Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 201: 【 cực hạn khiêu chiến ]

Chương 201: 【 Thử thách cực hạn 】 Biệt thự của nhà họ Tống ở Hong Kong tọa lạc tại Cửu Long, Hong Kong. Đó là kiểu nhà lưng chừng núi trong truyền thuyết.
Nói ra thì có lẽ hơi sa sút.
Toàn bộ nhà họ Tống, tài sản giá trị nhất không phải võ quán, cũng không phải mấy mối làm ăn đầu tư khác.
Có lẽ chỉ có căn biệt thự nhà họ Tống này mà thôi.
Với giá nhà ở Hong Kong, dù là vào năm 2001, giá của căn biệt thự này cũng đã trên trăm triệu rồi.
Nhưng thực tế tài lực của nhà họ Tống cũng không mạnh lắm, thậm chí nếu xét đến tài sản thực của nhà họ Tống thì có lẽ còn không mua nổi căn biệt thự này.
Sở dĩ có thể ở được, thực ra chỉ có một lý do: Mua sớm.
Vào những năm 80 khi kinh tế Hong Kong vừa cất cánh, nhà họ Tống đã mua nhà ở và đất ở đây —— lúc đó còn chưa đắt.
Sau hơn 20 năm kinh doanh và hai lần sửa chữa lại, nơi này đã trở thành một biệt thự.
Nhà họ Tống ở Hong Kong đương nhiên không tính là những phú hào hạng nhất — miễn cưỡng cũng chỉ đạt tiêu chuẩn hạng ba.
Dù sao mở võ quán trong mắt những trùm tài phiệt giàu có thì cũng chỉ là một công việc lao động chân tay mà thôi.
Xe vừa đến nhà họ Tống, Tống Cao Viễn và Tống Thừa Nghiệp đã đứng ở cửa chờ sẵn.
Trần Nặc không thấy Tống Chí Tồn, đoán chừng hắn vẫn đang ở trong phòng sám hối.
Bữa tiệc tối nay, đoàn người Trần Nặc trong chuyến đi Hong Kong lần này lại có đủ mặt.
Chu Đại Chí thân phận là đệ tử mới thu của lão Tưởng.
Lỗi ca là người nhà của Chu Đại Chí.
Còn Tiểu Diệp Tử thì là người nhà của Trần Nặc.
Đều không phải là người ngoài.
Biệt thự của nhà họ Tống có kiến trúc mang phong cách cổ, vào bên trong thì không gian khá rộng, dù sao cũng là biệt thự lưng chừng núi, cảnh quan cũng không cần phải nói.
Trong sân không có làm hồ bơi như các biệt thự của người giàu có khác, mà làm một hồ cá, nuôi một ít cá chép, còn có hòn non bộ.
Trần Nặc nhìn qua một lượt, những bố trí này hẳn là đã mời thầy phong thủy xem qua chỉ điểm.
Bước vào chính sảnh, đã thấy hai chiếc ghế bành đặt ở vị trí trang trọng nhất, trên một trong hai chiếc ghế ấy, một ông lão đang ngồi.
Tóc đã bạc trắng, lại còn thưa thớt.
Dáng người khô gầy, nhưng từ nét mặt vẫn mơ hồ nhìn ra có vài phần tương đồng với ba anh em nhà họ Tống.
Đây chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Tống, Tống lão gia tử, Tống Nguyên Hà.
Lão già này tính theo năm thì cũng phải hơn bảy mươi tuổi. Giờ phút này trông thì có vẻ thể chất không tốt lắm, nhưng tinh thần vẫn khá ổn, đôi mắt vẫn có chút thần sắc.
Thấy hai con trai của mình dẫn lão Tưởng và những người khác đi vào, ông lão vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt quét qua.
Lão Tưởng hít một hơi thật sâu, kéo Tống Xảo Vân đến, sau đó có chút áy náy thở dài với Tống Nguyên Hà.
“Tộc thúc.”
Lúc này Tống Nguyên Hà mới đứng dậy, bước lên trước hai bước, đích thân nâng vợ chồng lão Tưởng dậy.
Sau đó mọi người ngồi xuống chính sảnh chuyện trò, theo thường lệ người hầu trong nhà mang trà lên.
Lão Tưởng sau đó giới thiệu mấy người đệ tử của mình với Tống Nguyên Hà.
Thái độ của Tống Nguyên Hà đương nhiên cũng không có vẻ gì là hòa ái dễ gần — lần này nhà thứ hai của nhà họ Tống thua trận quá thảm, mất mặt đến tận nhà.
Nhưng khi giới thiệu đến Trương Lâm Sinh, trong mắt Tống Nguyên Hà thoáng qua một tia phong mang, ông bình tĩnh nhìn Trương Lâm Sinh một cái rồi nhẹ gật đầu: “Quả nhiên là thiếu niên anh tài. Tưởng chất nhi, ngươi thu được một đồ đệ tốt đấy.”
Lão Tưởng cười trừ, không nói gì.
"Nghe nói ngươi mới luyện võ nửa năm? Nhưng là mang nghệ tìm thầy? Trước kia học qua môn công phu nào?"
Trương Lâm Sinh há to miệng.
Trước kia? Trước kia ta học Đồng La Loan của ca sĩ Hạo Nam. . .
Nhưng ngoài miệng lại ngoan ngoãn trả lời: “Trước đó không học qua võ, là sư phụ đưa con vào cửa.”
“...” Tống Nguyên Hà không nói gì, nhưng rõ ràng vẻ mặt có chút không thoải mái.
Mà hơn nữa, hiển nhiên là cũng không tin lắm mấy lời này.
Nhưng giờ phút này không phải lúc để truy hỏi mấy chuyện này.
Khẽ gật đầu một cái, Tống Nguyên Hà mới chậm rãi nói: “Đã vào cửa nhà họ Tống, học được quyền của nhà họ Tống thì phải cố gắng thật tốt, người trẻ tuổi phải khiêm tốn, phát dương quang đại quyền pháp của nhà họ Tống ta.”
Trương Lâm Sinh khẽ gật đầu.
Trần Nặc đứng bên cạnh nghe ông lão nhà họ Tống giả vờ giả vịt, làm ra vẻ trưởng bối trong gia môn đối với đệ tử trong môn phái mình, trong lòng khinh bỉ vô cùng.
Sau đó Tống Nguyên Hà nhìn Trần Nặc: “Đây là sư đệ của Trương Lâm Sinh sao?”
“Lão gia tử, cháu là Trần Nặc.” Trần Nặc cười tủm tỉm trả lời.
“Luyện võ được bao lâu rồi?”
“Cùng ngày bái sư với Trương Lâm Sinh. Nhưng hắn lớn tuổi hơn cháu, nên hắn làm sư huynh.”
Tống Nguyên Hà cố ý cười: “Ồ? Vậy nếu so với hai người ngươi với Lâm Sinh thì ai luyện công phu giỏi hơn?”
Ông quan tâm sao? Trần Nặc cười thầm trong lòng.
Nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Đương nhiên là công phu của sư huynh luyện sâu hơn rồi, tâm tư của cháu còn hơi rối, chưa dụng công đủ.”
Ông lão nhà họ Tống này quả nhiên không phải loại tốt lành gì.
Đến lúc này rồi, mà vẫn không quên muốn âm thầm chọc ngoáy.
Tống Nguyên Hà khẽ gật đầu: “Nên học hỏi sư huynh của mình, đã luyện võ thì tự nhiên phải bình tĩnh mới có thể thành tựu.”
Trần Nặc lười giả bộ hiếu tử hiền tôn trước mặt ông lão nhà họ Tống, chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Sau đó đến lượt Chu Đại Chí.
“Đây là?”
“Cháu là Chu Đại Chí! Là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ cháu, nhập môn muộn nhất!”
Chu Đại Chí hào sảng trả lời.
Cũng may là không quá ngốc, không nói là hôm qua vừa bái sư.
Nhưng ông lão lại nhíu mày.
Nhập môn muộn nhất?
Hai người đầu cũng mới gọi là nhập môn nửa năm mà thôi. So với bọn họ muộn hơn, vậy có nghĩa là thời gian luyện võ không nhiều.
“Ngươi. . . Có phải là mang nghệ tìm thầy không?”
“Sao lại gọi là mang nghệ tìm thầy?” Chu Đại Chí theo bản năng quay đầu nhìn Trần Nặc hỏi.
“Ý là hỏi ngươi trước khi bái sư phụ của bọn ta có phải đã học ở chỗ khác rồi không?”
“À!” Chu Đại Chí gật đầu, đã hiểu!
Lớn tiếng trả lời: “Trước đây cháu học ở trường dạy nghề Quang Minh Tần Hoài Kim Lăng!”
Cái gì thế?
Tống lão gia tử có chút mông lung.
Cái gì mà kỹ thuật, cái gì trường học?
Ông lão có chút hiểu nhầm, tưởng là loại võ giáo nào đó.
Lại hỏi: “Vậy trước kia ngươi học gì?”
“Sửa chữa xe máy!”
Chu Đại Chí thẳng tắp lưng lớn tiếng trả lời: “Cháu còn có cả giấy chứng nhận thợ kỹ thuật cấp 2 đấy ạ!”
Xong!
Như nước đổ lá khoai!
Sắc mặt Tống Nguyên Hà có chút phức tạp, ông gật đầu, rồi miễn cưỡng cười với lão Tưởng: “Mấy đệ tử của ngươi đều rất có ý tứ.”
Cái gọi là tiệc gia đình cũng không quá long trọng, càng không có sơn hào hải vị của ngon vật lạ gì — nếu muốn khoe khoang thì đã không tổ chức ở nhà rồi.
Đồ ăn là đồ ăn hằng ngày, nhưng cũng khá phong phú.
Bày hai bàn. Tống Nguyên Hà cùng hai con trai và lão Tưởng Tống Xảo Vân ngồi chung một bàn.
Còn Trần Nặc và những người khác xem như là hàng con cháu, ngồi ở bàn khác.
Nhưng lễ nghĩa của nhà họ Tống vẫn coi như chu toàn, họ phái một người hàng con cháu đến tiếp khách ở bàn này.
Người này tên là Tống Gia Minh, là con trai của Tống Chí Tồn.
Ngoại hình khoảng 20 tuổi, vừa nghe chuyện ăn uống thì biết ngay là người không luyện võ, chẳng có tí nội tình gì.
Trước đây đi du học ở Anh, học về âm nhạc.
Người này khá là hoạt ngôn, sau khi hàn huyên vài câu trên bàn cơm thì phát hiện gã này đầy đầu đều là mộng tưởng minh tinh, quyết tâm bước chân vào giới giải trí để hát nhạc, mà lại có vẻ đầy tự tin, hiển nhiên là có chút tự tin vào thực lực của bản thân.
Nhưng Trần Nặc lại dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn Tống Gia Minh.
Đáng tiếc thật.
Đời trước của mình căn bản không nghe nói gì đến có người như vậy trong giới giải trí của Hong Kong. Rõ ràng là không kiếm ăn được rồi.
Mà còn nữa... Tống Gia Minh tướng mạo hết sức bình thường, dáng người cũng thuộc loại gầy gò đơn bạc. Nếu ném vào đám đông trên đường thì chỉ chớp mắt e là sẽ không tìm được nữa.
Muốn làm minh tinh trong giới giải trí, hoặc là phải đẹp trai, hoặc là phải có tài hoa.
Nếu ngoại hình không đủ đẹp trai thì ít nhất cũng cần có độ nhận diện rất mạnh.
Mà đáng tiếc, Tống Gia Minh không có cả hai.
Sau khi hàn huyên vài câu với gã, Trần Nặc không còn hứng thú nữa, liền không chủ động đáp lời nữa, mà chuyên tâm đối phó với đồ ăn trên bàn, đồng thời cẩn thận chăm sóc cô em gái bên cạnh.
Còn Chu Đại Chí và Lỗi ca, nghe nói Tống gia công tử này định bước chân vào giới giải trí thì liền rất có hứng thú, ra sức hỏi mấy chuyện bát quái giới giải trí.
Tống Gia Minh đến cửa của giới giải trí còn chưa sờ tới được, làm sao mà biết được nội tình gì, nhưng sĩ diện không cho phép, đành phải tùy tiện kể một chút những chuyện thật thật giả giả mà từ nhỏ báo đài đã đưa tin. Ngược lại là cũng khiến Lỗi ca và Chu Đại Chí nghe đến ngây cả người.
Bữa tiệc tối đột ngột này, không khí tuyệt nhiên không có vẻ gì là nồng nhiệt — dù sao lần này Tống Nguyên Hà cũng là bị ép bất đắc dĩ mới giảng hòa, tâm tình đương nhiên không thể cực kỳ tốt được.
Nhưng nhờ sự cố gắng duy trì và kiềm chế của hai bên, tiệc gia đình coi như hoàn thành trong không khí hòa thuận.
Tống Xảo Vân cũng đã đổi giọng gọi Tống Nguyên Hà là thúc thúc, còn Tống Nguyên Hà cũng gọi cô là “Xảo Vân cháu gái”.
Sau bữa tối, Tống Thừa Nghiệp vẫn cho Tống Gia Minh cùng Trần Nặc và mấy người nhỏ tuổi khác ra ngoài nghỉ ngơi.
Còn lão Tưởng và Tống Xảo Vân, lại được mời vào nội viện nói chuyện với Tống Nguyên Hà và những người khác — những chuyện sau đó đều là việc nhà của người ta, Trần Nặc và mọi người dù sao cũng chỉ là đệ tử, không phải người nhà họ Tống, nên cũng không tiện đi theo tham gia.
Tống Gia Minh đưa mọi người đi dạo quanh sân.
Nhắc đến cha của Tống Gia Minh là Tống Chí Tồn, hắn cũng có tầm nhìn rộng mở, tùy tiện nói: "Cha ta bị ông nội phạt đóng cửa sám hối rồi."
"Ngươi không lo lắng sao? Không tức giận à?"
"Có gì mà phải lo, đâu phải lần đầu bị ông phạt, chỉ là đóng cửa sám hối thôi, trong nhà có ăn có uống, chỉ ở trong phòng thôi mà." Tống Gia Mẫn ngơ ngác nói.
"Vậy... Lần này đấu võ đài, đồ đệ của cha ngươi thua, lại còn thua dưới tay bọn ta, ngươi không hận bọn ta sao?"
"Tại sao phải hận chứ? Chỉ là một trận đấu thua thôi mà." Tống Gia Minh nhún vai.
Hiểu rồi... Hắn không phải không hận, mà là hoàn toàn không hứng thú với chuyện giới võ thuật, không có khái niệm gì.
Sau đó, chàng trai trẻ lại đầy phấn khởi, muốn mời mọi người nghe ca khúc mới do chính mình sáng tác.
Khó có được chủ nhà có hứng thú mời như vậy, Trần Nặc cùng mọi người kiên nhẫn đi theo hắn để nghe thử.
Kết quả là...
Khách quan mà nói, giọng hát của Tống Gia Mẫn cũng không tệ, dù gì cũng được đào tạo thanh nhạc ở nước ngoài, nghe giọng là biết có huấn luyện chuyên nghiệp.
Chỉ là cái bài hát này thì...
Thật là thứ gì đâu không!
Nghe xong, Trần Nặc liếc nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của chàng trai trẻ.
"Sao rồi? Cho chút ý kiến đi!"
"Ờ, bài này là do chính cậu viết sao?"
"Đúng rồi! Mọi người đều nói ta có thiên phú lắm đấy!"
"Mọi người, mọi người là ai?"
"Em họ ta ấy, Tống Gia Mẫn. Nó nói ta có thiên phú lắm!!"
"Ai cơ?"
"Con gái của chú ba ta là Tống Thừa Nghiệp đấy, Tống Gia Mẫn, nó mới có mười một tuổi, mà nghe ca của ta xong liền khen ta có thiên phú! Còn cổ vũ ta phải làm âm nhạc thật tốt, nhất định thành công!"
... Sao có cảm giác hai cha con Tống Lão Tam này không có ý tốt gì nhỉ!
Dốc sức đi dắt con đường cho người con độc nhất của Tống Chí Tồn à.
A? Đúng rồi, con gái Tống Lão Tam này, sao không gọi là Đại Liên nhỉ.
...Cùng Tống Gia Minh tán gẫu một hồi, lão Tưởng và Tống Xảo Vân mới từ trong nhà đi ra.
Nhìn biểu hiện thoải mái của lão Tưởng và Tống Xảo Vân, có vẻ hai bên đã nói rõ kết quả và đạt được nhất trí rồi.
Sau đó, lão Tưởng và Tống Xảo Vân đưa Trần Nặc và mọi người ra về, Tống gia phái xe tiễn.
Trước khi đi, Tống Thừa Nghiệp còn gật đầu cười với Trần Nặc.
Trên đường về, Trần Nặc mới biết được từ miệng hai vợ chồng lão Tưởng rằng, cơ bản mọi việc diễn ra khá thuận lợi.
Điều kiện cũng gần giống như Trần Nặc đã gợi ý cho hai vợ chồng lão Tưởng tại khách sạn trước đó.
Chỉ có việc thắp hương cho tổ tiên nhị phòng thì phải tìm một thời gian thích hợp, tối nay thì không kịp rồi.
Mà sau khi hoàn tất việc thắp hương bên này, Tống gia sẽ phái Tống Thừa Nghiệp làm đại diện, đi đến Kim Lăng cũng để thắp hương cho tổ tiên đại phòng.
Về những chuyện khác, như việc lão Tưởng làm tổng giáo đầu võ quán Tống gia trên danh nghĩa thì do lão gia tử lên tiếng, để Tống Thừa Nghiệp lo liệu và sắp xếp.
Chỉ có một chuyện nhỏ phát sinh.
Đó là, đêm trước khi luận võ, khi Tống Chí Tồn mời cơm, từng đưa ra một tờ chi phiếu hai triệu tệ, nói là tiền thưởng cho cuộc tỷ võ.
Bất kể thắng thua, số tiền này đều cho.
Ngày luận võ kết thúc, kết quả ngoài ý muốn như vậy xảy ra, sau đó hiện trường hỗn loạn, chuyện này liền bị bỏ qua.
Tối nay khi nói chuyện, Tống Nguyên Hà cũng cho người lấy ra tờ chi phiếu hai triệu tệ kia muốn đưa cho lão Tưởng.
Lão Tưởng nào dám nhận số tiền này chứ?!
Sau khi đôi bên bàn bạc, liền quyết định đem số tiền này góp vào quỹ từ thiện, để xây trường học cho quê của Tống Xảo Vân.
... Buổi chiều, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay Lộc Khẩu Kim Lăng.
Từ cửa ra đi ra là Trần Nặc, Trương Lâm Sinh và Lỗi ca ba người.
Hai vợ chồng lão Tưởng còn phải ở lại HK, cùng Tống gia làm thủ tục tổng giáo đầu võ quán trên danh nghĩa, và chờ đợi một ngày hoàng đạo để cúng tổ tiên nhà nhị phòng Tống gia.
Vì vậy, Trần Nặc và mọi người trở về trước.
Chu Đại Chí là đồ đệ mới thu, được Lỗi ca đề nghị ở lại HK, làm người hầu chăm sóc hai vợ chồng lão Tưởng.
Mà Tiểu Diệp Tử cũng ở lại.
Kỳ nghỉ hè còn chưa kết thúc, hai vợ chồng lão Tưởng quyết định để Trần Nặc giữ Tiểu Diệp Tử ở lại, mấy ngày sau hai người cũng muốn dẫn con gái nuôi này đi HK chơi cho đã.
Đã giảng hòa với Tống gia, cũng sẽ không có chuyện gì, cho nên Trần Nặc cũng yên tâm để Tiểu Diệp Tử ở lại bên cạnh hai vợ chồng lão Tưởng.
Ra sân bay, từ chối đề nghị tụ tập uống rượu buổi tối của Lỗi ca, Trần Nặc bảo Lỗi ca đưa mình về nhà, sau đó Lỗi ca lại kéo Trương Lâm Sinh đến cửa hàng xem tiến độ trang trí.
Khi đến cổng nhà thì đã hơn năm giờ chiều.
Trần Nặc kéo vali hành lý xuống lầu, ngẩng đầu lên nhìn, liền nhịn không được cười.
Vị trí tầng năm nhà mình, cửa sổ mở toang, rõ ràng là trong nhà có người.
Lúc mình ra cửa thì cửa sổ đều đã đóng kỹ rồi – người đến nhà mình mỗi ngày chắc chắn là Tôn Khả Khả.
Hơn nữa cô gái này rất cẩn thận, mỗi ngày đến mở cửa sổ lấy khí, dọn dẹp phòng gì đó, khi đi đều sẽ đóng lại cẩn thận.
Bây giờ đã mở cửa sổ ra rồi, vậy chắc chắn người đang ở trong nhà.
Mang theo tâm trạng sung sướng, Trần Diêm La kéo theo cái vali lên lầu, tâm tình vui như mở hội, ba bước thành một!
Trong lòng vô cùng thích thú!
Nghĩ kĩ rồi, về đến nhà, mở cửa trước tiên sẽ trao nhau một nụ hôn nồng thắm sau bao ngày xa cách!
Bây giờ cũng chỉ mới hơn năm giờ, còn có thể giữ Tôn Khả Khả ở lại dùng bữa cơm tối.
Sau bữa tối, hai người có thể dính lấy nhau trên ghế sô pha xem tivi.
Mặc dù gia đình họ Tôn giáo dục nghiêm khắc, không thể để Tôn Khả Khả ngủ lại, không cho mình cơ hội nhúng chàm.
Nhưng mà... dính nhau một chút thì có thể, biết đâu còn có thể thừa cơ "bắt nạt bắt nạt" cô gái nhỏ này một chút, hí hửng!
Hừ phì phì như làn khói chạy lên lầu!
"Nhắc đến cái ông Tống Lão Tam đó... cả đời chẳng có gì, chỉ sinh được một con..."
Phi phi phi!
Ở HK cùng Tống Lão Tam lăn lộn hai ngày, sao lại nhớ hát cái thứ này chứ!
Hơn nữa bầu không khí không đúng à!
Đổi!
Thay cái tâm trạng vui vẻ!
"Vẽ tranh BABY~ vẽ tranh BABY~ lao vun vút như con ngựa hoang và đóa hồng có gai ~~"
Lên lầu đến cửa nhà, Trần Nặc cũng lười mở cửa, tùy tiện giơ tay gõ cửa.
"Tiểu nương tử! Ông xã về rồi! Mở cửa mở cửa!"
Ba ba ba!
Ba ba ba!
Ba ba ba!
Gõ liên tiếp 3x3 nhịp.
Ừm, vừa mở cửa ra, ta sẽ trực tiếp xông vào một cái ngậm miệng chó sói thì tốt nhỉ?
Hay là vừa vào liền một phát bế thốc lên, rồi bế vào phòng khách quăng lên ghế sô pha thì tốt?
Đang nghĩ ngợi, cửa mở...
Tay của Trần Nặc đã giơ lên rồi!
Chờ khi thấy rõ khuôn mặt chậm rãi lộ ra từ trong khe cửa kia...
"!!!!!""
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần! Mái tóc dài như tảo biển!
Thân hình nóng bỏng, cái đó...
Ừ, nhìn chuẩn ghê! Là E chứ không phải C!
Ơ? Sao còn mặc một bộ đồng phục tiếp viên hàng không nữa?!
Lộc Tế Tế từ từ mở cửa ra, đứng ngay trước cửa, cười lạnh, nhìn xem Trần Diêm La đứng ở ngoài cửa, phảng phất như hóa đá!
Tóc gáy của Trần Nặc dựng đứng hết cả lên!!
Trong nháy mắt, biểu hiện trên mặt của Trần Diêm La từ kinh hãi, đổi thành kinh hỉ!
"A... Sao cô lại tới đây? Sao tới đây cũng không báo cho tôi một tiếng trước? Lão..."
Chữ "bà" còn chưa kịp thốt ra, Lộc Tế Tế lại như cười mà không cười dựng thẳng một ngón tay lên, chống ở trên môi Trần Nặc, cắt ngang lời hắn!
Ngay lúc đó, một âm thanh khiến Trần Nặc càng thêm hoảng sợ từ bên trong truyền đến!
Từ trong phòng rửa tay, truyền ra tiếng xả nước...
Sau đó, trong lúc Lộc Tế Tế cười mỉm cất tay về và lùi về sau một bước...
Cửa phòng rửa tay mở ra, Tôn Khả Khả từ trong đi ra, vừa nhìn thấy Lộc Tế Tế đứng ngay trước cửa, lại nhìn thấy Trần Nặc đang đứng ở ngoài!
"Trần Nặc?! Anh về rồi sao?!"
Tôn Khả Khả lập tức lộ vẻ kinh hỉ, nhanh chân chạy tới, lướt qua người Lộc Tế Tế, sau đó liền nắm lấy tay Trần Nặc, một đôi mắt to phảng phất muốn tóe ra những ngôi sao nhỏ!
... Ừm, đời trước, Trần Nặc từng thấy trên mạng một câu hỏi.
Câu hỏi là: Hãy dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất để kể một câu chuyện, yêu cầu thể hiện được sự tuyệt vọng, sợ hãi, thấp thỏm tột độ của một người đàn ông...
Đáp án hay nhất cho câu hỏi này, chỉ dùng một câu:
"Vợ à, nghe anh giải thích đã..."
... Trong nháy mắt Trần Nặc cảm thấy mình toàn thân ướt đẫm mồ hôi!
Trong đầu nháy mắt đổi qua mười vạn tám ngàn cái ý nghĩ -- hết lần này đến lần khác không có một cái nào có thể dùng được!
Giờ phút này, đại khái, có lẽ, thứ duy nhất có thể nói chính là câu này "Vợ à, nghe anh giải thích đã..."
Nhưng vấn đề là...
Nói với ai bây giờ?
Về lý thuyết, lúc này "vợ" trước mắt...
Có tận hai người!!
Vậy... thay đổi một chút, nói là:
Các vợ ơi, các em nghe anh giải thích nhé?
Chắc sẽ bị Nữ hoàng vũ trụ đánh cho tơi tả mất!!
... Ngay lúc Trần Diêm La cảm thấy mình toàn thân như rơi vào hầm băng...
Lộc Tế Tế đứng sau lưng Tôn Khả Khả, hai mắt híp thành khe hở, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào vị trí Tôn Khả Khả đang nắm lấy hai tay của con chó Trần...
Đồng thời, Lộc Nữ Hoàng cố ý dùng giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng cười.
"Ra vậy à, anh chàng đẹp trai này, là bạn trai của em hả?
À... Phải nói là...
Chồng hả?~"
...Phản ứng đầu tiên của Trần Diêm La là...
Cuối tuần này chắc ông đây phải làm thất đầu(lễ cúng ngày thứ 7 sau khi người chết mất)!
... [Bang bang bang]
Bạn cần đăng nhập để bình luận