Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 466: 【 Trần Nặc, Bát Trung phẩm học kiêm ưu học sinh tốt 】 (3)

Chương 466: 【Trần Nặc, Bát Tr·u·ng phẩm học kiêm ưu học sinh tốt】 (3)
Trần Nặc xua tay: "Ta bắt một tên tay sai họ Đổng, sau đó dùng điện thoại di động của hắn gọi cho họ Đổng, kết quả gọi tới... phát hiện là cảnh sát thành phố Tân Hải, nói chủ nhân điện thoại di động gặp tai nạn xe cộ mà ch·ết, cảnh sát đang điều tra, còn hỏi ta có phải người nhà người ch·ết không...
Ngươi xem chuyện này, hại..."
La Đại Sạn t·ử lập tức giật mình từ đầu đến chân!
Cả người theo bản năng ngồi thẳng! Thậm chí vì động tác này, kéo rách vết thương ở ngực, đau đến há hốc mồm cũng không quan tâm!
Cái này...
Chết thật rồi?!!
Cứ vậy mà ch·ết?
Một đại lão lớn như vậy? Một ông trùm? Cái Cái Đổng kia?
Thế là chầu diêm vương rồi?!
Ngọa Tào!
Tiểu tử này làm việc, quá h·u·n·g ·á·c! ! !
Trần Nặc cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay La Đại Sạn t·ử.
"Thúc, hiểu lầm rồi!
Hiểu lầm thôi mà!
Chuyện này, không phải ta làm."
La Đại Sạn t·ử trừng mắt nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc nghiêm mặt nói: "Trước khi đến ta còn đoán ba phần, tưởng là ngươi làm... Nhưng bây giờ nhìn lại, việc này không liên quan đến ngươi.
Vậy thì... Thú vị rồi."
Trần Nặc thu lại nụ cười.
Thực ra chuyện này, Trần Nặc cũng không ngờ.
Cho dù có muốn ch·ơi c·h·ết cái họ Đổng kia, Trần Nặc cũng không có ý định làm lớn chuyện như vậy.
Với bản lĩnh của hắn, muốn lặng lẽ giết người, có khối cách kín kẽ hơn nhiều để không ai nghi ngờ.
Ví dụ như lúc trước hắn g·iết bố dượng Diêu Úy Sơn của Tôn Khả Khả bằng cách khiến hắn bị xuất huyết não mà c·hết.
Tai nạn xe cộ...
Thật sự chẳng có chút kỹ thuật nào cả!
Vấn đề là, bây giờ chuyện này lại trở nên có chút lúng túng.
"Không phải ngươi làm, cũng không phải ta làm.
Nhưng cái tên họ Đổng kia c·hết rồi.
Cho nên, ta lo lắng sẽ còn chút rắc rối đằng sau.
Ai biết phía sau gã họ Đổng này có còn ai không? Vạn nhất người ta cảm thấy, gã họ Đổng này chết là do đụng đến ngươi ở Kim Lăng, sau đó gã bị ch·ết...
Mà đổ thừa chuyện hắn ch·ết là do ngươi, vậy chẳng phải gây rắc rối cho ngươi sao.
Hơn nữa, ai là người g·iết họ Đổng? Kẻ làm chuyện này, có liên quan gì đến chúng ta không, có thể mang phiền toái đến cho ngươi không?
Đó đều là chuyện sau này cần giải quyết."
Nói đoạn, Trần Nặc hạ giọng nói: "Cho nên, La thúc, ban đầu ta không muốn lộ mặt quá nhiều trước mặt ngươi.
Nhưng giờ tình hình thế này, ta cảm thấy, ngươi không thích hợp ở lại bệnh viện.
Ở đây người ra vào phức tạp.
Vạn nhất họ Đổng có đồng bọn hoặc người nhà hậu thuẫn gì đó mà tìm ngươi gây phiền phức, ngươi ở bệnh viện không an toàn.
Cho nên, nghe ta đi, hôm nay xuất viện đi, rồi tìm chỗ nào đó ẩn mình vài ngày.
Chờ ta xử lý xong mọi chuyện.
Còn chuyện ai là kẻ g·iết họ Đổng... Dù là ai đi chăng nữa, thì ngươi cũng đang bị mang tiếng. Nếu có thể, ta cũng sẽ lôi cổ hắn ra.
Cho nên..."
Nghe lời Trần Nặc, La Đại Sạn t·ử không cưỡng, rất thẳng thắn bảo người làm thủ tục xuất viện.
Rời khỏi bệnh viện, tìm một chỗ nấp mình trước đã.
Lúc này không phải lúc làm anh hùng.
Cái Đổng to như vậy, cứ thế mà c·hết.
Đối với Trần Nặc mức độ ra sao thì La Đại Sạn t·ử không rõ, nhưng với người bình thường, dù là La Đại Sạn t·ử đi nữa, cũng là chuyện lớn!
Cái Đổng dám động vào La Đại Sạn t·ử, La Đại Sạn t·ử cũng không dám trả thù, chỉ biết "nhẫn".
Mà bây giờ, đối phương c·hết rồi.
Vạn nhất phía sau đối phương còn thế lực hoặc đồng bọn nào khác, mà cảm thấy gã c·hết có liên quan đến mình, thì La Đại Sạn t·ử không thấy mình có khả năng gánh nổi.
Theo đề nghị của Trần Nặc, La Đại Sạn t·ử quyết định t·r·ố·n.
Không chỉ một mình trốn, mà còn phải mang La Thanh đi cùng.
Trần Nặc hứa rằng không lâu nữa, hắn sẽ giải quyết nhanh chuyện này.
Về phần giải quyết như thế nào...
"La thúc, chuyện này ngươi đừng hỏi, biết nhiều cũng không tốt cho ngươi."
Lúc ấy Trần Nặc xua tay, cười rất nhẹ nhàng.
Sau đó vỗ đầu: "Không ổn, còn phải bố trí cho ngươi một vệ sĩ, ta bận giải quyết việc bên ngoài, không thể canh chừng ngươi 24/24 được, vạn nhất bị người lật nhà thì không hay."
Cầm điện thoại lên, gọi.
"Alo? Lão chủ Quách, có mở quán mì chưa?"
Đầu dây bên kia, lão chủ tiệm mì sợi Quách bực bội nói: "Tìm ta có việc gì?"
"Đến giúp ta bảo vệ một người, chính là người ở bệnh viện hôm qua ấy..."
"Không đi!"
Lão chủ Quách tức lộn ruột!
Cần tới ông đây sao? Hai người các ngươi đều không phải dạng vừa gì, ai dám động vào các ngươi? Còn cần vệ sĩ?
Ai chán sống rồi mới đi gây với hai ngươi?
Hơn nữa, ta tính là cái gì? Lực mọn có tý tẹo này?
"Có đi không?"
"Không đi!"
"Không đi thì ta đến nhà ngươi ăn mì đó, ăn xong không trả tiền, ở lỳ trong quán, ngày nào cũng ăn chực."
Lão chủ Quách cười khẩy: "Cứ đến đi! Bao ăn! Ta cho cả trâu vào tô mì nhà ngươi! Chỉ cần ngươi ăn nổi! Có ăn c·hết ta cũng chẳng sao!"
"... ...". Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Vậy ta không đến, ta bảo Tinh Không Nữ Hoàng đến nhà ngươi ăn mì."
"..."
Trầm mặc vài giây, lão chủ Quách rất thẳng thắn thừa nhận thua: "Cho địa chỉ, ta tới liền."
·Diễn đàn web Bạch Tuộc Quái.
Một bài đăng mới xuất hiện ở khu công cộng, rất nhanh đã được đẩy lên đầu bởi những bình luận phía dưới.
Người đăng: Tinh Không Nữ Hoàng.
Nội dung bài đăng: 【Tuyên bố thành Kim Lăng Tung Của là khu vực cấm của những người có năng lực, phàm là người có năng lực không được bén mảng vào khu vực thành Kim Lăng. Kẻ cố chấp, có đi không về. 】
Bài đăng vừa xuất hiện, lập tức làm dậy sóng cả diễn đàn.
Bên dưới bình luận rất nhiều.
【 Nữ hoàng bệ hạ tuyệt nhất! Bệ hạ đây là đang chiếm địa bàn sao?】 【Lầu trên, địa bàn của nữ hoàng bệ hạ là ở London mới đúng.】 【Fuck, ta vừa nhận một đơn hàng ở thành Kim Lăng, lần này muốn hủy kèo rồi... Bệ hạ có thể châm chước không? Ta chỉ đến hai ngày thôi, hộ tống một món đồ quý giá đi đấu giá.】 【Lầu trên anh bạn... Cùng nhau hủy kèo đi, ta nhận việc chính là đi cướp đồ ấy đây... 】
Phía dưới bình luận xôn xao, có người đùa cợt, có người hùa theo cho vui, cũng có người kêu khổ.
Nhưng tuyệt nhiên không ai dám công khai phàn nàn.
Mà cũng không ai xem những lời này là trò đùa.
Trong thế giới ngầm, một vài đại lão hàng đầu hoặc những đội nhóm hàng đầu sẽ làm những việc giống như 【chia địa bàn】 thế này.
Cho nên cũng không có gì lạ.
Điều duy nhất khiến mọi người tò mò là, phạm vi hoạt động của Tinh Không Nữ Hoàng mọi người phần lớn cho rằng là ở khu vực London Anh Quốc. Theo lý thuyết, nếu chia địa bàn thì cũng phải là ở London mới đúng chứ.
Hai năm trước, khi nữ hoàng đánh cho đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nhận - đoàn có tiếng tăm mạnh nhất ở Anh Quốc t·h·ê thảm, lúc đó mọi người đoán rằng, phải chăng nữ hoàng muốn phân chia địa bàn, làm ra sự tình để lập uy.
Kết quả, Tinh Không Nữ Hoàng đánh người xong thì cũng không nói gì thêm.
Diệt một đội cấp A, mà lại không phân chia địa bàn, vậy chẳng phải là nhàn rỗi sinh nông nổi sao?
Bây giờ lại đăng tuyên bố chia địa bàn, mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là... Thành Kim Lăng Tung Của?
Nữ hoàng đây là chuyển nhà?
Cuối cùng, một bình luận xuất hiện, lập tức nhận được sự tán đồng của đám đông!
【Vẫn không hiểu sao? Hãy nghĩ đến tuyên bố của vị tân chưởng khống giả Diêm La đại nhân trước đây đi... Nữ hoàng bệ hạ đây là tới Tung Của rồi! 】 Người đăng: Phương Tâm Tung Hỏa Phạm.
·"Tự mình tạo BUG cho mình vui vẻ lắm sao?" Lộc Tế Tế nhìn Trần Nặc đang ngồi trước máy tính, lắc đầu cười khổ.
Trần Nặc bỏ chuột xuống quay đầu cười: "Em không hiểu, giả vờ ngầu trong đám đông là một trong những niềm vui lớn nhất trên đời mà."
Lộc Tế Tế lườm Trần Tiểu cẩu một cái, chỉ là cái liếc mắt x·e·m thường kia lại vẫn có chút nhu mị và cưng chiều.
Trần Nặc thở dài, một tay kéo Lộc Tế Tế đến ngồi trên đùi mình, ôm lấy eo nhỏ.
Lộc Tế Tế hừ một tiếng: "Rồi sao nữa, chuyện này tiếp theo phải giải quyết như thế nào?"
"Trước cứ chờ hai ngày đã." Trần Nặc duỗi lưng: "Đăng bài xem như một lời cảnh cáo, đối phương nếu biết sợ sẽ thông qua diễn đàn hoặc các kênh khác mà liên hệ. Đó là giải quyết hòa bình.
Nếu không liên hệ thì chứng tỏ là không có ý nhượng bộ, quyết tâm tìm phiền phức!
Vậy thì... Chúng ta đã đăng bài, đã cảnh cáo, cũng đã chiếm địa bàn.
Những ai vẫn dám đến Kim Lăng, một là phải táng, không chừa ai cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận