Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 478: 【 bạo lực gia đình phạm pháp a! 】(1)

Chương 478: 【bạo lực gia đình phạm pháp a!】(1) "Tốt thôi, vậy ta đổi cách khác để giao tiếp với ngươi."
Trần Nặc nhẹ nhàng sờ lên mũi, cười khổ nói: "Trước khi trả lời câu hỏi của ngươi, ta có thể hỏi ngươi một câu trước được không?"
"Ngươi muốn hỏi gì?"
"Ta muốn hỏi, xin hỏi ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?"
"..."
Ầm!!!
Sau một tiếng vang thật lớn, một bóng người như đạn pháo bắn ra, xuyên qua con đường, đâm thẳng vào một tiệm may cũ bên đường đối diện, gạch vỡ, thủy tinh vỡ, khung cửa cũng sụp đổ, trong đống hỗn độn, Trần Nặc ho khù khụ đứng dậy, liền thấy Lộc Tế Tế đã thoắt cái xuất hiện ngay trước mặt!
Lộc Tế Tế đưa tay, một tay khoác lên vai Trần Nặc, rồi ngay lập tức cả người Trần Nặc bị ném mạnh bay ra!
Lộc Tế Tế nheo mắt, thân hình phóng lên, liền nhảy vọt lên giữa không trung!
Thấy Trần Nặc sắp ngã xuống, Lộc Tế Tế đã nắm chặt quyền muốn đánh...
Một quyền này, bỗng nhiên lại đánh trúng vào khoảng không!
Hình ảnh người thanh niên lúng túng trước mặt vừa rồi biến mất trong chớp mắt!
Ánh mắt Lộc Tế Tế ngưng tụ, bỗng nghe phía sau tai vang lên tiếng nói như kề sát bên của người thanh niên.
"...Ách...Ta biết tuỳ tiện hỏi tuổi của một cô gái có hơi bất lịch sự, nhưng mà ngươi ra tay nặng như vậy cũng không cần thiết đâu?"
Lộc Tế Tế không thèm để ý, toàn thân bỗng nhiên bùng nổ vô số tia điện lấp lánh!
Dòng điện phóng tới, tạo thành một điện trường hình bầu dục, Trần Nặc lập tức bắn nhanh ra xa, tránh khỏi điện trường.
Lộc Tế Tế xoay người, cổ tay rung lên, hai cánh tay đồng thời xuất hiện hai cái roi điện.
Trần Nặc lơ lửng giữa không trung, nhìn Lộc Tế Tế từ xa, thở dài:
"Thật muốn bạo lực gia đình à?"
Thompson Roderic trong xe nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến giữa không trung, liền hô lên: "Đừng dừng! Tiếp tục lái! Mau rời khỏi chỗ này!"
Vị đại kỵ sĩ trưởng của đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nhận ra lệnh cho lái xe của mình.
Thompson Roderic đã đảm nhiệm chức đại kỵ sĩ trưởng của đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nhận năm thứ bảy, nếu không có gì bất ngờ thì dựa theo tiền lệ, hắn sẽ còn tiếp tục đảm nhiệm chức này trong vòng mười lăm năm nữa, rồi sau đó vào năm 1995 sẽ nghỉ hưu, nhường lại vị trí đại kỵ sĩ trưởng cho đồng đội, Thompson Roderic là một người cực kỳ cẩn thận.
Rất nhiều năm sau, đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nhận bị Nữ Hoàng Tinh Không đến tìm trả thù cho đồ đệ, cuối cùng đại kỵ sĩ trưởng còn bị treo lên tháp Luân Đôn, trở thành trò cười của cả thế giới ngầm – lúc đó đại kỵ sĩ trưởng đã không phải là Thompson Roderic.
Với tính cách cẩn thận của Thompson, nếu như hắn còn là thủ lĩnh đoàn Kỵ Sĩ Lợi Nhận, thì hắn sẽ không bao giờ dám đắc tội Nữ Hoàng Tinh Không.
Giờ phút này, ý nghĩ của Thompson rất đơn giản: Cái tên Tiểu Nhiên Tinh kia là người điều khiển. Có thể giao chiến với người điều khiển, hơn phân nửa cũng là người điều khiển.
Nơi này đã trở thành chiến trường của những ông lớn người điều khiển, ở lại không đi, chẳng phải làm bia đỡ đạn sao?
Xe đã thuận lợi đi được một quãng, nhưng đúng lúc vừa rẽ, ý định rời đi của Thompson đã bị cản trở!
Rầm một tiếng, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đập trúng phía trước bên trái xe!
Vị trí đó vốn là một cái trụ nước chữa cháy cũ, bị đập thành một cái hố đất, từ ống nước dưới mặt đất, dòng nước trắng xóa phun lên trời.
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, cùng với mặt đất bị đập thành cái hố to, lái xe đã cố hết sức đánh lái, ý định tránh một phần ba cái hố lan ra đường, nhưng xe vẫn bị nghiêng, đâm vào cột đèn ven đường.
Két một tiếng, nắp capo ô tô bị móp méo chút, nhưng may là xe cũng dừng lại được.
Sắc mặt Thompson xanh mét, nhưng nhìn vị trí cái trụ nước chữa cháy, hai người trong cái hố kia quấn lấy nhau phi tốc xông ra.
Trần Nặc cùng Lộc Tế Tế dính lấy nhau, Trần Nặc ở tư thế ôm giống như người tình, đứng sau lưng Lộc Tế Tế, hai tay vòng qua nách Lộc Tế Tế, siết chặt bả vai nàng.
Lộc Tế Tế cố giãy giụa nhưng vẫn không thể động đậy, bị Trần Nặc khống chế, điện quang xung quanh người bắn ra tứ tung!
Hai tay Lộc Tế Tế ra sức vung vẩy nhưng vì góc độ mà không sao chạm vào người Trần Nặc sau lưng.
Còn Trần Nặc toàn thân cũng bốc lên điện quang, cưỡng ép chịu hồ quang điện xuyên qua...
Mới có một giây...Đại kỵ sĩ trưởng Thompson bỗng nhiên tỉnh ra, hung hăng đấm vào người lái xe: "Đổi xe! Đổi xe! Mau đổi xe!!!” Xe loạng choạng khởi động, tiếng động cơ nghe không ổn, nhưng động cơ đã bốc khói, cuối cùng cũng khởi động được, lùi lại một mạch, nhưng đã muộn rồi.
Lộc Tế Tế không giãy ra được, lông mày liền nhíu lại, xoay người lại, hai tay ôm lấy eo Trần Nặc, cứ vậy ôm ngược lấy, xông ra ngoài!
Ầm!
Chiếc xe màu đen này bị Lộc Tế Tế một cú đâm văng ra xa hơn hai mươi mét, thân xe suýt chút nữa thì bị lộn ngược, Lộc Tế Tế cùng Trần Nặc, gần như cắm cả vào nắp capo đã biến dạng của ô tô!
Trong xe, Thompson chưa hoàn hồn mắng một câu tục tĩu bằng tiếng Anh.
Lần này thì kẹt cứng trong xe rồi.
Cái xe này đã hoàn toàn hư hỏng "Thompson!" Trần Nặc cười lớn nói, "Hả?" Thompson ngẩn người.
"Chỗ nào bị hư hỏng thì nhờ người ta đền một chút nhé."
"...Được."
Thompson vừa đá bay cánh cửa xe đã bị biến dạng, vừa bước một chân xuống đất đã thấy Lộc Tế Tế đang ôm Trần Nặc, cắm vào nắp capo ô tô quát lớn một tiếng lạnh lùng: "Hừ, là đồng bọn của ngươi hả? Lên đây đi, động thủ đi!"
Sắc mặt Thompson trắng bệch, đột ngột rụt chân về.
Đồng bọn em gái ngươi á!
Lão tử không phải đồng bọn!
Lão tử muốn rời khỏi đây thôi!
Trong lòng hắn đang nghĩ: Cái tên Tiểu Nhiên Tinh này đánh nhau với cái con người điều khiển kia… Các ngươi đánh nhau đi!
Lão tử không dám đắc tội ai cả!
Đắc tội nữ điều khiển này…Lỡ con gấu này đánh xong chạy mất thì sao, Ta cái người "Đồng bọn" này chịu trận hả?
Ta không muốn làm đồng bọn đâu!
Xe hỏng thì cứ hỏng đi!
Đừng nói là xe hỏng, coi như xe bốc cháy lão tử cũng không ra đâu!!
Ầm… Đúng như mọi người dự đoán, nắp capo phía trước xe bốc cháy.
Thompson: “…” Lái xe: “…Boss, chúng ta không xuống xe sao?” Trần Nặc đập mạnh một tay vào thân xe, nắp capo bị vặn vẹo ngay, mấy bộ phận kim loại kẹt hai người gãy vụn, sau đó Trần Nặc liền ôm Lộc Tế Tế, hai người lại bắn lên trời, giữa không trung, hai người liền đánh binh binh bốp bốp vào nhau, nhưng mặc Lộc Tế Tế cố thế nào, Trần Nặc vẫn cứ ôm lấy nàng từ phía sau.
Roi điện đã đánh lên người Trần Nặc hơn chục cái, thấy da thịt trên người Trần Nặc bốc lên mùi khét lẹt, nhưng hắn vẫn sống chết không buông tay.
Mà lúc này, Trần Nặc cũng đã ước lượng được đại khái.
Lộc Tế Tế trước mặt lúc này, thực lực còn kém xa lão bà ở nhà hắn.
Ừm, nói vậy có hơi lạ, ý là vậy đó.
Nếu đổi lại là Lộc Tế Tế năm 2002, thì Trần Nặc sao dám chịu mấy chục roi điện của nàng?
"Buông ra!"
"Không buông."
"Ngươi! !" Lộc Tế Tế trừng mắt.
Trần Nặc hít sâu một hơi: "Trừ khi ngươi đi cùng ta rời khỏi chỗ này, tìm một nơi hai ta nói chuyện cho tốt."
"Ngươi có âm mưu gì!"
"Không có, thật chỉ là muốn nói chuyện thôi."
"Nói chuyện thì có thể, đánh ngươi nằm xuống rồi nói!"
Trần Nặc thở dài: "Có một chuyện ngươi không biết sao?" "Cái gì?"
"Bạo lực gia đình là phạm pháp đó."
.&#....% +&s (*__ Trần Nặc ngây người, không ngờ rằng Chu Chân Huỳnh lại chửi đổng như thế, hai đời làm người, hắn thực sự chưa từng nghe thấy Thompson chửi bậy.
Thế là, Trần Nặc chợt trầm ngâm một chút, rồi sau đó thở dài: "Thôi được, trước hết xin lỗi ngươi một chút, những việc ta làm tiếp theo ngươi chắc chắn sẽ tức giận, nhưng ta chỉ có thể làm vậy thì ngươi mới ngoan ngoãn đi theo ta."
Chu Chân Huỳnh vừa nuốt một nửa câu chửi thô tục xuống: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Nặc cười hề hề rồi lại cười.
Sau đó...
Hắn đột nhiên tiến tới, hung hăng hôn vào vành tai Thompson.
Thôi được rồi, sợ không an toàn, hắn còn rút một móng vuốt lại, nắm mạnh một cái vào mông Thompson!
Thompson: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận