Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 728: Thương Nguyệt quyết ý

Chương 728: Quyết định của Thương Nguyệt
Thương Nguyệt vĩnh viễn không thể nào ngờ tới sẽ xuất hiện cục diện như vậy. Nàng đối với Phượng Hoành Không hận thấu xương, nhưng khi đối mặt với tình huống mà người nào tận mắt chứng kiến cũng không dám tin này, nàng chỉ có thể không biết làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vân Triệt bên cạnh: "Phu quân... Đây rốt cuộc là..."
"Trước hết để bọn hắn đứng lên đi." Vân Triệt nói: "Mọi chuyện cần thiết, vào trong điện rồi nói sau."
Thương Nguyệt khẽ gật đầu, thoáng định thần, sau đó bước lên trước vài bước, đưa tay về phía Phượng Tuyết Nhi: "Tuyết Nhi muội muội xin đứng lên. Tuyết Nhi muội muội thân phận tôn quý vô song, đại lễ như vậy, thực sự khiến ta có chút sợ hãi."
Phượng Tuyết Nhi vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Thương Phong Nữ Hoàng nói quá lời... Tuyết Nhi bây giờ là thân phận chịu tội, quỳ gối thỉnh tội, vốn là việc nên làm, chỉ mong có thể phần nào xoa dịu oán giận của Thương Nguyệt Nữ Hoàng."
Thương Nguyệt lắc đầu, đưa tay đỡ Phượng Tuyết Nhi đứng dậy. Nhìn gần Phượng Tuyết Nhi, nàng càng không thể không kinh ngạc trong lòng, thế gian lại có tồn tại hoàn mỹ như mộng ảo đến vậy. Nếu thế gian này chỉ có một thiên chi kiêu nữ, như vậy nhất định chỉ có thể là thiếu nữ trước mắt.
"Ta tuy chưa từng rời khỏi Thương Phong quốc, nhưng đã nhiều lần nghe nói đến danh tiếng Tuyết công chúa của Thần Hoàng quốc. Bây giờ gặp được người thật, còn hơn cả lời đồn không biết bao nhiêu lần." Thương Nguyệt tán thán nói.
Đối với một người cực hạn phẫn nộ cùng oán hận rất dễ dàng ảnh hưởng đến người thân của hắn, đối với Phượng Hoành Không hận đến thấu xương, nhưng khi Thương Nguyệt đối mặt Phượng Tuyết Nhi, lại không thể nảy sinh một tia oán hận nào với nàng. Hoặc có lẽ, trên đời này không có bất kỳ ai có thể sinh ra hận ý với nàng.
"Phượng Hoành Không, ngươi cũng đứng lên đi." Thương Nguyệt quay người, thanh âm lập tức trở nên bình tĩnh xen lẫn lãnh ý: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, theo ta đến Thương Phong chủ điện!"
Nhìn ánh mắt Vân Triệt ra hiệu, Thương Nguyệt nói với Đông Phương Hưu: "Đông Phương phủ chủ, các ngươi canh giữ bên ngoài, không cho phép bất kỳ ai vào. Ngoài ra, những việc vừa rồi các ngươi thấy, không được phép nhắc đến với bất kỳ ai."
"Rõ." Đông Phương Hưu hơi cúi người, hắn liếc nhìn Phượng Hoành Không, muốn nhắc nhở Thương Nguyệt chú ý an toàn... Nhưng nghĩ tới Vân Triệt cùng việc Phượng Hoành Không vừa rồi quỳ gối, hắn lại nuốt những lời định nói vào.
Đưa mắt nhìn Thương Nguyệt, Vân Triệt, Phượng Hoành Không, Phượng Tuyết Nhi tiến vào Thương Phong chủ điện, Đông Phương Hưu đám người đều nhìn nhau, thậm chí có người còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn chấn động vừa rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Đó thật sự là... Thần Hoàng Hoàng đế?" Phong Vân Liệt trợn tròn mắt nói. Hắn vắt óc suy nghĩ, cũng không thể hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Đây chính là Thần Hoàng chi Đế ngạo thị thiên hạ, Phượng Hoàng chi chủ! !
Mặc dù cùng là người đứng đầu một nước, nhưng bản thân hắn là Thương Phong chi tướng, không thể không thừa nhận, bốn chữ "Thần Hoàng chi chủ" có trọng lượng hơn "Thương Phong chi chủ" gấp trăm ngàn lần! Phượng Hoành Không đích thân tới đây, đã là việc khiến người ta không thể không chấn động, càng không thể tưởng tượng nổi, hắn lại hướng Thương Phong Nữ Hoàng quỳ gối... Hơn nữa tiếng hô còn mang theo thống khổ và hối hận sâu sắc.
"Người kia thật sự là Hoàng đế Phượng Hoành Không của Thần Hoàng quốc, ta đã gặp qua ba năm trước." Hạ Nguyên Bá rất khẳng định nói.
"Nữ tử kia, chẳng lẽ chính là Tuyết công chúa trong lời đồn của Thần Hoàng?"
"Ừm, nàng chính là Tuyết công chúa. Không ngờ nàng cũng sẽ đi cùng... Bất quá ba năm trước, tỷ phu và nàng quan hệ đã rất tốt." Hạ Nguyên Bá hơi nghi hoặc xoa đầu.
"Quả thật, dù sao ba năm trước Vân Triệt cũng là vì cứu Tuyết công chúa mới gặp chuyện không may tại Thái Cổ Huyền chu... Tuyết công chúa, thiên tứ khôi bảo của Thần Hoàng đế quốc, đệ nhất mỹ nữ Thiên Huyền đại lục, quả nhiên danh bất hư truyền!" Đông Phương Hưu nặng nề tán thưởng.
"Thật không hổ là Vân huynh đệ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà có thể xoay chuyển cục diện ác liệt đến mức này." Thiên Hạ Đệ Nhất thấp giọng, dùng giọng nói chỉ mình mới nghe được: "Càng không ngờ trên đời này, lại tồn tại nữ tử có dung nhan sánh ngang Tiểu Yêu Hậu..."
... ... ...
Thương Phong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Phượng Hoành Không đứng trong đại điện, ngẩng cao đầu nhìn tất cả mọi thứ ở nơi này, hắn đã từng nghĩ tới việc bản thân cuối cùng sẽ có một ngày đích thân đặt chân đến Thương Phong Hoàng cung này, nhưng lại chưa từng nghĩ tới sẽ là dưới hình thức như vậy. Thương Nguyệt cũng không ngờ rằng mình sẽ gặp người mà cả đời này nàng hận nhất dưới hình thức này.
Chuyện Thần Hoàng, Vân Triệt vừa rồi đã tường tận kể cho Thương Nguyệt. Mặc dù tất cả những việc này đều do hắn thúc đẩy, nhưng Quốc quân Thương Phong quốc là Thương Nguyệt, hắn làm tất cả những điều này cũng là vì nàng. Cho nên, muốn Phượng Hoành Không chuộc tội như thế nào, cuối cùng phải do nàng quyết định.
"Tuyết Nhi muội muội, mời ngồi." Hoàn toàn khác với thái độ đối với Phượng Hoành Không, Thương Nguyệt đối đãi với Phượng Tuyết Nhi ôn nhu, khẽ nói, nàng đã hiểu rõ tại sao thiên chi kiêu nữ như trong thần thoại này lại hạ mình đến nơi đây, tại sao lại quỳ gối trước nàng... Mà cho dù bỏ qua những nguyên nhân này, cũng không có ai có thể nảy sinh ác cảm với nàng.
"Tạ ơn Nữ Hoàng tỷ tỷ." Phượng Tuyết Nhi không thoái thác, ngồi xuống ngay bên cạnh Vân Triệt.
"Phượng Hoành Không, ngươi có thật sự cam tâm tình nguyện đến chuộc tội không!" Thương Nguyệt nghiêng người, khi hướng về phía Phượng Hoành Không, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Nếu như nói khi rời khỏi Phượng Thần thuyền, đặt chân lên đất Thương Phong, trong lòng hắn vẫn còn không cam lòng, không muốn thì sau khi Phượng Tuyết Nhi quỳ xuống, những cảm xúc này hoàn toàn tan biến theo sự run rẩy, đau đớn tột cùng trong nội tâm. Hắn có thể không vì những nợ máu đã gây ra tại Thương Phong, nhưng chỉ cầu có thể khiến tâm hồn Phượng Tuyết Nhi không còn phải gánh vác vì hắn, hắn cũng phải dốc toàn lực đi chuộc tội... Dù là phải mất hết tôn nghiêm của một Thần Hoàng Đế vương, thậm chí cả sinh mệnh.
"Trẫm hôm nay đến đây, chỉ vì bồi tội, chuộc tội! Trẫm biết rõ đối với Thương Phong gây ra họa loạn tội nghiệt chồng chất, muôn lần c·h·ế·t khó đền... Chỉ cần có thể xoa dịu Thương Phong, còn có oán hận của Thương Nguyệt Nữ Hoàng, trẫm đều sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận, tuyệt không hối hận."
"Nguyệt Nhi, ta tại Phượng Hoàng thành lúc, đã đề cập qua điều kiện, bọn hắn cũng coi như đáp ứng." Vân Triệt mở miệng nói, sau đó đem những điều kiện mà mình đã nói trước mặt Phượng Hoành Không, Phượng Thiên Uy ở trên Phượng Hoàng thành, từng cái cặn kẽ thuật lại.
Hôm qua, khi Vân Triệt hô lên những điều kiện cuối cùng này, giống như những lần trước, Phượng Hoành Không đều tái mặt, gào thét khàn giọng, cơ hồ tức điên. Mà bây giờ, nghe Vân Triệt nói ra những lời tương tự —— vô luận bồi thường, cắt đất, thậm chí phế hắn Huyền công tại Thương Phong quỳ trên trăm năm, cùng với việc cung phụng liên tục mấy trăm năm... Sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Ngược lại là Thương Nguyệt, khi nghe Vân Triệt nói ra những điều kiện, trên mặt lộ vẻ chấn kinh càng ngày càng sâu... Nàng hận Phượng Hoành Không, hận Thần Hoàng đế quốc, nhưng năm điều kiện Vân Triệt đưa ra, không thể nghi ngờ là bá đạo thậm chí tàn khốc đến cực điểm, nếu Thần Hoàng quốc chấp hành toàn bộ, như vậy năm ngàn năm tôn nghiêm, đều sẽ bị Thương Phong quốc có lịch sử ngàn năm, lại cho tới nay đều là quốc gia yếu nhất, giẫm mạnh dưới lòng bàn chân, bị vĩnh viễn cất vào vực sâu sỉ nhục...
Điều kiện bồi tội tàn khốc như vậy, đừng nói là Thương Phong ngàn năm lịch sử, chính là toàn bộ Thiên Huyền lịch sử, đều chưa từng xuất hiện qua.
"Những điều kiện này, Thần Hoàng các ngươi... Nhất là ngươi Phượng Hoành Không, xác thực đều nguyện ý đáp ứng?" Thương Nguyệt nhíu mày, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Thần Hoàng chi Đế, nàng muốn nghe chính miệng hắn trả lời.
"Đúng." Phượng Hoành Không nhắm mắt, không chút do dự trả lời.
"Được..." Ngực cao ngất của Thương Nguyệt phập phồng kịch liệt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén thâm thúy.
"Nữ Hoàng tỷ tỷ!" Phượng Tuyết Nhi vội vàng đứng dậy, thỉnh cầu Thương Nguyệt: "Tuyết Nhi biết Phụ hoàng phạm phải sai lầm lớn khó mà tha thứ, Vân ca ca đề ra tất cả đền bù tổn thất đều là thích đáng. Nhưng... Duy chỉ việc phế bỏ Huyền công của Phụ hoàng, và lưu lại Thương Phong trăm năm, còn mời Thương Nguyệt tỷ tỷ khai ân. Phụ hoàng thân phận đặc thù, không những là Hoàng đế Thần Hoàng quốc, mà còn là tông chủ Phượng Hoàng Thần Tông. Nếu hắn lưu lại Thương Phong, Thần Hoàng nhất định dân tâm rối loạn, Phượng Hoàng Thần Tông cũng sẽ khó mà yên ổn."
"Mặc dù tất cả đều là Phụ hoàng gieo gió gặt bão, nhưng Tuyết Nhi thân là con gái của phụ hoàng, lẽ ra phải chia sẻ gánh vác tội nghiệt. Còn mời Nữ Hoàng tỷ tỷ đồng tình nỗi lòng riêng tư của Tuyết Nhi và đại cục Thần Hoàng, để Tuyết Nhi thay thế Phụ hoàng lưu lại Thương Phong. Những đền bù khác, Phụ hoàng trở về sau nhất định sẽ chấp hành trong thời gian ngắn nhất, mời Nữ Hoàng tỷ tỷ..."
"Tuyết Nhi, chuyện không liên quan tới ngươi! !" Phượng Hoành Không quát lên: "Thương Nguyệt Nữ Hoàng, ngươi phải biết oan có đầu, nợ có chủ! Phụ hoàng ngươi c·h·ế·t, còn có cục diện Thương Phong bây giờ, đều là do trẫm tạo thành! Hết thảy đều không liên quan đến con gái của trẫm! Nàng trong ba năm này vẫn luôn hôn mê, không hề tham dự!"
"Trẫm hiện tại một lòng chỉ muốn chuộc tội! Ngươi bây giờ muốn trẫm làm cái gì, trẫm cũng sẽ không nhíu mày! Nhưng Tuyết Nhi, là nghịch lân mà trẫm tuyệt đối không thể đụng chạm! !"
Phượng Hoành Không lớn tiếng, vô cùng kiên quyết. Phượng Tuyết Nhi trong lòng sốt ruột: "Phụ hoàng, người trước đây rõ ràng đã đồng ý để Tuyết Nhi đến đây! Người chẳng lẽ không quan tâm Thần Hoàng và tông môn sao."
Phượng Hoành Không chậm rãi lắc đầu: "Tuyết Nhi, đối với Phụ hoàng mà nói, an nguy của con, so với tính mạng phụ hoàng, so với tông môn... So với tất cả mọi thứ trên thế giới này đều quan trọng hơn. Nếu muốn trẫm lựa chọn, trẫm thà rằng Thần Hoàng, tông môn bị hủy diệt, cũng tuyệt không muốn con chịu nửa điểm tổn thương."
Thương Nguyệt: "..."
Vân Triệt: "..."
"Không, sẽ không, ta ở lại nơi này, có Vân ca ca bảo hộ ta, ta nhất định sẽ không chịu bất kỳ tổn thương gì. Ta sẽ mỗi ngày tế bái phụ hoàng của Nữ Hoàng tỷ tỷ, mỗi ngày vì Thương Phong, vì Thần Hoàng, vì phụ hoàng cầu phúc, chuộc tội. Trăm năm sau, ta sẽ trở về Phượng Hoàng thành... Phụ hoàng nếu nhớ, cũng có thể tùy thời đến thăm Tuyết Nhi." Phượng Tuyết Nhi mỉm cười, trong lời nói không hề có chút lo lắng hay bất an về tương lai: "Thần Hoàng có thể không có Tuyết Nhi, nhưng nhất định không thể không có Phụ hoàng. Việc này liên quan đến cả nước, còn có toàn bộ tông môn đại sự, Phụ hoàng không thể tùy hứng!"
"Tuyết Nhi, trẫm..."
"Phụ hoàng," Phượng Tuyết Nhi nhẹ giọng ngắt lời Phượng Hoành Không sắp nói ra: "Tuyết Nhi luôn lớn lên dưới sự yêu chiều và bảo vệ của phụ hoàng, lại nhận được ân huệ của Phượng Thần đại nhân, nhưng chưa từng làm được gì cho Phụ hoàng, cho Phượng Hoàng Thần Tông. Hiện tại, cuối cùng cũng có thể chia sẻ một số việc cho Phụ hoàng, trong lòng Tuyết Nhi chỉ có hài lòng và thỏa mãn, không hề cảm thấy ủy khuất hay sợ hãi... Hơn nữa, nơi này có Vân ca ca mà Tuyết Nhi thích nhất, nếu có thể thường xuyên gặp Vân ca ca, Tuyết Nhi nhất định sẽ còn hài lòng hơn cả khi ở Phượng Hoàng thành. Đừng quên, ba năm trước, Vân ca ca vì bảo vệ Tuyết Nhi, đã không màng tính mạng của mình, cho nên ở bên cạnh Vân ca ca, Tuyết Nhi vô cùng an tâm, Phụ hoàng cũng hoàn toàn không cần lo lắng gì cả... Đúng không?"
"Tuyết Nhi, con..." Phượng Hoành Không vươn tay, muốn chạm vào vai Phượng Tuyết Nhi, hai mắt lại lần nữa không thể khống chế mông lung.
"Nữ Hoàng tỷ tỷ, Vân ca ca trong lòng Tuyết Nhi, là người tốt nhất trên đời. Ngài là thê tử của Vân ca ca, cũng nhất định là nữ hoàng đế ôn nhu hiền lành nhất trên đời, mời Nữ Hoàng tỷ tỷ tha thứ cho tính mạng và tự do của phụ hoàng, để Tuyết Nhi thay thế Phụ hoàng lưu lại. Sau này, Tuyết Nhi và cha hoàng sẽ dốc lòng sám hối và chuộc lại những sai lầm đã phạm trong ba năm qua... Mời Nữ Hoàng tỷ tỷ tác thành, Tuyết Nhi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của Nữ Hoàng tỷ tỷ."
Mỗi lời nói của Phượng Tuyết Nhi, đều đánh mạnh vào tâm linh Phượng Hoành Không, cũng đồng thời lay động tâm linh Thương Nguyệt. Nhìn dung nhan như băng tuyết và đôi mắt đẹp hơn cả Tinh Thần vạn lần của nàng, trong lòng Thương Nguyệt rung động mãnh liệt... Nàng hiểu rất rõ thân phận của Phượng Tuyết Nhi, nàng có huyết mạch tôn quý nhất toàn bộ Thiên Huyền đại lục, tương lai là Thần của Phượng Hoàng Thần Tông, vô luận thân phận hay địa vị, đều vượt xa Phượng Hoành Không.
Thậm chí vượt qua toàn bộ sinh linh Thiên Huyền đại lục! !
Dưới ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi, Thương Nguyệt hồi lâu không nói, một lúc sau, nàng quay đầu nhìn về phía Vân Triệt, tìm kiếm sự giúp đỡ của hắn.
"Nguyệt Nhi, chuyện này, đương nhiên phải do nàng quyết định. Vô luận nàng đưa ra quyết định gì, ta đều ủng hộ nàng." Vân Triệt khẽ cười nói. Hắn cũng tin tưởng Thương Nguyệt nhất định sẽ đưa ra kết quả tốt nhất.
" " Thương Nguyệt chậm rãi xoay người, chậm rãi bước về phía hoàng tọa. Đại điện lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng vạt áo phượng bào của nàng quét trên mặt đất.
Ở cuối đại điện, Thương Nguyệt dừng bước, nàng nâng mắt phượng lên, nhìn về phía trước... Nơi đó, là một bức chân dung lớn, trên bức họa, là phụ thân đã qua đời ba năm của nàng, Thương Vạn Hác.
Thời gian, tại thời khắc này dường như bỗng nhiên dừng lại, Thương Nguyệt lặng lẽ nhìn Thương Vạn Hác vĩnh viễn dừng lại thân ảnh, ánh mắt thỉnh thoảng mông lung, thỉnh thoảng run rẩy... Không ai biết, trong lòng nàng lay động những suy nghĩ phức tạp đến nhường nào, hay là, đang đưa ra lựa chọn gian nan đến nhường nào.
Hồi lâu, trọn vẹn một khắc đồng hồ trôi qua, thanh âm của Thương Nguyệt, cuối cùng vang lên trong đại điện.
"Phượng Hoành Không..." Nàng nhẹ nhàng nói: "Nếu ta chỉ là một nữ tử bình thường, thù giết cha, không đội trời chung. Ta không tiếc tự tay chém ngươi thành muôn mảnh..."
"Mặc dù ta hiện tại có thể mượn nhờ lực lượng phu quân giết ngươi, nhưng, ta không thể." Thương Nguyệt xoay người, bước đi chậm chạp nặng nề: "Bởi vì ta là Quốc quân Thương Phong quốc... Ngươi mà c·h·ế·t tại Thương Phong, Thần Hoàng tất loạn, tai nạn của Thương Phong ta cũng sẽ tiếp tục kéo dài, thậm chí càng thêm gia tăng. Dù cho ngươi trước khi c·h·ế·t chính miệng để lại nghiêm lệnh, cũng vô ích."
"Đưa ngươi phế bỏ Huyền công, lưu lại Thương Phong trăm năm, cũng là đạo lý tương tự. Thù hận gieo xuống, lâu ắt sẽ bộc phát, có lẽ mấy chục năm, có lẽ trên dưới trăm năm, có lẽ mấy trăm năm. Thương Phong ta dù sao cũng là nước yếu, một khi bộc phát, gặp nạn, cũng chỉ lại là Thương Phong ta."
"Cho nên... Ta tuy sẽ không bao giờ tha thứ ngươi, nhưng lại không thể giết ngươi."
Phượng Hoành Không: "..."
"Ta sẽ không giết ngươi, không buộc ngươi tự phế Huyền công, cũng sẽ không ép ngươi quỳ trước lăng mộ cha ta một trăm năm... Bởi vì coi như quỳ trên vạn năm, Phụ hoàng hắn cũng sẽ không phục sinh. Cắt nhường Đỏ Quỳnh thành, hai trăm năm Huyền Tinh Huyền thiết Phượng Hoàng chiến giáp cung phụng, thậm chí tuyên bố đời đời bồi tội, ngừng chiến khế ước... Những thứ này, ta tất cả đều có thể không cần!"
"..." Phượng Hoành Không đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt không dám tin.
"A?" Phượng Tuyết Nhi tay che miệng thơm: "Nữ Hoàng tỷ tỷ, là... Là thật sao?"
"..." Vân Triệt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Ta tuy là nữ tử, nhưng thân là Đế vương Thương Phong, lời đã nói ra tự nhiên nhất ngôn cửu đỉnh!" Thương Nguyệt vô cùng bình tĩnh nói: "Trước đó các ngươi đã đáp ứng năm điều kiện, ta chỉ giữ lại một, những điều khác, tuyệt không cưỡng cầu."
"Năm mươi tỷ Tử Huyền tệ bồi thường!" Thương Nguyệt nghiêm nghị nói: "Ta chỉ giữ lại điều này! Bây giờ Thương Phong quốc đã là thủng trăm ngàn lỗ, vô số quốc dân phiêu bạt khắp nơi, cần những tài phú này để xây dựng lại quê hương của họ."
"Thực... Thật vậy chăng?" Chỉ cần Phượng Hoành Không không cần tự phế Huyền công lưu lại, Phượng Tuyết Nhi đã đạt thành khát vọng lớn nhất, trong lòng vô hạn kinh hỉ, vui sướng và cảm kích.
Phượng Hoành Không há hốc mồm, vẫn không thể tin vào tai mình. Không cần cắt đất, không cần cung phụng, thậm chí ngay cả chiếu thư bồi tội cũng không... Thần Hoàng bọn hắn có thể cứ như vậy hoàn toàn bảo toàn tôn nghiêm của mình...
"Nhưng, ta có hai điều kiện kèm theo!" Ánh mắt Thương Nguyệt, nhìn thẳng về phía Phượng Hoành Không.
"Nữ Hoàng tỷ tỷ xin nói, chỉ cần có thể làm được, Phụ hoàng và Tuyết Nhi nhất định sẽ dốc hết sức." Phượng Tuyết Nhi tràn ngập vui mừng nói.
"Thứ nhất," giọng điệu Thương Phong bình tĩnh mà nghiêm nghị: "Vô số thành trì, gia viên của Thương Phong ta bị hủy, bây giờ khắp nơi hỗn loạn không chịu nổi, chỉ dựa vào lực lượng Thương Phong, trong thời gian ngắn khó mà quay về yên ổn. Cho nên, trong vòng năm năm tới, Thần Hoàng ngươi cần phái sáu thành trở lên đại quân trú tại Thương Phong ta, hỗ trợ xây dựng lại quê hương của thành trì!"
Năm đại điều kiện chỉ giữ lại tiền tài bồi thường, đây quả thực là chuyện nằm mơ cũng không thể tin được. Phượng Hoành Không vốn cho rằng hai điều kiện kèm theo của Thương Nguyệt nhất định hà khắc gian nan đến cực điểm, không ngờ, điều kiện kèm theo thứ nhất nàng đưa ra lại đơn giản như vậy. Hắn khẽ gật đầu: " Được, trẫm đáp ứng... Trẫm sẽ đưa bảy thành Thần Hoàng quân lưu lại Thương Phong mặc cho Thương Nguyệt Nữ Hoàng hoặc các phương lãnh chúa điều khiển, và lập xuống nghiêm lệnh, tuyệt không xâm phạm quốc dân Thương Phong."
"Được." Thương Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng, sau đó ánh mắt rời khỏi mặt Phượng Hoành Không, chuyển hướng Phượng Tuyết Nhi: "Điều kiện thứ hai càng đơn giản hơn. Tuyết công chúa Phượng Tuyết Nhi, ta muốn ngươi..."
"Gả cho phu quân ta Vân Triệt làm thiếp! !"
☆☆☆☆☆☆☆
Mọi người nhớ thanks sau mỗi chương truyện, bình chọn mười sao và đ·á·n·h giá tốt cho mình, thấy hay thì nhớ chia sẻ và kêu gọi mọi người cùng đọc.
Vào trong diễn đàn và facebook comment để lại ý kiến đ·á·n·h giá của bản thân về truyện nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận