Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1995. Hi, Vân (2)

“Hừ, chẳng có gì kỳ lạ cả.” Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ lạnh một tiếng: “Mỗi vương giới đều có cho mình những bí mật ẩn giấu và con bài tẩy cuối cùng. Việc cất giấu một bí kỹ hoặc huyền khí không gian như thế mà không để người đời biết cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì.”“Đặc biệt là một nữ nhân như Hạ Khuynh Thành, nàng có Lưu Ly Tâm và Lung Linh Thể vô cùng đặc biệt, đừng nói là xuyên qua kết giới của Long Bạch mà không để lại dấu vết gì, e rằng làm điều gì đó vượt quá lẽ thường cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên… điểm này của nàng ta cũng y hệt như ngươi vậy.”Vân Triệt lắc đầu, hắn gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm sang một bên rồi nói: “Bỏ đi, không quan trọng, đi thôi.”Chẳng bao lâu sau, Luân Hồi Cấm Địa xuất hiện trước mắt hai người.Chẳng qua kết giới bảo vệ Luân Hồi Cấm Địa mấy trăm ngàn năm, giờ đây chỉ còn mỏng như một lớp mây khói, như thể chỉ cần một cơn gió lớn hơn một chút sẽ khiến nó sụp đổ hoàn toàn.Vân Triệt duỗi ngón tay về phía kết giới Minh Quang, giây phút chạm vào, các khớp ngón tay của hắn lập tức lập tức cuộn lại rồi siết chặt.Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa, việc kết giới Minh Quang này sắp biến mất chẳng khác nào tàn nhẫn dập tắt may mắn và ảo tưởng cuối cùng trong lòng hắn.Sau khi xuyên qua kết giới Minh Quang, bước chân của Vân Triệt dừng lại tại chỗ, giờ đây Luân Hồi Cấm Địa hiện ra trước mắt hắn hoang tàn đến mức nhói lòng.Không còn thấy chim hót bướm bay, không còn thấy thần quang le lói, không còn thấy trăm hoa đua sắc… thứ duy nhất còn lại là sự đổ nát và khô cằn trên mảnh đất này.“Hầy…” Vân Triệt nhắm mắt lại, hắn thở dài một hơi.Phía bên trong Thiên Độc Châu không ngừng vang lên âm thanh Hòa Lăng cố gắng kìm nén tiếng nức nở.Năm đó tới nơi này hệt như rơi vào một cõi mộng cảnh đẹp đẽ không chân thực, vậy mà giờ đây, nó hệt như một giấc mơ tan vỡ… hơn nữa tan vỡ một cái triệt để và tàn nhẫn.Thiên Diệp Ảnh Nhi hé môi muốn nói gì đó, nhưng nàng cảm nhận được tâm trạng vô cùng nặng nề của Vân Triệt, cuối cùng nàng không thốt lên bất cứ điều gì cả.Một lúc lâu sau, Vân Triệt mở mắt, chầm chậm bước vào trung tâm của Luân Hồi Cấm Địa… cũng chính là cõi mộng cảnh trong mộng cảnh năm đó.Căn phòng trúc một thời, giờ đây chỉ còn lại một vùng trúc khô héo.Vùng đất được bao phủ bởi tiên thảo linh hoa một thời, giờ đây trải rộng dấu tích tiêu điều, rõ ràng nó đã từng bị phá hủy bởi một sức mạnh khổng lồ.Mà giữa đống đổ nát và hoang tàn ấy, một luồng khí tức nhàn nhạt bỗng truyền tới. Ánh mắt Vân Triệt sắc bén hẳn lên, hắn nhanh chóng bước về phía trước, trong tầm mắt hắn xuất hiện một bụi linh hoa dị thảo vô cùng yêu diễm không hòa hợp với nơi này chút nào.Vân Triệt cẩn thận bước vào trong bụi hoa, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào vết máu đã khô từ lâu kia…từng tia linh khí yếu ớt đó chính là khí tức Minh Quang chỉ thuộc về một mình Thần Hi.Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng tay nâng chỗ bùn đất đã dính máu kia lên, sau đó bỏ vào trong hộp ngọc.Thiên Diệp Ảnh Nhi im lặng theo sau hắn. Mặc dù bình thường nàng luôn lấy việc Thần Hi chủ động nhào vào vòng tay của Vân Triệt để chế giễu hoặc thậm chí là sỉ nhục nàng, từ đó để bản thân lấy lại sự cân bằng trên mặt tâm lý và đạt được khoát cảm vặn vẹo. Nhưng ở trong tình huống này, nàng chỉ có thể yên tĩnh bầu bạn với hắn, không hề nói ra bất cứ lời châm chọc nào.“Thần Hi,” Vân Triệt khẽ nói: “Ngươi không phải Long Hậu. Dù rằng ngươi không còn trên đời này, nhưng ta chắc chắn sẽ không cho phép hậu thế ghi chép bất cứ thứ gì tới ngươi mà liên quan tới cái tên ‘Long Hậu’.”“Mặc dù ta vẫn không biết được tình cảm ngươi dành cho ta là gì, hay mục đích là gì, thậm chí là cả thân phận thật sự của ngươi là gì…”“Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, ngươi là nữ nhân của Vân Triệt ta… đây là điều duy nhất mà ta vô cùng chắc chắn, ngay cả ngươi cũng không thể phủ nhận được.”“Hậu thế, sẽ vĩnh viễn ghi nhớ… ngươi là Hi Phi của Vân Đế.” Giọng nói của Vân Triệt khẽ run: “Trừ khi ngươi đứng trước mặt ta từ chối, còn không thì… coi như ngươi đã đồng ý rồi đó.”Vân Triệt vừa lẩm bẩm vừa đóng hộp ngọc lại, dường như hắn đang tự nói, cũng dường như đang tự hứa hẹn.Hừ… Thiên Diệp Ảnh Nhi thầm khịt mũi một cái, ngươi còn chưa chính thức được phong Đế mà phi tần trong hậu cung của ngươi đã có hết người này đến người khác rồi!Lúc này, Vân Triệt đột nhiên cảm nhận được gì đó, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía mảnh đất còn sót lại trúc khô kia… một luồng khí tức Quang Minh như có như không tỏa ra từ nơi đó.Bóng người hắn lóe lên một cái, lập tức xuất hiện ở bên cạnh khóm trúc khô kia.Tới gần như thế đã đủ thể Vân Triệt tin rằng chắc chắn đây không phải là ảo giác. Chẳng qua luồng khí tức Quang Minh này quá yếu ớt, nếu như không phải hắn có huyền lực Huyền Minh thì có lẽ chẳng tài nào phát hiện ra nổi.Mà nguồn gốc của luồng khí tức Quang Minh này không phải tới từ trúc khô, mà là sâu dưới chân hắn.“Hả? Ngươi phát hiện ra gì thế?” Thiên Diệp Ảnh Nhi lập tức hỏi.Vân Triệt không nói gì, năm ngón tay hắn xòe ra, một luồng sức mạnh được thi triển vô cùng cẩn thận đánh xuyên xuống dưới.Ầm!Một âm thanh trầm đục vang lên, mặt đất ở độ sâu mười trượng đều bị nổ tung. Vân Triệt nắm chặt tay lại, sau khi cát bụi tản đi, trong tay hắn xuất hiện một thẻ trúc đơn điệu được cắt ra từ một đốt trúc.Sau khi hắn lật thẻ trúc lại, bên trên đó được khắc một chữ “Hi” rất tao nhã.Hắn liếc mắt đã nhận ra đây là thứ mà Thần Hi đã dùng ngón tay ngọc ngà kia để viết. Chỗ nào được ngón tay nàng chạm vào đều giữ lại chút khí tức Quang Minh.“Hi?” Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ đọc thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận