Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 24: 【 ngài nhìn hài lòng sao? 】

Chương 24: 【Ngài thấy hài lòng chứ?】 Ngô Đại Lỗi thật ra năm nay mới ba mươi tuổi, nhưng vì trông già hơn tuổi, nhìn như đã bốn mươi. Thời trẻ vì đ·á·n·h nhau gây thương tích cho người, bị p·h·á·n hai năm tù. Vào ngồi một năm rưỡi thì được thả sớm nhờ cải tạo tốt.
Sau khi ra tù, Ngô Đại Lỗi bỗng nhiên thức tỉnh, hiểu ra rằng chuyện suốt ngày hung hăng chém giế·t không phải là kế lâu dài. Năm đó ngồi tù, ở trong đó quen một đại ca, Ngô Đại Lỗi cũng khôn khéo hơn, đi theo làm tay sai hơn một năm, đại khái đã hiểu ra vấn đề, đại ca kia trước khi ra tù có để lại cho hắn một địa chỉ.
Ngô Đại Lỗi sau khi ra tù, quả quyết tới cửa ôm chân, qua lại đôi lần liền ôm thật.
Thế là, thị trường mua bán xe gian này, ngay tại chỗ tiêu thụ hàng ăn trộm, dưới sự chống lưng của đại ca đã dần dần khởi sắc.
Hai ba năm qua đi, cũng đã thành công. Giờ đây ra ngoài đường nghênh ngang, cộng thêm việc trông già trước tuổi, nghiễm nhiên có dáng vẻ của một tay anh chị (ý chỉ những kẻ đầu gấu già đời). Dù sao cũng là người trong gi·a·ng hồ, nửa đen nửa trắng, chuyên mua bán đồ ăn cắp, một năm cũng kiếm được mấy chục vạn — vào cái thời này xem như rất khá.
Trong nhà Ngô Đại Lỗi trữ không ít tiền mặt, thứ nhất là để thường ngày dùng thu mua xe gian, thứ hai là bản thân cũng chẳng trong sạch gì, ai biết ngày nào có chuyện lại cần bỏ trốn, nên muốn để dành ít tiền mặt trong tay.
Thế là, tất cả đều tiện nghi cho Trần Nặc.
Lúc này, trong sân đã có hai người nằm đó.
Hai tên tr·ộ·m xe cao gầy ôm cổ tay rên rỉ dưới đất, cổ tay của cả hai đều đã bị thiếu niên kia bẻ gãy.
Ngô Đại Lỗi đã lui vào trong phòng.
Vừa lúc đến giờ cơm, đám đàn em ban nãy có ba năm tên, lúc này đã ra ngoài ăn hết.
Lúc đầu Ngô Đại Lỗi không sợ, cầm lấy tay quay bẻ khóa xe định c·hố·n·g cự, liền bị dây xích khóa quất thẳng vào trên mắt cá chân.
Ngô Đại Lỗi vừa đau vừa run lên, Trần Nặc tiện tay kéo một cái, mắt cá chân bị dây xích khóa siết chặt, Ngô Đại Lỗi ngã nhào ra đất.
"Ngọa Tào! !"
Ngô Đại Lỗi kêu thảm một tiếng, ngã phịch xuống đất, hai phút không gượng dậy nổi.
Dù không nghe thấy tiếng, nhưng Ngô Đại Lỗi cũng cảm thấy chắc chắn có chỗ nào đó gãy rồi!
Cảm giác đau kỳ dị này khiến nửa người Ngô Đại Lỗi mềm nhũn ra, trong miệng định buông vài câu hung tợn cũng biến thành những tiếng rên rỉ đau đớn.
Sau đó lại bị một miếng sắt lấy ra từ bánh xe ép lên cổ.
"Tiền ở trong quầy."
Ngô Đại Lỗi quả quyết nhận thua!
Kinh nghiệm gi·a·ng hồ không phải là quá nhiều, nhưng Ngô Đại Lỗi hiểu rõ một đạo lý: Đối với loại người đầu óc bốc đồng này, đừng dồn vào chỗ ch·ết để kích động hắn, người trẻ tuổi máu liều, một khi ra tay, làm việc sẽ không chừa đường sống.
Tên này đích xác là dám xuống tay thật!
Nhìn tên tiểu t·ử kia lấy tiền rời đi, Ngô Đại Lỗi cắn răng chịu đau, bò đến quầy cầm điện thoại lên, bấm số.
"Bảo tụi nó về hết cho lão t·ử! Tất cả quay lại! Không về coi chừng nhà bị tịch thu hết!"
Trần Nặc khoác cặp sách trên vai, thong thả bước ra khỏi khu nhà.
Đi đến đầu phố, theo trí nhớ của kiếp trước tìm đến quán “La thị sinh sắc”.
Ngay phía đối diện khu dân cư kia không xa.
Một quán nhỏ ven đường, bên ngoài trông không lớn, trong nhà chỉ kê hai bàn, còn lại bày bốn năm cái bên ngoài.
Trong nồi sắt đáy tròn, nước sôi vẫn còn nổi váng dầu, dùng xẻng gắp bốn cái bánh bao chiên ra, lại ăn cùng với một bát mì hoành thánh.
Bánh bao vừa ăn phải cắn nhẹ một miếng, cắn rách lớp da, để lộ một khe nhỏ, sau đó thổi vào một hơi, một ngụm nước súp đậm đà tràn vào miệng, quả là một hương vị trong trẻo!
Hút hết nước súp bên trong bánh bao, lại cứ thế cắn nhẹ một miếng, da bánh giòn tan màu vàng cùng với nhân thịt tươi ngon hòa quyện trong miệng.
Nếu ăn thấy hơi ngấy, thêm một ngụm canh hoành thánh cho trôi xuống.
Trần Nặc một hơi ăn hết bốn cái bánh bao, một bát mì hoành thánh cũng được một nửa, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp.
Từ trong ra ngoài, mọi lỗ chân lông đều thư thái.
Lúc này mới lấy túi sách ra kiểm tra sơ qua chiến lợi phẩm.
Chắc khoảng bốn, năm vạn.
Trần Nặc lại thêm chút dầu cay vào tô mì, vừa đưa từng ngụm vào miệng, vừa liếc nhìn cổng khu dân cư đối diện.
Không lâu sau, một chiếc xe Jetta màu xám như một làn chớp lao ra, dừng ngay bên đường cạnh cửa tiểu khu, từ trong xe nhỏ mà nhảy ra năm sáu gã đàn ông lực lưỡng, vội vã chạy vào cổng khu nhà.
Trần Nặc khẽ cười, bưng bát lên một hơi húp sạch chỗ mì còn lại.
"Ông chủ, làm cho tám cái bánh bao nữa, gói lại, lát nữa tôi quay lại lấy."
Nói xong, vứt tiền, Trần Nặc lững thững rời đi.
Bọn Ngô Đại Lỗi hốt hoảng chạy đến, thấy lão đại mình nằm sấp trên mặt đất.
Đỡ lên, Ngô Đại Lỗi đau đớn kêu thảm, hai tay ôm chặt phía dưới.
"Tìm! Cho lão t·ử tìm ra tên đó! ! Mẹ kiếp đùa c·hết lão, làm p·h·ế nó đi! ! Cái thằng oắt con!" Ngô Đại Lỗi lòng rỉ m·á·u.
Sáu vạn a! Bị thằng nhãi đó cướp mất sáu vạn! Đó là tiền mà mình chuẩn bị thu mua mấy chiếc xe máy trong hai ngày tới!
Hai tên cao gầy cũng bị lôi đến trước mặt Ngô Đại Lỗi, Ngô Đại Lỗi cho mỗi người một cái t·á·t: “Nói! Tên đó sao đến đây! Còn nữa! Hôm nay chiếc xe kia tụi bay tìm đâu ra! !"
Hai tên cao gầy bị đ·á·n·h đến hoa mắt.
Thằng to con lanh lợi hơn, cố chịu đựng cơn đau cổ tay bị gãy, gào một tiếng: “Bát Tr·u·ng! Bát Tr·u·ng gi·a·ng Ninh! !"
"Tìm! ! Cho ta tìm người! !" Ngô Đại Lỗi tức giận đập bàn.
Một đàn em hỏi: “Lão đại, người đó trông như thế nào?”
“Mẹ nó là một thằng nhãi con choai choai! Trông rất bình thường không có gì nổi bật, mặc đồng phục học sinh! Tuổi còn trẻ lắm!”
“Lão đại, có phải là nó còn đeo ba lô không?”
"Đúng đúng đúng!"
"Có phải đi còn hơi lảo đ·ả·o?"
“Không sai không sai!” Ngô Đại Lỗi ngạc nhiên: "Ngọa tào, sao mày biết?"
Đàn em chỉ ra ngoài sân: “Lão đại, anh nhìn có phải người kia không?”
Trần Nặc cười tủm tỉm một lần nữa bước vào sân, nhìn đám người đang la hét trong phòng.
Ngô Đại Lỗi trợn mắt: "Ngọa tào! Mày đ·ạ·p mẹ mày sao còn quay lại?"
Trần Nặc nhún vai: "Tao có nói đi đâu." Chỉ vào chiếc xe trong sân: “Xe của tao còn đây này, nãy tao ra ngoài ăn một bữa cơm thôi.”
"… Tao mẹ nó…" Ngô Đại Lỗi cứng họng một lúc, rồi gầm lên: "Lên hết đi! Giế·t nó! Giế·t cho t·ậ·n cùng! !"
Năm tên đàn em lao vào, người nhặt tay quay ở góc tường, người cầm tua vít, còn người vừa từ ngoài cổng đã rút sẵn gậy sắt ra.
Ngô Đại Lỗi mắt đỏ ngầu: "Khóa cửa! Khóa cửa lại! Đừng cho nó chạy! ! Tiền ở trên người nó!”
Trần Nặc đứng giữa sân, không để ý đến hai đàn em đi vòng ra sau lưng đóng cửa sắt lớn.
"Mẹ!"
Tên dẫn đầu giơ tay quay lên đ·ậ·p xuống đầu Trần Nặc.
Chưa kịp rơi xuống, Trần Nặc đã nhanh tay túm lấy cổ tay hắn, lập tức tên kia cảm thấy cổ tay như bị gọng sắt kẹp chặt, trong nháy mắt cả người tê dại!
Trần Nặc như chớp giật bước đến bên cạnh, một tay khác duỗi ra, úp vào khuỷu tay bên cánh tay đang cầm tay quay, hai tay đồng thời dùng lực!
Răng rắc!
Một tiếng hét thảm, cùi chỏ tên kia lập tức gập chín mươi độ — ra ngoài!
Ực!
Ngồi trong phòng Ngô Đại Lỗi trợn tròn mắt, nuốt nước bọt.
Trần Nặc xoay người nhặt cái tay quay trên đất, thổi thổi bụi, mỉm cười bước về phía Ngô Đại Lỗi.
“Mạnh mẽ vào! Lên hết đi! !"
Mấy chục giây sau, Ngô Đại Lỗi xụi lơ trên ghế.
Trong sân, năm đàn em của mình đều nằm dưới đất, mỗi người bị thương đều giống nhau!
Khuỷu tay phải đều gập— hướng ra ngoài.
Ngô Đại Lỗi toàn thân run rẩy.
Tuy rằng hắn hồi trẻ cũng thuộc dạng người thích đánh nhau – nhưng chưa từng thấy ai có thể đánh như vậy!
Điều khiến Ngô Đại Lỗi cảm thấy lạnh gáy là, xuống tay tàn ác như thế, mà trên mặt thiếu niên kia vẫn mang nụ cười, cứ như thế nhìn mình.
Trần Nặc kéo ghế đến, kê trước mặt Ngô Đại Lỗi, cứ thế ngồi đối diện hắn. Tay cầm tay quay, khẽ vỗ vào mặt Ngô Đại Lỗi.
"Thế nào, ông lại gọi điện, đi tìm người à?" Trần Nặc cầm điện thoại trên bàn, đưa đến trước mặt Ngô Đại Lỗi.
Răng Ngô Đại Lỗi va vào nhau, cố gắng nuốt nước bọt mấy lần: "Đại, đại ca, coi như hiểu lầm thôi, được không?"
"Đừng mà, tôi biết chắc chắn ông không cam tâm." Trần Nặc cười nói: "Tìm tôi cũng dễ thôi, dù sao xe từ đâu ra, ông cũng có thể hỏi han được. Thay vì để ông sau này tụ tập người đi tìm tôi, chi bằng bây giờ giải quyết hết cho xong. Đến, gọi điện đi, tôi cho ông thời gian. Trước khi người của ông đến đông đủ, tôi sẽ không động vào ông, thế nào?”
Phù một tiếng, Ngô Đại Lỗi từ trên ghế trượt xuống.
Hắn không ngu, biết mình gặp phải kẻ không phải dạng vừa.
Hơn nữa còn không phải là dạng vừa bình thường!
Lại đi tìm người?
Với chút ít danh tiếng Ngô Đại Lỗi gầy dựng được trong hai năm nay, với dáng vẻ đại ca mà hắn ta có được, có thể gọi thêm mười mấy hai chục người nữa, cũng không thành vấn đề.
Nhưng...
Có đ·á·n·h thắng được không?
Thằng nhãi này chỉ trong một thoáng, kể cả hai thằng cao gầy kia, cộng với đám người trong nhà mình... Tổng cộng tám người đều đã nằm xuống!
Vấn đề là, người ta đến một sợi tóc cũng không rụng, không cả thở dốc.
Tên này rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu?
Lại thêm mười mấy hai mươi cái nữa, điền vào cái hố này sao?
Lấp không nổi mất... Vậy mình...
Coi như lấp, người ta thân thủ lợi hại như vậy, đánh không lại, nhỡ mà chạy mất thì mình càng gặp họa về sau!
Mười mấy hai mươi người đâu thể ngày nào cũng kè kè bên người được?
Sự nghiệp của mình lại ở chỗ này, ngay cả chỗ tiêu thụ hàng gian cũng ở đây! Người ta đã tìm tới cửa một lần...
Mình có chạy đằng trời cũng không thoát.
Trong nháy mắt, Ngô Đại Lỗi liền ngộ ra được một đạo lý.
Trước mặt thiếu niên này... Hoặc là ngươi có thể một gậy đánh chết hắn ngay một lần cho xong! Hoặc là... thì phải chịu thua!
"Đại ca, ta sai rồi! Sai sai rồi! !" Ngô Đại Lỗi quả quyết mềm nhũn, điện thoại kia căn bản không dám nghe, vội cầu xin: "Ta chịu thua, ngươi tha cho ta có được không? Tiền ngươi cầm, người cũng nằm hết rồi. Dù gì thì cũng chỉ là một chiếc xe đạp thôi mà! Đại ca! ! Không có gì to tát cả!"
Trần Nặc gật đầu: "Xe đạp ta đi chán rồi, vừa hay, ngươi tìm cho ta chiếc nào ngon hơn chút."
Ngô Đại Lỗi lập tức mắt sáng rỡ, nghe ra ý, không buồn để ý đến chỗ đau dưới hông nữa, từ dưới đất bò dậy, loạng choạng tiến vào trong sân, chỉ vào một chiếc xe máy ở góc tường.
"Đại ca, chiếc này này, tuần trước ta mới lấy về, từ trên xuống dưới đều đã sửa sang lại, sơn mới tinh! Hàng xịn RB chính tông, nguyên bản của Yamaha! Không có một con ốc hàng nội địa! Ống xả cũng là tự tay ta lắp vào đấy!" Vừa nói, Ngô Đại Lỗi tội nghiệp nhìn Trần Nặc: "Ngài xem, được không?"
Trần Nặc cười cười, nhìn xe máy: "Thiếu mũ bảo hiểm."
"Có có có! Đều có cả!" Ngô Đại Lỗi quay người vào nhà, chẳng mấy chốc lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm đen mới tinh: "Chất liệu sợi carbon, kính chống sương mù! Xe này cùng cái mũ bảo hiểm này, đều là hàng tôi lấy về không định bán, để dành dùng thôi. Tôi còn chưa dùng lần nào."
Nói xong, đầu trọc đưa mũ bảo hiểm tới: "Ngài cầm đi, cầm chơi."
Trần Nặc nheo mắt nhìn tên này, chậm rãi nói: "Xem như hiểu chuyện. Thật ra mà nói, tha cho ngươi cũng được thôi, nhưng ta người này có cái bệnh, ghét nhất là bọn trọc đầu, ngươi nói đám người các ngươi, cố ý cạo trọc giả bộ ngoan ngoãn làm gì, ra đường hù dọa trẻ con biết làm sao?"
Phù!
Ngô Đại Lỗi trực tiếp quỳ xuống, khóc tang nói: "Đại ca, đây không phải là do ta cạo! Tóc ta bị rụng do hói dầu mà! !"
【điểm xuất phát sửa phần, không lên khung cũng có thể ném nguyệt phiếu. Mọi người nếu có nguyệt phiếu dư dả, có thể ném một ít.
Ừm, phiếu đề cử cũng rất quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận