Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 53: 【 Lang Gia ký 】

Chương 53: 【 Lang Gia ký 】 Xe buýt một mạch đã tới chân núi Lang Gia.
Vừa xuống xe, đám thiếu niên thiếu nữ mới lớn này đã không đợi được mà lao lên núi... Tìm cái gọi là « Túy Ông đình » trong truyền thuyết.
Nơi này Trần Nặc đời trước từng đến rồi, chậm rãi đi ở phía sau, tay nắm tay nhỏ của em gái. Nhìn cả lớp bạn học như ong vỡ tổ chạy lên núi.
Ừ, chạy nhanh thật.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Nhưng mà... Trần Nặc quay đầu liếc nhìn chỗ cách xe buýt không xa, chỗ đó có một cái đình trông không được bắt mắt cho lắm.
Túy Ông đình ấy mà, thật ra là ngay ở chân núi thôi.
Trần Nặc lấy ra một quả quýt bóc vỏ, đưa em gái một nửa, mình cầm một nửa, hai anh em lớn nhỏ cũng lười lên núi, ngồi xuống chiếc băng đá khác ở Túy Ông đình.
Sau đó đã thấy xe con đời mới của cô em chân dài nhà công ty lái vào bãi đỗ xe. Anh tài xế người Hàn Quốc không rành đường, đi nhầm một quãng nên bây giờ mới tới, khi xuống xe, anh ta vội vàng cúi đầu xin lỗi cô em chân dài, sau đó bị cô nàng nổi giận đuổi đi.
Cô em chân dài nhìn thấy xe buýt của Bát Trung ở bãi đỗ đã trống trơn, tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng bộ đồng phục trắng xanh đan xen xấu xí của Bát Trung đâu, không khỏi có chút lo lắng.
Thời điểm này đang là mùa cao điểm, không ít trường học đến núi Lang Gia tổ chức hoạt động vui chơi mùa xuân. Gần bãi đỗ xe dưới núi cũng có không ít học sinh trường khác.
Quả thực như là một buổi triển lãm đồng phục xấu xí lớn của niên đại này.
Vàng trắng xen nhau, đỏ lam xen nhau, trắng lục xen nhau...
Cứ như một lũ con sinh ra từ một mẹ mà bị biến dị. Kiểu dáng đều cơ bản giống nhau, chẳng qua chỉ là đổi màu đường kẻ. Một màu đơn sắc toàn là loại áo khoác thể thao kéo khóa rộng thùng thình.
Lý Dĩnh Uyển đi loanh quanh gần đó, không tìm được người, càng lo lắng hơn.
Ngoại hình nàng nổi bật, thuộc loại tự mang hiệu ứng có thể chống lại cái buff giảm nhan sắc của đồng phục, rất nhanh bên cạnh nàng liền hấp dẫn mấy bóng dáng mặc đồ màu vàng trắng, đỏ lam, trắng lục.
Một đám nam sinh choai choai vây quanh cô em người Hàn Quốc, vừa mở miệng hỏi han, Lý Dĩnh Uyển dùng tiếng Hàn lẫn lộn tiếng Trung, cộng thêm gương mặt thanh lệ, còn có đôi chân dài nhỏ dưới chiếc váy ngắn...
Các nam sinh kích động, vây lấy cô em chân dài không chịu đi, người thì trực tiếp bắt chuyện, người thì làm bộ giúp nàng tìm người, thực ra là để làm quen.
Trần Nặc ném nốt miếng quýt cuối cùng vào miệng, nghĩ một chút, không thể thật sự mặc kệ nàng được.
Thế là đứng dậy, lảo đảo đi qua, tách đám người ra, cũng không nói gì, trực tiếp kéo tay cô em chân dài một cái rồi đi.
"Ai? Anh từ đâu ra thế..."
Các nam sinh không vui, nhưng vừa có người lên tiếng, đã thấy cô em chân dài xinh đẹp không tưởng này đã vui vẻ dán cả người vào, hai tay ôm lấy cánh tay tên kia, đi theo ngay.
Ngọa Tào... Có chủ rồi à.
Trần LSP một chiêu kéo căng mức độ ngầu, trong lòng sướng cả người.
Thế là một tay nắm cô em chân dài, một tay nắm cô em Tiểu Diệp.
Đắc ý.
Đi, lên núi!
Vừa mới chuyển qua một chỗ ngoặt, đã thấy Tôn Khả Khả và mấy bạn học nam nữ đang đứng dưới một tán cây. Hoa khôi Tôn đang hết nhìn đông tới nhìn tây tìm mình.
Mắt thấy Trần Nặc dắt theo hai cô em đi tới, đặc biệt khi nhìn thấy Lý Dĩnh Uyển nắm tay Trần Nặc, sắc mặt hoa khôi Tôn lập tức trở nên khó coi.
Nhất là Lý Dĩnh Uyển vừa đi vừa còn cầm một quả quýt đã bóc vỏ, nhét vào miệng Trần Nặc...
Con khốn!
Hoa khôi Tôn trong nháy mắt tiến vào trạng thái chiến đấu, nhanh chân đi lên nghênh đón.
Trần Nặc thấy ánh mắt của Tôn giáo hoa mang theo lửa xông tới, trong nháy mắt con ngươi xoay chuyển, quýt trong miệng ngay cả nhai cũng không nhai, ực một cái nuốt xuống.
Nhìn xung quanh.
Hỏng rồi.
Lớp mười hai đều ở trường cày cuốc ôn thi đại học chứ ai thèm đi chơi xuân.
Nghĩa là sao?
Trương Lâm Sinh không có ở đây!
Haizz, kịch kinh điển "Trần Diêm La ba ôm Trương Lâm Sinh" xem ra phải trì hoãn mấy ngày nữa mới diễn được.
Lại đảo mắt, ánh mắt rơi lên người em gái ruột của mình.
"Hử? Anh?" Tiểu Diệp Tử vừa ngẩng đầu.
Trần Nặc một tay bế cô em vẫn chưa rõ tình hình lên, đối với hai cô em lý đồ chua và tôn cải trắng cùng đám bạn học vui vẻ cười, lớn tiếng nói: "Các bạn học, chúng ta thi xem ai đến đỉnh núi trước đi, xuất phát! !"
Nói xong, ôm lấy em gái nhanh chân chạy đi.
Hai cô em Tôn CC và lý chân dài ngơ ra một lúc, nhìn Trần c·h·ó con...
Đã ở ngoài năm mươi mét!
Trần Nặc chạy một hơi hai cái ngoặt, ôm Trần Tiểu Diệp trong ngực vỗ vỗ vai nàng.
"Anh, đừng chạy nữa, không đuổi kịp đâu."
Hả?
Trần Nặc dừng lại, nhìn em gái mình.
"Anh như vậy không được nha." Trần Tiểu Diệp cười hì hì.
"Con nít biết gì."
"Em hiểu chứ." Trần Tiểu Diệp cười hề hề: "Anh trai, anh chính là tên ham của lạ thôi. Chị Khả Khả với chị onii, một người là Đạo Minh Tự, một người là Hoa Trạch Loại, đều thích anh cả."
... Thôi được, không thể cho con bé xem DVD nữa.
Dạo gần đây "Vườn Sao Băng" đang nổi đình nổi đám, cuốn cả châu Á, mặc dù nội địa chưa được nhập về... nhưng đĩa lậu đã bày đầy đất rồi.
Chủ đề hot nhất trong trường học sớm không còn là "Chuyện Tình Mùa Thu" của Kiều Muội và Oppa Won Bin đã bi thảm hết thời. Hiện tại được tung hô nhất là: Nếu như xin lỗi có ích thì cần cảnh sát làm gì.
"Mà sao em lại gọi chị chân dài là onii?"
"Vì chị ấy bảo em gọi thế mà."
Núi Lang Gia không cao.
Khi Tôn Khả Khả và Lý Dĩnh Uyển cùng đám bạn học khác leo qua núi đến phía sau núi thì đã thấy Trần Nặc đã sớm ngồi ở kia gặm táo rào rạo.
Trần Tiểu Diệp vì vẻ ngoài quá đáng yêu, đã bị đám nữ sinh trong lớp vây quanh đút cho ăn, cô bé má phúng phính, nom hệt chú sóc chuột, tay trái cầm xiên hoa quả, tay phải cầm túi sô cô la.
Lão Tôn và hai thầy chủ nhiệm lớp đang sắp xếp cho học sinh nấu cơm dã ngoại.
Nơi đây là khu nấu cơm dã ngoại được khai thác, đội trưởng mang người chạy đi thuê vỉ nướng và đồ dùng nhà bếp, lại mua mấy bao than củi mang về. Trần Nặc chọn một cái bếp dã ngoại gần bờ hồ, cùng em gái nhóm than.
Bếp là do mấy cục gạch xếp lên, nhìn khá thô ráp, bên dưới dùng than củi nhóm lửa, đặt vỉ nướng lên trên là dùng được.
Không ít bạn học mang theo nguyên liệu đồ nướng, ai không có thì có thể mua tại chỗ, còn mua thêm mấy đồ chân gà và thịt xiên đã được tẩm ướp sẵn.
Trần Nặc nhóm lửa, bắt đầu xiên đồ nướng. Tiểu Diệp Tử đứng bên cạnh tò mò xem, cầm một cái chổi nhỏ ở đó nhẹ nhàng phết dầu lên thịt xiên đang nướng.
Có vài bạn học gan dạ, chạy ra ngoài, tìm nhà dân dưới núi, nói chuyện một lát, mà đã mua được mấy cây cải trắng và cà tím gì đó, thái ra rồi cũng để lên nướng.
Có ba ở đây, Tôn Khả Khả cuối cùng cũng không dám lại gần Trần Nặc, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Dĩnh Uyển chẳng kiêng nể gì đi vòng quanh Trần Nặc.
Bữa trưa ăn khói um lửa cháy. Phần lớn các bạn học đều không có chút tay nghề nấu nướng nào, đồ nướng thì nửa sống nửa cháy, nhưng dù sao cũng còn trẻ, không khí vui vẻ, mọi người vẫn cứ ăn quên cả trời đất. Còn có nam sinh mượn cơ hội liền cùng các nữ sinh bắt đầu ầm ĩ đuổi nhau.
Lão Tôn ban đầu định ngăn lại, nhưng nghĩ một chút, thôi, kệ chúng nó vậy.
Còn vài tháng nữa là lên lớp mười hai, lũ nhóc này cũng không còn nhiều ngày vui vẻ nữa.
Nơi này kinh doanh nấu ăn dã ngoại rất tốt, giữa trưa, ngoài học sinh Bát Trung, còn có không ít học sinh trường khác đến du xuân cũng tập trung ở đây.
Người trẻ tuổi dù sao cũng là người trẻ, mới đầu còn phân biệt rạch ròi, nhưng sau một bữa cơm, có chút giao lưu qua lại, mượn than củi, mượn đồ dùng bếp núc, rất nhanh liền quen nhau.
Ăn xong một bữa cơm, đã có không ít học sinh Bát Trung kết bạn cùng các trường khác, bắt đầu hò hét nô đùa ở những nơi khác gần hồ.
Đang chơi đùa, bỗng nghe thấy ùm ùm ùm mấy tiếng.
Lập tức truyền đến tiếng hét của các cô gái.
"A! ! ! Có người rơi xuống nước rồi! !"
"Cứu người với! ! !"
Trong hồ, có ba học sinh đang vùng vẫy loạn xạ, một người của Bát Trung, còn hai người bên trường ngoài không biết. Hai nữ một nam.
Bọn trẻ dù sao vẫn là bọn trẻ, đều có chút ngơ ngác.
Hơn nữa rõ ràng là ở đây phần lớn không biết bơi, người biết, trong chốc lát cũng có chút sững sờ.
Trần Nặc phản ứng nhanh nhất, trực tiếp hô lên với lão Tôn: "Thầy ơi! Cứu người!"
Lão Tôn đã xông ra bờ hồ, vừa chạy vừa nhanh tay cởi áo khoác, sau đó một cú lặn liền nhảy xuống sông!
La Thanh là biết bơi, phản ứng lại xong, cũng lao theo, mới chạy được hai bước, đã bị Trần Nặc túm lại.
"Ơ? Anh đừng kéo em! Em biết bơi."
Trần Nặc lắc đầu, không buông tay, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Em đừng xuống!"
Lão Tôn đã kéo được cô nữ sinh gần bờ nhất lên, vừa hoảng hốt vừa hét lớn: "Học sinh đừng ai xuống! Lùi lại hết! !"
Nói xong, lại một lần nữa lặn xuống nước.
Tôn Khả Khả sợ choáng váng, chạy tới bờ, vẻ mặt cầu xin: "Ba! Ba! ! Ba cẩn thận ạ! !"
Lão Tôn lại kéo một nam sinh lên bờ, nhìn cỡ chừng vài tuổi, lão Tôn thở dốc, trong lúc cứu người vừa rồi, không cẩn thận cũng uống mấy ngụm nước.
Nhưng quay đầu nhìn thấy vẫn còn một nữ sinh đang vùng vẫy ở đó, lão Tôn nghiến răng quay người bơi lại.
Lúc này đã có các thầy giáo trường khác xuống nước, nhưng lão Tôn là người gần cô bé bị rơi xuống nước kia nhất, cố sức bơi tới, từ phía sau luồn tay vào nách cô bé, sau đó đạp nước ngược ra, đến bên kia bờ.
Lão Tôn dốc hết sức lực mới kéo được nữ sinh lên bờ, bỗng không hiểu sao, nửa người trượt đi, ùng oạch một tiếng liền lăn xuống nước.
Ngay lúc này, một bàn tay từ trên bờ đưa ra, nắm lấy một cánh tay của lão Tôn, lão Tôn cảm thấy một luồng sức mạnh lớn trực tiếp kéo mình lên!
Ngẩng đầu lên, đã thấy khuôn mặt mang theo nụ cười của Trần Nặc.
Trần Nặc thở ra một hơi, đỡ lão Tôn dậy kéo lên bờ, nhìn xung quanh những bạn học còn chưa kịp phản ứng.
Mắt Trần Nặc đảo quanh, đột nhiên nhấc một cánh tay lão Tôn lên, dồn hết khí lực, lớn tiếng hô một câu.
"Tôn lão sư ngưu bức! ! !"
Sững sờ vài giây sau, các học sinh đều phản ứng lại.
"Tôn lão sư ngưu bức! ! !"
"Tôn lão sư ngưu bức! ! ! !"
"Tôn lão sư quá lợi hại! ! !"
"Tôn lão sư vạn tuế! ! !"
Trần Nặc giao lão Tôn cho Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả cùng mấy bạn học khác tới, đỡ lão Tôn đi, lão Tôn rõ ràng sức lực đã cạn kiệt, sau đó được đỡ vào trong quán ăn dã ngoại bên cạnh để thay quần áo.
Các học sinh bị rơi xuống nước cũng đều đã được cứu lên, ngoại trừ một người sặc nước quá nhiều, cần thời gian để hồi phục, hai người còn lại ho vài tiếng thì không sao, cũng được bạn bè và thầy giáo trong trường dìu đi chăm sóc.
La Thanh đi đến bên cạnh Trần Nặc, nhíu mày nói: "Vừa rồi sao ngươi không cho ta xuống?"
Trần Nặc vỗ vỗ vai hắn, không nói gì.
Haizzz... Suýt nữa cướp vai diễn rồi, huynh đệ.
Trần Nặc không nói thẳng ra.
Ngăn La Thanh không cho hắn xuống nước cứu người, nhưng trong lòng Trần Nặc thực ra đã nắm chắc.
Rốt cuộc có Trần Diêm La ở đây, có hắn trấn giữ, không thể thật sự xảy ra chuyện gì được.
· Lão Tôn lạnh run cầm cập.
Tuy đã cuối tháng ba, nhưng thực ra lúc sáng sớm và chiều tối vẫn còn lạnh, nước cũng vẫn lạnh cóng.
Lúc này trên người lão Tôn từ trong ra ngoài đều ướt sũng, tóc cũng ướt nhẹp, trên người bọc một tấm thảm mượn từ cửa hàng dã ngoại.
Trần Nặc lúc này đi tới, cầm trong tay mấy bộ quần áo kín đưa cho lão Tôn: "Thay đồ đi, ta mua ở nhà nông dân, cởi áo khoác ra thay bộ này vào. Ừm, đồ lót thì tạm thời có thể không cần mặc."
Lão Tôn khó nhọc hít mấy hơi, nhận lấy gật đầu, quay người vào nhà thay quần áo.
Trần Nặc quay ra ngoài, tìm được Lý Dĩnh Uyển.
"Ngươi giúp ta làm chuyện này."
"A?"
"Người nhà ngươi đầu tư kinh doanh ở địa phương này, chắc chắn công ty quen biết với một số bên truyền thông địa phương nhỉ..."
· Chuyện này dậy sóng một ngày.
Ngày thứ hai, học sinh của trường bị rơi xuống nước đã được gia đình đưa đến tận trường. Phụ huynh tìm được lão Tôn, cảm ơn rối rít, nhất là bà mẹ nọ, thiếu chút nữa đã quỳ xuống trước mặt lão Tôn.
Ngày thứ ba, hai học sinh của trường khác được cứu cũng đến tận cửa, gia đình không ngừng nắm tay lão Tôn cảm kích, một gia đình còn mang theo cả cờ thưởng.
Ngày thứ tư, một tờ báo địa phương đưa tin «Giáo viên nhân dân quên mình dũng cảm cứu ba học sinh bị đuối nước!». Ngành giáo dục khu xem xét tình hình, đưa ra ba lựa chọn.
Thứ nhất, coi như không thấy gì. – không được, đó gọi là lười biếng, không làm gì cả!
Thứ hai, truy cứu trách nhiệm của nhân viên nhà trường, quản lý không tốt, để học sinh rơi xuống nước. – cũng không được, thế chẳng phải tự rước họa vào thân sao?
Thứ ba, ra sức tuyên dương thầy giáo trong cuộc đã dũng cảm cứu người đuối nước.
Cần hỏi sao? Chắc chắn là cái thứ ba rồi.
Thế là, ngày thứ năm, phóng viên đài truyền hình khu mang theo cả quay phim đến tận nơi.
Không cần nghi ngờ, khu JN có đài truyền hình riêng.
Khu JN vốn là một huyện, mấy năm trước mới quy hoạch rút huyện thành khu, được tính vào khu trung tâm thành phố của Kim Lăng.
Cho nên khu JN vốn có đài truyền hình của huyện mình, sau khi đổi thành khu, đài truyền hình vẫn được giữ lại làm đài truyền hình của khu. Hơn nữa những người dùng TV cáp tại khu vực này, kênh đầu tiên trong danh sách kênh chính là đài truyền hình của khu.
Đây là một điểm đặc biệt so với mấy khu trung tâm khác ở Kim Lăng.
Các khu khác thì không có kênh truyền hình riêng.
Một cuộc tuyên truyền quy mô không lớn, nhưng thanh thế không nhỏ, dưới sự can thiệp của chính phủ, diễn ra náo nhiệt.
Trường Bát Trung nhanh chóng khôi phục lại chức vụ và công việc của lão Tôn.
Sở giáo dục khu trực tiếp đưa lão Tôn vào danh sách khen thưởng nhân tài giáo dục ưu tú hàng năm, một suất giáo sư ưu tú cũng được dành riêng.
Công ty giáo dục lại tìm đến lão Tôn lần nữa, lần này người đến không phải là phó tổng, mà là người đứng đầu phụ trách ở Kim Lăng, trực tiếp mở cho lão Tôn mức lương cao kèm tiền thưởng theo phần trăm học phí tăng thêm, cũng hứa sau khi cải tổ xong, đồng chí lão Tôn sẽ trực tiếp đảm nhận chủ nhiệm lớp cuối cấp, kiêm trưởng nhóm năm, đồng thời chủ trì công việc nghiên cứu dạy học cấp ba, cùng, treo danh hiệu trợ lý hiệu trưởng (tương đương phó hiệu trưởng).
Hợp đồng đã được soạn xong, có thể ký bất cứ lúc nào.
Sở giáo dục khu cũng tìm người thông báo cho lão Tôn, sắp xếp vài buổi báo cáo, yêu cầu lão Tôn lên bục phát biểu, đem ông làm tấm gương giáo sư ưu tú để tuyên truyền.
Lão Tôn hơn bốn mươi tuổi, không cẩn thận, đã lên đỉnh cao nhân sinh.
·【Rồi】
Bạn cần đăng nhập để bình luận