Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 204: 【 thiếu nam thiếu nữ ]

Chương 204: 【Thiếu niên thiếu nữ】Bánh quẩy vừa chiên xong, dài cả thước, nổ vàng ruộm, cắn thấy vừa giòn vừa mềm xốp.
Quán này chiên bánh quẩy chủ yếu dùng dầu tốt, khác với các nơi khác thường dùng một chảo dầu chiên đi chiên lại nhiều ngày không thay.
Còn quán này thì dầu được thay thường xuyên.
Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, ông chủ đã đứng trước cửa quán bắt đầu đun nóng chảo dầu, sau đó ngay trước mặt khách hàng, mở thùng dầu rồi đổ dầu mới vào nồi.
Dầu chiên bánh quẩy loại này, nếu bị đun đi đun lại ở nhiệt độ cao nhiều lần sẽ sinh ra nhiều chất có hại.
Chuyện này trước đây người dân không để ý lắm, gần đây mới được truyền thông đưa tin.
Vì vậy, dù tiệm bánh quẩy này cách nhà Trần Nặc hơi xa, nhưng nếu muốn ăn, Trần Nặc vẫn sẵn lòng đi thêm chút đường để mua.
Bên cạnh quán bánh quẩy là quán bánh bao, Trần Nặc tiện tay mua thêm bốn cái bánh bao, hai cái nhân rau, hai cái nhân đậu.
Trên đường về, anh lại ghé hàng ăn sáng đầu ngõ mua hai bát canh cay.
Xách đồ ăn lên, Trần Nặc một mạch lên tầng năm, đến trước cửa nhà Lộc Tế Tế, gõ cửa.
Không có tiếng đáp lại.
Trần Nặc nhíu mày, dùng niệm lực mở khóa rồi đẩy cửa bước vào.
Liếc nhìn phòng khách trống không, anh đi thẳng vào phòng ngủ.
Chăn gối trên giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không thấy một bóng người.
Trần Nặc vào phòng tắm, sờ vào cốc súc miệng, đáy cốc còn đọng nước, bàn chải đánh răng cũng còn ẩm.
Trở lại phòng khách, cuối cùng anh cũng thấy một tờ giấy dán trên tủ lạnh.
Trên tờ giấy có viết vài dòng chữ, cùng một chiếc chìa khóa, dán bằng băng dính trong lên tủ lạnh.
"Ta đi đây, ngươi ở nhà ngoan nhé.
À, đừng có suốt ngày dùng niệm lực mở khóa nữa, ta để chìa khóa cho ngươi đây.
Ngày một, ba, năm sẽ có người đến dọn dẹp nhà."
"Khi ta không có ở nhà, ngươi phải thành thật đó."
Trần Nặc nghĩ một chút, đặt đồ ăn sáng lên bàn ăn, mình ngồi xuống ăn. Bánh quẩy ăn kèm canh cay nhanh chóng hết sạch, sau đó anh gặm nốt hai cái bánh bao nhân rau. Ăn xong anh đứng dậy, cầm chìa khóa cùng tờ giấy cho vào túi rồi rời đi.
Lộc Tế Tế đi vội vã quá, im hơi lặng tiếng như vậy.
Dù có hơi bất ngờ, nhưng cũng không đến mức ngạc nhiên lắm.
Người ta dù sao cũng là Tinh Không Nữ Hoàng, sao có thể cứ mãi ở lại Kim Lăng cổ kính này mà sống những ngày đời thường.
Vả lại, điều quan trọng nhất là, sau chuyện tối qua, hai người mặt đối mặt ít nhiều gì cũng sẽ thấy ngại.
Trong tình huống này, Lộc Tế Tế không bận tâm thì thôi, chứ cũng sẽ tìm lý do để rời đi trước.
Để hai người có thời gian chậm lại.
Ừm… Hôm nay hình như cũng không có việc gì.
Không muốn đi tìm Lỗi ca và Trương Lâm Sinh vì hai người đang bận rộn sửa sang cửa hàng, mình là kẻ lười nhác mà đến thì không ổn lắm.
Còn đến nhà lão Tôn thì… Thôi vậy, tối qua vừa gặp Lộc Tế Tế, náo loạn một trận rồi Lộc Tế Tế vừa đi, mình lại lập tức chạy đi tìm Tôn Khả Khả.
Như vậy chẳng phải là mình lộ vẻ quá lăng nhăng trăng gió sao?
Không ổn không ổn.
Nghĩ xong, Trần Nặc dứt khoát vươn tay duỗi chân rồi đi xuống lầu.
Ở con hẻm phía sau khu dân cư có một cửa hàng cho thuê đĩa, có bán các loại đĩa DVD mà không cần phải nghi ngờ gì, tất nhiên là đĩa lậu.
Trần Nặc định thuê vài đĩa phim kinh điển của Châu Tinh Trì về, hôm nay cứ ở nhà xem phim giải sầu.
Vui vẻ tận hưởng một ngày, quá tốt.
Đến tiệm đĩa, anh gật đầu chào người chủ tiệm, cũng là người anh đã gặp vài lần.
Ông chủ là một người trung niên có chút béo, thấy Trần Nặc một mình đến, mà cũng là khách quen nên cười tươi ra đón, vừa hay trong tiệm cũng không có khách nào khác.
“Có xem hàng mới không? Mấy phim này ngon à nha.” Trần Nặc cười: "Âu Mỹ? Nhật Hàn? Hay là phim nội?"
“Phim Âu Mỹ thì không che, nhưng mà Nhật Hàn thì có vị hơn.” À, bây giờ là mùa hè năm 2001… Trần Nặc ngẫm nghĩ một chút rồi nhớ ra, lúc này, sao *** nổi tiếng còn chưa ra mắt nữa.
À, mà thầy Mutou thì hình như năm nay đã bắt đầu ra mắt… Tính ra thì, tối qua đã bị nữ hoàng vắt kiệt sức, giờ xem cái này làm gì?
Haizz, lưng đau quá, xoa xoa chút vậy.
"Thôi đi ông chủ, tôi không xem cái thứ đó đâu!"
Nói xong anh từ chối thẳng thừng chủ tiệm, rồi quay sang chọn phim hài cũ của Hong Kong.
Ông chủ cũng không ngạc nhiên, cười như không cười nói: "Được thôi, vậy cứ chọn tùy ý đi."
Cái thằng nhãi ranh này lại còn giả bộ đứng đắn à? Rồi sẽ có lúc tìm đến ta xem!
Trần Nặc đang cầm một chồng đĩa phim của Châu Tinh Trì để chọn.
«Lộc Đỉnh Ký»? Chặt đầu gà đốt giấy vàng kết nghĩa anh em?
«Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương»? Tiểu Cường, Tiểu Cường sao ngươi lại Tiểu Cường, Tiểu Cường ngươi không thể chết được a?
《Vua Hài Kịch》? Ta nuôi ngươi nhé?
«Quốc Sản 007»? Ừm, cảnh vừa xem phim vừa ném phi tiêu này đáng để xem lại a… Mẹ nó!
Nghĩ đến cái tình tiết này, bỗng nhiên anh nhớ đến lời của ông chủ lúc nãy.
Đây chẳng phải là hại người ta sao?
Sáng sớm đã nói với một tiểu hỏa tử khí huyết hừng hực những lời lẽ tục tĩu như vậy?
Đáng ghét!
Mấy phút sau, rời khỏi tiệm đĩa, trong tay Trần Diêm La đang cầm mấy cái đĩa CD.
Đặt ở trên cùng là đĩa «Quốc Sản 007» của Châu Tinh Trì.
Còn ở bên dưới thì… Ừm, diễn viên chính được ghi đầu tiên là một tài tử Hồng Kông có tên. Còn một người nữa là một nghệ sĩ Nhật Bản có tên Kanna Asami, qua Hồng Kông phát triển thì mới lấy cái tên khác. Ừm...
Không thể nói cụ thể, hiểu thì hiểu.
Vừa về đến nhà, đang chuẩn bị rót cho mình chút nước, thì điện thoại trong nhà đột nhiên reo lên.
Nhấc máy nghe, trong điện thoại vang lên giọng một nữ sinh.
“Trần Nặc à, mau ra ngoài đi, đến trường đi.” Đầu bên kia điện thoại, mơ hồ có cả tiếng cười khúc khích của các cô gái khác.
"Đỗ Hiểu Yến đó hả?" Trần Nặc cười nói: "Có chuyện gì sao?"
Anh nhớ người này, trước đây có lần khi anh đang chơi bóng rổ, cô ta đã đưa nước cho anh, sau còn cùng nhau học phụ đạo ở nhà lão Tưởng.
“Đương nhiên là có chuyện rồi! Nếu anh không đến thì bọn em mang Tôn Khả Khả đi xem trai đẹp à nha. Ha ha ha…” Trần Nặc nhướng mày.
Đầu bên kia, sau một hồi hỗn loạn cùng tiếng cười khúc khích, có vẻ như điện thoại đã bị Tôn Khả Khả giành lấy.
“Ái da, mấy người đừng nói linh tinh mà!” Giọng Tôn Khả Khả có chút ngượng ngùng, mang vẻ hờn dỗi, sau đó mới nhỏ giọng nói với Trần Nặc: “Cái đó… Đỗ Hiểu Yến bọn họ hẹn em đi bơi, anh có đến không? Khu quốc tế của trường mình có xây một cái hồ bơi mà, mấy ngày nay đã bắt đầu cho thử nghiệm rồi. Cái đó… bọn họ kéo em đi chung thôi mà.” Hồ bơi?
Bơi lội?
Trong đầu hiện ra hình ảnh Tôn giáo hoa mặc đồ bơi… Kanna Asami gì chứ! Bỏ hết!
Làm gì có ai bằng Tôn Khả Khả nhà mình!
Quyết đoán quăng đĩa CD rồi đi ra ngoài!
Khu mới của Bát Trung, khu thể thao mới xây quả thực rất tốt.
Sân bóng rổ thì khỏi nói, vẫn còn chưa đưa vào sử dụng.
Hồ bơi thực ra không hẳn thuộc về trường Bát Trung, dù là thực hiện cải cách theo kiểu quốc tế hóa mà chỉ riêng một trường trung học đơn độc xây một cái hồ bơi cũng không tránh khỏi quá xa xỉ.
Thực tế hồ bơi này là do góp vốn xây dựng trong khu vực. Ngày thường thì dành cho khu quốc tế của Bát Trung sử dụng, cuối tuần và ngày lễ thì mở cửa cho người dân, có bán vé và làm thẻ thành viên.
Một dự án như vậy, vừa có thể đưa vào hạng mục giáo dục cải cách, lại vừa có thể đưa vào danh sách thành tích của chính quyền địa phương về việc nâng cao đời sống giải trí của người dân.
Đó gọi là nhất cử lưỡng tiện.
Vả lại về mặt tiền bạc, bên đóng góp chính vẫn là công ty giáo dục. Còn đất đai thì do chính quyền địa phương phân cho.
Vài năm sau thì không có chuyện dễ như vậy nữa, sau khi bất động sản phát triển rầm rộ, đất đai ngày càng có giá trị, chính phủ cũng nhận thấy được giá trị thật sự của đất đai, sẽ không dễ dàng giao đất mới ra nữa.
Trần Nặc đạp xe đến hồ bơi của trường thì đã thấy mấy cô gái tụ tập một chỗ từ xa, đang đứng trên khoảng đất trống ở dưới bậc thang của cổng lớn hồ bơi, bên cạnh còn đậu vài chiếc xe đạp nữ kiểu dáng nhỏ xinh.
Trần Nặc vừa đến trước mặt họ thì đám con gái đã ồ lên cười, Tôn Khả Khả bị các bạn vây quanh, ngượng ngùng cúi đầu.
Đỗ Hiểu Yến là bạn học của Trần Nặc, cười nói chào hỏi: "Trần Nặc, cậu đến rồi đấy à. Cậu đến chậm một chút nữa là bọn tớ mang theo Khả Khả vào trong trước rồi."
Trần Nặc cười cười đẩy xe lên lề đường rồi khóa cẩn thận, sau đó nhìn mấy nữ sinh.
Đều là người của trường Bát Trung, có người cùng lớp, có người là các lớp khác.
“Sao rồi?” "Cậu xem đó, bắt cậu đến làm hộ hoa sứ giả cho Tôn Khả Khả, còn vé bơi, cậu không định…” "Không sao, tớ bao hết." Trần Nặc cười nói: "Tan bơi tớ mời mọi người uống nước."
"Oa! ! Quá hào phóng!"
Các cô gái ồ lên thích thú.
Không quan tâm đến mấy cô nàng ồn ào, Trần Nặc thản nhiên nắm lấy tay Tôn Khả Khả rồi kéo thẳng vào hồ bơi.
Có gì mà không được chứ, phụ huynh đều đã gật đầu rồi mà.
Tôn Khả Khả vẫn còn có chút xấu hổ, chỉ cúi gằm mặt giống như chim cút theo Trần Nặc, nhưng lại nhất quyết không buông tay Trần Nặc ra, nắm chặt tay anh.
Vừa vào hồ bơi, mua vé xong, Tôn Khả Khả vẫn không ngẩng đầu, cứ nắm tay Trần Nặc kéo đi.
“Ê! Khả Khả!” Đỗ Hiểu Yến lên tiếng ở phía sau.
"Hả?" Tôn Khả Khả quay đầu lại.
"Cậu định đi theo Trần Nặc vào phòng thay đồ nam đó à?"
Mấy cô gái cười nghiêng ngả, Tôn Khả Khả đỏ mặt tranh thủ thời gian chạy trở về, lôi kéo Đỗ Hiểu Yến liền hướng phòng thay quần áo nữ chạy.
Trần Nặc đứng ở đó nhìn các nữ sinh đều vào phòng thay quần áo nữ, lúc này mới quay đầu, tại quầy hàng trong đại sảnh bể bơi, mua một cái quần bơi và một gói khăn giấy, rồi vào phòng thay quần áo nam.
Đổi đồ xong đi vào bể bơi, Trần Nặc vừa ra tới đã thấy Tôn Khả Khả cùng mấy cô gái đã ngồi ở bên bờ.
Mặc dù là nghỉ hè, nhưng bể bơi dù sao cũng mới thử kinh doanh, nên cũng không có nhiều người.
Nhìn khắp cả khu vực bể bơi, cũng chỉ có mười mấy người, đa phần là người trẻ tuổi.
Ở trên bờ còn có hai nhân viên an ninh mặc đồ đỏ ngồi ở đó quan sát.
Cũng được, xem như đầy đủ cả bộ. Trần Nặc thầm nghĩ.
Phần cứng trong phòng thay quần áo cũng không tệ, tủ đựng đồ xem như rất sạch sẽ, buồng tắm cũng đầy đủ.
Đi tới chỗ mấy cô gái, ngay lập tức Trần Nặc đã bị Tôn Khả Khả hút hồn!
Không còn cách nào, giáo hoa Tôn mặc áo tắm, thực sự quá bắt mắt.
Vốn dĩ dáng dấp đã xinh, vóc người cũng lại vô cùng đẹp.
Tôn Khả Khả có vóc người thuộc loại kiểu cực kỳ thon thả, nhưng lại có ngực có mông.
Đôi chân dài thẳng tắp, eo nhỏ xíu, dáng người cao ráo, hai tay thon dài tinh tế, cổ cao.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là vòng 1.
Tôn Khả Khả chọn bộ đồ tắm kiểu không hở hang quá mức, khá kín đáo.
Áo tắm màu xanh dương, viền áo còn có một lớp bèo ren ngắn.
Chỉ là vòng ngực căng tròn, còn thấp thoáng thấy một đường trắng mịn nhô ra. . .
Trần Nặc liếc mắt, liền không nhịn được liếc lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba…
Tôn Khả Khả bị hắn nhìn chằm chằm nên có chút ngại, nhịn không được nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, Trần Nặc mới thu hồi ánh mắt, không hề xấu hổ cười cười.
Có gì mà ngại chứ!
Của nhà mình!
Và lúc Trần Nặc đánh giá Tôn Khả Khả, thì những cô gái khác cũng đang ngắm nghía Trần Nặc.
Trần Nặc mười tám tuổi đang bước vào giai đoạn đỉnh cao nhan sắc của một chàng trai.
Vốn dĩ đã có khuôn mặt cực kỳ thanh tú, sống mũi cao, mái tóc ngắn khỏe khoắn.
Vóc người không quá cao to, nhưng còn tiềm năng phát triển.
Trần Nặc không phải kiểu cơ bắp, mà thuộc kiểu mặc đồ thì gầy, cởi ra có da có thịt.
Một năm qua sau khi sống lại, cơ thể được rèn luyện đầy đủ. Bây giờ mặc dù nhìn hơi gầy, nhưng khi cởi áo mặc quần bơi thì cũng đủ khiến đám thiếu nữ trầm trồ khen ngợi.
Cánh tay, cơ ngực, cơ bụng, đường cơ bắp hiện rõ, không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng trông lại cực kỳ rắn chắc. Vai rộng eo hẹp, mặc dù chưa đến mức khoa trương, nhưng đã thấp thoáng dáng "eo chó săn".
Đặc biệt hai bên bụng dưới, nơi mép quần bơi còn lấp ló hai đường nhân ngư.
Thời đại năm 2001, các cô gái vẫn chưa biết nhiều về "eo chó săn", hay "đường nhân ngư".
Không gọi tên được, cũng không biết chúng là cái gì.
Nhưng cũng theo bản năng cảm thấy: Đẹp mắt!
Trần Nặc hoạt động tay chân một chút bên bờ, sau đó có động tác xuống nước không quá cầu kỳ, nhưng cực kỳ chuẩn xác, lặn xuống nước một chút rồi trồi lên, trên bờ Tôn Khả Khả cười nói: "Xuống đi."
Tôn Khả Khả xoay người ngồi trên bờ, ngâm chân dưới nước, rồi khẽ nói: "Ta. . ."
"Hửm?"
"Ta thật ra không biết bơi lắm." Tôn Khả Khả có chút xấu hổ.
Trần Nặc cười.
"Tốt quá rồi!"
"Hả?"
"Không phải, ý ta là, để ta dạy cho ngươi nhé."
Dẫn các cô gái xem phim kinh dị, dạy các cô gái bơi lội. . .
Ừ, ai cũng hiểu cả.
Tôn Khả Khả ở trên bờ thì còn hơi rụt rè… chủ yếu là do mấy bạn học còn ở đó.
Nhưng khi xuống nước thì nàng chẳng còn chút căng thẳng nào nữa.
Người không biết bơi, khi xuống nước thì ít nhiều sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Trần Nặc nhìn ra Tôn Khả Khả không phải là không biết bơi lắm.
Bỏ chữ “lắm” đi thì đúng hơn.
Nàng hoàn toàn không biết bơi!
Xuống nước, đầu tiên là vùng vẫy nghịch nước ở khu vực nước nông, sau đó được Trần Nặc dẫn dắt từ từ tiến đến khu nước sâu hơn.
Đến nơi nước hơi sâu, cô nàng liền ôm chầm lấy cổ Trần Nặc, hận không thể bám chặt lấy người Trần Nặc.
Trần ·LSP·Nặc đương nhiên chẳng khách sáo! Đôi tay không hề khách khí, một tay nắm chặt eo cô gái, một tay nâng mông Tôn Khả Khả, sau đó bắt đầu dạy nàng đạp nước.
Dạy Tôn Khả Khả bơi, dạy nàng nằm ngang người trong nước, một tay giữ mông, một tay giữ lưng...
Thật ra Trần Nặc cũng không biết cách dạy bơi, chính hắn thì biết bơi nhưng lại không biết dạy.
Chỉ là dạy bừa.
Dù sao cũng là chơi đùa thôi mà.
Tôn Khả Khả thật ra thừa biết có nhiều lúc, thằng nhóc này đang cố tình sờ mó chiếm tiện nghi, nhưng trong lòng nàng rất thích nó, lại còn thân mật với nhau không ít lần, nên cũng cứ mặc kệ hắn.
Chỉ là đôi lúc tay của Trần Nặc hơi quá trớn, thì mới liếc hắn với ánh mắt hờn dỗi.
Hai người vùng vẫy dưới nước gần một tiếng, Tôn Khả Khả không học được bơi, chỉ miễn cưỡng bơi được kiểu chó vài lần.
Nhưng nhờ Trần Nặc che chở, cũng không bị uống nước.
Chỉ là hai người đùa nghịch, cố ý tránh xa mấy bạn học kia.
Nếu là theo cốt truyện quen thuộc, cảnh này sẽ có mấy tên lưu manh háo sắc đến gây sự.
Nhưng đây là năm 2001 ở Kim Lăng, một trong những thành phố an ninh tốt nhất cả nước, mà còn là bể bơi của trường học, ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra mấy tên lưu manh đi trêu chọc phụ nữ?
Tôn Khả Khả thực sự quá nổi bật, thỉnh thoảng cũng thu hút ánh mắt của một vài người đi bơi.
Nhưng người bình thường cũng chỉ thèm thuồng liếc mắt một chút rồi thôi, cô gái có bạn trai bên cạnh, đầu óc có vấn đề mới đi lên bắt chuyện khiêu khích.
Vùng vẫy dưới nước quá lâu, Tôn Khả Khả cũng có chút mệt. Thấy bạn gái bắt đầu thở gấp, Trần Nặc liền kéo nàng vào bờ, còn cầm khăn bông lớn choàng lên vai Tôn Khả Khả.
Dĩ nhiên không phải sợ nàng bị lạnh, đầu tháng tám ở Kim Lăng còn chưa hết nóng. Nhiệt độ hôm nay là 35 độ!
Choàng khăn lên người chủ yếu là để che bớt ánh nhìn của những người xung quanh.
Đang nói chuyện thì từ xa vọng lại một giọng nói.
"Hả? Sao các người lại ở đây hết vậy!"
Trần Nặc ngẩng đầu, thấy một người đi ra từ cửa phòng thay đồ nam.
"Tiểu đội trưởng à." Trần Nặc cười, đưa tay chào.
Tiểu đội trưởng gật nhẹ đầu với Trần Nặc, liếc qua Tôn Khả Khả một vòng, rồi nhanh chóng thu lại, sau đó cười đi tới chào hỏi với Đỗ Hiểu Yến và các nữ sinh.
Đáng thương cho tiểu đội trưởng vẫn chưa có tên này, rõ ràng thuộc kiểu không được các nữ sinh hoan nghênh.
Ngày thường nhìn thì gầy gò, nhưng khi cởi đồ bơi ra, trên người không hề có đường cơ bắp, gầy tong teo, xương sườn ở ngực lộ rõ, bình thường chắc hẳn không hề vận động.
"Tiểu đội trưởng, sao cậu lại đến đây?" Đỗ Hiểu Yến cười nói: "Sáng tớ gọi cho cậu, không phải cậu nói hôm nay không rảnh sao? Phải đi cùng chủ tịch trường đi tham quan núi non à?"
"Tớ á?" Ánh mắt tiểu đội trưởng hơi liếc đi, giọng nói có vài phần khoe khoang: "Tớ không phải đến đây chơi, tớ đến làm việc!"
"Làm việc?"
"Đúng vậy, vốn dĩ là đi tham quan núi non, nhưng công việc của tớ có chút thay đổi đột xuất…"
Nghe tiểu đội trưởng khoe khoang, trong lòng Trần Nặc hơi động, liền nảy sinh một dự cảm chẳng lành…
Quả nhiên!
Từ trong cửa phòng thay đồ nữ, một người chạy ra!
Mái tóc dài vàng óng buộc sau đầu.
Thân hình nóng bỏng tỏa ra bốn phía! Có nét đầy đặn chắc nịch của người phương Tây, lại có nét thon thả và thanh xuân của thiếu nữ.
Đặc biệt là dáng người. . . quá đỗi hấp dẫn!
Năm 2001, thẩm mỹ ở Trung Quốc vẫn chưa hiểu nhiều về "mông đào", hay vóc dáng "Âu Mỹ".
Nhưng cô ta vừa xuất hiện đã thu hút hàng loạt ánh mắt!
Áo tắm cô mặc lại càng khác biệt so với mọi người, rõ ràng là hở hang hơn, một bộ bikini.
Có thể nói, đó là loại tiết kiệm vải nhất.
Vốn là người hay vận động, Nivel xuất hiện, dáng người càng toát lên vẻ tràn đầy sức sống thanh xuân và khỏe mạnh! Tỷ lệ mông eo kia, thậm chí làm cho ánh mắt của mấy người đàn ông gần đó phải nhìn thẳng.
Nivel cố ý chậm rãi bước qua bờ, ánh mắt căn bản không hướng về phía này, rồi bước nhanh về phía khu vực nước sâu.
Chỉ là cứ như cố tình, khi đi ngang qua Tôn Khả Khả và Trần Nặc, cố ý ưỡn ngực.
Sau khi đi qua, để lại dáng lưng, như thể đi lại càng thướt tha sinh động hơn… cái eo nhỏ kia lắc lư!
Như thể cô ta không đi trong bể bơi, mà đang đi trên sàn diễn của Victoria’s Secret!
Tôn Khả Khả nhịn không được ánh mắt dõi theo, thấp giọng nói: "Oa! Cô người nước ngoài kia. . . vóc dáng của cô ấy đẹp quá."
Trần Nặc nhăn mũi, không dám lên tiếng.
Nivel đến khu vực nước sâu, còn cố ý cử động cơ thể, thực hiện mấy động tác tại chỗ vươn vai, vóc dáng nở rộ như hoa tươi, như thể chỉ trong chốc lát, xung quanh bể bơi, tất cả đều trở nên yên tĩnh.
Không phân biệt nam nữ, cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
Vận động mỹ thiếu nữ hít thở sâu một chút, trực tiếp thực hiện một động tác xuống nước xinh đẹp, chuẩn xác đến mức bùng nổ, lao thẳng xuống nước!
Động tác xuống nước này quá chuyên nghiệp, quá chuẩn, lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều phải cúi đầu nhận thua.
Sau khi xuống nước, Nivel bơi lội một cách tự tin, nhanh chóng bơi hai vòng qua lại, tư thế bơi của nàng vừa chuẩn mực lại tràn đầy sức mạnh, khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy thích thú.
Nivel nửa đường còn đổi mấy kiểu bơi, vòng đầu tiên là bơi sải, sau đó đổi thành bơi ếch.
Cuối cùng thì đổi sang bơi ngửa, hơn nữa còn cố ý giảm tốc độ lại...
Một đám nữ sinh nhìn mà vừa ngưỡng mộ lại vừa kích động.
Cuối cùng, đúng như Trần Nặc thở dài trong lòng, quả nhiên, Nivel từ từ bơi tới.
Vận động mỹ thiếu nữ xoay người trong nước, sau đó đạp nước đến gần bờ, thân mình ngâm mình trong nước, cố ý để lộ nửa thân trên, dùng sức lau những giọt nước trên mặt.
"Hello~"
Đám nữ sinh còn đang ngây người thì cô đội trưởng đứng cạnh bên bờ tranh thủ thời gian cúi đầu khom lưng nói: "Tiểu thư Nivel."
Nivel tươi cười rạng rỡ, khẽ gật đầu với cô đội trưởng, sau đó lại cười với Trần Nặc: "Trần Nặc, ngươi khỏe không."
"... Ngươi khỏe." Trần Nặc giật giật khóe miệng, gượng gạo nở một nụ cười.
"Ngươi... quen biết?" Tôn Khả Khả có chút ngạc nhiên.
"Ừ."
"Vị này là tiểu thư Nivel, trợ lý của nữ chủ tịch trường học." Cô đội trưởng ở bên cạnh giới thiệu: "Hôm nay nghe nói trường quốc tế của chúng ta mở cửa hồ bơi, nên tôi đi cùng cô ấy xem qua, thể nghiệm một chút, cũng coi như nghiệm thu."
Được rồi.
Trần Nặc hiểu ra.
Chắc chắn là Nivel biết chuyện sáng nay từ cô đội trưởng rằng mấy nữ sinh hẹn hắn đi bơi, rồi nhất thời nảy ý đến đây...
Gây chuyện mà!
Nghe nói là trợ lý của chủ tịch trường... Vậy thì chính là lãnh đạo trường rồi sao?
Một đám học sinh bắt đầu có chút căng thẳng.
"Vậy, ừm, ừm... Nieteet..." Đỗ Hiểu Yến có chút lo lắng.
"Không sao, các ngươi có thể nói chuyện với ta bằng tiếng Trung." Nivel dùng tiếng Trung chưa thạo cắt ngang tiếng Anh của Đỗ Hiểu Yến, cười nói: "Nói chuyện đơn giản thì ta vẫn không có vấn đề gì."
Lúc này, các học sinh mới thoải mái hơn rất nhiều.
"Trần Nặc, lâu rồi không gặp ngươi. Dạo này ngươi không đi làm à?" Nivel quay sang nhìn Trần Nặc.
Nói dối trắng trợn!
Lâu rồi á? Hôm đó ngươi ăn một chậu tôm còn gì!
Đúng là, mấy cô gái trẻ đều hay nói dối! Càng xinh đẹp càng hay nói dối!
Câu nói vàng ngọc của mẹ Trương Vô Kỵ quả nhiên không sai.
Trần Nặc làm một biểu cảm "ha ha".
Tôn Khả Khả nghi hoặc nhìn Trần Nặc: "Làm?"
"Đúng vậy. Ta là trợ lý của nữ chủ tịch trường. Mà bạn học Trần Nặc, phụ trách giúp ta trong công việc, nói cách khác, hắn coi như là phụ tá của ta."
"Ta cũng vậy, ta cũng vậy." Cô đội trưởng tranh thủ chen vào.
Nivel nhìn cô đội trưởng gật đầu: "Ừ, vị... bạn học này cũng vậy."
Sắc mặt cô đội trưởng có chút xoắn xuýt, nhưng vội nói: "Thì là, tiểu thư Nivel, gần đây tôi đặt cho mình một cái tên tiếng Anh, nếu cô thấy tên tiếng Trung của tôi khó nhớ thì có thể gọi tên tiếng Anh của tôi, gọi là..."
"Ái! Các người nhìn, La Thanh!"
Đỗ Hiểu Yến bên cạnh mắt tinh, đột nhiên nhìn về phía cửa ra vào của hồ bơi lớn tiếng gọi một tiếng.
Mọi người nhìn sang, đã thấy một thiếu niên đang nhanh chân đi đến!
Giày thể thao đơn giản, quần jean và áo thun.
Chính là cậu bạn học thái tử hắc đạo chìm đắm trong các trò chơi của Trần Nặc, La Thanh.
Các bạn học ở đây đang định vẫy tay gọi La Thanh thì Trần Nặc lại nhíu mày nhận ra một tia kỳ lạ.
Đến hồ bơi rồi mà La Thanh không đi thay quần áo, trực tiếp chạy vào khu vực bể bơi.
Mà lại, sắc mặt hắn lạnh tanh, thần sắc không đúng lắm, còn cắn chặt răng.
Từ xa, đã thấy ánh mắt của La Thanh nhìn lướt qua khu vực ven bờ, dường như có chút thất hồn lạc phách, thậm chí còn không nhận ra đám người Trần Nặc ở đây. Mà rất nhanh, hắn đã xác định mục tiêu, bước nhanh về phía bờ nước sâu!
"Vì sao ngươi lại ở đây! ! !"
Từ xa, La Thanh gầm nhẹ một tiếng giận dữ!
Rõ ràng, tiếng gầm nhẹ này là hướng về đôi nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ở bờ, tình chàng ý thiếp chơi đùa dưới nước mà phát ra.
"Không phải ngươi nói hôm nay ngươi đi dạo phố cùng ba ngươi sao? !"
Trên mặt La Thanh bởi vì giận dữ mà có chút vặn vẹo, chỉ vào người nam, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô gái rõ ràng đang tỏ vẻ sợ hãi kia, giận dữ quát:
"Ngươi cũng đừng nói với ta là ba ngươi đây nhé! ! Tới đây tới đây! Ngươi gọi hắn một tiếng ba đi, để ta nghe xem! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận