Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 931: Tiến về Thần Giới bước đầu tiên

**Chương 931: Bước Đầu Tiên Tiến Về Thần Giới**
Phụng Tiên Nhi đi đến tận cùng một sơn cốc, cuối cùng dừng lại. Nàng dang rộng hai tay, nhắm mắt, say mê hưởng thụ làn gió núi ấm áp: "Không khí bên ngoài thật thoải mái, nếu không phải sợ cha mẹ trách phạt, ta đã nghĩ kỹ sẽ ở bên ngoài ngủ thật lâu thật lâu."
Phượng Tổ Nhi tuy rằng có tu vi Huyền Lực cao hơn Phụng Tiên Nhi hai tiểu cảnh giới, nhưng tốc độ lại rõ ràng kém hơn một chút. Hắn đuổi theo sau lưng Phụng Tiên Nhi, thở hồng hộc nói: "Tiên nhi, đã... đã chạy đến xa như vậy, thực sự quá nguy hiểm, vạn nhất... vạn nhất có bầy lớn Huyền Thú xông lại thì làm sao bây giờ?"
"Ta mới không sợ. Ta vụng trộm chạy đến nhiều lần như vậy, từ trước tới giờ chưa từng gặp phải Huyền Thú nào mà không đánh lại được. Coi như thật sự không đánh lại, ta hiện tại tốc độ so với ca ca còn nhanh hơn, bọn chúng làm sao đuổi kịp."
Phụng Tiên Nhi cười duyên dáng, trong đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng như sao trời: "Ta rất muốn đến thế giới bên ngoài xem một chút, rất muốn gặp lại ân nhân ca ca, không biết hắn hiện tại thế nào, cùng Tuyết Như tỷ tỷ có thể hay không đã kết hôn, còn sinh ra thật nhiều tiểu hài tử."
Phượng Tổ Nhi níu lấy ống tay áo Phụng Tiên Nhi, ánh mắt không ngừng cảnh giác bốn phía, lo lắng nói: "Cha mẹ đã nói, nhất định phải đạt tới Thiên Huyền cảnh, mới có thể đến thế giới bên ngoài. Coi như muốn ở bên ngoài chơi, chúng ta cũng nên quay về gần kết giới trước có được không, như thế vạn nhất có nguy hiểm, còn có thể lập tức trốn vào trong kết giới."
"Ca ca thật là gan nhỏ." Phụng Tiên Nhi bĩu môi không phục: "Nếu như bị ân nhân ca ca biết đến, nhất định sẽ cười nhạo ngươi."
"Đây không phải vấn đề gan nhỏ hay không gan nhỏ." Phượng Tổ Nhi càng ngày càng lo lắng. Bởi vì nơi này cách kết giới khoảng chừng mấy dặm, vạn nhất thật sự có nguy hiểm, sẽ căn bản không kịp trốn về kết giới.
"Ân nhân ca ca mà bọn hắn nhắc tới, có phải là Vân ca ca không?" Phượng Tuyết Nhi mỉm cười: "Xem ra bọn hắn chẳng những không quên Vân ca ca, còn vẫn luôn ghi tạc trong lòng."
"Bọn hắn từ khi sinh ra đã gánh vác huyết mạch nguyền rủa cùng tội lỗi vốn không nên nhận, sống cẩn thận từng li từng tí, lại thêm chưa bao giờ rời khỏi nơi này, đương nhiên sẽ không bị ô uế của thế tục vấy bẩn, nội tâm mỗi người đều thiện lương tinh khiết. Ngày bọn hắn xuất thế, chắc chắn sẽ quật khởi một tông môn cường đại mà chính phái tại Thương Phong Quốc."
Vân Triệt lộ ra ý cười, tràn đầy mong đợi đối với tương lai của bọn hắn, cũng càng phát ra cảm thấy giờ phút này không phải thời cơ thích hợp để bái phỏng: "Tuyết Nhi, chúng ta đi thôi."
"Chờ chút!" Vân Triệt lại bỗng nhiên quay lại, thấp giọng nói: "Không tốt."
"Rống! !"
Phía trước sơn cốc, bỗng nhiên vang lên một tiếng thú gầm táo bạo, hơn nữa còn cực kỳ gần, kèm theo âm thanh bước chân dồn dập tới gần.
"Âm thanh này..." Phượng Tổ Nhi biến sắc: "Nguy rồi! Tiên nhi chạy mau!"
Trái ngược lại, nghe được tiếng thú gầm, Phụng Tiên Nhi chẳng những không sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn: "Ca ca, ngươi không cần ngạc nhiên như vậy, ở chỗ này đụng phải Huyền Thú là chuyện bình thường. Tốt, để những Huyền Thú này biết rõ lợi hại của ta, Tiên nhi!"
"Thế nhưng, vạn nhất Huyền Thú kia rất lợi hại... A a a! !!"
Trong tiếng kêu sợ hãi của Phượng Tổ Nhi, một con Cự Lang xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Con Cự Lang này khi đứng bằng bốn chân đã cao một trượng, lông tóc màu xám, mắt đỏ như nhuốm máu, toàn thân phóng thích ra khí tức hung thần cuồng bạo cùng... áp bách lực khiến toàn thân bọn họ căng cứng.
Cảm giác áp bách đột ngột ập đến khiến Phụng Tiên Nhi rốt cục hoa dung thất sắc. Nàng coi như kinh nghiệm lâm chiến rất ít, nhưng ít ra cũng biết rõ Huyền Thú có thể tạo thành cảm giác áp bách như vậy, tuyệt đối không phải thứ nàng có khả năng đối phó. Trong hoảng hốt, động tác công kích đã làm được một nửa của nàng hoàn toàn cứng lại, cả người như bị dọa sợ, bất động.
"Tiên nhi tránh ra! !"
Phượng Tổ Nhi gào lớn xông về phía trước, một tay đẩy Phụng Tiên Nhi ra, hai tay giao nhau, toàn thân bốc cháy Phượng Hoàng Viêm đỏ rực, một đạo hỏa diễm đánh về phía con Thương Hôi cự lang đang lao tới.
"Nhìn ta Lưu Tinh Hỏa!"
Phượng Tổ Nhi mang trong mình huyết mạch Phượng Hoàng, hỏa diễm thiêu đốt tự nhiên là Phượng Hoàng Viêm. Nhưng hỏa diễm hắn phóng thích ra, uy lực so với Phượng Hoàng Viêm vận chuyển dưới « Phượng Hoàng Tụng Thế Điển » căn bản không thể so sánh.
Thương Hôi cự lang đột nhiên gặp phải hỏa diễm, đồng tử trở nên càng thêm táo bạo, lang trảo mãnh liệt quét về phía trước, một đoàn phong bạo cuốn theo cát bụi, quét sạch về phía Phượng Tổ Nhi.
Ầm!
Hỏa diễm của Phượng Tổ Nhi bị phong bạo nhanh chóng xé nát, phong bạo mang theo uy lực còn lại cuốn thẳng tới, hung hăng hất văng Phượng Tổ Nhi, lưng hắn đập mạnh vào một tảng đá trên núi, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
"Ca ca!" Phụng Tiên Nhi bị dọa sợ kêu lên một tiếng, không để ý tính mạng xông tới. Phượng Tổ Nhi toàn thân đau đớn không chịu nổi, chợt thấy Phụng Tiên Nhi xông lên, kinh hãi rống to một tiếng: "Không được qua đây! !"
Gần như cùng lúc hắn lên tiếng, Thương Hôi cự lang bỗng nhiên chuyển mục tiêu, nhào về phía Phụng Tiên Nhi đang ở gần nó hơn.
"Tiên nhi! !" Phượng Tổ Nhi hoảng sợ, không để ý toàn thân đau nhức kịch liệt, phóng tới Thương Hôi cự lang với tốc độ nhanh nhất, một đạo Phượng Hoàng Viêm tráng kiện cũng quăng về phía sau lưng nó.
Đạo Phượng Hoàng Viêm này là do hắn trong sợ hãi và lo lắng vội vàng vung ra, uy lực so với đạo Phượng Hoàng Viêm ban nãy còn yếu hơn rất nhiều. Thế nhưng, ngay khi đạo Phượng Hoàng Hỏa Diễm này nện vào trên thân Thương Hôi cự lang, con Thương Hôi cự lang lại kêu thảm một tiếng, thân thể vừa mới vồ ra bỗng nhiên cứng đờ, sau đó lăn xuống mặt đất, co quắp một trận rồi hoàn toàn không còn động tĩnh.
Phượng Tổ Nhi dừng bước, nhìn hai tay mình, nhất thời cứ ngây ra tại đó, sau đó toàn thân đau nhức kịch liệt ập đến, chân hắn mềm nhũn, đặt mông ngồi trên mặt đất, thở hổn hển.
"Ca ca!" Phụng Tiên Nhi hoàn hồn vội vã chạy tới, trên mặt đẫm nước mắt, mang theo giọng khóc nức nở nói: "Huynh không sao chứ? Huynh có bị thương không... Ô, đều do ta, đều do ta tùy hứng, ô..."
"Ta không sao, yên tâm đi... Hít." Miệng nói không có việc gì, nhưng lại đau đến nhăn nhó, y phục trước ngực hắn rách mảng lớn, lộ ra mười mấy vết thương do Phong Nhận cắt, máu tươi chảy đầm đìa, nhưng may mắn không tổn thương đến xương cốt.
"Còn... còn nói không có việc gì, huynh chảy nhiều máu như vậy, ô ô ô..." Phụng Tiên Nhi nước mắt lưng tròng, lại tự trách khóc lên.
"Ta thật sự không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, không đau chút nào." Phượng Tổ Nhi cắn răng, gắng gượng đứng lên với vẻ mặt không thèm để ý: "Bất quá Tiên nhi, sau này... muội không thể lại chạy loạn ra khỏi kết giới nữa."
"Ừm!" Phụng Tiên Nhi vội vàng gật đầu, hai mắt đẫm lệ nói: "Ta... ta cũng không dám nữa. Trước kia đều là ta quá tùy hứng... Huynh thật sự không đau sao?"
"Hừ hừ! Ta chính là muốn trở thành nam tử hán như ân nhân ca ca, chút vết thương này không tính là gì." Phượng Tổ Nhi còn ưỡn ngực: "Tốt rồi, chúng ta mau trở về thôi."
"Ừm!" Lần này, Phụng Tiên Nhi vô cùng ngoan ngoãn đi theo sau lưng Phượng Tổ Nhi, người đã bị thương vì nàng.
"Muội yên tâm đi, ta sẽ không nói chuyện hôm nay cho cha mẹ biết, vết thương trên người ta... cứ nói là lúc tu luyện không cẩn thận va phải đá."
"Cảm ơn ca ca." Phụng Tiên Nhi hít mũi, sau đó lộ ra ánh mắt sùng bái: "Bất quá, không ngờ ca ca đã lợi hại như vậy, Huyền Thú lớn như vậy, thoáng chốc đã đánh ngã."
"Ây..." Phượng Tổ Nhi nhìn bàn tay mình, sau đó gãi đầu, có chút do dự nói: "Ta cũng không ngờ, khí tức của Huyền Thú kia ít nhất phải ở Địa Huyền Cảnh cấp năm trở lên. Có lẽ... lửa của ta vừa rồi đã đánh trúng chỗ yếu hại của nó... Hẳn là như vậy đi."
"Tình cảm huynh muội của bọn hắn thật tốt." Phượng Tuyết Nhi thu hồi bàn tay nhỏ.
"Xem ra hôm nay chúng ta không đến uổng công, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi." Vân Triệt cười lắc đầu, nhìn hai huynh muội đang nhanh chóng trở về gần kết giới, hắn duỗi hai tay, hai mảnh Linh Hồn Toái Phiến ở tay phải bay thẳng xuống, dễ dàng xâm nhập vào tâm hồn Phượng Tổ Nhi và Phụng Tiên Nhi, tay trái đẩy một cái Ngọc Hạp chứa ba mươi viên Bá Hoàng đan đến bên cạnh kết giới phía trước bọn hắn, không một tiếng động.
"Chúng ta đi thôi." Nhìn Phượng Tổ Nhi và Phụng Tiên Nhi lần cuối, Vân Triệt nắm tay Phượng Tuyết Nhi, bay đi xa, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
Phượng Tổ Nhi và Phụng Tiên Nhi dừng bước, ánh mắt đồng thời mờ mịt, sau đó lại đồng thời trở nên tỉnh táo, hai người nhìn nhau, đều ngây ngẩn cả mặt.
"Tiên nhi, ta... trong đầu ta hình như đột nhiên có thêm một chút gì đó." Phượng Tổ Nhi ngơ ngác nói, nét mặt đầy kinh ngạc và khó tin.
"Ta cũng vậy." Phụng Tiên Nhi kinh ngạc, thấp giọng đọc: "Phượng Hoàng... Tụng... Thế... Điển..."
"A... Chúng ta... mau đi nói cho cha mẹ!" Phượng Tổ Nhi như vừa tỉnh mộng, vội vàng nói.
"A... Tốt!" Phụng Tiên Nhi vội vàng gật đầu.
Bước chân hai người lập tức tăng tốc, khi đến gần kết giới, Phượng Tổ Nhi bị Ngọc Hạp mà Vân Triệt để lại vấp một cái.
"A? Đây là cái gì?" Phụng Tiên Nhi ôm lấy Ngọc Hạp mà nàng chưa từng thấy: "Hộp đẹp quá... Thế nhưng, nơi này trước đó hẳn là không có vật này."
"Cùng nhau đưa cho cha mẹ xem đi... Chúng ta đi mau. Chuyện này, nhất định sẽ oanh động toàn tộc." Phượng Tổ Nhi lo lắng nói.
Phượng Hoàng Tụng Thế Điển, là thứ mà Phượng Hoàng Di Tộc tha thiết ước mơ nhưng lại không thể hy vọng xa vời. Bởi vì Phượng Hoàng Hồn Linh nơi này chỉ có Phượng Hoàng Tụng Thế Điển tầng thứ năm, tầng thứ sáu, bọn hắn không thể giống Vân Triệt không nhìn pháp tắc, cưỡng ép tu luyện, bởi vì cho dù mang theo huyết mạch Phượng Hoàng, cũng chỉ có thể tu luyện Hỏa Hệ Huyền công phổ thông.
Bây giờ, trong tâm hồn Phượng Tổ Nhi và Phụng Tiên Nhi đồng thời xuất hiện Phượng Hoàng Tụng Thế Điển hoàn chỉnh sáu tầng đầu... Phượng Hoàng Di Tộc vừa mới thoát khỏi nguyền rủa, cũng sẽ từ ngày này trở đi, chân chính đón nhận tân sinh.
------
Rời khỏi Vạn Thú Sơn mạch, Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi đi tới Băng Cực Tuyết Vực.
Băng Vân Tiên Cung mới đã có quy mô đơn giản, di thể của các vị tổ tiên cũng đã tìm thấy toàn bộ, như các nàng đã đoán, đều hoàn toàn không tổn hại, đối với Băng Vân Tiên Cung mà nói không nghi ngờ gì là sự an ủi lớn lao.
Ở tận cùng Băng Cực Tuyết Vực, Vân Triệt và Phượng Tuyết Nhi lơ lửng trên không, hắn hít một hơi thật sâu, đóng toàn bộ Tà Thần Cảnh quan, khí tức Huyền Lực trên người lập tức giảm xuống trên diện rộng. Hắn gọi ra Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm, tuy vẫn luôn nắm trong tay, nhưng hai tay lại nặng nề vô cùng, ngay cả việc nhấc lên đơn giản cũng có chút khó khăn.
Hắn sở dĩ có thể phóng thích ra lực lượng vượt xa đẳng cấp Huyền Lực của bản thân, nguyên nhân lớn nhất chính là Tà Thần quyết, từ Tà Phách đến Đốt Tâm, rồi đến Địa Ngục cùng Oanh Thiên, Tà Thần cảnh quan mở ra càng nhiều, lực lượng của hắn sớm đã không còn đơn thuần là lượng biến, mà là chất biến ở mức độ càng ngày càng lớn. Với thân thể và tu vi hiện tại của hắn, sớm đã có thể không có chút áp lực nào lấy "Đốt Tâm" làm trạng thái bình thường, khoảng cách lấy "Địa Ngục" làm trạng thái bình thường cũng không còn xa.
Bây giờ đóng toàn bộ Đốt Tâm và Tà Phách, hoàn toàn không sử dụng Tà Thần quyết, Huyền Lực của hắn chính là Quân Huyền cảnh cấp một đơn thuần... Bước đầu tiên tu luyện của hắn, chính là muốn lấy trạng thái ban đầu này, cưỡng ép giao thủ với Phượng Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi, tạm thời vận dụng ba phần lực lượng, xem ta có thể tiếp nhận được không." Vân Triệt nắm chặt Kiếp Thiên Tru Ma Kiếm, cau mày nói.
Mục tiêu của hắn, chính là muốn trong vòng ba năm, lấy trạng thái bình thường đạt tới trình độ có thể địch nổi Phượng Tuyết Nhi – bất quá, là Phượng Tuyết Nhi của hôm nay, bởi vì ba năm sau, thực lực của Phượng Tuyết Nhi tất nhiên cũng sẽ phát sinh trưởng thành cực lớn.
"Tốt, Vân ca ca, huynh phải cẩn thận."
Phượng Tuyết Nhi hai tay khẽ múa, mười mấy con Hỏa Diễm Phượng Hoàng quấn quanh thân thể nàng bay lượn hót vang, sau đó cùng nhau lao về phía Vân Triệt.
"Hát! !"
Vân Triệt vung kiếm, hỏa diễm bạo liệt trên không Băng Cực Tuyết Vực, Phượng Minh kinh thiên, trong không gian sụp đổ, Vân Triệt cuộn ngược về phía sau, nhưng ngay lập tức lại gắng gượng quay trở lại, kiếm thế chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng thêm cuồng mãnh liệt... Với trạng thái không sử dụng chút nào Tà Thần quyết, muốn chống đỡ ba phần lực lượng của Phượng Tuyết Nhi hoàn toàn là quá sức, nhưng hắn muốn, chính là loại tu luyện có thể giẫm đạp cực hạn của hắn.
Ầm ầm ầm ầm...
Phượng Minh và kiếm uy biến không gian xung quanh bốn phía trăm dặm thành một mảnh đất tai ương, nhưng có kết giới do Phượng Tuyết Nhi thiết lập ngăn cản, lại không hề lan đến gần Băng Cực Tuyết Vực.
Cũng chính từ ngày này, Vân Triệt chính thức bắt đầu bước đi đầu tiên trên con đường hướng tới Thần Giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận