Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 462: 【 đánh không lại nữ hoàng tính mất mặt sao? 】 (2)

Chương 462: 【đánh không lại nữ hoàng tính mất mặt sao?】 (2) "Cái kia...Quách tiên sinh, ngươi có thấy Trần Nặc nhà ta không?"
"Ừm, nữ hoàng bệ hạ, ta... vân vân! Ngươi nói cái gì?" Quách lão bản tròng mắt trợn tròn.
Trần Nặc... nhà các ngươi? !
Ngay tại lúc Quách lão bản đại não đứng máy, không biết nên làm ra phản ứng ra sao thì...
Lộc Tế Tế đã ánh mắt sáng lên, nhìn về phía nơi khác, sau đó đối với Quách lão bản cười nói: "Tốt, ta thấy người quen rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, có cơ hội trò chuyện tiếp."
Bất quá nữ hoàng bệ hạ đi hai bước nhưng lại quay đầu nhìn Quách lão bản, nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu:
"Quách tiên sinh, ngươi cũng là năng lực giả trong số những người nổi bật, sao lại sinh bệnh đến bệnh viện vậy? Thân là năng lực giả, vẫn là phải thật tốt tu luyện, sớm ngày đột phá, mới có thể có được quyền chưởng khống vận mệnh của mình a."
Cuối cùng, nữ hoàng còn rất hòa nhã làm một cái động tác tay "Cố lên cố gắng".
... Quách lão bản suýt nữa không khóc lên! ! ! !
Ta sinh bệnh? !
Mẹ nó ta đến bệnh viện là vì cái gì, ngươi đi hỏi Trần Tiểu cẩu nhà ngươi ấy! ! !
Quách lão bản bỗng nhiên giậm chân một cái, quay đầu liền đi!
Còn lưu lại cái gì mà lưu lại a!
Bảo hộ người?
Bảo hộ cái rắm ấy! !
Có Tinh Không Nữ Hoàng ở đây, còn cần lão tử bảo hộ? !
Trừ phi tới quấy rối là Vu sư, là Kim Cương Nữ Vương, là Thái Dương Chi Tử loại cấp bậc kia!
Mẹ nó! Lão tử về nhà!
Cái đêm tốt đẹp này, ở lại đây làm trò cười?
Không bằng về nhà mở xe tăng!
·"La Thanh tiên sinh, đúng thế."
Cái Đổng nhìn người trẻ tuổi trước mặt, mặt mày giống La Đại Sạn tử đến mấy phần, liền dễ dàng cười nói: "Ta là bạn của La tiên sinh, nghe nói hắn xảy ra chuyện, cho nên tới xem một chút."
La Thanh từ trên ghế đứng lên, nhíu mày nhìn trung niên nhân xa lạ trước mặt.
Phụ thân... Bạn?
Cảm giác nào đó không đúng lắm.
Ừm...
Phụ thân xảy ra chuyện, Lộ thúc bên kia khống chế tin tức, chỉ có một ít tầng quản lý trong công ty biết phụ thân bị tai nạn xe cộ.
Nhưng! Cũng không biết phụ thân ở bệnh viện nào! Lộ thúc đối với những người xung quanh cũng đều bưng bít kín!
Cái "bạn của phụ thân" này lại làm sao tìm tới đây?
La Thanh trầm ngâm một chút, đè nén nghi ngờ trong lòng, chậm rãi nói: "Ngươi là..."
Cái Đổng khẽ mỉm cười, chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Không bằng ngồi xuống nói chuyện đi."
Nói xong, hắn lại đường hoàng đi tới chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhìn La Thanh, thản nhiên nói: "La Thanh tiên sinh, ngồi đi, lát nữa ta muốn nói chuyện, ngươi tốt nhất là ngồi xuống mà nghe.
Ừ, đúng rồi, trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh phụ thân ngươi là Lộ Tiểu Quân à? Ngươi có thể gọi điện thoại cho hắn, để hắn cũng cùng nghe xem lời của ta.
Thời gian của ta có hạn, tối nay ta còn có việc, cho nên chúng ta sớm nói chuyện xong, ta sớm..."
Cái Đổng đang dùng một loại thái độ bề trên nói, nhưng lời nói mới được một nửa thì đã nghe thấy ngoài hành lang truyền đến một giọng nói dịu dàng.
"La Thanh, ngươi ở đây à. Trần Nặc đâu, ta tới tìm hắn."
Cái Đổng nhoáng cái thần công phu, đã thấy một bóng người ngăn giữa mình và La Thanh.
Có một khoảnh khắc, dù đã thân cư địa vị cao, từng nhìn không biết bao nhiêu mỹ nữ, Cái Đổng cũng nhịn không được mà lắc lư trong đầu một chút!
Tốt...
Đúng là một hồng nhan họa thủy! !
Cái Đổng cảm thấy, mình cuộc đời có được vô số nữ nhân, lúc này, dù là tất cả cộng lại một chỗ, cũng bị hồng nhan họa thủy trước mắt này cho so xuống hết!
"La Thanh, Trần Nặc đâu?"
Lộc Tế Tế căn bản không thấy người khác, cười nói với La Thanh: "Ta mang cho hắn chút đồ ăn."
Trong tay đung đưa chiếc bình giữ ấm màu đỏ.
La Thanh có chút không kịp phản ứng.
Người này trước mặt...hình như là đã gặp qua.
Nhận ra là nhận ra... Là Trần Nặc... Đúng, Trần Nặc gọi nàng là bà xã.
Nhưng mà...
Mình là bạn học của Tôn Khả Khả a!
Thái độ này hình như không được nhiệt tình lắm?
Nếu không nói thì có cảm giác phản bội bạn học của mình...
"Cái kia..." La Thanh ngây người một hồi, trong chốc lát không biết nên xưng hô đối phương thế nào.
Gọi chị dâu thì không ổn, gọi em dâu cũng không ổn.
Gọi cái gì đây?
Gọi cô nãi nãi?
Lộc Tế Tế ngược lại là kịp phản ứng, có thể là đã nghĩ nhầm, tranh thủ thời gian thu lại nụ cười: "Xin lỗi... Là ta không lễ phép...
Vậy, phụ thân ngươi giờ sao rồi?
Ừm... ta không giỏi an ủi người, nhưng mà ngươi yên tâm, ta nghe Trần Nặc nói, đã ra tay rồi, với lại không phải đã mang huyết thanh đến rồi sao, chắc chắn phụ thân ngươi không sao đâu."
La thiếu gia ngơ ngác cả người có được hay không!
Cái gì huyết thanh?
Cái Đổng bên cạnh đã tỉnh táo lại.
Mỹ nữ ư... tuy rằng đẹp khiến người kinh diễm, nhưng... đối với những người như Cái Đổng, mỹ nữ cho dù có đẹp thì cũng chỉ là một mỹ nữ thôi.
Kinh diễm xong thì thôi.
Nếu là vào ngày thường ở chỗ khác, gặp phải một hồng nhan họa thủy như này, Cái Đổng chắc chắn sẽ nghĩ xem có nên ra tay hay không.
Nhưng hôm nay có việc chính sự. Dù sao không phải người đàn ông nào cũng chỉ nghĩ bằng nửa thân dưới, người bình thường cũng không phải vừa nhìn thấy mỹ nữ thì quên mất mình muốn làm gì.
"La Thanh tiên sinh, các ngươi cứ nói chuyện đi." Cái Đổng giơ cổ tay lên xem đồng hồ của mình, thản nhiên nói: "Thời gian của ta có..."
Chưa đợi Cái Đổng nói xong từ "có hạn", bên cạnh bỗng nhiên một lực mạnh kéo tới!
Vì dùng lực quá lớn, trực tiếp khiến Cái Đổng lảo đảo!
Sắc mặt Cái Đổng đột nhiên thay đổi, đứng vững thân thể hung hăng trừng về phía người bên cạnh, đã thấy gã trung niên mạnh mẽ đang dùng tay túm chặt lấy ống tay áo của mình!
Thậm chí đối phương còn căn bản không thèm nhìn vẻ giận dữ của mình, mà chỉ trợn mắt nhìn...người phụ nữ kia?
Trán gã trung niên mạnh mẽ mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt túa ra, lại từng giọt rơi xuống mặt đất trước mũi chân!
Thậm chí, Cái Đổng cẩn thận quan sát, phát hiện thuộc hạ siêu cường của mình đang...
Chân của hắn đang run rẩy?
· Gã trung niên mạnh mẽ cũng cảm thấy mình có phải đã gặp quỷ hay không.
Nếu nói trên đời này có thể có hai người giống nhau, vậy thì thật sự có khả năng.
Nhưng...
Nhan trị cấp bậc này? !
Dáng người cấp bậc này? !
Còn có mái tóc dài như rong biển kia? !
Loại cấp bậc này, tìm đâu ra cái thứ hai giống hệt như vậy?
Thật lòng mà nói tâm tình có chút phức tạp.
Nói sao nhỉ...
Liền giống như mình là một cầu thủ chuyên nghiệp, nhận ủy thác đi dạy dỗ mấy đứa trẻ trong đội giáo viên của trường.
Vốn định đến dằn mặt người.
Kết quả tới nơi, tìm thấy người, còn chưa kịp ra tay, vừa quay đầu đã thấy bên cạnh người ta đứng một Michael Jordan mặc áo số 23.
Ngươi nói xem khó thế nào!
Mình quay đầu chạy à?
Hay là quay đầu chạy đây?
Hay là quay đầu chạy tiếp?
Thật sự không xong thì quỳ xuống van xin tha thứ cũng không phải là không thể cân nhắc!
Nhìn toàn thế giới ngầm, đánh không lại Tinh Không Nữ Hoàng thì có mất mặt không?
Đương nhiên là không mất mặt rồi! !
Chưa đợi trong lòng tự thuyết phục xong, Lộc Tế Tế đã nhìn tới.
Lúc Lộc Tế Tế đối diện với người ngoài, vẻ mặt đã trở nên lạnh nhạt.
Đó là đương nhiên thôi.
Người ta là Tinh Không Nữ Hoàng a.
Chứ không phải là Tiểu Lộc Nữ của phái Cổ Mộc thật.
Nụ cười cùng thái độ ôn hòa chỉ giới hạn ở những người một nhà có liên quan đến Trần Nặc thôi.
Lộc Tế Tế nheo mắt: "Các ngươi có việc?"
"Không có! ! ! ! ! !" Chưa đợi Cái Đổng mở miệng, gã trung niên mạnh mẽ đã tranh thủ thời gian thốt lên, cơ hồ là dùng hết sức hét lớn ra!
Lộc Tế Tế gật nhẹ đầu, nheo mắt nhìn người này: "Ngươi biết ta?"
Chân gã trung niên mạnh mẽ lại mềm đi mấy phần, kiên trì cúi đầu: "Kính, kính chào nữ hoàng bệ hạ, hướng người vấn an!"
Cái Đổng mặt mũi mơ hồ, sau đó theo bản năng nhíu mày.
Cái gì nữ hoàng, cái gì bệ hạ?
Nhưng gã trung niên mạnh mẽ bóp chặt cổ tay của hắn, không cho hắn lên tiếng. Cái Đổng cũng không phải là đồ ngốc, biết thuộc hạ của mình tuyệt đối không phải người não tàn, tình huống lúc này nhất định là đặc biệt nghiêm trọng, liền không mở miệng nói gì.
"Sao ngươi lại nhận ra ta?" Lộc Tế Tế lạnh lùng hỏi.
Ực.
Gã trung niên mạnh mẽ cố gắng nuốt nước bọt: "Đi... năm ngoái... London... cái kia, cái kia... Đội Kỵ Sĩ Lợi Nhận..."
Lộc Tế Tế gật nhẹ đầu: "Nha...ngươi ở đó à. Hả? Ngươi là người của Đội Kỵ Sĩ Lợi Nhận?"
"Không phải! ! ! ! ! Ta không phải! ! ! ! !"
Gã trung niên mạnh mẽ tranh thủ thời gian điên cuồng khoát tay: "Tôi không phải a! ! ! Bệ hạ, tôi thật không phải mà! ! !"
Sắc mặt Lộc Tế Tế dịu đi một chút: "Ừm, vậy các ngươi có việc gì không?"
Gã trung niên mạnh mẽ hoàn toàn giành nói, lập tức vội vàng nói: "Chúng tôi là bạn của phụ thân La Thanh tiên sinh, nghe nói ông ấy gặp chút ngoài ý muốn, nên tới thăm hỏi...
Ừm, bây giờ đã thăm hỏi xong rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận