Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 692: Mất khống chế

Chương 692: Mất khống chế
Nghĩ đến chuyện Phượng Tuyết Nhi, Vân Triệt nhất thời trầm mặc xuống. Nguyên lai nàng không phải không ngăn cản, mà là vẫn hôn mê, không có cách nào ngăn cản. . . Điều này làm cho một nơi nào đó trong lòng hắn như trút được gánh nặng, nhưng khi đối mặt với Phượng Hoàng Thần Tông, lại phải làm sao đối mặt với Phượng Tuyết Nhi vừa tỉnh lại?
Tử Cực không nói gì, mỉm cười nhìn Vân Triệt, ánh mắt ôn hòa mang theo sự ngưng tụ, dường như muốn xuyên thấu tâm hồn Vân Triệt. Lúc này, Vân Triệt khẽ ngẩng đầu, sắc mặt và con ngươi đều trở nên bình tĩnh: "Tử tiền bối, vãn bối lần thứ hai bái phỏng quý thương hội, có mấy việc quan trọng. Không biết Tử tiền bối có còn nhớ ba năm trước vãn bối có hỏi thăm ngài về 'U Minh Bà La Hoa' không?"
"Ồ? Ngươi vẫn còn tìm kiếm vật ấy?" Tử Cực chậm rãi lắc đầu: "Những năm nay, lão hủ đúng là khi rảnh rỗi có tìm hiểu xem thế gian này còn tồn tại U Minh Bà La Hoa hay không, nhưng thật đáng tiếc, ngay cả người biết đến hoa này đều đã ít lại càng ít, đừng nói chi là gặp. Mấy năm nay, theo nhân loại ở Thiên Huyền Đại Lục càng ngày càng nhiều, khiến cho dương khí của cả đại lục vượt xa âm khí, U Minh Bà La Hoa thuộc loại chí âm chí tà chí ác, hẳn là từ ngàn năm trước đã triệt để tuyệt tích ở Thiên Huyền Đại Lục. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, trừ phi thiên hàng diệt thế kiếp nạn, bằng không dương khí của Thiên Huyền Đại Lục chỉ có thể ngày càng mạnh mẽ, nói cách khác, U Minh Bà La Hoa đã tuyệt tích thì sau này vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa."
"Chí ít ở Thiên Huyền Đại Lục là như vậy."
Lần trước, Tử Cực trả lời chính là U Minh Bà La Hoa đã tuyệt tích, mà lại hẳn là sẽ không xuất hiện nữa. Lần này đáp án vẫn tương đồng. . . Thậm chí phủ quyết càng thêm triệt để. Vẻ mặt Vân Triệt thoáng qua thất vọng, nhưng ngay lúc đó lại hỏi: "Ta nhớ Tử tiền bối lần trước có nói, ghi chép cuối cùng về U Minh Bà La Hoa ở Thiên Huyền Đại Lục là vào 1300 năm trước. Như vậy. . . Tử tiền bối có thể cho ta biết, nơi sinh trưởng của cây U Minh Bà La Hoa cuối cùng vào 1300 năm trước là ở đâu không?"
Vân Triệt hỏi vấn đề này, hiển nhiên là muốn đến nơi ghi chép về cây U Minh Bà La Hoa cuối cùng sinh trưởng để xem xét. Nếu có thể mọc ra U Minh Bà La Hoa, chứng tỏ nơi đó là cực âm cực ác, tuy đã qua hơn một ngàn năm, nhưng trong đó. . . Có lẽ vẫn còn khả năng hoàn cảnh chưa thay đổi nhiều.
Đương nhiên, khả năng này hẳn là rất nhỏ, dù sao, 1300 năm, trong dòng sông lịch sử cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn. Thương Phong Hoàng Thất cũng mới chỉ có ngàn năm lịch sử mà thôi. Hắn sở dĩ hỏi, chỉ là không muốn từ bỏ bất kỳ một tia hy vọng và khả năng nào. Nhưng, điều khiến hắn ngạc nhiên chính là, sau khi hắn nói xong, hắn nhìn thấy sắc mặt Tử Cực rõ ràng cứng lại một thoáng, ngay cả nụ cười hiền hòa vẫn duy trì cũng biến mất trên mặt.
" . . Ta không thể nói cho ngươi." Tử Cực khẽ lắc đầu, chậm rãi nói.
Phản ứng của Tử Cực làm Vân Triệt khẽ nhíu mày, hắn ấn tay lên bàn đá: "Được! Vậy ta sẽ mua tin tức này từ Tử tiền bối! Tử tiền bối chỉ cần nói cho ta biết tên gọi của nơi đó, ở vị trí nào! Giá cả tùy tiện báo. . . Chỉ cần ta có thể trả!"
"Không!" Tử Cực vẫn lắc đầu: "Chuyện này, ta không thể nói cho ngươi đáp án, cũng không thể bán làm tin tức cho ngươi."
"Tại sao? Lẽ nào chỗ đó. . . Còn có ẩn tình gì đặc biệt?" Vân Triệt ối chao hỏi.
Tử Cực hơi nhắm mắt, nói: "Bởi vì nơi đó, là một 'Bí địa'. Đã là 'Bí địa', không cần nói đến việc tiến vào, ngay cả người biết đến nó, trong thiên hạ, đều ít như lá mùa thu. . . Chí ít Thiên Huyền Thất Quốc, bao gồm cả Phượng Hoàng Thần Tông, đều không một ai biết. Hơn nữa, trong cái 'Bí địa' kia, bây giờ cũng sẽ không có U Minh Bà La Hoa."
"Bí địa" mà Tử Cực nhắc đến ngay cả Phượng Hoàng Thần Tông cũng không biết, vậy dĩ nhiên là một tồn tại tuyệt đối không tầm thường. Vân Triệt đúng là không ngờ tới, việc mình ôm hy vọng mong manh hỏi thăm U Minh Bà La Hoa, lại dẫn ra một nơi nghe cực kỳ thần bí. . . Thậm chí mơ hồ có chút quỷ dị "Bí địa".
Xem dáng vẻ Tử Cực, mình có hỏi thế nào cũng sẽ không nói ra, Vân Triệt nhíu mày, nhưng không truy hỏi nữa, đặc biệt bình tĩnh gật đầu nói: "Thì ra là như vậy. . . Nếu là 'Bí địa' như vậy, vãn bối xác thực không nên ngông cuồng hỏi thăm."
Nhưng, mấy câu nói trước của Tử Cực, hắn ghi nhớ kỹ trong lòng.
"Như vậy, ba năm trước, vãn bối ủy thác tìm Sở Nguyệt Thiền. . . Tử tiền bối có tin tức gì không?"
Vân Triệt nói rất bình tĩnh, nhưng năm ngón tay siết chặt không khống chế được khi nói chuyện cho thấy nội tâm của hắn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Thời gian ba năm, tìm một người có đặc điểm bên ngoài cực kỳ rõ ràng như Sở Nguyệt Thiền. . . Hắn tin rằng với mạng lưới tình báo bao phủ Thiên Huyền của Hắc Nguyệt Thương Hội, thế nào cũng phải có tin tức mới đúng. Cho dù chỉ là vết tích cũng tốt.
"Ai. . ." Nhưng Vân Triệt vừa nói xong, liền nghe được một tiếng thở dài nhàn nhạt của Tử Cực, khiến trái tim hắn nhất thời chìm xuống.
"Ba năm trước, sau khi ngươi ủy thác cho Hắc Nguyệt ta tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền không lâu, ngươi liền chôn thây ở Thái Cổ Huyền Thuyền, khi đó, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi chắc chắn phải chết, cho nên, việc tìm Sở Nguyệt Thiền, Hắc Nguyệt không tiếp tục nữa. Nửa năm sau, Cổ Thương chân nhân của Hoàng Cực Thánh Vực bỗng nhiên đến, ủy thác ta tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền. . . Tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền là thứ yếu, nhưng bên cạnh nàng, rất có thể có hậu nhân của ngươi. Vì đệ tử của hắn là Hạ Nguyên Bá đối với cái chết của ngươi mà sinh lòng nộ hận, rất lâu không tiêu tan, nếu cứ tiếp tục tu luyện với tâm trạng này, cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma, Cổ Thương sau khi tìm hiểu hết thảy mọi chuyện của ngươi, hy vọng có thể tìm được hậu nhân của ngươi, để hóa giải nỗi oán hận trong lòng Hạ Nguyên Bá. Cho nên, ta liền tự mình điều động mạng lưới tình báo của Hắc Nguyệt, tìm kiếm vị trí của Sở Nguyệt Thiền, hơn nữa phạm vi tìm kiếm bao gồm cả Thiên Huyền Thất Quốc."
"Kết quả? Tìm được chưa!" Vân Triệt nén giận nói.
Tử Cực sâu sắc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta và Cổ Thương chân nhân là bạn tốt mấy trăm năm, từng được hắn giúp đỡ mấy lần, đây là lần đầu tiên hắn chính miệng ủy thác ta một việc, ta tự nhiên tận hết sức lực. Nhưng, vận dụng toàn bộ sức mạnh tình báo của Hắc Nguyệt, bao quát cả Thần Hoàng, ở trong Thiên Huyền Thất Quốc, ròng rã mười tháng trời, nhưng không thu được gì. Cho nên, khả năng lớn nhất. . . Là nàng đã chết."
"Ngươi nói cái gì! !" Vân Triệt bỗng nhiên đứng lên, theo một tiếng nổ vang, bàn đá dưới tay hắn nứt toác ra một đạo dài hơn một thước, sắc mặt vốn bình tĩnh của hắn trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ đậm như máu: "Ngươi nói nàng. . . Chết rồi! ?"
"Hắc Nguyệt Thương Hội có bao nhiêu tình báo, ta còn rõ hơn ngươi. Sở Nguyệt Thiền vốn là một người cực kỳ dễ tìm, nhưng dù thế nào cũng không tìm được một tia vết tích. . . Ai, đây xác thực là kết quả xấu nhất, nhưng cũng là khả năng lớn nhất, thậm chí là duy nhất." Tử Cực thở dài một tiếng nói.
"Ngươi nói bậy! !" Tròng mắt Vân Triệt trợn to, bỗng nhiên đưa tay, nắm chặt cổ áo Tử Cực, lôi hắn đứng dậy khỏi ghế đá: "Ngươi nói nàng chết rồi! ? Ngươi dựa vào cái gì mà nói nàng chết rồi! ? Ngươi có biết Sở Nguyệt Thiền là ai không! Nàng là nữ nhân của ta Vân Triệt, là người đứng đầu Băng Vân Thất Tiên, là tiên nữ xinh đẹp nhất Thương Phong Quốc! Bất kể là ai nhìn thấy nàng, cả đời cũng không quên! Nàng tuy rằng tự phế huyền công, nhưng huyền lực vẫn còn, ở Thương Phong Quốc, không ai có thể giết nàng! ! Ngươi dựa vào cái gì mà nói nàng chết rồi!"
"Vân. . . Vân công tử!" Cử động của Vân Triệt làm ba tên thiếu nữ áo màu sặc sỡ kinh hãi. Tử Cực có thân phận cỡ nào, ngay cả Phượng Hoành Không nhìn thấy hắn, đều phải hoảng sợ hành lễ vãn bối, chưa từng có ai dám thô bạo nắm cổ áo hắn như vậy. . . Lại còn ở trên địa bàn của Hắc Nguyệt Thương Hội.
Tử Cực sống gần nghìn năm, ngay cả người dám nói lớn tiếng với hắn cũng khó tìm, chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy. Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, không hề giận dữ, ngược lại, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng càng thêm một phần cảm thán và tán thưởng. . . Một huyền giả càng có trình độ huyền đạo cao, tình cảm càng trở nên kiêu ngạo và lạnh nhạt, đặc biệt là đối với nữ nhân, không cần nói đến Phách Hoàng và Đế Quân ngạo thị thiên hạ, cho dù là vương tọa xưng bá một phương, đều chỉ coi là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu đồ chơi, dù cho có một người phụ nữ đặc biệt quý trọng, nhưng cũng không thể so sánh với việc tu hành huyền đạo.
Nhưng thanh niên trước mắt có ánh mắt thâm thúy, khiến hắn khó mà nhìn thấu, khó có thể dự đoán, lại vì tin một cô gái qua đời, mà tâm tình mất khống chế như vậy.
"Với huyền lực của Sở Nguyệt Thiền, ở Thương Phong Quốc xác thực khó gặp phải đối thủ. Nhưng, khi Hắc Nguyệt bắt đầu tìm kiếm Sở Nguyệt Thiền, Thần Hoàng đã xâm lấn Thương Phong mấy tháng, Thương Phong Quốc từ lâu đã đại loạn, tai nạn nổi lên bốn phía, người chết nhiều vô số kể. Mỗi một đội ngũ của Thần Hoàng, đều có vương tọa cao cấp thậm chí Phách Hoàng, Sở Nguyệt Thiền tuyệt đối không phải địch thủ, nếu gặp phải Thần Hoàng Quân, ngay cả chạy trốn cũng khó. Hắc Nguyệt tìm lâu như vậy mà không thu được gì, tất cả phân hội đều cho rằng khả năng duy nhất, chính là trong mấy tháng đó. . ."
"Ngươi câm miệng! !"
Ầm! !
Bàn đá nổ tung, Tử Cực bị đẩy ra mấy bước, Vân Triệt nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ đậm như sói ác, hắn chỉ vào Tử Cực, gầm hét: "Hay cho Hắc Nguyệt Thương Hội! Rõ ràng là tự mình vô năng, không tìm được Tiểu Tiên Nữ của ta, nhưng lại ăn nói bừa bãi, nguyền rủa nàng chết rồi. . . Ta cho ngươi biết, cho dù toàn bộ người của Hắc Nguyệt Thương Hội các ngươi chết hết, nàng cũng sẽ không thiếu một sợi tóc! !"
"Phù. . ." Vân Triệt thở hổn hển, âm thanh đột nhiên thấp chìm xuống: "Cái gì mà chó má Hắc Nguyệt Thương Hội, một đám mua danh hạng người vô năng, còn nói khoác mấy ngàn năm gốc gác, nhưng ngay cả một người cũng không tìm được. . . Quả thực lãng phí thời gian và tình cảm của ta! !"
Trong tiếng tức giận mắng chửi, Vân Triệt phẫn nộ hất tay, xoay người rời đi.
Từ khi Hắc Nguyệt Thương Hội danh chấn Thiên Huyền đến nay, đã là mấy ngàn năm. Trong mấy ngàn năm này, chưa từng có ai dám ngang ngược trên địa bàn của Hắc Nguyệt Thương Hội, cũng chưa từng có ai dám bất kính với người của Hắc Nguyệt Thương Hội. Ngược lại, càng là người có địa vị cao, đối với Hắc Nguyệt Thương Hội càng kính nể.
Mà người như Vân Triệt, ở Hắc Nguyệt Thương Hội. . . Lại còn là tổng hội. . . Còn là tầng thứ bảy của tổng hội, mắng chửi Tử Cực, hắn tuyệt đối là người đầu tiên từ trước tới nay.
Tử Cực nhíu mày, hơi nắm chặt, sau đó lại giãn ra, vẫn không tức giận, mà là nhàn nhạt cười khổ một tiếng, rồi nói với ba thiếu nữ đã kinh sợ đến mức không biết mùi vị kia: "Ai, đi kéo hắn trở về đi."
Ba tên thiếu nữ đồng thời ngẩn ra, sau đó bay người lên, như ba con bướm xuyên hoa đuổi theo bên cạnh Vân Triệt, một người chặn trước mặt Vân Triệt, hai người còn lại mỗi người kéo một cánh tay Vân Triệt: "Vân công tử, xin người bớt giận. Tử tiên sinh chỉ là nói thật kết quả điều tra, tuyệt đối không có ý nguyền rủa. . . Hay là, xác thực là mạng lưới tình báo có sơ hở. Chúng ta ba tỷ muội thay mặt Hắc Nguyệt Thương Hội xin lỗi Vân công tử, chỉ cầu Vân công tử bớt giận."
Vân Triệt chỉ cần tiến thêm một bước, liền có thể đụng vào ngực thiếu nữ áo xanh. Hắn đứng ở đó, ngẩng đầu, nhắm mắt, ngực phập phồng kịch liệt mấy lần, sau đó cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại một chút. . . Mình ở tổng hội Hắc Nguyệt này lớn tiếng mắng chửi một phen, trong lời nói còn không thiếu sỉ nhục, nếu đổi lại là người khác, chỉ bằng việc nhục mạ Hắc Nguyệt Thương Hội, phỏng chừng mười cái mạng đều phải chết ở chỗ này, mình lại được "ưu đãi" như vậy, hắn biết rõ, nguyên nhân chủ yếu nhất, là "thần bí sư phụ" không tồn tại kia của mình.
Hắn xoay người, mặt hướng về Tử Cực, vẻ mặt đã bình tĩnh như lúc ban đầu: "Tử tiền bối, vãn bối tâm tình nhất thời khó kiềm chế, lời nói không phải, mong được bao dung."
"Không cần để ý." Tử Cực lắc đầu mỉm cười, cánh tay vừa nhấc, bàn đá bị Vân Triệt làm nổ nát phía trước đã biến mất, thay vào đó là một tấm bàn đá hoàn chỉnh giống hệt: "Nếu không chê, lại cùng lão hủ uống vài chén đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận