Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 78: 【 tính ai? 】

Chương 78: 【Tính ai?】 Các ngươi... trâu bò thật! Ngày đầu tiên lên bảng xếp hạng thành tích, khiến ta phải há hốc mồm...
Đêm đến xem qua một chút, không kìm được xúc động, lại viết thêm một chương nữa.
Cầm lấy mà dùng đi!
--------------------------------------------------------------------------- Hơn mười giờ đêm, Khương Anh Tử kết thúc cuộc họp, sau khi nhiều quản lý cấp cao tản đi, nàng về phòng nghỉ. Vốn nghĩ con gái chắc đã không đợi được mà ngủ rồi, nhưng khi đẩy cửa vào liền thấy Lý Dĩnh Uyển tay cầm điện thoại gõ lạch cạch.
"Nói chuyện với ai vậy?"
"Trần Nặc ạ."
Khương Anh Tử nhẹ gật đầu, còn dặn thêm một câu: "Nói chuyện cho tử tế nhé."
Vốn dĩ đây coi như một lời khích lệ, nhưng Lý Dĩnh Uyển nghe xong lại không khỏi trợn mắt.
Nếu Tôn CC đứng ở đây, chắc đã khóc thét. Lão Tôn mà sáng suốt như vậy thì đã không phải mỗi lần giáo hoa muốn ôm Trần c·h·ó con làm nũng đều phải lén lút rồi.
Khương Anh Tử nhìn thời gian: "Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đã."
Lý Dĩnh Uyển đứng dậy, nhưng vẫn không bỏ điện thoại xuống, vừa đi vừa nhắn tin theo sau lưng mẹ.
Ký túc xá xây tất cả 7 tầng, có thang máy. Mẹ con chưa đi tới cửa thang máy thì thư ký đã sớm bấm thang máy, khom người chờ ở cửa.
Lúc đợi thang máy, Khương Anh Tử hỏi: "Gần đây con với Trần Nặc thế nào rồi?"
Lý Dĩnh Uyển không chịu trả lời, hừ một tiếng.
Khương Anh Tử thở dài, còn định nói thêm mấy câu thì thang máy đã đến.
Trong phòng phân phối điện, một bóng người như ẩn trong bóng đêm, đang giơ tay kéo hộp điện. Người này mặc một bộ đồ công nhân, nhưng tóc lại bù xù, đeo khẩu trang chống bụi công nghiệp, chỉ lộ ra đôi mắt màu nâu.
Hộp điện đã mở, khi người này chuẩn bị kéo cầu dao thì...
Bỗng, phía sau một luồng kình phong đánh tới!
Sát thủ mặc đồ bảo hộ lao động phảng phất có chút cảnh giác, đột ngột nghiêng người về phía trước, chỉ nghe thấy "keng" một tiếng!
Một cục đá trực tiếp găm vào đường ống sắt trước mặt hắn.
Phía sau, một bóng người lao lên rất nhanh!
Sát thủ mặc đồ bảo hộ lao động phản ứng cực nhanh, quyết đoán từ bỏ việc kéo cầu dao điện, cả người trong nháy mắt như báo vọt ra!
Người tới tung chưởng vào vị trí ban đầu sát thủ vừa đứng, đánh hụt, nhưng lại trúng vào ống sắt trên tường.
Chỉ nghe "ông" một tiếng, âm thanh rung động đủ để chứng minh lực đạo của chưởng này! Ống sắt đã bị lõm một chỗ!
Sau đó, trong phòng phân phối điện tối đen, hai người cận chiến dây dưa, vật lộn với nhau!
Thân ảnh sát thủ quỷ dị, bộ pháp nhanh nhẹn, tay bóp ra một cây chủy thủ, liên tục đâm mấy nhát, định bức lui đối thủ, sau đó chạy về phía cửa phòng phân phối điện.
Còn người ngăn cản hắn, cũng mặc đồ công nhân, nhưng lại đội nón bảo hộ của nhà máy, trong bóng tối im ắng chỉ liên tục tấn công.
Thủ pháp của người này theo con đường khéo léo, một tay dùng chưởng, một tay dùng trảo, ra chiêu ẩn chứa nội kình! Sau mấy lần giao đấu, chỉ nghe một tiếng "xuy", quần áo bảo hộ lao động của sát thủ bị rách một mảng.
"Quốc thuật?" sát thủ giọng khàn khàn hừ một tiếng, đột nhiên ném mạnh chủy thủ về phía trước.
Người kia nghiêng đầu, tay trái dẫn một cái liền đánh bay chủy thủ, sát thủ thừa cơ chạy tới cửa, đưa tay mở cửa phòng.
Người kia đã áp sát phía sau, một chưởng mang theo âm thanh gió lôi, chụp vào lưng sát thủ. Sát thủ cười lạnh, bất ngờ tập trung, trong tay phóng một viên cương châm.
Người kia phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt biến chưởng thành trảo, dùng mấy ngón tay kẹp lấy cương châm, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau!
Khi lực của cương châm đã hết, người này đã lui đến góc tường, đột ngột hít một hơi sâu, chân phải đưa ra sau, một cước đạp lên tường. Mượn lực đó, hắn cắn răng một cái, buông lỏng ngón tay đang giữ cương châm, sau đó bàn tay lật một cái, giống như mây trôi, dùng lòng bàn tay trượt cương châm sang bên!
Cả người đâm vào ngực sát thủ!
Tay phải nắm quyền, nhưng khớp ngón giữa hơi nhô ra, chỉ nghe "phịch" một tiếng!
Một đấm xuyên tim này nện vào ngực sát thủ!
Sát thủ đột ngột bị bắn ngược về sau, miệng phun máu tươi, nhưng bị khẩu trang che mất, chỉ thấy máu chảy xuống cằm.
Lúc ngã xuống đất, sát thủ lăn một vòng, chợt giơ lên một mảng ngân quang!
Người kia hai mắt trừng lớn, vốn đang xông về trước nhưng có thể lập tức uốn người như cầu vồng, cả người như thể gãy đôi!
Ngân quang đó sượt qua da đầu hắn. "Đinh đinh đang đang" vài tiếng, găm vào tường phía sau, rõ ràng là mấy cái boomerang.
Chỉ tiếc phòng phân phối điện nhỏ hẹp, boomerang không có chỗ thi triển, không thể phát huy được tác dụng thực sự.
Đến khi đứng dậy, sát thủ đã chạy khỏi phòng phân phối điện!
"Hộc hộc hộc..."
Người này trong bóng tối thở hổn hển vài tiếng, rồi dùng lực đấm vào eo, khẽ mắng một câu gì đó. Hắn nói nhỏ: "Năm mươi vạn này thật không dễ kiếm."
*Đinh!
Thang máy dừng vững vàng ở tầng một.
Lúc Khương Anh Tử và Lý Dĩnh Uyển bước ra khỏi thang máy, Trần Nặc từ trên mái nhà máy phía đối diện nhanh chóng nhảy xuống. Sau đó thân thể thoăn thoắt nép vào hàng cây xanh trong nhà máy.
Sau khi hai mẹ con lên xe hơi, từ từ lái ra khỏi nhà máy.
Ở ngoài đường, một bóng người leo tường ra, rơi xuống đất, nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng cởi bộ đồ công nhân ra, để lộ áo khoác bên trong.
Hắn thở ra, rồi đẩy chiếc xe đạp đang đỗ ven đường, xoay người lên xe, đuổi theo ô tô của Khương Anh Tử đang đi chậm.
Vừa đạp, vừa dùng tay xoa bóp eo của mình.
Trần Nặc đứng dưới một gốc cây ven đường, nhìn theo bóng lưng đang đạp xe, mắt híp lại, rồi lại mở ra.
Người đạp xe, một gương mặt đàn ông trung niên rất bình thường.
"Kiếp Phù Du Làm Gì Nói? Nhìn qua... có vẻ rất dễ bị lừa gạt nhỉ."
*Đêm khuya, Kiếp Phù Du Làm Gì Nói ngồi trước máy vi tính, hai tay giống như đang chèo thuyền, vụng về gõ chữ.
Nhắn lại: Hôm nay mục tiêu bị tập kích, có người cố tình phá hỏng thang máy để gây tai nạn, ta đã giao đấu với đối phương nhưng không giữ được hắn.
Nhắn lại: Đối phương có đặc điểm gì?
Nhắn lại: Là nam, nói tiếng Hoa, dáng người gầy nhỏ, đeo khẩu trang không thấy rõ mặt. Thân thủ rất tốt, giỏi các chiêu thức nhỏ. Sử dụng vũ khí là chủy thủ và boomerang.
Nhắn lại: Tiếp tục bảo vệ.
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói ngẫm nghĩ, tiếp tục hai ngón tay vụng về gõ chữ: "Tôi cảm thấy hôm nay hắn ra tay một lần bị tôi ngăn cản, hẳn là đã hiểu mục tiêu có người bảo vệ, những lần sau có thể sẽ càng thận trọng."
Vài giây sau.
Nhắn lại: Ta sẽ tạo cơ hội để hắn ra tay, ngươi chú ý cảnh giác, tìm cách giữ hắn lại.
Ngọa Tào, ông chủ, ta là tới làm vệ sĩ! Không phải thợ săn tiền thưởng!
Tính mạng của mục tiêu quan trọng hay là tính mạng của ta quan trọng chứ! Sao lại còn bày trò để sát thủ ra tay chứ?
Rốt cuộc là lấy bánh bao thịt đánh chó...
Ta là cái bánh bao thịt đó sao?
Mẹ nó, ta kiếm chút tiền vất vả có dễ không!
Hôm nay cái eo ta đã muốn gãy rồi!
Việc này mà ảnh hưởng đến việc về nhà nhận lương thì tính sao hả!
Trong lúc đang do dự thì lại có một tin nhắn đến.
"Tìm cách giúp ta bắt được đối phương, hoặc khi gặp hắn thì cầm chân hắn một lúc, coi như có công, thù lao ta trả thêm mười vạn."
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói im lặng một lát...
Thôi được, thơm thật!
Đại gia có tiền, đại gia nói gì cũng đúng!
*Trong phòng 1108, Trần Nặc gập máy tính xách tay lại, rồi lấy điện thoại ra.
"Lý Dĩnh Uyển, mai dẫn mẹ cô đi ăn quán thịt nướng hôm qua đi."
"Hả? Oppa, anh chẳng phải nói địa điểm ăn cơm mỗi bữa phải thay đổi sao? Không thể ăn ở cùng một chỗ hai lần, không được để đối phương nắm được quy luật của mình, để giảm tối thiểu nguy cơ bị bỏ độc sao?"
Trần Nặc không giải thích: "Cứ làm theo lời tôi là được. Trưa mai ăn xong quán đó, tối tiếp tục ăn ở đó! Không được thay đổi."
"...Vâng."
*Quán thịt nướng Tân La.
Khương Anh Tử hơi thắc mắc sao con gái mình bỗng nhiên thích ăn quán thịt nướng này đến vậy.
Hôm qua đã ăn một lần, trưa nay ăn một lần nữa.
Buổi tối lại bị con gái lôi đến.
Thật ra thì quán thịt nướng này cũng được, ông chủ là người Cao Ly, toàn làm ăn với du học sinh, hương vị cũng khá chuẩn.
Nhưng liên tục ăn ba bữa, cũng sẽ thấy ngán.
Nhưng Khương Anh Tử không thể cãi được với con gái làm nũng, vẫn phải đi cùng.
Cô nàng chân dài ngồi xuống, tùy tiện gọi một phần thịt nướng, canh hải sản, lưỡi bò nướng và mấy thứ khác. Cũng có chút thất thần nhìn ngó xung quanh quán.
Thực ra tối nay khách không đông lắm, hơi vắng vẻ. Trong quán ăn không lớn lắm chỉ có ba bốn bàn khách, mà lại còn không có phòng riêng.
Ông chủ có lẽ là gặp được người quen, theo lệ thường tới chào hỏi vài câu nhưng rõ ràng, người đàn ông trung niên này đối với bà chủ bán hàng lão Khương Anh Tử hứng thú rất lớn, rất là lấy lòng cùng tán gẫu vài câu, còn chủ động đưa ra có thể giảm giá.
Khương Anh Tử thái độ lạnh nhạt không mấy đáp lời, ông chủ mới ngượng ngùng rời đi.
Ở phía sau bếp sau trong hẻm nhỏ thổi một lát gió, đợi chừng nửa giờ, cũng không phát hiện có bất cứ dị thường nào.
Hôm nay Khương Anh Tử liên tục lần thứ ba vào xem quán cơm nhỏ này, hắn liền đã mơ hồ đoán được ý đồ.
Dụ rắn ra khỏi hang?
Quá ngây thơ a!
Đơn giản như vậy, ta đều thấy rõ, sát thủ có thể không rõ?
Thực sự, liên tục ba lần đến cùng một nhà tiệm cơm ăn cơm, là sẽ cho sát thủ một loại quy luật tìm đến mục tiêu, sau đó thừa cơ trong đồ ăn hạ độc. . .
Nhưng, mình tối hôm qua đã cùng sát thủ đánh một trận rồi a! !
Đối phương đã phát giác được bên này có cao thủ bảo vệ a! !
Trong tình huống này, sát thủ còn tới hạ độc, hắn không phải đầu óc có vấn đề sao?
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói cảm thấy mình lên thuyền giặc!
Cái người ủy thác này quá không đáng tin cậy a!
Thôi thôi, cầm tiền của người thì phải làm việc cho người, hắn muốn làm loạn thì cứ làm loạn đi, dù sao lừa gạt xong ba mươi ngày, bảo hộ mục tiêu không chết, mình liền có thể rời đi.
Có bắt được sát thủ hay không, liên quan gì đến ta!
Một bữa cơm xong, Kiếp Phù Du Làm Gì Nói nhìn chằm chằm vào bếp sau, đảm bảo không có bất kỳ cái gì dị thường.
Bên trong mùi thịt nướng thơm bay ra. . .
Kiếp Phù Du đồng chí nhịn không được nuốt nước bọt. . . Ai, cơm tối còn chưa ăn đâu. Tí nữa trên đường về mua cái bánh nướng đi, đồ ở khách sạn quá đắt, ăn xót ruột.
Trong tiệm Khương Anh Tử kỳ thực không có gì khẩu vị, ăn qua loa mấy miếng liền buông đũa, Lý Dĩnh Uyển cũng như vậy, ăn một chút, liền cầm điện thoại di động lên tiếp tục nhắn tin cho Trần Nặc. Nhưng lần này, Trần Nặc cũng không trả lời.
"Ăn no rồi?" Khương Anh Tử nhìn thoáng qua con gái mình, bắt đầu cảm thấy bản năng có chút dị thường ở con gái mình.
Rõ ràng là nàng đòi đến ăn ở quán này, kết quả đến lại ăn rất ít, vẻ mặt không yên lòng.
"Ăn no rồi."
"Đi thôi, về." Khương Anh Tử nhíu mày, đứng dậy.
Thư ký đi mua hóa đơn xong, tại cửa chờ.
Khi hai mẹ con đi ra cửa tiệm, đứng ở ven đường chờ xe. . .
Bỗng nhiên, từ phía đường đối diện, một chiếc xe van cũ nát giống như mất kiểm soát, động cơ đột nhiên rú lên, liền lao đến!
Góc độ này vô cùng xảo quyệt, tìm thời cơ cũng vô cùng độc ác!
Khương Anh Tử đứng ở ven đường, bên trái là cột điện, muốn tránh cũng không được! Bên phải thì là con gái mình!
Trong tình thế cấp bách, mắt Khương Anh Tử đột nhiên trừng lớn, bản năng một tay hung hăng đẩy con gái ra! Lý Dĩnh Uyển ngã ngang ra, Khương Anh Tử chỉ kịp ngẩng đầu, trơ mắt nhìn chiếc xe MiniBus này lao tới mình. . .
Ngay lúc này, bỗng nhiên một bóng người hung hăng xông tới!
Đâm vào sườn xe van!
Ầm một tiếng!
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói liều cả m·ạ·n·g, mười thành công lực một chưởng, đập vào sườn xe van, chiếc xe van đang lao tới, thế mà bị lệch, góc độ lập tức lệch đi! Gần như là sượt qua cánh tay Khương Anh Tử, lao thẳng vào cột điện!
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói cảm thấy cánh tay vừa tê dại vừa đau nhức, nằm trên mặt đất, ngực nghẹn ứ, một ngụm máu già liền xông lên, cưỡng ép nuốt xuống.
Quay đầu thấy Khương Anh Tử đã bị hù sợ, hắn bỗng nhiên sắc mặt lại biến đổi!
Một người đi đường vốn đã bị dọa ngã xuống đất, bỗng nhiên đưa tay về phía Khương Anh Tử, đầu ngón tay chợt lóe lên ánh kim loại.
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói nằm rạp trên mặt đất, thở hồng hộc, nguyên bản nội lực trong ngực cuộn trào, đã đến cực hạn, mắt thấy cảnh này, chỉ có thể gượng ép hít sâu một hơi. Với tên sát thủ dưới đất kia, liền là một tiếng hét lớn!
"Này! ! ! !"
Ầm một tiếng!
Một tiếng hét này như tiếng sấm mùa hè nện vào đỉnh đầu, khiến người trong nháy mắt tinh thần hoảng hốt nửa giây!
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói muốn chính là thời gian này, không để ý trong miệng mình đổ máu, đưa tay tóm lấy mắt cá chân Khương Anh Tử, dùng sức kéo, liền kéo Khương Anh Tử trực tiếp xuống mặt đất, người phụ nữ hét lên một tiếng, lại trực tiếp bị Kiếp Phù Du Làm Gì Nói kéo xuống dưới bánh xe.
Tên sát thủ dưới đất kia đã bật dậy, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Kiếp Phù Du Làm Gì Nói một chút, không cam lòng nhanh chóng lùi về phía sau, biến mất trong đám người đang chạy đến nhao nhao.
Kiếp Phù Du Làm Gì Nói vùng vẫy một hồi, miễn cưỡng bò dậy, trước nhìn thoáng qua Khương Anh Tử đang nằm dưới bánh xe, còn tốt!
Mục tiêu chỉ bị dọa ngất, vẫn còn thở.
Hắn nhanh chóng liếc qua ghế lái xe van. . . Trống không! Không ai!
Một tay xoa ngực, một tay đỡ eo, Kiếp Phù Du Làm Gì Nói lảo đảo chen vào đám người, cấp tốc rời đi.
Sát thủ một hơi chạy ra một con phố, sau đó nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe tải bên đường, xe hàng lập tức khởi động, cấp tốc rời đi.
Lái chừng hơn mười phút, vào một xưởng sửa xe, cửa lớn cũng chậm rãi đóng lại.
Từ trên xe nhảy xuống có hai sát thủ. Hai người đứng đợi một chút bên cạnh xe, có người từ ngoài cổng leo vào.
"Sao rồi? Không bị đuổi theo chứ?"
"Yên tâm. Ta cực kỳ cẩn thận." Sát thủ thứ ba đến lắc đầu: "Lại thất bại, đối phương có cao thủ trấn giữ, lão tứ hôm qua đã bị thương. Phi vụ này, phải thêm tiền!"
"Ừm, liên lạc với người ủy thác đi. Cứng đầu như vậy không xong đâu, dù chúng ta có liều m·ạ·n·g, nhưng cũng phải có giá xứng đáng!"
"Trước vào xem lão tứ, còn phải thay thuốc cho hắn."
Ba người vào trong văn phòng xưởng sửa xe, trong đó có một căn phòng nhỏ, kê một chiếc giường nhỏ, trên giường, tên sát thủ đã giao thủ với Kiếp Phù Du Làm Gì Nói hôm qua, tức là lão tứ, đang nằm trên giường, mặt quay vào trong, trên thân đắp một tấm thảm mỏng.
"Lão tứ, hôm nay lại thất bại, mẹ nó, sớm biết nên nghe lời ngươi, người kia chỗ mục tiêu quá cứng."
Một trong số đó đi tới, đưa tay vỗ vào người lão tứ đang nằm. . .
Đột ngột, tay hắn còn chưa chạm vào người lão tứ, liền cảm giác thân thể như bị điện giật, đột nhiên chấn động, sau đó run rẩy mềm nhũn ra trên mặt đất.
Trần Nặc từ trên giường xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn hai người còn lại.
"Ngươi! Ngươi là ai! !"
"Ngươi! Ngươi làm gì lão Tam rồi? Lão Tam! Lão Tam ngươi đứng lên đi!"
Trần Nặc cười, để lộ thứ trong tay. . . Một khẩu súng điện. Nhẹ nhàng đánh, cách cách cách cách, ánh điện lóe lên.
Hai người sắc mặt kinh nghi bất định, liếc nhìn nhau, người bên trái trầm giọng quát: "Lão tứ đâu? Ngươi đưa lão tứ đi đâu?"
Trần Nặc thở dài, đứng dậy, mở hai tay: "Dưới giường."
Vừa dứt lời, rầm!
Phanh phanh phanh!
Cửa lớn, cửa sổ trong phòng, toàn bộ tự động đóng lại. . . "Ta chỉ hỏi các ngươi một vấn đề!" Trần Nặc cười bước tới.
"Ngươi. . . Ngươi mơ tưởng để chúng ta nói ra người ủy thác! Không hợp quy củ!"
". . . Ai hỏi các ngươi người ủy thác." Trần Nặc nhíu mày: "Ta muốn hỏi chính là, tài khoản trang web bạch tuộc quái của các ngươi, là cấp bậc gì a. . . Đương nhiên, ta quan tâm nhất là. . .
Bên trong, có bao nhiêu tiền a?"
Hai người liếc nhau, đồng thời lộ vũ khí, một người cầm một đoạn dây cáp, người còn lại rút từ bên hông ra một con dao găm.
Hai người hét: "Giết hắn! !"
Trần Nặc gật đầu mỉm cười: "Đến đây, giết ta đi."
p/s: truyện lên top
Bạn cần đăng nhập để bình luận