Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2227. Thịt nát xương tan cũng không thay long (4)

Trì Vũ Dao ngước mắt nhìn về phía Mạch Bi Trần, ma quang trên cơ thể chuyển động theo làn váy của nàng. Một giọng nói vang vọng nhưng lượn lờ hắc ám vang lên: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết. Mạch Bi Trần, đây là lời hứa mà ngươi đã nói với thế giới này.”“Tuy rằng lời nói của huyền giả Bắc Vực mạo phạm đến ngươi, nhưng chưa đến mức là chống đối lại. Nếu như bọn họ kịp thời sửa đổi tư tưởng, quy hàng vực thẳm, chắc hẳn ngươi cũng sẽ vui mừng tiếp nhận.”“Xét cho cùng…” Nàng cười như không cười, giọng nói quyến rũ như mê hoặc linh hồn: “Ngươi cũng tự xưng là kỵ sĩ vực thẳm cao thượng thánh khiết, hơn nữa còn là người tiên phong duy nhất đại diện cho người kia của vực thẳm. Có lẽ ngươi sẽ không tự phá vỡ lời hứa của bản thân, khiến cái danh ‘kỵ sĩ vực thẳm’ trở thành một trò cười đâu nhỉ?”Mạch Bi Trần hơi nhấc tay lên, năm ngón tay khẽ siết lại: “Ngươi đang dạy bản tôn cách làm việc à?”“Ma Hậu!”Giọng nói của Diêm Vũ lại một lần nữa vang lên, chẳng qua lần này không hề mang theo sự run rẩy và hoang mang mới nãy, thay vào đó là sự kiên trì cố chấp hệt như lúc trước: “Ta hiểu rõ ý của ngươi…”Tất cả mọi người đều lập tức hiểu được ý của Ma Hậu.Nàng muốn dùng hết sức mình bảo vệ Bắc Thần Vực, không muốn bọn họ chết một cách vô ích.Thế nhưng…“Thế nhưng lần này,” Ma quang ngưng tụ lại trong đôi mắt của Diêm Vũ, đây là lần đầu tiên nàng dùng ánh mắt như vậy nhìn thẳng vào Ma Hậu của Bắc Vực: “Thứ lỗi cho ta không thể tuân lệnh!”“Ma Hậu, tất cả bọn ta đều hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi.” Phần Đạo Khải cũng bình tĩnh lên tiếng: “Đối với Phần Nguyệt ta mà nói, mệnh lệnh của Ma Chủ và Ma Hậu chắc chắn chẳng khác nào một mệnh lệnh tối cao không được phép làm trái và nghi ngờ. Có điều lần này, Phần Nguyệt chỉ có thể đứng cùng một phía với Diêm Ma… kháng lệnh bất tuân!”“…Hầy.” Trì Vũ Dao khẽ thở dài một tiếng, song cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên trước câu trả lời này: “Sống sót, có lẽ còn có tương lai, tóm lại vẫn tốt hơn là chết một cách vô ích.”“Không, cho dù thịt nát xương tan cũng không thể động đến một sợi tóc của đối phương, bọn ta cũng sẽ không chết một cách vô ích.”Phần Đạo Khải mỉm cười, mặc cho cái chết gần trong gang tấc, nụ cười của hắn vẫn chẳng hề mang theo chút sợ hãi hay hối hận nào: “Ma Chủ trở thành đế vương mới vỏn vẹn ba năm, thế nhưng Thần Giới mà hắn thống trị lại gặp phải tai kiếp tới từ bên ngoài bầu trời.”“Người mà hắn coi trọng, người mà hắn tin tưởng, người mà hắn khoan dung, người mà hắn cai quản…” Phần Đạo Khải chậm rãi đảo qua Kỳ Thiên Lý, đảo qua Thương Thích Thiên, đảo qua một đám Thần Đế và Thần Chủ đang bất giác né tránh cái nhìn của hắn: “Từng kẻ từng kẻ một, từng đám từng đám một, phản bội rồi quay lưng lại với hắn.”“Nếu như ngay cả bọn ta cũng quỳ gối cúi đầu, ghi chép về ‘Vân Đế’ của thế hệ sau này ắt sẽ chỉ còn ‘đáng buồn’, thậm chí là ‘đáng thương’.”Nói tới đây, mỗi một chữ mà Phần Đạo Khải nói ra đều mang theo vẻ quyết tâm không bị lung lay bởi bất kỳ một tư tưởng ý chí nào: “Nếu như thời đại của Ma Chủ đã được định sẵn là đến hồi kết, vậy thì chí ít, máu của bọn ta sẽ là thứ nhuộm lên dấu mốc cuối cùng này vì Ma Chủ!”“…” Giọng nói không hề nặng nề, song từng chữ lại như đánh vào nơi sâu thẳm trong linh hồn, khiến cho tất cả huyền giả có mặt ở đây đều phải xúc động.Bọn họ không hề lựa chọn chết đi một cách vô ích, mà là cam tâm tình nguyện dùng tính mạng và sức mạnh của bản thân để bảo vệ Vân Đế… cũng là bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng cho Ma Chủ của bọn họ.Đây là ý chí mà tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi, cũng là sự trung thành vĩnh viễn không ai có thể có được.Keng!Diêm Vũ rút thương, chỉ thẳng trời xanh. Trên người nàng đã hiện ra hình bóng dữ tợn của Diêm Ma: “Tiên phụ ngã xuống tại Thương Lan vì sự tái sinh của Bắc Vực, ba vị tổ tiên cũng vĩnh viễn hóa thành cát bụi vì bảo vệ Ma Chủ. Ta là nữ nhi của Diêm Ma, nếu như vì ham sống sợ chết mà quay lưng lại với Ma Chủ, tương lai dưới nơi suối vàng ta nào còn có mặt mũi đi gặp tiên phụ và tổ tiên!”Ma quang lóe lên, tất cả Diêm Ma đều hiện ra hình bóng Diêm Ma, tạo nên một ma vực âm u trải rộng khắp vùng đất hoang vắng tĩnh lặng và đè nén của thuở sơ khai này.Thứ mà ma quang phản chiếu chính là những gương mặt thà chết không hối hận.Vô số ánh mắt ẩn chứa con sóng dao động và hỗn loạn va chạm với nhau. Đối với tất cả Thần Chủ của ba Thần Vực mà nói, có lẽ cảm xúc của bọn họ chưa bao giờ chấn động và phức tạp đến vậy.“Ái chà.” Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ thở ra: “Ta thật sự rất muốn hắn tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.”Tuy rằng ma quang trên người vẫn đang chậm rãi chuyển động, song lúc này đây, Trì Vũ Dao lại nở một cười mỉm xinh đẹp tới mức lay động lòng người.“Bản hậu, chưa bao giờ cảm thấy tự hào và không chút hối hận vì xuất thân từ nơi Bắc Vực tối tăm như lúc này đây.”Ma Lăng hiện ra, cuốn quanh cánh tay nàng. Thời điểm bay lên, nó bao trùm toàn bộ ma uy hắc ám cuồn cuộn, cũng như chứng tỏ Trì Vũ Dao không hề giữ lại chút đường lui nào.“Hỡi con dân của bóng tối, chúng ta hãy cùng nhau sóng vai chiến đấu một lần cuối cùng.”“Trận chiến này không vì Bắc Vực, không vì tông tộc, chỉ vì Ma Chủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận