Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 775: Thí Nguyệt Ma Quân (một)

**Chương 775: Thí Nguyệt Ma Quân (Một)**
**Oanh! Oanh! Oanh! !**
Trong tiếng nổ vang rung trời không ngừng, ngọn lửa phượng hoàng bùng nổ nhuộm đỏ một vùng lớn hải vực và bầu trời, tạo thành một màu đỏ thẫm đáng sợ. Khi ngọn lửa bùng nổ rơi xuống, chạm đến khu vực đảo, chúng sẽ ngay lập tức biến thành một vùng nham thạch sôi trào.
Thanh thế và lực lượng đáng sợ từ lâu đã kinh động đến Chí Tôn Hải Điện, nhưng ngọn lửa phượng hoàng tàn phá không những không có dấu hiệu dừng lại mà ngược lại càng nóng bỏng và cuồng bạo hơn.
"Tuyết công chúa, mau dừng tay! Kết giới đó căn bản không thể cưỡng ép đánh vỡ, cho dù là bốn thánh chủ liên thủ cũng không thể! !"
Tử Cực cũng có tu vi Quân Huyền cảnh tầng thứ tám, nhưng trước uy lực thần hỏa diễm quá kinh khủng, hắn không khỏi phải lùi ra xa, hơn nữa còn liên tục lùi về phía sau.
"Vân ca ca. . . Vân ca ca! !" Trước kết giới của Thí Nguyệt Ma Quật, Phượng Tuyết Nhi như phát điên dùng Phượng Hoàng Viêm đánh vào kết giới, nhưng cho dù Phượng Hoàng Viêm có đánh như thế nào, kết giới vẫn không xuất hiện một vết rách nào, ngay cả rung động nhẹ cũng không có, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện những gợn sóng lưu quang nhỏ.
"Tuyết Nhi muội muội, không muốn tiếp tục nữa! !"
Hạ Nguyên Bá cũng bị ép ra xa, hắn mấy lần muốn đến gần, nhưng Phượng Hoàng Viêm của Phượng Tuyết Nhi quá mức đáng sợ, trong nháy mắt, hắn đã bị dư âm của phượng viêm đẩy lui ra một dặm, hắn chỉ có thể nóng nảy hô to, nhưng cho dù hắn và Tử Cực có khuyên can như thế nào, Phượng Tuyết Nhi cũng hoàn toàn làm ngơ.
Lúc này, phượng viêm tạm dừng, ánh lửa bao phủ toàn bộ đảo rốt cuộc cũng mờ dần. Hạ Nguyên Bá cho rằng Phượng Tuyết Nhi đã khôi phục lại lý trí, vừa định tiến lên. . . Một đóa hỏa liên khổng lồ đốt cháy cả con mắt lấy thân thể Phượng Tuyết Nhi làm trung tâm bỗng nhiên nở rộ.
**Oanh! ! ! !**
Một luồng sóng nhiệt che trời ập tới, ngực của Tử Cực và Hạ Nguyên Bá đồng thời khó chịu, như bị một búa tạ đến từ luyện ngục lửa trực tiếp đánh trúng, bay ngược ra ngoài, toàn thân quần áo, tóc cũng nhanh chóng bốc cháy.
Đây là Đốt Tinh Yêu Liên của Phượng Tuyết Nhi dưới trạng thái toàn lực, cũng là uy lực cực hạn mà Phượng Hoàng Viêm có thể phóng thích ra ở thế giới này! So với Phượng Hoàng Viêm của Vân Triệt ở trạng thái cực hạn còn mạnh hơn gấp mười lần!
"Tuyết Nhi muội muội. . . Mau. . . Dừng tay! !"
Tiếng quát tháo của Hạ Nguyên Bá đã mang theo vẻ đau khổ, thân thể hắn dốc toàn lực rút lui, toàn thân giống như bị bọc trong ngọn lửa luyện ngục, mỗi một tấc da đều bị bỏng rát đau đớn không muốn sống. Mãi một lúc lâu sau, cảm giác nóng rát mới yếu bớt đến mức hắn có thể chịu đựng, hắn luống cuống tay chân dập tắt ngọn lửa trên người, trong miệng thở hổn hển, mà mỗi một hơi thở trọc khí ra đều nóng bỏng như ngọn lửa.
Cơn bão phượng viêm kéo dài hồi lâu rốt cuộc cũng thực sự dừng lại, ánh lửa bắt đầu nhanh chóng rút đi. Hạ Nguyên Bá vừa thở hổn hển, vừa dốc toàn lực ổn định nội tức, lúc này mới phát hiện, hắn đã bị ép cách đảo của Thí Nguyệt Ma Quật hơn mười dặm.
Hắn tuy đã từng thấy qua Phượng Hoàng Viêm của Vân Triệt, nhưng chưa bao giờ giao thủ với Phượng Tuyết Nhi, hắn giờ phút này mới kinh hãi nhận ra, vị thiếu nữ xinh đẹp như trích tiên, yếu đuối gọi hắn là "Đại ca ca" này, lại kinh khủng đến mức như vậy!
Ở bên kia, Tử Cực tuy không bị ép ra xa như Hạ Nguyên Bá, nhưng sự kinh hãi run rẩy trong đôi mắt không hề kém hắn chút nào. . . Huyền lực của hắn và Phượng Tuyết Nhi đều là Quân Huyền cảnh tầng thứ tám, hơn nữa về cảnh giới còn nhỉnh hơn một chút, nhưng hắn giờ phút này vô cùng tin chắc, nếu hắn và Phượng Tuyết Nhi giao thủ, chắc chắn sẽ thất bại!
Huyền lực Quân Huyền cảnh tầng thứ tám, cộng thêm huyết mạch phượng hoàng tinh thuần nhất và Phượng Hoàng Viêm lực, tuyệt đối có thể sánh ngang với huyền giả Quân Huyền cảnh tầng thứ chín ở thánh địa!
Ánh lửa tan hết, nhưng gió biển vẫn nóng bỏng. Chỉ là, hòn đảo vốn có đã biến mất không thấy, chỉ còn lại một kết giới hải lam sắc khổng lồ bao phủ trên mặt biển, ngăn cách sự tồn tại của Thí Nguyệt Ma Quật. Mà hải đảo bên ngoài kết giới, dưới Đốt Tinh Yêu Liên của Phượng Tuyết Nhi, biến mất ngay cả một chút bụi bặm cũng không còn lưu lại.
"Tại sao lại như vậy. . . Vân ca ca. . . Vân ca ca. . ."
Ở trên không trung của kết giới, Phượng Tuyết Nhi lẻ loi phiêu ở đó, bả vai hơi co rúm. Nàng tỉnh táo nhìn kết giới màu lam không hề tổn thương chút nào, trong đôi mắt đẹp đều là bi thương, trong miệng nói mê, từng chữ tan nát cõi lòng.
"Tuyết Nhi muội muội, không nên quá lo lắng." Hạ Nguyên Bá từ đằng xa nhanh chóng tới gần, dáng vẻ hắn rất là chật vật, trên mặt, toàn thân đều đầy vết nám đen, áo khoác càng bị đốt cháy thủng lỗ chỗ, tóc và lông mày cũng bị cháy một nửa. Bất quá trong lòng hắn đối với Phượng Tuyết Nhi không có chút nào oán khí, ngược lại càng là vui vẻ. . . Bởi vì nàng là vì Vân Triệt mà tan vỡ.
"Anh rể thông minh như vậy. . . Hắn nếu chủ động muốn ở lại bên trong, liền nhất định có mục đích cần thiết và phương pháp đi ra ngoài." Hạ Nguyên Bá an ủi Phượng Tuyết Nhi, nhưng bản thân hắn vẫn luôn lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng lo lắng như lửa đốt.
"Nhưng là. . . Bên trong nguy hiểm như vậy, Tử tiền bối cũng đã nói, một khi bị nhốt ở bên trong, thì sẽ. . . Thì sẽ. . ." Âm thanh của Phượng Tuyết Nhi hơi run, nước mắt trực trào.
"Yên tâm, yên tâm đi." Hạ Nguyên Bá cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất để an ủi: "Anh rể hắn tự quyết định muốn ở lại bên trong, mà không phải là bị cưỡng ép nhốt vào, vậy nhất định, nhất định là có nắm chắc có thể đi ra ngoài. Anh rể và lời của Tử tiên sinh, tất nhiên phải tin tưởng anh rể! Mới vừa rồi anh rể đã nói, mấy ngày sau sẽ ra tới. Hơn nữa. . ."
Hạ Nguyên Bá âm thầm liếc nhìn vị trí của Tử Cực, ngưng huyền truyền âm nói: "Đừng quên, trên người anh rể có Thái Cổ Huyền Chu, trong mấy trăm ngàn dặm đều có thể trong nháy mắt chuyển dời, muốn từ bên trong đi ra. . . Nhất định rất đơn giản."
Bốn chữ "Thái Cổ Huyền Chu", làm cho đôi mắt đẫm lệ của Phượng Tuyết Nhi nhất thời lóe lên một tia sáng. Lời nói của Hạ Nguyên Bá không phải là lời an ủi sáo rỗng, khiến cho tâm linh hoảng sợ hỗn loạn của nàng được xoa dịu rất nhiều.
"Ta cũng cho rằng không cần lo lắng quá mức." Tử Cực từ xa bay tới, tuy trên người cũng bị đốt cháy nhiều chỗ, nhưng vẫn giữ một bộ dáng thờ ơ, bình thản: "Tuy ta tin chắc trên đời này tuyệt đối không ai có thể đánh vỡ kết giới này, nhưng đừng quên, sư phụ của Vân Triệt là một cao nhân thế ngoại, năm đó, hắn có thể mang Vân Triệt trở về từ Thái Cổ Huyền Chu, đem hắn ra khỏi Thí Nguyệt Ma Quật, đối với hắn có lẽ dễ như trở bàn tay."
"Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy." Hạ Nguyên Bá nhanh chóng gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng thì không có chút nào buông lỏng. . . Bởi vì hắn biết rõ, "sư phụ" của Vân Triệt là giả.
"Chuyện gì xảy ra! !"
Một tiếng quát chói tai từ phía bắc truyền tới, đồng thời, một luồng khí lãng cũng nhanh chóng ập đến. Vô luận giọng nói, hay là động tác cũng đều đặc biệt dồn dập.
Hạ Nguyên Bá xoay người nhìn về phía bắc, một người áo lam đang dùng tốc độ kinh người bay tới, phía sau kéo theo một con sóng biển cao mười mấy trượng do huyền khí của hắn kích thích. Phía sau hắn, còn có bốn người mặc áo đỏ khác đang đi theo.
"Hải Điện Đại trưởng lão Mạch Trần Phong!" Hạ Nguyên Bá bật thốt lên.
Mà sau khi nhìn thấy bốn người áo đỏ phía sau, Phượng Tuyết Nhi lập tức ngẩn ra, sau đó kích động bay tới, nghênh đón: "Phụ Hoàng, Gia Gia, Thái Tử ca ca, còn có. . . Thái Gia Gia! ?"
Thấy bóng dáng nghênh đón của Phượng Tuyết Nhi, bốn người áo đỏ cũng dừng lại, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kích động sâu đậm. Phượng Hoành Không kích động nói: "Là Tuyết Nhi. . . Thật sự là Tuyết Nhi!"
Phượng Tuyết Nhi vừa nãy dốc toàn lực dùng Phượng Hoàng Viêm đánh kết giới, khí tức phượng hoàng quá mạnh mẽ đã lan truyền ra ngoài trăm dặm, cũng kinh động đến Phượng Hoàng Thần Tông ở Hải Điện. Mà trên đời này có thể phóng thích ra phượng hoàng hơi thở tinh thuần như vậy, cũng chỉ có Phượng Tuyết Nhi!
Vì vậy bốn người không màng những thứ khác, toàn lực hướng nam phương tới, sau đó quả nhiên ở chỗ này gặp được Phượng Tuyết Nhi đã rời tông mấy tháng.
"Thái Gia Gia?" Nghe được tiếng gọi vừa rồi của Phượng Tuyết Nhi, ánh mắt của Hạ Nguyên Bá trong nháy mắt rơi vào người áo đỏ ở bên phải nhất. Hắn có một mái tóc bạc, khuôn mặt đỏ rực như lửa, mà một đôi con ngươi giống như hai điểm lửa đang cháy, làm cho hắn chỉ mới nhìn thôi mà, cặp mắt đã cảm thấy nóng rát.
Thái Gia Gia của Tuyết Nhi muội muội. . . Đúng rồi! Là người thứ nhất của Phượng Hoàng Thần Tông mà sư phụ đã nhắc tới. . . Phượng Tổ Khuê! !
Hạ Nguyên Bá từng nghe Cổ Thương chân nhân nhắc tới, huyền lực của Phượng Tổ Khuê ở trăm năm trước đã là Quân Huyền cảnh tầng thứ chín hậu kỳ, bởi vì có Phượng Hoàng Viêm, thực lực tổng hợp, còn mơ hồ thắng được Cổ Thương chân nhân!
Cũng là người đứng đầu Tứ Đại Thánh Địa, xứng danh là đệ nhất thiên huyền!
Phượng Tổ Khuê cực ít xuất hiện, ngay cả đệ tử phượng hoàng cũng không có mấy người được gặp hắn. Nhưng hắn đến Ma Kiếm Đại Hội lần này, cũng không có gì quá bất ngờ.
"Tử tiên sinh, chuyện gì đã xảy ra ở nơi này?"
Phía dưới mặt biển chỉ còn lại kết giới ngăn cách, mà khu vực đảo đã biến mất không còn dấu vết. Mạch Trần Phong cau mày, vẻ mặt kinh hãi.
Tử Cực khoát tay chặn lại, nói: "Không có địch nhân. Chẳng qua là, Vân Triệt hôm nay vẫn còn ở trong Thí Nguyệt Ma Quật."
"Cái gì! ?" Mạch Trần Phong thất kinh.
"Bất quá, không phải là hắn không kịp đi ra, mà là hắn chủ động lưu lại bên trong." Tử Cực nói: "Nghe hắn nói, dường như là bởi vì U Minh Bà La hoa kia không thể hoàn toàn nở ra, không thể hái được, cho nên phải ở lại bên trong đến khi nó hoàn toàn nở ra."
"Cái này. . ." Mặt Mạch Trần Phong co rúm lại, sau đó trầm giọng nói: "Đây chính là Thí Nguyệt Ma Quật, bị nhốt bên trong chỉ có một con đường c·hết! Hải Hoàng Đô từng chính miệng nói qua, ngay cả nàng ở bên trong cũng không thể chống nổi ba canh giờ! Hắn chủ động ở lại bên trong. . . Căn bản là tự tìm đường c·hết! !"
Tử Cực lắc đầu: "Nếu là người khác, thì đúng là như vậy. Nhưng Vân Triệt, đã từng từ Thái Cổ Huyền Chu sống sót trở về. Hơn nữa, hắn tuy kiêu ngạo, nhưng còn không đến nỗi cuồng vọng dốt nát đến mức lấy sinh mạng làm giá để coi thường Thí Nguyệt Ma Quật."
Hắn xoay người, nhìn về phía kết giới của Thí Nguyệt Ma Quật, bình tĩnh nói: "Ta bây giờ ngược lại rất muốn nhìn một chút, hắn có thể hay không thực sự có thể ở trong Thí Nguyệt Ma Quật sống sót lâu dài, và thoát khỏi kết giới ngăn cách này. . . Hơn nữa thành công lấy được U Minh Bà La hoa mà chưa ai có thể sống sót đến gần!"
Mạch Trần Phong im lặng.
"Bất quá, ta mong đợi nhiều nhất chỉ kéo dài đến giờ này ngày mai." Tử Cực tiếp tục nói: " 'Sư phụ' của hắn có lẽ có khả năng thông thiên, nhưng bản thân Vân Triệt, thực lực còn chưa bằng Quân Huyền cảnh trung kỳ, sinh mệnh lực càng kém xa. Ngay cả Hải Hoàng Đô không thể sống sót quá ba canh giờ ở nơi đó. . . Nếu vượt qua một ngày mà hắn không được 'sư phụ' của mình mang ra, vậy cũng không có khả năng còn sống. Đến lúc đó, 'sư phụ' của hắn hoặc là không biết hắn bị nhốt bên trong, hoặc là căn bản không tồn tại."
"Tử tiên sinh nhắc nhở ta. Nguyên tố quy luật và không gian quy luật của Thí Nguyệt Ma Quật khác hẳn bên ngoài. Ở trong đó, tất cả ngọc truyền âm và các loại không gian huyền khí đều hoàn toàn mất đi hiệu lực. Nếu Vân Triệt lưu lại bên trong để truyền âm cho 'sư phụ' của hắn tới cứu, hoặc là thông qua không gian huyền khí để thoát ly, vậy thì hắn thật sự là tự đào mồ chôn mình." Mạch Trần Phong chậm rãi nói.
". . ." Chân mày của Tử Cực lại lần nữa trầm xuống, vẻ mặt bình tĩnh ban đầu đã có thêm vài phần do dự và tiếc nuối: "Tóm lại, hãy trở về Hải Điện bẩm báo với Hải Hoàng trước. Mấy ngày nay dốc toàn lực chuẩn bị cho Ma Kiếm Đại Hội, không nên để bất kỳ chuyện gì làm phân tâm."
"Ừ." Mạch Trần Phong gật đầu, nhanh chóng xoay người rời đi. Việc hòn đảo của Thí Nguyệt Ma Quật có bị hủy hay không, căn bản không quan trọng. Bởi vì kết giới phong tỏa Thí Nguyệt Ma Quật, dù thế nào cũng không thể bị phá hủy.
"Tuyết Nhi, tại sao con lại ở chỗ này?" Phượng Hoành Không vừa kích động, vừa ân cần hỏi. Cùng hắn tới ba người —— Phượng Hi Minh, Phượng Thiên Uy, còn có. . . Phượng Tổ Khuê!
"Tuyết Nhi, con. . . con có khỏe không? Ở Thương Phong Quốc mấy tháng này, có ai. . . Nhất là tên khốn kiếp Vân Triệt kia, có khi dễ con không!" Phượng Hi Minh hai tay run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm Phượng Tuyết Nhi, kích động đến mức khó kiềm chế.
"Ta theo chân Vân ca ca cùng đi, lúc trước bởi vì không xác định Vân ca ca có dẫn ta tới hay không, cho nên vẫn không có nói với Phụ Hoàng. Thái Gia Gia, người cũng tới rồi, Tuyết Nhi đã. . . Đã lâu không gặp ngài." Phượng Tuyết Nhi hướng Phượng Tổ Khuê nhẹ nhàng khom người.
"Ba năm Tuyết Nhi hôn mê, ta đã đến thăm Tuyết Nhi nhiều lần." Nhìn thấy Phượng Tuyết Nhi, tâm trạng của Phượng Tổ Khuê rất tốt, khuôn mặt vốn không giận mà uy giờ phút này tràn đầy nụ cười cưng chiều, hắn quan sát Phượng Tuyết Nhi vài lần, trong mắt nhất thời hồng quang đại thịnh, nụ cười trên mặt lại càng sâu, gật đầu thở dài nói: "Tuyết Nhi, con thật không hổ là báu vật của toàn tộc. Mới có mấy năm ngắn ngủi, huyền lực Phượng Hoàng của con đã vượt xa cha và Gia Gia của con, có lẽ sang năm, ngay cả lão già này, cũng phải bị con vượt qua, ha ha ha ha!"
Phượng Tổ Khuê ngửa đầu cười to, nụ cười vô cùng vui sướng. Từ khi Phượng Hoành Không biết chuyện, chỉ thấy Phượng Tổ Khuê cười qua bốn lần, mà mỗi lần, đều là vì Phượng Tuyết Nhi, nhất là lần này, nụ cười còn sảng khoái hơn bất kỳ lần nào trước đó. Hắn bước lên trước, khom người nói: "Tổ phụ, nói đến, Tuyết Nhi có thể lột xác như vậy, phần lớn là nhờ Vân Triệt. Ba năm trước Vân Triệt ở Thái Cổ Huyền Chu đã truyền thụ cho Tuyết Nhi 'Phượng Hoàng Tụng Thế Điển' tầng thứ năm và thứ sáu, từ đó khiến cho Phượng Hoàng Viêm lực của Tuyết Nhi thông hiểu, nhanh chóng thức tỉnh."
"Tuy Vân Triệt mấy tháng trước đã gây họa lớn cho tông ta, nhưng đối với Tuyết Nhi, hắn chân thành một mảnh, trước có ân cứu mạng, sau có ân tái tạo. . ." Phượng Hoành Không nhắm hai mắt lại: "Cho nên, mấy tháng nay, mối thù g·iết con. . . Ta cũng cam tâm nuốt xuống. Hai vị thái trưởng lão, cũng không có lòng truy cứu nữa."
Phượng Thiên Uy nhìn xung quanh, ngưng mi nói: "Tuyết Nhi, con nói con theo Vân Triệt tới, vậy sao chỉ có mình con ở đây?"
Những lời này làm cho thân thể mềm mại của Phượng Tuyết Nhi run lên, hai giọt nước mắt cơ hồ trong nháy mắt rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp. Cho dù, Vân Triệt là người mà nàng tin tưởng nhất trên thế giới này, cho dù, nàng biết sự tồn tại của Thái Cổ Huyền Chu. . . Nhưng sự lo lắng và sợ hãi quá mức trong lòng căn bản không cách nào dừng lại.
Phượng Hoành Không ba người nhất thời sững sốt, Phượng Hi Minh lại trực tiếp nhảy dựng lên, tóc dựng đứng, ngũ quan cũng nhăn nhó, trong miệng gào thét như dã thú: "Ừ. . . Có phải hắn khi dễ con không! Có phải. . . Hắn. . . Hắn ở đâu! Khốn kiếp! Súc sinh! Ta muốn g·iết hắn. . . Ta sẽ băm hắn thành vạn mảnh! !"
Phượng Hoành Không hung hăng liếc Phượng Hi Minh một cái, thấp giọng trầm mi nói: "Tuyết Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phượng Tuyết Nhi cắn môi, một lúc lâu, mới phát ra âm thanh nghẹn ngào: "Vân ca ca hắn. . . Hắn bị nhốt ở trong Thí Nguyệt Ma Quật."
"Cái gì! !" Sắc mặt của Phượng Hoành Không, Phượng Thiên Uy đồng thời đại biến. Phượng Hi Minh sững sốt một chút, sau đó trên mặt trong nháy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ không thể che giấu.
Sự tồn tại của Thí Nguyệt Ma Quật, trừ Tứ Đại Thánh Địa, còn có một tông môn khác biết. . . Đó chính là Phượng Hoàng Thần Tông.
"Không cần quá mức lo lắng." Thần sắc của Phượng Tổ Khuê lại rất bình tĩnh: "Ta vừa nghe được Tử tiên sinh và Mạch Đại trưởng lão của Hải Điện nói chuyện, Vân Triệt dường như chủ động muốn lưu lại bên trong, vậy nhất định là có nắm chắc có thể đi ra ngoài. Mà sư phụ của hắn, lại là 'Đoạt Thiên lão nhân' trong truyền thuyết có khả năng thông thiên. Cho nên bị phong bế trong Thí Nguyệt Ma Quật, đối với Vân Triệt mà nói có lẽ cũng không phải là chắc chắn c·hết."
"Đúng đúng đúng!" Nước mắt của Phượng Tuyết Nhi làm cho trái tim Phượng Hoành Không như kim đâm, liên tục gật đầu phụ họa: "Thái Gia Gia của con nói rất đúng! Người khác bị nhốt ở Thí Nguyệt Ma Quật chắc chắn phải c·hết, nhưng Vân Triệt không giống! Năm đó ngay cả Thái Cổ Huyền Chu cũng không làm gì được hắn. Con hãy theo Phụ Hoàng trở về Hải Điện, biết đâu sáng mai tỉnh lại, hắn đã từ bên trong đi ra rồi."
Phượng Tuyết Nhi nâng tay ngọc, lau đi nước mắt trên khuôn mặt tuyết trắng, nhẹ nhàng nói: "Ta biết. . . Ta tin tưởng Vân ca ca hơn bất kỳ ai. . . Nhất định sẽ bình an đi ra. Cho nên, ta sẽ ở chỗ này chờ Vân ca ca đi ra. Thái Gia Gia, Gia Gia, Phụ Hoàng, Thái Tử ca ca, Tuyết Nhi không sao, mọi người hãy trở về Hải Điện trước đi, Tuyết Nhi đợi Vân ca ca sau khi ra ngoài, sẽ lập tức đến hỏi thăm sức khỏe mọi người."
"Tê. . ." Lời nói và sự kiên quyết trên khuôn mặt Phượng Tuyết Nhi khiến cho khuôn mặt vừa mới giãn ra của Phượng Hi Minh trong nháy mắt lại nhăn nhó, hai tay nắm chặt, trong miệng thì thầm hung tợn: Vân Triệt ~~~~ hãy ở trong Thí Nguyệt Ma Quật xuống tầng mười tám địa ngục đi! C·hết đi! C·hết đi! C·hết đi! ! !
"Tuyết Nhi. . ."
"Không cần khuyên nàng." Hạ Nguyên Bá đi tới, vẻ mặt nặng nề nói: "Có khuyên thế nào, bây giờ nàng cũng sẽ không rời khỏi nơi này. Mọi người hãy trở về Hải Điện trước đi, ta sẽ ở lại chỗ này, đợi tâm trạng của nàng lắng xuống một chút, ta sẽ khuyên nàng trở về."
"Hắn chính là Hạ Nguyên Bá, trong truyền thuyết có Phách Hoàng Thần Mạch thánh vực đệ tử! Cùng Vân Triệt có quan hệ thông gia." Phượng Hoành Không truyền âm cho Phượng Thiên Uy và Phượng Tổ Khuê.
Ánh mắt Phượng Thiên Uy và Phượng Tổ Khuê nhìn về phía Hạ Nguyên Bá nhất thời thay đổi.
Phượng Hoành Không cau mày, sau đó khẽ than một tiếng: "Đã như vậy. . . Tuyết Nhi, chúng ta ở Viêm Tâm Điện phía tây bắc của Hải Điện, nếu có chuyện gì, nhất định phải truyền âm báo cho chúng ta. . . Trong lòng con có bao nhiêu lo lắng và bất an, Phụ Hoàng chỉ biết là còn lo lắng hơn con gấp bội. Vô luận thế nào, cũng không nên miễn cưỡng và làm khó mình."
Phượng Tuyết Nhi đôi mắt đẹp mờ mịt: "Phụ Hoàng. . ."
"Phụ Hoàng, nơi này dù sao cũng là Hải Điện, sao có thể để Tuyết Nhi một mình ở chỗ này. Xin Phụ Hoàng cho phép con được ở lại bầu bạn. . ."
"Im miệng!"
Lời nói của Phượng Hi Minh còn chưa dứt, đã bị Phượng Hoành Không nghiêm nghị cắt đứt, hắn không thèm nhìn Phượng Hi Minh, quay sang Phượng Thiên Uy và Phượng Tổ Khuê nói: "Phụ Hoàng, tổ phụ, chúng ta tạm thời rời đi thôi. Chúng ta ở chỗ này, Tuyết Nhi ngược lại càng khó mà tĩnh tâm."
Bốn người Phượng Hoàng Thần Tông rời đi, Tử Cực cũng theo đó rời đi. Hải vực trên kết giới đã khôi phục lại bình tĩnh, chỉ còn lại Phượng Tuyết Nhi và Hạ Nguyên Bá, bọn họ cùng im lặng nhìn kết giới hải lam sắc, thật lâu không nói.
"Anh rể, anh nhất định không có việc gì!" Hạ Nguyên Bá nắm chặt nắm đấm, không ngừng lẩm bẩm.
"Vân ca ca, Tuyết Nhi sẽ ở chỗ này chờ anh bình an đi ra." Phượng Tuyết Nhi hai tay đặt ở trước ngực, đôi mắt đẹp khép lại, đôi môi tuyết khẽ đọc: "Vân ca ca một ngày không ra, Tuyết Nhi chờ một ngày, một năm không ra, Tuyết Nhi chờ một năm. . . Nếu như. . . Nếu như Vân ca ca vĩnh viễn không trở lại, Tuyết Nhi sẽ vĩnh viễn. . . Vĩnh viễn ở chỗ này phụng bồi Vân ca ca. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận