Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1205: Tâm tính vỡ rồi

Chương 1205: Vỡ òa
Lưu Quang Giới Vương Thủy Thiên Hành chậm rãi bước vào, trên người không hề có bất kỳ dao động huyền khí nào, nhưng một luồng khí thế khổng lồ đã áp thẳng vào tim gan tất cả mọi người.
Phía sau hắn, đi theo một nam tử thanh niên, rõ ràng là Lưu Quang cửu thập cửu công tử Thủy Ánh Ngân, người mà Vân Triệt mới vừa chạm mặt, còn nói chuyện vài câu ban nãy.
Thủy Thiên Hành là hạng người nào, hắn đến, đối với mọi người Ngâm Tuyết giới mà nói tuyệt đối là một chuyện vô cùng kinh hãi. Với thân phận của hắn mà tới chỗ này, hiển nhiên là vì Thủy Mị Âm, cũng chỉ có Thủy Mị Âm, mới có thể làm cho vị Lưu Quang Giới Vương dậm chân một cái, cả Đông Thần Vực đều run rẩy này, không tiếc tự mình đặt chân đến một nơi tạm trú ở trung vị tinh giới.
"Lưu... Lưu Quang Giới Vương, được ngài đích thân tới, Ngâm Tuyết hết sức vinh hạnh, nhưng... Vì lệnh ái mà đến?" Ngâm Tuyết giới, người có bối phận cao nhất Mộc Hoán Chi tiến lên phía trước, thận trọng ân cần thăm hỏi.
Thủy Thiên Hành khẽ gật đầu xem như trả lời, ánh mắt hắn quét qua, nhìn thấy Thủy Mị Âm đang đứng với tư thái thân mật bên cạnh Vân Triệt đang căng cứng toàn thân, lông mày đột nhiên nhíu lại, lại nhìn Thủy Ánh Nguyệt, sắc mặt hiếm thấy khó coi, lập tức trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Thủy Ánh Nguyệt dằn tâm tình xuống, nháy mắt với Thủy Mị Âm, hơi trách móc nói: "Mị Âm, phụ vương đều bởi vì lo lắng cho muội mà đích thân đến, còn không mau trở về!"
"Cha, con không sao." Thủy Mị Âm cười xinh đẹp: "Trước đó không để ý tới mọi người, là vì đang rất chăm chú suy nghĩ một chuyện mà thôi. Đúng rồi. Cha, cửu thập cửu ca, nói cho mọi người biết một chuyện, con đã quyết định..."
"Mị Âm!" Thủy Ánh Nguyệt kinh hãi, nhưng Thủy Mị Âm lại hoàn toàn không để ý đến sự ngăn cản của nàng, tự mình tiếp tục nói: "Con muốn gả cho Vân Triệt ca ca."
Đông!
Thân thể Thủy Ánh Ngân chợt loạng choạng, đụng đầu vào lưng Thủy Thiên Hành.
Thủy Thiên Hành sững sờ, con mắt lập tức trợn to mấy phần: "Con nói cái gì?"
"Phụ vương!" Thủy Ánh Nguyệt gấp giọng nói: "Mị Âm nàng chỉ là nhất thời đùa giỡn..."
"Con mới không phải đùa giỡn!" Thủy Mị Âm lập tức cải chính, nghiêm mặt nói: "Đây chính là chuyện con đã quyết định rất chân thành!"
Mộc Hoán Chi co rúm người lại, những người khác thì cẩn thận lui về phía sau, không dám thở mạnh. Bọn họ dùng mông cũng có thể nghĩ ra, Thủy Thiên Hành nghe được việc này, tuyệt đối là tức giận đến mức "một phật xuất thế, hai phật thăng thiên".
Quả nhiên, sắc mặt Thủy Thiên Hành vặn vẹo, hai hàng lông mày cũng bắt đầu run rẩy, hắn muốn nổi giận, nhưng lại không nỡ nổi giận với Thủy Mị Âm, chỉ có thể đè nén cơn giận, trách cứ Thủy Mị Âm: "Hồ nháo! Thật sự là hồ nháo! Con nói lời ngốc nghếch gì vậy! Còn không sợ bị người chê cười, mau cùng ta trở về!"
"A? Vì sao lại bị người chê cười?" Thủy Mị Âm nghiêng đầu: "Con tìm được người muốn gả, đây là một chuyện rất vui vẻ, rất tốt đẹp, cha không phải nên vì con mà cao hứng mới đúng sao?"
Vân Triệt: ". . ."
Thủy Ánh Nguyệt: ". . ."
Thủy Ánh Ngân: (⊙▽⊙)
"Con..." Nếu không có người ngoài thì thôi đi, nhưng ở đây có một đám người Ngâm Tuyết giới đang vây xem, con gái mình lại luôn miệng muốn gả cho một người ở trung vị tinh giới, hắn đường đường Lưu Quang Giới Vương cũng cảm thấy mặt mo nóng lên. . . Chuyện quái quỷ gì thế này!
"Cha, tại sao nhìn cha rất tức giận? Chẳng lẽ... Cha không đồng ý sao?" Thủy Mị Âm thay đổi ánh mắt, đáng thương nói.
"Đương nhiên không đồng ý! Con đây là hồ nháo, hồ nháo!" Lưu Quang Giới Vương dù có cưỡng chế nộ khí thế nào, ngữ khí vẫn nặng hơn ba phần.
"Ngô..." Thủy Mị Âm lộ vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó lại cười một tiếng: "Không sao, dù sao đây là chuyện của con, cha không thể quản."
"Sao ta lại không thể quản!" Thủy Thiên Hành trầm giọng nói: "Ta lười quản mấy ca ca vô dụng của con, nhưng chuyện đại sự cả đời của con và tỷ tỷ con, nhất định phải để ta quyết định! Con... Không được phép hồ nháo nữa, lập tức cùng ta trở về!"
Ca ca vô dụng nào đó: ". . ." (Liên quan gì đến ta!)
Có thể nói Thủy Thiên Hành chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt tức giận trước mặt Thủy Mị Âm, bộ dáng lúc này của hắn, khiến Thủy Mị Âm ngẩn ngơ, nhưng đôi mắt lại càng thêm kiên quyết, hơn nữa dường như cũng có chút tức giận: "Cha, tại sao cha có thể như vậy! Lúc con còn rất nhỏ, mẫu thân đã nói với con, tương lai con muốn gả cho ai, con chỉ có thể tự mình quyết định, cho dù là mẫu thân và cha đều không thể can thiệp, tại sao cha lại hoàn toàn không giống mẫu thân!"
"Con... Mẹ con nàng hiểu cái gì!" Thủy Thiên Hành rõ ràng yếu hơn mấy phần khi Thủy Mị Âm nhắc đến mẫu thân của mình.
"Mẫu thân còn nói, muốn gả cho ai, là một trong những đại sự trọng yếu nhất cả đời của nữ tử chúng ta. Không thể bị người ép buộc, không thể tự mình miễn cưỡng, nếu có một ngày gặp được một người mình ái mộ, rất muốn có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn, muốn luôn ở bên cạnh hắn, thì phải rất dũng cảm nói ra, sau đó nỗ lực gả cho hắn, mới có thể hạnh phúc cả đời."
"Mẫu thân còn nói, năm đó nàng chính là ái mộ cha, sau đó rất dũng cảm, nỗ lực gả cho cha, mới có con và tỷ tỷ, mới có thể luôn rất hạnh phúc... Chẳng lẽ mẫu thân gả cho cha cũng là sai lầm sao? Chẳng lẽ cha không muốn để con hạnh phúc giống như mẫu thân sao?"
"... " Thủy Thiên Hành há to miệng, nhất thời không nói nên lời, hắn liếc mắt, lập tức giận chó đánh mèo Vân Triệt, giọng nói đột ngột nặng nề, tức giận nói: "Ngươi tên tiểu tử hỗn đản kia! Ngươi rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì cho con gái ta!!"
"Lưu Quang Giới Vương bớt giận!" Vân Triệt cuống quít khoát tay, vội vàng nói: "Hôm nay vãn bối cùng lệnh ái giao chiến bằng hồn lực, bởi vì quá kịch liệt, rất có thể đã tạo thành tổn thương cho tinh thần của lệnh ái nên mới như vậy..."
"Lưu Quang Giới Vương, Vân Triệt nói không sai." Mộc Băng Vân mở miệng nói: "Hôm nay hai người giao chiến bằng hồn lực vô cùng kịch liệt, ngài cũng tận mắt chứng kiến. Vân Triệt cuối cùng đã phản kích thắng lợi, khi đánh bại công chúa Mị Âm, rất có thể đã lưu lại một chút dấu ấn linh hồn trong tâm hồn của nàng ấy, qua một thời gian ngắn hẳn là sẽ tốt."
Vân Triệt gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, hắn cũng tin chắc tuyệt đối là do nguyên nhân này. Nếu không, Thủy Mị Âm dù thế nào cũng không nên có phản ứng này... Đáng lẽ phải lôi tỷ tỷ nàng ấy đến đánh hắn một trận mới là bình thường.
"Không phải!" Lưu Quang Giới Vương còn chưa kịp trả lời, Thủy Mị Âm đã kiên quyết lắc đầu phủ nhận. Nàng quay mặt lại, nhìn về phía Vân Triệt, hai mắt lập tức như khảm đá quý, lấp lánh ánh sáng: "Ngày hôm qua, Vân Triệt ca ca và Lãnh Xuyên ca ca chiến đấu, thật sự rất lợi hại, có nhiều lần, ta đều cho rằng Vân Triệt ca ca nhất định sẽ bại, nhưng Vân Triệt ca ca lại bỗng nhiên trở nên càng thêm lợi hại, ngay cả cha và Trụ Thiên gia gia đều trở nên kích động như vậy... Lúc đó, trong mắt ta bỗng nhiên cũng chỉ còn lại Vân Triệt ca ca, lại không nhìn thấy Lãnh Xuyên ca ca, hơn nữa nhịp tim trở nên thật nhanh."
"..." Nhìn con gái mình ngây ngốc si mê nhìn Vân Triệt, ánh mắt mê ly, giọng nói nhẹ nhàng, Lưu Quang Giới Vương ban đầu ngây người, rồi sau đó da đầu căng lên.
Thủy Ánh Nguyệt cũng không tự giác hé môi, nàng giờ phút này mới bỗng nhiên ý thức được, tình huống, so với bọn hắn dự đoán còn nghiêm trọng hơn... Hơn nữa còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Nghĩ đến hôm nay muốn giao thủ với Vân Triệt ca ca, ta đã vui vẻ cả ngày hôm qua. Hôm nay trước khi đến Phong Thần Đài, ta nhìn thấy Vân Triệt ca ca, bỗng nhiên rất muốn đến gần hắn, lúc nói chuyện với hắn, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác rất vui vẻ, rất thỏa mãn, hoàn toàn khác với niềm vui trước kia... Hôm nay, ta đã nỗ lực suy nghĩ cả ngày, cuối cùng ta mới hiểu rõ, đây nhất định chính là loại cảm giác mà mẫu thân đã nói!"
"... " Vân Triệt co giật khóe miệng, đây... Đây... Đùa giỡn một chút thôi! ?
Chẳng lẽ... Tư thế oai hùng hôm qua của mình, thật sự đã vô tình lay động trái tim thuần khiết của cô gái này?
Lại là mị lực cá nhân quá cường thịnh, quá siêu phàm, quá chói mắt của ta gây họa! ?
Chờ chút! Không đúng... Không đúng! Tình huống này... Lưu Quang Giới Vương còn không xé xác ta ra!
"Đủ rồi!!" Lúc này, tâm can tỳ phế thận của Thủy Thiên Hành đều loạn nhịp, không chỉ là táo bạo nghẹn khuất, mà thực sự có cảm giác sống không bằng chết.
Hắn đường đường Lưu Quang Giới Vương, cả đời kiêu ngạo, hận không thể lúc nào cũng nâng con gái trong lòng bàn tay, vậy mà lại đối với một tên ở trung vị tinh giới... A không, còn là một tiểu tử xuất thân hạ giới mà si mê! !
Hắn, người được công nhận là thần nữ, thiên kiêu số một của thế hệ này ở Đông Thần Vực, con gái mà ngay cả Trụ Thiên Giới Vương đích thân trèo lên cửa thu đồ đệ cũng bị hắn cự tuyệt, lại si mê một tên tiểu tử đến từ trung vị tinh giới! !
"Mị Âm," Thủy Thiên Hành da đầu run rẩy, hai mắt tóe lửa: "Con nghe đây, người có thể xứng với con, chỉ có nam nhi ưu tú nhất trên đời này, trong mắt cha, ngay cả Lạc Trường Sinh cũng không xứng với con! Mà tên tiểu tử này... Cho dù có tốt hơn vạn lần cũng không xứng với một sợi tóc của con! Bây giờ con còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chờ con trưởng thành mới có thể chân chính biết rõ người tài nào mới thích hợp nhất với con!"
Thủy Mị Âm phồng má, không phục nói: "Vân Triệt ca ca không hề kém cỏi như cha nói, tương lai... Biết đâu còn lợi hại hơn cả cha."
Thủy Thiên Hành suýt chút nữa thì tức nổ phổi... Nhìn dáng vẻ Thủy Mị Âm, thế mà lại vì hắn chê bai Vân Triệt mà bất mãn, đã bắt đầu bảo vệ hắn!
Hắn không dám nổi giận với Thủy Mị Âm, dồn hết lửa giận vào Vân Triệt: "Vân Triệt... Tốt cho tên tiểu tử ngươi..."
Thủy Thiên Hành còn chưa kịp làm gì, Thủy Mị Âm đã bóng dáng nhoáng lên, chắn trước mặt Vân Triệt: "Cha, cha... Cha muốn làm gì! Vân Triệt ca ca là phu quân tương lai của con, là con rể của cha, cha không thể tổn thương hắn, ngay cả mắng hắn cũng không được, nếu không... Con sẽ giận!"
"! ~@#$%. . ." Thủy Thiên Hành suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
"Ây... À... Cái kia, Mị Âm tiên tử, có thể nghe ta nói mấy câu không." Vân Triệt rốt cục lên tiếng... Cục diện đã mất kiểm soát đến mức này, đường đường Lưu Quang Giới Vương sắp hỏng mất, hắn mà không làm gì đó, có lẽ sẽ thật sự xong đời.
Lưu Quang Giới Vương nếu thật sự nổi giận, ra tay vĩnh viễn trừ hậu họa với hắn, người ở đây cộng lại cũng đừng hòng ngăn cản.
"Vân Triệt ca ca, huynh gọi ta là Mị Âm là được rồi." Thủy Mị Âm xoay người, cười khanh khách nhìn hắn, khuôn mặt non nớt, nhìn ánh mắt hắn rõ ràng mang theo vài phần... Nhìn phu quân của mình, vui mừng và thân cận.
Lưu Quang Giới Vương nhíu mày, nhưng không cắt ngang hắn, chỉ là ánh mắt dị thường lạnh lẽo cứng rắn, rõ ràng đang cảnh cáo hắn: Việc này là do ngươi mà ra, nếu ngươi không giải quyết được, thì chờ chết đi!
"Ách, là như thế này, liên quan đến chuyện muội muốn gả cho ta... Có lẽ... Tình huống sẽ không giống như muội nghĩ." Vân Triệt nói từng chữ thận trọng, cực kỳ chậm rãi, uyển chuyển hết mức.
"A?" Thủy Mị Âm chớp mắt: "Chẳng lẽ... Vân Triệt ca ca không thích ta sao?"
"Không, không, không, dĩ nhiên không phải." Vân Triệt vội vàng xua tay, đó không phải là sợ làm tổn thương Thủy Mị Âm, mà là... Nếu hắn dám nói mình không thích Thủy Mị Âm, Thủy Thiên Hành tuyệt đối sẽ nổi giận:
Chỉ bằng ngươi mà cũng dám không thích con gái ta! ?
Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối không thể nói ra những lời như thích Thủy Mị Âm, nếu không Thủy Thiên Hành cũng sẽ nổi giận:
Chỉ bằng ngươi mà cũng dám thích con gái ta! ?
"Thật ra là thế này, chính là... Muội hẳn là biết rõ, xuất thân của ta rất thấp kém, là ở một tinh cầu rất xa xôi, hẻo lánh, tầng thứ rất thấp. Mà trước khi đến Thần Giới, thật ra ta đã... Thành hôn rồi."
"A?" Thủy Mị Âm hé môi, sắc mặt rõ ràng có biến hóa.
Vân Triệt tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta không chỉ có một thê tử, mà là ba người. Nếu muội thật sự gả cho ta, cũng chỉ có thể... Ừm, chỉ có thể làm... Vợ bé. Với thân phận cao quý vô cùng của muội, đây là tuyệt đối không được. Cho nên..."
"Không sao nha!" Điều khiến Vân Triệt không thể ngờ tới, Thủy Mị Âm lại cười vào lúc này, hơn nữa còn cười... Rất vui vẻ?
"Cha ta có tới một trăm bảy mươi ba lão bà, mà mẫu thân ta là người nhỏ nhất, cũng được cha sủng ái nhất. Nếu như ta có thể làm vợ bé của Vân Triệt ca ca, cũng nhất định sẽ được Vân Triệt ca ca sủng ái nhất... Thật tốt quá!"
Vân Triệt há hốc miệng, trợn mắt há mồm.
Thủy Thiên Hành càng là một tay vỗ lên mặt mình.
P/s: Trời ạ, tình tiết máu chó quá, đọc mà chảy cả mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận