Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1447: Trụ Thiên đại hội

**Chương 1447: Trụ Thiên Đại Hội**
Long Hoàng uy áp, uy thiên nhiếp địa theo đúng nghĩa, không nói đến thế gian vạn sinh, ngay cả các Thần Đế khác, cũng quyết không thể so sánh nổi.
Vô luận Vân Triệt hay Thủy Mị Âm, đều rất ít khi tiếp xúc với Long Hoàng. Nhưng uy áp vô thượng chỉ thuộc về Hỗn Độn chí tôn, khiến bọn hắn ngay lập tức, trong tâm hải liền hiện lên hai chữ "Long Hoàng".
Long Hoàng đứng trước mặt, trong khoảnh khắc, tất cả nguyên tố trong không gian đều trở nên yên lặng. Vân Triệt và Thủy Mị Âm nhanh chóng dừng bước, thu liễm thần sắc.
"Vãn bối đệ tử Ngâm Tuyết giới Đông Vực, Vân Triệt, bái kiến Long Hoàng." Vân Triệt vội vàng cúi lạy, kính cẩn nói.
Thủy Mị Âm cũng buông cánh tay vừa quấn lấy Vân Triệt, cùng hắn nhẹ nhàng cúi lạy: "Thủy Mị Âm Lưu Quang giới Đông Vực, bái kiến Long Hoàng tiền bối."
Long Hoàng chậm rãi xoay người, ánh mắt đạm mạc ngậm uy đảo qua Thủy Mị Âm, rơi vào người Vân Triệt, hắn chầm chậm gật đầu: "Nghe nói ngươi còn sống, rất tốt... Rất tốt."
"... ?" Vân Triệt khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Cảm tạ Long Hoàng tiền bối nhớ mong, mặc dù mệnh đồ lận đận, nhưng cuối cùng không việc gì. Năm đó Long Thần giới có ơn thu lưu, vãn bối không dám quên."
"... " Long Hoàng không đáp lại.
Lúc này, Thủy Mị Âm bỗng nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay Vân Triệt, năm ngón tay trắng nõn lặng lẽ siết chặt... Dần dần thu lại rất căng.
Hành động này của Thủy Mị Âm làm Vân Triệt kinh ngạc, hắn thoáng liếc mắt, p·h·át hiện Thủy Mị Âm cúi đầu, đôi môi dường như cắn chặt, bàn tay nắm cổ tay hắn càng chặt đến mức quá phận, làm hắn đều cảm thấy đau.
Mà những điều này, đều cho thấy nàng đang khẩn trương... Hơn nữa còn vô cùng khẩn trương.
Vân Triệt vừa kinh ngạc trong lòng, vừa cảm thấy có chút buồn cười. Hắn và Thủy Mị Âm tuy rằng ở chung không nhiều, nhưng trong ấn tượng, nàng là tiểu c·ô·ng chúa Lưu Quang được nuông chiều, không sợ trời không sợ đất, ngay trước mặt Trụ Thiên Thần Đế cũng dám cười hì hì gọi "Trụ Thiên gia gia", vậy mà đối mặt với Long Hoàng, lại căng thẳng thành như vậy.
Đến cùng vẫn là một tiểu cô nương... Ách?
Tiểu cô nương cái quỷ gì chứ!
Hắn thầm cười một tiếng, khẽ xoay cổ tay, ngược lại nắm bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay, rồi trấn an nắm chặt lại.
Đây là lần đầu tiên, Vân Triệt chủ động nắm tay Thủy Mị Âm... Nhưng đôi môi của nàng lại càng cắn chặt hơn, bàn tay còn ẩn ẩn p·h·át run.
Lúc này, lại có hai luồng uy áp từ trên trời giáng xuống. Hai luồng uy áp này mặc dù không bằng nổi Long Hoàng, nhưng lại như hai tòa núi cao không thấy đỉnh đột nhiên ép xuống, làm cho toàn thân Vân Triệt trầm xuống, hô hấp hoàn toàn đình trệ.
Là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, Vân Triệt tự thân đã ở tầng diện Thần Vương, mà những Thần Chủ mà hắn đã từng thấy qua, nhiều hơn các Thần Vương khác vô số lần, nhưng hai cỗ uy áp này, tuyệt đối phải vượt xa Thần Chủ cấp bình thường, rõ ràng là...
Thần Đế! ?
Vẫn là hai vị! ?
Nhưng không phải bất kỳ vị nào trong bốn vị Thần Đế Đông Vực mà hắn từng tiếp xúc.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu... Bên cạnh Long Hoàng, đã có thêm hai thân ảnh.
Phía bên phải là một nữ tử áo xanh, khó phân biệt tuổi tác, dung nhan xinh đẹp uy nghiêm, tư thái rất thon thả, so với Vân Triệt còn cao hơn nửa thước. Một thân áo xanh nhìn qua rất đơn giản, thanh lịch, nhưng theo gió nhẹ lay động, lại hiện động ánh sáng lân quang xấp xỉ mặt nước.
Điểm dễ thấy nhất chính là, tóc dài của nàng cũng có màu xanh, dưới ánh sáng phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ hoa lệ, d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g.
Bên phải là lão giả áo đen, khác hẳn với các cường giả chí tôn khác mà Vân Triệt từng thấy qua... Cho dù là Quân Vô Danh sắp hết tuổi thọ, cũng là mặt trắng không nhăn, nhưng lão giả này lại có một mặt đầy nếp nhăn cổ xưa, tóc và râu, cũng có một loại bụi bặm có chút "nặng nề".
Nhưng đôi mắt của hắn lại sáng ngời đáng sợ, khi ánh mắt hai người chạm nhau, mắt thần của lão giả ôn hòa, bình thản, nhưng lại khiến Vân Triệt đột nhiên cảm thấy phảng phất có một đạo ánh sáng thiên ngoại chiếu xạ vào sâu thẳm tâm hồn hắn.
Cả hai người đều đứng sau lưng Long Hoàng nửa thân vị, hiển nhiên là coi Long Hoàng vi tôn.
Nhưng, đó cũng chỉ là tương đối với Long Hoàng mà thôi! Khí tức trên thân hai người, tuyệt đối là cường đại thuộc hàng Thần Đế!
Chẳng lẽ là...
Vân Triệt chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng rung động thật lâu.
Mà ánh mắt hai người kia lại là đ·á·n·h giá Vân Triệt và Thủy Mị Âm hồi lâu, đều đầy vẻ kinh ngạc.
"Nếu lão hủ không đoán sai, người này, chính là người năm đó dẫn tới chín tầng t·h·i·ê·n kiếp, cũng là người trong lời tiên đoán Chân Thần của Thiên Cơ giới sao?" Lão giả áo đen cười ha hả nói: "Mà nữ tử này, chính là người trong truyền thuyết, chỉ mất ba ngàn năm đã thành tựu Thần Chủ cấp bảy, cũng là người có được Vô Cấu Thần Hồn, chi nữ của Lưu Quang sao?"
"Đúng vậy." Long Hoàng hơi gật đầu.
"Thế hệ này của Đông Thần Vực, quả nhiên là nhân kiệt xuất hiện lớp lớp." Nữ tử áo xanh liếc nhìn về phía Đông, nói: "Lại thêm Lạc Trường Sinh cũng tu thành Thần Chủ cấp bảy chỉ trong ba ngàn năm, kỳ tài như vậy, một thời đại xuất hiện một người đã là kỳ tích, vậy mà bây giờ lại xuất hiện liên tiếp ở Đông Thần Vực. Xem ra, lời nói 'ứng kiếp mà sinh', cũng không phải hoàn toàn hư ảo."
"Đã tới, vậy thì mau đến chỗ Trụ Thiên một lần đi." Long Hoàng xoay người, cất bước, đã ở ngoài mấy dặm.
Hai người lần nữa nhìn chằm chằm Vân Triệt và Thủy Mị Âm một chút, theo Long Hoàng rời đi.
Vân Triệt đứng lên, tay nắm Thủy Mị Âm tựa hồ như quên buông ra, hắn nhìn phương hướng Long Hoàng rời đi, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhíu nhíu mày, hắn nghi hoặc nói nhỏ: "Hai người kia..."
"Là Kỳ Lân Đế và Thanh Long Đế trong năm vị Đế của Tây Thần Vực." Thủy Mị Âm rất khẽ đáp lời.
"Kỳ Lân Đế... Thanh Long Đế!" Vân Triệt nhíu mày... Quả nhiên!
Quả nhiên là hai nhân vật cấp Thần Đế!
Bao gồm cả Long Hoàng, Tây Thần Vực đã cử đến ba vị Thần Đế!
Trận kiếp nạn đỏ thẫm này mặc dù chưa lan đến Tây Thần Vực, nhưng hiển nhiên, bọn họ nhất định cũng đã ngửi thấy gì đó, không hề khinh thị, lại cử đến một nửa số Thần Đế... Long Hoàng càng là đích thân đến.
Thanh Long Đế...
Thanh Long! ?
Vân Triệt nhớ kỹ, ở thời đại Thượng Cổ, Thanh Long, Băng Hoàng, Băng Lân là ba đại thủy hệ chí tôn, địa vị ngang với ba chí tôn hỏa hệ Chu Tước, Phượng Hoàng, Kim Ô.
Ngâm Tuyết giới kế thừa Băng Hoàng chi lực ở Đông Thần Vực chỉ là tr·u·ng vị tinh giới, mà Thanh Long chi lực... Ở Tây Thần Vực lại là vương giới!
Quả thực khác biệt một trời một vực.
Còn Kỳ Lân Đế... Ở Đông Thần Vực, Kỳ Lân Nhất Tộc đã diệt tuyệt, vậy mà ở Tây Thần Vực lại cũng là vương giới. Không biết Băng Lân Nhất Tộc có địa vị thế nào trong Kỳ Lân Tộc ở Tây Vực.
Đúng rồi... Thần Hi!
Vân Triệt bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng mạnh đầu, sau đó vội vàng đ·u·ổ·i theo hướng Long Hoàng.
Hắn vừa mới bước đi, cánh tay liền bị Thủy Mị Âm bắt lấy, hơn nữa còn bắt rất chặt: "Vân Triệt ca ca, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta có chuyện, muốn hỏi ý kiến Long Hoàng tiền bối." Vân Triệt nhìn nàng, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Đừng đi!" Thủy Mị Âm lắc đầu, tay bắt càng chặt: "Tuyệt đối không nên đi."
"Vì sao?" Vân Triệt nhíu mày, từ khi Long Hoàng xuất hiện, một loạt phản ứng của Thủy Mị Âm đều có vẻ bất thường.
"Ta không biết, nhưng là... Tuyệt đối không nên đi." Mặt Thủy Mị Âm hoàn toàn không còn vẻ tươi cười, thần thái như khi nãy, mà là lộ ra một loại... cảm giác hồi hộp không nói nên lời: "Vừa rồi khi Long Hoàng tiền bối nhìn ngươi, không biết tại sao, ta luôn cảm thấy rất sợ hãi... Cảm giác của ta luôn rất chuẩn, Vân Triệt ca ca, ngươi nhất định phải tin tưởng ta."
"... " Vân Triệt dần dần nhíu mày, như có điều suy nghĩ, cuối cùng lại hoàn toàn dãn ra, mỉm cười nói: "Được, vậy nghe theo ngươi."
Hắn không phải hoàn toàn là vì thuận theo ý của Thủy Mị Âm, vừa rồi dưới ánh mắt của Long Hoàng, hắn cũng có cảm giác bất an quỷ dị.
Thủy Mị Âm thở ra một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười như tinh linh, nàng xoay người, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại lại quấn lấy cánh tay Vân Triệt, thân thể cũng hơi nghiêng về phía hắn: "Vân Triệt ca ca thật ngoan, sau này cũng phải ngoan ngoãn cùng người ta thành hôn nha."
Vân Triệt: "-_-||"
"Đi thôi, đi thôi! Ta dẫn ngươi đi tìm Thương Tiên tỷ tỷ chơi! Nàng là Thái Tôn nữ nhỏ tuổi nhất của Trụ Thiên gia gia, làm đồ ăn rất ngon, mỗi lần ta đến Trụ Thiên giới, đều sẽ tìm nàng để xin rất nhiều đồ ăn ngon... Đúng rồi! Thương Tiên tỷ tỷ còn chưa có lập gia đình, nếu như ngươi có thể cưới cả nàng thì tốt quá!"
"Oa! Lần này là một cơ hội tốt! Vân Triệt ca ca nhất định phải biểu hiện tốt một chút nha!"
Vân Triệt: "o(╯□╰)o"
------
------
Mộng cảnh.
"Tiểu Triệt, mau tỉnh lại! Đến giờ dậy rồi!" T·h·i·ế·u nữ bên tai thúc giục hắn.
"Ngô... t·h·i·ê·n còn sớm quá, cho ta ngủ thêm lát nữa đi." Tiêu Triệt trùm chăn, mơ hồ lẩm bẩm nói.
"Hôm nay là ngày ngươi và Tư Đồ tiểu thư thành hôn! Sắp đến giờ rồi, mau dậy đi!"
Tiêu Triệt trừng mắt, lúc này mới "vèo" một cái ngồi dậy...
Màn màn rủ xuống giường lớn biến thành màu đỏ, trong phòng đã bày đầy nến đỏ bàn đỏ, ý thức dần tỉnh táo, hắn mới nhớ lại, hôm nay là ngày hắn thành hôn cùng t·h·i·ê·n kim thành chủ nhà Tư Đồ.
Hắn vội vàng đứng lên, xuống giường, rửa mặt, sau đó Tiêu Linh Tịch tự tay mặc hỉ phục đỏ thẫm cho hắn.
"Tiểu Triệt, đây là cháo ta vừa mới nấu xong, thân thể ngươi yếu, buổi trưa còn phải bận rộn... Uống hết bát cháo này đi." Tiêu Linh Tịch bưng tới một bát cháo lớn, hương khí nồng nàn.
"Được, được, được." Tiêu Triệt nghe lời bưng bát lên, không cần thìa, trực tiếp "ừng ực ừng ực" uống.
"A... Cũng không cần vội vàng như vậy, vẫn còn thời gian." Tiêu Linh Tịch đưa tay, sợ hắn bị nghẹn.
"Hô... Uống xong rồi." Tiêu Triệt đặt bát xuống, lau khóe miệng, hắn nhìn Tiêu Linh Tịch, bỗng nhiên ánh mắt mông lung, không kìm lòng được mà nói: "Sau này, không biết có còn thường xuyên được ăn cơm tiểu cô mụ làm hay không."
Thiên kim nhà thành chủ Tư Đồ... Chắc chắn tập hợp ngàn vạn sủng ái, biết nấu cơm mới lạ.
"Hì hì, là ngươi cưới thiên kim nhà thành chủ, không phải ngươi gả đi, chỉ cần ngươi muốn, ta vẫn như trước đây, mỗi ngày đều làm cho ngươi ăn."
Vừa nói, nét mặt tươi cười của nàng từ từ ảm đạm xuống, nhẹ giọng nói: "Ngược lại là tiểu Triệt, sau khi thành gia, thời gian để ý đến ta chắc chắn sẽ ngày càng ít."
"Sao có thể!" Vân Triệt lập tức giơ tay thề: "Hôm qua ta vừa mới cam đoan với tiểu cô mụ: Sau khi thành hôn với Tư Đồ Huyên, không thể có vợ rồi quên tiểu cô mụ, không thể giảm bớt thời gian ở cùng tiểu cô mụ, đối với việc tiểu cô mụ triệu hoán, vẫn phải đến ngay lập tức như trước đây!"
Lời cam đoan ngày hôm qua, Vân Triệt không nói sai một chữ. Tiêu Linh Tịch cuối cùng cũng lộ ra nét mặt tươi cười, cười nói: "Coi như ngươi còn ngoan!"
Nàng đi đến trước mặt Tiêu Triệt, vươn tay chỉnh lại góc áo có chút lộn xộn của hắn, khoảng cách gần nhìn hắn, ánh mắt, giọng nói từ từ trở nên mông lung: "Chỉ là... Trong lúc bất tri bất giác, tiểu Triệt của ta đã lớn như vậy rồi."
"Đại ca! Đại ca! !"
Theo tiếng gọi phấn chấn, một bóng người hoạt bát, lỗ mãng xông vào.
"Nguyên Bá, ngươi thế mà lại dậy sớm như vậy?" Tiêu Triệt cười ha hả nói.
"Hắc hắc! Hôm nay là ngày ngươi thành hôn, đương nhiên ta phải tới giúp đỡ." Hạ Nguyên Bá mặt đầy hưng phấn, phảng phất hôm nay là hắn thành hôn vậy.
"Ta đi gọi lão cha, Nguyên Bá, ngươi ở lại với tiểu Triệt một lát."
Tiêu Linh Tịch rời đi, Hạ Nguyên Bá "vèo" một tiếng đi đến trước mặt Tiêu Triệt, nhìn từ trên xuống dưới một thân hỉ phục đỏ thẫm của hắn, vui vẻ nói: "Đại ca, ngươi mặc bộ y phục này có vẻ rất tuấn tú."
"Chủ yếu là vì chúng ta có dáng dấp ngọc thụ lâm phong, đương nhiên mặc y phục nào cũng tuấn tú." Nói xong, hắn nhếch miệng: "Đáng tiếc, đây không phải là thời đại coi trọng ngoại hình."
"À... Vậy, thành hôn là cảm giác gì? Sao ta cảm thấy ngươi dường như không k·í·c·h động cho lắm?" Hạ Nguyên Bá hỏi.
"Chính x·á·c là không có cảm giác gì, cho nên cũng không k·í·c·h động, dù sao, đây là việc hôn nhân do cha mẹ sớm định đoạt, ta và Tư Đồ Huyên kia còn chưa gặp mặt mấy lần, nàng có hình dáng thế nào ta cũng không nhớ rõ lắm." Tiêu Triệt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Nguyên Bá một hồi, bỗng nhiên nói: "Ngươi kích động như vậy vào sáng sớm, chắc không chỉ vì chuyện ta thành hôn đâu nhỉ?"
"Hắc hắc," Hạ Nguyên Bá hai mắt tỏa sáng: "Kỳ thực, là có một tin tức tốt. Lão cha của ta hôm trước mời một người bạn tốt làm đạo sư ở Tân Nguyệt Huyền Phủ, vốn là muốn thông qua hắn để đưa ta vào Tân Nguyệt Huyền Phủ, không ngờ, vị đạo sư tiền bối kia lại nói với tư chất của ta, hoàn toàn có thể trực tiếp vào Thương Phong Huyền Phủ."
"A! Thật tốt quá! Đây quả thực là đại hỉ sự của toàn bộ Lưu Vân thành chúng ta!" Tiêu Triệt thật lòng nói, vui mừng trong lòng, đồng thời cũng vô cùng hâm mộ... Cùng ảm đạm.
Thương Phong Huyền Phủ... Đó là nơi mà cả đời hắn cũng không dám hy vọng xa vời. Đối với Hạ Nguyên Bá có t·h·i·ê·n phú khác thường, lại chỉ là một điểm xuất p·h·át.
"Hắc hắc hắc..." Hạ Nguyên Bá khó nén hưng phấn cười: "Ta đã k·í·c·h động đến mất ngủ hai ngày nay rồi. Đợi ta vào Thương Phong Huyền Phủ, trở nên càng ngày càng lợi hại, ta xem ai còn dám khinh dễ ngươi!"
"Chuyện này hiện tại vẫn là một bí mật, lão cha nói muốn tạm thời giữ kín, để tránh nảy sinh cành, hiện tại chỉ có ngươi biết rõ." Cùng Tiêu Triệt lớn lên từ nhỏ, Hạ Nguyên Bá xưa nay sẽ không giấu diếm hắn bất cứ điều gì: "A đúng, nói đến, hai năm nay, ta nghe được rất nhiều lời đồn không hay, đều nói Tư Đồ thành chủ nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước, đem Tư Đồ Huyên gả cho con trai Tiêu Môn môn chủ, Tiêu Ngọc Long."
Tiêu Triệt: ". . ."
"Nghe được những lời đồn kia, ta rất tức giận, nhưng lại không dám nói với ngươi. Bất quá hiện tại, những lời đồn kia đã tự sụp đổ." Hạ Nguyên Bá mặt đầy cười ha hả: "Những kẻ tung tin đồn nhảm, khẳng định mặt đều sưng to bằng mấy lần cái bát."
"Vốn vô căn cứ thì gió chẳng qua đâu." Tiêu Triệt cười thoải mái: "Bất quá không sao, ta đã sớm quen rồi. Ta chỉ là một kẻ vô dụng, có thể có một người bạn như ngươi, còn có thể cưới được thiên kim nhà thành chủ, đã là được ông trời ban ơn rồi."
"So ra mà nói, chuyện của ngươi mới là đại hỉ sự." Tiêu Triệt mỉm cười: "Đợi đến ngày ngươi chính thức tiến vào Thương Phong Huyền Phủ, ta đoán toàn thành sẽ... Sẽ... Sẽ..."
Âm thanh của Tiêu Triệt bỗng nhiên trở nên yếu ớt, ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên u ám... Rất u ám...
Sau đó cả người thẳng tắp ngã về phía sau.
"Đại ca? A! Đại ca!" Hạ Nguyên Bá cuống quít xông tới, đỡ lấy thân thể ngã xuống của hắn: "Đại ca? Ngươi làm sao vậy... Đại ca! !"
Ánh mắt dần dần biến mất, thế giới nhanh chóng rời xa, hắn có thể nghe được âm thanh của Hạ Nguyên Bá, nhưng lại không thể trả lời.
"Tiểu Triệt? Tiểu Triệt... Ngươi mau tỉnh lại, đừng dọa ta... Tiểu Triệt! !"
Ý thức ngày càng mơ hồ, hắn tựa hồ nghe được tiếng kêu của tiểu cô mụ.
Âm thanh cuối cùng, dường như là tiếng khóc xé lòng của thiếu nữ...
------
------
"Triệt Nhi! ?"
Vân Triệt giật mình, đột nhiên tỉnh lại.
Hắn đang ngồi trên ghế đá trong đình viện, trước mặt, là bóng hình xinh đẹp của Mộc Huyền Âm, lông mày băng nhíu lại.
"Sư tôn." Hắn vội vàng đứng lên... Kỳ quái, ta đã ngủ từ lúc nào?
"Ngươi thế nào?" Mộc Huyền Âm hỏi.
"Đệ tử không sao, có lẽ là do khí tức của Trụ Thiên giới quá ôn hòa, trong lúc bất tri bất giác ngủ thiếp đi, còn nằm mơ một giấc mơ kỳ quái." Vân Triệt lần lượt nói.
Hơn nữa giấc mơ kỳ quái này...
Mộc Huyền Âm không hỏi nữa, ánh mắt dời đi: "Chỉ còn nửa canh giờ nữa, Trụ Thiên đại hội sẽ bắt đầu, chúng ta đi thôi."
"Vâng." Vân Triệt lắc đầu, thanh tỉnh lại suy nghĩ, đi theo sau lưng Mộc Huyền Âm.
Cuối cùng đã đến thời hạn Trụ Thiên đại hội.
Trụ Thiên Thần Đế hẳn là sẽ công bố chân tướng mà hắn biết vào hôm nay... Không biết sẽ dẫn phát phản ứng thế nào, Trụ Thiên Thần Đế rốt cuộc sẽ có cách đối phó như thế nào.
------
【 Các ngươi khó nói không có p·h·át hiện, ta gần đây mấy chương đều là 4K sao! Nhanh khen ta o( ̄ ヘ  ̄o# )】
Bạn cần đăng nhập để bình luận