Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 459: 【 huynh đệ 】(3)

Chương 459: 【huynh đệ】(3) Hú hồn… May mà, cái cô bé Nãi Đường kia vẫn còn hàng.
Không thì… ở trong thành Kim Lăng này, cũng chẳng tìm được ai có năng lực tự lành a.
Ừm… Cũng không thể gọi Lỗi ca từ chuyến du lịch tuần trăng mật trở về, rút máu của Lỗi ca chứ?
· Rạng sáng, Trần Nặc lại gọi điện về nhà, trấn an Âu Tú Hoa một chút.
Sau đó, lúc trở lại khu bệnh viện thì thấy La Thanh đã tỉnh, đang gọi điện thoại.
Trần Nặc cầm bữa sáng mua từ ngoài bệnh viện vào, một bao lớn bánh quẩy sữa đậu nành gì đó, chia cho hai người đàn em của ông chủ La.
“Gọi điện thoại cho ai vậy?”
“Chú Lộ, chú ấy bảo tôi ở lại bệnh viện trông chừng, cha tôi tỉnh lại thì báo ngay cho chú ấy.”
Trần Nặc gật nhẹ đầu, đột nhiên trong lòng hơi động: “Công ty của cha ngươi, không có chuyện gì chứ?”
“Chú Lộ không nói. Chắc là không sao.” La Thanh nghĩ một chút, nói: “Cha tôi tự dưng bị tai nạn xe cộ bị thương nặng như vậy, trong công ty hôm nay chắc chắn ai cũng hoang mang, chú Lộ nói hôm nay muốn ở lại công ty trấn an mọi người, nghe nói còn có một dự án lớn gì đó, đang làm giữa chừng, chú Lộ còn phải phụ trách trấn an những người hợp tác.”
Trần Nặc gật nhẹ đầu, về chuyện làm ăn, hắn không có tâm trạng hỏi nhiều.
Đến sáng, vị bác sĩ chủ nhiệm làm phẫu thuật cho ông chủ La tới một chuyến, kiểm tra một lượt rồi an ủi La Thanh rằng tình hình rất tốt, các chỉ số đều có dấu hiệu hồi phục chuyển biến tốt, lúc đó vẻ mặt La Thanh mới dễ chịu hơn nhiều.
Trần Nặc lại kéo La Thanh lại, nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện đi, ta ra ngoài một lát.”
La Thanh ngẩn người, sau đó đáp: “Ừ, ngươi có việc thì cứ đi làm việc của ngươi đi, ta không sao. Tình hình cha ta giờ đã ổn, ta cũng không còn lo lắng vớ vẩn nữa.
Tối qua thật sự cảm ơn ngươi! Lúc đó ta cũng hoảng loạn, không biết phải làm sao, trong đầu chỉ nghĩ tới việc tìm một người đáng tin, cho nên…”
Trần Nặc xua tay: “Nói gì vậy! Ngươi là bạn thân của ta, ngươi gặp chuyện như vậy giữa đêm, không tìm ta thì còn tìm ai? Đừng nói những lời khách sáo đó làm gì!
Ta đi làm cho rõ một số chuyện, xong xuôi ta sẽ quay lại, ngươi đừng có suy nghĩ lung tung! Ăn sáng đi, bánh quẩy sữa đậu nành này nọ, không muốn ăn cũng cố nhét một ít vào bụng!”
Dặn dò xong, Trần Nặc khoát tay rời đi.
· Đi đến hiện trường vụ tai nạn xe trước.
Cột chống va đập đã bị cách ly bằng hàng rào phong tỏa một làn đường.
Cơ quan giao thông thành phố vẫn chưa tới kịp thay cột chống – chắc là buổi sáng sẽ thay, Trần Nặc tới tranh thủ thời gian bây giờ đến xem.
Kỳ thực, Trần Nặc cũng không thực sự nghi ngờ gì, chỉ là cảm thấy cứ nhìn cho yên tâm.
Cẩn thận một chút thì hơn.
Từ những gì La Thanh kể về tình hình tai nạn, nghe không có gì đáng nghi.
Không có xe khác va vào, không có người gây tai nạn bỏ trốn.
Là do chính ông chủ La tự lái xe mất lái đâm vào cột chống.
Mà, tối hôm qua ông chủ La còn uống rượu.
Cho nên, phần lớn có thể loại bỏ khả năng có người khác hãm hại.
Nhưng, Trần Nặc luôn cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút gợn gợn.
Điểm mấu chốt nhất chính là…
Ông chủ La nửa đêm nhận được điện thoại, phải tức tốc chạy đến.
Giữa đêm rốt cuộc có chuyện gì, mà khiến ông chủ La phải gấp gáp lao ra ngoài như vậy?
Điện thoại của ông chủ La bị hỏng trong vụ tai nạn, cho nên cuộc điện thoại nửa đêm kia, muốn biết chuyện gì thì Trần Nặc phải tìm cảnh sát, hoặc là để La Thanh tới phòng bán hàng của hãng điện thoại tra.
· Cái đoạn cột chống bị tông gãy kia, hàng rào chắn kim loại đã nát bươm méo mó.
Đường phố do bị phong tỏa mất một nửa, nên xe cộ buổi sáng có hơi lộn xộn – mà đây lại đang là giờ cao điểm.
Trần Nặc không tiện giữa đám đông tiến lại quan sát gần, hắn bèn đứng ở ven đường, dùng một phần tinh thần lực phóng ra, từ xa kiểm tra hàng rào.
Đặc biệt là những chỗ gãy khúc, tỉ mỉ kiểm tra từng li một.
“Ừm?”
Trần Nặc bỗng nhiên biến sắc!
Thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị!
Hắn hít một hơi thật sâu, kiểm tra lại lần nữa, rồi nheo mắt, hai tay bỏ vào túi quần, chậm rãi rời khỏi đầu đường.
· Chỗ hàng rào chắn bị gãy, có một chỗ không được hợp lý.
Theo lý thuyết, nếu như là ô tô va đập gãy, thì chỗ gãy phải lởm chởm, không theo quy tắc.
Nhưng ở đó có một đoạn bị gãy, vết cắt… quá bằng phẳng.
Có lẽ là do mình đa nghi thôi… Nhưng Trần Nặc vẫn quyết định làm cho rõ.
Vậy thì giờ phải loại bỏ một khả năng…
Có phải là nhân viên cứu hỏa khi cứu người, để phá bỏ đi, mà tiến hành cắt không. Nếu như là nhân viên cứu hỏa cắt, vậy thì không vấn đề gì.
Nếu không phải thì… đó quả là một điểm đáng ngờ.
Còn có…
Chính là cuộc điện thoại kia!
· Ông chủ La nửa đêm nhận điện thoại rồi đi ra ngoài, chuyện này, là do La Thanh nói.
Mà La Thanh biết chuyện này, là từ Lộ Tiểu Quân nghe được.
Lộ Tiểu Quân lại nghe cảnh sát nói.
Mà nguồn tin của cảnh sát… lại là cô bồ nhí của ông chủ La.
Điện thoại bị hỏng, bây giờ người duy nhất có thể biết cuộc điện thoại kia bàn bạc chuyện gì, có lẽ chỉ có cô bồ nhí của ông chủ La thôi.
Suy cho cùng, tối hôm qua, chỉ có cô ta ở bên cạnh ông chủ La.
· Địa chỉ cô bồ nhí của ông chủ La, lúc nói chuyện phiếm tối qua nghe La Thanh nhắc qua.
Chỉ biết tên khu chung cư thôi, không rõ cụ thể.
Nhưng, đối với Trần Diêm La mà nói… đủ rồi!
Trực tiếp bắt xe tới trước cổng khu chung cư đó.
Năm 2002, nơi này xem như là một khu chung cư cao cấp. Nghe nói ông chủ La có ba căn nhà trong khu dân cư này.
Trần Nặc trực tiếp phóng thích tinh thần lực, vô số đạo tinh thần lực lan ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu dân cư.
Sau khi thần niệm quét hai lần, gần như từng nhà đều bị ý niệm của Trần Nặc lướt qua mà không hề có tiếng động.
Rồi tùy ý, hắn xác định được vị trí.
Tòa nhà số 6, phòng 402.
· Trần Nặc cất bước đi vào khu dân cư, vừa tới cổng chính khu dân cư thì phía sau truyền đến tiếng gọi.
“Chờ đã!”
Vừa nghiêng đầu, thì thấy bên đường, trong một chiếc xe hơi, Lộ Tiểu Quân vội vàng bước xuống.
Lộ Tiểu Quân thần sắc nghiêm nghị, bên cạnh còn có hai tên đàn ông lực lưỡng đi theo.
“Cậu là, Trần Nặc đúng không? Bạn của La Thanh, chúng ta tối hôm qua còn gặp nhau ở bệnh viện.” Sắc mặt Lộ Tiểu Quân khó coi: “Sao cậu lại chạy đến đây rồi?!”
Trần Nặc thần sắc không thay đổi, nhìn Lộ Tiểu Quân, trong lòng cũng hơi động: “Chú Lộ đúng không? Ừ… tôi tới đây xác minh một số chuyện, tôi biết chú đang nghi ngờ gì…
Nhưng, vì sao chú lại có mặt ở đây?”
Lộ Tiểu Quân không nói gì, lén lút đưa tay làm động tác, hai tên lực lưỡng nhanh chóng xông lên, một trái một phải kẹp Trần Nặc ở giữa.
Trần Nặc cười nhạt, tùy tiện gạt một cái, hai tên lực lưỡng lập tức đau đớn rên lên một tiếng, đồng loạt ngồi xổm xuống.
Sắc mặt Lộ Tiểu Quân biến sắc!
Trần Nặc bước lên phía trước hai bước, không có động tác quá lớn, chỉ là đưa tay kéo cánh tay Lộ Tiểu Quân: “Chú Lộ, vẫn nên trả lời câu hỏi của tôi trước đã!
Sao chú lại đến đây? Tôi nghe La Thanh nói, chú phải đi công ty mà!”
Lộ Tiểu Quân nhìn chằm chằm Trần Nặc không nói lời nào, Trần Nặc dùng lực tay hơi mạnh thêm một chút, sắc mặt Lộ Tiểu Quân lập tức trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng.
Trần Nặc nghĩ nghĩ, liền thả tay ra, Lộ Tiểu Quân lập tức thở dài một hơi, nhìn Trần Nặc oán hận nói: “Người trẻ tuổi, thân thủ tốt đấy!
Hừ… La Thanh coi cậu là anh em, lão La cũng nhận biết cậu…
Cậu có xứng với La Thanh không!
Hai cha con họ đúng là mù mắt! Dẫn sói vào nhà!”
Hả?
Trần Nặc nhíu mày.
Lời này, có ý tứ.
Vẻ mặt Trần Nặc giãn ra, cau mày nói: “Chú Lộ, tôi nghe kỹ… Hình như, hai chúng ta đang hiểu lầm gì đó.
Như này đi, tôi nói rõ trước cho minh bạch.
Tôi thấy chuyện của ông chủ La có kỳ quặc, tôi đi xem hiện trường vụ tai nạn, cảm thấy có điểm đáng ngờ, nên mới chạy đến đây để hỏi cô bồ nhí của ông chủ La xem, tối hôm qua ông chủ La nửa đêm rốt cuộc là nhận cuộc điện thoại gì mà phải lao ra ngoài.”
Lộ Tiểu Quân ngẩn người: “Cậu… không phải?”
“Tôi biết chú đang nghi ngờ gì.” Trần Nặc gật nhẹ đầu: “Bất cứ ai, thấy tôi xuất hiện ở đây, cũng sẽ nghi ngờ tôi là người xấu.
Không qua, chú Lộ à, tôi cũng vậy, vừa nãy tôi cũng nghi ngờ chú.
Bởi vì, tôi không nên xuất hiện ở đây, mà chú, cũng không nên xuất hiện ở đây chứ.
Không nói nhiều, những chuyện hiểu lầm kiểu này là phiền nhất.
Tôi nói thẳng với chú, La Thanh là anh em của tôi! Quan hệ… thì cũng giống tình anh em của chú với ông chủ La vậy.
Cho nên, ai động vào La Thanh, tôi sẽ làm kẻ đó.
Tôi nói thế đã đủ rõ ràng chưa?”
Lộ Tiểu Quân nhìn chằm chằm vào mắt Trần Nặc, cố gắng phán đoán ra điều gì đó từ ánh mắt người thanh niên này.
Vài giây sau, Lộ Tiểu Quân thở hắt ra, gật đầu: “…Lên xe rồi nói chuyện đi.”
Dừng một chút, Lộ Tiểu Quân nói thêm: “Tôi cũng càng nghĩ càng thấy chuyện tối hôm qua không đúng, tôi đến công ty hỏi rồi, mọi người đều nói tối qua không ai gọi điện thoại cho lão La!
Cho nên tôi mới muốn đích thân tìm người phụ nữ đó hỏi cho rõ.
Nhưng mà tôi gọi thế nào thì điện thoại của người phụ nữ đó cũng không ai bắt máy.
Nên tôi đành phải đến đây một chuyến.
Thêm nữa, vừa nãy tôi tới đây, cậu không tin thì cứ sờ động cơ xe xem, còn nóng đây này.”
Trần Nặc gật nhẹ đầu: “Tôi tin lời chú nói, chúng ta cũng không cần lên xe, đi thẳng lên lầu tìm người phụ nữ đó hỏi cho rõ luôn đi.” "Ừm, ta gọi điện thoại không ai bắt máy, ta lo lắng có chuyện gì đó."
Trần Nặc gật đầu cười: "Yên tâm đi, người khẳng định ở nhà thôi."
Ân, ta mới không nói cho ngươi biết, vừa rồi lúc dùng tinh thần lực quét qua, "nhìn" thấy tiểu tình nhân của La lão bản đang ở trong nhà tắm rửa đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận