Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 290: 【 bản sắc anh hùng 】

Chương 290: 【Bản sắc anh hùng】 Trương Lâm Sinh vừa được nghỉ, liền xả hơi cả tuần.
Thời gian ngược lại thật thảnh thơi, dễ chịu.
Tốt rồi, không chỉ thảnh thơi dễ chịu, quả thực là có chút đắc ý.
Chàng trai trẻ mà, trước đây vẫn còn là một đứa trẻ, bây giờ bỗng nhiên ăn tủy biết ngon, liền lập tức như mở ra một cánh cửa mới vào thế giới này.
Mà người trẻ tuổi lại tràn đầy khí huyết, mỗi một người đều thuộc loại chó sói lớn, chỉ cần trêu chọc một chút là có thể tung tăng nhảy nhót.
Người từng trải đều hiểu.
Huống chi, Hạ Hạ lại là một tiểu yêu tinh, bám người không buông kiểu đó.
Trương Lâm Sinh cảm thấy cả tuần này, thân thể đều nhẹ đi vài cân, hai chân mềm nhũn cả ra.
Ban đầu, ngày đầu tiên nói đi xem phim, kết quả đi loanh quanh đường phố gần rạp chiếu phim một vòng, kiếm một quán cơm ăn, mua chút đồ ăn vặt, định bụng vào rạp vừa xem vừa ăn.
Kết quả, vừa tản bộ quanh rạp chiếu phim một vòng, Hạ Hạ liền nói thẳng mấy phim đang chiếu dở tệ.
Rồi kéo Trương Lâm Sinh đi, nói đi xem phim rạp, chi bằng thuê đĩa CD về nhà xem.
Ừm, tiệm thuê đĩa đúng là có ghé.
Thuê một ít phim hành động cảnh sát Hồng Kông.
Thuê xong đĩa, Trương Lâm Sinh mới sực nhớ ra, ở khu chung cư sau đại lý xe, phòng kia đâu có máy DVD!
Không sao! Nhà Hạo Nam ca không có, nhà Hạ Hạ có mà!
Thế là đi thẳng đến nhà Hạ Hạ.
Ban đầu, hai người còn làm bộ ngồi xem phim trên ghế sô pha phòng khách.
Xem một lát thì không cầm lòng được.
Nam nữ, một bên có tình, một bên có ý, mà lại cũng đã có mối quan hệ kia, tự nhiên không có gì phải câu nệ.
Nói vậy, lúc đầu thuê bảy, tám cái đĩa.
Trương Lâm Sinh về sau chỉ nhớ là hai người mới xem bộ đầu tiên.
Bộ đầu tiên xem là phim kinh điển «Bản sắc anh hùng 1» —— thật ra lúc thuê, cả ba phần đều thuê, còn hẹn nhau một ngày ở nhà xem lại bộ phim kinh điển của Hồng Kông này, ba phần.
Kết quả thế nào?
«Bản sắc anh hùng 1» bộ thứ nhất chỉ xem được một chút.
Cũng không xem được đến đoạn Tiểu Mã Ca nói câu thoại kinh điển: Ta chờ ba năm, chính là chờ một cơ hội! Không phải để người khác thấy ta giỏi, mà là muốn mọi người biết, thứ ta mất, nhất định sẽ tự tay đoạt lại...
Ừm, chưa xem đến đó được.
Trương Lâm Sinh nhớ rõ, chỉ thấy cảnh Tiểu Mã Ca đốt tiền mặt hút thuốc.
Liền không xem được nữa rồi!
Vì sao?
Bởi vì lúc này, tiểu yêu tinh bên cạnh đưa tới một đôi chân thon dài trắng nõn trước mặt mình lắc qua lắc lại...
Sau đó, thì không có sau đó nữa.
Trong màn hình TV tiếng súng vang dội, trong phòng khách khói lửa mịt mù...
• Ở nhà Hạ Hạ đợi đến ba ngày, hai người chân không bước ra khỏi cửa!
Cơm đều là gọi đồ ăn bên ngoài.
Đầu năm nay chưa có Meituan hay Eleme. Nhưng có McDonald's và đồ ăn giao tận nơi mà.
Ăn liền ba ngày đồ ăn nhanh phương Tây, hai cô cậu trẻ tuổi rốt cuộc cũng ngán.
Hiện giờ quả thực là không muốn ra ngoài ăn cơm, không nỡ để khoảng thời gian riêng tư thân mật của hai người, vào chuyện vô vị như ra ngoài nơi công cộng ăn cơm.
Thế là cùng nhau ra siêu thị dưới lầu nhà Hạ Hạ mua thức ăn, về nhà định tự làm.
Trương Lâm Sinh là con nhà nghèo, nấu cơm cũng biết chút chút, Hạ Hạ thì theo như nàng nói, cũng biết nấu được hai món.
Nhưng khi bắt tay vào làm, cũng không phải như vậy.
Nhà bếp rất nhanh liền biến thành chiến trường.
Hạo Nam ca tỏ vẻ mình vô tội hết sức.
—— là nàng ra tay trước mà!
Ai mà nấu ăn trong bếp lại mặc tạp dề? !
À không đúng!
Là, ai mà nấu ăn trong bếp lại chỉ mặc tạp dề? !
• Đến ngày thứ năm, buổi sáng Trương Lâm Sinh vẫn ra ngoài.
Đi tìm sư phụ lão Tưởng luyện công.
Thật ra lúc đi, trong lòng có chút bất an. Bởi vì mấy ngày liền không đến —— Trương Lâm Sinh nói dối với sư phụ, gọi điện nói mình bị cảm nên muốn nghỉ mấy hôm.
Haiz, hồi xưa Trương Lâm Sinh học ở trường Bát Trung, lão Tưởng cũng từng dạy hắn, còn là chủ nhiệm lớp của hắn.
Hồi làm học sinh, trốn tiết của lão Tưởng cũng không thấy thấp thỏm thế này.
Mấy hôm trước gọi điện nói dối lão Tưởng mình bị cảm, không thể đi luyện công buổi sáng, thật sự là thấy áy náy.
Mà hôm nay buổi sáng rốt cuộc chạy tới khu rừng nhỏ tìm lão Tưởng luyện công, lão Tưởng vừa thấy đồ đệ cưng của mình thì mặt liền biến sắc! !
Đều là người từng trải, hơn nữa lão Tưởng tinh thông cổ võ thuật, còn tinh thông dược lý.
Nhìn sơ qua liền thấy Trương Lâm Sinh sắc mặt nhợt nhạt, bước chân phù phiếm, mắt không có thần —— bộ dạng này, còn có gì mà không hiểu?
Lão Tưởng giận đến muốn vớ lấy gậy quất cho đồ đệ này một trận.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn buông gậy xuống.
"Có bạn gái?" Lão Tưởng hỏi đồ đệ.
"Dạ." Trương Lâm Sinh cúi đầu ậm ừ.
"Hàiz!"
Lão Tưởng thở dài, nhìn đồ đệ với ánh mắt tiếc rèn sắt không thành thép.
Dù sao cũng là người làm thầy giáo, hiểu tâm lý học sinh. Không phải là kiểu người võ học cứng nhắc thuần túy.
Điều chỉnh cảm xúc một chút, lão Tưởng nhẫn nại nói với Trương Lâm Sinh: "Người trẻ tuổi, con lại là lần đầu có bạn gái, không biết tiết chế cũng bình thường.
Nhưng con là người luyện võ, tuổi cũng còn trẻ, cái đạo lý cố bản bồi nguyên ta cũng nói với con rồi.
Hôm nay ta truyền vài câu khẩu quyết, ôm tròn thủ nhất...
Con luyện khí cũng vừa mới có chút thành tựu, chính là lúc đặt nền móng, nhất thiết không thể vì phóng túng bản thân, mà hỏng tu vi!"
Khiến Trương Lâm Sinh mặt đỏ bừng lên, cúi đầu không hé răng.
Ban đầu thì, mấy chuyện như vậy, thầy nói vài câu nhắc nhở qua loa là được rồi.
Nói nhiều không tốt, sợ đồ đệ da mặt không chịu được.
Nhưng trời không chiều lòng người, bên cạnh lại có người mà!
Chu Đại Chí tên ngốc này, đang đứng bên cạnh tấn, nghe lão Tưởng nói, lại thấy người sư huynh này không lên tiếng, liền không vui.
"Này! Sư huynh! Sư phụ đang dạy dỗ đấy! Sao không lên tiếng cứ như không nghe thấy vậy!
Sư phụ nói, để ngươi đừng ham ngủ với phụ nữ mà hỏng tu hành, phải tiết chế...
Sư phụ, con hiểu có sai không ạ? Nhìn sư huynh kìa, quá không biết phép tắc, sư phụ giảng mà không thèm đáp lời!"
Trời đất chứng giám! Trước đây nghe Lỗi ca và Trần Nặc nói tên ngốc này ăn nói khó nghe, Trương Lâm Sinh vẫn không để ý.
Lần này thì thật sự muốn bóp cổ chết hắn!
• Hôm đó luyện công, lão Tưởng không cho hắn làm gì khác, chỉ luyện thổ tức một buổi sáng rồi cho về.
Trước khi về, lão Tưởng còn tự tay viết đơn thuốc đưa cho Trương Lâm Sinh, để đồ đệ rảnh đi tiệm thuốc bắc lấy thuốc —— đơn thuốc này, bổ nguyên khí.
Trương Lâm Sinh là một đồ đệ ngoan nghe lời sư phụ, sau khi luyện công xong thì đi lấy thuốc luôn.
Lúc về, trong đầu vẫn lẩm nhẩm khẩu quyết mà lão Tưởng dạy.
Ôm tròn thủ nhất, cố bản bồi nguyên...
Nhưng... thân thể không nghe theo, vẫn cứ đi về nhà Hạ Hạ.
Lúc mở cửa, Hạ Hạ còn đang ngái ngủ —— tối hôm qua quấn lấy nhau đến hơn ba giờ mới ngủ.
Vẫn còn buồn ngủ mở cửa cho Trương Lâm Sinh, thấy bạn trai tay đang xách theo một bao thuốc Đông y lớn.
"Đây là cái gì?"
"..." Trương Lâm Sinh không nói gì.
Khi Hạ Hạ ôm lấy cánh tay Trương Lâm Sinh cọ cọ, đầu óc Trương Lâm Sinh cuối cùng cũng hoàn toàn hỗn loạn.
Cái gì ôm tròn thủ nhất...
Ôm...
Ôm cái gì vậy?
Ôm ôm hôn hôn rồi nâng cao sao?
• Hạo Nam ca thật ra không phải là háo sắc quá mức —— bất kỳ người đàn ông nào sau lần đầu, cũng đều trải qua một giai đoạn như vậy, ăn tủy biết ngon liền đặc biệt đắm đuối.
Chẳng qua vì cô gái Hạ Hạ này quá lợi hại, lại còn toàn tâm toàn ý dỗ ngọt Trương Lâm Sinh, khiến Hạo Nam ca liền mê muội năm lần bảy lượt.
Nhưng sau mấy ngày, sự nhiệt tình và đắm đuối ấy cũng dần dần nguội bớt.
Một tuần sau, Trương Lâm Sinh nhận được điện thoại của Lỗi ca.
"Có thể mở cửa làm ăn rồi, mai sáng gặp nhau ở tiệm."
• Đại lý xe Hằng Phát tạm ngừng kinh doanh tám ngày, một lần nữa khai trương!
Tám giờ sáng, Trương Lâm Sinh đã sớm đến đại lý xe đầu tiên, mở cửa tiệm.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng đến làm, ba chân bốn cẳng dọn dẹp vệ sinh, tân trang lại cửa tiệm.
Tám giờ rưỡi, Trương Lâm Sinh đang ở quầy, Lỗi ca bước vào.
Trương Lâm Sinh liếc nhìn sau lưng Lỗi ca, phát hiện Lỗi ca chỉ đi một mình, có chút ngạc nhiên.
"Lỗi ca?"
"Sao?"
"...Không có gì." Trương Lâm Sinh suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Ban đầu cứ tưởng hôm nay khai trương sẽ căng thẳng đối đầu một chút, tưởng Lỗi ca sẽ dẫn theo người.
Nhưng đã không dẫn đến... vậy cũng không sao.
Thân thủ của Trương Lâm Sinh bây giờ đã rất mạnh, đối phó mấy tên lưu manh ngoài đường, bảy tám tên cũng đừng hòng đến gần —— đây là khi kiềm chế, không ra tay nặng tình huống dưới.
Hôm nay nếu xảy ra xung đột, chỉ cần đối phương đừng kéo đến một xe tải người, Trương Lâm Sinh nghĩ, tự mình một người cũng có thể một mình cân hết.
"Nặc gia nói, phải thay đổi cách suy nghĩ, ngoài xã hội, nhất định phải quang minh chính đại."
Nói thật, Lỗi ca móc trong túi da ra một vật, đặt lên quầy, nhìn Trương Lâm Sinh cười chân thành.
Trương Lâm Sinh xem xét, ngây người ra.
Đúng 11 giờ trưa, đám người kia nhận được tin, quả nhiên đã đến.
Thật không còn cách nào mà! Xã hội đen cũng muốn ngủ nướng chứ!
Ngươi từng thấy tay anh chị nào mà sáng sớm bảy tám giờ đã rời giường chưa?
Theo thường lệ, cổng tụ tập mấy người, trong đó xen lẫn hai diễn viên quần chúng chuyên nghiệp đóng vai ông lão bà lão bị đụng, còn kéo theo biểu ngữ.
Còn có hai cái loa phóng thanh.
Màn kịch bắt đầu rồi.
Trương Lâm Sinh và Lỗi ca đều bất động mặc cho người vây xem càng lúc càng đông, mắt thấy hai diễn viên ngoài kia vừa phun nước bọt vừa vung biểu ngữ, lôi kéo người qua đường, kể lể chuyện bị lừa gạt ở cái "khách sạn ma" này như thế nào...
Trương Lâm Sinh và Lỗi ca hai người như Lã Vọng buông cần, không vội không vàng, chỉ hút thuốc, mỉm cười quan sát.
Trong đám đông, gã đàn ông đeo dây chuyền vàng dẫn đầu, càng xem càng thấy không đúng vị.
Cuối cùng không thể kiềm chế được, liền muốn xúi giục người gây ồn ào náo loạn, xông thẳng vào tiệm...
Két! !
Hai chiếc xe cảnh sát dừng ngay trước cổng!
Mấy cảnh sát nhảy xuống xe.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng lại chẳng hề sợ hãi, cứ như thể rất có kinh nghiệm, mắt thấy đám cảnh sát mặt mày u ám đi tới, lập tức liền chủ động nghênh đón: "Các đồng chí cảnh sát, chúng tôi đâu có gây sự đâu! Là đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp mà..."
Đang muốn buông lời gian xảo ra...
"Bắt hết về!" Viên cảnh sát dẫn đầu mặt lạnh tanh, liếc nhìn gã đàn ông đeo dây chuyền vàng.
Vù một tiếng, mấy cảnh sát và hiệp sĩ xông lên, ba chân bốn cẳng, quật vai ấn lưng, liền áp giải đi mấy người.
Những người khác thì la hét om sòm, còn có người định bỏ chạy.
"Vu Nhị Hùng, muốn chạy thì tùy ngươi, bắt chạy trốn thì ngươi không sợ hậu quả cứ chạy!"
Cảnh sát dẫn đầu hiển nhiên là người ở khu vực này, lạnh giọng quát lớn.
Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng, Vu Nhị Hùng lập tức không dám nhúc nhích, nhưng vẫn không phục: "Chúng tôi có làm gì đâu! Không đánh không đập không cướp! Mua phải đồ giả hàng kém, còn không thể bảo vệ quyền lợi à?"
Trước kia chiêu này đối với cảnh sát ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.
Nhưng hôm nay mấy cảnh sát này như thể không quan tâm, thậm chí chẳng buồn đôi co, trực tiếp xông vào bắt người.
"Được được được. Đừng động tay động chân, tôi về với các anh là được." Vu Nhị Hùng vẫn không chịu thua: "Tôi đâu có phạm pháp gây rối, về với các anh nhận phê bình thôi mà!
Tôi nói này, anh nhiều lời là tôi gây ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị, thì sao nào!"
Thì sao nào?
Trong lòng Vu Nhị Hùng chứa đầy bụng nghi hoặc.
Nhưng càng bị cảnh sát giải đi càng xa, càng cảm thấy không đúng!
Đây đâu phải đường đi đến đồn công an!
Xe cảnh sát trực tiếp chạy đến cục cảnh sát khu vực!
Một nhóm người, bao gồm hai diễn viên đóng vai người bị đụng, cùng nhau bị đưa vào cục rồi nhốt vào phòng tối —— còn là nhốt riêng từng người!
Điều khiến Vu Nhị Hùng càng thêm hoang mang là, khi hắn bị đơn độc dẫn ra ngoài, gặp người cảnh sát phụ trách ghi lời khai cho mình, cả người đều đờ đẫn!
Vì sao?
Người quen!
Vu Nhị Hùng rất có kinh nghiệm. Mấy vụ gây rối này, chưa đến nỗi nghiêm trọng, bình thường thì cảnh sát bắt về cũng chỉ là đưa đến đồn công an hòa giải, rồi phê bình giáo dục vài câu là xong.
Làm biên bản là một thủ tục tất yếu.
Nhưng mà...
Hai người cảnh sát trước mắt đang ghi lời khai cho mình này...
"Trương đội! Ôi trời đất ơi, ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế này..." Vu Nhị Hùng lập tức co rúm lại!
Hai cảnh sát trước mặt, căn bản không phải cảnh sát nhân dân bình thường.
Mà là cảnh sát hình sự của quận! !
Cảnh sát hình sự!
Hai viên cảnh sát hình sự nở nụ cười lạnh, không để ý đến lời lảm nhảm của hắn, trực tiếp ngồi xuống đối diện, một người mở giấy bút, người còn lại lạnh giọng: "Nào, nói chuyện đi!"
Vu Nhị Hùng trong lòng khẽ run.
Chủ nhà báo cảnh, trong lòng Vu Nhị Hùng sớm đã chuẩn bị. Trước đây gây chuyện kiểu này, gặp chủ nhà báo cảnh cũng không phải là chưa từng có, bọn họ cũng đã có sẵn một bộ quy trình ứng phó.
Nhưng, lần này, không phải đồn công an!
Mà là cục cảnh sát khu vực!
Xử lý vụ án không phải cảnh sát phường bình thường! Mà là cảnh sát hình sự!
Chuyện này có vấn đề!
"Cho nên, sau này cửa hàng của chúng ta là do người ngoài đầu tư?" Ngồi trong quán mì lươn đối diện đại lý xe, Trương Lâm Sinh hỏi Lỗi ca.
"Không phải đầu tư, Nặc gia nói là hợp tác vốn." Lỗi ca gãi đầu, cười khổ: "Mày đừng hỏi tao, tao cũng chả rõ chuyện này, tao có đọc được mấy cuốn sách đâu.
Nói chung mấy hôm nay, Nặc gia đã làm thủ tục xong xuôi, còn tìm người nước ngoài ra mặt đầu tư.
Tao thấy ông người nước ngoài kia gặp Nặc gia là cứ như chó thấy chủ, hết mực cung kính.
Mà lại người ta còn có công ty ở nước ngoài, trực tiếp dùng danh nghĩa công ty nước ngoài để đầu tư.
Còn về tình hình xe của chúng ta hiện tại thì Nặc gia có nói qua, tao cũng không hiểu rõ, đại khái ý là...
Công ty nước ngoài của người kia đầu tư, sau đó lại đầu tư vào công ty của chúng ta, xe của chúng ta, là tài sản của cái công ty hợp vốn này.
Đại khái là vậy.
Thủ tục lại nhanh được như thế, cũng là nhờ mấy cô gái nước ngoài bên cạnh Nặc gia giúp đỡ. Người ta vốn có thân phận đầu tư nước ngoài, rất quen với những lỗ hổng trong chính sách ưu đãi. Rất nhanh đã làm xong."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó à? Sau đó ông người nước ngoài kia viết một lá thư cho bên bộ phận xúc tiến đầu tư ở khu và các cơ quan liên quan, cũng là kêu ca phàn nàn thôi.
Còn kể lể là bọn người kia hăm dọa chúng ta, đòi tiền bảo kê, gây rối như thế nào.
Mấy chuyện này đều là nói thật đấy chứ, có bịa đâu.
Sau đó nghe nói ông khu trưởng phụ trách xúc tiến đầu tư trực tiếp nổi giận đập bàn, nói là phải thanh lọc môi trường đầu tư, bảo đảm phát triển kinh tế, không thể để mấy thứ yêu ma quỷ quái này phá hoại quá trình xây dựng kinh tế của chúng ta.
Rồi thì... chính là tình hình hiện tại này."
Trương Lâm Sinh ngây ra.
"Đám người gây rối này toàn là một lũ giòi bọ. Bình thường không đụng vào chúng, bởi vì nhiều chuyện toàn một mớ hỗn độn, bắt lớn thả nhỏ. Cảnh sát khu vực cũng đau đầu, bắt đi thì đều chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, bắt không được mấy hôm đã phải thả.
Cứ lần theo từng vụ thì lực lượng cảnh sát lại không đủ. Cũng vì khó khăn.
Nhưng chuyện này, có đại lão đích thân đốc thúc...
Tập trung lực lượng làm việc lớn thôi. Chỉ là lần này, chuyện của chúng ta, bị đại lão định nghĩa là 'việc lớn' nên thế thôi...
Mày hiểu không!"
Thật ra thì ban đầu Trần Nặc không định dùng cách này để giải quyết.
Âm thầm triệt đám người kia thì xong chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trước đây một mình hắn mũ bảo hiểm, xe máy, áo da xông ra dẹp loạn.
Nhưng giờ tình hình đã khác, giờ phải mở cửa làm ăn rồi.
Cũng không thể vì bị thu tiền bảo kê, mà lại đi chôn cả đám người đấy chứ?
Không thể ra tay sát phạt, đánh một trận, lỡ đánh không lại thì về sau phải làm sao?
Cũng chẳng sợ, nhưng mà, phiền phức rất khó chịu.
Bỗng dưng nhớ tới một chuyện tầm phào của hơn chục năm sau.
Một đại lão trong ngành điện ảnh truyền hình, chuyên đạo văn, dùng ngòi bút làm vũ khí đã nhiều năm, khổ chủ không ít, bao nhiêu nhà văn biên kịch bị đạo văn, kiện cáo đủ kiểu mà đại lão vẫn ung dung tự tại.
Kết quả, bỗng dưng có một ngày, có một tác giả bị hắn đạo văn viết một lá thư...
Chỉ bởi vì người viết lá thư ấm ức kia lại là một bà lão viết tiểu thuyết tình cảm bên kia bờ eo biển.
Thế là, yên chuyện!
Đại nghiệp thống nhất đất nước, là đại sự! Mặt trận thống nhất dân tộc đồng bào hai bên eo biển, cũng là đại sự!
Trước những đại sự thế này, bất cứ điều gì gây ảnh hưởng đến đại nghiệp đều sẽ bị dọn sạch!
Mà bây giờ là năm 2001.
Xây dựng kinh tế là trọng điểm phát triển, xây dựng kinh tế, môi trường đầu tư, hộ giá hộ tống, cũng đều là chính sách quan trọng!
Thật không phải gọi là sính ngoại!
Tên Bình ca kia, trong lòng vẫn còn lăm le vụ đâm dao thứ nhất dao thứ hai đấy.
Buổi trưa đã nghe tin đám người Vu Nhị Hùng bị bắt.
Ban đầu còn không để ý, cứ tưởng là cũng như trước, bắt đến đồn công an làm chút thủ tục, phê bình giáo dục vài câu là thả người —— đám người hắn làm những chuyện này đã quen, không giẫm lên giới hạn đỏ thì cảnh sát cũng không thèm để ý, không bắt.
Nhưng đến chiều đã nghe ngóng thấy không đúng rồi!
Đến chập tối, sới bạc và công ty của hắn đều bị điều tra.
Bắt quả tang hành vi tụ tập đánh bạc, rồi cả mười mấy người của công ty cũng bị bắt theo về.
Nghe nói trong thời gian ngắn thì không ra được.
Lúc này Bình ca mới ý thức được, mình đã đá phải thiết bản! !
Nhưng... mẹ nó mày phải nói chứ!
Có gì thì nói với nhau! ! !
Mày trâu bò, mày có gốc, mày thế lực, thì mày phải có người ra mặt nói chuyện chứ!
Tao khách sáo quỳ xuống xin lỗi mày là được chứ gì! !
Cớ sao mới tí chút đã ra tay dẹp tiệm!
Quá không có luật lệ giang hồ đi! !
Đêm đó Bình ca đã vội vàng bỏ trốn, rồi liều mạng tìm người liên hệ, muốn kiếm ai đó có thể lên tiếng, tìm cách nương nhờ quan hệ mà thoát thân, tìm ai đó có thể giúp hắn chuyển lời!
Tôi chịu thua! Tôi xin lỗi! Mời đối phương cho đường sống, tôi sẽ trực tiếp quỳ xuống nhận tội, một cái đầu đập xuống đất, không thì tôi đập luôn vào trong đất cho mà coi!
Vẫn không được sao?
Vào khoảng hai giờ đêm, Bình ca đang trốn trong nhà của người phụ nữ mà hắn nuôi dưỡng, tuyệt vọng nhìn thấy người phụ nữ “rất biết hầu hạ người” của mình chủ động mở cửa phòng, đón mấy tên đàn ông cao lớn thô kệch bước vào.
"Anh là Bình ca phải không?"
Một người đàn ông trung niên dẫn đầu, mặc áo khoác, lạnh lùng nhìn Bình ca.
"Tôi là người của Lý Thanh Sơn, Lý đường chủ, chắc anh cũng nghe nói đến tôi rồi, anh em đều gọi tôi là lão Thất.
Đến tìm anh là do lão đại Lý muốn mời anh đi một chuyến."
Bình ca ngớ người.
Lý đường chủ, hắn đương nhiên đã nghe qua.
Nhưng không cùng khu, dù có giàu hơn hắn thì hắn cũng không quá để tâm.
Cái tên lão Thất này hắn cũng đã nghe qua, nghe nói là người đắc lực nhất của Lý đường chủ, mấy năm nay đã giúp Lý Thanh Sơn làm không ít chuyện.
Nhưng nếu là ngày thường, Bình ca cho dù gặp lão Thất cũng không sợ gì.
Hắn cũng có một mảnh địa bàn, đàn em đi theo kiếm cơm cũng phải hai ba chục người.
Nhưng giờ phút này, Bình ca trong lòng đã hiểu rõ.
Ban ngày đám Vu Nhị Hùng kia, ban đêm lại bị bắt bài, đám đàn em dưới tay hắn cơ bản đều bị bắt hết.
Hiện tại hắn chẳng khác gì kẻ trơ trọi một mình!
"Đại lý xe… là việc làm ăn của Lý đường chủ sao? !"
Bình ca đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân!
"Ngọa tào! Việc làm ăn của Lý đường chủ, mẹ nó các người nói sớm có phải hơn không! Dựa theo quy tắc giang hồ, đến chào hỏi một tiếng, tao thế nào cũng nể mặt một chút a! !
Sao không một tiếng động, trực tiếp ra tay tàn độc với tao?
Tao với Lý Thanh Sơn thù hận gì chứ? ! Tao mẹ nó không phục a! !"
Biết đại sự không ổn, Bình ca bị đưa đi trước khi không cam tâm liếc nhìn người tình của mình.
"Tao đối với mày không tệ, mày thế mà lại bán tao?"
Người phụ nữ sợ hãi rụt rè trốn tránh, không nói lời nào.
"Được rồi, Bình ca." Lão Thất ngược lại tỏ vẻ cực kỳ hiền lành, cười nói: "Bạn gái của anh, xuất thân thế nào chẳng lẽ anh không biết à?
Lý đường chủ của chúng tôi là tổ tông trong nghề này! Cô người đẹp trước đó làm ở Già Phong đường, cũng là đi theo chúng tôi mới kiếm ra được."
Bình ca thở dài: "Mẹ nó…Tao coi như là gặp xui xẻo chứ không oan!"
Nói xong, hắn nhìn lão Thất: "Chắc không đến nỗi muốn lấy mạng chứ? Dù gì tao cũng chỉ là đụng nhầm người thôi, đâu đến mức phải c·h·ế·t a?"
Lão Thất cười cười, khoát tay nói: "Xã hội pháp trị! Cái gì mà sống c·h·ế·t, Bình ca nói đùa.
Chỉ là xin mời anh về, giao phó một số việc, nói cho rõ ràng, tôi tự mình lái xe, đưa ngài đến tự thú.
Nước có quốc pháp, chúng ta cũng không dám làm càn."
Bình ca nhìn người trước mặt vẻ mặt ôn hòa này, trong lòng một bụng lời thô tục không nói ra được.
Ừ, toàn là chửi bậy.
Trần Nặc ngồi trên ghế sô pha, cẩn thận tưới một chút nước vào chậu cây cảnh trước mặt.
Cây trúc cảnh xanh biếc, tràn đầy sức sống.
Trần Nặc vươn ngón tay nhẹ nhàng nâng đỡ cành lá, sau đó bưng chậu cây cất vào hộc tủ.
Đặt ngay bên dưới khung ảnh di ảnh của Trương lão thái thái trên tường.
Trong phòng khách, Âu Tú Hoa đang loay hoay vá áo.
Một bộ quần áo lao động màu xám vàng, hẳn là đã mặc thử, tay áo hơi dài. Âu Tú Hoa đang tự mình sửa lại cho vừa.
"Việc làm của mẹ coi như đã xong rồi à?"
"Ừm, xong rồi." Âu Tú Hoa ngẩng đầu nhìn con trai: "Ngày kia là chính thức đi làm rồi.
Mẹ thấy cũng được, tiền lương không thấp, quan trọng nhất là khoảng cách nhà mình cũng không xa, mẹ tính rồi, mỗi ngày mẹ đạp xe đi làm, trên đường cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút.
Làm nhân viên vệ sinh cũng tốt, công việc đơn giản, không phải dùng đến đầu óc.
Mà lại mẹ nói chuyện với người sắp xếp lớp học của công ty, người ta cũng đồng ý cố gắng sắp xếp ca làm theo thời gian, để mẹ còn đưa đón bọn trẻ nữa."
Trần Nặc gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.
Tiền lương đúng là không cao lắm.
Sáu trăm một tháng.
Năm 2001 ở Kim Lăng, mức lương này xem như là thấp rồi.
Nhưng, dù sao thì cũng khiến Âu Tú Hoa có được một loại cảm giác thỏa mãn “tự làm tự ăn”.
Theo như lời Âu Tú Hoa: “Nếu Tết muốn mua cho con trai đôi giày mới, mà lại còn dùng tiền của con trai mua cho nó… mẹ là mẹ, còn mặt mũi gì nữa?” Đạo lý này, vô cùng thực tế!
Trần Nặc sống đời thứ hai này, thật ra tổng kết lại cách sống, chính là khiến người bên cạnh đều cảm thấy thoải mái.
Tỷ như anh em như Hạo Nam ca.
Trần Nặc không phải là không có tiền, trực tiếp cho cả núi vàng núi bạc đều được.
Tỷ như mẹ ruột của mình là Âu Tú Hoa, không cần đi ra ngoài làm việc. Để bà sống cái kiểu mỗi ngày dạo phố mua sắm, chán thì đi thẩm mỹ viện, ra vào xe sang, ở nhà lớn, cơm ngon áo đẹp… Cuộc sống như vậy, đều cho được.
Nhưng…như vậy, bất kể là Hạo Nam ca những người anh em thân thiết này.
Hay là Âu Tú Hoa dạng “mẹ” như vậy.
Đều chưa chắc sẽ dễ chịu.
Người ta, vẫn là phải sống theo cách mà mình muốn sống, mới cảm thấy thoải mái.
Tỷ như Âu Tú Hoa, để bà mỗi ngày ở nhà không đi đâu, không gặp gió, không bị mưa.
Mỗi sáng nhàn nhã qua ngày.
Cuộc sống như vậy, Âu Tú Hoa trong lòng càng thêm khó chịu.
Mà tìm được công việc sáu trăm lương này, còn phải dãi nắng dầm mưa vất vả… Âu Tú Hoa trong mắt lại ánh lên một tia sáng.
Đây, chính là cách sống!
Lặng lẽ ngồi trong phòng khách, nhìn mẹ ở đó đang làm ngắn tay áo một bộ đồng phục công nhân, sửa lại vạt áo… Cứ như vậy lặng lẽ nhìn một hồi lâu, điện thoại di động của Trần Nặc vang lên.
Hắn cầm lên nhìn, trực tiếp nghe máy.
"Diêm La đại nhân!" Giọng Thuyền trưởng vô cùng nghiêm túc.
"Ừ."
"Tôi… nhận được thư riêng của chính phủ, về bạch tuộc quái. Một kẻ tên 'Varnell' đã liên lạc với tôi."
"Ừm, những việc này đừng nói trong điện thoại, cậu cứ làm công tác chuẩn bị theo yêu cầu của chính phủ.
Chi tiết cụ thể, chúng ta gặp mặt nói."
【cầu nguyệt phiếu! !
Bộp bộp bộp! 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận