Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 28: 【 kịch liệt điểm 】

Chương 28: 【Điểm kịch liệt】Trần Nặc kéo Tôn giáo hoa thoát khỏi đám người, người khác không để ý, ngược lại là La Thanh theo sau.
Chờ trên bãi tập người tản không sai biệt lắm, Trần Nặc mới cuối cùng không ôm Tôn Khả Khả nữa.
Thiếu nữ thoáng giãy giụa thoát tay Trần Nặc, liền một đường lao nhanh chạy về phía cha mình, dang tay ôm lấy, rồi lên tiếng khóc lớn.
"Cha! Cha! Chuyện này rốt cuộc là thế nào a! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy, ba ba!"
Nữ hài gào khóc.
Lão Tôn, Tôn Thắng Lợi, giờ phút này cột sống tựa hồ cũng bị ép có chút cong của trung niên nhân, thở hắt ra, đưa tay sờ sờ tóc nữ nhi mình, ôn nhu nói: "Không có việc gì, không có chuyện gì, ba ba sẽ xử lý tốt, chẳng mấy chốc sẽ qua thôi, đều sẽ qua thôi, rất nhanh, rất nhanh..."
Nói, lão Tôn buông lỏng tay của nữ nhi, muốn đi.
"Cha, ngươi đi đâu vậy?"
"Ba ba về nhà, về nhà... Về nhà xử lý một vài chuyện."
Trần Nặc và La Thanh đã cùng lên tới, Trần Nặc thấp giọng nói: "Lão Tôn, để Khả Khả cùng ngươi về nhà đi."
Lão Tôn sững sờ.
"Nàng hiện tại trở về phòng học, hôm nay trong trường không thể ở được!" Trần Nặc trầm giọng nói.
Lão Tôn tựa hồ có chút phản ứng chậm chạp, giờ phút này mới hiểu ra.
Hắn thở dài, lôi kéo nữ nhi của mình hướng phía ngoài cổng trường đi đến.
"La Thanh, có thể giúp ta hai việc không."
La Thanh gật đầu: "Ừm, ngươi nói đi!"
"Có thể hay không giúp ta hỏi thăm một chút, vừa rồi đám người đến đòi nợ, là lai lịch gì." Trần Nặc thản nhiên nói: "Dù có cho vay nặng lãi, cũng không gây sự như vậy. Giang Ninh bên này làm nghề này, ba ba của ngươi đám thủ hạ hẳn là quen, giúp ta hỏi một chút, là nhà nào làm, được không?"
La Thanh nghĩ nghĩ: "Không khó, ta lát nữa gọi cho Hồ Lô ca hỏi thử, chắc là có thể hỏi ra." Dừng một chút, hắn có chút ân cần nhìn Trần Nặc: "Ngươi nghe ngóng chuyện này làm gì? Ngươi... Muốn giúp lão Tôn, nhưng giúp như thế nào?"
Trần Nặc hít vào một hơi, trên mặt lộ ra một tia tiếu dung kỳ quái: "Ta... Ta giúp hắn trả tiền."
La Thanh tuy người tốt, nhưng không phải là người ngốc, thấy Trần Nặc không định nói thật, nghĩ nghĩ, cũng không hỏi nữa.
"Ừm, tốt, vậy việc thứ hai đâu?"
Trần Nặc lắc đầu: "Giúp ta xin phép nghỉ với thầy giáo, ta có việc về trước."
"Xin nghỉ? Ách... Lý do gì đâu?"
"Cứ nói ta trốn học."
"..."
Trần Nặc vỗ vai La Thanh, nhe răng cười một tiếng: "Nghe ngóng được chuyện gì, nhắn tin cho ta."
Nói, thiếu niên này cứ vậy quay người đi.
Hắn xoay người lại, trong mắt có ngọn lửa!
·La Thanh làm việc rất nhanh.
Chỉ nửa giờ sau, một tin nhắn liền được gửi đến điện thoại của Trần Nặc.
Trần Nặc đã về đến nhà.
Hắn cởi bỏ đồng phục, đổi áo khoác da màu đen, quần jean, giày thể thao, đeo găng tay da. Cầm lấy cái ba lô thường ngày cất ở tận trong tủ quần áo, một tay xách theo, xuống lầu.
Cưỡi xe máy, đội mũ bảo hiểm, phóng đi.
Hai mươi phút sau, xe máy dừng ở cạnh một con phố yên tĩnh, một tòa nhà thương mại có vẻ hơi cũ kỹ, là loại kiến trúc cũ đời trước, sau tòa nhà còn có cầu thang sắt gỉ sét.
Trần Nặc dừng xe cẩn thận, còn nhìn gương chiếu hậu xe máy soi mình, chỉnh lại mũ bảo hiểm.
Tòa nhà thương mại cũ kỹ này, tự nhiên không thể có thang máy.
Thậm chí cầu thang đều là kiểu mở.
Dọc theo cầu thang một đường lên lầu ba, đã thấy trước mặt treo trên vách tường tấm biển màu đồng: Công ty tài vụ XX.
Ừm, đúng chỗ rồi.
Trần Nặc bước đi trên hành lang.
Căn phòng thứ nhất, nhìn qua cửa sổ, không có ai. Căn phòng thứ hai, nhìn qua cửa sổ, đống đồ lặt vặt.
Đến căn phòng thứ ba, Trần Nặc dừng lại trước cửa sổ, hắn thấy mấy người trẻ tuổi đang đánh bài.
Phòng rất lớn, còn có một máy sưởi ấm công suất lớn để ở đó. Mấy người đang vây quanh cái bàn đánh bài, còn có người đang hút thuốc xem TV trên ghế sô pha.
Ừm, đám người buổi sáng ở trường học đều ở đây. Còn thêm hai ba gương mặt xa lạ.
Trần Nặc tiếp tục đi lên trước, xem qua từng phòng ở tầng này, lúc này mới quay trở lại.
Vừa tới gần căn phòng có người, cửa phòng liền bị đẩy ra, một tên buổi sáng thấy ở trường học đẩy cửa đi ra, trông thấy trên hành lang có người mặc áo khoác da đội mũ bảo hiểm, đầu tiên là sững sờ, theo thói quen ác thanh ác khí quát: "Làm gì!"
Trần Nặc chậm rãi tới gần: "Tìm người."
Tên này đánh giá Trần Nặc từ trên xuống dưới: "Tìm ai?"
Lúc này Trần Nặc xông đến trước mặt hắn.
Qua mũ bảo hiểm và kính phản quang, Trần Nặc nhìn tên trước mặt, quan sát kỹ xác nhận một chút, ừm, không nhận lầm, chính là hắn.
"Tìm ngươi."
"... Cái gì?"
Oanh!
Trần Nặc tung một cước đá vào bụng tên này, thân thể gã bay lên rồi văng ra, như đạn pháo nện vào trong cửa!
Tên này bay thẳng vào trong phòng, mấy người đang vây quanh cái bàn đánh bài, oanh một tiếng, rơi trên bàn, lập tức bài poker, hộp thuốc lá, gạt tàn và ly thủy tinh, chai bia văng tứ tung!
Mấy người trong phòng sững sờ, rồi toàn bộ bật dậy.
Trần Nặc đứng ở cửa.
"Có dao cầm dao, có súng cầm súng... Thôi, chắc các ngươi không có súng." Giọng Trần Nặc qua mũ bảo hiểm chậm rãi truyền vào trong phòng: "Giúp một chút, phản kháng kịch liệt vào, hiện tại tâm tình ta không tốt, các ngươi phản kháng càng kịch liệt, lòng ta mới thấy thoải mái."
Tên đứng gần cửa nhất trợn mắt xông lên, vừa bước được một bước, liền bị Trần Nặc bóp cổ! Thân thể lập tức treo lơ lửng trên không, sau đó như bị quăng lên, nện ầm vào chiếc tủ tài liệu dựa tường!
Oanh một tiếng, tủ sắt trực tiếp bị nện lõm vào, biến dạng hoàn toàn. Mà nửa thân người của tên đó cũng cắm chặt trong tủ.
Trần Nặc tiện tay nhấc lên bình nước ấm trên đất, vặn nắp, nửa bình nước sôi đổ thẳng vào mặt tên đó.
"A a a a a a a a a a!!" Tên đó điên cuồng kêu thảm, liều mạng giãy giụa, nhưng thân thể mắc kẹt trong tủ, vẫn cứ không động đậy được! Thân thể như cá chết giật giật.
Trong tiếng kêu gào thê thảm liên tiếp, Trần Nặc quay mặt về phía những người còn lại trong phòng, chậm rãi lắc đầu.
"Không đủ kịch liệt, các ngươi thêm chút sức."
Trong một giây im lặng ngắn ngủi, có người trong nhà la hét lục tung lấy đồ vật xông lên. Ống thép vát nhọn, chủy thủ, còn có người lấy ra một thanh dao nhọn dài hai thước.
"Ừm, có chút ý tứ."
· Năm phút sau.
Phòng vốn coi như rộng rãi, hơn mười mét vuông, ngổn ngang nằm la liệt một chỗ. Có cánh tay hoặc bộ vị chân đều xuất hiện những góc độ vặn vẹo kỳ quái. Trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh vỡ... Có người nằm ngửa mặt ở đó, phần lớn mảnh thủy tinh vỡ dính trên mặt và tay của gã.
Trần Nặc đứng ở trong phòng.
Keng.
Một đoạn xích dính máu trong tay hắn rơi xuống đất.
Quay người nắm lấy tóc của tên dẫn đầu sáng nay ở trường, kéo thẳng từ dưới đất đến tường, rồi kéo chiếc ghế chồng chất xuống, ngồi xuống.
"Không nhìn lầm, ngươi là đầu." Trần Nặc hỏi.
"Ta, ta, ta..."
"Ta biết ngươi không phải lão đại." Trần Nặc lắc đầu: "Hiện tại, ta hỏi ngươi vài câu, ngươi cẩn thận nghe kỹ, mỗi một câu hỏi, ngươi tốt nhất nên nghiêm túc trả lời. Con người ta, đặc biệt ghét người khác nói dối. Có người lừa ta, ta sẽ rất tức giận. Nghe rõ chưa?"
Tên này đã vô cùng suy yếu: "Nghe, nghe rõ... A!!!!!!!!"
Thanh âm vốn hư nhược của gã, đột nhiên hóa thành tiếng kêu thảm thiết đau đớn!
Trần Nặc đã nắm lấy tay trái của gã, nắm ngón út, rắc một tiếng, trực tiếp bẻ gãy!
"Vừa rồi là câu hỏi thứ nhất, ngươi trả lời ta không hài lòng, thanh âm quá nhỏ."
"A a a a a a! A a a a!!!"
Tên này kêu thảm thiết.
"Ừm, rất tốt, bây giờ thanh âm lớn hơn rồi." Trần Nặc hài lòng gật đầu: "Bây giờ, ta tiếp tục hỏi. Tên ngươi là gì."
"Thôi, Thôi Đại Bằng!!!!"
"Tuổi?"
"Hai mươi chín!!!!"
"Có phạm pháp không?"
Thôi Đại Bằng do dự một chút...
Răng rắc!!!
Ngón áp út tay trái bị bẻ gãy!
"A a a a a a! Có phạm có phạm! Có phạm!!!! Ta ngồi tù ba năm!!!!"
"Tội gì?"
"Gây thương tích, đánh người! Đánh người!!!!"
Trần Nặc hài lòng gật đầu: "Rất tốt, ngươi xem, chúng ta đã bắt đầu hiểu nhau bước đầu rồi. Vậy, ta hỏi tiếp nhé."
Tiếng kêu thảm của Thôi Đại Bằng biến thành tiếng rên rỉ.
"Chỗ này của các ngươi có tủ sắt không?"
"Có! Có!! Có!!!!"
Trần Nặc gật gật đầu, xách ba lô sau lưng xuống, ném xuống đất, kéo khóa.
Bên trong trống không.
"Dùng tiền đổ đầy nó." Trần Nặc thản nhiên nói: "Không đổ đầy, ta liền dùng đồ trên người các ngươi gom lại."
Thân thể Thôi Đại Bằng run rẩy.
Một nửa vì đau!
Một nửa là vì không ngăn được hàn khí bốc lên trong lòng!
Kẻ này, quá độc ác!
Tiền cuối cùng cũng đổ đầy một cái ba lô.
Trần Nặc một tay xách lên ước lượng một chút. Sau đó ném lên sau lưng.
"Một câu cuối cùng, hồ sơ khách hàng và khế ước của các ngươi, ở đâu?"
"Đại ca tha cho ta! Tha cho ta đi!!! Cái đó không được đụng vào! Ông chủ sẽ giết chết ta!!" Thôi Đại Bằng tè ra quần.
Trần Nặc nhìn tên đó qua lớp kính phản quang của mũ bảo hiểm, cũng không nói gì, trực tiếp xoay người đi kéo tay trái của gã.
Thôi Đại Bằng hét lên một tiếng, liều mạng giãy giụa: "Tôi nói tôi nói! Tôi nói!!"
"Tủ hồ sơ thứ hai trong ngăn kéo!"
Trần Nặc đi qua, kéo ngăn kéo ra, thấy bảy tám xấp giấy da trâu dày cộm chất đầy ngăn kéo.
Mở tùy tiện một xấp, bên trong toàn là một chồng dày các loại "Tư liệu khách hàng".
Khế ước vay tiền, bản sao căn cước, giấy chứng nhận công tác, còn có cả bản sao giấy tờ xe, giấy tờ nhà các loại.
Trần Nặc nhanh chóng lật xem, ở xấp da bò thứ hai tìm thấy lão Tôn.
Hắn không kịp nhìn, trực tiếp cuộn lại nhét vào túi áo khoá kéo trong.
Quay người, đi tới góc tường cầm cái chậu rửa mặt vừa rồi bị đánh rơi, đặt ở trong phòng.
Bảy tám xấp da bò toàn bộ nhét vào trong chậu.
Trần Nặc quay người từ dưới đất sờ soạng lấy được một cái bật lửa.
Vẫn là ZIPPO.
Bật lửa, ném vào chậu.
Rất nhanh, tư liệu bốc cháy, trong ngọn lửa, từng tờ giấy hóa thành tro tàn.
Trần Nặc ngồi ở đó, lẳng lặng chờ.
"Ngươi, ngươi làm vậy, cho mình không đường lui sao."
Một tên côn đồ dưới đất bỗng ngẩng đầu, giọng run rẩy: "Ngươi biết lão bản của chúng ta là ai không! !"
Trần Nặc lắc đầu: "Không biết."
"Lão bản của chúng ta là Tiêu Quốc Hoa!" Tên kia nghiến răng: "Ngươi có biết ngươi làm vậy có hậu quả gì không."
Trần Nặc quay đầu về phía người nọ: "Vậy các ngươi biết ta là ai không?"
". . ."
". . ."
". . ."
Trong phòng mấy tên còn tỉnh táo nhìn Trần Nặc.
Mũ bảo hiểm xe máy đen, kính chắn gió màu tối, áo da bao kín mít, đến cả tay cũng đeo găng.
Ai mẹ nó nhận ra ngươi là ai a! !
Trần Nặc hừ một tiếng, lần lượt soát người, tìm ra bốn cái điện thoại, trực tiếp mở cửa sổ ném ra ngoài.
Sau đó làm tương tự với ba lô sau lưng, kéo sợi xích sắt dưới đất, quay người đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Trần Nặc dùng xích sắt buộc chặt tay nắm cửa, quay người đi xuống lầu.
Trần Nặc vừa xuống lầu, bên trong liền có người liều mạng xô cửa.
Nhưng sau một tiếng rồ ga, chiếc xe máy dưới lầu đã nghênh ngang rời đi.
【Có thể cầu một chút phiếu đề cử và nguyệt phiếu không? Ừm, tối còn nữa.】
Bạn cần đăng nhập để bình luận