Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 406: 【 thông minh Satoshi Saijo 】 (1)

Chương 406: 【Satoshi Saijo thông minh】(1) Trần Nặc đang mua thức ăn.
Chọn bốn dẻ sườn xếp cạnh nhau, đặt lên cân được một cân rưỡi. Cùng chủ quán mặc cả đôi ba câu, gạt đi mấy xu tiền lẻ, lại xin thêm một miếng mỡ nhỏ, chuẩn bị về nhà rán lấy mỡ nước.
Tiểu Diệp Tử thích ăn nhất tóp mỡ.
Ừm... Con bé Ngư Nãi Đường tham ăn kia hình như cũng thích món này.
Đến lúc đó lén làm một bát, tiện thể ném sang ban công cho nàng là được.
Mỡ lợn rán ra, còn có thể dùng để xào rau.
Thực ra, rau quả mà dùng mỡ lợn xào mới là thơm nhất, mấy cái dầu ô liu dầu lạc đều không bằng, xào không ra cái hương vị này.
Đứng ở chợ một lát suy nghĩ.
Buổi tối một nồi sườn kho, một đĩa tóp mỡ xào rau, làm thêm bát canh cà chua trứng nữa, vậy là đủ.
Cái năm 2002 này, nhà ai mà ngày nào cũng bốn món một canh, thế là ngon lành rồi.
Đi đến cổng chợ, thấy quán mì hoành thánh bên đường vắng khách, ông bà chủ ngồi đó.
Ông chồng thì đang ở chảo nấu mì hoành thánh với mì sợi.
Bà vợ thì ngồi một bên bàn, đang gói hoành thánh.
Hoành thánh miền nam khác với miền bắc, Trần Nặc không thích hoành thánh miền bắc.
Cái gì mà hoành thánh chứ? Gần giống sủi cảo.
Hoành thánh miền nam chú trọng vỏ mỏng, nhân ít.
Động tác của bà chủ này rất nhanh nhẹn: Dùng đũa nhọn, chấm một chút thịt cỡ bằng hạt đậu, quệt lên giữa vỏ hoành thánh, ngón tay véo một cái, một cái hoành thánh đã gói xong.
Hoành thánh này cho vào nồi cũng dễ nấu.
Ấn nhẹ cho nó mở ra, đổ thêm chút nước lạnh ép xuống, rồi nấu sôi lại, hoành thánh nổi lên trên mặt nước, là chín, có thể vớt ra.
Hoành thánh miền nam thực ra không phải để "ăn" mà là để "uống".
Vì chẳng có mấy miếng nhân thịt, vỏ lại mỏng, chan thêm nước dùng hoành thánh, thổi chút cho bớt nóng, một ngụm là nuốt trôi tuột vào thực quản, không cần nhai lâu la gì cả.
Trần Nặc nhìn thấy thèm, bèn mua một cân hoành thánh tươi về.
Được, có cái này thì tối nay khỏi phải nấu cơm.
Mua đồ xong, thấy ở cổng chợ có hạt dẻ rang, lại mua mười tệ. Trẻ con thích nhất món vừa ngọt vừa thơm này.
Chỉ là khi mua, trong lòng thực ra cũng có chút gì đó phức tạp.
Tôn Khả Khả, cũng thích món này.
Ngoài cửa khu, lại gặp Âu Tú Hoa vừa tan làm đang đón Tiểu Diệp Tử về.
Hai mẹ con vừa đi vừa cười nói, Tiểu Diệp Tử tay còn cầm một miếng mứt quả, vừa đi vừa liếm.
Đối với Trần Tiểu Diệp mà nói, mấy ngày nay là những ngày vui nhất, hạnh phúc nhất.
Cuộc sống này đối với trẻ con mà nói, không cần gì khác, đã là hình dung tốt đẹp nhất, tuyệt vời nhất.
Mẹ ở bên cạnh, anh trai cũng bình an về nhà, mỗi ngày cả nhà ba người vui vẻ ở cùng nhau.
Mỗi ngày đi học tiểu học, ở trường cũng vui vẻ, thầy cô bạn bè đều rất thân thiết.
Mỗi tối về nhà, làm xong bài tập được xem phim hoạt hình nửa tiếng, sau đó lại quấn lấy anh trai đùa nghịch một chút, trước khi đi ngủ, mẹ vỗ cho ngủ.
An ổn, an tâm.
Hôm nay là cuối tuần, mai là chủ nhật, anh trai còn nói muốn dẫn mình đi công viên chơi.
Ngoài cửa khu nhìn thấy Trần Nặc tay xách giỏ đồ ăn đi về, Tiểu Diệp Tử liền cất tiếng gọi, sau đó hai chân ngắn lon ton chạy tới, lao vào lòng Trần Nặc.
Trần Nặc cưng chiều cười cười, dồn hết đồ sang tay trái xách, tay phải ôm Tiểu Diệp Tử lên, ôm một mạch về nhà.
Buổi tối, khi xào rau, mỡ lợn rán hơi quá lửa, món sườn kho, nước tương lại bỏ hơi nhiều, đến lúc tắt bếp mới phát hiện màu sậm quá.
Nhưng mà đây chỉ là mấy chuyện nhỏ nhặt thường ngày, cũng chẳng làm ai bực mình, nhiều nhất là đến lúc ăn cơm cả nhà trêu chọc nhau mấy câu.
"Người ở đối diện nhà mình ấy, hôm qua tôi gặp, có một cô bé ôm một con mèo con."
Âu Tú Hoa chợt mở miệng nói một câu.
Trần Nặc không ngẩng đầu, khẽ ừ, tỏ ý mình nghe thấy.
Âu Tú Hoa thở dài: "Không biết nhà đó nghĩ cái gì, sao lại để một đứa bé lớn như thế, bế con mèo con.
Mà con bé kia thì ngược lại rất xinh xắn, chỉ có điều tóc không đẹp, bé tí đã nhuộm tóc rồi."
Trần Nặc vẫn không lên tiếng, chỉ gắp cho Tiểu Diệp Tử một miếng sườn, tiện miệng nói: "Ăn nhiều rau vào, đừng chỉ ăn thịt."
Tiểu Diệp Tử không nói gì, chuyên tâm xử lý miếng sườn.
"Đều là hàng xóm cả, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tôi thấy người đối diện, cô bé đó cũng vất vả, còn bé thế, nhìn có vẻ chỉ hơn con bé Diệp nhà mình mấy tuổi, đã phải ở nhà trông em, không biết người lớn trong nhà nghĩ sao nữa...
Lát nữa, con lấy mì hoành thánh con mua còn nhiều, sang biếu nhà đối diện một bát đi.
Láng giềng tối lửa tắt đèn, kết thêm chút duyên lành, xem có gì giúp được thì giúp cho người ta."
Trần Nặc gật nhẹ đầu, lau miệng: "Vâng."
Hắn biết, Âu Tú Hoa là người tốt bụng, mềm lòng.
Ngày xưa phạm pháp ngồi tù, cũng là vì cái tính mềm lòng này mà chịu thiệt, mới đi giúp đỡ cái gã chồng cũ cặn bã đó mà nên chuyện.
Nhưng có lời này của Âu Tú Hoa thì không cần lén lút đưa đồ ăn từ ban công nữa.
Ăn cơm xong, Trần Nặc đường hoàng múc một bát hoành thánh, lại gắp thêm nửa bát sườn, đi ra cửa lớn, gõ cửa nhà đối diện.
Ngư Nãi Đường mở cửa có chút bất ngờ.
Liếc mắt nhìn cửa phòng đối diện sau lưng Trần Nặc, nhỏ giọng: "Anh sẽ không phải là để cho mẹ anh biết, anh có con bên ngoài rồi đấy chứ? Tối nay là để con gặp bà nội à?"
"Nói nhăng nói cuội, đừng dọa bọn họ." Trần Nặc thở dài: "Mang về mà ăn đi. Tối nay bà giáo nhà cô sao rồi?"
"Ôm con gái anh ngủ rồi." Ngư Nãi Đường giọng có chút hưng phấn: "Thời gian tỉnh táo cũng lâu hơn rồi. Nhưng mà, con bé chỉ chịu thân với con gái anh.
Tôi muốn nắm tay nó cũng không được."
Về đến nhà, Âu Tú Hoa đang tắm cho Tiểu Diệp Tử. Trần Nặc một mình ra ban công hút thuốc.
Hút gần hết một phần ba điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn trời.
Thời đại này, bầu trời ở các thành phố đã bắt đầu mờ dần, các loại ô nhiễm không khí đã bắt đầu xuất hiện.
Cũng may là hôm qua trời mới mưa to một trận, gió lớn thổi mây bay hết.
Tối nay bầu trời lại rõ ràng hơn nhiều.
Trần Nặc nhìn trời, chợt cau mày. Sắc mặt có chút lạ.
Tiện tay dập điếu thuốc vào gạt tàn, Trần Nặc hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại.
Trong nháy mắt, xúc giác niệm lực mở rộng ra tứ phương tám hướng, bay thẳng lên trời!
Thần niệm mở rộng ra, trong nháy mắt lan tỏa ra hàng ngàn mét!
Không khí bắt đầu lưu động, các luồng khí hỗn loạn trào lên!
Trên không trung, mấy đám mây trôi bị niệm lực dẫn dắt mà tụ lại, chỗ trái một mảnh, chỗ phải một mảnh, chắp vá ở vùng trời trên đỉnh đầu Trần Nặc!
Nolan tay cầm cốc Mark, thực ra bên trong không phải cà phê mà là một cốc sô cô la nóng.
Ngồi trước bàn trông rất thư thái.
Áo vest mở ra, cúc cổ áo sơ mi cũng được nới lỏng.
Trên bàn còn có một đĩa bánh quy nhỏ.
Satoshi Saijo ngồi đối diện Nolan.
"Muốn uống một cốc không?" Nolan cười đến tươi rói.
Satoshi Saijo lắc đầu.
"Không thích sô cô la nóng à? Cô muốn uống cái khác cũng được."
Satoshi Saijo im lặng hai giây, gật nhẹ đầu: "Vậy thì, cho tôi một cốc coca. À... Phải cho thêm đá viên, không phải loại đá để trong tủ lạnh coca đâu, mà là loại coca bình thường rót vào cốc, rồi mới cho đá vào."
Nolan vỗ tay tán thưởng: "Rất biết cách hưởng thụ đấy!"
Anh ta lập tức nháy mắt ra hiệu với camera ở một góc phòng: "Làm đúng như cô ấy nói, cho cả tôi một cốc nữa."
Quay đầu lại, hai người nhìn nhau một lát, Satoshi Saijo thở dài: "Thực ra tôi không hiểu lắm, một nhân vật lớn nắm giữ USB cấp Hoàng Kim Bạch Tuộc Quái, tại sao lại đi gây sự với tôi.
Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, một người có năng lực cực kỳ bình thường."
Nolan lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không cần khiêm tốn thế, với tuổi của cô, đạt được thực lực như bây giờ là rất phi thường rồi, cô là thiên tài đấy."
Đúng là thiên tài.
Phải biết rằng, Satoshi Saijo ở kiếp trước cũng đã là một trong những thiên tài xuất chúng trong giới người có năng lực, nếu không thì cũng sẽ không trở thành thành viên của đội Diêm La.
Mà kiếp này, tốc độ tăng cấp thực lực của cô ta về cơ bản là không khác gì so với kiếp trước.
Nhưng, vì cô ta đã từng trao đổi tinh thần lực với Trần Nặc, trong quá trình Trần Nặc bù đắp chỗ hổng, phàm là những người từng trao đổi tinh thần lực với anh đều tự động nhận được phản hồi, thực lực lại được tăng lên thêm trên cơ sở vốn có.
Vậy nên, xét thực lực của cô ta hiện giờ, so với tuổi của cô...
Ngay cả Nolan cũng không thể không thừa nhận, điều này dù xét theo góc độ nào cũng là thiên tài.
Hơn nữa, cô ta còn là một dạng thiên tài rất hiếm gặp.
"Nhưng mà tôi đâu có chọc vào anh."
"Cô có." Nolan lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc.
Satoshi Saijo im lặng.
"Trước đây cô đang truy tìm tổ chức Bạch Tuộc Quái, cô còn đang truy tìm những thông tin liên quan đến nhiệm vụ treo thưởng của chính phủ liên quan đến Bạch Tuộc Quái, đồng thời cô còn chi tiền cho một số tổ chức tình báo..."
A đúng, trong tay ngươi nắm giữ rất nhiều tài khoản trang web Chương Ngư Quái mà lai lịch những tài khoản này, e là cũng không thể nào xem xét hết được.
Rất nhiều đều là ngươi giành được, đúng không?"
Satoshi Saijo chậm rãi cúi đầu xuống, nghĩ một lát, mới lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn điển hình của thiếu nữ Nhật Bản: "Xin hỏi, việc có nhiều một ít tài khoản, có trái với quy định của Bạch Tuộc Quái không?"
". . . Ách, ngược lại là không có." Nolan lắc đầu.
"Vậy, Bạch Tuộc Quái có cấm chỉ bất cứ ai tìm hiểu liên quan tới chuyện của Bạch Tuộc Quái không?
Ta đoán, toàn bộ năng lực giả trên thế giới, hẳn là đều rất hiếu kì về chuyện của Bạch Tuộc Quái.
Hàng năm, mỗi tháng, thậm chí là mỗi ngày, đều có người vô tình hay cố ý, tìm hiểu chuyện của Bạch Tuộc Quái.
Thậm chí, ta nhớ là chính Bạch Tuộc Quái, đều cho phép người dùng, có thể tùy ý thảo luận và giao lưu một chút thông tin về Bạch Tuộc Quái trên trang web của Bạch Tuộc Quái, những điều này vốn là được cho phép."
"Chỉ giới hạn ở việc giao lưu một vài thông tin không quá quan trọng thôi, còn quá quan trọng, chúng ta vẫn phải ngăn cản việc để lộ ra ngoài." Nolan cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận