Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 897: Hi vọng (Hạ)

**Chương 897: Hy vọng (Hạ)**
Khu vực trung tâm Vân gia yên tĩnh một mảnh, Vân Khinh Hồng vì không yên tâm, thậm chí còn dựng lên một kết giới ngăn cách to lớn, toàn bộ Vân gia mang một bộ dáng vẻ như lâm đại địch.
Bên trong chủ sảnh chỉ có Tiểu Yêu Hậu, Vân Triệt, Vân Cốc ba người.
"Y Thánh tiền bối, nàng..."
"Có một vài điều cần nói." Vân Cốc lại mỉm cười, không để Vân Triệt giải thích tình huống của Tiểu Yêu Hậu, vươn ra một đôi tay hơi tái nhợt: "Trước hết để lão hủ thử bắt mạch xem sao, Tiểu Yêu Hậu xin cứ yên tâm, lão hủ đối với nữ tử trước nay đều là cách không thi mạch, chỉ cần làm chậm lại khí tức là được."
"Làm phiền." Tiểu Yêu Hậu liếc nhìn Vân Triệt một cái, nhàn nhạt lên tiếng. Nhìn bộ dáng của nàng, hiển nhiên là không ôm chút hy vọng nào. Bởi vì, việc nàng chỉ còn ba năm thọ nguyên, là Kim Ô Hồn Linh đích thân nói.
Ngay cả Kim Ô Hồn Linh còn nói không thể cứu chữa, cắt đứt hậu quả, thì làm sao mà phàm nhân có khả năng can thiệp.
Vân Cốc không nói thêm gì nữa, lão nhắm mắt lại, ngón tay làm ra một thủ thế kỳ lạ, một cỗ Huyền Khí ôn hòa lập tức chảy vào bên trong kinh mạch của Tiểu Yêu Hậu.
Vân Triệt ở bên cạnh ngừng thở, toàn thân như bị đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích, e sợ làm ra dù chỉ là một tia tiếng động.
Ngoài dự liệu, thời gian bắt mạch lại rất ngắn, chỉ mới mười mấy hơi thở, Vân Cốc chậm rãi mở mắt, bàn tay cũng theo đó đặt xuống.
"Tiền bối... Thế nào?" Vân Triệt vội vàng hỏi.
"..." Vân Cốc trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Chấp tâm theo đuổi lực lượng cường đại mà Huyền Mạch không thể tiếp nhận, từ đó không thể không lấy mệnh mạch làm vật dẫn chung. Bây giờ, mệnh mạch đã khô kiệt gần một nửa, cứ như vậy, trong vòng hai năm, ắt sẽ triệt để khô kiệt."
"... " Vân Cốc, khiến ánh mắt của Tiểu Yêu Hậu rốt cục xuất hiện dao động. Bởi vì đây là bí mật mà chỉ có nàng và Vân Triệt biết, hơn nữa lại là bí mật liên quan đến Thần Đạo Chi Lực, thế mà lão giả với thân thể phàm nhân này chỉ cách không bắt mạch ngắn ngủi mười mấy hơi thở, lại nói không sai chút nào.
"Không sai, chính là như vậy." Vân Triệt vội vàng gật đầu: "Nàng trong khoảng thời gian kia bởi vì nguyên nhân đặc biệt, vì nhanh chóng thu được Huyền Lực cường đại mà cưỡng ép tiếp nhận lực lượng mà Huyền Mạch của mình không thể tiếp nhận, hậu quả là chỉ còn lại khoảng ba năm thọ mệnh... Y Thánh tiền bối, ngài có biện pháp nào có thể cứu nàng không?"
"Nếu như đem mệnh nguyên chứa đựng trong mệnh mạch ví như nến đỏ, thì nến đỏ của người bình thường sẽ từ từ thiêu đốt theo tim nến, mà nến đỏ của nàng, bởi vì mệnh mạch bị cưỡng ép trở thành vật dẫn cho lực lượng, nên giống như bị ném vào trong biển lửa, mệnh nguyên bị đốt cháy nhanh chóng. Liên quan đến mệnh mạch, hao hết hồ mệnh nguyên... Khó, khó a." Vân Cốc thở dài.
"... Khó nói ngay cả tiền bối ngài cũng không có cách nào sao?" Vân Triệt nặng nề nói.
Vân Cốc dao động đầu, nhưng lại mỉm cười: "Lão hủ chỉ nói là khó, nhưng cũng không nói là không thể chữa."
Lời của Vân Cốc, đối với Vân Triệt không thể nghi ngờ là thiên ngoại tiên âm, hắn lập tức nhào tới trước người Vân Cốc, kích động vạn phần nói: "Tiền bối, ngài... Ngài nói... Ngài nói ngài có biện pháp cứu nàng?"
Tiểu Yêu Hậu vẫn luôn ngồi yên ở đó cũng chậm rãi đứng lên, tuy vẻ mặt vẫn uy lăng như cũ, nhưng sâu trong ánh mắt rõ ràng có gì đó đang rung động.
Vân Cốc sắc mặt trịnh trọng, hắn đứng dậy, chậm rãi đi qua đi lại, hiện lên vẻ suy tư sâu xa, Vân Triệt ở trước mặt người khác là một sát thần mười phần, lúc này lại giống như một tiểu hài tử nghe lời, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Vân Cốc, nghe ông ta giảng thuật: "Lấy bản thân làm cái giá để đổi lấy Huyền Lực tăng vọt trong thời gian ngắn, loại chuyện này cũng không hiếm thấy. Tuy rằng phương thức có khác nhau, nhưng căn nguyên lại na ná tương thông, có là lấy tổn hại nặng nề đến Huyền Mạch làm cái giá, có thì là tổn hại nặng nề tinh huyết, cũng có, là thông qua thay đổi khí thế liên kết giữa Huyền Mạch và mệnh mạch, lấy hao tổn cực nhanh mệnh nguyên làm cái giá, để mệnh mạch và Huyền Mạch cùng gánh chịu lực lượng mà Huyền Mạch không thể gánh chịu."
Vân Triệt liên tục gật đầu, Tiểu Yêu Hậu chính là thuộc loại thứ ba. Nàng tuy biết hậu quả, nhưng vì báo thù, vì đoạt lại quyền thế và tôn nghiêm của Yêu Hoàng nhất mạch, nàng đã bất chấp tất cả.
"Chỉ là, tình huống của Tiểu Yêu Hậu, so với bất kỳ trường hợp tương tự nào mà lão hủ từng thấy trong đời, thì cực hạn gấp trăm ngàn lần." Vân Cốc cảm thán nói.
"Mệnh mạch cùng Huyền Mạch mặc dù vốn tương liên, nhưng chỉ là hình liền mà khí thế khác nhau. Mà mệnh mạch và Huyền Mạch của Tiểu Yêu Hậu, khí thế của nó, không ngờ hoàn toàn hòa vào một thể, xem ra, lực lượng mà nàng cưỡng ép gánh chịu lúc trước nhất định quá mức cường đại. Nếu chỉ là một chút tương liên, có thể phế đi Huyền Lực để kéo dài mạng sống, nhưng mệnh mạch của nàng cùng Huyền Mạch đã triệt để biến thành một thể, cho dù phế bỏ toàn bộ Huyền Lực, cũng bất quá chỉ sống thêm được mấy tháng mà thôi."
Vân Triệt lần nữa gật đầu. Nếu như phế bỏ Huyền Lực có thể ngăn chặn mệnh nguyên của Tiểu Yêu Hậu lưu mất, Vân Triệt làm sao có thể xoắn xuýt đến bây giờ. Có hắn ở đây, Tiểu Yêu Hậu có thành phế nhân thì sao.
Vân Cốc nhìn Vân Triệt một chút, cười nói: "Tiểu huynh đệ, nhìn xem, những lời lão hủ vừa nói, ngươi sớm đã biết rõ trong lòng."
Vân Triệt gật đầu một cái, nói: "Vãn bối cũng hơi thông hiểu Y Lý, trạng thái của nàng, vãn bối vẫn luôn rõ ràng hơn bất kỳ ai. Theo kiến giải vụng về của vãn bối, để cứu nàng, biện pháp duy nhất có thể nghĩ tới, chính là liều mạng gia tăng thọ nguyên cho nàng. Chỉ là, vô luận nỗ lực đến đâu, dù dốc hết tất cả tư nguyên có thể điều động của Huyễn Yêu Giới, cũng chỉ là như muối bỏ bể.
Lúc trước hắn hỏi thăm Mạt Lỵ, Mạt Lỵ nói cho hắn biết hai phương pháp, một là chờ hắn Đại Đạo Phù Đồ Quyết đạt tới cảnh giới đầy đủ, vì Tiểu Yêu Hậu mạnh tục thọ nguyên, một cái là tìm được "Hồng Mông Sinh Tử Ấn", để Tiểu Yêu Hậu có được vô hạn thọ nguyên, vĩnh viễn không khô kiệt, những điều này đều thuộc phạm trù của Vân Triệt thuật.
Vân Cốc lập tức dừng bước chân, mỉm cười nói: "Vậy ngươi đã từng nghĩ tới một phương pháp khác chưa, đó chính là trước tiên đem toàn bộ Huyền Lực của nàng dẫn tiết ra ngoài, sau đó đem khí thế của mệnh mạch và Huyền Mạch tách rời ra."
Vân Triệt khẽ giật mình, nói: "Nếu có thể đem khí thế của mệnh mạch và Huyền Mạch tách rời ra, đương nhiên là cách giải quyết hoàn mỹ nhất. Nhưng là... Nhưng là đây căn bản là chuyện không thể. Mệnh mạch và Huyền Mạch của nàng tuyệt đối không phải là bộ phận tương liên, mà là hoàn toàn nối liền thành một thể, nếu nếm thử đem khí thế từng sợi từng sợi cưỡng ép tách rời, không những khó hơn lên trời, mà còn hơi bất cẩn, liền sẽ làm cho khí thế đại loạn... Trong nháy mắt mất mạng."
"Chẳng lẽ..." Vân Triệt bỗng nhiên tinh thần chấn động: "Tiền bối, ngài hiểu phương pháp tách rời Huyền Mạch và mệnh mạch sao?"
Vân Cốc không gật đầu, cũng không dao động đầu, mà tiếp tục nói: "Thân thể con người, đáng được xem là một thế giới nhỏ độc lập mà hoàn chỉnh, đã hoàn chỉnh mà độc lập, ắt sẽ không thoát ra khỏi đạo lý tuần hoàn nhân quả, nhưng thuận, thì ắt có thể đảo ngược, đã có thể tương dung, thì ắt có thể tách rời. Đây là trong Y Kinh mà lão hủ nghiên cứu, đây cũng là lý lẽ đặt nền móng."
Điều này cũng giống như Y Lý cơ sở mà Vân Triệt học được từ Vân Cốc. Nói một cách thông tục, chính là trên đời không có chứng bệnh nào không thể chữa, nếu có, vậy cũng chỉ là tạm thời chưa tìm được phương pháp trị liệu mà thôi.
"Nếu là mấy tháng trước, lão hủ cũng quyết không thể làm được việc đem mệnh mạch và Huyền Mạch cưỡng ép dung hợp dưới tác động của ngoại lực tách rời ra, điều này là do ba tháng trước, lão hủ đối với một đoạn Y Kinh nghi hoặc mấy chục năm, rốt cục đã đốn ngộ..."
Vân Cốc cũng đắm chìm trong Y Lý của mình mà giảng thuật, không tự kìm hãm được đọc: "mệnh mới bắt đầu, xung quanh vòng dẫn hư, phong lạc chiếu chương, sinh tử ngộ biện, cho nên âm Âm Dương Dương, Dương Dương âm hiểm..."
"Kiệt mới thôi sơ, đóa vì đó thịnh, người chi tức luy ứng Chu Thiên nói..." Nghe Vân Cốc thấp giọng niệm, ý thức của Vân Triệt dần dần mông lung, trước mắt dần dần hiện lên hình ảnh sư phụ năm đó dạy hắn đọc thuộc lòng "Thiên Đạo Y Kinh", không tự chủ được mà theo đó đọc:
Cho đến khi Vân Cốc im tiếng, Vân Triệt vẫn còn đang có chút thất thần, tiếp tục đọc: "Anh mà thà, loạn mà trọc, âm hiểm mà thuận sinh, Dương Dương mà liệt bác..."
Lúc hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, trên mặt Vân Cốc đã hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh, chính là một mặt kinh sợ nhìn hắn: "Tiểu huynh đệ, ngươi... Ngươi vì sao lại biết được Thiên Đạo Y Kinh?"
"..." Vân Triệt há hốc mồm, đành phải cưỡng ép giải thích nói: "Vãn bối... Năm đó lúc học y, tu tập chính là 'Thiên Đạo Y Kinh'. Chẳng lẽ tiền bối sở tu cũng là 'Thiên Đạo Y Kinh'? Vậy thì thật là trùng hợp, vãn bối cùng tiền bối quả nhiên có duyên sâu, xem ra trên đời này không phải chỉ có một bộ 'Thiên Đạo Y Kinh'. Chỉ là, Y Đạo tu hành của vãn bối nông cạn, mặc dù đọc thuộc lòng 'Thiên Đạo Y Kinh', nhưng trong đó rất nhiều kinh văn không cách nào hiểu thấu đáo. Vừa rồi tiền bối sở tụng một đoạn Y Kinh, vãn bối càng hoàn toàn không hiểu, chẳng lẽ tiền bối đã thông hiểu đạo lý?"
Đoạn Y Kinh này, không chỉ là hắn, mà sư phụ Vân Cốc năm đó cũng thủy chung không hiểu được, cho đến khi quy tiên, cũng không thể hiểu thấu đáo.
Chẳng lẽ một đời này, ông ta vậy mà đã hiểu thấu đáo?
"Thì ra là thế." Vân Cốc tuy vẫn kinh ngạc, nhưng không tiếp tục truy đến cùng, tiếp tục nói: "Đoạn Y Kinh này, bao hàm vạn khí nguyên lý trong cơ thể người, lão hủ nghiên cứu nửa đời, vừa rồi mới đốn ngộ được mấu chốt của nó, là ở âm Âm Dương Dương, Dương Dương âm hiểm. Nếu thông hiểu được đạo lý của nó, thì muốn tách rời khí thế của Huyền Mạch và mệnh mạch, mặc dù quá trình gian nan dài dằng dặc, nhưng tuyệt đối không phải là không thể làm được."
Tuy hoàn toàn không rõ Y Lý chân chính ẩn chứa trong đoạn Y Kinh kia là gì, nhưng Vân Cốc đã nói như vậy, vậy thì chứng minh, Tiểu Yêu Hậu là thật sự được cứu rồi.
Vân Triệt vui mừng quá đỗi, kích động nói: "Mời tiền bối thi triển thánh thủ, mau cứu Tiểu Yêu Hậu."
Vân Cốc lại hơi dao động đầu: "Lão hủ dù sao cũng là nam tử chi thân, dù biết kỳ lý, lại không cách nào hành động, chỉ có thể truyền thụ cho người khác."
Vân Triệt vội vàng quỳ một gối xuống, từng chữ trịnh trọng nói: "Vãn bối Vân Triệt, nguyện bái tiền bối vi sư, mời tiền bối thành toàn."
"Cái này... Ha ha ha, " Vân Cốc lại cười nhạt nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi đứng lên trước. Lão hủ nói không cách nào hành động, không phải bởi vì nam nữ khác biệt, mà là có kỳ nhân khác. Còn chuyện bái sư, thì vạn lần không được. Ngươi ánh mắt thanh tịnh, tâm không ác niệm, nhưng trên người có sát khí huyết khí cực nặng, tương lai có thể làm một đời hùng chủ, không thích hợp tu hành Y Đạo."
"..." Vân Triệt đứng dậy, trên mặt ảm đạm, trong lòng hổ thẹn. Đúng vậy a, hắn vĩnh viễn không thể quay trở lại tâm cảnh như khi xưa cùng sư phụ vân du thiên hạ... Vĩnh viễn không thể quay về.
Khi đó Vân Triệt một lòng theo đuổi Y Đạo, nguyện vọng lớn nhất chính là Y thuật vượt qua sư phụ, có thể được sư phụ tán dương, có thể cứu được càng nhiều người... Hoàn toàn là người của hai thế giới khác với Vân Triệt bây giờ.
Hắn hiện tại, cũng xác thực không thể hy vọng xa vời việc Vân Cốc lần nữa thu hắn làm đồ.
Choáng, ta chỉ muốn tùy tiện nói nhảm một bộ ngụy biện, thế mà đã hết một chương rồi?
Được rồi, cứ như vậy đi...
P/s: Mẹ bà tác giả viết nhảm, chả trách đọc chả hiểu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận