Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 233: 【 lão tử chơi chết ngươi a! ! ! ]

Chương 233: 【 Lão tử chơi chết ngươi a! ! ! 】Hai người xông vào sâu bên trong Kim Tự Tháp, chạy qua hết nội điện này đến nội điện khác, người chết sống lại đuổi theo phía sau càng lúc càng gần.
Trần Nặc thỉnh thoảng ném lựu đạn về phía sau, dùng vụ nổ để cản trở tốc độ truy kích của đối phương.
Cản trở như thế mấy lần thì lựu đạn cũng hết sạch. Nhưng ở bên trong Kim Tự Tháp kín cổng cao tường, sau mấy lần nổ động tĩnh, đã thành công thu hút toàn bộ đại quân người chết sống lại kéo đến, theo đường hầm bên trong tiếng súng cùng tiếng nổ không ngừng, Trần Nặc và Varnell hai người chạy nhanh như bay, thậm chí không kịp nói chuyện!
Vút!
Đoàng! ! ! ! !
Varnell thấy bên cạnh một mũi tên cắm thẳng vào cột đá ngay bên cạnh! Mũi tên vừa rồi cơ hồ chỉ sượt qua lỗ tai hắn!
Gã lông gấu hán tử liếc mắt nhìn sang, trong lòng lập tức giật mình!
Vừa rồi mấy quả lựu đạn nổ, đã làm sập hai cổng vòm, đá vụn ngổn ngang trên mặt đất, làm chậm tốc độ truy kích của đám lính đánh thuê người chết sống lại.
Nhưng giờ nhìn lại, lại có mấy kẻ ăn mặc như chiến binh Maya cổ đại đang phi tốc đuổi theo!
Bọn gia hỏa này dường như không phải người, trong Kim Tự Tháp thì leo nóc vượt tường, thậm chí còn như thằn lằn bò nhanh trên trần nhà và hai bên vách tường! Tứ chi cùng dùng, miệng cắn dao!
Phía sau còn có mấy kẻ cầm cung tên, đang trên những cột đá cao thấp tung nhảy, còn hơn parkour nữa!
Đã nhảy parkour không yên, lại còn có thể giương cung bắn tên về phía mình và đồng bọn! !
Varnell mắng một tiếng, tăng nhanh tốc độ, cơ hồ đã vượt lên trước Trần Nặc.
Phía trước một mảng sáng, hai người lần lượt từ cổng vòm chạy ra, đã hoàn toàn ra khỏi bên trong Kim Tự Tháp!
Trần Nặc vừa chạy, tay đã lấy ra một vật hình khối lập phương, quay người liền áp lên cổng vòm phía trên!
"TNT? Ta sát! Ngươi mò được thứ này từ lúc nào vậy?"
"Mấu chốt là phải dùng vào thời điểm quan trọng chứ!" Trần Nặc hét lớn rồi chạy về phía chân Kim Tự Tháp.
Oanh! !
Một tiếng nổ lớn phía sau, Varnell thậm chí cảm thấy bậc thang dưới chân mình cũng rung mạnh hai cái, lảo đảo lao về phía dưới, bị Trần Nặc kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, cổng vòm Kim Tự Tháp đã bị một đống vật liệu đá sụp xuống chắn mất.
Hai người đồng thời thở phào.
Lần này tạm thời có thể thở, muốn đuổi theo ra đây, đại quân người chết sống lại kia phải vòng qua phía khác mới được.
"Đi lên mặt đất! Vào khu kiến trúc trong thành phố mà đấu với chúng!" Trần Nặc quát lớn.
Ý này hay đấy, Varnell lập tức dùng hành động thực tế biểu thị sự đồng ý của mình, hắn còn chạy nhanh hơn Trần Nặc!
Ngay lúc hai người vừa từ trên Kim Tự Tháp chạy băng xuống, vừa chạm chân đến mặt đất thì...
Oanh! ! ! !
Một tiếng nổ lớn tựa như từ trên trời vọng đến!
Hai người lập tức nhào về phía trước, đồng thời nằm rạp xuống đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy xa xa trên không, trận chiến giữa những chiến lực đỉnh cấp đã khai hỏa!
Thái Dương Chi Tử đã từ mặt đất vọt lên không trung, mặc dù lực lượng ở đây bị áp chế, Thái Dương Chi Tử không thể duy trì trạng thái bay lượn, nhưng lại như một ngôi sao băng lao thẳng lên trời!
Lực lượng không thể ngoại phóng, tương đương với việc mất đi khả năng thi triển kỹ năng, Thái Dương Chi Tử đã biến thân mình thành vũ khí trực tiếp nhất, lao về phía John Sterling! Toàn thân bốc hỏa quang mang chiếu tứ phía, lão già mập lúc này trông như một ngôi sao rực lửa!
John Sterling cũng lơ lửng trên không trung, hai người trực diện đụng độ, trong nháy mắt quang mang bùng nổ!
Toàn thân John Sterling khí đen lượn lờ, hồng quang trên người Thái Dương Chi Tử lập tức bị áp chế!
Một đen một đỏ hai vệt màu trên không trung giằng co chỉ vài giây, rồi một tiếng rung động lớn vang lên, Thái Dương Chi Tử như bị vận động viên bóng chuyền đập bóng, lao thẳng xuống đất!
Liên tiếp tiếng nổ vang, lão già mập trực tiếp nện xuống đất một cái hố, sau đó bắn lên, rồi lại nện xuống, lại tiếp tục bắn lên...
Trên bầu trời, John Sterling lùi lại mấy chục mét, trông có vẻ lảo đảo, nhưng vẫn giữ vững tư thế bay, xoay người, lao nhanh như gió về phía Thái Dương Chi Tử đang dưới đất!
"Hây! !"
Trên mặt đất một tiếng hét lớn, Tam Xoa Kích trong tay Hải Quái đã tuột khỏi tay bay ra, bắn thẳng về phía John Sterling giữa không trung!
John Sterling dừng lại, đối mặt với Tam Xoa Kích đang bay tới, vung tay lên, Tam Xoa Kích lập tức đứng khựng giữa không trung, dưới đất Hải Quái thổ huyết.
Đồng thời lúc đó, Bonfrere toàn thân tỏa kim quang, xé toạc áo ngoài trên người, trên thân thể trắng nõn, mơ hồ từ dưới da thịt lộ ra một phù văn màu vàng!
Bonfrere lại bay lên trời, hai tay chỉ về phía xa, niệm lẩm nhẩm vài lần, khí đen quanh người John Sterling liền bị xé toạc một mảng!
John Sterling hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng điều khiển một sợi khí đen bắn ra, trực tiếp quấn chặt lấy Bonfrere giữa không trung, phù văn trên người Bonfrere lập tức ảm đạm, John Sterling cười lạnh nói: "Tinh thần lực ngon đấy! !"
Mắt thấy ánh sáng vàng trên phù văn như bị khí đen thôn phệ, chảy về phía John Sterling.
Trên mặt đất bỗng nhiên một tiếng hét lớn, một khối đá lớn cao hơn hai mét ầm ầm nện tới.
John Sterling bị đá lớn đập trúng, khí đen bên ngoài đỡ được tảng đá, nhưng khí đen đang quấn lấy Bonfrere lại mất khống chế, thu lại, Bonfrere lập tức từ không trung rơi xuống, bị Hải Quái cướp tới một tay đỡ được.
Dưới đất, Thái Dương Chi Tử đã ôm một khối đá khác hung hăng ném về phía John Sterling.
Lần này John Sterling đã chuẩn bị, vung tay, tảng đá liền vỡ tan giữa không trung, hóa thành bột mịn!
Nhưng trong bột mịn, Thái Dương Chi Tử đã nhảy lên lần nữa, lao xuyên qua bột mịn, rồi xông thẳng tới trước mặt John Sterling!
Ầm! !
Hai người lại va chạm lần nữa, Thái Dương Chi Tử lại một lần nữa bị đánh xuống đất.
Nhưng lần này, rõ ràng có thể thấy được, khí đen trên người John Sterling cũng bị suy yếu đi rất nhiều!
Bởi vì đám người lần đầu tiên thấy rõ mặt của John Sterling!
Khí đen quỷ dị có thể phát ra ánh sáng kia cuối cùng đã mỏng đi! Một gương mặt khô gầy của John Sterling, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người!
Khác với dự đoán của đám người, tên này mặt mũi cũng không đáng sợ, dù gầy gò, nhưng trông lại rất có vài phần tuấn tú, chỉ là làn da trắng bệch như người chết, nổi bật lên mấy phần quỷ dị.
Lão già mập từ hố dưới đất đứng lên, vỗ bụi trên người mấy cái, nhỏ giọng mắng hai câu, rồi lại ngẩng đầu nhìn John Sterling trên không trung.
"Phải hạ hắn xuống! Hắn bay được, chúng ta trên mặt đất quá thiệt."
Hoàng Kim Điểu ở bên cạnh nói nhanh.
"Nói dễ dàng vậy, ngươi lên đi!" Thái Dương Chi Tử tức giận quát.
Hoàng Kim Điểu oán hận nói: "Các ngươi có cách nào khiến hắn rơi xuống một lần! Cho ta tạo cơ hội, ta có thể khiến hắn không bay lên được!"
"?" Thái Dương Chi Tử nhìn gã một cái: "Này, tên không nam không nữ kia, ngươi nói thật à?"
"... ... Thật."
Thái Dương Chi Tử lập tức tỉnh táo lại, quát Bonfrere và Hải Quái: "Nghe thấy không! Các ngươi đều tản ra! Ta nghĩ cách hạ hắn xuống một lần! Sau đó theo lời vị nữ sĩ này mà làm!"
Hoàng Kim Điểu trợn trắng mắt.
Fuck! Mới đầu gọi ta là không nam không nữ, bây giờ nghe ta có cách liền gọi nữ sĩ rồi? !
"Đừng nhìn nữa, chạy mau!" Trần Nặc kéo Varnell vẫn còn đang nhìn cảnh chiến đấu ở đằng xa.
Phía bên phải Kim Tự Tháp, đại quân người chết sống lại đã từ cổng vòm ở phía kia của Kim Tự Tháp tràn ra, rồi vòng từ mặt đất đến.
Varnell còn cần Trần Nặc nhắc nhở sao? Trực tiếp bật dậy nhanh chân chạy.
Hai người la hét chạy nhanh dưới Kim Tự Tháp, vòng quanh Kim Tự Tháp một đường chạy, phía sau đại quân người chết sống lại đuổi theo.
Thấy sắp chạy vòng quanh Kim Tự Tháp được một vòng rưỡi thì Varnell bỗng nhịn không được mà mắng: "Harvey! Không phải ngươi bảo ngươi có cách đối phó với đám người chết sống lại này sao?"
"Đúng mà!" Trần Nặc vừa chạy vừa hô.
"Cách của ngươi đâu!"
"Đang dùng chứ sao! Không phải đang dùng đấy thôi!" Trần cẩu con hùng hồn nói.
Varnell suýt lồi cả mắt, vừa chạy vừa thở dốc: "Cách của ngươi là dẫn đám người chết sống lại này chạy vòng vòng à?"
"Đúng mà!"
"Cái này là cái cách chó má gì!"
"Cái này gọi... Yêu ma lực xoay vòng..."
Varnell dù không hiểu gì, nhưng phản ứng trên mặt lại rất rõ ràng: Ngươi mẹ nó lại đang đùa lão tử à? !
Dẫn theo đại quân người chết sống lại chạy đến vòng thứ ba dưới Kim Tự Tháp, Varnell cảm thấy lần này mình có thể bị thằng hỗn đản Harvey này hố chết!
Không, là "chắc chắn" sẽ bị thằng hỗn đản này hố chết!
Cũng chỉ vì bọn người chết sống lại phía sau này không có đầu óc, chỉ biết chạy theo mông đuổi, chứ nếu mà có não thì chỉ cần phân một ít người quay đầu lại, là sẽ bao vây mình với Harvey ngay lập tức.
Vòng chạy thứ tư cho tới khi nào xong mới thôi, Varnell gánh không nổi, hắn vốn dĩ sức lực sau khi bị áp chế, lại thêm một loạt chiến đấu vừa rồi đã bị thương không ít, giờ phút này một hơi chiến đấu lâu như vậy, lại liên tục chạy tầm vài vòng sau, đã cảm thấy lồng ngực đau rát, mỗi một nhịp thở, đều như là phá mất ống bễ đồng dạng.
"Ta chịu không nổi nữa rồi! Mau nghĩ biện pháp!" Varnell quay đầu về phía Trần Nặc nhìn, cái này nhìn, mắt Varnell kém chút trừng rớt ra ngoài!
Người đâu? !
Đồng bọn của lão tử đâu? !
Сука блядь! ! ! !
Tên vương bát đản này lúc nào chạy mất? Người đâu rồi? !
Sau lưng n·gười c·hết s·ố·n·g lại trầm mặc đuổi theo, Varnell lớn tiếng chửi rủa, lại dẫn n·gười c·hết s·ố·n·g lại đại quân chạy nửa vòng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy một cái khiến mình h·ậ·n thấu xương thân ảnh, ngồi tr·ê·n bậc thang Kim Tự Tháp cao hơn mười mét.
Thật đúng là đồ c·h·ó má c·h·ó đểu! ! !
Nhìn xuống phía dưới, Varnell suýt chút nữa xuất huyết não bạo c·hết!
Tên vương bát đản này không biết lúc nào đã leo lên bậc thang ngồi trên chỗ cao nghỉ ngơi!
Cứ vậy trơ mắt nhìn tự mình một người dẫn n·gười c·hết s·ố·n·g lại đại quân chạy vòng!
Cái này thì cũng thôi đi!
Cái điếu t·h·u·ố·c lá trên tay ngươi là chuyện gì xảy ra! ! ! !
Bị Varnell p·h·át hiện, Trần Nặc ngượng ngùng cười một tiếng, nhanh tay búng một cái đầu t·h·u·ố·c lá ném đi, trên mặt đổi lấy vẻ nhiệt tình quan thiết, đối với Varnell liền lớn tiếng hô một câu:
"Davarich! ! Mau lên đây! !"
Varnell tâm tính sụp đổ!
Davarich? ? ?
Lão tử đi lên liền chơi c·h·ế·t ngươi a! ! ! !
Không s·ố·n·g được nữa! !
Đồng quy vu tận! !
Đều phải c·h·ế·t! ! Đều phải c·h·ế·t! ! ! !
· 【còn có ~ ] ·
Bạn cần đăng nhập để bình luận