Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 410: 【 trở lại Nam Cực 】(2)

Chương 410: 【Trở lại Nam Cực】(2) Đường đi cô quạnh, ta nghĩ chỉ cần ngươi ăn nói ngọt ngào một chút, chắc hẳn có nữ mạo hiểm giả sẽ bằng lòng cùng ngươi có một trận thi đấu hữu nghị trên đường đi. Đêm nay khách nữ không nhiều, nhưng ngươi có thể đến xem cái bàn trong cùng nhất, ở đó có mấy khách lẻ, vừa từ điểm Nam Cực trở về, đang ăn mừng kết thúc chuyến mạo hiểm, đã uống cả buổi tối rồi, trong đó có hai cô gái cũng không tệ, nhất là cô tóc đỏ kia, ngươi có thể thử bắt chuyện làm quen xem sao."
Vừa nói, người bán rượu nháy mắt một cái.
Trần Nặc lắc đầu: "Ta không hứng thú với phụ nữ."
"Ấy... Đàn ông..."
Sắc mặt Trần Nặc lập tức cứng đờ: "Không, ý ta là, tối nay ta không tìm phụ nữ. Mà lại, ta không phải GAY."
Được thôi, khác với suy nghĩ của nhiều người.
Mọi người có lẽ tuyệt đối đang mạo hiểm, ngoài trời, cực hạn, nguy hiểm, tràn ngập mạo hiểm cùng hormone nam tính...
Nhưng thực tế... Trong giới mạo hiểm, nhóm người GAY nhiều hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Giới mạo hiểm vùng cực cũng như vậy.
Đời trước Trần Nặc từng thấy tin tức: Đội khảo sát khoa học ở Nam Cực của một nước nào đó, vì cuộc sống ở vùng cực quá buồn tẻ, cô quạnh, mỗi năm tiêu tốn mấy nghìn đô la.
Mà tin quan trọng là: Đội khảo sát khoa học đó toàn là nam giới.
Cho nên hắn không hề thấy lạ với quán bar này.
"Ta có lẽ cần một vài thứ khác, ở đây các ngươi có thể sắp xếp được không?"
"Trang bị, hậu cần, còn có dẫn đường ưu tú, chỗ ta đều có thể liên hệ. Chỉ là nếu là trang bị cỡ lớn thì có thể phải hẹn trước, cần chờ một khoảng thời gian." Người bán rượu nhanh nhảu cười nói: "Ngươi cần gì? Dẫn đường... Ngươi xem cái bàn trong cùng nhất ta vừa nói đó.
Chẳng phải ta mới nói, họ là một đội mạo hiểm vừa trở về từ vùng cực sao? Ngươi thấy cái người mặc áo len xám có râu quai nón đó không?
Hắn tên Charles, người bên cạnh là trợ lý của hắn, Eckert, họ là một trong những dẫn đường giỏi nhất mà ta biết.
Chuyên nghiệp, xuất sắc, giá cả hợp lý, lại có thái độ phục vụ rất tốt."
Người bán rượu cảm thấy phán đoán của mình chắc chắn không sai.
Người trước mắt này, một bộ mặt lạ hoắc, chắc chắn không phải thành viên của đội khảo sát khoa học chính phủ nào.
Chắc là một mạo hiểm giả tự do.
Vậy thì đơn giới thiệu làm ăn này có thể thành công. Huống chi, điểm giới thiệu này quá tốt.
Mục tiêu mà mình giới thiệu vừa hoàn thành một chuyến mạo hiểm thành công, đang ăn mừng. Còn lý lịch nào so với một trường hợp thành công sống sờ sờ trước mắt khách hàng hơn nữa chứ?
Ngươi nói nhiều đến đâu như kiểu "Người ta đã từng bao nhiêu lần mạo hiểm thành công" thì cũng không bằng để khách tận mắt thấy người ta đang tổ chức một bữa tiệc mừng thành công.
Trên đời này nhiều người tin rằng, thành công là một điều mang tính "kéo dài".
Thấy đơn làm ăn này tỉ lệ thành công cũng không thấp, người bán rượu cho rằng khoản tiền môi giới của mình sẽ không trốn đi đâu được.
Nhưng, Trần Nặc lại chỉ uống một ngụm bia, không nói gì thêm.
Được thôi, người bán rượu cũng không tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nhiều năm sống ở đời cho hắn chứng kiến đủ kiểu khách hàng.
Nhất là khách hàng Châu Á, mấy người này đều tương đối lý trí, không hề bốc đồng, thích "so giá ba nhà", am hiểu mặc cả và thảo luận chi tiết.
Ánh mắt Trần Nặc tiếp tục dò xét cái quán bar không lớn này, bỗng nhiên, trong mắt hắn lóe lên vẻ khác thường.
Đưa tay khẽ chỉ: "Bên kia..."
Hắn chỉ hướng góc tây nam trong quán, cái bàn nhỏ trong cùng nhất.
Chỉ có một vị khách ngồi.
Đó là một người phụ nữ, chiếc áo len xám che đi thân hình nóng bỏng, tóc ngắn hơi xoăn.
Mặc dù đang gục trên bàn, dường như hơi say rồi, nhưng nửa gương mặt lộ ra lại vừa đủ để Trần Nặc nhận ra.
Người bán rượu vừa nhìn theo hướng tay Trần Nặc liền cười, lập tức lộ ra vẻ "hiểu rõ", rồi lại lắc đầu nói: "Này ông bạn, ta hiểu ý của ngươi.
Đó là Lynda. Trẻ tuổi, xinh đẹp, cái dáng người kia... Ngay cả ông già cũng không nhịn được mà phát điên lên ấy chứ.
Nhưng ta khuyên ngươi vẫn là đừng có tự rước phiền vào thân."
"Ý gì?"
"Nàng ta là một người cực kỳ khó chọc đấy. Mà còn... Rất giỏi đánh nhau.
Chẳng lẽ ngươi không thấy lạ sao? Ở đây nhiều đàn ông như vậy, nhưng không ai qua đó bắt chuyện làm quen nàng, rõ ràng nàng ta đẹp mê người như vậy, không phải sao?"
Vừa nói, người bán rượu vừa hạ giọng: "Bởi vì phàm là tên tiểu tử nào dám quấy rầy nàng, đều bị nàng bẻ gãy tay."
Trần Nặc không biến sắc, lấy một tờ tiền từ trong túi ra đặt lên bàn: "Kể cho ta nghe chuyện của nàng đi."
Người bán rượu liếc tờ tiền mười đô la trên bàn, chẳng hề thấy lạ khi khách uống rượu bị người phụ nữ tên Lynda này thu hút, tìm hắn để nghe ngóng thông tin, kiếm chút phí nho nhỏ kiểu này, dường như với hắn chuyện đó quá quen thuộc.
"Ta biết không nhiều, nàng ta không thích giao tiếp với người khác lắm.
Ta chỉ biết, nàng ta như là người Mỹ, rất có tiền.
Đã đợi ở đây hơn nửa năm rồi, đi đến vùng cực ba lần.
Người vừa nãy ta chỉ cho ngươi là Charles và trợ lý Eckert của hắn, từng phục vụ dẫn đường cho cô ta.
Nhưng lần đó hành động thất bại, nghe Charles nói, người phụ nữ đó là kẻ điên, trong hành trình mạo hiểm không nghe theo chỉ huy của người dẫn đường, thích gây họa. Nhưng nể tình tiền, Charles đã đưa cô ta vào vùng cực hai lần.
Chỉ đến lần thứ ba là họ chết cũng không muốn đi nữa.
Về sau người phụ nữ đó lại tìm một người bạn cũ khác của ta làm dẫn đường, đi lần thứ ba nữa.
Sau lần đó, đến cả người bạn cũ của ta cũng không muốn kiếm tiền của nàng ta nữa.
Ta thật sự không hiểu rõ, nghe nói người phụ nữ này đến vùng cực không phải để mạo hiểm, là vì tìm người. Có thể là người thân hoặc là bạn bè của nàng, người này đã bị mất tích trong một lần mạo hiểm, nàng đang tìm người đó.
Có người đang đánh cược rằng, người bị mất tích đó chắc chắn là chồng hoặc là tình nhân của cô ta."
Ánh mắt Trần Nặc lập tức trầm xuống.
"Được rồi, cảm ơn."
Trần Nặc lập tức đứng dậy, chậm rãi đi tới.
"Ta khuyên ngươi đừng tự chuốc lấy khổ vào thân." Người bán rượu nhắc nhở sau lưng, rồi bất đắc dĩ thở dài, nói một mình "Lại thêm một tên muốn chết..."
Bên cạnh bàn rượu, Trần Nặc vừa bước đến nơi cách đối phương chừng ba bước chân, người phụ nữ đang gục xuống bàn không hề ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Đi ra."
Trần Nặc không nói gì, chậm rãi tiến lại gần, ngồi đối diện với người phụ nữ.
Người phụ nữ ngẩng đầu, mắt híp lại, trong đôi mắt có ba phần men say, nhưng hiển nhiên không hề say thật, phần lớn là vẻ băng lãnh và thù địch xa cách ngàn dặm: "Ta bảo, cút đi!"
Trần Nặc hít một hơi thật sâu: "Selena... Là ta."
Hắn nói bằng tiếng Hoa.
Người phụ nữ sững người.
"Nam Mỹ, rừng mưa nhiệt đới.
Trung Quốc, Kim Lăng."
Trần Nặc nói ra vài từ quan trọng.
Đôi mắt Selena lập tức mở lớn, nhìn Trần Nặc kỹ càng từ trên xuống dưới.
"Ngươi là... Trần?"
"Ừ."
Trần Nặc gật đầu.
Trong mắt Selena bỗng nhiên lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.
Rốt cuộc... Lần cuối Selena nhìn thấy Trần Nặc, vẫn là ở Nam Cực đại lục trong dòng sông băng dưới lòng đất đó.
Gã đó còn đang bị đóng băng bên trong sông băng!
"Ngươi... Thoát ra rồi?" Selena buột miệng thốt ra.
Hả? Câu này có chút ý tứ rồi.
Trần Nặc nghe được một điểm hương vị không giống bình thường, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà chậm rãi nói: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Nói nhảm, đương nhiên là vì Varnell!
Còn ngươi? Ngươi vừa mới thoát ra? Hay là... Quay lại tìm Varnell?"
Trần Nặc nắm được thông tin quan trọng.
Selena nói mình "thoát ra".
Còn có, tìm Varnell?
"Davarich, hắn?"
"Hắn bị mất tích rồi! Mất tích hơn một năm rồi!"
Trần Nặc: "..."
Hít sâu một hơi, Trần Nặc nhìn xung quanh một chút, sau đó chậm rãi nói: "Nơi này không tiện nói chuyện. Ngươi... Ở đây có chỗ ở không?"
"Có."
"Đi thôi."
Selena nhìn xung quanh một chút, chậm rãi gật đầu, rồi đứng dậy.
Trần Nặc theo sau lưng Selena đi về phía cửa quán bar.
Sau quầy bar, người bán rượu nhìn chằm chằm vào Trần Nặc và Selena cùng nhau rời đi, tròng mắt gần như lồi ra.
"… Cái này... Chẳng lẽ cô ta thích người Châu Á sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận