Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 414: 【 Tây Đức & Kami Sōichirō 】 (3)

Chương 414: 【 Tây Đức & Kami Sōichirō 】 (3) "Nhìn đến là đoán đúng rồi... Bất quá cũng dễ đoán thôi, dù sao ngươi căng thẳng như vậy mà." Trần Nặc đảo mắt nhìn quanh: "Nếu ta nói ra, ngươi có thể không giết ta không?"
"Ừm?"
"Ừm cái gì? Lão tử không phải loại anh hùng hảo hán không sợ chết, còn sống được ai lại muốn đi chết chứ?" Trần Nặc thở dài: "Đối với ngươi mà nói, giết hay không ta quan trọng lắm sao?
Ngươi chẳng phải sẽ phong tỏa ký ức à? Nếu sợ ta để lộ bí mật, ngươi cứ xóa ký ức trong đầu ta liên quan đến địa chỉ nơi ở của ngươi là được rồi."
Dừng một chút, Trần Nặc cười nói: "Sao? Giao dịch này, ngươi chấp nhận không, Bạch Tuộc Quái?"
Kami Sōichirō nheo mắt lại, hắn dường như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Về chuyện Cạnh tranh của chúng ta, ngươi biết bao nhiêu?"
"Không quan trọng." Trần Nặc cười: "Ngươi nghĩ xem, dù ta biết bao nhiêu, thì ta cũng chỉ là một con người thôi. Đối thủ cạnh tranh của ngươi cũng đâu phải ta.
Ta chỉ không muốn chết mà thôi.
Thế nào? Ngươi hứa không giết ta, ta sẽ nói hết cho ngươi biết, sau đó ngươi xóa ký ức của ta là được.
Còn chuyện khác, không liên quan đến ta."
Kami Sōichirō thở dài: "Ngươi thật sự khác những người khác mà ta biết... Ta cứ tưởng lúc này, ngươi hoặc sẽ chửi bới ầm ĩ, hoặc sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ.
Ngươi lại như đang nói chuyện giao dịch, mặc cả với một người bạn cũ vậy?
Ngươi chẳng thấy vừa rồi ngươi làm ta bị thương, còn chọc giận ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?"
"Ngươi đâu phải con người.
Loại hận này, giận này, đều là cảm xúc nhảm nhí của loài người thôi. Ngươi là một hạt giống, để ý làm gì chứ?"
Trần Nặc cười ha hả, chỉ là sau khi cười xong, khóe miệng lại đau đớn co rút.
"... Thứ nhất, ta muốn biết ngươi làm thế nào có được địa chỉ bản thể của ta!
Thứ hai, ta muốn biết, làm sao ngươi biết những chuyện liên quan đến Hạt giống và Cạnh tranh này!
Thứ ba, ta muốn biết, năng lực không gian của ngươi, ngươi lấy được từ đâu? Đừng nói với ta là do ngươi tự thức tỉnh. Năng lực không gian không phải loài người các ngươi có thể nắm giữ, nó là đặc hữu của tinh thần sinh mệnh thể! Loài người các ngươi không phải tinh thần sinh mệnh thể, tuyệt đối không thể tự thức tỉnh được năng lực này."
Kami Sōichirō trầm giọng nói: "Ngươi trả lời ba câu hỏi này, ta sẽ không giết ngươi."
"Được thôi!" Trần Nặc lập tức đồng ý, sau đó hắn lớn tiếng đáp:
"Đáp án của ba câu hỏi này, thật ra chỉ có một.
Đều là do Tây Đức.
Năm ngoái khi chúng ta đi Nam Mỹ làm nhiệm vụ, đã gặp một hạt giống ở đó, nó tên là Tây Đức.
Địa chỉ bản thể của ngươi là do nó nói cho ta.
Chuyện về hạt giống, mẫu thể và người cạnh tranh, cũng là do nó nói cho ta biết.
Còn năng lực không gian của ta, cũng là do nó dạy!
Là nó, tất cả đều là nó!"
Sắc mặt Kami Sōichirō thay đổi!
Nhưng mà, chỉ một giây sau...
Một giọng nói bất đắc dĩ từ phía bên trái hai người vang lên.
Giọng nói non nớt của một cậu bé, mang theo một chút bất đắc dĩ và oán trách nhè nhẹ: "Tiên sinh Trần Nặc, anh đen đủi như vậy sau lưng nói xấu tôi, có phải hơi quá đáng không?"
Kami Sōichirō mặt không cảm xúc, chậm rãi xoay người lại.
Cách hai người mười mét, Tây Đức một bước chân bước ra từ trong không khí, dang hai tay ra nhìn Trần Nặc đang nằm trên đất một cách bất đắc dĩ: "Nói lý ra thì, mấy chuyện anh nói kia, đâu phải là tôi nói cho anh, chúng đâu có liên quan gì đến tôi."
Trần Nặc nằm trên đất, mặt đối với Tây Đức bỗng dưng xuất hiện lại không hề tỏ ra bất ngờ!
Hắn vừa đau đớn nhe răng trợn mắt, vừa cười ha ha nói: "Nói nhảm, tao mà không nói thế, sao mày chịu ra? Mẹ nó!"
Tây Đức bất lực: "Vậy tức là anh biết tôi nhất định sẽ xuất hiện?"
Trần Nặc thở dài: "Tôi là người được chọn của mày mà... Mày tốn bao nhiêu công sức với tao như vậy, sao lại dễ dàng để tao chết chứ? Tao luôn cảm thấy, chắc chắn mày sẽ xuất hiện khi tao gặp nguy hiểm.
Giống như... lần ở Nam Cực kia!"
Kami Sōichirō nhìn chằm chằm Tây Đức, đến lúc này, trên mặt hắn mới lộ ra một tia cười ôn hòa: "Là ngươi à... Thật lâu không gặp."
Tây Đức gật đầu, lấy từ trong túi ra một miếng bánh quy, nhét vào miệng nhai nhai, sau đó cũng gật đầu cười: "Ừ, đúng... Thật là lâu.
À, cái bánh quy này ngon ghê, muốn ăn một miếng không?"
Kami Sōichirō thế mà không chút do dự gật đầu: "Được."
Tây Đức cười, cứ thế thoải mái đi đến, lại lấy ra một miếng bánh quy đưa cho, còn Kami Sōichirō cũng thản nhiên đón lấy, đưa vào miệng cắn mấy cái rồi từ từ nói: "Hương vị y như cũ, thua xa đầu bếp riêng của ta, tỷ lệ dầu và đường không đúng, mà lại sấy lửa cũng không đủ.
Ngươi thật sự mua ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Tây Đức trở nên có chút cổ quái: "...Không phải mua, tự tay ta làm."
"Vậy à." Kami Sōichirō mở hai tay ra: "Ngươi thích đồ này vậy... Ta có thể đưa ngươi mấy đầu bếp bánh ngọt xuất sắc nhất. New York có nhãn hiệu bánh ngọt không tệ, ta nhớ hình như mấy năm trước ta đã mua lại rồi, ta có thể tặng cho ngươi."
"Tốt quá." Tây Đức gật gù.
Hắn chợt nhìn hai bên, rồi đưa tay lên vồ một cái trong không khí, thế mà lại lôi từ trong hư không ra một cái ghế, đặt xuống đất, sau đó lại lôi ra thêm một cái nhét bên cạnh: "Ngồi xuống tâm sự?"
Kami Sōichirō bĩu môi, gật nhẹ đầu, rồi ngồi xuống cùng hắn.
"Nói đến... ngươi xử lý được mấy cái rồi?" Tây Đức vừa cắn bánh quy vừa nói.
Kami Sōichirō thoải mái, nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Ta xử được ba cái rồi, à, có một tên ta làm trọng thương nhưng nó chạy thoát, nhưng sau đó ta xác định nó đã chết, cho nên, tính hết thảy là ba cái."
Tây Đức thở dài: "Vậy ngươi cũng không tệ."
"Còn ngươi? Ngươi xử được mấy cái?"
Tây Đức cười: "Giống như ngươi, ba cái."
Sắc mặt Kami Sōichirō lộ ra một chút cảm thán: "Tính ra thì... Còn lại chẳng còn mấy người nhỉ."
"Ừm, chắc không còn ai nữa. Ngươi, ta... Còn tên mà chúng ta ghét nhất. Ta nghe nói nó cũng xử được ba tên."
"Ngươi quên còn một kẻ nhát gan à." Kami Sōichirō cười: "Nhưng nó trốn lâu quá rồi, cho nên ta không cảm thấy nó là mối đe dọa... mà chắc nó cũng là yếu nhất."
"Ừm, nếu mẫu thể không tạo ra hạt giống mới... Cả nhóm mười ba người chúng ta.
Ta, ta xử được ba tên. Ngươi, ngươi xử được ba tên. Tên quỷ đáng ghét kia, cũng xử được ba tên. Tính ra mười hai.
Cuối cùng còn một kẻ nhát gan, không đáng lo." Tây Đức vừa nói vừa gật đầu tán đồng.
Kami Sōichirō ngưng thần nhìn Tây Đức: "Vậy... hôm nay, hai chúng ta sẽ quyết đấu ở đây sao?"
Tây Đức nghe vậy, nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu, giọng điệu dường như không quá chắc chắn: "Không muốn nhỉ? Ta thấy chưa phải lúc, ngươi thấy sao?"
"Ừm, hơi sớm nhỉ... Hay là, chờ đến khi nào một trong hai ta, xử lý tên đáng ghét kia xong? Lúc đó chắc là thời điểm để hai chúng ta quyết thắng thua đi?
Ta không chắc nếu chúng ta đánh nhau, gây ra chấn động, tên đáng ghét kia có phát hiện ra không, rồi nó sẽ xuất hiện lúc cả hai chúng ta lưỡng bại câu thương mất..."
"Ừ, vậy được." Tây Đức gật đầu: "Vậy thì... lần sau nhé?"
Sau đó, hắn nở nụ cười xấu hổ như một đứa trẻ: "À... Cái người được chọn này của tôi, hôm nay tôi có thể mang đi chứ?"
Kami Sōichirō nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút, thở dài, định lên tiếng.
"Ta vừa nghe hai người nói chuyện... về địa chỉ bản thể của ngươi...
Ta có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ không nhòm ngó bản thể của ngươi, sao?" Tây Đức cười nói: "Cho nên... giết hắn không có ý nghĩa. Trừ phi... Ngươi muốn lừa tên đáng ghét kia?"
Kami Sōichirō trầm mặc một hồi, thở phào nhẹ nhõm: "Thôi được, là ta nghĩ quá đơn giản rồi, tạo cái bẫy như vậy thật ngây thơ, đã thế, người được chọn của ngươi, để ngươi mang đi vậy."
Nói xong, Kami Sōichirō rời ghế đứng lên, nhìn Tây Đức: "Hình dạng này của ngươi trông kỳ quái quá."
"Mới dùng không lâu." Tây Đức tùy tiện nói.
"Thôi được, vậy là vấn đề của ngươi." Kami Sōichirō gật đầu: "Chuyện nhãn hiệu bánh ngọt, ngươi có thể đến New York, tổng bộ của ta... Hỏi người được chọn của ngươi là sẽ tìm thấy, hình như tên nhóc này biết kha khá về tổ chức của ta.
Ta sẽ giao phó cho người, ngươi đến là có thể tiếp nhận."
Sau khi nói xong, Kami Sōichirō liếc nhìn Trần Nặc đang nằm dưới đất.
"Trần tang, vậy thì, tạm biệt."
Môi Trần Nặc run run một chút - thực chất là đang chửi thầm.
Kami Sōichirō cười cười, rõ ràng nghe thấy nhưng lại làm như không để ý, chỉ nhẹ gật đầu: "Cô Satoshi Saijo vẫn đang làm khách ở chỗ ta, Trần tang, tốt hơn hết ngươi nên khách khí với ta một chút."
Trần Nặc lập tức biểu hiện nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Tiên sinh Kami Sōichirō, đi thong thả, thượng lộ bình an! Lần sau gặp lại tôi mời ông ăn cơm!"
Kami Sōichirō thở dài, thân hình lay động một cái, biến mất tại chỗ.
Để lại Trần Nặc và Tây Đức hai người, nhìn nhau một hồi...
Trần Nặc mở miệng.
"Ta nói, mấy cái kiểu nhìn đểu rồi đấu khí thăm dò nhau, thật ra để sau nói cũng được mà...
Bây giờ tao chảy máu nhiều quá rồi, mày không cứu tao là tao chết chắc đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận