Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 25: 【 nha, người quen nha 】

Chương 25: 【Này, người quen nha】 Nhìn thấy trước mắt tên đầu trọc này, à không đúng, phải gọi là tên trọc.
Lão ca cũng không dễ dàng à.
Lúc này mới bao lớn mà đã rụng tóc.
Trần Nặc thở dài, cuối cùng buông tay quay trong tay xuống.
Mở cửa sắt ra, cưỡi lên xe máy đội mũ bảo hiểm vào.
Một tiếng nổ máy, động cơ gầm rú.
Âm thanh này, thật sảng khoái!
Đây gọi là gì nhỉ, đây gọi là: Xe đạp độ xe máy, tay quay đánh đầu trọc. Hai ống sinh sắc bao, Nặc gia thứ nhất chó.
Quá đủ rồi!
Tôn Khả Khả mang theo thùng giữ ấm rỗng từ trong cổng trường đi ra, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động cơ xe máy ầm ĩ.
Cô nàng quay đầu nhìn lên, đã thấy ven đường một chiếc xe máy đang dừng lại, dường như cố ý khoe khoang, rú ga inh ỏi.
Tôn giáo hoa trừng mắt liếc một cái, cúi đầu tiếp tục đi về nhà.
Chiếc xe máy kia lại chậm rãi theo ở phía sau, đi được mười mấy mét, Tôn giáo hoa quay đầu đứng lại.
"Ngươi làm gì! Ta cho ngươi biết, đây là khu ký túc xá của trường học! Ta chỉ cần kêu một tiếng là có thể gọi người tới ngay!"
Trần Nặc cởi mũ bảo hiểm, nhe răng cười: "Kêu đi."
Tôn giáo hoa trợn tròn mắt: "Trần Nặc?"
Nàng bước lên trước vài bước, đánh giá trên dưới một lượt: "Ngươi, ngươi? Cái xe máy này từ đâu ra?"
"Ừm... Một người bạn cùng cảnh ngộ rụng tóc hảo tâm cho mượn." Trần Nặc cầm mũ bảo hiểm đội lên đầu cho giáo hoa, cười nói: "Đội vào đi, ta chở nàng đi dạo một vòng."
Tôn giáo hoa lắc đầu, nhìn Trần Nặc như nhìn kẻ ngốc: "Trời lạnh thế này, dạo gió cái gì chứ?"
Trần Nặc nghĩ ngợi một lát, cầm cặp sách lên mở ra, lấy từ bên trong một vật được bọc kín cẩn thận bằng đồng phục, đưa cho Tôn giáo hoa: "Cầm lấy."
"Cái gì vậy?"
"Đồ ăn ngon." Trần Nặc nhếch mép cười, sau đó không đợi Tôn giáo hoa nói gì, nổ máy phóng vèo đi.
Mở lớp đồng phục bọc ngoài ra, bên trong là một túi nilon chứa hộp cơm dùng một lần, bên trong sinh sắc bao vẫn còn nóng hầm hập.
Sau những ngày đó, Trần Nặc không có chút rung động nào, vẫn ngoan ngoãn đóng vai học sinh tốt ở trường.
Lên lớp ngủ gật là không thể tránh khỏi. Bây giờ Trần Nặc đã nằm trong tầm ngắm của lão Tôn, ở chỗ các giáo viên đều đã bị "gắn mác".
Bất quá may mà còn có hảo hán La Thanh khác lớp bên cạnh.
La Thanh đọc hết "Tầm Tần Ký", quay tay liền ném cho Trần Nặc.
La Thanh cảm thấy, Trần Nặc, bạn học ngồi sau lưng mình, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Đúng là tri kỷ của mình mà!
Nhất là khi Trần Nặc nhàn rỗi chán chường, tiện miệng hàn huyên mấy câu như "ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây", liền khiến cho La Thanh mười bảy tuổi kích động đến hai mắt tỏa sáng.
Về sau Trần Nặc tìm mấy tiệm thuê truyện gần trường, thế mà tìm được bản đạo "Phong Tư Vật Ngữ", mua về tiện tay liền ném cho La Thanh.
La Thanh lật vài trang, như nhặt được chí bảo, liền giải được cơn khát sách.
Thế là, hai người trong lúc đi học, một trước một sau, một người "Phong Tư Vật Ngữ" một người "Tầm Tần Ký", đúng là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Trần Nặc từng nghe La Thanh kể về hoàn cảnh của hắn.
Tên này cũng là một tay học cặn bã, mà lại hoàn toàn không có ý định học hành, vốn dĩ học xong cấp ba là không có ý định thi đại học.
Gia đình làm ăn, không tính là quá lớn, làm cái gì cụ thể thì La Thanh không nói, nhưng nghe có vẻ không nhỏ. Ở cái thời đại này, cũng miễn cưỡng xem như một thiếu gia có chút của ăn của để. Trong nhà vốn dĩ đã định, chỉ cần hắn học xong cấp ba, thì sẽ cho về nhà xưởng làm việc.
Còn về phần La Thanh, kỳ thật hắn cũng có chút thiên phú. Nhất là có lẽ vì từ bé đọc nhiều sách, môn văn thế mà thành tích cực kỳ tốt.
Nhưng các môn khác thì rối tinh rối mù.
Qua lại vài lần, ngoại trừ Tôn giáo hoa, tên này lại trở thành người bạn học duy nhất trong trường mà Trần Nặc có thể nói chuyện được.
Hôm đó, giờ học lịch sử buổi chiều, xem hết "Tầm Tần Ký" mới đọc đến cảnh Hạng Thiếu Long cùng Kỷ Yên Nhiên lần đầu lăn giường... Sau đó liền bị hết truyện.
Bản tiếp theo không có, phải chờ La Thanh ngày mai từ nhà mang tới.
Hôm nay thứ sáu, sau hai tiết buổi chiều, Trần Nặc liền xin về sớm, đi đón Tiểu Diệp Tử tan học.
Lần này thì không trốn học, lão Tôn trực tiếp cho xin phép nghỉ.
Nhìn Tiểu Diệp Tử xếp hàng trong đám trẻ con đi ra khỏi cổng nhà trẻ.
Trần Tiểu Diệp từ xa đã thấy Trần Nặc tựa vào tường cổng, nghiêng đầu cười với mình.
Tiểu cô nương mím môi, nhanh chân chạy tới nhào vào ngực Trần Nặc, sau đó oà một tiếng khóc lên.
Trần Nặc vội vàng ôm em gái, cau mày nói: "Có ai bắt nạt con ở trong đó sao?"
"Không có." Trần Tiểu Diệp lau nước mắt, ấm ức nói: "Con chỉ sợ, sợ anh sẽ không tới đón con."
Trần Nặc cười ha ha, véo má tiểu cô nương một cái.
Đón đứa bé nhỏ như vậy, thì không thể đi xe máy. Trần Nặc lôi xe đạp ra, đặt đứa bé ngồi ở đòn ngang phía trước, lảo đảo đạp về trường học.
Đã nói tối nay sẽ đi nhà lão Tôn ăn cơm. Hơn nữa còn phải trở về trả xe đạp, xe này là mượn của La Thanh.
Đến cổng trường, đã thấy Tôn giáo hoa và La Thanh hai người đứng ở đó. Tôn giáo hoa nhìn quanh quẩn, thấy Trần Nặc đến từ xa, liền vẫy tay liên tục.
Trần Nặc dừng xe lại, liền thấy khuôn mặt nhỏ của em gái nhăn nhó lại thành một đoàn.
"Sao thế? Con không thích chị này sao?"
Trần Tiểu Diệp ngước mặt lên: "Không phải... Anh, em hỏi anh một câu được không?"
"Hỏi đi."
"Vì sao, người lớn đều thích véo má em?" Trần Tiểu Diệp có chút buồn rầu.
Trần Nặc cười: "Con không thích bị véo má sao? Vậy bình thường anh vẫn hay véo đấy."
Trần Tiểu Diệp nhìn anh trai, rất nghiêm túc lắc đầu: "Anh không giống."
Muốn dẫn em gái đi nhà lão Tôn ăn cơm, Trần Nặc trên đường còn mua ít trà lá. Bất quá vừa chạm mặt Tôn giáo hoa, mới biết đêm nay lão Tôn phải tăng ca, cơm thì không ăn được rồi.
"Nghe nói thứ hai bộ giáo dục ở trên tỉnh muốn về kiểm tra, lại còn là việc cải tổ gì đó." Tôn giáo hoa thao thao bất tuyệt: "Cho nên ba ta tối nay phải tăng ca bận rộn soạn thảo gì gì đó... A, Tiểu Diệp Tử."
Cô nàng ôm tiểu cô nương một cái, không thèm quan tâm đến vẻ mặt ấm ức của Tiểu Diệp Tử, nựng nị đủ, lại nhét vào miệng Tiểu Diệp Tử một viên kẹo mạch nha, cô bé lúc này mới mặt mày tươi tỉnh trở lại.
Mấy ngày nay La Thanh đi lại gần Trần Nặc, tự nhiên cũng gần gũi với Tôn giáo hoa hơn một chút, biết Trần Nặc có một cô em gái, lúc này nhìn thấy Tiểu Diệp Tử, cũng rất cao hứng, thế nhưng lục lọi túi áo, thế mà lại lấy ra một nửa thanh chocolate Dove ăn dở của mình, nghĩ nghĩ, đem chỗ cắn rồi tách bỏ ném vào mồm, còn một nửa thì nhét vào tay tiểu cô nương: "Cầm lấy, ăn sô cô la, gọi ca ca."
Trần Tiểu Diệp rất lanh lợi, nhìn La Thanh, lại liếc nhìn Trần Nặc gật đầu với mình, ngọt ngào gọi một tiếng "Ca ca".
La Thanh cảm khái: "Em gái ngươi đáng yêu quá đi. Sớm biết vậy, năm đó cũng bảo ba mẹ ta sinh cho ta một cô em gái thì tốt."
Trần Nặc cười nói: "Bây giờ sinh cũng không muộn mà, ba mẹ ngươi tuổi cũng đâu có lớn lắm."
Sắc mặt La Thanh có chút kỳ quái: "Chắc là không kịp rồi."
Dừng một chút, hạ giọng nói: "Ba ta cả nửa đời người đều đi kiếm tiền, kết hôn muộn, sinh ta cũng muộn. Bốn mươi tuổi mới có ta, giờ đã năm mươi bảy rồi."
Hả?
Trần Nặc đánh giá La Thanh một lượt: "Lão gia tử đây cũng là già mới có con đấy!"
Lão Tôn không có ở nhà, nên nhà Tôn giáo hoa cũng không cần đi nữa, mấy người trẻ tuổi thương lượng một lát, La Thanh lên tiếng: "Đi trung tâm trò chơi điện tử đi! Chỗ Đông Sơn mới mở một chỗ lớn, bên cạnh còn có KFC, chơi thỏa rồi thì tối ta mời cả nhà ăn gà rán."
Ý này không tồi, vừa có ăn vừa có uống lại còn có chỗ chơi.
Mấy người trẻ tuổi dứt khoát vứt xe ngay cổng trường, trực tiếp đón taxi lên đường.
Ba đứa trẻ này đều không phải là người thiếu tiền, Trần Nặc thì không nói làm gì, La Thanh lại là một phú nhị đại chính hiệu. Ngay cả Tôn giáo hoa, vừa qua tết, tiền lì xì đã gom được mấy ngàn rồi - ai bảo nàng xinh đẹp lại dễ thương cơ chứ, từ bé đến lớn đã là bảo bối cưng chiều trong mắt các bậc trưởng bối trong nhà rồi.
Thời đại này, trung tâm trò chơi điện tử đã bước vào thời kỳ hoàng kim cuối cùng. Quy mô lớn hơn rất nhiều so với trước, máy móc cũng được nâng cấp, máy mô phỏng đủ các loại... nhưng đó cũng chính là thời kỳ hoàng kim cuối cùng.
Vài năm nữa, cùng với việc máy tính cá nhân ngày càng trở nên phổ biến và sự phát triển mạnh mẽ của các ông lớn máy chơi game, việc máy chơi game tại nhà trở nên phổ biến, trung tâm trò chơi đường phố cũng dần dần xuống dốc.
Có lẽ vì cuối tuần, lúc mấy người trẻ tuổi đến trung tâm trò chơi điện tử, người cũng không ít - đa số là học sinh cấp ba tan học.
Vừa qua năm không lâu, tiền mừng tuổi trong túi bọn trẻ còn chưa tiêu hết, thêm nữa lại là cuối tuần, có tiền lại có thời gian. Ông chủ trung tâm trò chơi cũng tranh thủ dịp này để "cắt rau hẹ" một mẻ.
La Thanh chạy vọt tới quầy hàng xem một vòng, lúc quay lại thì cầm một giỏ nhựa nhỏ chứa đầy tiền xu chơi game, La Thanh nhét một nắm vào trong túi quần, còn lại đều để cho Trần Nặc và Tôn giáo hoa, chính hắn thì xoay người chạy đi chơi "đua xe cực đỉnh". Trước khi đi, còn nháy mắt với Trần Nặc.
Trần Nặc dắt theo Tiểu Diệp Tử đi dạo một vòng, cuối cùng dắt Diệp Tử đi chơi máy ném bóng rổ.
Tiểu Diệp Tử tuổi còn nhỏ, sức cũng không lớn, độ chính xác càng không có, mười quả ném trúng hai đã là phát huy vượt xa bình thường.
Nhưng đứa trẻ con chưa chơi cái này bao giờ, rõ ràng hứng thú rất lớn, mặc dù ném đến thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn chơi quên cả trời đất.
Trần Nặc thấy đứa trẻ cao hứng khó được như vậy, cũng liền mặc cho nàng nghịch một lần.
Tôn giáo hoa chơi cùng mấy ván, nhưng con gái chơi không giỏi, liền dứt khoát đứng một bên giúp Tiểu Diệp Tử nhặt bóng.
Trần Nặc đứng một bên nhìn một lát, nói với Tôn giáo hoa một tiếng, để nàng trông đứa trẻ, mình xoay người đi toilet.
Lúc ra ngoài, lại ở quầy hàng mua mấy chai nước trái cây, đi tìm La Thanh đang hăng say quay tay lái, ném cho hắn một chai, sau đó lại đi về phía máy ném rổ.
Từ xa đã thấy, mấy người trẻ tuổi vây quanh Tôn giáo hoa và Tiểu Diệp Tử!
Tôn giáo hoa một tay ôm Tiểu Diệp Tử, đang trừng mắt giận dữ nhìn mấy tên tiểu tử trước mặt, còn Trần Tiểu Diệp thì nửa người trốn sau lưng Tôn giáo hoa, từ xa trông thấy Trần Nặc đi tới, lúc này mới lấy lại dũng khí: "Ca! Ca!"
Trần Nặc tiến đến gần, từ phía sau một tay kéo một tên đang chắn đường ra, tiến vào vòng vây, xoay người đứng chắn trước người muội muội và Tôn giáo hoa.
Nhìn kỹ lại, nha? Quen biết à!
Đây không phải Trần đao tử... À mà không phải.
Tiểu Đao, Đao ca nha.
Nhìn người trẻ tuổi cố tình tạo dáng ngông nghênh trước mặt, Trần Nặc bật cười.
"Nha, Đao ca xuất viện rồi à?"
Đao ca nhìn thiếu niên trước mắt, bản năng liền khẽ rùng mình!
Hai tháng trước ở trong hẻm nhỏ, thiếu niên này giẫm hắn dưới đất, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cầm cục gạch đập gãy chân hắn, cảnh tượng đó lúc này giống như thước phim hiện lên trong đầu!
Không phải bị đánh gãy chân thì sợ.
Mà là phản ứng lúc đó của tiểu tử này, quá bình tĩnh!
Mình kêu la đều lạc cả giọng, gia hỏa này vẫn mặt không biểu tình, trước khi đi ném cục gạch, còn vỗ vỗ mặt mình, để lại một câu: "Chân dài thì tốt, có thể đến tìm ta nữa."
Nằm viện hơn mười ngày, sau khi xuất viện trên chân bó bột lại thêm một tháng, một cái Tết mình cũng là ở nhà.
Đến hai ngày nay vừa tháo bột, Đao ca mới dám ra ngoài nghênh ngang.
Không phải không muốn đi báo thù.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhớ lại chuyện ngày hôm đó, nhớ lại lúc thiếu niên này đập gãy chân mình, vẻ mặt không biểu cảm, nhẹ nhàng lạnh nhạt, trong lòng Đao ca liền trào lên một cỗ hàn khí.
Lần lựa mấy lần, vẫn không thể có quyết tâm làm liều.
Dù gì cũng chỉ là một tên tiểu lưu manh đầu đường, không phải loại người tâm ngoan thủ lạt thực sự.
Hôm nay cũng chỉ là trùng hợp, cùng mấy tên bạn bè đi dạo, thế mà lại gặp Tôn giáo hoa ở khu trò chơi.
Đao ca thèm nhỏ này không phải một ngày hai ngày. Bình thường không dám đến trường học, bị lão Tôn đuổi đi vài lần, thêm chuyện biết trong trường có một tiểu sát tinh có thể đập gãy chân hắn, gần đây cũng không dám lượn lờ quanh Bát Trung.
Nhưng hôm nay ở đây, lại gặp Tôn giáo hoa đi một mình, cộng thêm bên cạnh hắn còn có mấy anh em, Đao ca liền đánh liều đi lên trêu ghẹo mấy câu.
Lại thêm buổi chiều còn uống hai chén rượu, rượu vào thêm gan, trêu ghẹo vài câu, thấy bộ dáng hoảng hốt của Tôn giáo hoa, lại càng đắc ý, thậm chí còn muốn ra tay, nếu có thể nhân cơ hội tóm lấy cô nhóc này đi luôn...
Sau đó liền thấy tiểu sát tinh kia, tiến vào đám người, cười với mình.
"Đao ca, xuất viện rồi?"
"... Tê! !"
`【 Đều là người cùng cảnh ngộ, thật là... 】 【 bang bang bang xin phiếu. 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận