Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 971: Tàn nhẫn

**Chương 971: Tàn Nhẫn**
"Kẻ nào!"
Địch Khuê vội vã lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Việc bọn hắn làm dù sao cũng là việc mờ ám, tuyệt không muốn bị người ngoài nhìn thấy. Mà âm thanh này gần ngay bên tai, hắn lại không hề phát giác được có người đến gần, tự nhiên trong lòng dâng lên cảnh giác.
Vân Triệt một thân áo luyện công màu trắng đơn giản, từ không trung chậm rãi hạ xuống, rơi xuống bên cạnh Phong Mạch.
Trong đám đệ tử mới của Hàn Tuyết Điện, có không ít người từng gặp qua Vân Triệt, nhưng Vân Triệt sau đó lại trực tiếp ở lỳ trong phòng tu luyện của Băng Hoàng tam thập lục cung suốt ba tháng, nửa bước cũng không rời, cho nên ngoại trừ những người có mặt ở Hàn Tuyết chính điện ngày hôm đó, thì trên dưới Băng Hoàng Thần Tông căn bản không ai gặp qua Vân Triệt.
Đối với Địch Khuê mà nói, đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, mà khí tức Quân Huyền cảnh trên người hắn khiến cho mọi sự cảnh giác của Địch Khuê trong nháy mắt biến thành khinh thường: "Hóa ra là một kẻ muốn chết..."
Âm thanh của hắn bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy trên vai Vân Triệt, viên Băng Hoàng Minh Ngọc tượng trưng cho thân phận đệ tử Băng Hoàng Cung, lập tức sững sờ, sau đó buột miệng nói: "Ngươi... Ngươi là Vân Triệt! !"
Lấy huyền lực cảnh giới Quân Huyền trở thành đệ tử Băng Hoàng Cung, toàn bộ Băng Hoàng Thần Tông, chỉ có Vân Triệt, kẻ ba tháng trước danh tiếng vang dội một thời, lại không thể có người nào khác.
"Vân Triệt... sư huynh..." Nhìn Vân Triệt đáp xuống bên người mình, Phong Mạch khẽ run môi, kẻ bị ức hiếp tàn khốc mà tuyệt không chịu thua giờ khắc này đúng là mắt nhòa sương mù, tại cái Thần Giới này, nơi cá lớn nuốt cá bé, đạo sinh tồn còn tàn khốc hơn cả Hạ Giới, hắn không ngờ rằng Vân Triệt đã vào Băng Hoàng Cung lại thực sự sẽ đến vì tiếng cầu cứu của hắn.
"Vân Triệt? Cái tên này, nghe rất quen tai." Ở phía sau, Liễu Hàng nheo mắt lại.
"Liễu sư huynh, hắn chính là Vân Triệt, kẻ ba tháng trước, đã đả thương chất tử của Tổng Điện Chủ!" Địch Khuê vội vàng nói.
"Hừ, không cần ngươi nhắc nhở." Liễu Hàng di chuyển bước chân, hướng về Vân Triệt, kẻ vừa từ trên trời giáng xuống, mỉm cười: "Hóa ra là Vân Triệt sư huynh lừng danh. Vân Triệt sư huynh ba tháng trước đã từng rực rỡ hào quang, lấy huyền lực không vào thần đạo liên tiếp đánh bại hai thần đạo huyền giả, được phá lệ thu làm đệ tử Băng Hoàng Cung, khiến người ta kính nể lại hâm mộ. Không ngờ hôm nay lại được may mắn nhìn thấy tận mắt, thật là may mắn a."
Địch Khuê đầy vẻ cẩn thận, tuy rằng huyền lực của Vân Triệt chỉ có Quân Huyền cảnh, nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử Băng Hoàng Cung, vẫn là Mộc Băng Vân đích thân thu nhận không cần qua khảo hạch. Thân là đệ tử Hàn Tuyết Điện, trước mặt đệ tử Băng Hoàng Cung luôn luôn sẽ có một loại cảm giác thấp kém.
Liễu Hàng cũng khách khí tương xứng, đối với Vân Triệt cũng có chút cung kính gọi "sư huynh", nhưng thần sắc của hắn tuy có cung kính, lại không hề sợ hãi... Thậm chí sâu trong ánh mắt, còn rõ ràng mang theo một vòng khinh miệt.
Vân Triệt ngồi xổm xuống, xem xét một phen thương thế của Phong Mạch, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Liễu Hàng và Địch Khuê hai người, ngữ khí bình thản hỏi: "Là các ngươi đánh hắn?"
"Không sai." Liễu Hàng mỉm cười gật đầu.
"Lý do."
"Giáo huấn sư đệ không hiểu quy củ, là việc nằm trong phận sự của những sư huynh như chúng ta, Vân Triệt sư huynh cảm thấy thế nào?" Liễu Hàng vẫn đang cười.
"Bọn hắn... Bọn hắn là muốn đoạt tuyết lĩnh của ta, khục... Khụ khụ..." Phong Mạch run giọng hô nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hắn lại biến, hoảng sợ nói: "Vân Triệt sư huynh... Ngươi có thể đến, ta Phong Mạch... đã cảm kích vạn phần... Nhưng, hai người kia... rất lợi hại... So Kỷ Hàn Phong còn lợi hại hơn, huyền lực đều là Thần Nguyên cảnh cấp bảy... Nhất là Liễu Hàng kia, có một đường huynh gọi Mộc Nhất Chu, là thủ tịch đệ tử của Băng Hoàng đệ nhất cung... Chúng ta căn bản... căn bản không chọc nổi... Ngươi mau đi đi, nơi này là Hàn Tuyết Điện, bọn hắn không dám... làm gì ta..."
Phong Mạch hướng Vân Triệt truyền âm cầu cứu, là muốn dựa vào thân phận đệ tử Băng Hoàng Cung của Vân Triệt dọa lui Liễu Hàng và Địch Khuê, nhưng...
Thủ tịch đệ tử Băng Hoàng đệ nhất cung... Nếu sớm biết Liễu Hàng có đường huynh thân phận đáng sợ như thế, hắn tuyệt đối sẽ không truyền âm cầu cứu Vân Triệt.
"Được, chuyên tâm ngưng khí, không cần nói." Vân Triệt nhíu mày, đặt bàn tay lên lưng Phong Mạch, nhanh chóng ngưng tụ thiên địa linh khí, đưa vào trong cơ thể Phong Mạch.
Như có một dòng nước mát chầm chậm lưu chuyển toàn thân, khiến cơn đau nháy mắt giảm bớt, tinh thần cũng lập tức trở nên minh mẫn. Phong Mạch lộ ra vẻ kinh ngạc, gần như không dám tin cảm giác trên cơ thể và tinh thần mình.
Nghe thấy Phong Mạch hô to "Mộc Nhất Chu" trước mặt Vân Triệt, Liễu Hàng lập tức nhếch miệng, thần sắc càng thêm kiêu căng. Có Mộc Nhất Chu làm chỗ dựa vững chắc, hắn căn bản không sợ phần lớn đệ tử Băng Hoàng Cung, làm sao có thể sợ Vân Triệt, kẻ đến từ Hạ Giới, chỉ nhờ thiên phú hơn người mà vào Băng Hoàng Cung, huyền lực còn chẳng xứng ở hạng bét.
"Các ngươi là vì muốn đoạt tuyết lĩnh của hắn?" Ổn định thương thế của Phong Mạch, Vân Triệt thu tay về, chậm rãi đứng lên, nhìn bọn hắn với vẻ mặt không đổi.
"Ha ha ha," Liễu Hàng cười có chút sâu xa, Phong Mạch đã chủ động nhắc "Mộc Nhất Chu", hắn cũng đỡ phải tốn nước bọt: "Đúng vậy, ngươi định thế nào đây? Chẳng lẽ, Vân Triệt sư huynh còn muốn vì một tên phế phẩm như vậy, mà gây khó dễ cho chúng ta hay sao?"
"Rất đơn giản," Đôi mắt bình thản của Vân Triệt bỗng dưng dâng lên hàn mang nguy hiểm: "Giao ra toàn bộ tuyết lĩnh trên người các ngươi, lại tự đoạn cánh tay trái, sau đó các ngươi có thể cút!"
Lời vừa nói ra, thần sắc Liễu Hàng đột nhiên cứng đờ, Địch Khuê cũng biến sắc dữ dội, ngay cả Phong Mạch, kẻ đang định mở miệng khuyên Vân Triệt rời đi cũng hoàn toàn sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.
"A, ha ha... Ha ha ha ha!" Liễu Hàng phá lên cười: "Vân Triệt sư huynh quả thật là người thú vị, lần đầu gặp mặt, thế mà đã mở màn bằng trò đùa lớn như vậy."
Ánh mắt Địch Khuê cũng trở nên có chút thâm độc, cười lạnh không nói... Lời nói vừa rồi của Vân Triệt tốt nhất là trò đùa, nếu không, chính là một trò cười ngu xuẩn.
"Muốn ta tự mình động thủ cũng được, nhưng nói như vậy, đoạn sẽ không phải chỉ một cánh tay." Vân Triệt cũng cười lạnh.
"Vân Triệt!" Liễu Hàng sa sầm mặt, ngữ khí cũng lập tức lạnh xuống: "Ta vừa rồi gọi ngươi một tiếng sư huynh, là nể mặt ngươi, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên! Ngươi thực sự coi mình thành đệ tử Băng Hoàng Cung, là có thể ở trước mặt chúng ta phách lối? A, tại Hàn Tuyết Điện chúng ta, cũng có rất nhiều người mà đệ tử Băng Hoàng Cung các ngươi không chọc nổi... Huống chi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là dân đen đến từ Hạ Giới! Tu vi của ngươi, tại Băng Hoàng Cung càng là một trò cười lớn!"
"Nghe nói sau khi đắc tội Tổng Điện Chủ, đã trốn vào Băng Hoàng Cung ba tháng không dám ra, giờ lại chạy đến trước mặt chúng ta giương oai," Địch Khuê cười lạnh nói: "Nếu là những đệ tử Hàn Tuyết Điện khác, thật sự là sẽ bị ngươi dọa. Đáng tiếc ngươi đã nhầm đối tượng, ta không phải loại phế phẩm như Kỷ Hàn Phong, mà Liễu Hàng sư huynh, càng là kẻ mà cả mười đời ngươi cũng không chọc nổi! Ngươi bây giờ lập tức cút đi, ta và Liễu Hàng sư huynh còn có thể coi ngươi như không khí, nếu không... Nơi này chính là địa bàn Hàn Tuyết Điện chúng ta, hậu quả sẽ rất khó coi đó, đến lúc ngươi chẳng những trở thành trò cười của Băng Hoàng Cung, mà tại Hàn Tuyết Điện cũng sẽ là trò hề."
Vân Triệt không nói thêm gì nữa, vươn cánh tay, Kiếp Thiên kiếm đã cầm trong tay, bước chân không nhanh không chậm, thẳng tiến Địch Khuê và Liễu Hàng.
"Vân Triệt sư huynh!" Phong Mạch vội vàng đưa tay, muốn ngăn cản Vân Triệt.
Kiếp Thiên kiếm ra, một cỗ uy áp to lớn như núi lật úp, vượt xa dự đoán của Liễu Hàng và Địch Khuê bao phủ xuống, khiến thân thể của bọn hắn như bị lật ngược. Thấy Vân Triệt lại thực sự chuẩn bị ra tay, ánh mắt Liễu Hàng triệt để âm trầm: "Vân Triệt, đây là ngươi tự tìm!"
"Địch Khuê, phế hắn một tay! !"
Vân Triệt chung quy là đệ tử Băng Hoàng, vẫn là Mộc Băng Vân thu nhận, Liễu Hàng tuy rằng không sợ, thậm chí có chút khinh thường Vân Triệt, nhưng quyết không dám ra tay quá ác với hắn.
"Ha ha, phế một cánh tay của đệ tử Băng Hoàng Cung, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái!" Địch Khuê cười một tiếng nham hiểm, có Liễu Hàng làm chỗ dựa, hắn căn bản không cần phải kiêng kị gì, nhưng hắn không quên Vân Triệt đã từng phế Kỷ Hàn Phong, so với Kỷ Hàn Phong hắn cũng chỉ mạnh hơn một chút, cho nên cũng không hề khinh địch, mà là trực tiếp gọi ra vũ khí, chân bước sai, một đạo hàn quang đâm thẳng Vân Triệt: "Quỳ xuống cho ta!"
"Vân Triệt sư huynh cẩn thận!" Phong Mạch kinh hãi kêu lên, hắn vốn dĩ chỉ muốn dựa vào thân phận đệ tử Băng Hoàng Cung của Vân Triệt dọa lui hai người, căn bản không ngờ rằng tình thế lại biến thành thế này... Hắn không ngờ rằng Liễu Hàng có chỗ dựa lớn như vậy, càng không ngờ rằng Vân Triệt lại chủ động ra tay với hai người.
Vân Triệt ngày đó tuy rằng thắng Kỷ Hàn Phong, nhưng hắn cũng đã tại chỗ kiệt sức, huyền lực Địch Khuê lên tới Thần Nguyên cảnh cấp bảy, hắn tuyệt không cho rằng Vân Triệt lại là đối thủ của mình. Nhưng, khi Kiếp Thiên kiếm đến gần, cỗ kiếm uy khủng bố đến không cách nào hình dung kia khiến vẻ thâm độc trên mặt hắn chuyển thành kinh ngạc, sau đó hoàn toàn hóa thành hoảng sợ, hắn theo bản năng muốn tránh, nhưng đã không kịp.
Oanh! ! !
Một tiếng nổ vang, tuyết bay đầy trời, thanh trường kiếm của Địch Khuê trong nháy mắt bị cắt thành năm khúc, Địch Khuê, kẻ vừa rồi còn phách lối gào thét trên cao, giờ như diều đứt dây bay vọt ra, trên không trung phun ra một đạo huyết tiễn dài.
Một màn khó tin ngay cả trong mơ cũng không xuất hiện khiến sắc mặt Liễu Hàng lập tức trở nên trắng bệch, ngay cả Vân Triệt cũng hơi kinh ngạc. Địch Khuê và Liễu Hàng đều là Thần Nguyên cảnh cấp bảy, thực lực còn vượt Kỷ Hàn Phong. Cho nên tuy rằng hắn tự tin sẽ không thua bọn hắn, nhưng cũng không hề khinh thường, trực tiếp lộ ra ngay Kiếp Thiên kiếm... Không ngờ, Địch Khuê lại tan tác ngay dưới một chiêu kiếm của hắn.
Ba tháng trước, hắn ở trạng thái địa ngục cũng không địch lại Kỷ Hàn Phong Thần Nguyên cảnh cấp sáu, phải gượng mở Oanh Thiên mới trọng thương được đối phương, bản thân cũng hoàn toàn kiệt lực.
Bây giờ, hắn ở trạng thái địa ngục, lại một kiếm đánh bay Địch Khuê Thần Nguyên cảnh cấp bảy!
Trong ba tháng ngắn ngủi, Ngọc Lạc Băng Hồn Đan thêm vào việc tu luyện trong tuyệt cảnh, thực lực của hắn đã phát sinh biến hóa long trời lở đất, căn bản không thể so sánh với ba tháng trước!
Sau thoáng kinh ngạc, ánh mắt Vân Triệt nháy mắt khóa chặt lên người Liễu Hàng đang kinh hãi hồn phi phách tán, Kiếp Thiên kiếm cách xa ba mươi trượng, quét ngang một kiếm.
Tử vong khí tức đáng sợ đến cực điểm bỗng nhiên ập đến, đồng tử Liễu Hàng co lại, quát to một tiếng, ngưng tụ toàn thân huyền lực che trước người, nhưng dưới kiếm uy, hộ thân huyền lực của hắn chỉ duy trì được nửa hơi thở, liền vỡ nát như một miếng băng mỏng manh, cả người như bị núi cao đập trúng, hét thảm một tiếng, vẩy máu bay ra, kéo theo một vệt máu dài ngã vào bên cạnh Địch Khuê.
Đồng dạng là một kiếm trọng thương.
Tuyết bay đầy trời do Kiếp Thiên kiếm hất lên tràn ngập, rất lâu không tan, Phong Mạch ở phía sau miệng mở lớn, lại không thể phát ra một tia âm thanh, mắt trừng to nhất, cả người như thể đột nhiên biến thành một pho tượng băng, triệt để sững sờ tại chỗ, vô luận thế nào cũng không dám tin vào cảnh tượng chính mình tận mắt thấy.
Trước kia tại Hàn Tuyết chính điện, Kỷ Hàn Phong Thần Nguyên cảnh cấp sáu khiến hắn lâm vào khổ chiến. Mà bây giờ, cường giả Thần Nguyên cảnh cấp bảy, ở trước mặt hắn lại không chịu nổi một kích.
Thời gian giữa hai việc, chỉ cách nhau ba tháng ngắn ngủi! Trong tu luyện thần đạo, đó là khoảng thời gian ngắn đến mức hoàn toàn có thể bỏ qua.
Vân Triệt thu hồi Kiếp Thiên kiếm, không nhanh không chậm tiến đến, đi tới trước người Liễu Hàng.
Tuy chỉ là cách không một kiếm, lại khiến Liễu Hàng cảm giác được nội tạng của mình đã hoàn toàn lệch vị trí, máu chảy cùng huyền khí hỗn loạn tựa hồ muốn xông ra khỏi cơ thể hắn. Nhìn Vân Triệt tiến đến trước người, trên mặt hắn rốt cuộc không thể chống đỡ nổi sự kiêu căng như trước, mà là hiện đầy vẻ chấn kinh và sợ hãi: "Ngươi... Ngươi..."
Vân Triệt vươn tay về phía hắn: "Bây giờ, đem toàn bộ tuyết lĩnh trên người ngươi giao ra, nghe rõ, là toàn bộ. Đừng lãng phí thời gian của ta, nếu không không chỉ là hai tay của ngươi, cả chân cũng phải bị phế."
Liễu Hàng nghiến chặt răng: "Ngươi dám! ! Vân Triệt, đường huynh của ta là thủ tịch đệ tử Hàn Tuyết đệ nhất điện Mộc Nhất Chu, là tuyệt thế thiên tài Thần Hồn cảnh thập cấp! Hắn muốn giết chết ngươi, dễ như bóp chết một con kiến, ngươi nếu dám..."
Ầm! !
"Ô a a a a a —— "
Vân Triệt giẫm một cước xuống, trong tiếng kêu thảm thiết của Liễu Hàng, nghe như tiếng khóc thét của ác quỷ, đã sinh sinh đạp gãy chân phải của hắn.
"Liễu Hàng, xem ra ta cần phải nhắc nhở ngươi một chuyện." Vân Triệt cúi người xuống, chậm rãi nói: "Tên gia hỏa gọi Lệ Minh Thành kia, hiện tại hẳn là còn đang ngồi liệt ở chỗ nào đó nửa sống nửa chết đi, đoán chừng cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện khỏi hẳn. Nghe nói cô cô của hắn là Tổng Điện Chủ Hàn Tuyết Điện các ngươi, vậy hẳn là phải lớn hơn cái tên đường huynh gì gì đó của ngươi, nhưng đáng tiếc, kẻ phế Lệ Minh Thành kia, hiện tại lại đang đứng ngay trước mặt ngươi, hoàn hảo không thiếu một sợi tóc."
"Ngươi nói, ta có dám hay không?" Vân Triệt nheo mắt lại, trong khóe mắt là ánh sáng đáng sợ nhất mà Liễu Hàng từng thấy trong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận