Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 468: 【 quỳ liền muốn quỳ đến cùng 】 (2)

Chương 468: 【Đã quỳ thì quỳ cho trót】(2) Thông thường, các đội nhóm sẽ không hành động theo cảm tính.
Nhưng trong thế giới ngầm, cũng có những kẻ điên và những tên đầu đất đơn độc hành động, và cũng có những kẻ đầu đất không sợ chết.
Trước đây, khi Trần Nặc chưa trở thành người khống chế, chẳng phải hắn cũng từng lên diễn đàn chửi bới Tinh Không Nữ Hoàng là bà già đó sao?
Có thể thấy, uy hiếp từ sức mạnh của người khống chế không có tác dụng với những kẻ có vấn đề thần kinh.
Vì an toàn, nên tra xét một chút.
Vấn đề là, việc này không dễ tra.
Người thì đã chết, tro cốt cũng đã tung...
Người khống chế ra tay thì thực sự không có chút dấu vết nào lưu lại.
Trên người tên sát thủ này cũng không có thứ gì có thể giúp tra ra thân phận.
Đầu mối duy nhất là năng lực của thiếu niên này, thuộc về niệm lực.
Người niệm lực trong thế giới ngầm được coi là tương đối ít, vì dù sao những người có năng lực hệ Tinh Thần vốn đã hiếm.
Trần Nặc giao chuyện này cho Ngư Nãi Đường.
Tên chuột ném lựu đạn vào thành Kim Lăng, sau khi làm xong mấy việc thì lại trở nên cực kỳ im hơi lặng tiếng.
Ngày thứ hai không có gì xảy ra, ngày thứ ba cũng vẫn im lặng.
Mãi đến ba ngày sau, kẻ này mới ra tay lần nữa.
Lần này chuyện xảy ra vẫn là bên La Đại Sạn.
Trong công ty của ông chủ La, mấy chục chiếc xe chở đất đá bị phá hủy trong vòng một đêm, chiếc nào cũng trong tình trạng động cơ bị lực niệm vô hình ép thành một đống sắt vụn.
Điều này khiến cho bên sửa chữa cũng bó tay, động cơ hỏng thì chẳng khác nào cả chiếc xe cũng hỏng.
Ngoài việc đội xe bị thiệt hại, mấu chốt nhất là việc chậm trễ tiến độ công trình.
Dù Lộ Tiểu Quân có tạm thời tìm người quen để điều xe chở đất đá thay thế cũng là vắt hết óc mới được, phải tốn một khoản tiền không nhỏ. Hơn nữa, vào thời điểm này, những người làm cùng ngành đều thấy rằng La gia đang gặp rắc rối.
Đầu tiên là công trường xảy ra chuyện, sau đó đội xe chở đất đá lại bị phá hủy.
Ra tay kiểu này đúng là đánh vào chỗ hiểm yếu!
Bên Ngư Nãi Đường điều tra sau ba ngày, nói sao đây… Không thể nói là không có tiến triển, chỉ có thể nói là vô dụng.
Nguồn gốc của tên sát thủ thiếu niên hoàn toàn không tra ra được, vì các đặc điểm quá ít: trẻ tuổi, nam giới, người niệm lực.
Chỉ có vậy thôi.
Chỉ dựa vào ba đặc điểm này để tìm người trong thế giới ngầm thì thực sự rất khó.
Nhất là, nhiều người có năng lực thường giấu thân phận, bạn căn bản không biết người ta bao nhiêu tuổi, thậm chí là nam hay nữ, đều không thể biết.
Người niệm lực tuy không nhiều, nhưng phần lớn đều ở ẩn, sẽ không ló mặt ra. Nếu tìm người niệm lực dễ dàng như vậy thì trước kia Vu sư dẫn tu sĩ đi tìm người niệm lực trên toàn thế giới đã không mất công sức đến vậy.
Điều khiến Trần Nặc cau mày nhất là kết quả điều tra của tuyến Cái Đổng.
Ngư Nãi Đường đã điều tra về tuyến của Cái Đổng.
Cái Đổng có danh tiếng, có tiền có thế, dù ở tầng lớp tương đối cao, người bình thường không thể biết rõ nội tình, nhưng thế giới ngầm luôn có những tổ chức buôn bán tình báo thần thông quảng đại.
Trước kia khi Trần Nặc mới lấy được USB cấp bậc Hắc Thiết của Bạch Tuộc Quái, đã thấy trên khu vực công cộng có người buôn bán video ngắn về tổng thống Mỹ rồi.
Nhưng kết quả điều tra khiến Trần Nặc có chút bối rối.
Cái Đổng... không có hậu thuẫn gì cả.
Có đối tác, có dựa vào thế lực nhưng tất cả đều là vì lợi ích, chưa đến mức có liên quan sâu xa, không ai vì hắn chết mà chạy đến báo thù.
Người này trước đây cũng chỉ là một thương nhân xuất thân từ một gia đình bình thường, xem như có chút quan hệ với quan chức, nhưng cấp bậc cũng không cao.
Trong hai mươi năm kinh tế Tung Quốc phát triển vượt bậc này, nhờ vào thời thế, thêm vào sự nỗ lực và tài năng của bản thân, cộng với việc nắm bắt được mấy cơ hội lớn, thêm một chút vận may, mới đi được đến ngày hôm nay.
Mạng lưới quan hệ rất rộng, rất giỏi lợi dụng tài nguyên, hiểu cách dựa thế.
Nhưng nói có hậu thuẫn đáng tin cậy thì thực sự không có.
Hơn nữa... Tin tức thu được là sau khi Cái Đổng chết, để lại gia sản hơn một tỷ.
Bây giờ ba bốn người vợ cùng năm sáu người con trong nhà đang đánh nhau vỡ đầu để tranh giành gia sản.
Điều duy nhất có thể nghi ngờ là trong các ngành kinh doanh của Cái Đổng, có một người đầu tư của tập đoàn tài chính ở nước ngoài có vẻ như cũng có chút quan hệ trong thế giới ngầm.
Nhưng khi Ngư Nãi Đường vừa tra được đối phương, đối phương đã chủ động liên lạc với Ngư Nãi Đường.
Bày tỏ sự tôn trọng với “bệ hạ Tinh Không Nữ Hoàng”, giải thích rằng việc người đầu tư của bọn họ ở Tung Quốc trêu chọc Tinh Không Nữ Hoàng không phải là chủ ý của họ, đồng thời còn gửi đến một món quà có giá trị không nhỏ.
Thái độ rất nhún nhường.
“Vậy thì, Cái Đổng chết, thực sự không ai báo thù cho hắn sao?” “Dựa trên những gì thấy được từ mạng lưới quan hệ của Cái Đổng, không có thế lực nào làm vậy cả. Hơn nữa thuê một người có năng lực đến báo thù… Biết rõ đối thủ là người khống chế, vậy người thuê được nếu thực lực quá thấp thì không khả thi.
Thực lực tương đối cao thì liên quan đến thù lao kếch xù.
Ta giám sát hướng đi dòng tiền của Cái Đổng thì thấy rằng người ta chết rồi, gia sản còn chưa chia xong, tạm thời không có khoản tiền lớn nào bị rút ra cả.” Trần Nặc thở dài: “Vậy không phải người của Cái Đổng đến báo thù.” “Vậy thì, loại trừ các manh mối khác, thì những người duy nhất có ân oán với chúng ta cũng chỉ có tên sát thủ đã chết.” Ngư Nãi Đường bỗng nhiên cười nói: “Tên sát thủ đó không phải còn rất trẻ sao… Ngươi có khi nào chơi chết đồ đệ hoặc con riêng gì của lão quái vật ẩn cư không?” Trần Nặc nhíu mày: “Lão quái vật? Để ta nghĩ xem, trong những người có năng lực lớn tuổi, có ai là người niệm lực có thực lực mạnh không…” Dừng một lát, Trần Nặc lại hỏi: “Vậy, Cái Đổng ban đầu thuê tên sát thủ kia như thế nào?” “Không tra được.” Ngư Nãi Đường lắc đầu: “Khu vực giao dịch trong thế giới ngầm đâu chỉ có một mình Bạch Tuộc Quái, ai mà biết hắn tìm được người có năng lực này từ đâu.
Hơn nữa Cái Đổng này đã chết rồi, người trong nhà hắn hiển nhiên đều là người bình thường không biết gì.
Các đối tác của hắn cũng đã nhận lỗi với chúng ta, người ta nói rằng hoàn toàn không biết chuyện Cái Đổng thuê người có năng lực, cho nên… Nhưng vẫn còn một đầu mối, khi Cái Đổng đến bệnh viện thì đi cùng một người có năng lực, còn nhận ra sư phụ ta.
Có thể dựa vào người có năng lực này để tìm kiếm manh mối.” “Tìm như thế nào?” Ngư Nãi Đường cười: “Người này nói ban đầu ở Luân Đôn nhìn thấy sư phụ ta, lại đúng vào hôm sư phụ ta diệt trừ Kỵ Sĩ Đoàn Lợi Nhận. Nên có thể người này là người của Kỵ Sĩ Đoàn Lợi Nhận hoặc có liên quan gì đó với Kỵ Sĩ Đoàn Lợi Nhận.
Kỵ Sĩ Đoàn Lợi Nhận đã giải tán rồi, nhưng vẫn còn lại mấy kẻ lang thang, bây giờ đang sợ chết khiếp sư phụ ta, ta đi tìm mấy người đó hỏi thử xem…” * * * Tu tiên sinh thực ra đã trốn đến Thái Lan.
Ở một biệt thự nghỉ dưỡng bên bãi biển Pattaya, ở lại mấy ngày, mỗi ngày đều nghe ngóng tin tức về Kim Lăng.
Khi biết được tin tức về việc nhà họ La, Lý Thanh Sơn, và Tiêu Quốc Hoa ở Kim Lăng lần lượt gặp chuyện.
Tu tiên sinh cũng có chút cảm khái.
Cái tên Đông Ông này, lá gan lớn thật.
Những kẻ bệnh thần kinh quả thực không nên trêu vào.
Nhưng, chuyện này chắc là không liên quan đến mình, dù Đông Ông cuối cùng có làm loạn Kim Lăng, hay chỉ giỡn một chút với người khống chế rồi người khống chế đi điều tra thiên hạ...thì đó cũng là vấn đề của tên điên kia.
Mình coi như đã thuận lợi trốn thoát.
Hơn nữa, việc Đông Ông giết Cái Đổng này, thật ra bây giờ Tu tiên sinh nghĩ lại, không hẳn là không có lợi cho mình.
Nếu không thì rất có thể mình đã bị tra xét đến rồi.
Thế là hai ngày sau, sự sợ hãi trong lòng Tu tiên sinh dần biến mất, ở Pattaya an dưỡng hai ngày.
Hắn đang định không biết có nên chạy xa thêm chút nữa không, nếu không được thì chạy đến bán cầu nam cũng tốt.
Mùa này, ở bán cầu nam đang là mùa hè.
Ừm… đi Úc hoặc New Zealand thì sao nhỉ?
Hay là đi Nam Mỹ? Argentina cũng không tệ.
Sau đó, đột nhiên hôm nay nhận được một tin tức, một người bạn cũ đã lâu không liên lạc gửi đến qua mạng.
Tu tiên sinh nghĩ nghĩ, vẫn gọi điện lại cho đối phương.
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã có một giọng ồm ồm.
“Tu, cậu đang ở đâu?” “…” Trong lòng Tu tiên sinh khẽ động, không trả lời mà chậm rãi hỏi lại: “Chúng ta lâu rồi không liên lạc, cậu vội vã tìm tôi như vậy là có chuyện gì?” Đối phương im lặng một lúc, sau đó dường như do dự một chút, rồi dùng giọng điệu nghiêm túc chậm rãi nói: “Xây, chúng ta là bạn bè, nhưng quan hệ không đủ tốt đến mức tôi có thể vì cậu mà liều mạng.
Cho nên tôi sẽ nói thật với cậu, cậu thật sự không nên dây vào người phụ nữ kia! Cậu rõ ràng người phụ nữ kia đáng sợ như thế nào, vậy mà vẫn cố tình trêu chọc nàng?
Bây giờ học sinh của nàng đã tìm đến tôi để nghe ngóng tin tức của cậu.
Là bạn, việc duy nhất tôi có thể làm cho cậu là nhắc nhở trước với cậu.
Nhưng tôi không có khả năng giúp cậu đối phó với chuyện như vậy.
Tôi sẽ cho cậu nửa ngày để chuẩn bị, còn cậu chọn bỏ trốn hay là làm gì khác, thì đó là lựa chọn của riêng cậu.
Sáu giờ tối nay, tôi sẽ trả lời tin tức cho đối phương, sẽ nói những thông tin liên quan tới cậu mà tôi biết cho đối phương biết.
Xin lỗi, dù là bạn, nhưng tôi còn sợ người phụ nữ kia hơn, mà chúng ta cũng không thân thiết đến mức có thể vì đối phương mà liều mạng.
Cuối cùng, chúc cậu may mắn.
Nhớ kỹ, sáu giờ tối nay! Trong khoảng thời gian đó, cậu tự suy nghĩ xem nên xử lý thế nào.” "Nếu như ngươi dự định bỏ trốn... Tốt nhất là hãy xóa sạch dấu vết đi."
Điện thoại rất nhanh đã cúp máy.
Tu tiên sinh ngây người như phỗng!
Sau đó hắn theo bản năng chửi ầm lên một câu: "Đúng là đen đủi mà! ! ! ! ! Chuyện này có liên quan gì tới ta chứ! ! Ta mẹ nó chỉ là một kẻ làm thuê ăn tiền thôi! ! ! !"
Người gọi điện thoại tới, là một người bạn trong Đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nh·ậ·n trước đây, đã từng giới thiệu Tu tiên sinh gia nhập Đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nh·ậ·n, đáng tiếc còn chưa chính thức gia nhập, thì Đoàn Kỵ Sĩ đã bị Nữ Hoàng Tinh Không nghiền nát.
Tu tiên sinh dù đang tức giận, nhưng vô cùng rõ ràng... Người bạn này, có thể vào thời điểm này gọi một cuộc điện thoại đến báo tin, còn có thể cho hắn mấy giờ để giảm xóc, đã coi như là hết lòng hết dạ.
Hiện tại vấn đề là...
Nữ Hoàng Tinh Không đang tìm mình!
Mình... Phải xử lý như thế nào?
Trốn?
Cũng không phải là không thể được.
Nhưng vấn đề là, người bạn kia trong Đoàn Kỵ Sĩ chắc chắn sẽ đem thông tin cụ thể của mình nói ra.
Như vậy, mình chẳng khác nào là ở thế bị động.
Tạm thời trốn thì có thể thoát, nhưng sau đó thì sao?
Cả đời này cứ phải sống lẩn trốn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận