loại phân loại và cách nói khác nhau.
Kết quả là tạo thành, cổ võ một đạo, dần dần xuống dốc.
Những cái đang lưu truyền bên ngoài bây giờ, đều là những bài quyền đẹp mắt, dùng để biểu diễn, bản chất không khác gì vũ đạo hoặc là thể thao.
Võ thuật thứ này, nói thẳng ra chính là kỹ năng chiến đấu để đánh người.
Nhưng dùng cho chiến đấu, kỹ năng này thường thường huấn luyện tùy từng người mà khác nhau.
Thể chất, thể năng, thậm chí là tốc độ phản ứng thần kinh, sự cân đối cơ thể, năng lực lĩnh ngộ và cả tố chất tâm lý khi đối chiến trên lâm trận... rất nhiều nguyên nhân, đều sẽ giới hạn thành tựu một người đạt được khi học một môn võ thuật.
Nhưng các môn phái võ thuật truyền thống, thường vì giới hạn trong vòng quan hệ của mình, môn phái nhỏ của mình, trong lúc truyền thừa thì tự mình quý trọng, cự tuyệt truyền ra ngoài, dẫn đến lúc truyền thừa có thể lựa chọn được rất ít người.
Nếu như một môn công phu nào đó, không may vào một đời truyền thừa, người kế thừa đời này là một kẻ đần độn...
Vậy thì hỏng bét.
Đương nhiên, còn có rất nhiều tình huống khác phát sinh, ví dụ như một đời chưởng môn nào đó bất ngờ qua đời, còn chưa kịp truyền hết bản lĩnh...
Sự thật chứng minh, phần lớn kỹ nghệ trên thế giới này, nếu chỉ dùng hình thức truyền thừa trong phạm vi nhỏ, thì sẽ định sẵn xuống dốc.
Lịch sử lâu dài đã đào thải rất nhiều loại hình kỹ nghệ truyền thống như vậy.
Trong giới võ thuật, cũng có rất nhiều kỹ xảo từng một thời gian bị thất truyền.
Những gì còn lưu truyền đến hôm nay đều là may mắn.
Tống gia là một trong số đó.
Lão bà của lão Tưởng tên là Tống Xảo Vân. Cha của Tống Xảo Vân tên là Tống A Kim.
Tống A Kim xuất thân từ Tống gia.
Một gia tộc cổ võ truyền thống, nơi phát nguồn quyền pháp và nội kình phái nam đã không thể khảo chứng, dù sao cũng là kỹ nghệ gia truyền.
Tổ tiên phần lớn đều từng hiển hách một thời.
Bất quá, cái gọi là truyền thuyết võ lâm, kỳ thật không giống trong tiểu thuyết võ hiệp.
Cái gì chính đạo mấy đại phái, cái gì tà đạo Ma giáo, cái gì giang hồ Cái Bang, cái gì Ngũ Nhạc kiếm phái... cái gì Nam Cung thế gia, Mộ Dung thế gia...
Đều là do nhà văn bịa ra!
Việc truyền thừa võ thuật truyền thống, giống như sự truyền thừa của các bang phái nhỏ, gia tộc nhỏ hơn. Cái gọi là "nghèo văn giàu võ", những công phu có tiếng tăm truyền xuống, môn phái hoặc gia tộc khởi nguyên, thường đều có chút tài sản.
Tống gia không lớn, lúc trước còn lưu lại thì xem như một hộ lớn trong vùng.
Truyền đến đời ông cố của Tống A Kim, là lúc người phương Tây đã giết vào kinh thành hai lần.
Ông cố của Tống A Kim làm thị vệ trong cung, lần thứ hai bảo vệ lão nương Tây Thái Hậu chạy về hướng Tây, xem như lập chút công lao.
Lão nương kia lần cũng rộng tay, một hơi phát thưởng rất nhiều áo khoác hoàng mã. Ông cố Tống A Kim cũng may mắn được chia một cái.
Áo khoác hoàng mã thời Thanh sơ vô cùng hiếm, đến cuối thời Thanh thì cơ bản đã giảm giá thê thảm.
Nhưng dù sao cũng có chút giá trị. Về sau vận không đủ tốt, bởi vì lão nương đấu đá với Quang Tự, trong cung đại thanh tẩy, ông cố Tống A Kim bị gạt ra ngoài.
Ông cố của Tống A Kim, nghe nói công phu rất cao, cao đến mức nào thì không rõ.
Nhưng chết sớm, sau khi thôi chức, vốn có thể ở nhà làm một ông nhà giàu, đáng tiếc mắc bệnh.
Hai người con trai bất hòa, liền náo loạn phân gia.
Chủ yếu là do công phu gia truyền, ai cũng không phục ai, ai cũng đánh không phục ai.
Khi đó, Tống gia ngoại trừ một ít sản nghiệp còn lại, cơ bản không có bối cảnh chính phủ.
Ông nội Tống A Kim là người thắng khi đó, đánh bại em trai mình, nhưng là không phục được người ta.
Phòng thua đó, giận quá, liền về phương nam quê quán.
Không ngờ, lại họa biến thành phúc.
Ở lại kinh thành mạch của ông nội Tống A Kim, trải qua hoàng đế thoái vị, Bắc Dương nắm quyền, sau đó là lần lượt quân phiệt thay nhau tiến vào kinh thành.
Mỗi lần náo động, Tống gia ở lại kinh thành lại thêm suy sụp.
Đến đời cha của Tống A Kim, ở kinh thành lăn lộn không nổi, cũng đi theo về phương nam quê quán.
Cũng không thành như mong muốn, chi ở quê không chịu tiếp nhận.
Đều là dân giang hồ, người luyện võ cả, trên miệng không nói lý được thì đành phải gặp cao thấp trên tay.
Cha của Tống A Kim là một kỳ tài võ học. Nghe nói công phu đã luyện đến mức vượt xa ông nội đã từng có được áo khoác hoàng mã.
Kết quả, trong một trận luận võ gia tộc, đánh cho người kế thừa chi quê thổ huyết tại chỗ, không gượng dậy nổi, nghe nói một thân công phu cũng từ đó mà phế.
Bên thua cũng rộng lượng, thua thì chịu, giao ra ngọc hổ đầu truyền thừa của gia tộc, rời khỏi tổ trạch, nhường chỗ ở lại, một nhà rút lui về phía nam.
Chỉ là mâu thuẫn của hai nhà kích thích nhau như vậy.
Sau đó vẫn tranh đấu không ngừng.
Mỗi một thế hệ truyền nhân, đều hẹn nhau đánh một trận, ai thắng thì người đó cầm ngọc hổ đầu làm gia chủ.
Về sau, người Nhật Bản đánh tới, quê quán cũng bị xâm chiếm.
Cha Tống A Kim dẫn theo tộc nhân và hương thân phản kháng, nghe nói cũng làm náo loạn một phen, nhưng cuối cùng dù sao thời thế cũng đã đổi thay, bị quân đội Nhật Bản tập kích, súng bắn chết.
Tống A Kim còn nhỏ tuổi, bị mẹ dẫn chạy nạn tới một huyện tỉnh.
Tại nông thôn nhà đại sư huynh của Ngô Đạo mà dừng chân, cắm rễ ở lại.
Nhà thì tự nhiên bại, từ một gia tộc có thị vệ trong cung với áo khoác hoàng mã, có sản nghiệp ở kinh thành...
Đến đời Tống A Kim, thì trở thành một người đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán kem que bằng xe đạp.
Chi kia, thời kháng chiến đào tẩu sang HK, còn mở võ quán. Sau kháng chiến thì cắm rễ luôn ở HK, còn làm ăn võ quán đến tận Nam Dương.
Vào những năm 60-70, phong trào võ thuật người Hoa lên cao nhờ Lý Tiểu Long! Chi Tống gia kia thậm chí còn mở cả đạo trường ở Mỹ.
Theo lời Tống Xảo Vân, khi cô còn trẻ, chi kia đến tận cửa tìm tới.
Lúc đó Tống Xảo Vân và lão Tưởng vừa kết hôn chưa lâu, Tống A Kim cũng chưa chết, đang độ tráng niên.
Đối với người bên kia đến, Tống A Kim cũng dùng lễ nghi chu đáo mà tiếp đãi. Đã trải qua cảnh non sông tan nát, chút hận thù gia tộc này, Tống A Kim thật ra không để bụng.
Nghĩ người một nhà, trong chiến loạn chia thành hai phòng, nay gặp lại, cùng nhau bàn bạc hướng tốt, coi như cốt nhục đoàn tụ đi.
Nhưng Tống A Kim nghĩ như vậy, người ta lại không nghĩ thế.
Tính đến đời cha của Tống A Kim, thì chi kia đã thua liên tiếp hai đời, mối hận này dù thế nào cũng muốn đòi lại.
Thế là đưa ra đề nghị dựa theo quy củ cũ trong nhà, Tống A Kim đại diện cho phòng của mình, hai bên đánh một trận.
Vốn dĩ, nếu trận này thắng thua chỉ là luận bàn, Tống A Kim cảm thấy như nhường cho đối phương thắng cũng chẳng sao.
Nhưng chi kia lại đưa ra một yêu cầu Tống A Kim không thể chấp nhận:
Nếu thua, phải đến từ đường bên kia, thay mặt cha mình, dập đầu bái lạy xin lỗi trước bài vị của vị tộc thúc bên chi thứ hai của Tống gia.
Vì năm đó, vị tộc thúc kia cùng cha Tống A Kim luận võ bị thương, công phu vì thế mà phế, lại thêm việc chuyển nhà về sau, chẳng bao lâu chịu không nổi đả kích bị phế công phu mà chết.
Điều này không được!
Người Tống A Kim kính trọng nhất chính là cha ruột!
Cha của hắn là người dẫn dắt tộc nhân và hương thân ở quê phản kháng người Nhật, bị loạn súng bắn chết.
Trong lòng Tống A Kim, cha mình là anh hùng!
Muốn để mình nhận thua xin lỗi, vẫn là thay cha mình đi xin lỗi, Tống A Kim không làm được.
Năm đó đánh bại các ngươi cũng là quang minh chính đại trên lôi đài đánh, không gian dối lừa lọc, nói gì chuyện xin lỗi?
Cha ruột là anh hùng kháng Nhật hy sinh, Tống A Kim nhất quyết không chịu thay cha mình mà nhận thua.
Hai bên cứng giọng, liền ra tay đánh nhau theo truyền thống người luyện võ.
Thế là… Tống A Kim lại thắng.
Tính đến đời của Tống A Kim, phòng thứ hai của Tống gia xem như liên tiếp bại ba đời người.
Nỗi oán khí này, làm sao có thể nuốt trôi?
Kỳ thật cũng không trách được họ có oán khí.
Từ lần phân gia ở kinh thành của ông nội Tống A Kim thì đã thua, kết quả người của phòng thứ hai bị ép rời kinh thành trở về quê hương sinh sống.
Cuộc sống mới được vài năm, thì cha của Tống A Kim lại dẫn người về.
Phòng thứ hai lại bị đánh bại lần nữa, lại rời đi.
Một ngôi nhà mà trụ cột bên trong còn bị đánh đến hộc máu, bị thương nặng như vậy thì không thể gượng dậy nổi.
Đến chỗ Tống A Kim, lại thua.
Liên tiếp mấy chục năm, đời thứ ba chịu ấm ức, đổi ai mà không oán hận?
Lần này tìm đến Tống lão đầu kia là Tống Chí Tồn.
Là người của nhị phòng Tống gia thế hệ này.
Năm xưa thua trong tay Tống A Kim, là cha ruột của Tống Chí Tồn.
Năm đó lúc tìm Tống A Kim tỷ võ, Tống Chí Tồn đã đi cùng cha hắn, năm đó chỉ thấy vợ chồng lão Tưởng và Tống Xảo Vân.
Cha Tống Chí Tồn sau khi bại dưới tay Tống A Kim thì mang con trai trở về HK, sau đó, sống đến nay vẫn còn khỏe mạnh.
Chỉ có điều, nhị phòng hiện giờ cũng xảy ra chút vấn đề.
Cha Tống Chí Tồn luận võ thua Tống A Kim, nhưng người này lại có tài kinh doanh, còn giỏi hơn cả tài luyện võ, từ những năm 70, 80 bắt đầu, đã dần dần biến võ quán Tống gia thành chuỗi, mở đạo trường đến tận nước Mỹ.
Bây giờ lão đầu đã cao tuổi, gần hai năm thân thể không tốt lắm, có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa.
Lão đầu có ba con trai, con trai cả là Tống Chí Tồn, người con trai thứ hai là Tống Cao Xa.
Nghe nói người con trai út tuổi còn rất trẻ, là khi lão đầu đã già mới sinh.
Sức khỏe của lão đầu càng ngày càng yếu, thấy sắp phải lo chuyện hậu sự.
Cơ ngơi lớn như vậy của nhị phòng Tống gia, những năm nay đều do hai người con trai cả và con trai thứ hai quản lý, Tống Chí Tồn và Tống Cao Xa mỗi người phụ trách một mảng, nghe nói người con út cũng nắm giữ một ít.
Trong vấn đề lựa chọn người thừa kế, trong lòng lão đầu có một nỗi chấp niệm.
Nhà mình thua đến đời thứ ba. Trước khi chết muốn thấy nhà mình thắng một lần.
Thế là lão tuyên bố, thế hệ này ai có thể thắng đại phòng, khiến đại phòng cúi đầu nhận thua, đến từ đường thắp hương dập đầu thì người đó là người thừa kế.
Thế là, Tống Chí Tồn tìm đến cửa.
Đêm qua không phải lần đầu tiên Tống Chí Tồn tìm lão Tưởng.
Hắn đến Kim Lăng đã được mấy ngày, gặp vợ chồng lão Tưởng, nhưng lão Tưởng chết sống không chịu chơi trò giang hồ này nữa.
Đánh cái gì mà đánh, bây giờ là xã hội pháp trị rồi!
Tập võ để rèn luyện sức khỏe thì được, đánh nhau ẩu đả là phạm pháp đấy, có hiểu không?
Chỉ là, Hạo Nam ca kể cho Trần Nặc một chi tiết...
Lão Tưởng sợ mình đánh không lại đối phương.
Bởi vì năm đó khi Tống Chí Tồn theo cha đến tìm Tống A Kim luận võ, cả Tống Chí Tồn và vợ chồng lão Tưởng đều là thế hệ sau.
Trước khi bậc trưởng bối luận võ, lớp trẻ không nhịn được ngứa nghề, lén lút so tài vài chiêu.
Kết quả, Tống Chí Tồn lớn hơn lão Tưởng vài tuổi, thời gian luyện võ cũng lâu hơn, lại còn được cha ruột rèn giũa từ nhỏ, thiên phú cũng không tệ.
Hai chiêu so tài kia, lão Tưởng đã bị đè ép một đầu.
Mà lại...
Sáng nay, Hạo Nam ca bị lão Tưởng gọi đến, cũng chỉ vì tối qua Trần Nặc gọi điện, lão Tưởng thấy sợ bọn trẻ làm loạn lên, nên dứt khoát gọi Hạo Nam ca đến.
Để người trong dòng họ biết về truyền thừa của mình, tiện thể cho đồ đệ mà ông đã công nhận biết đầu đuôi mọi chuyện.
Đồ đệ lớn Ngô Đạo không tính, tên kia tâm tư không đặt vào luyện võ.
Trần Nặc càng không tính, hắn chỉ là tham gia cho vui thôi.
Trương Lâm Sinh mới là đồ đệ mà lão Tưởng thực sự công nhận hiện tại.
Nhân cơ hội này, coi như để Trương Lâm Sinh chính thức biết và được chỉ dạy về môn phái võ thuật truyền thừa của mình.
Buổi trưa, lão Tưởng kể hết chuyện cũ cho Trương Lâm Sinh nghe.
Tống Xảo Vân và lão Tưởng cũng đang cùng nhau bàn bạc đối sách:
Cái ngọc hổ đầu, tín vật gia tộc, đưa ra cũng không sao, hai ông bà đã sớm không để ý cái này.
Nhưng chuyện dâng hương dập đầu nhận sai thì tuyệt đối không được.
Sau khi bàn đến chuyện đó, lão Tưởng liền nói mấy câu.
"Thật sự không được thì đánh một trận vậy!
Cũng không thể làm mất mặt cha ta được.
Tống Chí Tồn kia nghe nói công phu luyện rất tốt, danh tiếng cũng lớn. Lúc so tài, ta đã cùng hắn âm thầm đấu Kình, 'Cối Xay Kình' của hắn đã luyện đến đỉnh cao.
Nhưng mà... Nếu thực sự đánh, ta cũng chưa chắc đã sợ hắn!"
Tốt thôi, đến câu cuối cùng này thì ngay cả Trần Nặc cũng đã nghe ra mùi vị: Lão Tưởng e là thật sự đánh không lại người ta.
“Vậy lão Tưởng là có ý định thật muốn đánh?” “Ừm, xem ý sư phụ là như vậy.” Trần Nặc khẽ gật đầu: “Đánh ở đâu, lúc nào đánh?” “Thời gian chưa quyết, nhưng nghe sư phụ nói, đánh thì cũng không thể ở Kim Lăng được. Phải đến HK.” “Vì sao? Chạy xa như vậy?” “Người của Tống gia sợ chúng ta thua quỵt, nên định địa điểm ở HK, nếu chúng ta thua, lập tức đi nhà bọn họ thắp hương ở từ đường luôn.
Mà lại, nghe nói Tống Chí Tồn còn muốn cho các huynh đệ trong nhà cùng đến xem trực tiếp, thắng phải thắng được quang minh chính đại, mới có thể khiến cha hắn truyền sản nghiệp cho hắn.” “Ha ha ha, người ta tự tin là chắc thắng rồi.” Trần Nặc cười.
Lão Tưởng đã yếu đến mức bị người ta xem thường như vậy rồi sao?
Nhưng mà… Cũng đúng.
Công phu của lão Tưởng là do Tống A Kim truyền lại, nhưng cả đời ông làm giáo sư, vẫn là giáo viên dạy văn, ngày thường bận bịu dạy học, công tác, đã sớm rời xa giang hồ. Trong nhà lại còn một bà vợ ốm yếu cần hầu hạ chăm sóc.
Ngày thường cũng chẳng mấy khi động tay chân, cơ hội hiếm hoi duy nhất còn động chân tay, là thỉnh thoảng có ai thuê ông giúp, để kiếm thêm chút tiền thuốc thang cho vợ mình.
Hằng ngày cũng chẳng có sức mà chuyên tâm khổ luyện.
Còn Tống Chí Tồn kia, người ta chuyên nghiệp mở võ quán, cả nửa đời người làm nhiều nhất là luyện võ, tỷ thí, hoặc dạy đồ đệ.
So sánh giữa hai người, lão Tưởng e là thực sự không phải là đối thủ.
Trần Nặc nghĩ nghĩ, cười nói: "Vậy chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn lão Tưởng thua được. Lâm Sinh này, ngươi có sợ đau không?"
"Ý gì?"
Trương Lâm Sinh ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng: "Lại để ta ra mặt à? Lần này lại giả trang làm cái gì?"
"Ta cũng không hại ngươi." Trần Nặc lắc đầu.
Nhìn Trương Lâm Sinh và Lỗi ca bên cạnh, cười nói: "Vừa hay, nghỉ hè vẫn chưa hết, tranh thủ lúc rảnh rỗi, coi như mọi người cùng nhau đi HK chơi vài ngày."
Lỗi ca thì không quan trọng.
Trương Lâm Sinh cũng không do dự.
Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Chúng ta ba người, ta sẽ mang Diệp Tử theo... Ai, đúng rồi."
Nói rồi, Trần Nặc cất cao giọng, quay đầu về phía cửa hàng, đang lúc Chu Đại Chí đang thay lốp xe cho một chiếc ô tô, hét một tiếng: "Đại Chí!"
"Hả?" Chu Đại Chí ngẩng đầu lên, mặt mày xám xịt.
"Theo ta ra ngoài một chuyến, được không?"
Chu Đại Chí nghe vậy thì đứng bật dậy, lau tay dính đầy dầu mỡ lên quần áo, thuận tay cầm lấy cái tay quay, cân thử hai lần, nhét thẳng vào lưng quần.
"Được thôi.
Cậu nói đi, làm ai?"
[tháng 5 rồi á! Cầu vé tháng!
Bang bang bang!!!]
Bạn cần đăng nhập để bình luận