Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 786: Kiếp Thiên Tru Ma

Chương 786: Kiếp Thiên Tru Ma
Tháng này mình tập trung Nguyệt Phiếu vào bộ Thiên Đạo Thư Viện, bạn nào có nhớ vào ủng hộ mình nhé.
http://truyencv.com/t·h·ien-d·a·o-thu-vien/ ✵✵✵✵✵✵✵✵✵ Hỏa diễm vẫn đang bùng cháy, nhưng ngọn lửa đã nhỏ đi rất nhiều. Ma Quật rung động cùng phong bạo tàn phá bừa bãi đã hoàn toàn dừng lại. Vân Triệt co quắp người lại ở trên mặt đất, thân thể hoàn toàn nhuốm m·á·u khẽ run rẩy, trong cổ họng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ khô khốc. . . Chứng minh hắn chưa c·hết, vẫn còn lưu lại chút ý thức.
"Vân Triệt, không cần cố gắng đứng lên, lập tức ngưng tâm vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết!" Mạt Lỵ vội vàng nói.
Âm thanh của Mạt Lỵ làm thân thể Vân Triệt run rẩy hòa hoãn lại, hắn không còn ý đồ giãy dụa, nhắm mắt lại, bắt đầu toàn lực vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết. Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy toàn thân mình đầy m·á·u, nhưng lại không cảm thấy một chút đau đớn nào. . . Toàn bộ thân hình, phảng phất như đều không còn thuộc về mình.
Cuối Ma Quật, phía bên phải Vân Triệt cách mấy chục bước, mấy ngọn lửa đang cháy không nhanh không chậm. Mà vật dẫn lửa, rõ ràng là ma thân của Thí Nguyệt Ma Quân.
Cánh tay trái, hai chân của Thí Nguyệt Ma Quân đều đã đứt rời, vỡ thành nhiều khúc, trên người chỉ còn một cánh tay phải coi như hoàn hảo. Toàn bộ thân thể hắn đã vỡ vụn không chịu nổi, giống như một đống bùn nhão bị mấy trăm con vật giẫm đạp qua nằm ở đó. Thậm chí ngay cả đống "bùn nhão" còn sót lại này cũng bị Kim Ô Viêm từng chút một thiêu đốt, cắn nuốt.
". . . Bản Vương. . . Nhất định. . . Nhưng. . ."
Ngón tay trên cánh tay phải đang run rẩy, Thí Nguyệt Ma Quân đã không cách nào xoay chuyển đầu, phát ra âm thanh khàn đặc như giấy ráp mơ hồ.
Thanh âm này khiến thân thể Vân Triệt hơi động, sau đó bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Mạt Lỵ thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, hắn đã bị ngươi đập thành mười mấy đoạn, bây giờ còn có thể nói chuyện, chỉ là treo lại chút hơi tàn ma tức cuối cùng mà thôi. Lát nữa là c·hết không thể c·hết lại."
". . ." Vân Triệt hơi mở mắt, gương mặt thoáng buông lỏng, khóe miệng lộ ra một tia cười khẽ, vô cùng chật vật nói: "Mạt Lỵ. . . Cảm ơn ngươi, nếu không. . ."
"Hừ! Nếu không, bây giờ ngươi nhất định c·hết thảm hơn hắn!" Mạt Lỵ tức giận. Bất quá lần này, nàng không răn dạy Vân Triệt việc mạnh mẽ mở "Oanh Thiên" cảnh quan. Bởi vì đó là lựa chọn duy nhất, hy vọng duy nhất. . . Mà cuối cùng, vận mệnh một lần nữa đứng về phía Vân Triệt.
Vân Triệt mặc dù bị thương rất nặng, nếu đổi lại là Huyền giả khác, thì sớm đã c·hết hơn trăm lần. Nhưng đối với Vân Triệt mà nói, chẳng những không thể c·hết, còn có thể bình phục trong khoảng thời gian tương đối ngắn.
"Thí Nguyệt Ma Quân, ngươi còn có di ngôn gì không!" Mạt Lỵ lạnh lùng nói.
"Khục. . ." Thí Nguyệt Ma Quân thống khổ tuyệt vọng rên rỉ: "Tà Thần. . . Trăm vạn năm. . . Phong ấn. . . Đều không thể g·iết bản Vương. . . Bản Vương lại. . . Vậy mà. . . C·hết ở tay một tên. . . Nhân loại hèn mọn. . ."
"Hừ! Tà Thần trăm vạn năm phong ấn mặc dù không thể triệt để g·iết ngươi, nhưng cuối cùng, ngươi vẫn là c·hết ở trên Tà Thần chi lực! Xem ra ngươi giãy dụa thế nào đi nữa, dù là giãy dụa một triệu năm, cũng không trốn thoát khỏi cái mạng c·hết ở trên tay Tà Thần!"
Trong âm thanh băng lãnh của Mạt Lỵ lộ ra sự nặng nề. Thí Nguyệt Ma Quân sắp c·hết, nàng thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn một mảng nặng nề không cách nào tản đi trong khoảng thời gian ngắn. . . Nếu như không phải là vì tìm kiếm U Minh Bà La Hoa mà tiến vào nơi này, nếu như không phải Vân Triệt mang theo cái tính nết thích tìm đường c·hết cưỡng ép lưu lại, thì sẽ không biết nơi này thế mà ẩn giấu một viễn cổ chi Ma.
Nàng không cách nào tưởng tượng được nếu Thí Nguyệt Ma Quân tiếp tục ẩn trốn ở chỗ này, cho đến một ngày hoàn toàn khôi phục thành Ma như năm xưa, thì sẽ là một cảnh tượng đáng sợ thế nào.
Vân Triệt liều mạng một kích, g·iết Thí Nguyệt Ma Quân, là vì bảo vệ mạng của mình, cũng vì U Minh Bà La Hoa. Nhưng hắn g·iết, là một Ma! Thế gian này, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có ai biết, hắn đã ngăn chặn một trường kiếp nạn to lớn của Tinh Giới, tai họa trong tương lai biết gây họa tới vô số tinh cầu.
"Tà. . . Thần. . ." Thí Nguyệt Ma Quân thấp giọng niệm, sau đó bỗng nhiên khàn khàn cười rộ lên: "Ha. . . Ha ha. . . Ha. . . Các ngươi. . . Thực sự coi là. . . Tà Thần. . . Là. . . Thần à. . ."
"Chẳng lẽ Tà Thần không phải Thần, lại là người, hay là Ma sao!" Mạt Lỵ cười lạnh một tiếng: "Ngươi bây giờ đã sắp c·hết đến nơi, dẫu sao cũng sống mấy trăm mấy ngàn vạn năm, di ngôn trước khi c·hết chính là một đống lời nói nhảm nhí sao?"
"Hắc. . . Hắc hắc. . ." Thí Nguyệt Ma Quân vẫn đang cười, chỉ là nụ cười có chút quỷ dị. Lúc này, cánh tay phải còn sót lại chậm rãi, run rẩy giơ lên, ma trảo không trọn vẹn, cũng từng chút mở ra, thậm chí, còn phóng ra một đóa Hắc Quang mỏng manh.
" . . !" Trong lòng Mạt Lỵ đột nhiên xiết chặt. . . Chẳng lẽ, hắn còn có dư lực!
Bất quá lập tức, nàng lại yên lòng. Vân Triệt mặc dù bây giờ bị thương cực nặng, không còn chút sức chống cự nào, nhưng có Long Thần huyết mạch cùng Đại Đạo Phù Đồ song trọng bảo vệ, coi như Thí Nguyệt Ma Quân cuối cùng còn có thể phóng xuất ra một đạo ma tức, cũng không có khả năng lấy được mạng hắn.
Nhiều nhất bất quá là ở trên vết thương rất nặng của hắn lại thêm một vết thương nhẹ mà thôi.
Thí Nguyệt Ma Quân quấn quanh Hắc Quang trong ma trảo, chậm rãi hiện ra một viên châu đen nhánh to bằng mắt rồng. Ma trảo của hắn bắt đầu run rẩy, trong miệng phát ra thanh âm khàn khàn oán hận: "Nhân loại hèn mọn. . . Lại kế thừa sức mạnh của Tà Thần. . . Bản Vương. . . Dù tế ra. . . Ma Châu. . . Cũng phải để ngươi. . . Vạn kiếp. . . Không còn! !"
Cánh tay run rẩy ngưng tụ tất cả lực lượng còn lại trên toàn bộ thân thể tàn phế, ném về phía trước. . . Ma Châu đen nhánh bay là là trong bóng đêm, đụng vào người Vân Triệt, sau đó trực tiếp chui vào trong thân thể Vân Triệt.
Biến cố bất thình lình làm Mạt Lỵ giật mình trong lòng, trầm giọng nói: "Đó là cái gì! Ngươi ném tới là vật gì!"
"Ha. . . Ha ha ha. . . Ha ha ha ha. . ." Thí Nguyệt Ma Quân cười cuồng, cười vô cùng khàn khàn, thống khổ, bi ai. . . Còn có khoái ý vặn vẹo.
"Ách a! !"
Vân Triệt lúc này bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, máu tươi trên người dần dần bao phủ một tầng hắc mang yếu ớt. . . Mà khí tức của tia sáng này tỏa ra, rõ ràng là Hắc Ám Ma khí!
"! !" Mạt Lỵ không lo được phong hiểm, hồn thể nhanh chóng rời Thiên Độc Châu, lần nữa tiến vào trong thân thể Vân Triệt, thần thức gắt gao khóa chặt viên châu đen kịt tiến vào thân thể Vân Triệt, hoảng sợ phát hiện nó tiến vào trong huyền mạch của Vân Triệt, phóng xuất ra từng tầng hào quang màu đen, bao trùm toàn bộ huyền mạch một màu đen kịt.
Mạt Lỵ vội vàng xòe bàn tay ra, muốn dùng lực lượng của mình hủy diệt nó. . . Nhưng ngay s·á·t na khi ngón tay chỉ ra, tâm hồn nàng đột nhiên run lên, trên mặt càng lộ vẻ hoảng sợ thất sắc.
Hắc ám viên châu này phóng ra Hắc Ám Ma khí không mạnh, thậm chí có thể nói rất yếu ớt, ngay cả Vân Triệt trong trạng thái hiện tại cũng không thể trong thời gian ngắn g·iết c·hết. Nhưng, tầng diện của cỗ ma tức này, lại cao đến đáng sợ!
Vượt xa phạm trù nhận biết của nàng!
Đột nhiên, Mạt Lỵ nhớ tới Thí Nguyệt Ma Quân khi tế ra viên châu đen này có nhắc tới hai chữ "Ma Châu". . .
Chẳng lẽ, đây chính là Ma Nguyên Châu của Thí Nguyệt Ma Quân!
Bên trong ghi chép, Ma Nguyên Châu là thứ gánh chịu mệnh nguyên, hồn nguyên cùng Hắc Ám chi nguyên của viễn cổ chi Ma!
Là vật phẩm ở tầng diện của Ma! !
Tay nhỏ của Mạt Lỵ hơi run động. . . Không được! ! Nếu như đây quả thật là Ma Nguyên Châu trong ghi chép, coi như lực lượng yếu ớt, cũng căn bản không phải ta có thể hủy diệt! Hơn nữa nó bây giờ lại cưỡng ép dung hợp vào trong Tà Thần huyền mạch của Vân Triệt. . . Coi như có thể cưỡng ép hủy đi, cũng rất có khả năng trọng thương huyền mạch!
Chuyện gì xảy ra! Đây chính là Tà Thần huyền mạch, tại sao lại có thể tùy tiện bị một Ma Nguyên Châu dung nhập như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì tầng diện của Ma Nguyên Châu quá cao, mà tầng diện huyền lực của Vân Triệt lại quá thấp, dẫn đến huyền mạch căn bản không có cách nào kháng cự sao?
Sắc mặt của Mạt Lỵ không ngừng biến ảo, giãy dụa, cuối cùng, nàng lần nữa xòe bàn tay ra, một đạo huyền lực tinh hồng sắc dâng lên, sau đó bị nàng làm yếu đi, lại làm yếu đi. . . Liên tiếp giảm bớt mấy chục lần, sau đó mới thận trọng đẩy nó về phía huyền mạch của Vân Triệt, bao lấy viên châu đen nhánh.
Lập tức, quang mang đen nhánh bị ánh sáng đỏ tươi bao phủ, che đậy, ma tức vốn yếu ớt cũng hoàn toàn biến mất không còn tăm tích. . . Bị lực lượng của Mạt Lỵ triệt để phong tỏa.
Mạt Lỵ buông tay xuống, nhanh chóng trở về Thiên Độc Châu. . . Đem vật phẩm có thể là Ma Nguyên Châu này phong tỏa, đây là phương pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới. Nhưng vì không làm tổn thương huyền mạch của Vân Triệt, nàng không dám vận dụng lực lượng quá mạnh, cho nên đạo phong tỏa kia, cũng không thể duy trì quá lâu. Vì vậy sau này, nàng phải thường cách một đoạn thời gian lại phong tỏa một lần.
"Thí Nguyệt Ma Quân. . ." Vân Triệt cảm thấy huyền mạch cùng thân thể biến hóa kịch liệt, nghiến răng khàn giọng quát: "Ngươi đối với ta. . . Làm cái gì!"
"Bản Vương. . . Đưa cho ngươi một món. . . Để cho ngươi. . . Muốn sống cũng không được. . . Muốn c·hết cũng không xong... Đại lễ. . . Ha. . . Ha ha. . . Khục. . ." Một cỗ hắc huyết, từ trong miệng Thí Nguyệt Ma Quân phun ra ngoài, mang đi hơn phân nửa sinh mệnh chi tức cuối cùng của hắn.
"Ngươi. . ." Vân Triệt nghiến chặt răng, lại không cách nào đứng dậy.
"Không cần lo lắng, ta đã phong tỏa nó." Mạt Lỵ lạnh lùng nói. Mặc dù nói "Không cần lo lắng" nhưng trong lòng nàng vô cùng nặng nề, bởi vì Ma Nguyên Châu này đã dung hợp vào trong Tà Thần huyền mạch, nói không chừng. . . Sẽ có một ngày nảy sinh biến dị hoặc dị biến không cách nào đoán trước!
Vật phẩm ở tầng diện Ma, ngay cả Mạt Lỵ, cũng căn bản không có cách khống chế và biết trước.
"Hắc. . ." Thân thể Thí Nguyệt Ma Quân đã không thể động đậy, âm thanh càng hư nhược như muỗi vo ve: "Các ngươi. . . Những thứ này. . . Ngu xuẩn. . . Nhân loại hèn mọn. . . Thực sự cho là ta Ma tộc. . . Diệt vong rồi. . . À. . ."
"Những kẻ... Bị... Trục xuất... Luôn có... Một... Ngày..."
Tia ám quang cuối cùng trong mắt Thí Nguyệt Ma Quân hoàn toàn biến mất.
Vị Vương của Vĩnh Dạ Ma tộc, kẻ đào thoát kiếp nạn Thần Ma Viễn Cổ thời đại, thoát ly phong ấn trăm vạn năm của Tà Thần, đã bỏ mạng ở trên tay một nhân loại, vĩnh viễn tan biến ở trong Thí Nguyệt Ma Quật tối tăm không ánh mặt trời.
✵✵✵✵✵✵✵ Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận