Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 755: Thiên Kiếm sơn trang quý khách

Chương 755: Khách quý của Thiên Kiếm sơn trang
Ai có nguyệt phiếu thì đề cử vào bộ Thiên Đạo Thư Viện cho mình nhé.
Tại Lưu Vân thành ở ba ngày, thương thế cùng huyền lực của Vân Triệt cũng hoàn toàn khôi phục. Sáng sớm ngày thứ tư, Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi cáo biệt Tiêu Linh Tịch và những người khác, khống chế Thái Cổ Huyền Chu đi đến Thương Phong Hoàng thành, chuẩn bị tại Thương Phong Hoàng thành dừng lại hai ngày rồi sau đó trở về Băng Vân Tiên Cung.
Mà Thiên Hạ Đệ Nhất thì ở lại Lưu Vân thành, mỗi ngày đều hết sức chăm chú nhìn chằm chằm sự an nguy của Thiên Hạ Đệ Thất, sợ nàng có một chút sơ xuất nhỏ nào.
Thái Cổ Huyền Chu xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã đến phía trên không trung Thương Phong Hoàng thành.
Thời gian ba tháng, còn chưa đủ để Thương Phong Hoàng thất sau chiến loạn hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh, nhưng không khí bên trên đã là khác biệt một trời một vực. Sau khi biết được phía sau lưng Vân Triệt có một "sư phụ thần bí" khiến Nhật Nguyệt Thần Cung suýt chút nữa sợ mất mật, cử động của Phượng Hoành Không đã không còn đơn thuần là bồi thường, mà là có chút lấy lòng. Trong gần hai tháng, chẳng những chủ động tăng thêm viện binh Thần Hoàng quân giúp Thương Phong quốc, còn tuần tự phân ra ba lần tặng cho Thương Phong Hoàng thất trọn vẹn tám vạn cân tử tinh.
Mặc dù so với việc bọn hắn "trộm đi" của Thương Phong quốc cả trăm cân tử mạch Thần Tinh, số tám vạn cân tử tinh này căn bản không đáng là gì, nhưng cũng là một món tài sản cùng tài nguyên khổng lồ, đồng thời càng là phóng thích ra một tín hiệu "lấy lòng" Thương Phong quốc với tất cả mọi người. Thêm vào đó là lời đồn lúc trước Thần Hoàng quốc đem Nhất Tuyết công chúa lưu lại Thương Phong quốc, khiến cho năm nước Thiên Huyền còn lại càng thêm lo sợ bất an, các lộ sứ thần, thậm chí Quốc quân ba ngày hai đầu mang theo lễ vật đến thăm, tư thái hèn mọn, thấp thỏm như đang đối mặt với Thần Hoàng quốc.
Khi Vân Triệt cùng Phượng Tuyết Nhi đến Thương Phong Hoàng thành, Thương Nguyệt đang đọc qua tình hình trùng kiến và an trí quốc dân các nơi của Thương Phong, Vân Triệt trở về, đương nhiên có chuyện đều muốn hoãn lại.
"Phu quân, chàng trở về thật đúng lúc, ta đang có một chuyện trọng yếu muốn cùng chàng nói."
Mặc dù trong miệng nói "chuyện trọng yếu" nhưng trong mắt đẹp, rõ ràng lại chớp động một vòng ranh mãnh: "Thần Hoàng quốc muốn đem Tuyết Nhi muội muội gả cho phu quân, việc này vốn được xem như nửa bí mật, nhưng trong khoảng thời gian này chẳng biết tại sao lại lưu truyền sôi sùng sục. Năm nước còn lại đều sớm đã nhận được tin tức. Hôm qua, sứ thần Thương Lan quốc vượt vạn dặm xa xôi đến, đưa ra yêu cầu muốn đem Hàn Ngọc công chúa của bọn họ gả cho phu quân, cùng Thương Phong quốc ta vĩnh kết Tần Tấn chuyện tốt."
(Tần? Tấn? Cái gì?)
"A?" Phượng Tuyết Nhi khẽ lên tiếng, đôi mắt đẹp lòe lòe nhìn Vân Triệt.
"Ừm? Cái này. . . Nguyệt Nhi, nhìn dáng vẻ của nàng, không lẽ nào đã đáp ứng rồi sao?" Vân Triệt đè lên mũi.
Thương Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Hàn Ngọc công chúa không phải là công chúa bình thường. Nàng là con gái nhỏ nhất của Quốc quân Thương Lan quốc hiện tại, năm nay tuổi tác vẫn chưa đến hai mươi, nhưng lại sớm đã nổi danh mỹ nữ. Nghe đồn Hàn Ngọc công chúa chẳng những quốc sắc thiên hương, hơn nữa thiên tư trong tất cả các con của Thương Lan Quốc quân không ai có thể sánh bằng, cũng là người được Thương Lan Quốc quân sủng ái nhất trong tất cả các con, ở Thương Lan quốc còn có tiếng khen 'Thương Hàn Ngọc Cơ'. Lần này bọn hắn chủ động đưa ra đem Hàn Ngọc công chúa gả tới, đủ thấy thật có thành ý nha."
"Hơn nữa bọn hắn còn mang đến bức chân dung Hàn Ngọc công chúa, ta xem qua mấy lần rồi. Nghĩ đến phu quân có lẽ sẽ ưa thích, cho nên liền không có từ chối."
Thương Nguyệt. . . cùng tất cả mọi người đều rất rõ ràng, năm nước Thiên Huyền đối với Thương Phong quốc tư thái cải biến, một phần nguyên nhân là Thần Hoàng đế quốc, một phần lớn nguyên nhân lại chính là Vân Triệt. . . Người nam nhân đáng sợ làm cho Thần Hoàng quốc đều không thể không đi vào khuôn khổ.
Mặc dù, khi Thương Vạn Hác còn tại vị, thân phận của hắn chỉ là Thương Phong phò mã, nhưng bây giờ, hắn ở trong mắt Quốc quân, không thể nghi ngờ là "Quốc quân" chân chính của Thương Phong.
Thương Nguyệt vừa nói, vừa đem một bức tranh cuốn tinh xảo đặt trước người Vân Triệt, mắt phượng chứa đựng ý cười cùng ấm áp. . . Nàng không có cự tuyệt Thương Lan, cũng lưu lại bức họa này, không phải là vì trêu ghẹo Vân Triệt, mà là nghĩ đến có lẽ hắn thực sự sẽ thích. Chỉ cần hắn thoáng tỏ ra dáng vẻ ưa thích, như vậy chuyện này nàng liền sẽ đáp ứng, về phần quan hệ ngoại giao hai nước, ngược lại chỉ là thứ yếu.
Ngô, thực lực cường đại chính là tốt, mỹ nữ công chúa đều tự mình đưa tới cửa. . . Vân Triệt trong lòng rên rỉ một phen, tiếp nhận bức tranh, nhưng lại không có mở ra, mà là vẻ mặt thành thật hỏi: "Nguyệt Nhi, Hàn Ngọc công chúa này có đẹp mắt bằng Tuyết Nhi hay không?"
Thương Nguyệt khẽ giật mình, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Tuyết Nhi là thiên tiên hóa nhân, dung mạo có thể che lấp cả ánh sáng của nhật nguyệt, Hàn Ngọc công chúa mặc dù quốc sắc thiên hương, nhưng làm sao có thể so sánh cùng Tuyết Nhi muội muội đây."
"Úc!" Vân Triệt gật đầu thật mạnh, sau đó đem bức tranh trực tiếp buông xuống: "Vậy thôi được rồi, một người nữ nhân ngay cả mặt còn chưa từng thấy qua, ta mới không thể nào lại đối với nàng cảm thấy hứng thú, chớ đừng nói chi là ở rể. . . Trừ phi là xinh đẹp đến trình độ như Tuyết Nhi."
"Ha ha. . ." Phượng Tuyết Nhi cười duyên: "Vân ca ca lại dỗ dành ta vui vẻ rồi."
Thương Nguyệt đưa tay cầm lại bức tranh, cười nói: "Sứ thần Thương Lan bây giờ vẫn còn đang ở trong nội thành, phu quân nếu không thích, ta liền cự tuyệt nhé?"
"Ừ, cự tuyệt thẳng thừng là tốt rồi, tùy tiện lý do gì cũng được." Vân Triệt có chút bất đắc dĩ nói. Có chút quyền thế gia thế nữ tử, nơi gả nam nhân muốn nạp thiếp đều tất nhiên sẽ tìm mọi cách cản trở, mà Thương Nguyệt bây giờ là Thương Phong quốc quân, lại đối với hắn hết mực sủng ái. . .
Vân Triệt bỗng nhiên chú ý tới, trong những ngọc giản đặt bên tay Thương Nguyệt, phía trên cùng có một cái khảm một ấn ký hùng ưng màu xanh. Mà ấn ký này. . . Rõ ràng là "Thiên Ưng Ấn" đặc hữu của Tiêu tông!
"Người của Tiêu tông gần đây có tới qua sao?" Vân Triệt hỏi, nhưng hỏi rất là tùy ý, bọn hắn sẽ đến, quả thật không thể bình thường hơn được.
"Ừ," Thương Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Từ hai tháng trước, Tiêu tông đã không ngừng cử người tới cầu kiến, hơn nữa mỗi lần đều là tông chủ Tiêu Tuyệt Thiên đích thân đến, nhưng ta đối với bọn hắn oán hận chưa tiêu, cho nên chưa bao giờ tiếp kiến qua. Vài ngày trước bọn hắn nghĩ trăm phương ngàn kế đưa phong ngọc giản này tới, công bố Tiêu tông trên dưới biết vĩnh thế hiệu trung Hoàng thất, mặc cho sai phái."
Nghĩ đến Thần Hoàng xâm lấn ba năm đó, Tiêu tông không những không có chút phản kháng nào, đối với Thần Hoàng khúm núm thì cũng thôi đi, ngược lại ở trên vật tư còn dâng cho Thần Hoàng quân nhiều "hiếu kính" để giúp Thần Hoàng quân nhanh chóng chiếm được Thương Phong. Lần này tình thế đột biến, bọn hắn đương nhiên là sợ hãi đến cực điểm, mỗi ngày đều lo sợ bất an, bắt đầu liều mạng bồi tội, biểu lộ lòng trung thành.
"Tiêu tông." Vân Triệt khinh miệt cười nhạt một tiếng, nhưng ngay lúc đó, hắn nghĩ tới điều gì, ý cười nhanh chóng lạnh đi: "Vậy Thiên Kiếm sơn trang thì sao? Trong khoảng thời gian này có từng tới qua không?"
Nhắc đến "Thiên Kiếm sơn trang", Thương Nguyệt vốn đang mỉm cười ôn hòa, phượng nhan cũng hơi trầm xuống, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Cũng không có. Năm đó, phụ hoàng bị hại, Thương Phong cận kề tuyệt cảnh, Thiên Kiếm sơn trang đã làm lơ khiến cho ta oán hận, đồng thời phát ra lời thề 'bất hướng ân, vĩnh vi cừu địch'. Bây giờ, Thương Phong thoát khỏi kiếp nạn, giành lấy cuộc sống mới, Thiên Kiếm sơn trang. . . Coi như tất cả chưa từng phát sinh qua, bọn hắn cũng chưa từng tồn tại đi."
Vẻ mặt, ngữ khí của Thương Nguyệt rất bình tĩnh, tựa hồ đã hoàn toàn coi nhẹ chuyện này. Nhưng nét tươi cười biến mất của nàng, vẫn tỏ rõ nàng cũng không có đối với chuyện này mà bỏ qua.
Chín lần tự tay viết thư cầu cứu, thân là Nữ Hoàng, lại cực điểm cầu xin. . . Thiên Kiếm sơn trang dù là hồi âm giải thích vì cầu tự bảo vệ mình, không thể không bội bạc mà cự tuyệt, nàng thậm chí đều có thể thoáng tiếp nhận, nhưng chín lần cầu cứu của nàng nhận được, lại là chín lần hoàn toàn làm ngơ, thậm chí chẳng có dù chỉ là một tơ một hào tin tức trả lời, phảng phất như căn bản đã coi Thương Phong Hoàng thất không còn tồn tại.
Đó là một loại có lẽ cả đời đều không thể quên được phẫn nộ cùng sỉ nhục.
Ba tháng trước Thần Hoàng lui quân, còn hướng Thương Phong bồi tội, bồi thường các loại, thậm chí còn đang cố gắng lấy lòng, Thiên Kiếm sơn trang cũng thủy chung chưa từng đến thăm qua Hoàng thất. . .
"Hừ, cũng đúng, bọn hắn cũng căn bản không có mặt mũi nào mà tới." Vân Triệt cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười lạnh hàm chứa sự âm trầm mà Thương Nguyệt cùng Phượng Tuyết Nhi không cách nào hiểu rõ: "Không đến vậy thì tốt. Dù sao ta vốn dĩ cũng phải tự mình đi một chuyến. . . Vậy liền hôm nay đi!"
----
Thương Phong quốc, Thiên Kiếm sơn trang.
Hôm nay bầu không khí Thiên Kiếm sơn trang đặc biệt ngưng trọng, bởi vì trong sơn trang đã đến những vị khách quý có thân phận cao đến dọa người.
Hai người kia đến, làm cho kiếm khí vốn bao quanh Thiên Kiếm sơn trang đều xảy ra biến hóa cực lớn.
"Hai vị trưởng lão lại đích thân tới tệ sơn trang, Nguyệt Phong thật sự là vô cùng sợ hãi. Nếu sớm biết hai vị trưởng lão đến, Nguyệt Phong nhất định sẽ mang toàn bộ trang trăm dặm nghênh đón."
Tư thái Lăng Nguyệt Phong kính cẩn mang theo lo sợ bất an, tự mình vì hai vị khách quý rót trà. . . Lại là kiếm xanh trà trân quý cả trăm năm, hắn bình thường cũng không nỡ uống.
"Hai vị thúc thúc vậy mà đến rồi, thực sự cực kỳ ngoài ý muốn, cũng không sớm thông báo cho Ngọc Phượng, để ta vợ chồng đi nghênh đón một phen."
So với Lăng Nguyệt Phong, Hiên Viên Ngọc Phượng thì tự nhiên hơn nhiều. Bởi vì hai vị khách quý hôm nay đến, ở trên bối phận đích thật là thúc thúc của nàng, hơn nữa lúc nàng còn nhỏ tuổi, hai vị này đối với nàng còn có chút chiếu cố, sủng ái.
Hai người này tuổi tác nhìn qua đã quá năm mươi, nhưng tóc và râu đều một mảnh đen kịt. Người kia bên trái mặc một thân áo bào xanh, dáng người trung đẳng, tiếu dung chân thành. Người phía bên phải mặc một thân áo bào xám, dáng người cao lớn hơn một chút, chòm râu đen rậm kéo dài tới ngực, cũng mang một mặt ôn hòa. Chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài, bọn hắn bất quá là hai người trung niên tướng mạo ôn hòa, mà thân là kiếm đạo cao thủ, Lăng Nguyệt Phong từ trên người bọn họ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. . . Bọn hắn tuy chỉ là ngồi ngay ngắn ở đó, Huyền khí nội liễm, nhưng một luồng kiếm ý vô hình lại bao phủ xung quanh, luồng kiếm ý này thật to lớn, tựa như Thương Hải một bên vô biên vô hạn, không thấy được điểm dừng.
Lông mày của bọn họ cũng là dựng thẳng xiên lên, giống như hai thanh lợi kiếm muốn đâm vào bầu trời, khiến người ta thấy mà sợ.
"Ha ha," Thanh y lão giả cười nhạt một tiếng, mở miệng nói: "Hai người chúng ta vốn phụng kiếm chủ chi mệnh đi đến Hắc Sát quốc một chuyến, trước khi đi lại được Cửu trưởng lão nhờ vả. Xử lý xong Hắc Sát quốc sự tình, chúng ta liền đổi đường mà tới."
Hiên Viên Ngọc Phượng hướng về phía trước nói: "Kiếm chủ đại nhân đích thân phân phó, lại là hai vị thúc thúc tự mình tiến về, xem ra tất nhiên là chuyện quan trọng, can hệ trọng đại. Xử lý chuyện quan trọng như thế, hai vị thúc thúc còn vì ta vợ chồng mà đổi đường, thật sự là làm khó cho hai người."
Lão giả áo xám tay vuốt râu dưới cằm, cười nhạt nói: "Không sao cả. Cửu trưởng lão đã đích thân nhờ vả, chúng ta tuyệt đối không thể lãnh đạm. Nguyệt Phong bây giờ cũng coi như là nửa người của Kiếm Vực, Ngọc Phượng càng không cần phải nói, các ngươi không cần câu nệ như thế, ha ha ha."
"Không biết nhạc phụ đại nhân nhờ hai vị trưởng lão đích thân tới, là có gì phân phó, Nguyệt Phong nhất định không có chỗ nào không theo." Lăng Nguyệt Phong kính cẩn nói. Nếu là ba năm trước đây, tiếng "nhạc phụ đại nhân" này hắn tất nhiên không dám gọi ra miệng, nhưng bây giờ, hắn đã gọi có chút thuận miệng rồi.
"Cũng không có chuyện quan trọng." Thanh y lão giả vẫn là một mặt nhạt như nước lã, cười: "Cửu trưởng lão đối với Lăng Kiệt đứa nhỏ này cực kỳ yêu thích, từ lần trước rời đi Kiếm Vực, trở về nơi này, mới chỉ có thời gian nửa năm, Cửu trưởng lão đã là ngày đêm nhớ nhung, dặn dò chúng ta khi xử lý xong Hắc Sát quốc sự tình lúc trở về, nhất định phải tiện đường đem Lăng Kiệt đứa nhỏ này mang lên."
"Hai vợ chồng các ngươi gần đây nếu không có chuyện quan trọng, cùng đi về một chuyến, càng là không thể tốt hơn." Lão giả áo xám tiếp lời nói: "Cửu trưởng lão ngày bình thường rất hiếm khi nở một nụ cười, những khi cùng các ngươi đoàn tụ, ngược lại là lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ."
Lăng Nguyệt Phong cùng Hiên Viên Ngọc Phượng nhìn nhau cười, trên mặt đều lộ ra vẻ hân hoan. Quan hệ giữa Hiên Viên Ngọc Phượng và phụ thân Hiên Viên Tuyệt vốn là "quyết liệt" nhưng Hiên Viên Ngọc Phượng dù sao cũng là con gái duy nhất của Hiên Viên Tuyệt, thời gian lâu dần, sau khi nguôi giận, hắn tuy là mong nhớ con gái, nhưng lại ngại mặt mũi mà chịu thua. Mà từ ba năm trước đây, vợ chồng bọn họ mang theo Lăng Vân, Lăng Kiệt trở lại Kiếm Vực, quan hệ vốn đã xơ cứng bắt đầu hòa hoãn. . . Hơn nữa Hiên Viên Tuyệt đối với Lăng Kiệt rất là yêu thích, chẳng những tự mình chỉ đạo hắn tu kiếm, còn đem số lớn tài nguyên của Kiếm Vực không chút nào keo kiệt dùng cho Lăng Kiệt, để hắn những năm này huyền lực cùng kiếm đạo tu vi đều tăng lên vượt bậc.
Quan hệ của vợ chồng bọn họ cùng Hiên Viên Tuyệt có thể trong ba năm ngắn ngủi mà hòa hoãn đến mức hiện nay, Lăng Kiệt có thể nói là nguyên nhân trọng yếu nhất.
Hiên Viên Ngọc Phượng nét mặt tươi cười, vừa muốn trả lời, bỗng nhiên, một tiếng trầm thấp tựa như sấm rền từ bên ngoài phá không truyền đến.
"Hiên Viên Ngọc Phượng, cút ra đây cho ta!!"
☆☆☆☆☆☆☆
Mọi người đánh giá 10 điểm cho mình nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận