Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 493: 【 số không là cái lão BT 】(2)

Chương 493: 【 Số không là lão biến thái 】(2) Trần Nặc thở dài, ngẩng đầu nhìn trời.
Mình xuyên không về thời gian này… Sao lại rơi vào bên cạnh Tôn Khả Khả?
Chẳng lẽ là… Trong lòng Trần Nặc hơi động!
Mấu chốt!
Mình ở thời điểm này có mấu chốt, là đến từ Tôn Khả Khả!
Cho nên, mình rời khỏi thời không này, nhảy vọt thời gian trở về, cũng nhất định điểm rơi ở bên cạnh Tôn Khả Khả!
Tôn Khả Khả khóc thêm mấy phút nữa mới nín nước mắt, hít sâu một hơi, đứng dậy.
Trần Nặc lập tức đứng lên, im lặng nhìn Tôn Khả Khả.
“Trần Nặc, lần ở Tô Châu đó, lòng ta đã mềm nhũn. Anh ôm em cưỡi ngựa, anh nói… Thôi, không nói nữa.” Tôn Khả Khả lắc đầu: “Lúc đó lòng em đã mềm đi, về em cũng xoắn xuýt lắm, trong lòng cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Sao có thể… ba người cùng một chỗ?!
Em cứ lưỡng lự mãi, em cho là mình có thể chấp nhận, có đôi khi nghĩ đến, trong lòng liền rất xoắn xuýt, rồi lại ép mình không nghĩ tới.
Nhiều lần đều như vậy.
Nàng rất yêu anh, em nhìn ra được. Anh cũng rất yêu nàng, cực kỳ để ý nàng, em cũng thấy được.
Cho nên, cho dù lần ở Tô Châu đó lòng em đã mềm đi, nhưng hôm nay là do anh làm em mê muội. Sau khi về, trong lòng em cũng cứ mãi miên man.
Em không tài nào tưởng tượng được việc em ở bên cạnh anh, nhìn nàng cũng ở bên cạnh anh, cái cảnh tượng đó em làm sao có thể chấp nhận được.
Em… Nhưng cuối cùng, biết anh thế mà cùng nàng có con rồi, em liền… Em cảm thấy, có lẽ kết quả như vậy là tốt nhất, để em hết hy vọng cũng tốt.” Mặt Trần Nặc ảm đạm, hắn cười khổ nói nhỏ: “Anh không nói gì nữa, tóm lại là anh có lỗi với em.” Dừng một chút, Trần Nặc nói nhỏ: “Anh… Thôi, không nói những chuyện này, anh đưa em về trường.” Tôn Khả Khả nhìn Trần Nặc thật sâu một cái, sau đó cất bước đi.
Trần Nặc đi theo bên cạnh.
Cứ vậy, Trần Nặc đi theo Tôn Khả Khả, vào trường, băng qua sân, xuyên qua khu giảng đường, đi đến ký túc xá nữ sinh.
“Vậy, em vào đi, anh… Xin lỗi, sau này anh sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa.” Trần Nặc cười khổ một tiếng.
Tôn Khả Khả đứng tại chỗ, thân thể cứng đờ, không nhúc nhích.
Trần Nặc thở dài, chậm rãi xoay người đi, sau đó vòng qua một cái cây, thân ảnh biến mất.
Tôn Khả Khả lúc này mới run rẩy cả người, quay lại, đã mặt mũi đầy nước mắt.
“Đồ khốn… Đồ khốn… Đồ khốn… Sao anh không gạt em thêm lần nữa… Lừa em thêm một lần đi…” Sau khi sử dụng kỹ năng truyền tống, Trần Nặc lại xuất hiện, đã ở bên hồ nước tại núi Ngưu Thủ.
Thời gian, vừa đúng sau khi mình đại chiến với Trần Kiến Thiết, vừa qua mười mấy phút.
Trần Kiến Thiết vẫn nằm bên bờ hồ, không một tiếng động.
Hắn đã chết, sau khi ý thức không gian tan vỡ, người này đã trở thành một cái xác không hồn.
Giờ phút này, Trần Nặc nhìn "Đông Ông" Trần Kiến Thiết của năm 2002 nằm trên đất, trong lòng không biết cảm giác ra sao.
Nếu như không có trải qua lần quay lại năm 1982 này, Trần Nặc hoàn toàn không chút áp lực trong lòng khi chơi chết Trần Kiến Thiết.
Rốt cuộc, tên “Đông Ông” này, ngoài việc bỏ rơi vợ con ra, còn nhúng tay vào nhiều chuyện ác khác — lần này trở về Kim Lăng gây sự với mình, hắn còn gây ra nhiều vụ tai nạn, khiến không ít người vô tội phải chết.
Đối với việc chơi chết một tên đáng chết như vậy, Trần Nặc sẽ không thấy có gì khó chịu trong lòng.
Nhưng giờ phút này đã khác.
Trở về năm 1981 một lần.
Lúc này, Trần Kiến Thiết trong mắt Trần Nặc, không còn là cái “Đông Ông” kia.
Mà là cái người tại năm 1981, cười làm lành nhận thua với mình, cười ha hả gọi mình “Đại ca”.
Là cái người vừa sợ vừa ranh mãnh, nhưng vẫn còn lương thiện chưa bị lụi tàn.
Nghĩ tới đây, tim Trần Nặc run lên!
Đây có lẽ… chính là sự đáng sợ của Số Không!
Tình cảm của con người, đến từ trải nghiệm.
Một khi đã trải qua, sinh ra tình cảm rồi, vậy, tình cảm đã sinh ra thì không thể xem nó như không tồn tại được, tình cảm đã sinh ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ngươi!
Đây chính là sự đáng sợ của Số Không!
Trải nghiệm năm 1981, khiến mình còn có chút thương cảm với Trần Kiến Thiết.
Vậy… Louise thì sao? Lộc Tế Tế thì sao?
Những tình cảm đã bị làm sâu sắc này, nhất định sẽ gây ảnh hưởng sâu sắc đến nhiều lựa chọn của mình trong tương lai.
Sau một hồi trầm mặc, Trần Nặc phất tay.
Xác của Trần Kiến Thiết, biến mất không một tiếng động.
Sau đó, khi Trần Nặc đang định quay người rời khỏi hồ nước, điện thoại trên người bỗng nhiên reo.
Nhìn tên người gọi hiện lên, lòng Trần Nặc hơi động.
“Ông xã à~~” Giọng nói mềm mại của Lộc Tế Tế truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
Trần Nặc hít sâu một hơi: “Ừm, anh đây.” “Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?” Lộc Tế Tế có chút lo lắng: “Em vừa mới nhìn điện thoại, anh gửi cho em nhiều tin nhắn giống hệt nhau vậy.” Trần Nặc sững sờ, lập tức phản ứng lại.
Đó là khi trước mình và Trần Kiến Thiết đại chiến, Trần Kiến Thiết nhiều lần đảo ngược thời gian, mình lần lượt gửi tin nhắn cho Lộc Tế Tế.
Mặc dù sau đó mình đã phản ứng lại từ việc đảo ngược thời gian, nhưng về phía Lộc Tế Tế chắc chắn sẽ cảm thấy rất kỳ lạ.
“Ừm…” Trần Nặc vốn muốn nói để Lộc Tế Tế đợi mình về nhà rồi nói… Nhưng lời đến miệng, lại thay đổi ý định.
“Không có gì đâu, chắc là điện thoại hay công ty viễn thông có vấn đề, một tin nhắn mà gửi lặp đi lặp lại nhiều lần. Anh hiện giờ không có chuyện gì, khỏe re, em cứ yên tâm, lát nữa anh về nhà ngay.” “Vâng, vậy anh về sớm một chút ~” Sau khi cúp máy, biểu cảm trên mặt Trần Nặc phức tạp.
Lộc Tế Tế… Louise… Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình?
Hơn một tháng cùng nhau sinh sống, mỗi ngày cô đều lẽo đẽo theo sau, dùng vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa quyến luyến nhìn mình, tiếng “Tiên sinh” vang lên không ngớt… Cô bé ấy… Khi về đến nhà, Âu Tú Hoa cũng đã về, đã được sắp xếp trở về phòng đối diện nghỉ ngơi.
Trần Nặc và Lộc Tế Tế nói đại khái, chuyện biến mất trong thời gian và trở về, chỉ nói Trần Kiến Thiết chạy đến quấy rầy Âu Tú Hoa, sau đó vô tình đụng phải mình, kết quả phát hiện đối phương chính là Đông Ông… “Sau đó thì sao?” “Anh giết chết hắn, xử lý xác rồi.” Trần Nặc lắc đầu, giọng điệu rất bình thản.
Lộc Tế Tế gật nhẹ đầu, khẽ thở dài, đứng dậy đi ra sau lưng Trần Nặc, vòng tay ôm lấy cổ Trần Nặc, nhẹ nhàng ôm hắn, ôn nhu nói: “Anh… có phải trong lòng rất khó chịu không?” “…Hả?” Thân thể Trần Nặc hơi cứng lại.
“Xét về mặt sinh học mà nói, Trần Kiến Thiết dù sao cũng là cha của anh, cũng là chồng của Âu Tú Hoa. Tự tay giết ông ta… Em lo trong lòng anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn.” Trần Nặc hít một hơi thật sâu: “Hắn không phải cha anh, chỉ là người cung cấp DNA cho thể xác nhục thể của anh mà thôi. Mà lại hắn làm quá nhiều chuyện đáng chết, giết chết hắn anh không có gì phải bận tâm cả.” Dừng một chút, Trần Nặc giả bộ quay người đứng dậy, không chút biến sắc thoát khỏi vòng tay của Lộc Tế Tế, nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: “Chuyện này phải giấu mẹ anh, dù sao… Trần Kiến Thiết là chồng bà ấy, bà ấy dù hận Trần Kiến Thiết đến đâu, thì việc con mình giết chồng mình, chắc chắn sẽ khiến bà ấy nổi điên.
Cho nên… cứ nói với bà, Trần Kiến Thiết bị anh đuổi đi là được.” Lộc Tế Tế gật đầu: “Được, em sẽ chú ý lời nói.” Nói xong, Lộc Tế Tế bước hai bước, lại ôm lấy Trần Nặc: “Cuối cùng thì chuyện này cũng giải quyết, vấn đề về Đông Ông cũng xong rồi, coi như bớt đi một chuyện phiền phức.” Trần Nặc cảm thấy trong lòng càng lúc càng không tự nhiên, hắng giọng một cái, lại thoát khỏi cái ôm của Lộc Tế Tế: “Vậy, dù gì cũng vừa đánh một trận xong, anh đi tắm thay đồ trước.” Nói xong, Trần Nặc quay đầu vào phòng, đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa phòng lại.
Trong mắt Lộc Tế Tế lóe lên một tia nghi hoặc:?
Hình như… Trần Nặc có chút né tránh tiếp xúc thân thể với mình?
Trần Nặc đứng trong nhà vệ sinh, dựa vào cánh cửa, trong lòng thì đang mắng nhiếc Số Không thậm tệ!!
Đồ vương bát đản! !
Ngươi mẹ nó là một tên biến thái à!! !
Cái gì mà làm sâu sắc mối quan hệ nhân vật, gia tăng sự ràng buộc, để tôi và Lộc Tế Tế mãi đắm chìm trong bể tình?!
Mẹ nó mấy người ngoài hành tinh các ngươi căn bản không hiểu được tình cảm và đạo lý của con người phải không hả!! !
Lộc Tế Tế chính là Louise! !
Chuyện này tạo cho mình xung kích lớn như thế nào?!
Vậy mà ngươi cứ muốn thế?!
Hôm qua còn như một cái đuôi lẽo đẽo đi theo bên cạnh ngươi, suốt ngày gọi ngươi "lão sư" với "tiên sinh", ngươi xem cô bé như một đứa trẻ con, xem như con gái của mình mà dạy dỗ mà yêu thương. Cô ngưỡng mộ sùng bái ngươi… Ngươi từ ái cô bồi dưỡng cô… Kết quả thì sao?
Mấy tiếng sau, chỉ trong nháy mắt, ngươi nói với ta, cô bé đã biến thành một mỹ nhân quyến rũ, nũng nịu ôm ngươi, gọi ngươi là ông xã?!
Đây không phải biến thái sao!! ! !
Bây giờ cứ tiếp xúc thân thể với Lộc Tế Tế là Trần Nặc đã thấy toàn thân không tự nhiên rồi!
Cảm giác mình ôm không phải là Nữ hoàng Không gian quyến rũ kia!
Mẹ nó! Biến thái quá đi! !
Số Không chính là một lão biến thái!!
Lộc Tế Tế nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, lắc đầu, xua tan nghi ngờ trong lòng.
Có lẽ là mình ảo giác thôi.
Có lẽ, Trần Nặc chỉ là vì tự tay g·iết c·hết Trần Kiến t·h·iết, nên trong lòng hắn hiện tại mới đang chịu chấn động.
Ừ, nhất định là như vậy.
Đêm nay mình phải thật tốt an ủi Trần Nặc một chút.
Lộc Tế Tế nghĩ vậy, còn mở một bình rượu đỏ, đồng thời cố ý sang phòng đối diện dặn dò tiểu Nãi Đường: "Đêm nay không được quấy rầy!"
Nhưng trở về phòng, Lộc Tế Tế chợt biến sắc.
Trong nhà vệ sinh, không thấy Trần Nặc!
Nhíu mày đi vào nhà vệ sinh, nhìn hơi nước bốc lên tr·ê·n gương, để lại một dòng chữ.
"Ta đi tìm con mèo kia hỏi vài chuyện, buổi tối đừng chờ."
Lộc Tế Tế nheo mắt.
"Meo ô?"
Mèo xám nhìn Trần Nặc bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, nhanh chóng nhảy lên cành cây: "Ngươi dùng kỹ năng truyền tống càng ngày càng thành thạo đó."
Trần Nặc lắc đầu, mặt cực kỳ nghiêm túc: "Đừng nói nhảm, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Mèo xám thở dài: "Ngươi cứ bắt nạt một con mèo mãi, cũng không tốt."
Trần Nặc lập tức đi tới, nhảy lên túm lấy cổ mèo xám, kéo nó từ trên cành cây xuống, sau đó đặt nó lên bàn đá.
Đây là một công viên, buổi tối đã vắng hoe không một bóng người.
Trần Nặc sau đó cũng ngồi xuống ghế đá, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mèo xám.
Mèo xám thở dài: "Được rồi, xem ra là chuyện rất quan trọng. Cho nên... Ngươi chắc chắn cũng không chấp nhận ta giả ngơ đúng không?"
"Trả lời nghiêm túc vấn đề của ta, mèo xám, ta rất nghiêm túc! Chuyện này rất quan trọng với ta!"
Mèo xám lắc đầu: "Ngươi muốn hỏi gì? Chuyện liên quan đến mấy hạt giống khác, ngươi đã biết gần hết rồi."
"Ta muốn hỏi một người."
"Một người?"
"Mây Âm!" Trần Nặc vừa nói ra cái tên này, mèo xám lập tức giật mình!
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Chính là Mây Âm! Những gì ngươi biết về nàng, hãy nói cho ta biết hết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận