Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 458: 【 có người vị 】 (2)

"Con trai ta cũng khuyên ta, muốn để Tiểu Diệp tiếp nhận ngươi, tốt nhất sớm một chút để ngươi thường xuyên tiếp xúc với con bé, bồi dưỡng sự quen thuộc. Cho nên..."
Nói đến đây, Âu Tú Hoa có vẻ hơi lo lắng: "Ngươi, ngươi có cảm thấy quá đột ngột không? Nếu như ngươi thấy quá sớm thì có thể từ từ chờ chút..."
"Không! Không còn sớm! Không đột ngột! Ta không có vấn đề gì hết!!"
Hầu Trường Vĩ nắm điện thoại nhảy cẫng lên vì phấn khích, vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, đừng chờ nữa! Ta cũng thấy chuyện này, sớm để bọn trẻ tiếp nhận, có quá trình thích ứng, quá hợp lý rồi!
Ăn cơm... Ăn cơm... Vậy là ngày mai hả? Ta vừa hay ngày mai có thể tan làm sớm. Còn cô... Ngày mai tìm người đổi ca, chúng ta cùng nhau chuẩn bị chút, xem này, tôi còn có thể đi mua đồ ăn trước, tối tôi tự tay làm mấy món tủ.
À mà, con gái cô có thích ăn cá không?
Con trai cô thích ăn gì?
À còn nữa, dù sao cũng phải mang chút gì cho bọn trẻ, Tiểu Diệp tôi muốn mua cho con bé hộp đựng bút mới, với bộ bút màu nước... Không phải cô nói Tiểu Diệp thích vẽ tranh sao.
Con trai cô thì hơi khó à... Nó học cấp 2 rồi đúng không?
Cô bảo tôi mua cho nó cái xe điều khiển, loại bốn bánh ấy... Liệu có hơi trẻ con không? Ai... Tôi..."
"Đừng! Đừng phí tiền, trong nhà không thiếu thứ gì cả." Âu Tú Hoa vừa khóc vừa cười vội ngắt lời: "Đừng tiêu những khoản tiền vô ích đấy!"
Xe điều khiển á??
Ngươi gặp người một năm kiếm tám mươi triệu còn chơi xe điều khiển bao giờ chưa?
"Ngày mai, chúng ta đi chợ mua đồ ăn, tối cùng nhau ăn bữa cơm là được, không cần gì nữa đâu." Âu Tú Hoa dặn dò liên tục.
Sau khi cúp máy, Hầu Trường Vĩ trong lòng vừa mừng vừa xoắn xuýt, cả đêm không ngủ được ngon giấc, cứ ngủ một chút lại tỉnh.
Đến hừng đông thì lại không thấy buồn ngủ, ngược lại cảm thấy tinh thần gấp trăm lần.
Sáng sớm ngày thứ hai, Âu Tú Hoa nói chuyện ăn cơm với Trần Nặc, Trần Nặc đồng ý ngay.
Âu Tú Hoa có vẻ hơi ngại ngùng, viện cớ vội đi làm, sớm dẫn Tiểu Diệp đi học.
Buổi chiều, Trần Nặc tính giờ, khoảng bốn giờ thì dẫn Lộc Tế Tế ra ngoài đến trường đón Tiểu Diệp tan học, ba người vừa về đến nhà thì đã nghe tiếng nói chuyện ở bên trong.
Trần Nặc cố ý không ngăn Lộc Tế Tế tự mở cửa mà vỗ nhẹ vài tiếng lên cửa.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, bên trong đứng một người đàn ông trung niên, chính là Hầu Trường Vĩ.
Hầu Trường Vĩ ăn mặc rất bảnh bao, nhìn ra được... Tóc cũng là vừa mới cắt, tóc ngắn trông rất gọn gàng.
Mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, phía dưới là một chiếc quần thường màu xanh đen.
Hai tay vẫn còn dính nước, rõ ràng là vừa ở trong bếp bận rộn.
Mở cửa, trong mắt Hầu Trường Vĩ hiện lên một chút căng thẳng, nhưng hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra nhẹ nhõm cười nói: "Trần Nặc về rồi đấy à? Chào cậu chào cậu! Tôi là..."
"Hầu sư phụ khỏe." Trần Nặc cười tươi chào hỏi.
Lộc Tế Tế điềm nhiên nói: "Hầu tiên sinh, chào anh."
Hầu Trường Vĩ thấy Lộc Tế Tế thì trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, nhưng phàm là người đàn ông bình thường, bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp yêu mị cỡ Lộc Tế Tế, đều không thể không ngẩn ngơ.
"Đây là vợ tôi." Trần Nặc cười giới thiệu.
Hầu Trường Vĩ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại: "À à à! Biết rồi biết rồi! Nghe mẹ cậu kể rồi... Vậy... Mau, mau vào nhà, đừng đứng đấy."
Cuối cùng còn quay lại cười chào hỏi Tiểu Diệp.
Tiểu Diệp đương nhiên biết Hầu Trường Vĩ, vui vẻ gọi một tiếng chú, nhảy nhót đi vào nhà.
Về đến phòng khách nhà mình, vừa ngồi xuống thì đã thấy Ngư Nãi Đường đang xem TV vừa chăm sóc em bé.
Ngược lại, Hầu Trường Vĩ lại rất bận rộn, ân cần rót trà gọt trái cây.
Sau đó, lại ở trong bếp lục đục một hồi lâu, mới có chút ngại ngùng đi ra.
Thật ra, Âu Tú Hoa vẫn còn trong bếp, có lẽ là thấy tình cảnh này quá ngượng ngùng nên vẫn trốn chưa ra.
"Thì, tôi nấu canh cá bống." Hầu Trường Vĩ kiếm chuyện để nói, cẩn thận mang theo nụ cười nói: "Biết Tiểu Diệp thích ăn cá, nhưng trẻ con lại ngại gắp xương cá, tôi cố ý hôm nay ra chợ mua cá bống, đều là con tươi rói nhảy tưng tưng, mang về tự tay giết cá.
Xong rồi lấy đậu hũ nấu canh, thì..."
Trần Nặc cười tủm tỉm nghe Hầu Trường Vĩ như đọc thuộc lòng công thức, kể ra từng bước làm món canh cá, không ngắt lời ông.
Thấy người đàn ông trung niên này có chút căng thẳng, trán đã thấy lấm tấm mồ hôi.
Nghĩ một chút, hắn nhẹ nhàng liếc mắt với Lộc Tế Tế, sau đó Lộc Tế Tế đứng dậy, dặn dò Ngư Nãi Đường vài câu...
Ngư Nãi Đường nhanh chóng đứng lên, dẫn Tiểu Diệp, thương lượng đôi câu rồi đi xuống dưới lầu chơi.
Chạy vào bếp nói chuyện với Âu Tú Hoa.
Nếu là bình thường, Âu Tú Hoa nhất định không đồng ý!
Phụ huynh mà, bình thường đều sẽ nói: Chơi gì mà chơi, bài tập làm hết chưa? Tí nữa ăn cơm tối rồi còn ra ngoài chơi cái gì?
Lộc Tế Tế nhìn thấy hết, cười nói: "Tôi cũng đi đi, vừa hay dẫn con gái ra ngoài tắm nắng."
Trần Nặc bỗng nhiên đảo mắt, gọi với vào bếp: "Mẹ!"
Âu Tú Hoa trốn không được, bất đắc dĩ đi ra, có chút đỏ mặt: "Thì có chuyện gì hả con trai, Tiểu Nặc?"
"Tối nay con với chú Hầu uống vài chén, nhưng trong nhà không có rượu." Nói rồi, Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn Âu Tú Hoa.
Âu Tú Hoa ngẩn người.
Hầu Trường Vĩ vội vàng nói: "Để tôi xuống mua, tôi đi tôi đi."
"Đừng chứ, chú là khách mà, sao có thể để chú chạy được." Trần Nặc vừa nói vừa tiếp tục cười nhìn Âu Tú Hoa.
Âu Tú Hoa lập tức hiểu ra.
Đây là muốn mình đi?
Con trai là muốn có thời gian riêng với Hầu Trường Vĩ?
Nếu không thì, Tiểu Diệp cộng thêm Tiểu Nãi Đường, còn cả Lộc Tế Tế, nhiều người vậy rồi ra ngoài, mà không mua nổi một chai rượu sao?
Đang có chút khó xử, thì Trần Nặc lại thả ra một cái ánh mắt "Yên tâm".
Trong lòng Âu Tú Hoa cũng bớt lo lắng đi một chút.
Dù sao thì Trần Nặc cũng là người có chủ kiến, mà lại nó cũng nói là không phản đối chuyện này rồi, xem ra... Là thực sự muốn nói chuyện riêng với Hầu Trường Vĩ?
...Thôi vậy.
"Mẹ đi mua cho." Âu Tú Hoa xoa xoa tay: "Rượu hay bia được?"
Trần Nặc nhìn Hầu Trường Vĩ.
Hầu Trường Vĩ cười nói: "Thì... Tôi tùy, tối nay tôi để xe ở đây, đến lúc đó tôi bắt xe về, sáng mai lại qua lấy xe."
Trần Nặc khẽ gật đầu.
Ừm, vẫn được, biết uống rượu không lái xe, là thói quen tốt.
Năm 2002, uống rượu lái xe phạm pháp hay thậm chí đi tù, còn chưa ban hành. Đầu năm nay, số người uống rượu lái xe còn nhiều hơn nhiều so với sau này.
"Mua rượu trắng đi." Trần Nặc cười nói: "Lần đầu uống rượu với chú Hầu, uống chút rượu trắng."
Âu Tú Hoa nhìn Hầu Trường Vĩ một chút, Hầu Trường Vĩ gật đầu cười.
Thế là, cầm chìa khóa, mang theo mấy người phụ nữ lớn nhỏ, đi ra cửa.
Trong nhà giờ đã trống không, chỉ còn lại Hầu Trường Vĩ và Trần Nặc hai người đàn ông mặt đối mặt, vừa mới rồi Hầu Trường Vĩ vẫn còn lo lắng thì giờ phút này đã không còn chút căng thẳng nào nữa.
Lúc đầu thì...
Mình là tới làm bố dượng cho người ta.
Có phải con rể đến ra mắt bố vợ đâu.
Mình lo rắm à!
"Thì, để tôi xuống bếp xem canh thế nào, chỉnh nhỏ lửa một chút." Hầu Trường Vĩ có chút ngượng ngùng cười.
"Thôi lão Hầu, phụ nữ trong nhà đi hết rồi, hai anh em mình không cần khách sáo."
Trần Nặc xua tay, mời Hầu Trường Vĩ ngồi xuống, sau đó lấy hộp thuốc lá ra: "Hút điếu không?"
"...Ừm." Hầu Trường Vĩ trong lòng thấy hơi kỳ lạ, nhận lấy điếu thuốc từ tay "con riêng tương lai".
Trong lòng thực ra cũng đang cảm khái.
Vốn cứ tưởng mình cả đời này xem như lão tuyệt đường con rồi, không ngờ, giờ lại còn có thể nhận thuốc từ tay đứa con trai tương lai?
Hoặc là người ta thường nói tạo hóa trêu ngươi là như thế đây.
Trần Nặc mời thuốc Hầu Trường Vĩ, còn bật lửa giúp ông ta, sau khi mình cũng ngồi xuống thì không hề giấu giếm, chủ động đặt câu hỏi.
"Gọi Hầu sư phụ thì có hơi khách khí, gọi Hầu chú thì tôi lại có chút không thoải mái. Về sau tôi gọi ông là lão Hầu, ông thấy thế nào?"
Ách...
Cũng được, ngược lại không thể trách Trần Nặc bất lịch sự.
Hắn gọi bố của Tôn Khả Khả, toàn gọi lão Tôn không.
Còn cả sư phụ lão Tưởng nữa.
Với một linh hồn trung niên như Trần Diêm La, mà để hắn gọi một người bằng tuổi mình là chú, quả thực hơi khó chịu.
"Được thôi, không vấn đề, cậu gọi thế nào mà thuận miệng là được." Hầu Trường Vĩ rất thức thời.
Ừm, quả là người không kiêu căng.
Rất hòa đồng.
Nếu như là loại người thích ra vẻ, bắt bẻ kiểu trưởng bối, thì Trần Nặc đoán là giờ phút này đã có một thái độ khác rồi.
Hầu Trường Vĩ như vậy rất tốt, người như thế ở chung sẽ không thấy mệt.
"Vậy thì tôi có gì nói đó nhé lão Hầu. Có mấy lời có thể sẽ hơi nhạy cảm... Nhưng mà, xét đến quan hệ của ông với nhà tôi và cả tương lai phát triển về sau, có rất nhiều chuyện tôi cần phải làm rõ một chút, ông có hiểu không?"
"Được! Cậu muốn nói gì cứ nói, Tiểu Trần, tôi là người không có nhiều tâm địa gian xảo như vậy đâu." Hầu Trường Vĩ tập trung tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận