Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 280: 【 năng lực đặc thù? 】

Chương 280: 【Năng lực đặc thù?】 Nhưng mà sau khi giải thích rõ, ngủ vẫn là ngủ.
Vợ chồng lão Quách cũng không hiểu, vị Trần Nặc tiểu tiên sinh này, sao bỗng nhiên lại có cái tật thích xem người khác ngủ vậy.
May là chỉ là xem thôi - theo đúng nghĩa đen.
May là cũng chỉ là nhìn xem.
Đối với người như lão Quách và Tứ tiểu thư mà nói, tuy là nhập môn bằng cổ võ, nhưng cũng đã đạt đến trình độ năng lực giả, muốn ngủ cũng dễ dàng, ngồi xuống tĩnh tâm, dần vào cảnh giới quên mình là được.
Sau khi gặp vợ chồng lão Quách, tiến độ "Tu bổ khe hở ý thức không gian" của Trần Nặc đã tăng lên thành 517.
· Bên người có thể “vặt lông dê” không còn nhiều lắm.
Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại, tại Kim Lăng, những người mình quen biết có thể tìm đến, đồng thời lại bằng lòng phối hợp mình...
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Satoshi Saijo, tay săn nhỏ đến từ Tokyo này.
Vì đã có một màn hiểu lầm với vợ chồng lão Quách, nên Trần Nặc liên lạc với Satoshi Saijo cẩn thận hơn nhiều.
Chứ làm thế nào bây giờ?
Nếu Trần Nặc bảo với Satoshi Saijo rằng, "Cô có thể ngủ cho ta một giấc không?"
E rằng cô nàng Nhật Bản này, sẽ ngọt ngào kêu "A Tú", rồi kéo hắn lên giường.
· Cố ý chọn lúc chạng vạng tối, trường Bát Trung đã tan học, xác định Tôn Khả Khả đã tan học về nhà.
Trần Nặc đến khu học xá quốc tế.
Khu quốc tế có ký túc xá cho học sinh, mà điều kiện thì khỏi phải bàn.
Hai người một phòng, có TV, thậm chí cả điều hòa.
Satoshi Saijo là du học sinh nước ngoài, lại do hiệu trưởng xin vào trường.
Thêm nữa, những cậu ấm cô chiêu bản địa thì chả màng ở ký túc xá – dù điều kiện cơ sở vật chất ký túc xá của trường cũng đã đủ làm nhiều sinh viên trường công chảy nước miếng.
Nhưng với lũ con nhà giàu kia, thì vẫn quá đỗi đơn sơ, đâu dễ chịu bằng về nhà?
Ký túc xá nữ sinh nơi Satoshi Saijo ở cơ bản chẳng có ai, cho nên tự nhiên nàng cũng ở một mình trong một phòng đôi.
Tan học, Satoshi Saijo về ký túc xá rất sớm.
Những ngày ở lại trường, chẳng có cậu nam sinh nào dám trêu chọc cô nàng Nhật Bản xinh đẹp này nữa.
Một phần là vì Satoshi Saijo thoạt nhìn thì dịu dàng, nhưng bên trong lại rất thâm hiểm và bạo lực.
Phần hai thì, trong trường, cả ngày Satoshi Saijo chỉ quanh quẩn bên Trần Nặc, đối với các bạn học khác dù trông cũng tươi cười nho nhã, nhưng kiểu cười ngoan hiền ấy là giả tạo, vừa nhìn là biết giữ người ta ở xa cả ngàn dặm.
Chỉ khi đối diện Trần Nặc, cô nàng Nhật Bản này mới cười vô cùng ngọt ngào, trong mắt như có cả những vì sao nhỏ lấp lánh.
Thay đồ thể thao xong, Satoshi Saijo định ra ngoài, đến phòng gym vận động cho đổ mồ hôi.
Vừa mới kéo mở cửa ra, đã thấy Trần Nặc đứng ở đó, dường như đang lưỡng lự có nên gõ cửa hay không.
"A Tú, anh tìm em có việc sao?" Satoshi Saijo lộ vẻ mặt kinh hỉ.
"Ừm... Có việc." Trần Nặc liếc bộ đồ của Satoshi Saijo: "Cô định đi ra ngoài à?"
"Vốn là định đi chạy bộ." Satoshi Saijo cười tủm tỉm, lại kéo Trần Nặc vào nhà.
Đây là lần đầu Trần Nặc vào phòng của Satoshi Saijo, vốn nghĩ rằng phòng các cô gái trẻ chắc chắn sẽ rất lộn xộn – thật đấy, đừng tưởng phòng con gái nhất định phải ngăn nắp và thơm tho nhé.
Đó chỉ là ảo tưởng của mấy gã trai thẳng mà thôi!
Mấy nàng công chúa này trong nhà đều được bố mẹ bao bọc nuông chiều lớn lên.
Mấy cô em bây giờ, từ bé đến lớn, mấy ai biết làm việc nhà, biết dọn dẹp phòng ở hay giặt quần áo?
Nhiều khi, bạn thấy ở ngoài một cô nàng xinh đẹp sạch sẽ, trông rất ngăn nắp.
Nhưng nếu bạn xông vào nhà nàng ấy, bảo đảm hình tượng nữ thần trong bạn sẽ lập tức tan biến!
Có khi trên giường còn cả vụn bánh quy và cặn khoai tây chiên thừa ấy chứ.
Nhưng phòng của Satoshi Saijo lại thật sự rất sạch sẽ.
Suy cho cùng thì từ nhỏ không có cha, mẹ lại là kẻ vô dụng không quan tâm. Satoshi Saijo đã tự lập trưởng thành, khả năng sinh hoạt của nàng rất cao.
Căn phòng ký túc xá không lớn được nàng thu xếp gọn gàng đâu vào đấy.
Chỉ là… duy nhất có thanh dao thái nhỏ treo trên tường, trông hơi thiếu hài hòa.
Sau khi kéo Trần Nặc vào nhà, mời hắn ngồi xuống, Satoshi Saijo lại tự tay rót cho Trần Nặc một chén trà, rồi vẻ mặt ôn nhu, cẩn trọng ngồi quỳ xuống trước mặt Trần Nặc.
"Tú ca ca, anh đến tìm em muộn thế này, chắc chắn là có việc muốn phân phó em làm rồi?"
Satoshi Saijo chớp mắt nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc ngẫm nghĩ, còn chưa kịp mở miệng, Satoshi Saijo đã nhẹ nhàng nói: "Nếu Tú ca ca vẫn định khuyên em về nước, vậy thì không cần đâu.
Em đã làm thủ tục thôi học ở trường Tokyo rồi, bây giờ có về, thủ tục nhập học lại cũng khá phức tạp, mà có khi còn phải lãng phí thêm một năm học mới được thi đại học.
Tú ca ca, anh sẽ không vì ép đuổi em đi, mà lại khiến em rơi vào tình cảnh như thế chứ?"
Nói rồi, Satoshi Saijo chắp tay trước ngực, giọng mềm mại cầu xin: "Cứ để em ở đây đi! Em đảm bảo sẽ không gây phiền toái cho anh!"
"Không nói chuyện này, anh tìm cô có việc khác." Trần Nặc thở dài.
"Mời anh nói!" Satoshi Saijo tươi cười nói, rất vui vẻ.
Chỉ cần không đuổi nàng đi, thì chuyện gì cũng dễ bàn mà.
"Ừm, anh đang nghiên cứu một năng lực mới, nên muốn xin cô phối hợp làm một khảo thí."
Trần Nặc nói ra cái lý do đã nghĩ sẵn trên đường tới.
Mắt Satoshi Saijo sáng lên: "Thực lực của Tú ca ca đã mạnh như vậy... Mà anh còn đang nghiên cứu năng lực mới, chắc chắn là vô cùng lợi hại!"
Ách...
Có lợi hại hay không thì chưa bàn đến, nhưng chắc chắn có thể khiến người ta gặp ác mộng thì có.
Thấy Trần Nặc sắc mặt cổ quái không đáp lời, lòng Satoshi Saijo hơi động: "Có lý do gì đó không tiện nói rõ sao... A, em hiểu rồi, chắc chắn là loại tuyệt chiêu ghê gớm nên không thể tùy tiện nói cho người khác biết chứ gì?
Em thật thất lễ! Lẽ ra không nên hỏi vậy, làm khó Tú ca ca.
Xem như em chưa hỏi gì đi!"
Nói xong, cô nàng Nhật Bản ngồi quỳ ở đó, hai tay chống xuống, khẽ hạ thấp người.
"Ừm, cô hiểu lầm rồi, không phải không thể nói, mà là... Ân, tóm lại, cô cứ giúp anh làm khảo thí đã, cụ thể thế nào làm xong anh sẽ nói cho cô."
"Được! Bây giờ bắt đầu luôn sao? Ngay tại đây?"
"... Ngay tại đây vậy."
Trần Nặc cố tỏ giọng nghiêm túc một chút: "Cô có biết ngồi thiền nhập định không? Có biết nội thị... Hoặc minh tưởng không?"
Satoshi Saijo nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Trước kia lúc làm công ở võ đường, từng nghe thầy dạy kiếm đạo nói đến đạo lý tương tự, không biết có phải loại mà Tú ca ca nói hay không."
"Cô cứ thử trước xem."
Satoshi Saijo cũng không chần chừ, gật nhẹ đầu.
Hai tay đặt lên đầu gối, giữ tư thế ngồi quỳ thẳng lưng, rồi nhắm mắt lại.
Dù gì cũng đã bước chân vào ngưỡng cửa của năng lực giả, chỉ cần tinh thần lực ngưng tụ.
Không bao lâu sau, nhịp thở của Satoshi Saijo đã trở nên chậm và ổn định. Việc khống chế nhịp thở, điều chỉnh nhịp tim để đạt đến trạng thái “tĩnh khí” như thế này, có vẻ như là phương pháp tương đồng ở nhiều môn phái võ thuật của nhiều nước khác nhau.
Thấy Satoshi Saijo đã nhập trạng thái.
Trần Nặc ngưng thần quan sát cô gái nhỏ này một cách cẩn thận.
Tinh thần lực ẩn vào trong chứ không tản mát ra, hiển nhiên là thiên phú không tệ – việc có thể kiểm soát chính xác tinh thần lực của mình, chính là một điểm khác biệt rất lớn giữa người bình thường và người có thiên phú về năng lực.
Satoshi Saijo có thể nhanh chóng nhập trạng thái, hiển nhiên thực lực đã khá vững.
Nhưng mà...
Vẫn chưa đủ.
Trần Nặc không muốn cái loại trạng thái tĩnh khí ngưng thần này, mà phải là trạng thái ngủ say rồi đi vào giấc mơ mới được.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Nặc khẽ nói: "Cô có thể nhập mơ kiểu này không?"
"?" Satoshi Saijo mở mắt, tò mò nhìn Trần Nặc, đột nhiên, hai má ửng hồng, nàng nhỏ giọng hỏi: "Tú... Tú ca ca, là muốn xem bộ dạng em sau khi ngủ sao?"
"Ha! Không phải không phải! Cô đừng nghĩ linh tinh nhé!
Chỉ là đang làm một khảo thí kỹ năng mới nghiêm túc thôi."
"Nhưng mà... Tú ca ca ở trước mặt, em... Em ngủ không được." Nói rồi, Satoshi Saijo mím môi.
Được thôi, rõ ràng là thực lực của Satoshi Saijo vẫn còn cách xa so với vợ chồng lão Quách.
Cùng một chuyện, vợ chồng lão Quách có thể làm được, mà cô nàng Satoshi Saijo thì không thể. Bản lĩnh nhập định vẫn còn non tay.
Dù sao vợ chồng lão Quách cũng là người thâm niên trong giới cổ võ.
Nhất là lão Quách, người đó còn là nhân vật có thể giao đấu vài hiệp với Nữ Hoàng Tinh Không nữa mà.
Còn Satoshi Saijo thì… Mới chỉ vừa nhập môn thôi.
Xét về thực lực, cô chỉ mới vừa bước qua cánh cửa phân chia giữa người thường và năng lực giả mà thôi.
“Vậy… nhất định phải là em ngủ say mới được ạ?” Satoshi Saijo có chút ngượng ngùng hỏi.
“Ừm, nhất định… Hả?” Trần Nặc thuận miệng trả lời, rồi bỗng nhiên lòng khẽ động!
Nhất định phải ngủ say mới được sao?
Trước kia, khi mới đoạt xá trở về, coi như bị trọng thương vừa lành.
Tinh thần lực rất yếu, ý thức không gian thì mỏng manh đến mức gần sụp đổ, tám hướng đều trống huếch, thậm chí ngay cả việc khống chế cơ thể mình cũng không làm được.
Nằm trong loại trạng thái đó, thử trao đổi năng lực tinh thần, thì chỉ có khi đối phương ngủ rồi, tinh thần lực không còn ý thức chủ quan khống chế, bộ phận tản mát yếu ớt mới có thể hoàn thành việc trao đổi, vì không hề có ý thức chống cự bản thân.
Nhưng… Có lẽ, lúc đó, chỉ vì bản thân mình quá yếu đuối?
Nhưng giờ đây không còn là vài ngày trước nữa.
Hiện tại Trần Nặc, đã là 517 rồi!
Vết thương đã lành gần một phần ba!
Nói cách khác, thực lực cũng khôi phục được đôi chút.
Về phương diện tinh thần lực, cái loại cảm ứng nhạy bén kỳ lạ kia, dường như cũng trở nên rõ ràng hơn trước kia.
Vậy thì... Thử một lần trao đổi tinh thần lực khi không ở trong trạng thái ngủ mơ xem sao?
Trần Nặc trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Thử xem đi. Ngươi đừng nghĩ ngợi gì cả, thả lỏng tinh thần. Một lát dù chuyện gì xảy ra, ngươi cảm thấy thế nào cũng không được chống cự, không được phản kháng."
Satoshi Saijo mở to mắt, dịu dàng nhìn Trần Nặc, khẽ nói: "Ta sẽ không kháng cự... Nếu là A Tú, ngươi làm gì với ta, ta cũng sẽ không kháng cự."
...Ngọa Tào.
Hay là ta nên đi thôi!
Trong lòng Trần Nặc giãy giụa một hồi.
Nhưng cuối cùng ý niệm chữa lành vết thương vẫn chiếm ưu thế, hơn nữa, việc giao hòa tinh thần lực ở trạng thái tỉnh táo là điều Trần Nặc hiện tại rất muốn thử.
"Đừng nghĩ những ý niệm lung tung kia!" Trần Nặc trầm giọng quát: "Làm theo lời ta! Nhập định, tĩnh tâm! Thả lỏng tinh thần lực, gạt bỏ tạp niệm!"
Mấy phút sau, khi đánh giá thấy hô hấp của Satoshi Saijo đã dần ổn định, nhịp thở cũng kéo dài, Trần Nặc suy nghĩ rồi khẽ dịch người, ngồi xuống đối diện Satoshi Saijo.
Sau khi ngồi xếp bằng, Trần Nặc hít sâu một hơi.
Một xúc giác tinh thần lực chậm rãi mở rộng, tiến vào không gian ý thức của Satoshi Saijo...
Cái gọi là trao đổi tinh thần lực, không chỉ đơn giản là tinh thần lực tiến vào không gian ý thức của đối phương.
Nếu chỉ tiến vào thôi, thì chỉ có thể gọi là "nhòm trộm".
Nhưng để trao đổi, thì lại là chuyện huyền diệu, phức tạp và khó khăn hơn nhiều.
Trần Nặc toàn lực triển khai sức cảm ứng!
Ngay lập tức, sau khi đoạt xá, cái loại sức cảm ứng nhạy bén kỳ diệu kia liền nắm bắt rõ ràng được không gian ý thức, dòng chảy tinh thần lực của Satoshi Saijo!
Mức độ nhạy cảm của cảm ứng này, cho dù là Trần Diêm La ở thời đỉnh cao nhất cũng chưa từng có.
Dường như giờ khắc này, mỗi một tia tinh thần lực trong không gian ý thức của Satoshi Saijo, nhẹ nhàng trôi chảy.
Từng tần số, từng hơi thở, từng chấn động cực nhỏ đều bị Trần Nặc "thấy" rõ ràng, rành mạch.
Thời gian trôi đi, xúc giác tinh thần lực của Trần Nặc chậm rãi tiếp xúc đến...
Hắn thận trọng khống chế tinh thần lực của mình, từng chút từng chút điều chỉnh tần số dao động.
Nếu muốn so sánh, thì tinh thần lực của mỗi người đều không đứng yên - trừ khi đã chết.
Tinh thần lực của người sống đều lưu động, vận chuyển.
Giống như hô hấp, giống như dòng nước.
Hô hấp có tần số hô hấp riêng, mỗi độ nông sâu, dài ngắn đều có sự khác biệt.
Nước có dòng chảy riêng, mỗi gợn sóng, mỗi đợt nhấp nhô đều khác biệt do tần số lưu chuyển tinh thần lực của mỗi người khác nhau.
Cho nên tinh thần lực của mỗi người, xét về mặt này, đều là độc nhất vô nhị, đều có quy luật, tiết tấu, tần số, đường vân hoàn toàn khác biệt so với người khác...
Trước đây, sở dĩ Trần Nặc chỉ có thể hoàn thành trao đổi trong giấc mơ.
Là vì thực lực của hắn quá yếu, khi một chủ thể khống chế ý thức, rất khó quan sát rõ loại dao động này của đối phương.
Chỉ khi ngủ thiếp đi, một chút ít dao động tản ra, mới dễ bị nắm bắt hơn.
Mà cũng...dễ điều chỉnh mình, điều chỉnh cho tần số tương thông với đối phương.
Nên nhớ, là tương thông, không phải giống nhau.
Khả năng trao đổi tinh thần lực này, điều kỳ diệu chính là ở chỗ...
Dường như sau khi có được khả năng này, Trần Nặc tự nhiên có thể cảm nhận được tần số tinh thần lực của đối phương.
Rồi sau đó...
Dường như hắn có thể điều chỉnh tần số của mình một cách tự nhiên, sau khi quan sát được tần số của đối phương.
Điều chỉnh đến một mức có thể giao thoa với đối phương, hoàn thành kết nối.
Lần đầu tiên tiến hành kết nối tinh thần lực với một năng lực giả tỉnh táo, Trần Nặc cảm thấy độ khó tăng lên gấp bội!
Đầu tiên, việc nắm bắt và quan sát quy luật tinh thần lực của Satoshi Saijo đã trở nên khó khăn hơn rất nhiều!
Điều này rất dễ hiểu.
Nhìn một viên đá rất dễ.
Thấy rõ một ngọn núi thì sẽ khó hơn nhiều.
Tương tự như vậy, Trần Nặc cẩn thận từng chút từng chút điều chỉnh xúc giác tinh thần lực của mình...
Lần đầu tiên thử, thất bại!
Xúc giác tinh thần lực vừa chạm vào liền bật lại.
Dù đã chạm vào tinh thần lực của Satoshi Saijo, nhưng vẫn phân biệt rõ ràng.
Cứ như rót một thìa dầu vào nước, ranh giới rất rõ.
Satoshi Saijo đột nhiên run rẩy, theo bản năng mở mắt nhìn Trần Nặc.
"Tiếp tục, nhắm mắt lại, đừng có tạp niệm!"
Trần Nặc khẽ xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Mới mất chút thời gian mà tinh thần lực của mình đã tiêu hao rất lớn!
Hít một hơi sâu, điều chỉnh nhịp thở, Trần Nặc lại thử một lần nữa.
Lần này, hắn càng tập trung, càng nhập tâm.
Xúc giác tinh thần lực không lập tức tiếp xúc mà lơ lửng trong không gian ý thức, từ từ lưu chuyển, chậm rãi du tẩu quanh tinh thần lực của Satoshi Saijo.
Dần dần cảm nhận từng chấn động, từng thay đổi cực nhỏ trong tinh thần lực của Satoshi Saijo...
Không biết bao lâu sau...
Đột nhiên, xúc giác khẽ chạm đến...
Hai tần số khác biệt trong nháy mắt đã tương thông!
Cảm giác nước và dầu phân chia ranh giới rõ ràng liền tan biến trong nháy mắt!
Hai luồng tinh thần lực như không phân biệt mà quấn lấy nhau, hòa vào nhau, dường như không thể tách rời nữa!
Trong chốc lát, Trần Nặc cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng!!
Cảm giác xung kích tinh thần do việc trao đổi này mang lại, so với mấy lần trước trong giấc mơ, rõ ràng hơn gấp mười, gấp trăm lần!
Cảm giác mất kiểm soát trong chớp nhoáng, nhưng ngay sau đó lại tràn đầy sảng khoái, khiến Trần Nặc không kìm được thở dài một hơi.
Còn bên kia, trạng thái của Satoshi Saijo càng không ổn hơn!
Cô bé bất chợt cảm thấy một cảm giác xung kích quái dị từ bàn chân cứng đờ chạy lên đỉnh đầu!
Sau đó như thể trong đầu, trên đỉnh đầu có mười vạn tám ngàn pháo hoa đồng thời nở rộ!
Cảm giác mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trên toàn thân mở ra trong chớp nhoáng, dễ chịu như được hít thở không khí trong lành, khiến Satoshi Saijo run rẩy dữ dội.
Hô hấp của cô bé trở nên nặng nề, sau đó hai tay nắm chặt vạt áo, các ngón tay dùng sức đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
May mắn nhớ lời dặn của Trần Nặc, Satoshi Saijo dường như dùng chút ý chí còn lại để cố kiềm chế mình, không kháng cự, giữ vững nội tâm, hoàn toàn đón nhận sự xung kích mạnh mẽ, kỳ lạ về mặt tinh thần này...
Cuối cùng, cô bé không nhịn được, hơi hé miệng.
Trong mũi phát ra một tiếng khẽ kêu...
"Ưm..."
Oanh!
Tinh thần lực trao đổi ngay lập tức sụp đổ, chia thành hai luồng riêng biệt, trở về hình dạng khác biệt rõ ràng.
Trần Nặc mở mắt, thấy cô thiếu nữ Nhật Bản trước mặt cũng đang nhìn mình, đôi mắt như sắp chảy nước, hơi thở nặng nề phả ra hơi nóng.
Satoshi Saijo cắn môi, ngón tay nắm chặt lấy nhau, giọng nói mang đầy vẻ nhừa nhựa...
"A Tú... ngươi, ngươi đã làm gì ta vậy..."
Trần Nặc giật mình, nhìn hai gò má nóng bừng của cô bé, do dự nói: "Ta, ta không có..."
Satoshi Saijo lại mềm nhũn người, trực tiếp ngã vào lòng Trần Nặc, cơ thể cô bé như một nắm bùn không xương, ghé sát miệng vào tai Trần Nặc thì thầm.
"Không, không sao cả...
Nếu là A Tú, ta tình nguyện..."
Ta cũng tình nguyện...
Phì!
Lão tử không tình nguyện!
Trần Nặc lập tức lắc mạnh đầu, ép mình kéo Satoshi Saijo ra khỏi lòng.
Quay sang thấy chén trà bên cạnh đã nguội lạnh, đưa tay cầm chén lên, nghiến răng nhìn Satoshi Saijo: "Xin lỗi, chỉ là muốn giúp ngươi tỉnh táo thôi."
"Hử?... A! ! !"
Cô bé hét lên một tiếng, cả chén trà lạnh đã hắt vào mặt.
Một phút sau, hai người lại ngồi đối diện nhau, chỉ là Satoshi Saijo mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ, không dám ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
"Ừm... Ngươi cảm thấy thế nào?" Trần Nặc ho khan một tiếng hỏi.
Cảm giác ư? Ngươi đang nói về loại cảm giác gì?
Satoshi Saijo mở to mắt, oán hận trừng Trần Nặc.
Trần Nặc giả bộ không hiểu ánh mắt của Satoshi Saijo, lại hắng giọng nói nhỏ: "Ngươi... bây giờ hãy cảm nhận thử xem, có gì thay đổi không?"
Thấy giọng Trần Nặc nghiêm túc, Satoshi Saijo mới miễn cưỡng kìm lại những suy nghĩ xáo trộn trong lòng.
Rất nhanh, cô bé đã lộ vẻ kinh ngạc trên mặt!
"Ta... Hình như, mạnh hơn rồi?!"
Satoshi Saijo bật dậy!
Mặt Trần Nặc cũng trở nên rất lạ lùng: "Mạnh hơn rồi? Ngươi... chắc chứ?"
Satoshi Saijo không nói gì, đột ngột quay sang liếc thanh tiểu thái đao trên tường.
Cô bé hít sâu một hơi...
Bất chợt, mở to mắt, tinh thần lực ngưng tụ lại.
Trên vách tường, thanh thái đao đột nhiên tự động nhảy dựng lên!
Satoshi Saijo lập tức đưa tay quơ tới, quơ lấy vỏ kiếm về sau, tay phải hờ giữ tại khoảng cách chuôi kiếm chỉ có một tấc.
Xoạt!
Theo ánh mắt của Satoshi Saijo biến hóa, thái đao tự động nhảy ra khỏi vỏ kiếm, đã rơi vào tay của nàng!
Satoshi Saijo kinh ngạc tột độ!
"Ta... Ta trước đó nghĩ tới làm như thế... Nhưng vẫn chưa làm được!"
Sau đó, ngữ khí của nàng trở nên kích động: "A Tú! Ta hình như mạnh lên một chút xíu rồi!!
Tuy chỉ là một chút xíu, nhưng ta có thể cảm giác được, là thật sự mạnh lên!"
Satoshi Saijo vui mừng khôn xiết, mặt mày hớn hở, lại túm lấy áo Trần Nặc: "Ngươi nói xem, đây là năng lực gì?
Mà có thể giúp người khác mạnh lên?
Là... Là... Song tu trong truyền thuyết của nước Hoa Hạ các ngươi sao?"
Song tu?
Đương nhiên không phải rồi!!
Trần Nặc bất lực thở dài.
"A Tú à! Ngươi nói xem, nếu dùng thêm mấy lần kỹ năng đặc thù như thế này, ta có thể sẽ thay đổi đến mạnh hơn không!
Sau này, ta thậm chí có thể cách không điều khiển kiếm thuật, giống như... Kiếm Thánh trong truyền thuyết?
Không, không, không! Thậm chí có thể giống Kiếm Tiên thì sao?!"
Satoshi Saijo càng nói càng kích động, chợt dừng lại. Nàng nhìn ra vẻ mặt Trần Nặc có chút khó chịu, cổ quái!
Trong ánh mắt, ngoài sự kinh hãi, phảng phất...
Mơ hồ còn có một tia như có như không... Sợ hãi!!
A Tú... giống như đang sợ cái gì?
Trần Nặc bỗng nhiên đứng dậy, nhìn Satoshi Saijo, vội vàng nói: "Được rồi, kiểm tra xong rồi, ta còn có chuyện rất quan trọng, phải đi trước đây!
Chuyện hôm nay... Ngươi đừng suy nghĩ lung tung nhé!
Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nói xong những lời này, Trần Nặc như mang theo nỗi lòng nặng trĩu, trực tiếp đứng dậy cáo từ, hệt như đang bỏ chạy.
Satoshi Saijo khép cửa lại, vẫn còn chút ngơ ngác, đi tới trước gương trong tủ quần áo, trấn tĩnh lại, nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, mặt đỏ bừng lên.
Trần Nặc đi trong sân trường khu quốc tế, vội vã bước nhanh về phía cổng trường.
Lúc này trời đã tối, Trần Nặc tuy vẻ mặt gấp gáp, nhưng trong lòng lại càng nặng nề, tựa như đang bị một tảng đá lớn đè lên!
Vừa rồi trao đổi, dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng loại cảm giác vui sướng đó, Trần Nặc lại vô cùng quen thuộc, đồng thời in sâu trong lòng!
Mấy tháng trước, trong lần tao ngộ ở Nhật Bản, tại cái hang dưới đáy biển.
Trong lần trao đổi với mẫu thể!
Cảm giác này...
Trước đây, khi trao đổi trong lúc ngủ, cảm giác rất yếu ớt, không rõ ràng.
Nhưng lần này, trao đổi trong trạng thái tỉnh táo, loại cảm giác mãnh liệt đó, lập tức khiến Trần Nặc nhớ lại lần gặp gỡ ở Nhật Bản!
Tác dụng của trao đổi tinh thần lực:
Cảm giác sảng khoái mãnh liệt.
Và... Vết nứt ý thức không gian khép lại 617! Thực tế có thể chuyển đổi biến tướng xem như thực lực của bản thân được tăng phúc!
Mà đồng dạng, thực lực của Satoshi Saijo thế mà cũng đã nhận được một chút tăng trưởng!
Chuyện này...
Phảng phất chính là... Năng lực của mẫu thể?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận