Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2104. Tử quang (3)

Thần thức của hắn nhanh chóng quét qua, ngừng lại ở huyền ảnh sớm nhất trong đó, sau đó trực tiếp phóng ra.Trong hình ảnh, những nhánh băng tinh khiết, hàn khí quen thuộc gần như tràn khắp hình ảnh. Liếc mắt một cái, Vân Triệt đã nhận ra đây là một tẩm điện trong Băng Hoàng Thánh Vực.Mà theo hình ảnh chậm rãi xuất hiện chính là bóng dáng Mộc Phi Tuyết.“Vân… Triệt…”Nàng nhìn về phía trước, đôi mắt mơ hồ như sương mù bao phủ, môi khẽ thì thào, thứ đọc ra là tên hắn.“Hôm nay là ngày thứ bảy trăm kể từ khi tin ngươi chết truyền đến…”“Hai năm ngắn ngủi, khó khăn như vậy, dày vò như vậy.”Môi nàng khẽ thì thầm, từng chữ tựa như mộng.“Ta vốn tưởng rằng khoảng thời gian này đủ để quên lãng mọi thứ.”“Nhưng… gió lạnh ngâm nga, vẫn là giọng nói của ngươi; bầu trời phản chiếu, vẫn là bóng dáng của ngươi; trời đất mênh mông, vẫn đều là khí tức của ngươi; tuyết rơi trên tay, vẫn lạnh băng đau lòng như vậy.”
“Khôi phục trong ngốc nghếch, dưới đầu ngón tay, vẫn là tên của ngươi.”Bóng hình này không ngừng dao động… Mà lúc này, Vân Triệt đột nhiên phát hiện, bên trong tường băng bàn băng băng hô băng nhánh đều tràn ngập hai chữ “Vân Triệt”.Trái tim Vân Triệt rung động khôn tả, lại càng đau xót khó nói.Hắn biết Mộc Phi Tuyết cảm mến mình, chỉ là không ngờ nàng lại si tình đến mức này.Hắn nhớ lại mỗi lần gặp mặt giữa mình và Mộc Phi Tuyết, nhưng lại hoàn toàn không biết rốt cuộc lúc nào, hành động nào của mình đã khiến nàng như vậy.“Đây là tình kiếp viết trong sách sao? Chẳng trách sách ghi: vạn họa dễ qua, tình kiếp khó vượt…”Nàng nhắm mắt lại, đầu ngón tay như tuyết chạm nhẹ vào cái tên “Vân Triệt” chính mình tự khắc: “Ta chỉ tiếc lúc ngươi ở trong tầm mắt, ta lại từng bước tránh tình, từng bước rút lui.”“Nếu thế gian có thần tích… ta sẽ không thảm hại rút lui, ta sẽ nhìn vào mắt ngươi nói cho ngươi biết, ta không phải ‘tiểu tiên nữ’ của ngươi, ta muốn một đời làm Mộc Phi Tuyết của ngươi…”“…”Hình ảnh biến mất.Trong Hằng Ảnh Thạch, hình ảnh Mộc Phi Tuyết lưu lại cũng chỉ có một cái này.Vân Triệt đứng yên tại chỗ, sững sờ hồi lâu.Trong những năm ở Ngâm Tuyết Giới, Mộc Phi Tuyết một mực cố sức tránh hắn, ở nơi có hắn nàng cũng không muốn xuất hiện, mãi cho đến đại hội Huyền Thần cũng như thế.Sau đó hắn chôn thân ở Tinh Thần Giới… Ba năm sau lúc niết bàn trở về Ngâm Tuyết Giới, thái độ của nàng lúc đối mặt với hắn đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.Việc lấy Hằng Ảnh Thạch làm quà cho nữ nhi là đề nghị Mộc Phi Tuyết cho hắn… Mà viên Hằng Ảnh Thạch này cũng là Mộc Phi Tuyết tặng cho hắn.Đến giờ phút này, hắn vẫn không hiểu được, năm đó nàng muốn thông qua viên Hằng Ảnh Thạch này để hắn nhìn ra tấm lòng sâu kín nhất của nàng.Nhưng hắn lại hoàn toàn không dò xét viên Hằng Ảnh Thạch này, trực tiếp đưa nó cho Vân Vô Tâm.Lúc Vân Vô Tâm nhìn thấy những hình ảnh này này, nàng cũng không ngờ phụ thân thật sự không hề biết đến sự tồn tại của nó… Thậm chí còn cho rằng hắn cố ý lưu lại cho nàng xem, để thêm cho nàng một “a di” mới.Mà sau đó, lúc đối mặt với Mộc Phi Tuyết, Vân Triệt vẫn như trước kia, không hề thay đổi… Chuyện này đối với Mộc Phi Tuyết mà nói chắc chắn là sự thờ ơ thẳng thắn nhất đối với tấm lòng của nàng.Vân Triệt vươn tay, đập mạnh vào đầu mình.Sau khi lấy được Hằng Ảnh Thạch từ Phi Tuyết, sao hắn lại không xem một lần chứ!!Chậc!Không cần nghĩ cũng biết, mỗi lần Mộc Phi Tuyết đối mặt với hắn, sau đôi mắt băng tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng và nụ cười thoảng qua là cô đơn và đau lòng đến nhường nào.Qua một lúc lâu, Vân Triệt mới ngừng chán nản, hắn cầm Hằng Ảnh Thạch trong tay, suy nghĩ lại vô tình chạm vào huyền ảnh tiếp theo được khắc trong đó.Trong ảnh là Vân Vô Tâm sắp tròn mười lăm tuổi.“Hì hì, phụ thân, đây là lần đầu tiên ta sử dụng Hằng Ảnh Thạch mà ngươi tặng cho ta, cũng không biết khắc có đẹp hay không. Dù sao ta chính là nữ nhi thân sinh của ngươi, cho dù khắc xấu đi chăng nữa thì ngươi cũng không được ghét bỏ, hừ.”Nhìn nữ nhi vẫn chưa hết trẻ con lúc đó, Vân Triệt bất giác nở nụ cười.“Ba viên Lưu Âm Thạch ta tặng cho phụ thân, quả thật phải mất một thời gian dài mới làm ra được, phụ thân nhất định không được làm hỏng, nếu chẳng may bị hư hỏng, sẽ phạt ngươi giúp ta lại làm một lần nữa… Nói vậy là đã quyết định rồi, coi như đây là bằng chứng, phản đối không có hiệu quả, hì hì!”“Thật là sao ta có thể nỡ làm hỏng.” Vân Triệt cười tự nói: “ Trừng phạt này của ngươi xem như mãi mãi đừng hòng thực hiện.”Mấy năm nay thế gian đổi dời, vô số kiếp nạn, chiến tranh ác liệt, cơ thể của hắn không biết đã bị thương bao nhiêu, nhưng Lưu Âm Thạch ba màu đeo trên cổ hắn lại chưa từng bị tổn hại dù chỉ một chút.Linh giác lại lướt qua, hình ảnh thứ ba hắn cũng không xa lạ, Vân Vô Tâm đã cho hắn xem vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi.Là tai họa xảy ra năm đó, dị tượng thiên địa xảy ra khi Lam Cực Tinh bị chuyển dời từ phía đông Đông Thần Vực đến phía nam Nam Thần Vực.Tuy dị tượng ngắn ngủi, nhưng đã được Vân Vô Tâm tiện tay khắc vào Hằng Ảnh Thạch.Dù đã xem qua và còn nhớ rõ hình ảnh trong đó, nhưng Vân Triệt vẫn tiện tay chiếu hình ảnh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận