Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 259: 【 tại hạ Thanh Vân Môn đệ tử... 】

Chương 259: 【 Tại hạ là đệ tử Thanh Vân Môn... 】
Ô tô lao nhanh trên đường phố Thượng Hải.
Trong xe, điện thoại của Lộc Tế Tế vẫn không ngắt kết nối, duy trì trạng thái cuộc gọi.
Đầu dây bên kia, người đang cầm điện thoại cập nhật tình hình là Ngô sư huynh.
Lộc Tế Tế vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe tin tức liên tục từ chỗ Ngô sư huynh.
Trần Nặc thổ huyết hôn mê... Bác sĩ bắt đầu cấp cứu...
Người đã được đưa vào phòng cấp cứu...
Trưởng khoa La đã chạy tới...
Trưởng khoa La vào phòng cấp cứu...
Huyết áp ổn định...
Tình trạng bệnh nhân đã ổn định...
Người tạm thời được chuyển đến phòng ICU...
Vẻ mặt Lộc Tế Tế nghiêm túc, bầu không khí trong xe cũng trở nên nặng nề, Tôn Khả Khả và ba cô gái khác cũng đều tái mét mặt mày.
Mặc dù biết Trần Nặc đã tạm thời ổn định tình hình, nhưng rõ ràng mọi thứ vẫn chưa đủ lạc quan.
"Lỗi ca, chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị." Lộc Tế Tế thở dài.
Lỗi ca mặt mày cũng ủ rũ, nghe thấy câu này, có chút không chắc chắn, giọng nói nhỏ: "Tẩu tử à... Làm vậy có ổn không? Nhỡ Nặc gia sau khi khôi phục ký ức tỉnh lại, biết ta giả làm cha hắn, Nặc gia có khi băm ta ra không chừng!"
Lộc Tế Tế nhìn Lỗi ca: "Chuyện này, còn không phải do ngươi quyết định sao."
"Đúng đó Lỗi ca, anh cứ giúp một tay đi. Anh yên tâm, sau khi Trần Nặc tỉnh lại, em sẽ nói với cậu ấy, cậu ấy tuyệt đối sẽ không trách anh."
"Xin nhờ!" Lý Dĩnh Uyển cũng trịnh trọng chắp tay trước ngực thỉnh cầu Lỗi ca.
Nivel thì nói ngắn gọn hơn: "Tiên sinh, nếu anh chịu giúp chuyện này, tôi cho anh một trăm vạn!"
Lỗi ca lo lắng gãi đầu, vẻ mặt cầu xin: "Cái kia, mấy vị tiểu tẩu tử à... Cái này thật không phải chuyện tiền bạc gì cả..."
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng đấy! !
· Bên ngoài phòng bệnh ICU.
Ngô Thao Thao nhận được phân phó của Lộc Tế Tế trên đường đi, vội vàng rời đi.
Ở lại là Satoshi Saijo, Varnell và Selena.
Ba người nước ngoài này.
Ba người nước ngoài như vậy lập thành một "đội người thân bệnh nhân" túc trực bên ngoài phòng bệnh ICU, trông có vẻ rất khác thường.
Varnell và Selena đều đã quen với cảnh sinh tử, lúc này mặc dù sắc mặt ngưng trọng, nhưng cảm xúc vẫn còn trấn định.
Satoshi Saijo lại là một ngoại lệ.
Thiếu nữ Nhật Bản thậm chí còn không ngồi ghế, mà quỳ yên lặng trước cửa phòng ICU, vị trí gần cửa sổ hành lang.
Tư thế ngồi quỳ chân đúng kiểu Nhật Bản, hai tay đặt trên đầu gối, khom lưng, khoanh tay.
Nhìn gần, đôi mắt cô gái nhắm nghiền, khuôn mặt cũng có vẻ bình tĩnh.
Nhưng thỉnh thoảng khi nhân viên y tế đi ngang qua, mắt thiếu nữ lại chợt mở ra một chút, trong con ngươi ánh lên vẻ lo lắng và sát khí!
Rõ ràng, cảm xúc của Satoshi Saijo đã đến giới hạn.
Không biết Ngô Thao Thao ra ngoài đã làm gì, khi trở về thì tay ôm một gói đồ lớn.
Đại sư huynh mồ hôi đầm đìa, sau khi chạy về đến cửa ICU, nhìn thấy ba người nước ngoài này, nhất là dáng vẻ của Satoshi Saijo, đầu tiên là ngây người ra.
Ngô Thao Thao lại khá trấn định, đi đến bên cạnh Satoshi Saijo, trước tiên đặt đồ xuống, sau đó ngồi xổm bên cạnh Satoshi Saijo, đưa tay vỗ vỗ vai cô.
Satoshi Saijo mở mắt ra.
"Bị dọa sợ rồi?"
Satoshi Saijo: "..."
"Đừng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cậu làm vậy càng dọa người khác." Ngô Thao Thao cười khổ nói: "Cô bé à, nên sợ thì cứ sợ, nên khóc thì cứ khóc đi. Bây giờ cậu như thế này, người khác cũng không dám nói chuyện với cậu."
Vừa nói vừa chỉ vào y tá đứng ở xa: "Cậu nhìn đi, mấy y tá kia đang lén nhìn sang bên này đấy."
Tiếng Hán của Satoshi Saijo không quá tốt, nói thì rất khó khăn, nhưng khả năng nghe coi như được. Ngô Thao Thao nói, cô nghe được khoảng tám chín phần.
Hít một hơi thật sâu, Satoshi Saijo cố nén nước mắt, thấp giọng nói: "Anh ấy... có sao không?"
"Tạm thời không có gì." Ngô Thao Thao lắc đầu nói: "Bác sĩ sau khi cấp cứu đã nói với tôi, bệnh tình đang chuyển biến xấu, nhưng bây giờ đã ổn. Cô yên tâm đi, ít nhất hôm nay không chết được."
Satoshi Saijo không nhịn được liếc Ngô Thao Thao một cái.
Bất quá, nghĩ đến người đàn ông này dù sao cũng là sư huynh của "anh ấy", người Nhật Bản lễ phép, vẫn khiến Satoshi Saijo duy trì thái độ kính cẩn.
"Hiện tại... rất giống..." Satoshi Saijo chậm rãi dùng tiếng Hán nhỏ giọng nói:
"Giống như cha tôi, lúc qua đời.
Cũng thế, ở bệnh viện."
Ngô Thao Thao ngẩn người, anh cũng không hiểu rõ về thân thế của Satoshi Saijo, nghe vậy trong lòng nặng trĩu.
Con bé này nhìn cũng đáng thương thật.
"Ngày đó... tôi cũng thế, cũng chờ bên ngoài phòng bệnh.
Mẹ... không có ở đây.
Chỉ có một mình tôi."
Giọng của Satoshi Saijo có chút run rẩy: "Cuối cùng, bác sĩ đến... cúi đầu xin lỗi tôi, nói... không cứu được cha..."
Ngô Thao Thao đã hiểu.
"Cho nên... vừa rồi hễ có bác sĩ đến gần, cậu liền rất sợ hãi?"
"... Vâng."
Ngô Thao Thao khẽ thở dài.
Cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Nghĩ ngợi, Đại sư huynh kéo Satoshi Saijo từ dưới đất dậy.
"Đứng lên, ngồi lên ghế! Hoa Hạ của chúng ta bây giờ, không nên quá câu nệ những quy tắc này."
Satoshi Saijo bị Đại sư huynh kéo lên, hai người cùng ngồi trên ghế, Ngô Thao Thao còn nói với cô: "Cô cứ yên tâm đi, vị đại tẩu tử kia, đã làm xong chuyện rồi trở về. Chuyện này, còn kịp đấy!"
· Khi Lộc Tế Tế và mọi người đến bệnh viện, Varnell là người đi xuống đón.
Bệnh viện rộng lớn như vậy, sợ Lộc Tế Tế và mọi người nhất thời không tìm được vị trí ICU.
Đợi đến khi đám "đoàn tẩu tử" đến, Ngô Thao Thao đảo mắt nhìn quanh những người này, nhưng không thấy một người đàn ông trung niên nào mình không quen, trong lòng đã cảm thấy không ổn!
"Không tìm được người?" Ngô Thao Thao nhíu mày.
Lộc Tế Tế không kịp giải thích, trực tiếp nói với Ngô Thao Thao: "Không tìm được người, nhưng mà biện pháp thì có rồi! Những đồ tôi nhờ anh đi mua đã mua hết chưa?"
Ngô Thao Thao lập tức nhấc lên một gói đồ lớn bên cạnh.
Lộc Tế Tế nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy đồ, quay đầu nói với Lỗi ca: "Lỗi ca, anh đi theo tôi... Ân, Tôn Khả Khả, em cũng vào phụ giúp."
Nói xong, lại gọi Varnell và Selena cùng tới, mấy người bao vây lấy Lỗi ca, chạy về phía nhà vệ sinh ở hành lang.
Mấy người vào trong nhà vệ sinh, sau đó để Varnell canh cửa bên ngoài, tạm thời không cho người đi vào.
Varnell cao to vạm vỡ, lại có vẻ mặt hung hãn, đứng trước cửa nhà vệ sinh trông hệt như một vị thần giữ cửa - phiên bản gấu xám Davarich.
Thỉnh thoảng có bệnh nhân hoặc người nhà đi ngang qua muốn vào nhà vệ sinh, Varnell lập tức dang tay chặn lại cửa.
Rồi lạnh lùng nói vài câu.
Khiến người ta sợ mà bỏ chạy!
Ngô Thao Thao nhìn thấy cảnh đó, bỗng nhiên trong lòng khó chịu, đứng dậy nhanh chân chạy tới!
"Này! Này! ! Cậu làm như vậy không được!"
Ngô Thao Thao vẻ mặt khó chịu: "Cậu chặn nhà vệ sinh không cho người ta vào như vậy, còn ngang ngược đuổi người ta đi.
Cậu làm rõ chuyện đây là Hoa Hạ! Không phải thế giới tư bản chủ nghĩa của các cậu!
Nhân dân làm chủ đất nước, hiểu không! Đừng có giở trò đặc quyền ở đây!
Người có chuyện gấp phải dùng nhà vệ sinh, đó là tình huống đặc biệt, có người muốn vào, cậu phải khách sáo nói chuyện với người ta mới đúng!
Đây không phải là nhà của cậu!"
Nói xong, anh ta xua Davarich ra một bên như xua ruồi.
... Ân, cũng chỉ là mọi người đều biết Ngô Thao Thao là sư huynh của Trần Nặc. Đổi người khác, dám nói chuyện với cấp cao của công ty bạch tuộc quái Varnell như vậy, đã bị anh ta đạp cho xuống lầu rồi.
Ngô Thao Thao đứng ở cửa nhà vệ sinh, có người muốn vào, Ngô Thao Thao đều cúi đầu khom lưng, khách sáo nhỏ nhẹ với người ta, nói những lời hay ý đẹp, còn chủ động chỉ cho họ biết nhà vệ sinh gần nhất ở đâu.
Cái gọi là người ta đưa mặt tươi thì mình không nên đánh, gặp phải tình huống này, mọi người dù trong lòng hơi kỳ lạ nhưng cũng đành thôi.
h·ạ·i.
Nói nhỏ một câu, năm 2001, xã hội vẫn còn tính là mộc mạc.
Nếu mà là đặt vào hậu thế sau mười mấy năm...
Một cái thằng bán hàng online làm hàng giả, hàng nhái không ra gì cũng dám vênh váo để bảo an công ty phong tỏa đường, còn kiểm tra chứng minh thư người đi đường.
Đều là yêu ma quỷ quái! Hỗn láo đến không biết mình là ai!
· Một lát sau, khi mấy người từ nhà vệ sinh đi ra...
Ngô Thao Thao ngây người!
Mấy người khác cũng đều ngây người! Lỗi ca đâu mất rồi!
Phía sau Lộc Tế Tế và Tôn Khả Khả, đi theo một người đàn ông trung niên lạ mặt!
Khuôn mặt gầy gò.
Sống mũi thẳng, gò má hóp lại, trông anh tuấn nhưng có vẻ gầy gò. Chỉ là có chút tuổi tác, pháp lệnh văn và vết chân chim ở khóe miệng có hơi rõ ràng hơn.
Dáng vẻ mím môi, quả thực rất giống Trần Nặc, giống đến bảy tám phần.
Như là một Trần Nặc phiên bản trung niên.
Trên đầu còn có một mái tóc dày dặn, được chia ngôi giữa đang thịnh hành vào thời này.
Ngô Thao Thao nhanh chóng tiến lại gần, quan sát kỹ càng vài lần rồi mới cất giọng không chắc chắn: "Lỗi ca?"
"Ai..." Lỗi ca thở dài, trăm mối cảm xúc ngổn ngang đưa tay sờ sờ tóc mình.
Ngô Thao Thao lập tức giơ ngón cái với Lộc Tế Tế: "Thần kì quá!!"
Rồi không nhịn được nói: "Lộc đệ muội à... Chiêu dịch dung này của cô đạt đến cảnh giới cao thủ rồi! Bàn với tôi xem, chiêu này, truyền cho tôi đi! Sư huynh nhất định sẽ cảm tạ!"
Lộc Tế Tế liếc Ngô Thao Thao: "Thứ này anh học không được, không chỉ là trang điểm dịch dung đơn giản thế này, còn cần dùng đến năng lực đặc biệt để tạm thời cải biến các mô mềm thậm chí là xương cốt của người khác, tôi không dạy được anh đâu."
Ngô Thao Thao lập tức thất vọng: "...
"A cái này..."
"Tốt, Ngô sư huynh." Lộc Tế Tế lắc đầu nói: "Quần áo của người thì tốt, nhưng còn có chút sơ hở, Lỗi ca dáng người có chút mập, ta lát nữa không có cách nào cho hắn toàn thân thay đổi, ngươi ra ngoài mua mấy bộ quần áo vừa người đưa cho hắn thay đổi, đến lúc đó sẽ dùng quần áo để che lấp một chút."
Ngô Thao Thao nghĩ nghĩ: "Đi! Ta đi mua mấy bộ quần áo rộng rãi chút cho hắn bọc vào, nhìn vào sẽ càng ra dáng."
"Ừm, mời sư huynh chịu khó rồi." Lộc Tế Tế lại bổ sung: "Năng lực đặc biệt của ta không có cách nào dạy ngươi, nhưng mà kỹ năng hóa trang vẫn có thể học, chỉ là nếu dùng thì hiệu quả không được tốt lắm, có thể đạt được năm sáu phần hiệu quả."
"Chỉ bộ dạng như vậy thôi..." Ngô Thao Thao lập tức vui mừng, chỉ vào Lỗi ca: "Có thể đạt được năm sáu phần, đã cực kỳ thần kỳ rồi a! Bản lĩnh này, ta nhất định phải học!"
Mẹ nó, sau này học được một tay kỹ năng hóa trang thần kỳ như vậy.
Lại ra ngoài đi làm thầy tướng số, bán bùa hộ thân giả, xem phong thủy các kiểu.
Lừa mấy tên ngốc một khoản tiền, sau đó chạy trốn, đến lúc đó đổi mặt một cái!
Liền không sợ bị người bắt á!
·Ngô Thao Thao quay đầu đi ra ngoài mua quần áo.
Lộc Tế Tế thì tiếp tục thương lượng với Lỗi ca.
"Lỗi ca, chuyện này chỉ có một lần cơ hội! Lỡ bị hắn nhìn thấu, lại muốn lừa hắn coi như khó." Lộc Tế Tế thở dài, giọng cực kỳ nghiêm túc: "Hết thảy đều trông vào ngươi."
"Lẽ ra... Vấn đề này không khó lắm." Lỗi ca cười khổ nói: "Nặc gia lần trước gặp phụ thân hắn, chắc là còn chưa vào tiểu học đâu, ký ức chắc chắn không lưu lại bao nhiêu.
Nhưng mà... Trong lòng ta có chút bất an a!
Tẩu tử à! Sau khi Nặc gia khôi phục trí nhớ, các ngươi nhất định phải giúp ta che giấu nhé!!
Lỡ mà hắn biết muốn đánh c·hết ta, mạng này coi như ở trong tay các ngươi!!"
"Ngươi yên tâm, ta bảo đảm ngươi không sao!"
"Được thôi!"
Lỗi ca được hứa hẹn, tạm thời yên tâm, hít một hơi thật sâu, sau đó lại vận động thân thể, đi tới bên cửa sổ, nhìn bộ dạng mình trong gương, trong lòng bắt đầu ấp ủ lời thoại.
Cái mẹ nó...
Cuộc đời lên xuống thất thường, thực sự quá kích thích!
Lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo sau mông Nặc gia cúi đầu khom lưng vội vàng.
Không ngờ có một ngày sẽ để Nặc gia gọi mình một tiếng cha á!
· Một đám người chờ ở ngoài cửa ICU, mọi người thật ra đều đang lén lút quan sát Lỗi ca đã khác hẳn.
Nhất là Tôn Khả Khả, nhìn Lỗi ca, sắc mặt liền rất kỳ lạ, thỉnh thoảng còn khẽ thở dài.
Cô giáo Tôn đáng thương này...
Từ lúc có tình cảm dây dưa với Trần Nặc, trong lòng cô gái ngây thơ trẻ tuổi, không biết đã bao nhiêu lần tưởng tượng việc sau khi yêu đương sẽ cùng con chó Trần kia cùng một chỗ, trải qua những tháng ngày bình thường của đôi vợ chồng trẻ.
Củi gạo dầu muối, bạc đầu giai lão.
Không tưởng tượng được hình ảnh khi quá già, liền lấy khuôn mẫu của lão Tôn và Dương Hiểu Nghệ ở nhà ra để ảo tưởng.
Cũng từng ảo tưởng, mình và Trần Nặc, chờ khi tuổi tác giống cha mẹ khi lớn tuổi, sẽ là một khung cảnh như thế nào...
Trong rất nhiều ảo tưởng, Trần Nặc phiên bản trung niên... Không phải liền là bộ dạng trước mắt này sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng Tôn Khả Khả không khỏi sinh ra một tia dịu dàng.
Nhưng vừa chuyển ánh mắt, nhìn thấy mấy "Cô em dâu" khác đang ngồi trên ghế.
Trong lòng Tôn Khả Khả lập tức một lộp bộp.
Răng rắc một tiếng, tia dịu dàng trong lòng, liền như ly vỡ tan tành.
· Ngay lúc này, trên hành lang bệnh viện bỗng nhiên có một người đi tới.
Một thân hình nhỏ bé loạng choạng bước nhanh tới, vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
Chạy tới chỗ y tá đứng, còn khách khí hỏi thăm, y tá chỉ một ngón tay về phía bên này, người này liền nghiêng đầu đi tới.
Quan sát đám người ở hành lang, một đống phụ nữ.
Ừ, không sai!
"Xin hỏi... Các ngươi có biết Ngô Thao Thao không?"
Lộc Tế Tế nheo mắt nhìn người trước mắt.
Đây là một đứa bé.
Nhìn tối đa cũng chỉ tầm mười tuổi, hơi gầy yếu, tay chân gầy nhẳng.
Một mái tóc ngắn rất con trai, mắt to nhanh như chớp, trán lấm tấm mồ hôi.
Cằm cực nhọn, giọng nói nghe có vẻ là giọng trẻ con còn chưa vỡ giọng.
Thanh thúy hơi nhọn.
Mặc một bộ quần áo rõ ràng là có hơi lớn, áo phông nam, quần thể thao ngắn, dép lê đi biển.
Nhìn đều rất cũ.
Trên vai còn mang một chiếc túi du lịch một bên.
Lộc Tế Tế đánh giá một hồi, kỳ quái hỏi: "Nhóc con, cháu tìm Ngô sư huynh à?"
"Ngô sư huynh? À, vậy xem ra ta tìm đúng người rồi."
Đứa bé này có vẻ rất già dặn gật đầu, ưỡn thẳng lưng, hai tay ôm quyền làm một thế tay Thái Cực quyền, đối với Lộc Tế Tế và mấy người bên cạnh cười lớn.
"Đệ tử Thanh Vân Môn, Tư Đồ Bắc Huyền, gặp qua các vị. Ngô đạo tiên sinh, chính là gia sư!"
Đứa nhỏ này trông không lớn, nhưng giơ tay nhấc chân lại rất có một vẻ khí độ không nói nên lời. Hiển nhiên chính là bộ dạng một cao đồ ẩn thế.
...So với cái gã chưởng môn nhân mây xanh nhìn có vẻ giống như phường lừa đảo thì khác một trời một vực!
Huống chi, nghe thử cái tên này xem!
Tư Đồ Bắc Huyền!
Cái kiểu người tên này, căn bản không nên có sư phụ là "Ngô Thao Thao"!
· Lộc Tế Tế vẻ mặt hiếu kỳ: "Đồ đệ của Ngô sư huynh?"
"Cũng đúng, tại hạ là nhị đệ tử của gia sư." Đứa bé này cười tủm tỉm trả lời, khí độ trầm ổn —— đổi là người bình thường, đối mặt với Nữ hoàng Tinh Không diễm lệ như vậy, đã sớm không biết để mắt ở đâu rồi.
Đứa bé này lại chỉ sắc mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt nữ hoàng: "Xin hỏi vị đạo hữu này, gia sư đang ở đâu?"
"Thật sự là đồ đệ của Ngô sư huynh." Lộc Tế Tế lại nhíu mày: "Nhóc con... Sao cháu tìm được tới đây vậy?"
Nói rồi, liếc mắt nhìn mấy lần phía sau lưng đứa trẻ: "Một mình cháu tới sao? Các đại nhân trong môn của cháu đâu?"
"Không cần tìm, chỉ có một mình ta." Đứa bé này khẽ cười, thản nhiên nói: "Hôm qua nhận được điện thoại của gia sư, ta sáng nay đã xuất phát tới đây rồi."
"Chỉ mình cháu?" Lộc Tế Tế sắc mặt hơi đổi: "Ngô... Sư huynh, hắn gọi cháu tới làm gì?"
Tư Đồ Bắc Huyền bĩu môi, nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng có chút xem thường.
"Gia sư gọi ta tới, nói là muốn ta thi triển bí thuật chiêu hồn, để..."
Nói tới đây, đứa trẻ thở dài, dường như cực kỳ xem thường:
"Chiêu hồn cho một tên cặn bã đàn ông đi lừa trái tim của nhiều cô gái."
"..."
Cái này thì làm cuộc trò chuyện chấm dứt!
Lộc Tế Tế trợn mắt há mồm, Tôn Khả Khả nghe thấy thì rơi lệ, Lý Dĩnh Uyển thì tròn mắt kinh ngạc, Nivel thì một mặt khó chịu.
Satoshi Saijo... Ừ, thiếu nữ kiếm đạo nghe không hiểu.
· Lộc Tế Tế hít sâu hai hơi, đè nén cơn tức giận trong lòng!
Để Ngô Thao Thao mời đồng môn trong môn phái biết chiêu hồn thuật tới...
Ngươi lại gọi tới một đứa bé như thế này?!
Đứa bé này trông nhiều nhất cũng chỉ có mười tuổi thôi á!!
Mà lại, cái mũi đứa bé còn dính một ít nước mũi kìa! Chảy cả ra có được không! !
"Cháu... Biết chiêu hồn thuật?" Lộc Tế Tế có vẻ không tin.
Tư Đồ Bắc Huyền thản nhiên cười một tiếng: "Chiêu hồn thuật nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới! Tại hạ tu quỷ đạo, trên có thể mời trăng chín tầng trời, dưới có thể mời hồn âm phủ!
Âm dương nhân gian, sống chết đôi đường, ta đều có thể tới!"
Khẩu khí lớn như vậy?
Lộc Tế Tế híp mắt lại.
Người trước kia cũng từng khoe khoang khoác lác với mình, là đội trưởng đội năng lực cấp A ở London!
Tên đó bị cô treo ở đỉnh tháp Luân Đôn cho thổi gió suốt một đêm!
"Cháu... Bao nhiêu tuổi?"
"Chín tuổi." Tư Đồ Bắc Huyền điềm tĩnh trả lời.
Ách... Cũng cùng tuổi với bé Loli tóc trắng Nãi Đường ở nhà.
"Cháu thật sự có bản lĩnh như cháu nói không?" Lộc Tế Tế thở dài - nữ hoàng cũng định đánh người rồi!
Ừm, trẻ con thì không thể đánh, lát nữa Ngô Thao Thao về, hung hăng đánh hắn!
Tư Đồ Bắc Huyền phảng phất như đã quen với việc bị người chất vấn vì tuổi tác, nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, trong đôi mắt lóe lên vẻ tự tin!
"Vị đạo hữu này không biết gì rồi! Quy tắc Thanh Vân Môn của ta khác với những môn phái khác.
Trong môn chúng ta, ai mạnh nhất thì làm tiên!
Trong sư môn ta, người mạnh nhất thuộc về sư nương của ta!
Tiếp đến mới là ta xếp thứ hai.
Phía dưới mới là đại sư huynh và tam sư đệ của ta.
Sư phụ ta Ngô Đạo Tử, nếu xét về bản lĩnh, trong môn chỉ có thể đứng thứ năm.
Chỉ hơn Tứ sư muội năm đó chỉ mới bảy tuổi thôi."
Nói rồi, đứa bé chín tuổi này, bật cười đắc ý!
Lộc Tế Tế ngây người, tất cả mọi người đều ngây người.
...Chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào dám khoác lác như vậy!
Nhưng nhìn sắc mặt Tư Đồ Bắc Huyền trấn định, dáng vẻ cười thâm sâu khó lường...
Bỗng nhiên, trên hành lang truyền đến tiếng kêu của Ngô Thao Thao.
"Nhị Nha! Là ngươi sao, Nhị Nha?!"
Trong nháy mắt, sắc mặt tiểu cao nhân này sụp đổ!
· Cái đứa bé không biết tên là Tư Đồ Bắc Huyền hay Nhị Nha này, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, sau đó cố ép về vẻ trấn định, chỉ có ánh mắt là hơi dao động.
Quay đầu, đối với Ngô Thao Thao đang đi nhanh tới ôm quyền khom người: "Gặp qua sư tôn!"
"Nhị Nha à, sao ngươi đến nhanh vậy, chẳng phải đã bảo ngươi xuống xe lửa thì gọi điện thoại cho ta sao? Để ta đi đón ngươi chứ?"
"Sư tôn phân phó, đệ tử không dám chậm trễ, trong lòng lo lắng, nên tự mình chạy tới. Không dám phiền sư tôn tới đón... Ai nha ai nha!! Đau! Đau! Đau quá! Bỏ tay ra! Ngô Thao Thao ngươi bỏ tay ra!"
Nhị Nha vẻ mặt nhăn nhó kêu đau, bị Ngô Thao Thao nắm lỗ tai, lập tức hình tượng thiết lập sụp đổ kêu la liên tục.
"Nói chuyện cho tử tế! Đừng có mà giả giọng nữa!"
"Đem cái kiểu diễn xuất của ngươi thu lại cho ta." Ngô Thao Thao lộ vẻ mặt khó chịu.
"Ngô Thao Thao ta cho ngươi biết! Ngươi chừa cho ta chút mặt mũi đi! Nhiều người như vậy, động tay ngươi đánh không lại ta, mất mặt lại là ngươi đó!"
Sắc mặt Ngô Thao Thao chợt trở nên kỳ lạ, buông tay đang nhéo tai Nhị Nha ra: "Được, ngươi im miệng đi! Đồ ngươi mang theo đã mang hết chưa?"
"..." Nhị Nha lườm sư phụ mình một cái, ném cái túi xách trên vai xuống đất: "Đều ở đây."
"Cái kia... Các vị đừng cười, đồ đệ ta xem phim truyền hình nhiều quá nên thích làm ra vẻ giọng điệu như thế..."
Lộc Tế Tế và những người khác không nói gì, chỉ nhìn hai thầy trò với ánh mắt kỳ quái...
Ngươi... Rốt cuộc là đánh thắng đồ đệ mình, hay là đánh không lại a?
·"Nàng tên là Nhị Nha..."
"Sư phụ! Con nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài gọi con là Tư Đồ Bắc Huyền!"
"Được được, trẻ con thì cứ im miệng trước đã."
"Con..."
"Đồ đệ ta tuy còn nhỏ tuổi, nhưng Âm Dương thuật học cũng không tệ..."
"Đương nhiên, ngươi cũng đánh không lại con..."
"Bảo ngươi đừng nói chuyện!" Ngô Thao Thao trợn mắt: "Cái gọi hồn thuật ấy..."
"Gọi là chiêu hồn thuật! Bí tịch của tổ sư mà ngươi cũng không hiểu, đến tên cũng có thể nói sai..."
"Thôi thì chiêu hồn thuật đi, nàng ngược lại luyện cũng khá đấy, coi như có chút hỏa hầu..."
"Ngươi cứ thổi đi, trong nhà lớn nhỏ, chỉ có một mình ta biết chiêu hồn thuật thôi. Còn rất có hỏa hầu, ngươi giỏi thì dùng thử một chiêu xem?"
"... Ta đánh chết ngươi cái đồ nghịch tử này!"
·Ngay lúc hai thầy trò đang ẩu đả thì...
Thần kỳ là, Ngô Thao Thao dùng cả tay chân, vậy mà đều bị Nhị Nha cản lại được. Dù hắn có dùng sức thế nào, cũng không lay chuyển được đứa nhỏ này...
Đột nhiên, sắc mặt Nhị Nha khẽ động, thấp giọng quát: "Khoan đã!"
Đứa nhỏ này đưa tay nhẹ nhàng phất một cái, hóa giải được sức của Ngô Thao Thao, nhanh chóng đi sang một bên, nghiêng tai lắng nghe.
"Ngươi..." Vẻ mặt Ngô Thao Thao không nén được sự khó chịu.
"Sư phụ, ngươi đừng nói chuyện." Nhị Nha xua tay, nhíu chặt mày.
Mắt đứa nhỏ này lấp lánh, lắng nghe một hồi, ánh mắt quét về phía đám người, từng người nhìn sang, rồi dừng lại ở chỗ Tôn Khả Khả!
"Tiểu hài tử ngươi..." Lần này người tò mò mở miệng lại là Lý Dĩnh Uyển.
Nhưng lạ là, Lộc Tế Tế bỗng nhiên cũng nhỏ giọng quát lên: "Đừng nói chuyện!"
Nữ hoàng nheo mắt nhìn chằm chằm vào Nhị Nha!
Điều làm Lộc Tế Tế kinh ngạc là, nàng rõ ràng cảm nhận được, từ trên người đứa trẻ mới chín tuổi này, vừa rồi trong nháy mắt bộc phát ra luồng tinh thần lực mãnh liệt!
Nhị Nha đi tới trước mặt Tôn Khả Khả, híp mắt đánh giá Tôn giáo hoa, rồi chợt mỉm cười.
"Là ngươi."
"Hả? Ta làm sao?" Tôn Khả Khả hơi ngớ ra.
Nhị Nha cười đầy bí ẩn, khẽ thở dài, yếu ớt nói: "Vị tỷ tỷ này, ngươi không nghe thấy, có người cứ gọi ngươi sao?"
Tôn Khả Khả ngơ ngác: "... Gọi ta?"
Nàng quay đầu nhìn xung quanh một lượt: "Không có mà? Ai gọi ta?"
Nhị Nha thở dài: "Trên người ngươi có chút kỳ lạ, rốt cuộc là còn chưa từng khai ngộ, ngươi tuy thể chất đặc thù, nhưng không nghe thấy cũng là bình thường.
Cũng được, ta giúp ngươi một tay vậy."
Nói rồi, Nhị Nha đột nhiên đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng cắn một chút đầu ngón tay, gạt ra một giọt máu, sau đó trong miệng lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên tiến lên, đưa tay nhẹ nhàng điểm vào giữa mi tâm của Tôn Khả Khả!
Kỳ lạ là, ngón tay nàng cũng không chạm vào mi tâm Tôn Khả Khả, mà vẫn còn cách nửa thước, làm ra vẻ điểm vào như vậy.
Nhưng trên mi tâm Tôn Khả Khả, đột nhiên liền xuất hiện một vết loang lổ như mực đỏ thấm vào!
Nhị Nha hạ mày rồi quát một tiếng: "Soạt!!!"
Tôn Khả Khả liền cảm thấy đầu óc choáng váng, rồi đột ngột, phảng phất từ trong lòng mình nghe được một giọng nói!
"Khả Khả! Khả Khả à!! Ngươi có nghe thấy không!!?"
Tôn Khả Khả đột nhiên giật mình, trừng lớn mắt vẻ mặt khó tin.
"Trần, Trần Nặc?!"
·【Cầu phiếu tháng!
Cún con ngày mai sẽ về rồi~~~】·
Bạn cần đăng nhập để bình luận