Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 2026: Vực sâu Cù Long

**Chương 2026: Vực sâu Cù Long**
Những cơn gió mạnh màu đen, dù là Huyễn Yêu giới thủ hộ Vân tộc, hay là Bắc Thần Vực Thiên Cương Vân tộc, đều tuyệt nhiên không hề có ghi chép. Thậm chí, ngay cả một chút ít tin đồn nhảm nhí vô căn cứ hay lời bịa đặt, cũng chưa từng xuất hiện.
Nói cách khác, đây là cơn gió đen quỷ dị độc nhất vô nhị của Vân Triệt, từ xưa đến nay chưa từng có!
Mà luồng khí tức tỏa ra từ cơn gió đen mới sinh này, rõ ràng…
Vân Triệt khẽ động ý nghĩ, cơn gió đen nháy mắt hóa hình, ngay trước mắt hắn, biến thành một bản sao hoàn chỉnh của chính mình.
Khác với trước kia, lần này quả nhiên là giống hệt như đúc… Bất kể là ngoại hình, hay là khí tức, đều không có lấy mảy may sai lệch.
Điều này có nghĩa, cơn gió đen không màu sau khi dị hóa này, có thể hoàn toàn gánh chịu mười thành lực lượng của Vân Triệt!
Vân Triệt dừng ánh mắt, hắn bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở ra cảnh quan "Diêm Hoàng".
Mà khi hắn mở ra cảnh quan Diêm Hoàng, sắc mặt, ánh mắt đều không có mảy may biến hóa, cũng không còn huyền khí bạo động làm xáo trộn, chỉ là sự ngang ngược nồng đậm biến chuyển một cách bình thản đến lạ thường, toàn thân trên dưới mỗi một bộ vị, đều không có mảy may cảm giác bị áp chế.
Nói cách khác, hắn hôm nay, đã có thể thực sự duy trì trạng thái Diêm Hoàng một cách bình thường, dễ dàng như hít thở.
Nhưng điều khiến hắn thất vọng là, khí tức phân thân của cơn gió đen tuy rằng theo đó biến hóa, nhưng lực lượng gánh chịu… vẫn như cũ giống như trước kia, không chịu sự can thiệp của Tà Thần quyết.
Niềm tin đánh hội đồng "một chọi hai" bị đập tan không thương tiếc. Xem ra muốn đem chiến lực của cơn gió đen phát huy đến cực đại, vẫn cần phải dựa vào huyễn thân của nó. Với trạng thái hiện tại, huyễn thân được diễn hóa ra tất nhiên cũng sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Sau khi ngắn ngủi mất tinh thần, hai mắt hắn bỗng nhiên lại mãnh liệt nheo lại.
Biến dị của cơn gió đen, trong cảm giác của hắn rõ ràng nhất chính là sự kết nối giữa nó với huyết mạch và linh hồn của mình… dường như đã phát sinh loại biến chất nào đó.
Hắn dù chưa thử nghiệm, nhưng có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng, phạm vi nó có thể hoạt động, tất nhiên đã lớn hơn rất nhiều, rất nhiều.
"Ma Cương." Lê Sa khẽ đọc một tiếng: "Chỉ là, ta tạm thời không có cách nào nhớ lại nó có nguồn gốc từ Ma tộc nào. Nghĩ đến, lực lượng huyết mạch đặc thù mà mạnh mẽ như thế, thuộc về Ma tộc trung vị trở lên."
Vân Triệt không trả lời, hắn bỗng nhiên giơ tay, duỗi đến trước trán phân thân của cơn gió đen, sau đó mãnh liệt bóp nát viên hạch uyên trong tay.
Bụi uyên nồng đậm lập tức như dòng nước sụp đổ tan ra, sau đó dưới sự dẫn dắt lực lượng của Vân Triệt, chậm rãi bao phủ về phía phân thân của cơn gió đen, cho đến khi che kín toàn thân nó mỗi một góc, phảng phất như kéo nó vào trong một mảnh bóng đêm vĩnh hằng.
Không chỉ thân ảnh của nó, ngay cả khí tức, cũng bị diệt trừ gần như hoàn mỹ trong đó.
Vân Triệt yên lặng nhìn, trong đôi mắt lóe lên quỷ quang thâm thúy mà đáng sợ.
Rất lâu sau, hắn rốt cục thu cánh tay lên, cơn gió đen cũng theo đó thu về, bụi uyên mất đi sự dẫn dắt lập tức tự nhiên tản ra khắp nơi. Mà Vân Triệt cũng đã xoay người nhanh chóng rời đi, giây lát liền biến mất ở trong màn sương mù mờ mịt mênh mông.

Thời gian trôi nhanh.
Bắc Thần Vực, Kiếp Hồn giới.
Lại là một đống sách cổ cũ nát, bia đá bị Trì Vũ Thập dùng ma hồn quét qua tỉ mỉ. Kết quả, vẫn như cũ hoàn toàn không thu được gì.
Xoẹt!
Một tiếng nứt vang, kết giới cách âm do Trì Vũ Thập tùy ý bày ra đã bị xé mở không chút khách khí, lập tức, một đoạn cổ chân như tuyết như ngọc, váy vàng nhạt lay động xuất hiện ở trong tầm mắt.
"Ma Hậu, hiện tại lòng người bàng hoàng, thiên hạ đại loạn, ngươi là đế hậu đương thời, lại cứ vùi mình ở nơi này lật xem những tàn tích viễn cổ mà đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin. Lại không xuất hiện, sợ là sẽ có người suy đoán ngươi cùng Vân Triệt nhảy vào vực sâu rồi."
Trì Vũ Thập đứng dậy, mỉm cười vươn ngón tay ngọc thon dài: "Đưa cho ta đồ vật ta muốn là được."
Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ nhẹ một tiếng, một chiếc nhẫn không gian màu vàng bị nàng tùy ý ném vào trong tay Trì Vũ Thập.
"Loại chuyện này, lần sau tùy tiện sai người đưa tới là được." Trì Vũ Thập quyến rũ đôi mắt, như cười mà không phải cười, nàng đương nhiên biết rõ Thiên Diệp Ảnh Nhi vì sao muốn đích thân đến đây.
“…Hai mươi ngày rồi." Thiên Diệp Ảnh Nhi mở miệng, đôi mắt vàng liễm lấy vô tận phong thái cũng theo đó trở nên mê ly mất hồn.
Hôm nay, là ngày thứ hai mươi Vân Triệt rơi vào vực sâu vô tận.
Lấy dòng thời gian hắc ám của vực sâu… Hắn ở vực sâu, đã là qua hơn nửa năm rồi.
Hai mươi ngày, đã từng ngắn ngủi biết bao.
Nhưng từ khi Vân Triệt rời đi, trọn vẹn hai mươi ngày này… dòng suy nghĩ của nàng không có dù chỉ một nháy mắt bình yên.
Thậm chí có hơn trăm lần xúc động muốn nhảy theo hắn vào vực sâu vô tận.
Nhưng mỗi lần bước chân bước ra, liền lại bị lý trí níu kéo trở về.
Huống chi vực sâu vô tận hiện tại có Kiếp Tâm Kiếp Linh đích thân trông coi, ai cũng đừng nghĩ đến gần.
"Tuy rằng ta đem tám thành Niết Luân ma hồn gieo vào hồn hải của hắn, nhưng ở giây thứ hai khi hắn nhảy vào vực sâu, ta liền không có cách nào cảm giác được một tia một hào." Trì Vũ Thập chậm rãi nói: "Ngươi có thể từ chỗ ta biết được, chỉ có thất vọng."
"Nếu không có cách nào ổn định lại tâm thần, không ngại đi lấy tài nguyên của Phạn Đế Thần giới, tiến lên Nguyệt Thần giới xây dựng lại."
"… Vì cái gì?" Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp.
Trì Vũ Thập mỉm cười, ma mâu hơi hiện sương mù mông lung: "Bởi vì lần này vực sâu hành trình của hắn, ta chỉ có thể nghĩ đến kết cục hoàn mỹ nhất, là hắn cùng Hạ Khuynh Nguyệt cùng nhau trở về."
Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay cổ tuyết, không để Trì Vũ Thập nhìn thấy ánh mắt của nàng: "Nếu Hạ Khuynh Nguyệt thật sự còn sống, nếu bọn họ thật sự cùng nhau trở về… Xây dựng lại một vạn cái Nguyệt Thần giới thì có ích gì? Có thể chống lại mối hận của nàng đem ta ngàn đao bằm thây sao?"
Trì Vũ Thập không trả lời, cũng không có cách nào trả lời.
"Không quan trọng." Thiên Diệp Ảnh Nhi ngoái đầu nhìn lại: "Ngươi nói, năm năm. Nếu năm năm sau hắn không trở về…"
"Ta sẽ cùng ngươi nhảy xuống." Trì Vũ Thập không chút do dự tiếp lời.
Thần giới năm năm, là vực sâu năm mươi năm, là thời điểm lần tiếp theo thông đạo vực sâu mở ra, nếu trước đó Vân Triệt không trở về… chỉ có kết cục xấu nhất.
"Bất quá ngươi cứ việc yên tâm, hắn hiện tại nhất định bình an vô sự. Tuy rằng mới ngắn ngủi nửa năm, nhưng nói không chừng… đã đứng ở một độ cao vượt qua tưởng tượng của chúng ta." Trì Vũ Thập mỉm cười an ủi Thiên Diệp Ảnh Nhi, cũng an ủi chính mình.
"Chung quy, đó là nam nhân của bản Hậu, há sẽ gãy ở chốn vực sâu nhỏ bé!"
"Không, đó đầu tiên là nam nhân của ta." Thiên Diệp Ảnh Nhi hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi tuy là Hậu, nhưng ta là trước!"
Lời nói ngây thơ một lời hai ý nghĩa, ngược lại khiến Trì Vũ Thập nhất thời mỉm cười.
"Nói đến, ngươi tìm đồ vật đã có manh mối chưa?" Thiên Diệp Ảnh Nhi hỏi. Trì Vũ Thập nói ít nhiều cũng cho nàng an ủi, tâm hồn xao động tựa hồ hơi bình phục một chút.
Trì Vũ Thập lắc đầu: "Không có. Thực ra, ta cho dù tìm được dấu vết gì, cũng không có cách nào báo cho hắn. Chỉ là luôn có một luồng chấp niệm thúc đẩy."
Thiên Diệp Ảnh Nhi nâng cánh tay ngọc lên trước bộ ngực đầy đặn, nhàn nhạt nói: "Ngươi vì sao lại tin tưởng vững chắc vực sâu Uyên Hoàng là Ma Thần của viễn cổ Ma tộc?"
"Bởi vì Minh Kính cùng Ma Châu." Trì Vũ Thập đưa ra câu trả lời ngắn gọn mà trực tiếp.
Thiên Diệp Ảnh Nhi nghiêng mày, tùy ý mà nói: "Ta ngược lại cảm thấy, Uyên Hoàng kia càng có khả năng là người của viễn cổ Thần tộc, hơn nữa nói không chừng có quan hệ với Phạn Đế Thần tộc."
"Ồ?" Trì Vũ Thập hứng thú: "Căn cứ đâu?"
"Còn nhớ rõ người tên Nam Chiêu Minh kia không?" Thiên Diệp Ảnh Nhi âm thanh chậm dần: "Khi đó, trước khi ngươi đến, ta cùng Mộc Huyền Âm từng giao thủ ngắn ngủi với hắn, hoàn toàn không địch lại. Nhưng về sau, Thiên Diệp Vụ Cổ vì để cho ta cùng Mộc Huyền Âm trốn xa mà ra tay. Lúc đó, đối mặt với Phạn Quang màu vàng của Thiên Diệp Vụ Cổ, phản ứng của Nam Chiêu Minh… có thể nói giống như là bị định thân tại chỗ, không có chút chống cự nào bị Thiên Diệp Vụ Cổ một đòn đánh lui."
"…!" Trì Vũ Thập mãnh liệt ngước mắt.
"Khoảng thời gian đó tình thế quá mức cấp bách, ta không có thời gian rảnh suy nghĩ tỉ mỉ. Mà gần đây, ta trong lúc lơ đãng nhớ tới cảnh tượng lúc đó, phản ứng của Nam Chiêu Minh kia, rõ ràng là một loại sợ hãi, hơn nữa còn không phải là loại sợ hãi bình thường."
Thiên Diệp Ảnh Nhi tiếp tục nói: "Nam Chiêu Minh cùng Nam Chiêu Quang tự xưng là chuẩn kỵ sĩ gì đó, miễn cưỡng coi như là người dưới trướng Uyên Hoàng? Có thể khiến loại người này trong nháy mắt sợ hãi đến mức cơ hồ hồn phi phách tán… Khiến ta không tự chủ nghĩ đến, liệu có phải hắc ám của Uyên Hoàng, cùng Phạn quang của Phạn Đế Thần tộc tương cận không?"
Trì Vũ Thập nheo chặt hai mắt: "Việc này, vì sao ngươi không nói với ta!"
Thiên Diệp Ảnh Nhi liếc nàng một cái: "Về sau đuổi giết không có lấy một nháy mắt thở dốc, ta đâu có rảnh rỗi nói với ngươi những thứ này."
"…" Trì Vũ Thập rất lâu không nói gì, mà theo đó, nàng bỗng nhiên nhớ lại Thiên Diệp Vụ Cổ cùng Thiên Diệp Bỉnh Chúc liều mạng cứu giúp Vân Triệt trước đó khẽ nói:
"Trước kia khi chúng ta ra tay, đối phương tựa hồ rất kiêng kỵ Phạn Quang màu vàng của hai ta. Người này vừa thấy phía dưới, có lẽ cũng sẽ như thế."
Lúc đó, cổ họng Vân Triệt bị Mạch Bi Trần kiềm chế trong tay, trong lòng nàng tràn đầy lo lắng làm sao đem Vân Triệt cứu ra, căn bản không có thời gian suy nghĩ tỉ mỉ, về sau lại là không ngừng nghỉ chạy trốn…
Lúc này nhớ lại, nàng mới giật mình mình tựa hồ bỏ sót thứ gì đó quan trọng.
"Phạn… Đế…" Trì Vũ Thập cau mày thật sâu, trong khi lẩm bẩm rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Nhưng Phạn Đế, sao có thể khống chế Minh Kính… Chẳng lẽ, ta đã suy đoán sai về Minh Kính?
"Ừm? Xem ra đã thành công làm rối loạn suy nghĩ của ngươi, cũng coi như không uổng công." Thiên Diệp Ảnh Nhi xoay người: "Ngươi từ từ nghĩ đi. Nếu vạn nhất… vạn nhất ma hồn của ngươi cảm giác được động tĩnh gì liên quan tới hắn, cần phải lập tức báo cho ta."
"Thiên Ảnh."
Ngay lúc Thiên Diệp Ảnh Nhi sắp rời đi, Trì Vũ Thập bỗng nhiên gọi lại nàng, sau đó có chút run rẩy hỏi: "Phạn Đế Thần tộc, Tinh Thần, Nguyệt Thần… ở thời đại viễn cổ, đều là Thần tộc dưới trướng Tru Thiên Thần Đế."
"Ngay cả bọn hắn đều lưu lại thần lực truyền thừa. Vậy vì cái gì, Tru Thiên Thần Đế lại không có bất luận cái gì truyền thừa lưu lại?"
Thiên Diệp Ảnh Nhi ngoái đầu, khó hiểu nhìn nàng: "Lưu lại truyền thừa Sáng Thế Thần cùng Ma Đế, không phải cũng chỉ có Tà Thần cùng Kiếp Thiên Ma Đế… À, Niết Luân ma hồn của ngươi cũng miễn cưỡng tính là một, những người khác đều không có bất luận cái gì truyền thừa lưu lại, có gì kỳ quái?"
"Không giống nhau." Trì Vũ Thập lại chậm rãi lắc đầu: "Trong Tứ Đại Sáng Thế Thần cùng Tứ Đại Ma Đế, Sinh Mệnh Sáng Thế Thần c·h·ế·t bởi ba Ma Đế đánh úp, ba Ma Đế cùng Trật Tự Sáng Thế Thần c·h·ế·t bởi Vạn Kiếp Vô Sinh, bọn hắn không kịp lưu lại truyền thừa. Niết Luân ma hồn ta đang gánh chịu, nghiêm ngặt mà nói căn bản không tính là truyền thừa, chỉ là Niết Luân Ma Đế trước khi c·h·ế·t, miễn cưỡng ly tán ra một sợi hồn nguyên không bị độc cắn."
"Tà Thần từng là chủ nhân của Thiên Độc Châu, cho nên đối với Vạn Kiếp Vô Sinh có sự chống cự đặc thù, cho nên sau khi trúng Vạn Kiếp Vô Sinh rất nhiều năm mới vẫn lạc, cũng tự nhiên có đầy đủ thời gian trước khi vẫn lạc lưu lại truyền thừa."
"Kiếp Thiên Ma Đế trở về, đem ma huyết cho ngươi cùng Vân Triệt, cũng lưu lại Hắc Ám Vĩnh Kiếp."
"Những điều này đều chứng minh, lực lượng cùng huyết mạch của Sáng Thế Thần, Ma Đế cũng có thể truyền thừa. Ba Ma Đế cùng hai Đại Sáng Thế Thần đột tử, không có thời cơ lưu lại, nhưng Tru Thiên Thần Đế Mạt Ách… hắn là một người duy nhất thọ hết mà c·h·ế·t!"
"Có thời cơ sung túc nhất trong tất cả Sáng Thế Thần, Ma Đế để lưu lại truyền thừa."
"Nhưng tất cả ghi chép đạo cổ, đều không có bất luận cái gì tin tức về người kế thừa thần lực của hắn. Hậu thế, đến nay cũng không phát hiện bất luận dấu vết thần nhận nào của hắn."
Thiên Diệp Ảnh Nhi trong đầu đều là tình cảnh của Vân Triệt ở vực sâu, đối với những điều này hiển nhiên không có sự để ý như Trì Vũ Thập, thuận miệng nói: "Có lẽ là không muốn đâu? Chung quy Tru Thiên Thần Đế được xưng là Sáng Thế Thần ngay thẳng cao ngạo nhất, nói không chừng là cảm thấy không có người xứng kế thừa thần lực Sáng Thế Thần thứ nhất của hắn, cho nên dứt khoát để thần lực Sáng Thế Thần của hắn vĩnh viễn biến mất theo hắn là được."
Lời nói thuận miệng nói ra này, rõ ràng không trải qua bất luận suy nghĩ nào, thậm chí có chút khác thường, lại khiến Trì Vũ Thập chau mày mãnh liệt nhấc lên, một đôi ma đồng cũng đột nhiên co rút lại.
Dị trạng của Trì Vũ Thập khiến Thiên Diệp Ảnh Nhi nhíu mày: "Ngươi nghĩ đến cái gì?"
Trì Vũ Thập không nói chuyện… Thiên Diệp Ảnh Nhi theo tầm mắt rõ ràng run rẩy của nàng nhìn đi.
Đó là một khối bia đá không trọn vẹn, hiện đầy ấn ký hắc ám cổ xưa, được Trì Vũ Thập đơn độc đặt trong một kết giới nhỏ.
Bia đá không biết được làm bằng vật liệu gì, trải qua tuế nguyệt dài đằng đẵng nhưng vẫn không hóa thành bụi khô. Chữ viết phía trên đều đã mơ hồ, lại có thể nhìn ra là bị lực lượng xóa đi.
Chỉ có ba chữ ở giữa dường như bị cố ý thu lực, lờ mờ nhưng phân biệt:
Bàn, Hiêu, Điệp.
Ba chữ ngắn gọn này, theo tấm bia đá này không biết xuyên qua bao nhiêu tuế nguyệt tang thương, nhưng vẫn ẩn ẩn toát ra một loại bi thương gần như đâm vào hồn.

Biển sương mù mênh mông, phảng phất như vô biên vô hạn.
Bất tri bất giác, Vân Triệt đã trú lưu ở biển sương mù nửa năm.
Hắn khi thì dừng lại, khi thì di chuyển về phía trước, hướng đi là nơi sâu hơn trong biển sương mù.
Theo bụi uyên càng thêm dày đặc, uyên thú xuất hiện ở xung quanh thế giới cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Đến cảnh giới này, cho dù là một Bán Thần, cũng phải bước đi thật thận trọng, mà hắn lại không vội không chậm, ánh mắt còn u ám hơn cả sương mù uyên này.
Lúc này, bên phải vang lên một tiếng gầm thấp khủng bố.
Kia dường như tiếng rồng gầm, nhưng lại khàn giọng hơn tiếng rồng gầm, âm u hơn rất nhiều, rất nhiều, giống như đến từ một con ma long bị khóa liên khóa tại địa ngục ao máu, đang chịu đựng cực hình vạn trượng tuyệt vọng.
Rất nhanh, trong linh giác của Vân Triệt hiện ra một bóng rồng hoàn chỉnh.
Sinh mệnh khí tức của hắn đâm vào bản năng hủy diệt của đối phương, dưới tiếng rồng gầm của vực sâu, cuốn lên rõ ràng là… uy thế Thần Diệt cảnh.
Đây là một con Cù Long.
Bóng rồng này, hắn quá mức quen thuộc. Năm đó ở Viêm Thần giới, chính là con Cù Long kia, khiến hắn không thể không làm bẩn Mộc Huyền Âm (Trì Vũ Thập).
Khí tức hủy diệt cùng cảm giác áp bách này, đại khái ở Thần Diệt cảnh cấp hai, đối với Vân Triệt không thể nghi ngờ có uy h·i·ế·p khá lớn… Nhưng đối mặt với bóng rồng đang tiếp cận, hắn lại không có mảy may cảnh giới, ngay cả bước chân chậm chạp tiến lên cũng không có mảy may hỗn loạn.
Ngay lúc long uy của vực sâu sắp chụp xuống, bóng rồng bỗng nhiên đình trệ ở đó… sau đó lại chậm rãi ngã xuống, cuối cùng, theo khí tức hủy diệt toàn bộ thu lại, lại ở phía bên phải Vân Triệt, bày ra một tư thế nằm sấp yên tĩnh.
Vân Triệt rốt cục có động tác, hắn nhấc cánh tay, ngón tay bắn ra, một sợi ánh đen bay vút hướng con Cù Long uyên hóa kia, không chút cản trở đinh vào trong hạch uyên của nó.
Như thế, biển sương mù mênh mông này, bụi uyên liền có thể chở ý thức của hắn, để hắn có thể dễ dàng cảm giác được phương vị của con Cù Long uyên hóa này.
Uyên thú Thần Diệt cảnh sơ kỳ, cực hạn trước mắt hắn có thể khống chế.
Đã gặp được, đương nhiên không thể bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận