Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 722: Tàn khốc

**Chương 722: Tàn Khốc**
"Tuyết Nhi, chẳng lẽ muội không thấy hắn đang làm gì sao!" Sắc mặt Phượng Thiên Uy tái nhợt. Trận chiến lúc trước Vân Triệt mang tới tình thế nguy hiểm, hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt không đổi sắc, nhưng sau khi Phượng Tuyết Nhi xuất hiện, từng hành động của nàng khiến toàn thân hắn từ trong ra ngoài run rẩy. Hắn duỗi ngón tay, giận dữ chỉ vào Vân Triệt: "Nếu muội không tin, có thể tự mình hỏi hắn!"
"Bọn họ không lừa muội." Ngay khi giọng nói của Phượng Thiên Uy vừa dứt, Vân Triệt đã vô cùng bình tĩnh lên tiếng: "Trong mấy ngày nay, ta đã g·iết bốn Hoàng huynh của muội, g·iết rất nhiều tộc nhân của muội... Bao gồm cả lĩnh vực Hỏa Diễm ta đang dùng trên bầu trời này, cũng là vì hủy diệt Phượng Hoàng thành."
"Không, ta vẫn không tin." Phượng Tuyết Nhi vẫn lắc đầu, nàng đột nhiên quay sang Phượng Hoành Không: "Phụ hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải mọi người đã làm tổn thương gì đến Vân ca ca không!" Lời nói của Phượng Tuyết Nhi khiến Phượng Hoành Không nghẹn ngào trong l·ồ·ng n·g·ự·c, vừa bàng hoàng vừa đau đớn nói: "Tuyết Nhi... Muội... Rốt cuộc muội bị hắn bỏ bùa mê gì vậy... Hắn g·iết huynh trưởng của muội, còn muốn hủy diệt cả gia tộc chúng ta, mối t·h·ù với gia tộc ta sớm đã không đội trời chung... Ngay cả bản thân hắn cũng đã thừa nhận! Vì sao muội... lại vẫn muốn bảo vệ hắn!!
"Chẳng lẽ muội thà tin tưởng một kẻ đã g·iết huynh trưởng của muội, muốn hủy diệt cả gia tộc chúng ta, còn hơn tin tưởng phụ hoàng của muội sao!"
Nghe được Vân Triệt chính miệng thừa nhận, Phượng Tuyết Nhi không hề tỏ ra sợ hãi, càng không rời xa Vân Triệt nửa bước. Phản ứng đầu tiên của nàng, lại là đi chất vấn phụ thân ruột của mình. Điều này đối với Phượng Hoành Không mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích cực lớn... Đối với tất cả mọi người trong Phượng Hoàng Thần Tông là một đả kích cực lớn, khiến bọn họ không thể tin, không thể nào hiểu được.
"Phụ hoàng là người thân nhất của Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đương nhiên mãi mãi tin tưởng từng lời nói của phụ hoàng." Phượng Tuyết Nhi đau khổ lắc đầu: "Chỉ là, Tuyết Nhi cũng tin tưởng Vân ca ca không phải là 'tên điên' hay 'ác ma' trong miệng phụ hoàng. Phụ hoàng chẳng lẽ đã quên, năm đó, chính Vân ca ca vì cứu mạng Tuyết Nhi, đã để mạng mình lại trong Thái Cổ Huyền Chu. Vân ca ca thiện lương như vậy, lại yêu quý tính mạng của Tuyết Nhi như vậy, làm sao có thể cố ý g·iết huynh trưởng và tộc nhân của Tuyết Nhi."
"Hơn nữa, Vân ca ca giống như Tuyết Nhi, không chỉ kế thừa huyết mạch của Phượng Thần, mà còn kế thừa cả linh hồn của Phượng Thần. Mà người có linh hồn tội ác, thì không thể nào đạt được truyền thừa phượng hồn. Vân ca ca làm ra chuyện như vậy, nhất định có lý do rất lớn... Nếu không, Vân ca ca không thể nào... Nhất định không thể nào như vậy!"
"... " Phượng Hoành Không há miệng, thật lâu không thể nói thành lời. Lý do Vân Triệt đối xử như vậy với Phượng Hoàng Thần Tông, đương nhiên hắn rõ hơn bất kỳ ai.
Tất cả mọi người có mặt ở đây, của Phượng Hoàng Thần Tông, thậm chí cả người của Thần Hoàng thành, đều rõ như ban ngày.
Có lẽ toàn bộ Thần Hoàng quốc, bây giờ chỉ có Phượng Tuyết Nhi không biết.
Vân Triệt thừa nhận, không làm cho Phượng Tuyết Nhi kinh hoảng, mà việc mọi người đột nhiên im lặng, lại khiến cho tâm linh của nàng trở nên bối rối. Nàng nắm chặt lấy cánh tay của Vân Triệt, trong đôi mắt rung động tinh quang lo sợ bất an, mất phương hướng: "Vân ca ca, Tuyết Nhi dù có nguyện ý tin tưởng tất cả lời nói dối trên đời, cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng Vân ca ca là ác nhân. Ta biết tất cả chuyện này nhất định có nguyên nhân... Vân ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho Tuyết Nhi được không..."
Vân Triệt nhìn Phượng Tuyết Nhi, khi đối mặt với nàng, ánh mắt của hắn luôn th·e·o bản năng trở nên dịu dàng, không cách nào khống chế, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, khẽ nói: "Ta... cuối cùng vẫn không thể chiến thắng được tư tâm của mình."
Một tiếng nói một mình, Vân Triệt giơ ngón tay lên, điểm hướng mi tâm của Phượng Tuyết Nhi, động tác này của hắn, khiến cho Phượng Hoành Không đột nhiên giật mình, thất thanh nói: "Vân Triệt, ngươi muốn làm gì!!"
Ngón tay Vân Triệt chạm vào mi tâm của Phượng Tuyết Nhi, một phần ký ức rất lớn từ khi hắn trở lại Thiên Huyền đại lục cho đến hôm nay, được hắn truyền vào trong tâm hồn của Phượng Tuyết Nhi.
Vân Triệt thu tay về, mà Phượng Tuyết Nhi đã ngây ngốc tại chỗ. Những hình ảnh Vân Triệt nhìn thấy sau khi trở về, những âm thanh từng hồi xuất hiện trong đầu nàng, vô tận hoang vu và thê lương, thành trì bị t·h·iêu cháy thành tro bụi, Thần Hoàng quân tràn về Thương Phong Hoàng thành như thủy triều, máu tươi đọng lại kéo dài, t·h·i t·hể không nhìn thấy bờ... Nàng còn cảm nhận được tất cả tâm tình của Vân Triệt khi đó... Chấn kinh, sợ hãi, n·ổi giận, oán h·ậ·n, thề t·h·ù...
Thân thể mềm mại của Phượng Tuyết Nhi bắt đầu run rẩy, đôi mắt nàng trong nháy mắt m·ấ·t đi tiêu cự, toàn thân trở nên bất lực, nước mắt từ gương mặt nàng thật dài trượt xuống... Cả người, giống như một con rối m·ấ·t đi linh hồn.
Khi Vân Triệt đặt ngón tay lên mi tâm của Phượng Tuyết Nhi, Phượng Hoành Không đã rối loạn trong lòng, lúc này nhìn phản ứng của Phượng Tuyết Nhi, hắn càng thêm xót xa: "Tuyết Nhi, con làm sao vậy..."
"Tại sao phải làm như vậy! Vì cái gì... Vì cái gì... Vì cái gì!!"
Tiếng nói của Phượng Hoành Không chưa dứt, giọng nói của Phượng Tuyết Nhi đã như thép nguội rơi vào lòng hắn. Âm thanh của nàng rất đau khổ, thậm chí còn mang theo sự cuồng loạn chưa từng có, gương mặt dĩ vãng luôn tràn đầy vui vẻ, giờ phút này tất cả đều là nước mắt... Khác với những giọt nước mắt kinh hỉ, kích động khi gặp lại Vân Triệt trước đó, mỗi một giọt nước mắt của nàng lúc này, đều mang theo nỗi đau thấu tim.
"Tuyết Nhi, con đừng giận, đừng đau khổ, Phụ hoàng hắn là có nguyên nhân, hắn làm tất cả quyết định cũng là vì Thần Hoàng quốc, còn có cả gia tộc chúng ta!" Phượng Hi Minh vội vàng nói.
"Tại sao phải làm loại sự tình này... Vì cái gì!!"
Năm tiếng "Vì cái gì" liên tiếp, mỗi một chữ đều đau thấu tim, xuyên thấu tâm hồn. Nàng tin tưởng chắc chắn Vân Triệt tấn công Phượng Hoàng Thần Tông nhất định có nguyên nhân, nhưng nàng không thể ngờ rằng nguyên nhân lại tàn khốc như vậy. Nàng càng không thể tin được người thân nhất của mình, kính trọng, ỷ lại, phụ thân của nàng, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy.
Một bên là phụ thân của nàng, một bên, là Vân ca ca của nàng... Từ nhỏ lớn lên trong một thế giới như cổ tích, nàng chưa bao giờ trải qua hiện thực tàn khốc, vặn vẹo như vậy.
"Tuyết Nhi, ta..."
"Vân ca ca đã dùng mạng của mình để cứu mạng ta... Vì sao người lại làm như vậy!" Phượng Tuyết Nhi rơi lệ gào thét: "Người vừa mới đáp ứng với ta... Biết đối xử tốt với Thương Phong quốc, biết đối xử tốt và báo đáp những người có liên quan đến Vân ca ca... Tại sao sự thật lại như thế này... Tại sao lại g·iết nhiều người của Thương Phong quốc như vậy... Tại sao lại g·iết phụ hoàng của Vân ca ca... Vì cái gì... Vì cái gì..."
Phượng Tuyết Nhi mỗi một tiếng kêu càng thêm thê lương, sự run rẩy và đau khổ trong giọng nói của nàng, làm cho trái tim của tất cả mọi người đều bị thắt chặt, không thể thở nổi.
Phượng Hoành Không run rẩy toàn thân, nội tâm đau đớn tột cùng như bị hàng ngàn thanh cương đao khoét cắt. Hắn gắng gượng ngẩng đầu lên, nhưng vẫn không dám đối mặt với ánh mắt của Phượng Tuyết Nhi, vừa định nói chuyện, chợt thấy... Khóe miệng Phượng Tuyết Nhi, một dòng máu đỏ tươi đang chầm chậm chảy xuống, trên gương mặt trắng sứ như ngọc của nàng càng lộ vẻ vô cùng đáng sợ.
Phượng Hoành Không quá sợ hãi: "Tuyết Nhi, con làm sao vậy!!"
Phượng Thiên Uy, Phượng Hi Minh... và cả Vân Triệt lúc này cũng nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng Phượng Tuyết Nhi, toàn bộ đều giật nảy mình. Vân Triệt vội vàng đỡ lấy hông của Phượng Tuyết Nhi, gấp giọng nói: "Tuyết Nhi..."
Vừa chạm vào cơ thể Phượng Tuyết Nhi, mới p·h·át hiện khí tức toàn thân nàng hỗn loạn đến cực điểm, nội tức càng hoàn toàn đại loạn... Có đến mấy chục đạo Huyền khí trong lúc hỗn loạn đánh vào tâm mạch.
"Tuyết Nhi!!" Phượng Hoành Không kinh hãi, bất chấp tất cả, định bay lên. Lúc này, không gian đột nhiên chấn động không bình thường, mấy chục tiếng nổ liên tiếp từ trên không và bốn phương tám hướng truyền đến, không khí vốn vô cùng đè nén đột nhiên bắt đầu cuồn cuộn, rất nhiều đệ tử Phượng Hoàng có Huyền lực thấp bị hất văng xuống đất.
"Không nên tới gần!!" Phượng Thiên Uy nhanh chóng ra tay, kéo Phượng Hoành Không từ không trung xuống, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, gân xanh trên toàn thân nổi lên...
"Nguy rồi!!" Mặt Phượng Hi Minh đầy vẻ sợ hãi: "Gia gia, bây giờ chúng ta phải làm sao..."
Trên không trung, hủy diệt lĩnh vực đang run rẩy, khu vực biên giới thậm chí còn hạ xuống với tốc độ khá nhanh... Hiển nhiên, toàn bộ lĩnh vực đã đến bờ vực m·ấ·t khống chế.
Nếu rơi xuống, đối với Phượng Hoàng Thần Tông mà nói, chính là thảm họa ngập đầu.
"Vân ca ca..." Đối với Phượng Tuyết Nhi lúc này mà nói, trên đời này không có gì ấm áp và an ủi hơn cánh tay của Vân Triệt. Chỉ là, nội tâm lo sợ, thất thố, khiến nàng không dám đối diện với ánh mắt chăm chú của Vân Triệt. Nàng nằm trên vai Vân Triệt, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Tha cho Phụ hoàng bọn họ lần này... được không... Tuyết Nhi tự biết không còn mặt mũi nào nói những lời này với Vân ca ca... Nhưng bọn họ chung quy là Phụ hoàng của ta, tộc nhân của ta... Còn có nơi tương lai ta muốn bảo vệ..."
"Tuyết Nhi cam đoan với Vân ca ca, nhất định sẽ dùng tất cả khả năng của mình để bù đắp cho Vân ca ca và Thương Phong quốc... Được không..."
"Được!" Vân Triệt cơ hồ không do dự trả lời.
Phượng Tuyết Nhi ngẩng đầu, trong nước mắt ngưng tụ ánh mắt đẹp nhất thế gian.
Vân Triệt buông Phượng Tuyết Nhi ra, hai tay cùng lúc nâng lên, Huyền Lực vốn đã còn lại không có mấy đem Kim Ô Phần Thế Lục vận chuyển pháp tắc p·h·óng thích đến cực hạn... Trên không trung, lĩnh vực Hoàng Tuyền Hôi Tẫn chấn động vẫn tiếp tục, nhưng đã bắt đầu từ từ thu hẹp lại.
Cùng tình hình, cùng trạng thái, nếu đổi lại người khác, dù có huyết mạch Kim Ô và Huyền công tương tự Vân Triệt, cũng tuyệt đối không thể dùng Huyền Lực còn sót lại đem hủy diệt lĩnh vực khổng lồ này thu hồi hoàn toàn. Nhưng Vân Triệt có Tà Thần Hỏa chủng, đối với hỏa diễm có lực khống chế vô cùng mạnh mẽ. Dưới sự khống chế của hắn, sự chấn động của hủy diệt lĩnh vực chậm lại, khí tức diệt thế đáng sợ, đang yếu đi với tốc độ rất nhanh.
Nhiệt độ của không khí, cũng đang nhanh chóng hạ xuống.
Những Huyền giả Phượng Hoàng nguyên bản đang trong vực sâu, lúc này thở phào nhẹ nhõm. Không còn nghi ngờ gì, một khi lĩnh vực này thu hồi, Vân Triệt sẽ không thể p·h·óng thích ra lần thứ hai, đồng thời cũng vì p·h·óng thích lĩnh vực này, hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không còn chút uy h·iếp nào... Cứ như vậy, nguy cơ hôm nay của Phượng Hoàng Thần Tông đã được giải trừ triệt để.
Đồng thời... Đây cũng là thời cơ tốt nhất để g·iết Vân Triệt!!
Bởi vì hắn hiện tại, căn bản ngay cả sức chạy trốn cũng không có!
Lĩnh vực Hỏa Diễm càng ngày càng nhỏ, nhiệt độ không khí cũng hạ xuống càng lúc càng nhanh. Trong lúc bất tri bất giác, không khí lưu động mang theo gió bắt đầu khiến bọn họ cảm thấy có chút lạnh lẽo... Bọn họ lúc này mới p·h·át hiện, cơ thể đã sớm bị mồ hôi thấm ướt đẫm, từ đầu đến chân, trên quần áo mỗi một góc, đều là ướt sũng.
Phượng Thiên Uy vẫn luôn không nhúc nhích nhìn lên không trung, nhưng trong l·ồ·ng n·g·ự·c hắn nặng nề thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cả đời này chưa bao giờ có giờ phút nào thư thái như vậy. Bởi vì lần này, đối với Phượng Hoàng Thần Tông mà nói, có thể xem là sống sót sau tai nạn.
Theo lĩnh vực Hỏa Diễm thu hẹp lại còn trăm trượng, ánh mắt của Phượng Thiên Uy cũng chuyển từ lĩnh vực sang Vân Triệt, sát cơ sâu kín chợt lóe lên trong đáy mắt hắn.
"Gia gia!" Phượng Hi Minh hạ thấp giọng nói, sau lưng Phượng Thiên Uy.
"Không cần ngươi lắm lời!" Phượng Thiên Uy nhàn nhạt hừ lạnh, cánh tay đột nhiên vung ra, một đạo hỏa diễm huyền quang từ đầu ngón tay hắn b·ắn ra, mang theo âm thanh sắc bén xé rách không gian, nhắm thẳng vào Vân Triệt vẫn đang thu nạp lĩnh vực Hỏa Diễm.
Hắn vô cùng tin tưởng, trạng thái bây giờ của Vân Triệt tuyệt đối không có bất kỳ khả năng nào trốn thoát, chứ đừng nói chi là hắn còn đang toàn lực khống chế lĩnh vực... Đạo huyền quang này, đủ để c·ắ·t đứt hoàn toàn cổ Vân Triệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận