Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 477: 【 liên quan tới ta lão bà đến cùng nhiều ít tuổi chuyện này 】(2)

Chương 477: 【Liên quan tới chuyện vợ ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi】(2) Hắn trả giá được, ta liền bán cho hắn một tấm, để hắn treo ở tiệm ảnh thu hút khách.
Các ngươi biết đấy, Luân Đôn có rất nhiều người giàu có quyền thế.
Lúc nào cũng có người qua lại, sẽ thấy tấm ảnh này.
Các ngươi cũng biết, những nhân vật lớn có tiền có thế kia đều thích mỹ nữ, cho nên hai năm nay, cũng không phải không có ai vô tình thấy qua tấm ảnh này, sau đó tìm đến ta để hỏi thăm tung tích cô gái.
Những người đến tìm ta hỏi han, có công ty điện ảnh săn lùng ngôi sao, có ông chủ các tụ điểm giải trí, còn có người môi giới chuyên tìm kiếm đối tượng liếc mắt đưa tình cho các nhân vật lớn có tiền.
Thật lòng mà nói, ta vô cùng cảm tạ cô gái này, dù ta không hề quen biết nàng, nhưng nàng đã giúp ta kiếm không ít tiền."
Khóe mắt Trần Nặc giật giật.
Nhưng vẫn kìm nén cơn giận, thản nhiên nói: "Sau đó thì sao? Ngươi nói tiếp."
Thợ chụp ảnh đảo mắt: "Ngươi có hứng thú với nàng?"
"Có." Trần Nặc gật nhẹ đầu.
"Vậy chắc ngươi sẽ thích một thứ này, ngươi đợi ta một lát!"
Nói rồi, thợ chụp ảnh đứng dậy, đi ngang qua Trần Nặc, đẩy một cánh cửa bên trong, sau khi vào cửa còn cẩn thận đóng cửa lại.
Nhưng, cánh cửa phòng kia không thể nào ngăn được cảm ứng của bậc đại lão chưởng khống giả.
Thả ra chút tinh thần lực, Trần Nặc dễ dàng nắm bắt mọi thứ trong phòng.
Bên trong là một phòng ngủ bừa bộn, gã kia đang mở tủ ra, lật một đống đồ rồi quay người đi ra.
Bộp!
Đống đồ đó bị ném lên bàn trà.
Trần Nặc cầm lên xem, nhìn qua lần đầu đã ngây người.
Đây cũng là mấy tấm ảnh của Lộc Tế Tế.
Vẫn là ảnh chụp đường phố và chụp lén, nhưng hiển nhiên các lần chụp không giống nhau. Vì Lộc Tế Tế trong ảnh mỗi lần đều mặc trang phục khác.
Trần Nặc nhíu mày: "Về sau ngươi lại gặp được nàng?"
"Đúng vậy! Ta cũng là đàn ông mà, phàm là đàn ông bình thường, thấy loại mỹ nữ này đều không thể nào không động lòng, nên về sau ta lại chạy đến chỗ đó đi dạo mấy lần. Rồi gặp."
Trần Nặc cầm ảnh cẩn thận xem xét, miệng hỏi: "Mấy tấm này không phải một lần chụp, ngươi đã gặp nàng bao nhiêu lần?"
"Tổng cộng bốn lần. Nhưng không phải lần nào ta cũng gặp được nàng.
Thực ra, lần đầu gặp nàng xong, ngày hôm sau ta liền chạy đến chỗ đó, nhưng căn bản không thấy bóng dáng.
Ta không cam tâm, liên tục đi bảy tám lần vẫn không gặp.
Dần dần ta chán nản, rồi rất lâu không đi nữa.
Cho đến hơn một tháng sau, ta vô tình đi qua con đường đó, bỗng nhiên thấy nàng ở quán cà phê ven đường nên chớp thời cơ chụp lén thêm một tấm nữa.
Sau đó, lúc không có việc gì, ta cứ hay đến chỗ đó đi dạo, thử vận may.
Nhưng không phải lúc nào cũng gặp được nàng, quy luật xuất hiện của nàng ở đó không hề cố định, có khi ba năm ngày, có khi mười mấy ngày cũng không lộ diện."
Trần Nặc hừ một tiếng: "Ngươi đã quay lại tìm nàng, vừa tìm được người, ngươi không đi nói chuyện với nàng à?"
Nghe câu hỏi này, vẻ mặt thợ chụp ảnh lộ ra một biểu cảm phức tạp.
Gã im lặng hai giây rồi chậm rãi lắc đầu.
"Lần đầu thấy nàng, ta rất kích động, trong đầu chỉ nghĩ nếu lần sau có thể gặp nàng, nhất định phải bắt chuyện làm quen.
Nhưng đến lần thứ hai, khi ta gặp lại nàng. Sau khi ngắm kỹ nàng một hồi, ta tỉnh táo lại, trong lòng hiểu rõ một điều.
Người phụ nữ đẹp như vậy, căn bản không phải loại người như ta có tư cách mơ tưởng.
Hắc, ta không phải người tốt gì, nhưng ta biết mình là thứ gì.
Ta chỉ là một gã thợ chụp ảnh nhỏ bé, còn không có công việc cố định, thường thì từ mấy tờ báo lá cải kia nhận chụp ảnh lẻ tẻ, chụp lén ảnh người nổi tiếng rồi bán lấy tiền.
Thỉnh thoảng cũng nhận thêm việc tư, giúp khách đi bắt quả tang chồng hoặc vợ ngoại tình làm bằng chứng.
Lúc có tiền nhất, tài khoản của ta còn không đến một trăm bảng Anh. Lúc nghèo nhất, ta còn phải đi giành đồ cứu tế của chính phủ với bọn vô gia cư.
Người như ta, làm gì có tư cách mơ mộng đến loại mỹ nữ tầm cỡ đó?"
Đúng là so sánh thẳng thắn.
Ảnh chụp trong tay có bốn tấm.
Ngoài tấm ban đầu, các tấm sau là hai tấm năm 1978, và một tấm năm 1979 - thợ chụp ảnh ghi thời gian ở góc dưới bên trái ảnh.
Địa điểm đều là một chỗ: quán cà phê ven đường kia.
"Vậy lần cuối cùng ngươi gặp nàng là năm 1979, vẫn là ở quán cà phê lộ thiên ven đường đó? Sau đó ngươi không đi tìm nữa? Hay là rốt cuộc không còn gặp lại nàng?"
"Ta có đi tìm, nhưng về sau rốt cuộc không còn gặp lại nàng."
Trần Nặc cười nhạt, nheo mắt nhìn gã: "Không có ý đồ đen tối gì? Ví dụ như theo dõi gì đó?"
"...Ta không dám." Thợ chụp ảnh lắc đầu: "Ta có thể không phải người tốt lành gì, nhưng thật ra ta rất nhát gan. Lúc ta nghèo nhất, cũng có bạn bè lôi kéo làm mấy việc nguy hiểm.
Ta cũng muốn kiếm số tiền đó, nhưng ta thật sự không dám, ta nhát gan lắm."
Ừm...Đây cũng là may mắn của gã.
Nếu gã sớm nảy ý đồ xấu với Lộc Tế Tế thì chắc giờ mả cỏ đã xanh.
"Sau khi tấm ảnh đầu bán cho tiệm ảnh, mấy tháng tiếp đó lần lượt có người tìm đến ta theo tiệm ảnh đó, hỏi thăm tin tức cô gái này.
Trước đó ta đã nói với ngươi, đều là người có tiền có thế.
Có công ty người mẫu, có tụ điểm giải trí, và có cả môi giới chuyên tìm phụ nữ cho nhân vật lớn.
Ta cũng kiếm được chút ít từ những người này, mỗi lần cũng được mười mấy hoặc mấy chục bảng Anh.
Cho nên... ta không phủ nhận, đó cũng là một trong những lý do khiến về sau ta hay mò đến đó mong gặp lại cô gái đó, chỉ là... ta không đem tin tức đó bán cho ai nữa.
Vì ta nghĩ, chỉ có một mình ta giữ kín nơi cô gái đó hay xuất hiện, thì mới có thể liên tục có ảnh của nàng mà bán cho bọn họ.
Nếu một khi ta bán thông tin này, vậy thì... những người đó có thể tự tìm đến cô gái kia.
Vậy là ta mất tiền."
Nói đến đây, gã ngừng lại, cố tình nhìn vào mắt Trần Nặc: "Nhưng về sau, khi không còn gặp cô gái kia nữa, thì cũng không có cách nào kiếm được loại tiền này nữa, lâu dần cũng không ai tìm đến ta nữa.
Các ngươi là đợt người duy nhất nhìn thấy ảnh rồi tìm đến ta trong hai năm nay."
Trần Nặc nhìn vào mắt gã, bỗng cười: "Ta cảm thấy, có thể ngươi còn biết điều gì đó, vẫn còn giấu ta, có chỗ giữ lại."
Sắc mặt thợ chụp ảnh có chút căng thẳng, tay gã chà xát vào đầu gối.
Ánh mắt do dự một hồi, gã hít sâu, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói, giọng mang vài phần cầu khẩn: "Tiên sinh... ta đang nợ rất nhiều tiền."
"Ừm."
"Cái gã Wilson đó, chính là cái tên nổi danh trên phố gần đây, ta nợ hắn một khoản tiền.
Ta đã kéo dài rất lâu rồi, nếu cứ để vậy, gã đó tuy sẽ không giết ta, nhưng thế nào cũng sẽ hung hăng đánh ta một trận. Hơn nữa, nếu ta không trả tiền, gã sẽ tìm ta gây sự ở bên ngoài, khiến ta không nhận được việc chụp ảnh, mà không kiếm được tiền, ta không có tiền để sống, cũng không có tiền trả lại cho gã.
Cứ vậy mãi thì... ngươi hiểu chứ?"
Trần Nặc cười đầy thâm ý: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta nợ hắn hai trăm bảng Anh...
Nhưng ta thề, ban đầu ta chỉ vay hắn năm mươi bảng thôi! Nhưng về sau không biết sao, thời gian càng dài, tiền lãi càng cao, bây giờ thành hai trăm bảng.
Ta thề đây là thật!
Ta, ta bây giờ đang rất cần tiền... không có tiền, ta sắp không trả nổi tiền thuê nhà này rồi.
À, thật ra thì ta đã hai tháng không đóng tiền thuê nhà, thật sự nếu không kiếm được tiền thì cuối tuần ta sẽ phải ra ngủ gầm cầu."
Trần Nặc cười: "Hai trăm bảng Anh?"
"...Thật ra, ngươi cho ta một trăm bảng cũng được, ta trước tiên có thể đóng một tháng tiền thuê mới, sau đó trả cho Wilson một chút, để hắn bớt tìm ta gây sự một thời gian, thì ta có thể tìm việc làm kiếm tiền."
Trần Nặc nhìn vị đại kỵ sĩ trưởng đang đứng im ở cửa ra vào.
Đại kỵ sĩ trưởng lập tức đi ra, chưa đầy một phút đã quay lại, cầm theo một phong thư da trâu, dày cộp.
Bộp!
Đặt lên bàn.
Trần Nặc cầm lên xem, rồi cười nói với thợ chụp ảnh: "Trong này có hai ngàn bảng."
Thợ chụp ảnh ngừng thở.
"Ngươi có thể cầm đi, trả hết các khoản nợ. Tiền còn lại, ngươi có thể đi thuê một căn hộ khá hơn, rộng rãi hơn, sạch sẽ hơn. Rồi cải thiện cuộc sống của mình.
Đương nhiên, là đi uống rượu hay tìm phụ nữ thì đó là chuyện riêng của ngươi, không liên quan gì đến ta.
Nhưng ta khuyên ngươi, nên tìm một công việc có thu nhập ổn định thì hơn."
Mắt thợ chụp ảnh rạng ngời, đưa tay muốn chụp lấy phong thư trên bàn thì bị Trần Nặc gạt tay ra.
Trần Nặc nheo mắt: "Tiền ở đây, ngươi muốn..."
"Cũng nên cung cấp một chút tin tức mới đáng với số tiền này chứ."
Thợ quay phim hít một hơi thật sâu: "Ta có một tin tức! Tin tức này không ai biết, ta cũng không bán cho bất kỳ ai... Bởi vì hai năm qua đã không có ai tìm ta hỏi han về cô gái này! Ta thề, đây tuyệt đối là tin tức có một không hai! !"
"Ngươi nói."
Thợ quay phim hít một hơi thật sâu, sau đó nói ra một câu khiến Trần Nặc hết sức bất ngờ.
"Mấy ngày trước, ta lại gặp được cô gái này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận