Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 1908: Tử mang

**Chương 1908: Tử Mang**
Vân Đế Tôn đến, nhưng nó lại quá nhỏ bé.
Băng Hoàng Thần Tông lập tức chấn động kịch liệt, một đám trưởng lão, cung chủ vội vàng chạy tới. Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp thực hiện qùy lạy chi lễ, bóng dáng Vân Triệt cùng Vân Vô Tâm đã chớp mắt tan biến, thẳng tiến vào Băng Hoàng Thánh Vực, chỉ để lại bọn hắn hai mặt nhìn nhau.
Vừa vào Băng Hoàng Thánh Vực, khí tức băng tuyết quen thuộc ập vào trước mặt. Trước mắt, một bóng hình băng tiên xinh đẹp đã chậm rãi đến gần.
"Động tĩnh lớn như vậy, quả nhiên là các ngươi." Mộc Băng Vân lộ vẻ mỉm cười, đôi mắt băng lam rơi trên người Vân Vô Tâm.
"Băng Vân cung chủ, đã một thời gian không gặp." Vân Triệt cũng mỉm cười gật đầu. Mỗi lần nhìn thấy Mộc Băng Vân, nội tâm hắn chắc chắn sẽ trở nên rất thư thái, ôn hòa, cho dù hắn trở thành Vân Đế, cũng vẫn như cũ.
Có lẽ là bởi vì đôi mắt nàng tuy rằng mang sắc băng lam, nhưng vĩnh viễn lại ẩn chứa sự nhu hòa như nước.
Vân Vô Tâm lúc này tiến lên một bước nhỏ, hướng Mộc Băng Vân trịnh trọng bái lạy: "Băng Vân Tiên Cung hậu bối đệ tử Vân Vô Tâm, bái kiến thái tổ sư tôn."
Mộc Băng Vân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt lắc đầu: "Không cần như vậy. Băng Vân Tiên Cung Mộc Băng Vân đã 'qua đời' từ ngàn năm trước. Bây giờ ta, chỉ thuộc về Ngâm Tuyết Giới, cùng đoạn quá khứ kia đã không còn liên quan, không cần xưng hô ta là thái tổ sư tôn."
"Vậy..." Vân Vô Tâm ngước mắt: "Ta có thể gọi ngươi là tiểu di không?"
Một câu nói, khiến cho Mộc Băng Vân, người luôn luôn khó có tâm tình chập chờn, phải mỉm cười: "Đương nhiên, tỷ tỷ của ta là đế phi của phụ thân ngươi, ta tự nhiên chính là tiểu di của ngươi."
Vân Triệt: (Nha đầu này... hai cách xưng hô đều đã vận dụng, còn không có kẽ hở chuyển đổi!)
Nàng chuyển mắt sang Vân Triệt: "Không hổ là con gái của Vân Đế, xác thực khiến người ta yêu thích."
"Băng Vân cung chủ," Vân Triệt nói: "Ngươi vẫn nên giống như trước đây xưng hô ta đi, 'Vân Đế' hai chữ tuy rằng nghe quen rồi, nhưng từ ngươi nói ra, lại cảm thấy cực kỳ không quen."
Vân Vô Tâm lặng lẽ nghiêng mắt: (Ân???)
"... Cũng tốt." Mộc Băng Vân khẽ gật đầu.
"Tiểu di," Vân Vô Tâm bỗng nhiên kiều diễm hô: "Ngươi thật sự rất xinh đẹp, so với tưởng tượng còn xinh đẹp hơn. Trách không được phụ thân luôn luôn nói với ta, ngươi lớn lên giống như tiên nữ vậy."
"???" Vân Triệt chân mày run rẩy: Ta khi nào thì nói như vậy!?
"... " Mộc Băng Vân sửng sốt ở đó, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
"Lúc tiến vào Đông Thần Vực, phụ thân liền nói đã có một năm không có gặp tiểu di, trong lòng phi thường nhớ... A ô, đau quá!"
Vân Triệt một tay ấn lên đầu Vân Vô Tâm, nghiêm mặt nói: "Băng Vân cung chủ, Huyền Âm đi đâu? Vì sao không có ở thánh vực?"
"Nàng đang bế quan." Mộc Băng Vân trả lời, vẫn như cũ khí chất tựa tuyết liên, đôi mắt như hàn đàm, phảng phất không bị lời nói vừa rồi làm kinh hãi.
"Bế quan?"
"Chỉ là tĩnh tâm tu hồn, cũng không phải có chỗ tiến cảnh." Mộc Băng Vân ôn nhu nói: "Nàng biết rõ gần đây các ngươi sẽ đến, cho nên trước khi bế quan, muốn ta lúc các ngươi đến, gọi nàng là được."
"Ta liền đi gọi nàng xuất quan."
"Không cần làm phiền." Vân Triệt giơ tay nói: "Ta mang Vô Tâm trực tiếp đi gặp nàng là được."
"Vụ Tuyệt Cốc chỗ sâu khí lạnh quá nặng, không phải nơi Vô Tâm có thể tiếp nhận." Mộc Băng Vân nói: "Vô Tâm mới đến nơi này, ngươi liền trước mang nàng ở thánh vực du ngoạn một phen."
"Vậy được rồi." Vân Triệt không từ chối nữa: "Làm phiền Băng Vân cung chủ."
Đối mặt Mộc Băng Vân, tư thái của hắn vẫn mang theo loại kính cẩn, kính trọng như trước đây.
"Đúng rồi, cha con các người lần này chuẩn bị ở Ngâm Tuyết Giới dừng lại bao lâu?" Mộc Băng Vân hỏi.
Vân Triệt liếc qua Vân Vô Tâm: "Chuyện này vẫn là xem hào hứng của Vô Tâm."
"Ta nói không tính," Vân Vô Tâm vuốt ve mái tóc bị phụ thân làm loạn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Mộc Băng Vân mỉm cười, đạp tuyết rời đi.
Khí tức Mộc Băng Vân vừa rời xa, Vân Triệt lập tức lộ vẻ hung dữ, trừng mắt gầm thấp: "Ngươi nha đầu này! Thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên!"
"Ta... ta đây không phải là đang giúp phụ thân sao?" Vân Vô Tâm mặt đầy vẻ ủy khuất, sợ hãi.
"Ta cần dùng tới ngươi giúp!"
"Cũng đúng nha," Vân Vô Tâm gật đầu vẻ tán thành: "Phụ thân đối phó với nữ tử, năng lực kia ~ a ~ thật cao minh, xác thực không cần người khác hỗ trợ."
"Ta không phải là có ý đó! Hô..." Rống xong, hắn lại dài giọng nôn ra một hơi: "Sao lại cảm giác một đường đi, đã dạy hư mất nữ nhi rồi, lúc này về biết ăn nói thế nào cùng Sở Nguyệt Thiền."
Vân Vô Tâm cong đôi mày lá liễu: "Dù sao ngươi cũng đã ra tay với một tiểu di khác của ta, không thể thiên vị."
"Thiên vị là dùng như vậy sao!?" Vân Triệt âm thanh lại cao thêm mấy phần, trừng mắt nhìn nàng cũng càng thêm mở lớn.
Nhìn dáng vẻ của Vân Triệt, Vân Vô Tâm rốt cục bắt đầu có chút sợ, âm thanh cũng e dè đi mấy phần: "Phụ thân sẽ không giận thật chứ?"
Nàng đưa tay, nhẹ nhàng kéo ống tay áo phụ thân: "Ta không phải cố ý muốn chọc giận người, chỉ là... phụ thân dọc đường nói đến chính mình cả đời đều không có khả năng có bạn bè, giống như rất thất lạc, ta liền nghĩ, như vậy sẽ khiến ngươi vui vẻ hơn một chút... Thật sự không phải cố ý chọc giận người."
"... " Nội tâm bị cảm xúc mềm mại chạm đến, vẻ hung dữ của Vân Triệt nháy mắt thu lại, sau đó ngửa mặt lên cười ha hả: "Ha ha ha ha, nguyên lai đơn giản như vậy liền có thể dọa ngươi, quả nhiên ta vẫn là rất có uy nghiêm của phụ thân, ha ha ha ha."
Bàn tay nhỏ bé vung mạnh ống tay áo của Vân Triệt, Vân Vô Tâm quay mặt đi, hừ nhẹ nói: "Đáng giận! Sớm biết vậy... phụ thân làm sao có thể thật sự vì chuyện này mà tức giận! Đoán chừng mừng thầm còn không kịp, hừ!"
Lúc này, âm thanh gió tuyết của thánh vực bỗng nhiên trở nên thư thái, lại một bóng hình nữ tử như tiên như ảo từ trong tuyết đi tới.
Vân Vô Tâm xoay mắt nhìn lại, khi nhìn rõ dung nhan của nàng, cánh môi không tự giác hé mở.
Nàng đi tới trước mặt Vân Triệt cùng Vân Vô Tâm, dừng bước trên lớp tuyết không dấu vết, nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng nói: "Ta nên gọi ngươi là Vân Đế, hay là Vân sư huynh?"
Nàng nhìn hắn ánh mắt, y như trước đây. Vô luận hắn là Vân Triệt, hay là Ma Chủ, hay là Vân Đế.
Vân Triệt nhìn nàng: "Nếu là Phi Tuyết, ta đương nhiên vẫn là muốn nghe ngươi gọi Vân sư huynh nhất, hoặc là Vân Triệt."
"Tiên nữ tỷ tỷ." Vân Vô Tâm lúc này bỗng nhiên lên tiếng: "Lần đầu gặp mặt, ta là Vân Vô Tâm."
Vân Triệt: (Cách xưng hô này cũng dùng tới...)
Hơi có chút quái lạ, Mộc Phi Tuyết khi nhìn Vân Vô Tâm, đôi mắt băng lam rõ ràng nhu hòa hơn mấy phần, cũng phức tạp hơn mấy phần: "Bất tri bất giác, con gái Vân sư huynh, lại cũng đã trưởng thành lớn như vậy rồi, thời gian lặng lẽ trôi qua, cũng giống như cơn gió tuyết vĩnh hằng này, tốt đẹp mà tàn khốc."
"Nhưng lưu lại trên người Phi Tuyết, lại tựa hồ như chỉ có tốt đẹp." Vân Triệt mỉm cười nói.
"... " Đôi mắt đẹp khẽ dao động, nàng tựa hồ cười. Chỉ là, ý cười trên khuôn mặt ngọc của Mộc Phi Tuyết, vĩnh viễn nhàn nhạt như bông tuyết đầu mùa vừa rơi đã tan.
"Không quấy rầy cha con các người."
Nhàn nhạt một câu, thân thể tuyết trắng của nàng nhẹ nhàng, chậm rãi rời đi.
Ánh mắt Vân Vô Tâm vẫn luôn đi theo bóng lưng nàng, cho đến khi nàng đi xa đều không có rời đi.
"Rất giống mẫu thân ngươi, đúng không?" Vân Triệt nói.
"A? Giống sao?" Vân Vô Tâm hỏi lại.
Lần này đến phiên Vân Triệt kinh ngạc: "Vậy ngươi vì sao lại nhìn chằm chằm nàng?"
Vân Vô Tâm chằm chằm nhìn Vân Triệt trong giây lát, phát hiện kinh ngạc của hắn tựa hồ không phải giả vờ, thế là nói: "Phụ thân, ngươi tặng ta viên Hằng Ảnh Thạch này, chính là nàng tặng cho ngươi, đúng không?"
"Ây..." Vân Triệt đưa tay sờ chóp mũi: "Thiên Ảnh a di của ngươi nói cho ngươi?"
"Ta còn biết rõ, nàng rất thích ngươi... Rất thích, là loại thích đó."
Loại lời nói này, Vân Vô Tâm nói cực kỳ nghiêm túc, tựa hồ còn mang theo một loại ưu tư vi diệu.
"Nhất định không phải là Thiên Ảnh a di của ngươi nói." Vân Triệt rất khẳng định nói.
Ánh mắt Vân Vô Tâm mang theo mấy phần quái dị: "Phụ thân, ngươi lúc đưa Hằng Ảnh Thạch cho ta, sẽ không phải là... hoàn toàn chưa từng xem qua huyền ảnh bên trong sao?"
Vân Triệt sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Không có. Bởi vì ta cùng nàng nói rõ viên Hằng Ảnh Thạch này là muốn tặng cho nữ nhi. Từ lúc nàng cầm trong tay, ta chỉ nghĩ làm sao cho nhanh tặng cho ngươi, không có nghĩ những chuyện khác."
"Khó nói, bên trong còn bảo tồn huyền ảnh trước kia nàng khắc ấn?"
Bàn chân nhỏ của Vân Vô Tâm đạp mạnh xuống tuyết: "Phụ thân, ngươi có đôi khi... thật sự là một tên đại ngốc!"
Vân Triệt: "Ây...?"
"Đa tình, lạm tình là chuyện rất đáng giận, nhưng... phụ lòng tốt đẹp như vậy, si tình như vậy, càng là chuyện đáng ghét hơn!"
Viên Hằng Ảnh Thạch bị Vân Vô Tâm lấy ra, trực tiếp ném tới trong tay phụ thân: "Ngươi tự mình xem đi... Ta đi chơi đây!"
Nói xong, Vân Vô Tâm trực tiếp quay người bay về hướng thánh điện, để lại phụ thân một mình "tỉnh táo" lại.
"Vô Tâm, ngươi muốn đi..."
Vân Vô Tâm lại hoàn toàn không để ý tới hắn, đảo mắt liền bay ra khỏi tầm mắt hắn.
Vừa phiền muộn vừa buồn cười lắc đầu, Vân Triệt giơ Hằng Ảnh Thạch trong tay lên, phản ứng của Vân Vô Tâm, cũng khiến hắn sinh ra không ít hiếu kỳ.
Huyền khí phun trào... Hằng Ảnh Thạch khắc ấn rất nhiều huyền ảnh, có những hình ảnh sinh nhật hàng năm của Vân Vô Tâm mà hắn đã xem qua, có một ít hình ảnh thường ngày nàng tiện tay lưu lại, còn có rất nhiều hình ảnh kỷ niệm liên quan tới Sở Nguyệt Thiền, Phượng Tuyết Nhi.
Thần thức hắn nhanh chóng lướt qua, dừng lại ở huyền ảnh có thời gian sớm nhất, sau đó trực tiếp phóng ra.
Trong hình ảnh, là những bông tuyết băng thuần khiết, khí lạnh quen thuộc cơ hồ muốn tràn ra khỏi hình ảnh. Vân Triệt liếc mắt nhận ra, đây là một gian tẩm điện bên trong Băng Hoàng Thánh Vực.
Mà sau đó chậm rãi hiện ra trong hình ảnh, chính là bóng dáng Mộc Phi Tuyết.
"Vân... Triệt..."
Nàng nhìn về phía trước, đôi mắt đẹp mông lung như băng che sương, khẽ gọi tên hắn.
"Hôm nay, là ngày thứ bảy trăm tin ngươi chết truyền đến..."
"Ngắn ngủi hai năm, thật khó chịu, thật dày vò."
Đôi môi nàng khẽ run, từng chữ như mộng ảo.
"Ta vốn cho rằng, thời gian này, đủ để quên lãng hết thảy."
"Nhưng... gió lạnh thổi qua, vẫn như cũ là âm thanh của ngươi; ao trời chiếu rọi, vẫn như cũ là bóng dáng của ngươi; mênh mông thiên địa, vẫn như cũ đều là khí tức của ngươi; bông tuyết trong lòng bàn tay, vẫn lạnh lẽo, thương tâm như vậy."
"Ngây ngô hồi thần, dưới đầu ngón tay, vẫn như cũ là tên của ngươi."
Ngón tay không ngừng run rẩy... Mà Vân Triệt lúc này mới bỗng nhiên phát giác, trong hình ảnh, trên bàn băng, tường băng, nhánh băng, từng mảnh, chi chít, đều viết đầy hai chữ "Vân Triệt".
Trái tim Vân Triệt nổi lên rung động khó tả, cùng chua xót càng khó nói rõ.
Hắn biết rõ Mộc Phi Tuyết có tình cảm với mình, chỉ là không ngờ, nàng lại si tình đến mức này.
Hắn hồi tưởng mỗi lần gặp gỡ cùng Mộc Phi Tuyết, lại thủy chung không biết, rốt cuộc là ở khoảnh khắc nào, động tác nào, khiến nàng như thế.
"Đây chính là, trong sách ghi Tình Kiếp sao? Khó trách trong sách lại nói: Vạn tai dễ qua, Tình Kiếp khó khăn..."
Nàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay như tuyết khẽ chạm vào cái tên "Vân Triệt" mà mình đã khắc: "Ta chỉ hối hận khi ngươi còn trong tầm mắt, ta lại từng bước sợ hãi, từng bước lui lại."
"Nếu có thần tích... Ta sẽ không còn chật vật trốn tránh, ta sẽ nhìn vào mắt ngươi, nói cho ngươi, ta không phải là 'Tiểu Tiên Nữ' của ngươi, ta muốn cả đời này, làm Mộc Phi Tuyết của ngươi..."
"... "
Hình ảnh tan biến.
Trong Hằng Ảnh Thạch, hình ảnh Mộc Phi Tuyết lưu lại, cũng chỉ có cái này.
Vân Triệt đứng yên tại chỗ, ngây người rất lâu.
Những năm ở Ngâm Tuyết Giới, Mộc Phi Tuyết vẫn luôn tận lực tránh hắn, nơi nào có hắn, nàng không nguyện xuất hiện. Mãi cho đến Huyền Thần đại hội, cũng vẫn như thế.
Sau đó, hắn chôn thây Tinh Thần Giới... Ba năm sau niết bàn quay về Ngâm Tuyết Giới, tư thái nàng đối mặt hắn, đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Dùng Hằng Ảnh Thạch làm lễ vật tặng cho nữ nhi, đây là đề nghị Mộc Phi Tuyết dành cho hắn... Viên Hằng Ảnh Thạch này, cũng là Mộc Phi Tuyết tặng cho hắn.
Đến bây giờ, hắn đâu còn không rõ, năm đó, nàng là muốn thông qua viên Hằng Ảnh Thạch này, để hắn nhìn thấy tâm ý sâu nhất của nàng.
Nhưng, hắn lại căn bản không có dò xét viên Hằng Ảnh Thạch này, trực tiếp đem nó tặng cho Vân Vô Tâm.
Vân Vô Tâm khi nhìn thấy hình ảnh này, cũng hoàn toàn không ngờ phụ thân lại không biết nó tồn tại... Thậm chí còn cho rằng hắn cố ý lưu lại cho nàng xem, dùng để cho nàng có thêm một "a di" mới làm "bàn đạp".
Sau đó, Vân Triệt đối mặt Mộc Phi Tuyết vẫn như quá khứ, mảy may không có biến hóa... Điều này đối với Mộc Phi Tuyết mà nói, không thể nghi ngờ là sự thờ ơ thẳng thừng nhất đối với tâm ý của nàng.
Vân Triệt đưa tay, đấm mạnh vào đầu mình.
Năm đó, từ trong tay Phi Tuyết nhận lấy Hằng Ảnh Thạch, sao lại ngây ngô không nhìn qua một chút!!
Tê~~~~
Có thể nghĩ mà biết, sau đó, mỗi lần Mộc Phi Tuyết đối mặt hắn, đôi mắt băng lam thanh lãnh cùng nụ cười nhàn nhạt kia, ẩn giấu nỗi cô đơn cùng đau lòng đến thế nào.
Qua một hồi lâu, Vân Triệt mới xem như dừng ảo não, hắn nâng Hằng Ảnh Thạch trong tay, ý niệm vô tình chạm đến huyền ảnh tiếp theo.
Trong hình ảnh, là Vân Vô Tâm tròn mười tuổi.
"Hì hì, cha, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Hằng Ảnh Thạch ngươi tặng, cũng không biết khắc ấn có đẹp hay không. Mặc kệ, ta là con gái ruột của ngươi, cho dù khắc cực xấu, ngươi cũng không được ghét bỏ, hừ hừ."
Nhìn nữ nhi còn ngây thơ, Vân Triệt bất giác bật cười.
"Ta tặng cho cha ba viên Lưu Âm Thạch, đã bỏ ra rất lâu rất lâu mới làm tốt, cha ngàn vạn không được làm hư, nếu không cẩn thận làm hỏng, liền phạt ngươi tự mình làm lại cùng ta... Quyết định vậy đi, coi đây là bằng chứng, phản đối vô hiệu, hì hì!"
"Thật là, ta làm sao có thể nỡ làm hư." Vân Triệt cười tự nói: "Ngươi 'trừng phạt' như vậy xem ra vĩnh viễn đừng mong thực hiện."
Những năm tháng long trời lở đất, kiếp nạn, ác chiến vô số, thân thể hắn không biết nhận bao nhiêu vết thương, nhưng ba viên Lưu Âm Thạch đeo ở cổ hắn chưa bao giờ bị tổn thương dù chỉ một chút.
Linh giác lần nữa lướt qua, hình ảnh thứ ba hắn không hề xa lạ, Vân Vô Tâm đã cho hắn xem vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi.
Là dị tượng thiên địa sinh ra khi Lam Cực Tinh bị chuyển dời từ phía Đông của Đông Thần Vực đến phía Nam của Nam Thần Vực, khi tai ách năm đó phát sinh.
Dị tượng tuy rằng ngắn ngủi, nhưng bị Vân Vô Tâm tiện tay khắc ấn lại bằng Hằng Ảnh Thạch.
Tuy rằng đã xem qua, hơn nữa nhớ rõ hình ảnh, Vân Triệt vẫn là tiện tay chiếu nó ra.
Trời xanh rung chuyển, không gian run rẩy, mây tan vỡ, một vòng thần quang đỏ thẫm nồng đậm nhanh chóng lan tràn, đảo mắt bao phủ toàn bộ bầu trời...
Hình ảnh giống hệt, Vân Triệt lướt ngón tay, định tắt nó đi.
Nhưng, ngay khoảnh khắc hình ảnh tan biến, ánh mắt Vân Triệt bỗng nhiên khẽ động.
Bởi vì trong nháy mắt đó, mắt hắn thoáng bắt được một tia tử mang chợt lóe lên.
Tia tử mang kia lóe lên cực kỳ nhanh chóng và ngắn ngủi, tuyệt đối không phải thị lực người thường có thể bắt được. Lần đầu tiên Vân Triệt nhìn hình ảnh này, cũng mảy may không phát giác.
Dù là linh giác mạnh mẽ như hắn, cho dù là bây giờ, hắn cũng cảm thấy đó hẳn là ảo giác trong nháy mắt hoảng hốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận