Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 263: 【 tiện thể nói một chút 】(một vạn một ngàn chữ bộc phát! )

Chương 263: 【 Tiện thể nói một chút 】(một vạn một ngàn chữ bộc phát!) "Vào lớp!"
"Đứng dậy! Chào thầy/cô!"
"Ngồi xuống đi."
Lão Tôn đứng trên bục giảng, ánh mắt dò xét một vòng phòng học, không chút hoang mang cầm lấy phấn viết lên bảng, viết một nhóm tiêu đề nội dung bài giảng hôm nay.
Học sinh lớp 12 ban 6 đều sắc mặt nghiêm túc, ngay cả La Thanh, cũng lặng lẽ thu lại tập vở giấu trong ngăn bàn, ngồi thẳng lưng.
Chủ nhiệm lớp kiêm phó hiệu trưởng, đích thân lên lớp.
Ai dám sơ suất?
Lão Tôn giảng bài vẫn rất có trình độ, không chút vội vàng, tiết tấu kiểm soát cực kỳ tốt, thỉnh thoảng đưa ra một hai vấn đề nhỏ, thực ra đều tương đối đơn giản, không phải để làm khó học sinh, mà là để học sinh có thể trả lời, sau đó từ đó kích phát hứng thú: Ồ, hình như mình cũng được đấy, cái này mình cũng trả lời đúng này.
Đó là một hình thức khích lệ, giống như chơi game đi bản đồ, đi vài bước là có thể nhặt được một cái rương bảo nhỏ, tuy rằng không phải đồ vật gì quý giá, nhưng sẽ làm người ta thêm phấn chấn.
Một tiết học kết thúc, lão Tôn trên mặt không có biểu hiện gì, làm vài lời tổng kết đơn giản, vừa đúng lúc chuông reo thì tuyên bố tan học.
Năm học mới đã khai giảng một tuần, học sinh lớp 12 ban 6 cũng đã có sự thay đổi.
Một số học sinh khá giỏi từ các lớp 12 khác đã được chuyển sang. Trong phòng học có thêm vài gương mặt mới, cũng thiếu đi vài gương mặt cũ.
Ừm... trong số những gương mặt cũ bị thiếu, có một người đặc biệt: Trần Nặc.
Trần Nặc không chuyển lớp, mà là xin nghỉ bệnh.
Nói tóm lại, khi bước vào giai đoạn nước rút của lớp 12, tinh thần của cả lớp khiến lão Tôn vẫn khá hài lòng.
Đối với lão Tôn mà nói... Với tính cách và quan niệm của hắn, cái kiểu thành tích của quốc tế bộ kia là tà đạo!
Lão Tôn xem thường. Trong niềm tin mà hắn luôn kiên trì, giáo dục không nên là một trò chơi đặc quyền của kẻ có tiền.
Cho nên, mặc dù tập đoàn giáo dục xem cái lớp mới của quốc tế bộ là trọng điểm thu hút trong tương lai.
Nhưng với lão Tôn, "lớp 12 ban 6" mới là chủ chiến địa để Bát Trung giảng dạy và vượt khó khăn!
Kỳ thi đại học vừa rồi, thành tích của học sinh Bát Trung...
Không thể nói là quá thảm hại, chỉ có thể nói là đạt đến trình độ bình thường của một trường trung học bình thường.
Nhưng lớp 12 ban 6 này khác, dưới sự nỗ lực chủ trương của lão Tôn, tập hợp học sinh khá giỏi của các lớp khác trong khối 12, sau đó quyết tâm dốc sức, được sự ủng hộ của tập đoàn giáo dục và nhân viên nhà trường, điều động đội ngũ giáo viên mạnh nhất trong trường.
Thái độ của lão Tôn với tập đoàn giáo dục rất đơn giản:
Các ngươi chơi trò chơi tư bản, chơi kiểu xử lý di dân, du học sinh, kiếm tiền của kẻ có tiền, mấy chuyện đó ta không quản, cũng không quản được.
Nhưng, giáo dục trung học vẫn phải lấy thi đại học làm chủ!
Danh tiếng tương lai của Bát Trung vẫn phải lấy tỷ lệ trúng tuyển đại học làm cốt lõi!
Về điểm này, tập đoàn giáo dục cũng ủng hộ, dù sao thì một trường danh tiếng vẫn cần có thực chất.
Trong môi trường giáo dục trong nước, còn có gì quan trọng hơn tỷ lệ đỗ đại học?
Kiếm tiền cứ kiếm, danh tiếng vững chắc, mới có thể thu hút thêm người có tiền chứ.
Ngày đầu khai giảng, lão Tôn đã mở buổi họp động viên cho cả học sinh và phụ huynh.
Đặc biệt là lớp 12 ban 6, là lão Tôn tự mình làm chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khóa. Hắn hy vọng lớp 12 ban 6 này có thể tạo ra bước đột phá trong kỳ thi đại học một năm sau, nâng cao tỷ lệ trúng tuyển đại học của Bát Trung.
Để những đứa trẻ bình thường, thật sự chăm chỉ học hành có thể đỗ đại học tốt, đó mới là chính đạo! !
Nhìn tình hình trước mắt, tinh thần học sinh rất tốt, ý chí cũng rất cao.
Chỉ là...
Nhìn con gái sau khi tan học, ngồi gục ở bàn không chút tinh thần...
Lão Tôn thở dài, lông mày khẽ nhướng lên.
Tôn Khả Khả từ khi mấy hôm trước đột nhiên chạy ra ngoài, không biết đã đi đâu với Trần Nặc... Lần đó tuy đã xin phép gia đình, nhưng thực chất là đã cãi nhau một trận lớn.
Lão Tôn tuyệt đối không muốn cho con gái mình đi lung tung như thế, chủ yếu là sợ con gái mình bị thằng chó con Trần Nặc sớm làm hỏng.
Nhưng Tôn Khả Khả kiên quyết đòi đi, ngang nhiên bỏ đi, khiến lão Tôn tức giận đến mức đập vỡ cả cốc.
Nhưng điều làm lão Tôn lo lắng hơn là, vài ngày sau Tôn Khả Khả trở về nhà an toàn không bị tổn hại gì, cả người lại như vừa được nghỉ ngơi.
Lại trở nên trầm lặng ít nói, trốn trong phòng ngủ một ngày.
Đến tận lúc khai giảng mới có lại tinh thần đi học.
Điều làm lão Tôn cảm thấy không đúng hơn nữa là... Tôn Khả Khả ở nhà, không hề nhắc đến thằng chó con Trần Nặc.
Trước đây, khi ăn cơm, con gái yêu của ông nói ba câu không rời Trần Nặc.
Hiện tượng này, trước kia vì Dương Hiểu Nghệ phản đối, Tôn Khả Khả còn kiềm chế chút ít.
Nhưng từ khi cả Dương Hiểu Nghệ cũng tán thành Trần Nặc, Tôn Khả Khả ở nhà liền buông thả bản thân, quang minh chính đại khen ngợi Trần Nặc.
Nhưng mấy ngày nay, đột nhiên lại không nhắc tới nữa.
Lúc đầu, Dương Hiểu Nghệ phát hiện ra, liền không nhịn được bảo lão Tôn đi hỏi, có phải hai đứa nhỏ cãi nhau không.
Lão Tôn sao có thể chịu đi hỏi chuyện này?!
Tức muốn chết mất! !
Về sau mấy ngày liền, nhìn Tôn Khả Khả đều ủ rũ buồn bã, lão Tôn cuối cùng không nhịn được cũng hỏi một chút.
Kết quả Tôn Khả Khả nói cái gì với lão Tôn?
"Cha, con bây giờ chỉ muốn tập trung sức vào việc học. Chuyện tình cảm con bây giờ không cân nhắc."
"Hả? Vậy con và Trần Nặc, không hẹn hò nữa à?"
"Ừ, hắn sẽ không phản đối." Tôn Khả Khả rất bình tĩnh trả lời.
Cái này là có ý gì?
Chia tay? Hay là chưa chia tay?
"Chuyện tình cảm, sau này lớn lên rồi hẵng nói."
Sau khi Tôn Khả Khả nói xong một câu cuối cùng, thì hoàn toàn không chịu nói thêm gì nữa.
Nhưng làm lão Tôn sầu chết!
Và điều khiến lão Tôn câm nín hơn nữa, chính là Dương Hiểu Nghệ càng sầu hơn! !
Đối với lão Tôn, con gái có cãi nhau với Trần Nặc hay không không quan trọng, miễn sao nó có thể tạm thời tránh xa chuyện tình cảm ở lớp 12, dồn sức vào học hành là được, đó mới là con đường chính.
Là một chuyện tốt.
Nhưng Dương Hiểu Nghệ lại có vẻ quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái mình hơn.
Nhưng Tôn Khả Khả từ nhỏ đến lớn đều thân với bố hơn, Dương Hiểu Nghệ lại là người mẹ nghiêm khắc, Tôn Khả Khả có chuyện gì đều thích kể với lão Tôn chứ không nói với Dương Hiểu Nghệ.
Vì vậy Dương Hiểu Nghệ chỉ có thể giục lão Tôn đi hỏi tâm sự của con gái.
Cứ qua lại như thế, làm lão Tôn khó chịu, còn mắng Dương Hiểu Nghệ vài câu.
Điều duy nhất khiến lão Tôn yên tâm là, tinh thần của con gái có vẻ ủ rũ chút thôi, nhưng thành tích lại không bị kéo xuống.
Không những không giảm sút, sau khi khai giảng lớp 12 lại còn có xu hướng tăng lên!
Một tuần trôi qua, trong các bài kiểm tra định kỳ, con gái đều đứng đầu!
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm các môn cũng nói với lão Tôn, rằng con bé này xem như thực sự khai sáng rồi!
Có triển vọng!
Lão Tôn thu dọn sách vở trên bục giảng, đang định qua dặn dò con gái chuyện ăn trưa.
Ngay lúc này, cửa phòng học đột nhiên có vài người xông vào.
Lão Tôn ngẩng đầu lên nhìn, nhíu mày.
Là mấy nam sinh... mặc đồng phục vest của quốc tế bộ.
Và nhìn là biết còn trẻ tuổi, chắc là mấy đứa học lớp dự bị.
Trong đó có một tên nhìn có vẻ bụi đời, áo sơ mi không cài cúc mà thả bên ngoài quần, nút áo vest cũng không cài, chiếc nơ đồng phục cũng bỏ ra, tiện tay nhét vào túi áo vest.
Chắc là tự hắn cho rằng như vậy rất cá tính.
Tóc cũng chia ngôi, theo tiêu chuẩn của lão Tôn thì tóc quá dài, phải cạo đi mới đúng.
Tóc mái trước trán còn nhuộm nữa! Nhuộm một nhúm.
Lão Tôn có một vạn lời bất mãn đối với những người này: nội quy trường viết rõ ràng, nam sinh không được để tóc dài, bất kể nam nữ đều không được nhuộm tóc.
Làm chủ nhiệm lớp lâu năm, theo thói quen lão Tôn định mở miệng quát mắng vài câu...
Bỗng nhiên, lão Tôn mở to hai mắt nhìn.
Ba học sinh quốc tế bộ ở cửa ngó nghiêng, trong đó tên nhuộm tóc tùy tiện đi vào lớp, mà mục tiêu rất rõ ràng, nhắm thẳng đến Tôn Khả Khả.
Tôn Khả Khả đang gục xuống bàn nghỉ ngơi, nam sinh kia đặt mông ngồi vào chỗ trống trước mặt nàng, cười tủm tỉm nhìn Tôn Khả Khả, còn đưa tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
Cứ như là cố tình, cổ tay lộ ra một chiếc đồng hồ thể thao Casio kiểu mới nhất. Cái đồng hồ này cũng phải hơn một nghìn, bằng thu nhập cả tháng của một người bình thường.
Ừm, dù sao thì năm 2001, những gia đình giàu có cũng chỉ ở giai đoạn sơ khai thôi. Huống chi những học sinh học ở quốc tế bộ Bát Trung, cũng không hẳn là con ông cháu cha gì cả... Nếu giàu có thực sự thì họ đã có nguồn tài nguyên tốt hơn rồi.
Cũng chỉ là mấy gia đình có điều kiện chút thôi.
"Hello." Nam sinh tóc nhuộm nở một nụ cười mà tự cho là rất quyến rũ, còn đưa tay vuốt mái tóc chia ngôi.
Tôn Khả Khả ngẩng đầu lên, nhíu mày, chớp mắt nhìn nam sinh.
Nhìn gần Tôn Khả Khả, dáng vẻ càng thêm xinh xắn, vốn dĩ ngũ quan đã rất đẹp, thêm vào ánh mắt long lanh bây giờ, lại càng linh động, tựa như có những vì sao nhỏ lấp lánh trong mắt.
Chàng trai rõ ràng sững sờ một chút, mắt hoa cả lên hai giây, những lời chào hỏi ấp ủ sẵn cũng có chút ngừng lại.
Tôn Khả Khả ánh mắt rõ ràng thoáng qua một tia khó chịu: "Ngươi là ai?"
"Ta tên Chu Khải, không có ý gì khác, hôm nay ở trên sân tập thấy ngươi, nên muốn đến làm quen."
Tôn Khả Khả không nói gì.
Chu Khải cười: "Ta có nghe ngóng, ngươi tên Tôn Khả Khả đúng không? Ta... Ai ai ai ai ai!!"
Chu Khải còn chưa kịp nói gì, đã kêu lên đau đớn, tai bị túm lấy nhấc lên.
Giận tím mặt quay lại nhìn, thì thấy một người trung niên đứng phía sau, mặc đồng phục thầy giáo, trên ngón tay còn dính phấn trắng.
"Ngươi học lớp nào?" Lão Tôn lạnh lùng hỏi.
"Tôi, ban quốc tế." Chu Khải nhíu mày, xoa xoa tai: "Ngươi là thầy giáo ban này? Thầy giáo cũng không thể tùy tiện động tay động chân với học sinh chứ!"
Lão Tôn không hề tức giận: "Học sinh ban quốc tế, tìm người ban ta làm gì?"
"Giờ tan học, tôi đến làm quen bạn mới thì sao? Vị lão sư này, việc này ngươi không quản được chứ."
Chu Khải chẳng hề sợ giáo viên... Với học sinh như hắn, từ nhỏ đến lớn vốn không ngoan ngoãn, nếu không cũng chẳng đến lượt vào Bát Trung này.
Huống chi trong lòng hắn rất rõ ràng, để được vào Bát Trung, nhà hắn đã phải bỏ ra không ít tiền!
Bố đây mỗi năm đóng năm vạn học phí, ở nhà bọn bay lại đòi tao đi du học để kiếm tiền cho tụi bây...
Trường học các ngươi còn trông coi tao như mấy trường khác?
Chả phải hầu hạ bố đây như ông nội sao?
Mắt lão Tôn hơi nheo lại.
"Thầy à, hết giờ rồi thì thầy nên làm gì làm cái đó đi thôi, tôi nói chuyện với bạn học thì đâu có liên quan gì tới thầy đâu." Chu Khải nghênh ngang làm bộ vuốt áo.
"Ta là chủ nhiệm lớp ban này."
"Chủ nhiệm lớp thì cũng đâu quản học sinh nói chuyện sau giờ học, mà tôi cũng có tới lớp vào giờ học đâu." Chu Khải khinh thường: "Hơn nữa, tôi học ban quốc tế, thầy là giáo viên bên ban thường, không quản được ban quốc tế đâu."
Lão Tôn cười: "Ừm, ngươi thử xem ta có quản được hay không."
Các bạn cùng lớp bên cạnh, đều lộ vẻ mặt cổ quái nhìn cái tên Chu Khải này.
Sáng nay giờ ra chơi, Chu Khải mặc bộ vest nhỏ, tay cầm chổi, mặt mày ủ rũ đi quét sân trường.
Chủ nhiệm lớp ban thường vốn không quản học sinh ban quốc tế.
Nhưng... Mẹ nó người ta là phó hiệu trưởng đó!
"Phì!" Chu Khải tùy tiện quét vài cái rồi ném chổi đi, sờ tay vào túi tìm bao thuốc, nhưng thấy mấy giáo viên qua lại nên thôi không lấy ra.
"Phó hiệu trưởng thì sao! Bố đây sau này mỗi ngày cứ đến ban thường tìm em gái kia! Trường học đâu có quy định cấm học sinh ban quốc tế tới ban thường làm quen, đúng không!"
Ngày thứ hai, trước khu ban quốc tế và ban thường, một đám công nhân xây dựng bắt đầu chồng gạch xây tường rào, còn có những tấm rào sắt xếp đống bên cạnh.
Trường học ra quy định mới, thông báo xuống bộ phận quản lý ban quốc tế.
"Học sinh ban quốc tế và học sinh ban thường, trong thời gian ở trường không được tùy tiện thăm nhau. Nếu có nhu cầu học tập, nhất định phải có giáo viên chủ nhiệm bộ môn dẫn đầu..."
Rất nhanh, một hàng rào tường ngăn giữa ban thường và ban quốc tế, giữa hàng rào là một cái cửa sắt cùng một trạm gác nhỏ.
Trường điều một nhân viên bảo vệ và một nhân viên về hưu đã làm lâu năm đến làm nhiệm vụ gác cổng, kiểm tra thẻ học sinh của học sinh qua lại và xem có giáo viên chủ nhiệm dẫn đội không.
Chu Khải: "? ? ?"
Mấy người bạn nhậu bên cạnh đều đã nghe ngóng được thêm thông tin: "Này huynh đệ, hay là bỏ đi... Nghe nói, con bé Tôn Khả Khả kia là con gái phó hiệu trưởng đấy. Cậu đừng đâm đầu vào chỗ chết."
"Con gái phó hiệu trưởng! Thì đã sao? Hắn có thể xây tường không cho tao sang, tan học rồi bố đây tới tìm cô em gái kia, xem hắn quản được không?
Mà thôi, bố đây cũng chỉ đợi đây một năm nữa, rồi liên hệ xong trường nước ngoài sẽ đi du học! Sợ hắn cái chức phó hiệu trưởng á? Dẹp đi!"
Chu Khải chẳng xem ra gì.
Giờ thể dục, Tôn Khả Khả đang chơi bóng chuyền trên sân.
Rất nhanh bên cạnh vang lên một tràng tiếng huýt sáo.
Quay đầu nhìn, phía bên kia hàng rào sắt, ở khu ban quốc tế, mấy cậu trai ban quốc tế đang ghé vào rào sắt huýt sáo.
Người dẫn đầu chính là Chu Khải.
"Tôn Khả Khả, ném bóng qua đây, chơi chung cho vui đi." Chu Khải cười ha ha.
Tôn Khả Khả cau mày, liếc nhìn lạnh lùng, rồi quay đầu đi, không nhìn nữa.
La Thanh cau mày đi tới, hung hăng liếc Chu Khải một cái, rồi đi tới bên cạnh Tôn Khả Khả, nhỏ giọng nói: "Hay là... Ta giúp cậu giải quyết mấy tên đáng ghét này đi."
"...Không cần." Tôn Khả Khả lắc đầu: "Tớ không thèm để ý đến hắn là được."
"Vậy... Trần Nặc..."
"La Thanh, sau này cậu đừng nhắc đến Trần Nặc với tớ, được không."
La Thanh thở dài, vò tóc.
Ôi, đôi vợ chồng trẻ này cãi nhau vẫn chưa làm lành a.
Tan học, La Thanh đang ngồi trên xe đạp ở cổng trường, cầm điện thoại: "Này, Trần Nặc, rốt cuộc khi nào cậu mới đến trường? Cậu không đến, Tôn Khả Khả sắp bị người ta nhắm tới rồi đấy.
Nói cho cậu biết, mấy thằng nhóc ban quốc tế hung hăng lắm, tao chỉ muốn dạy cho chúng một bài học.
Hả? Rốt cuộc cậu bị bệnh gì vậy?
Hôm nay tan học sớm, tao đến nhà thăm cậu?
Hả? Không cần à?
Ấy dà...
Vậy khi nào cậu mới đến trường hả? Cậu và Tôn Khả Khả..."
Trong phòng khách của một căn nhà, Trần Nặc vuốt ve con Mèo Xám đang nằm trên đùi.
Mèo Xám có vẻ muốn giãy dụa, nhưng bị đôi tay đầy sức mạnh giữ chặt lại.
"Làm mèo thì phải có ý thức làm mèo, mèo xinh đẹp như này mà không cho người ta vuốt, có đúng không?"
Trần Nặc nhẹ nhàng tăng thêm chút lực.
Mèo Xám khẽ kêu một tiếng, ngoan ngoãn nằm trên đùi không dám nhúc nhích.
Trần Nặc lúc này mới ngẩng đầu, nhìn hai vị khách trong phòng khách, cười nói:
"Davarich, ngươi nói tiếp đi."
Varnell và Selena đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
"Ừm, Davarich, ta đến để cáo biệt với ngươi. Chuyện lần này đã xong, ta cũng nên về công ty."
Varnell thở dài.
"Ừm. Vậy... Nhiệm vụ lần này ở Brazil, tính thế nào đây? Coi như là nhiệm vụ thất bại sao?"
"Đương nhiên là nhiệm vụ thất bại rồi." Varnell thở dài: "Hơn nữa... Ta sẽ báo cáo với công ty nhiệm vụ thất bại, nhân viên nhận nhiệm vụ, toàn bộ bị tiêu diệt... Đây cũng là do Tinh Không Nữ Hoàng sắp xếp. Nói như vậy mới có thể đảm bảo thân phận của ngươi không bị bại lộ."
"Vậy thì... Chắc không có tiền thù lao rồi." Trần Nặc thở dài.
"Đây mới là chuyện quan trọng ta muốn nói với ngươi." Varnell tỏ vẻ nghiêm túc: "Ta hy vọng ngươi, sau này đừng tiếp tục dùng thân phận Harvey này đăng ký vào Bạch Tuộc... Ân, trang web công ty thế giới thần bí."
"Hiểu rồi, Harvey đã chết trong nhiệm vụ ở Brazil rồi, đúng không." Trần Nặc cười cười.
"Không, ngươi không hiểu." Varnell nghiêm mặt lại.
"Ừm?" Trần Nặc cũng trở nên nghiêm túc hơn, hắn cảm thấy thái độ của Varnell rất trịnh trọng.
"Chuyện tiếp theo ta sắp nói cho ngươi, là chuyện ở Brazil ta đã không nói cho ngươi... Lúc đầu chúng ta cùng nhau trải qua sống chết, cùng nhau đối phó hạt giống kia, ngươi cũng coi là Davarich của ta, những chuyện này, ta định là sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ nói cho ngươi.
Nhưng về sau ngươi hôn mê, rồi lại mất trí nhớ, nên mới kéo dài đến tận bây giờ."
Trần Nặc nhíu mày, trầm ngâm một chút: "Được, xem ra là chuyện rất quan trọng, vậy ngươi nói đi."
Varnell hít sâu một hơi: "Có phải ngươi luôn hỏi ta... Tổ chức Bạch Tuộc quái rốt cuộc là gì không?"
Trần Nặc cười: "Ban đầu thì ta không biết, bây giờ ta biết rồi mà.
Bạch Tuộc quái các ngươi là một tổ chức ngầm giữ gìn hòa bình thế giới, bảo vệ Trái Đất đúng không.
Các ngươi tìm kiếm mẫu thể ngoài hành tinh trên toàn cầu, tiêu diệt mẫu thể, bảo vệ sự an toàn của nền văn minh nhân loại...
Đúng rồi, lão già Thái Dương Chi Tử kia, cũng chắc là cấp trên của các ngươi đúng không?"
Varnell im lặng!
Sau khi suy nghĩ một lát, người đàn ông lông lá khẽ thở dài: "Davarich, những chuyện tiếp theo liên quan đến bí mật lớn nhất của chúng ta, cho nên..."
"Ừm?" Trần Nặc nhướn mày: "Ngươi nói đi."
"Thật ra... Ta thuộc về một tổ chức khác."
Câu nói này của Varnell khiến mắt Trần Nặc lập tức nheo lại.
"Tổ chức của chúng ta, tên đầy đủ là...'Tổ chức chống lại sự xâm lấn của sinh vật ngoài hành tinh'..."
"Davarich, những người sáng lập tổ chức của các ngươi, toàn lấy tên tùy tiện như vậy sao?"
Vẻ mặt Varnell hơi lúng túng: "Được rồi, vấn đề tên gọi trước không nhắc đến... Không quan trọng."
"Ngươi không phải là người của Bạch Tuộc quái sao?" Trần Nặc nhíu mày.
"Chính xác mà nói, ta là người trà trộn vào công ty Bạch Tuộc quái." Varnell nhỏ giọng nói.
Thần sắc Trần Nặc trở nên nghiêm trọng!
"Cho nên, ý của ngươi là... Hành động ở Brazil lần này, tìm kiếm mẫu thể, tiêu diệt hạt giống... Những hành động này, không phải là ý của Bạch Tuộc quái?"
"Chúng ta chỉ lợi dụng việc Bạch Tuộc quái đăng nhiệm vụ, sau đó nhân cơ hội này tìm mẫu thể, sau đó tiêu diệt mẫu thể!
Ta, còn có đại nhân Thái Dương Chi Tử, đều là thành viên của 'Tổ chức chống lại sự xâm lấn của sinh vật ngoài hành tinh'. Đương nhiên, địa vị của đại nhân Thái Dương Chi Tử trong tổ chức cao hơn ta."
"Vậy Bạch Tuộc quái lại đóng vai gì?"
"...Đây chính là vấn đề mà ta vẫn chưa thể hiểu rõ."
Varnell giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Sau khi ta gia nhập tổ chức bạch tuộc quái, nhiều năm qua, tổ chức này luôn nỗ lực tìm kiếm các loại bạch tuộc với giá cao trên khắp thế giới...
Chúng ta không cho rằng, hành động này chỉ đơn thuần xuất phát từ sở thích quái dị của một lãnh đạo nào đó trong tổ chức bạch tuộc quái.
Rốt cuộc... sự trùng hợp này quá mức kỳ lạ.
Chúng ta luôn nghi ngờ, tổ chức bạch tuộc quái có mối liên hệ đặc biệt với mẫu thể ngoài hành tinh.
Chúng ta cũng luôn nghi ngờ, tổ chức này vẫn luôn lợi dụng ảnh hưởng và thế lực dưới lòng đất của mình trên thế giới, để tìm kiếm mẫu thể trên phạm vi toàn cầu!
Cho đến khi hành động ở Brazil lần này, ta mới chính thức xác định điều này – vì lần này hành động là do chính bạch tuộc quái tự ban hành nhiệm vụ, chỉ là do sự luân chuyển nội bộ, ta vô tình trở thành đội trưởng nhiệm vụ!
Và ở Brazil, tìm thấy di tích thế giới, tìm thấy mẫu thể, cũng tìm được hạt giống... những điều này đã xác nhận suy đoán của chúng ta!
Bạch tuộc quái cũng đang tìm kiếm mẫu thể!"
"Vậy mục đích của bạch tuộc quái khi tìm kiếm mẫu thể là gì?"
"...Không biết, không thể xác định." Varnell cười khổ nói: "Cái này thật sự không thể xác định."
"Ngươi ở tổ chức bạch tuộc quái cũng không ít thời gian, vậy không thu thập được chút thông tin gì sao?" Trần Nặc lắc đầu.
"Tổ chức bạch tuộc quái rất bí ẩn, ta ở trong đó chỉ là hỗn được một vị trí trung tầng, quản lý một đội, nhưng... ta chưa bao giờ biết cấp trên của mình là ai, hơn nữa, người của các đội khác, ta cũng chưa từng quen biết.
Bên trong bạch tuộc quái, tồn tại rất nhiều tổ hành động khác nhau.
Mỗi tổ đều độc lập, không có mối quan hệ phụ thuộc hay liên hệ nào với nhau, thậm chí, ngoài đội của mình ra, ta hoàn toàn không biết bên trong bạch tuộc quái còn có bao nhiêu đội hành động tương tự như vậy, cùng với, những đội hành động khác có những ai.
Những năm qua, ta ở trong tổ chức bạch tuộc quái làm mọi việc cần thiết, chấp hành tất cả nhiệm vụ, đều là mệnh lệnh từ cấp trên.
Ví dụ như nhiệm vụ ở Brazil lần này, ta nhận lệnh, đến Brazil phụ trách chỉ đạo hành động lần này.
Lệnh được gửi thông qua một trang web đặc biệt, ta thậm chí không biết người ra lệnh cho ta là ai.
Đến Brazil, ta dùng tài nguyên của đội mình quản lý, liên hệ với tổ chức lính đánh thuê, tập hợp vật tư các loại.
Có thể nói, mỗi đội hành động dưới trướng bạch tuộc quái, đều nắm trong tay tài nguyên tự chủ rất lớn, hoàn toàn có thể tự mình gánh vác rất nhiều công việc.
Đối với chúng ta mà nói, bạch tuộc quái giống như một Hoàng đế núp trong bóng tối, đồng thời quản lý rất nhiều vương quốc mà không biết đến sự tồn tại của nhau.
Mà ta chỉ là một vương quốc trong số đó bị chỉ huy.
Về mối quan hệ giữa bạch tuộc quái và mẫu thể là gì, chúng ta vẫn luôn không thể thu được thông tin chính xác và chi tiết.
Những năm gần đây, trong phe ta, người có thể lên đến chức chỉ huy đội hành động chỉ có một mình ta.
Mà trước ta, hoặc cùng thời điểm... Những năm gần đây, những đội hành động khác của bạch tuộc quái đã làm gì, có tìm kiếm mẫu thể hay không, hoặc có tìm thấy mẫu thể hay không, sau khi tìm thấy mẫu thể họ đã làm gì...
Những điều này ta hoàn toàn không biết!
Nhưng qua hành động ở Brazil lần này, tổ chức chúng ta có thể xác định, bạch tuộc quái chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó với mẫu thể."
"Có thể là đồng minh không?" Trần Nặc nhíu mày suy nghĩ: "Giống như cái 'Tổ chức sự vụ chống xâm lăng của loài ngoài hành tinh' của các ngươi? Có khả năng không? Bạch tuộc quái cũng đang tìm kiếm mẫu thể trên toàn thế giới, tiêu diệt mẫu thể?"
"Về lý thuyết thì có khả năng, nhưng không loại trừ khả năng khác."
Lòng Trần Nặc trùng xuống.
Khả năng khác...
Khả năng này càng phức tạp!
Một tổ chức có dã tâm, tìm kiếm mẫu thể để thỏa mãn dã tâm?
Hay là... mẫu thể để lại những hạt giống khác, tìm kiếm mẫu thể, đánh thức mẫu thể?
Đều có thể!
"Cơ chế phán định địch ta của chúng ta thật ra rất đơn giản... Khi không rõ mục đích hành động của đối phương, bất kỳ ai hoặc tổ chức nào tìm kiếm mẫu thể, đều bị chúng ta coi là kẻ địch!"
Giọng Varnell cực kỳ nghiêm túc.
Trần Nặc tán đồng tiêu chuẩn này.
Rốt cuộc, mẫu thể quá nguy hiểm!
"So với lịch sử của tổ chức chúng ta, thời gian xuất hiện của tổ chức bạch tuộc quái muộn hơn rất nhiều, lịch sử ngắn hơn chúng ta nhiều. Nhưng vì cấu trúc tổ chức đặc biệt của chúng, chúng ta rất khó xâm nhập vào tầng lớp cao của chúng để lấy thêm thông tin." Varnell thở dài: "Cho nên, hôm nay ta muốn cảnh cáo ngươi, đừng bao giờ dùng tài khoản Harvey để đăng nhập trang web Chương Ngư Quái nữa!
Thậm chí, ta muốn khuyên ngươi, đừng đăng ký trang web Chương Ngư Quái nữa! Có điều... ta nghĩ điều này là không thể với ngươi.
Bởi vì từ tình hình thực tế, trang web Chương Ngư Quái đã trở thành nơi tập kết thông tin và tình báo lớn nhất dưới lòng đất thế giới.
Vậy nên... để đảm bảo an toàn cho ngươi, cũng như bảo vệ bí mật nội bộ của nhiệm vụ ở Brazil lần này... ta mang đến cho ngươi một thứ."
Nói rồi, Varnell lấy ra một chiếc laptop từ trong túi.
"Đây là một chiếc laptop cài sẵn hệ thống đăng nhập đặc biệt, ngươi dùng bất kỳ tài khoản nào đăng ký, đều có thể bảo vệ quyền riêng tư của ngươi, chính phủ bạch tuộc quái cũng không thể định vị địa điểm đăng ký của ngươi thông qua mạng, có thể bảo vệ thân phận của ngươi một cách hiệu quả.
Đồng thời, ta đề nghị ngươi, tất cả tài khoản trang web Chương Ngư Quái mà ngươi đã từng dùng trước đây, tốt nhất là đừng dùng nữa!
Ta sẽ tặng cho ngươi hai tài khoản đăng ký đen vô danh mua được từ chợ đen để ngươi sử dụng."
Nói xong, Varnell lấy ra hai chiếc USB nhỏ, USB màu đen.
Trần Nặc nhận lấy laptop và USB.
Varnell tiếp tục: "Ta đề nghị ngươi, sau này nhất định phải cẩn thận bảo vệ bản thân... Tuyệt đối không được tuyên bố bất kỳ thông tin nào liên quan đến mẫu thể trên trang web của bạch tuộc quái! Cùng với bất kỳ điều gì dính đến nội dung của nhiệm vụ ở Brazil lần này, một chữ cũng đừng nói."
"Đương nhiên." Trần Nặc gật đầu, nhíu mày nói: "Vậy còn ngươi? Tiếp theo ngươi..."
"Ta phải quay lại tổ chức bạch tuộc quái, dù sao ta vẫn đang trà trộn bên trong." Varnell cười khổ một tiếng.
"Vậy ngươi giải thích thế nào về nhiệm vụ ở Brazil. Tất cả bị tiêu diệt, chỉ còn một mình ngươi sống sót?"
"Yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị sẵn một lý do thoái thác, nhiệm vụ ở Brazil thất bại, trong rừng mưa gặp phải những kẻ tấn công không rõ danh tính, toàn bộ bị tiêu diệt." Varnell thở dài: "Báo cáo cho bạch tuộc quái, ta sẽ không nhắc đến sự tồn tại của mẫu thể và hạt giống...
Mặc dù bạch tuộc quái có thể sẽ đoán được.
Nhưng ta nói như vậy, là để bạch tuộc quái cho rằng ta vẫn chưa biết, tránh cho ta bị diệt khẩu."
"Không thể không quay lại sao? Davarich, nghe nói ngươi trở về có thể bị diệt khẩu đấy."
"Đây là nhiệm vụ của ta cũng là sứ mệnh của ta!" Varnell ánh mắt vô cùng kiên định: "Trước mắt thấy, tổ chức bạch tuộc quái quá nguy hiểm, mà ta lại là người tiếp cận gần nhất để thâm nhập vào nội bộ bọn chúng, nếu ta rời đi thì quá đáng tiếc."
Dừng lại một chút, Varnell cười nói: "Yên tâm, sau khi ta trở về, bạch tuộc quái chắc chắn sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt đối với ta, để đối phó với kiểm tra tinh thần có thể xuất hiện...
Tổ chức của chúng ta sẽ có cường giả thần lực tinh thông về mặt tinh thần tiến hành một vài xử lý!
Ta có hơn 70% cơ hội có thể vượt qua cuộc kiểm tra lần này!
Và nếu ta vượt qua được cuộc kiểm tra, rất có thể, sau này những nhiệm vụ khác liên quan đến mẫu thể, bạch tuộc quái rất có thể sẽ tiếp tục cử ta đi phụ trách.
Như vậy, ta sẽ có cơ hội thu được nhiều thông tin hơn!"
Đến chỗ này, Trần Nặc nhìn thoáng qua Selena: "Vậy còn nàng..."
"Cô Selena không phải người của chúng ta... Nhưng sau chuyện lần này, nàng đã quyết định gia nhập chúng ta."
Varnell cười khổ nói: "Đoàn lính đánh thuê Hắc Thiết cũng đã bị tiêu diệt trong hành động lần này, nếu Selena lộ diện, nhất định sẽ bị tổ chức bạch tuộc quái bắt lại để thẩm vấn chuyện đã xảy ra lần này.
Cho nên ta đã tiếp nhận nàng gia nhập tổ chức chúng ta, sau khi rời khỏi đây, nàng sẽ cùng ta rời đi, từ hôm nay trở đi, trên thế giới này sẽ không còn ai tên là 'Selena' nữa.
Nàng sẽ thay đổi dung mạo, thay đổi thân phận, biến thành một người khác trên thế giới này, sẽ phục vụ cho tổ chức chúng ta."
Selena lạnh lùng nói: "Ta không có lựa chọn nào khác!"
Trần Nặc trầm ngâm một chút: "Davarich... ngươi cảm thấy, trên thế giới này, còn có những mẫu thể khác tồn tại không?
Hoặc là... còn có những hạt giống khác tồn tại không?"
"Ta không biết!" Varnell sắc mặt kiên định: "Nhưng ta biết là, tổ chức của chúng ta đã nỗ lực tìm kiếm và săn giết mẫu thể ngoài hành tinh này, hơn ngàn năm qua, vô số người ngã xuống, người sau lại tiến lên!
Chúng ta chiến đấu vì bảo vệ hành tinh của chúng ta, bảo vệ nền văn minh của chúng ta!
Chỉ cần trên thế giới này vẫn còn những khả năng gây nguy hiểm cho nền văn minh của chúng ta, những loài ngoài hành tinh xâm lăng, dù là mẫu thể hay hạt giống...
Những người chúng ta sẽ không dừng lại!"
Trần Nặc há hốc mồm: "Lý tưởng thật cao cả, một tổ chức thật vĩ đại."
Dừng một chút, tên cẩu vật này lại không nhịn được nói: "Nói nữa, các ngươi chưa từng nghĩ đến việc đổi tên cho tổ chức của mình à?
Tổ chức sự vụ chống xâm lăng của loài ngoài hành tinh...
Cái tên này quá tệ rồi!"
Varnell do dự một chút, thấp giọng nói: "Tổ chức của chúng ta thật ra còn có một biệt danh khác."
"Tên gì?"
"Phương chu."
Trần Nặc cười: "Thì là trận đại hồng thủy trong kinh thánh, bảo hộ sinh mệnh kéo dài cái con thuyền kia?"
"Đúng vậy. Cho nên các lãnh đạo tổ chức chúng ta mỗi thời đại đều có một danh hiệu, gọi là...
Noah!"
Con thuyền Noah?
Tên hay đấy.
* Bắc Âu, Iceland.
Một bến cảng thị trấn nhỏ vô danh nào đó.
Một người phụ nữ lớn tuổi đầu tóc muối tiêu chậm rãi bước đi trên cầu cảng.
Xung quanh từng chiếc thuyền đánh cá neo đậu san sát, các ngư dân vạm vỡ nhảy xuống thuyền, mang từng thùng cá lên bờ.
Vài ngư dân khác dùng móc sắt đẩy những con cá lớn ra ngoài.
Từng đống từng đống cá tươi ướp đá đang chờ được mang đi.
Người phụ nữ lớn tuổi bước đi chậm rãi, vừa đi vừa cầm điện thoại, trông như đang hờ hững trò chuyện.
"Đúng đúng, ta biết rồi... Vậy giờ có hai tin, một tin tốt và một tin xấu.
Ngươi muốn nghe tin nào trước?
Tin xấu à?
Được thôi, đúng là hợp với tính cách của ngươi.
Tin xấu là nhiệm vụ ở Brazil thất bại rồi, toàn bộ người của chúng ta đều bị tiêu diệt, cả đội hành động cũng mất.
Chỉ có gã tên Varnell là sống sót. Việc thẩm vấn hắn đã bắt đầu...
Ừ, đội xử lý đã tới khu rừng mưa đó rồi.
Tiếc quá, chúng ta chẳng tìm được gì cả, chỗ đó không còn gì hết, chỉ thấy chút dao động năng lượng tản mát.
... Ngươi không hiểu ý ta sao?
Ý ta là, mặc kệ chỗ đó từng có gì, giờ cũng hết rồi!
Hiểu không?
Chúng ta nên nhìn về phía trước mới phải, thứ ở chỗ đó không còn nữa rồi, có lẽ đã chết, có lẽ đã chạy mất, chúng ta sẽ tiếp tục phái người điều tra.
Nhưng, sắp tới còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Đây chính là tin tốt ta muốn nói.
Về phía Nam Cực, đội thăm dò đã gửi tín hiệu.
Bọn họ đã phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị ở đó, tuy chưa xác định nhưng lần này ta có linh cảm tốt, ta nghĩ bọn họ đã tìm thấy cái gì đó rồi.
À... Ngươi nói gì?
Bảo đội Nam Cực về báo cáo?
Xin lỗi, không thể làm thế được.
Bởi vì... đội Nam Cực đã toàn diệt rồi.
Ta cũng không biết, trong một đêm, bọn họ đều đóng băng hết rồi.
Đúng! Cứng ngắc, toàn bộ đông thành đá rồi.
Trừ khi bên nghiên cứu các ngươi có kỹ thuật có thể làm người chết cóng sống lại.
Nếu vậy, ta không ngại dùng chuyên cơ gửi mấy thi thể đến cho ngươi xem thử đâu.
... Được được, chúng ta đừng tranh luận nữa.
Sau này, chúng ta sẽ tập trung chú ý vào Nam Cực nhé!"
Nói xong, người phụ nữ cất điện thoại, trong gió lạnh dùng tay che lại mái tóc muối tiêu bị thổi rối, rồi siết chặt chiếc khăn quàng cổ.
Bà bước tới một chiếc thuyền đánh cá, chọn qua chọn lại một hồi rồi bắt đầu mặc cả với người ngư dân.
"Cái đoạn vây cá tầm kia, đừng nói mấy thứ đó... ta chỉ cần một khúc! Phần bụng! Chỗ nhiều mỡ nhất ấy!
Không không không, ta không cần cả con!
Ngươi biết đấy, ta chỉ là một bà lão, răng rụng gần hết rồi, chỉ có thịt bụng cá mềm thì ta mới nhai được thôi..."
* Brazil, Rio de Janeiro.
Một con phố cũ nát, một cửa tiệm tạm bợ bị đẩy ra.
Gã chủ quán mập mạp mặc áo bẩn thỉu lơ đễnh ngó ra ngoài cửa.
Một thằng bé trông chừng tám chín tuổi, đen gầy bước đến.
Vẻ ngoài gầy đen không có gì đặc biệt, trên người còn mặc bộ áo thun rộng thùng thình không vừa người, cũng bẩn thỉu.
Trông lạ mắt vô cùng, chủ quán chỉ liếc qua đã biết chắc không phải người quen ở gần đây.
Chắc là thằng nhóc ăn mày nào đó đi ngang qua đây thôi.
"Ê! Đi ra, chỗ ta không có tiền cho mày xin ăn đâu." Gã chủ quán lạnh lùng nói.
"Không, con tới mua đồ."
Thằng bé thản nhiên cười trả lời, tiếng Bồ Đào Nha rất chuẩn và trôi chảy.
Gã chủ quán khựng lại.
Nhìn kỹ thằng bé một lần nữa, gã lại nhận thấy cái vẻ ngoài đen gầy đó lại được tô điểm bởi đôi mắt sáng long lanh lạ thường!
"Cho con hỏi, ở đây có cái bánh quy nhỏ nhỏ không ạ?
Con toàn nghe mọi người nói đến, con muốn thử một lần."
Thằng bé mỉm cười nói, chậm rãi lấy trong túi ra mấy đồng xu.
* Vài phút sau, thằng bé đi ra khỏi tiệm bánh.
Cầm một túi bánh quy trong tay, vừa nhai vừa đi ven đường.
"Vị ngon thật, ngọt nữa...
Ừm... dù không phải loại vị ngọt của sinh mệnh...
Nhưng, cũng ngon đấy, ta thích mùi này."
* Sáng thứ hai.
Trần Nặc đợi Lỗi ca vào nhà, đón Tiểu Diệp Tử rồi đưa đến trường mẫu giáo.
Trần Nặc ngồi trên xe lăn, ở ban công nhìn Tiểu Diệp Tử theo Lỗi ca xuống lầu rồi rời đi, sau đó xoay xe lăn, vào phòng.
Cầm điện thoại lên.
"Sắp xếp chút đi, ta định đến trường đi học... Dù gì thì ta cũng là học sinh mà."
* Mười giờ sáng.
Tiết học tiếng Anh bị gián đoạn.
Trong phòng học rộng rãi của lớp dự bị quốc tế, quạt trần vẫn đang quay vù vù.
Mấy vị giáo sư bị gạt sang một bên, ông thầy giáo ngoại quốc đang thao thao bất tuyệt cũng ngừng lại, ngó ra phía sau.
Một thầy giáo của bộ phận quốc tế, và một nhân viên của tập đoàn giáo dục đang đứng ở cửa.
Thầy giáo ngoại quốc đi ra ngoài, rất nhanh ông quay lại: "Ngắt lời chút nhé các em! Hôm nay chúng ta có một bạn học mới đến lớp."
Ngoài cửa, một chiếc xe lăn được đẩy vào.
Đám con nhà giàu trong lớp dự bị đều liếc mắt lạnh lùng nhìn gã đang được đẩy vào.
"Ngươi có một phút. Trước khi ta quay lại, ngươi có thể tự giới thiệu bản thân cho mọi người." Thầy giáo ngoại quốc nhún vai rồi lại đi ra ngoài, nói chuyện với nhân viên của bộ phận quốc tế.
Trần Nặc tủm tỉm nhìn thầy giáo ngoại quốc đi ra ngoài, chờ cửa phòng học đóng lại rồi quay sang nhìn đám con nhà giàu ngồi trong lớp.
Ừ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một nam sinh nhuộm tóc mái ngang.
"Này! Mày ở đâu tới vậy?" Một học sinh lên tiếng cười nói.
"Ngồi xe lăn à? Bị liệt à? Ha ha ha ha!"
"Sao không đến trường khuyết tật mà học?"
Một đám học sinh bộ quốc tế trông có vẻ côn đồ cười nhạo không chút kiêng nể.
Trần Nặc không hề tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn đám người đó, đợi mấy tên đầu têu ồn ào kia nói xong cái màn khiêu khích mà chúng cho là hay ho đó.
Sau đó, một giây sau, tất cả mọi người ngây người!
Gã đang ngồi trên xe lăn kia, chậm rãi...
Đứng lên!!
"Ngọa tào? Mày không phải bị liệt à?"
Bạn học Chu Khải thốt lên.
Trần Nặc cười tủm tỉm đứng dậy, cười tủm tỉm đi tới trước mặt hắn.
Chu Khải bị ánh mắt kỳ dị của thiếu niên trước mặt làm cho khiếp sợ, rồi lại ngược lại, tức giận nói: "Mẹ mày..."
Bốp!
Một bạt tai, nửa bên mặt Chu Khải sưng lên!
Chu Khải sững sờ, lập tức điên cuồng lồng lộn lên, hai ba tên nam sinh khác quan hệ tốt với hắn cũng nhảy dựng lên, hằm hè.
Nhưng...
Hai giây sau!
Một nam sinh nằm trên mặt đất, đầu bị Trần Nặc giẫm lên.
Rất nhanh, nam sinh còn lại và Chu Khải đều bị thiếu niên kia kéo dậy, một tay xách một tên, bóp cổ nâng lên!
Hai người bị nhấc lên cao gần sát với cánh quạt trần chỉ cách nhau vài centimet!
Cánh quạt đang xoáy kêu xèo xèo dường như đang lướt qua da mặt, Chu Khải và tên kia sợ hãi giãy giụa, thét lên tuyệt vọng.
Trần Nặc tủm tỉm nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo, khiến những người còn lại trong lớp sợ hãi ngồi xuống.
Trần Nặc vẫn giữ hai người trong tay, lúc này mới cười tủm tỉm mở miệng, chậm rãi cất giọng:
"Ta đây, nói trước hai quy tắc của ta.
Thứ nhất là, sau này chỗ này, ta quyết định.
Ngươi, và tất cả các người, lời của thầy cô các ngươi không cần nghe, cha mẹ các ngươi cũng có thể không cần nghe.
Nhưng, lời của ta, từng câu từng chữ, các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe theo, răm rắp thi hành nha.
Nếu không, ta sẽ rất rất tức giận đấy.
Ta nói đủ rõ chưa?
Đặc biệt là ngươi đấy, bạn học Chu Khải. Nghe rõ chưa?"
Chu Khải phát ra tiếng thét hoảng sợ.
Sau đó Trần Nặc thả hai người xuống, không để Chu Khải kịp giãy giụa, một chân giẫm lên cổ Chu Khải.
"Quy tắc thứ hai, ta còn chưa nói đâu."
Thân thể Chu Khải run rẩy: "Mày mày mày mày mày..."
"Quy tắc thứ hai, ta không thích nghe những lời thô tục, sau này cái gì 'mẹ nó', cái gì chửi bậy các kiểu, trong trường, phàm là ở trước mặt ta, cấm nói hết.
Các ngươi... đều mẹ nó nghe rõ chưa?"
Ực.
Tất cả mọi người đều nuốt nước bọt.
"Mày... mày vừa mới cũng nói 'mẹ nó' mà."
"À, ta không nằm trong quy định."
Trần Nặc cười nhìn học sinh vừa không nhịn được mở miệng kia, đó là một nữ sinh, Trần Nặc liếc nhìn rồi thôi—hừ, quá gầy.
Tất cả học sinh lớp dự bị như bị hóa đá.
Trước giờ chưa thấy ai vừa tới đã hung hãn thế này cả!
Sau đó... tuy cũng có người chưa chắc đã sợ mấy trò này... dù sao thì cũng đều là xuất thân học cặn bã, cũng có vài tên ngày trước thích đánh nhau...
Nhưng thiếu niên này mang theo một loại khí tràng kỳ quái, đè ép khiến tất cả mọi người cảm thấy như nghẹt thở!
Trần Nặc nói xong, buông Chu Khải ra, thậm chí còn giúp hắn chỉnh lại cổ áo, ung dung trở về chỗ xe lăn.
Thong thả ngồi xuống xe lăn.
Mấy học sinh trong lòng phát điên!
Mày còn mẹ nó ngồi xe lăn làm cái gì hả!!
Trần Nặc mỉm cười, ánh mắt phảng phất vô tình hay cố ý nhìn về phía mấy học sinh này.
"Tiện thể giải thích một chút, ngồi xe lăn là do, đây chỉ là ta cá nhân có một đam mê nhỏ thôi, bởi vì ta rất lười, lười đi đường.
Con người ta còn có rất nhiều ưu điểm, tỉ như, nhiệt tình, thiện lương, đối với đồng học có kiên nhẫn, thích giúp đỡ người...
Vân vân và vân vân, về sau mọi người chậm rãi sẽ biết nha."
Nói xong, Trần Nặc cầm lấy túi sách treo trên xe lăn, từ bên trong...
Ôm ra một con mèo đuôi ngắn màu xám, đặt lên đầu gối, nhẹ nhàng vuốt...
Đám người: Ngọa tào cái phong cách này quỷ dị quá rồi có được không!!!
Giáo sư ngoại tịch từ bên ngoài cùng người phụ trách bộ quốc tế trò chuyện xong, đẩy cửa trở lại phòng học.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, cái học sinh vừa được xếp lớp ngồi xe lăn kia đang ngồi ở phía trước, yên tĩnh mỉm cười nhìn tất cả các đồng học.
Lão sư sững sờ một chút, luôn cảm thấy bầu không khí có điểm kỳ lạ.
Nhất là trong tay bạn học mới này... Còn ôm một con mèo?!
Dù là bộ quốc tế, cũng không cho phép mang thú cưng đến trường học mà?
Bất quá nhớ tới vừa rồi ở ngoài cửa, người khác bàn giao mình...
Người được xếp lớp này, là chủ tịch trường học đích thân thích... Thôi được!
"Bạn học này, ngươi tự giới thiệu xong chưa?"
"Dạ xong rồi lão sư, đều nói xong rồi. Tiện thể nói một chút, lão sư, tên ta là Trần Nặc."
"Vậy, mọi người... hoan nghênh bạn học mới đi." Lão sư ngoại tịch khoát khoát tay.
Tất cả mọi người... trầm mặc...
Trần Nặc thở dài, yếu ớt nói: "Các vị đồng học à, bình thường mà nói, đến khâu này, là lúc mọi người vỗ tay... Học sinh cấp ba thời đại mới, mang làn gió mới giảng lễ phép, không hiểu sao?"
Một giây trầm mặc sau...
Ào ào ào...
Tiếng vỗ tay như sấm!!
Lão sư nhún nhún vai: Ừm, cực kỳ tốt, các bạn học bầu không khí rất hòa thuận nha.
Chính lúc Trần Nặc chuyển xe lăn, mục tiêu rất rõ ràng, trực tiếp ngồi cạnh chỗ của Chu Khải.
Nhân lúc lão sư đang lật sách, Trần Nặc liếc nhìn Chu Khải bên cạnh đang sợ đến mặt trắng bệch.
Hạ giọng, cười nói: "Đừng sợ, ta kỳ thật không có dọa người lắm."
Chu Khải: "..."
"À đúng, có một chuyện tuy nhỏ thôi, nhưng tiện thể nhắc luôn nha, nói với ngươi một chút."
Chu Khải: "..."
"Mấy ngày nay ngươi để ý một cô gái tên là Tôn Khả Khả... Là bạn gái của ta."
Phù phù!
Chu Khải đứng phắt dậy tại chỗ!
Ngọa tào mẹ nó a!!
Cái này gọi là chuyện nhỏ sao?
Cái này gọi là tiện thể nói một chút sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận